Liễu Y xách hành lý lên, mắt liếc dòng xe đang chạy,xoay người đi vào chung cư Văn Hưng, rồi vào thang máy, mãi cho đến tầng cao nhất, thì cửa thang máy mở ra, Liễu Y chợt ngừng lại, sao anh ta cứ đi theo mình vậy chứ, hôm bữa đã nói rõ rồi mà.
Liễu Y từ từ đi ra, xoay người nhìn cầu thang ,vô lực nói: "Đi ra đi."
Hải Thành toàn thân chấn động, trán đầy vạch đen, lại bị phát hiện rồi, mình trốn kỹ lắm rồi mà, sao lại bị phát hiện vậy chứ, haiz.
"Đừng có trốn nữa, tôi biết anh đang đứng đằng sau cánh cửa." Liễu Y để hành lý xuống, dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa cầu thang.
Hải Thành cọ chân, mặt tối sầm lại, đành phải đi ra ngoài, miệng cười cười: "Cô về rồi sao?"
Vừa nói xong, Liễu Y giật mình, hình như đã nghe qua rồi thì phải, đúng là người chung một nhà mà, Tuần Tu hình như cũng có nói vậy.
"Rốt cuộc là sao thế, sao anh lại ở đây hả?" Liễu Y hỏi thẳng.
Hải Thành cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, cười cười, lại phải bán dứng Tuần thiếu rồi: "Tuần thiếu bảo tôi đi theo cô."
Liễu Y giật mình, lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai:" Anh nói lại lần nữa."
"Là Tuần thiếu dặn dò, thiếu gia cảm thấy Đường Lễ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, tôi đi theo cô thì... cô cũng an toàn hơn." Giọng nói Hải Thành ngày càng nhỏ, nhớ tới hôm bữa Liễu Y một mình đánh hết cả chục người, không biết phải nói sao.
Liễu Y thở dài một hơi, Tuần Tu sao, rồi mắt nhấp nháy, Liễu Y đâu phải người dễ dàng chấp nhận như vậy, nhưng cô với Tuần Tu có thân thiết đâu chứ, rồi nhìn Hải Thành trước mặt, hất cằm lên nói: "Đi về đi, chuyện của tôi, tôi tự giải quyết, thay mặt tôi gửi lời cảm ơn thiếu gia của anh dùm ."
"Không thể như vậy được," Hải Thành nói, mặt áy náy: " Nếu đi về tôi sẽ chết chắc đó."
Liễu Y im lặng nhìn Hải Thành đang bối rối, thấy không đành lòng, đi tới hỏi: "Tuần thiếu của các anh rốt cuộc là nghĩ gì thế?"
Hải Thành muốn nói lại thôi, thầm nghĩ, thiếu gia chắc đang nhớ cô chứ sao nữa, nhưng mà Hải Thành lại không dám nói nữa, đành phải nói: " Tuần thiếu nói qua, Đường Lễ đụng tới cô, là tại thiếu gia, nên thiếu gia phải chịu trách nhiệm."
Liễu Y rất muốn cười, có lẽ là do Tuần Tu nhưng nguyên nhân chính là Tần Vân, nhưng mà, Liễu Y đưa tay sờ cằm, có người theo giúp việc cũng không tệ nhỉ, dù sao Đường Lễ với Tần Vân, nếu không giải quyết xong thì không thể sống yên ổn được, có Hải Thành tự nguyện làm tay sai, Liễu Y đang thử tính toán thử xem sao.
"Anh thực sự muốn đi theo tôi sao?" Liễu Y hỏi lại lần nữa.
Hải Thành gật đầu, không đi theo, làm sao mà sống cho nổi chứ.
"Anh muốn đi theo tôi sao?" Liễu Y hỏi lần nữa để xác nhận.
Hải Thành cao giọng nói: "Đúng vậy."
"Anh cần thiết phải đi theo tôi đến như vậy sao?" Liễu Y lại hỏi nữa.
Hải Thành gật đầu lia lịa: "Vậy cô để cho tôi đi theo cô chứ?"
"Được rồi, tùy anh vậy, chỉ là, anh đi theo tôi, nhưng tôi cảm thấy không được tự nhiên, tôi tính thế này, phí tổn thất tinh thần, một tiếng 500, một tuần thì đưa tiền một lần, ngươi anh thấy thế nào, tôi cũng không ép anh, nếu anh không đồng ý, thì thôi vậy, thật ra thì anh cũng không cần thiết đi theo tôi làm gì." Liễu Y thành thật nói.
Hải Thành trợn to hai mắt, mặt ngơ: "Đi theo bảo vệ cô mà còn phải đưa tiền cho cô sao?"
Liễu Y gật đầu đầu, nói: "Thật ra thì tôi cũng đâu cần anh giúp, anh hiểu mà đúng không?"
Hải Thành vô cùng tự ái, buồn bã nhìn Liễu Y, thật ra cô ta nói đúng, nhưng thiếu gia dặn dò, mình phải luôn luôn nghe theo, nhớ tới lần trước Tuần thiếu đã nhắc nhở, đành gật đầu: "Được rồi."
Thỏa thuận xong, Liễu Y cũng không thèm quan tâm Tuần tu nghĩ gì, chỉ chờ có cơ hội gặp mặt thì hỏi cho ra lẽ, ngay sau đó khoát tay, xách hành lý lên: "Về sau chiếu cố lần nhau, tôi vào trước đây."
Hải Thành nhìn Liễu Y xoay người mở cừa vào nhà, cúi đầu thử tính toán, tiền lương của mình có đủ hay không đây chứ, chắc phải hỏi mượn nhị ca, đại ca không biết có tiền dư hay không, quả nhiên thiếu gia nhà mình nói rất đúng, chỉ là, Tuần thiếu à, tiền mặt cũng không đủ rồi, nhiều thế này thì cà thẻ may ra mới đủ.
Liễu Y đóng cửa lại xong, lập tức quên luôn sự có mặt của Hải Thành, trước hết dọn dẹp hành lý, sau đó chạy vào nhà bếp, chuẩn bị làm cơm trưa.
Ăn uống no đủ xong, Liễu Y nằm dài trên ghế số pha, nghe được âm thanh điện thoại báo tiền được gửi vào tài khoản, vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ trong lòng, ước mơ của mình sắp thực hiện được rồi.
Nằm trên ghế sô pha cả buổi chiều, ăn xong cơm tối, Liễu Y ngồi vào máy vi tính xem tin tức gần đây, có tin của Kiều Kỳ , sau đó xem tài liệu của bảy người kia, chợt điện thoại trên đầu giường vang lên .
"Tiểu Y à."
Liễu Y sững sờ, là mẹ Liễu, ngay sau đó mở miệng nói: "Mẹ à."
"Con về nhà chưa?."
"Dạ, vừa về đến nhà." Liễu Y gật đầu nói.
"Cái con bé này, đừng có mà lao đầu vào công việc như thế."
"Không có việc gì đâu, con tự lo cho mình được. " Liễu Y thực sự không quen có ai quan tâm minh như vậy, chỉ là, rốt cuộc trong lòng cũng có chút cảm xúc.
"Uh, con đừng chỉ lo công việc, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, biết không?" Mẹ Liễu thao thao bất tuyệt.
"Biết rồi, con sẽ chú ý."
Mẹ Liễu thật ra rất vui, trong năm này, Liễu Y thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại cho mình, so với trước kia, đã là hiếm có rồi, biết Liễu Y không muốn trở lại, cho nên cũng không cưỡng cầu, nhưng cũng rất nhớ, nên không yên lòng để Liễu Y một mình ở ngoài, chợt nhớ tới một việc, mới nói: "Con có bạn trai chưa?"
Mặt Liễu Y cứng ngắc, vấn đề này căn bản cô đâu có nghĩ tới: "Không có."
"Tiểu Y à, chuyện trước kia đã qua lâu như vậy, con cũng đã lớn như vậy rồi, nếu như một mình con ở bên ngoài, mẹ không yên tâm, nếu như có người lo lắng cho con, cho dù con không trở lại, mẹ cũng sẽ yên tâm rất nhiều." Mẹ Liễu chỉ sợ con gái mình bởi vì mối tình đầu nên không dám yêu đương nữa.
Liễu Y nghẹn lời: "Mẹ, cái này không vội."
"Con cũng đâu còn nhỏ nữa, cha mẹ luôn muốn con cái thành gia lập nghiệp, mặc dù con là diễn viên, nhưng lại không phải như mấy minh tinh kia, không cần thiết phải độc thân, thấy ai tốt thì cứ giữ lấy, đừng vì mới yêu một lần, mà đã từ bỏ."
"Ơ…" Liễu Y hoàn toàn mơ hồ.
"Không phải mẹ nói con, con cũng đừng tìm mấy người trong giới nghệ sĩ, không đáng tin đâu." Mẹ Liễu nói liên tục không ngừng.
"Ơ…" Liễu Y không phản ứng kịp, sao lại nói tới vấn đề này chứ.
"Cái đó, tiểu Y à, mẹ có chuyện nói cho con." Mẹ Liễu suy nghĩ hồi lâu, hay là cứ nói thử xem.
"Chuyện gì? " Trực giác của Liễu Y cho biết đó không phải là chuyện tốt lành gì.
"Mặc dù con và Chu Phi không phải rất thân thiết, nhưng nó cũng là anh của con, hai người đều ở Đô Thành, bình thường cũng liên lạc, mẹ cũng biết, cho nên cũng không yêu cầu con làm gì, chỉ là, thỉnh thoảng liên lạc liên lạc cũng được." Mẹ liễu nhỏ nói.
"Chu Phi sao?" Liễu Y lục lại kí ức của chủ thân thể này.
"Lần trước nó trở về, nói con sống rất tốt, nên mẹ yên tâm không ít, chỉ là, mẹ nghĩ đến vấn đề của con, rồi bảo nó để ý xem có đối tượng nào tốt không giới thiệu cho con, hai người đều ở Đô Thành, cũng dễ dàng hơn nhiều, nếu như nó liên lạc với con...con cũng đừng quá lo lắng, bạn của nó đều là bác sĩ, công việc ổn định, nếu như không có vấn đề gì con cũng thử xem sao, thế thì mẹ yên tâm hơn." Mẹ Liễu nói một hơi, trong lòng hơi lo lắng.
Liễu Y trợn to hai mắt, đây là xem mắt trong truyền thuyết sao: "Ơ…."
"Tiểu Y, mẹ biết con có thành kiến với Chu Phi, mẹ cũng không hi vọng cả hai thành anh em tốt, chỉ là lần trước mẹ nhắc tới, nó đã tìm được một người, mẹ chỉ nói trước cho con biết thôi." Mẹ Liễu nói, cho Liễu Y đi xem mắt là do lần trước lúc nói chuyện của Liễu Y, bất giác nói ra chuyện này, Chu Phi gật đầu đồng ý, còn mình tới bây giờ mới dám nói , sợ Liễu Y lại nghĩ gì đó.
Liễu Y khẽ đưa tay vuốt trán, chuyện gì vậy trời: "Biết rồi, mẹ."
Mẹ Liễu thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ con gái lại không chịu: "Này mẹ cũng không muốn nói nhiều, nếu như Chu Phi liên lạc với con, con không muốn cũng không sao, chỉ là, mẹ hi vọng con cũng có nơi có chốn, con cũng đến lúc nên tìm đối tượng, nếu quá muộn, sẽ bị người khác giành hết."
Liễu Y hít sâu một hơi: "Biết rồi ạ."
Liễu Y nhìn cái điện thoại, ánh mắt đờ đẫn, đưa tay xoa xoa mặt, đối tượng, xem mắt, kết hôn, lập gia đình, trong kế hoạch của cô chưng từng có mấy thứ này, Liễu Y chưa bao giờ nghĩ sau này mình sẽ kết hôn, khái niệm một thân một mình đã sớm ăn sâu vào lòng cô.
Liễu Y quăng di động sang một bên, ngã lên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, chớp mắt hai cái, kết hôn sao, lương thực phải chia đôi, phòng ốc cũng phải chia đôi, tiền lại chia đôi, cái gì cũng phải chia, chẳng có lợi gì hết, lập tức quyết tâm , ở một mình là tốt nhất.
Quay đầu nhớ tới quan hệ của Chu Phi với thân thể này, Liễu Y ngược lại yên tâm không ít, nói là người xa lạ thì cũng không quá đáng, đoán chừng anh ta chỉ là thuận miệng đồng ý, Liễu Y nghĩ ngợi xong, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Biệt thự Tuần gia, trong phòng ngủ, Tuần Tu nằm trên giường, liếc nhìn Chu Phi đang giúp mình kiểm tra, giọng nói trầm thấp: "Sao rồi."
"Khôi phục không tệ, cố gắng lên, coi như không thể chạy quá nhanh, cũng có thể đi lại bình thường." Chu Phi thu lại thiết bị kiểm tra, quay đầu liếc nhìn Tuần Tu trên giường, đẩy mắt kính một cái rồi nói.
Tuần Tu nheo mắt lại, cầm quần áo mặc vào, từ từ ngồi dậy, dựa người ra sau, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.
Chu Phi dọn dẹp xong, bỏ bao tay ra, đi tới bên cạnh Tuần Tu, cười nói: "Cậu chuẩn bị lúc nào thì khôi phục."
Tuần Tu ngước lên, lắc đầu: "Không vội, cũng lâu như vậy, chờ mọi việc kết thúc lại nói."
Chu Phi cười: "Nếu như cậu hồi phục, đoán chừng Tuần gia lại náo nhiệt, hiện tại Tề gia đã ngã xuống, xem quan hệ của cậu với Dương gia, mấy người kia sẽ không bỏ qua đâu, cậu còn độc thân cơ mà."
"Trước lo cho cậu trước đi. " Tuần Tu ngẩng đầu nói.
Chu Phi nhún vai: "Tôi thật đúng là không ai ngó tới, ngươi biết đó, mẹ kế không quản được ta, còn lao già nhà ta đã sớm tuyệt vọng rồi, ông ta vẫn giận ta vì không chịu nhận thừa kế đây này."
Tuần Tu nhớ tới tư liệu mình tra được , rồi liếc nhìn Chu Phi, mặc dù biết Chu Phi với Liễu Y chẳng có quan hệ thân thiết gì, nhưng vẫn hỏi: "Cậu còn có một đứa em gái nữa phải không?"
Chu Phi sững sờ, chợt cười khẽ: "Tuần thiếu sao biết nhiều thế, tôi với nó không có thân thiết gì, lúc trung học có gặp qua mấy lần, sau đó thì nó ở nội trú trong trường, không phải tại tôi mà tại nó không có ở nhà, đúng rồi, nó bây giờ đang ở trong công ty của Thành Lâm, chắc giờ cũng không tệ lằm."
Tuần Tu thử suy nghĩ, gia đình như vậy, Liễu Y thích tiền như vậy, có lẽ chắc là do nguyên nhân này.
Chu Phi nhớ tới cái gì đó, cười nói: "Cậu không nhắc tới, tôi cũng quên mất, lần trước về nhà mẹ kế bảo tôi giúp nó tìm đối tượng, theo tôi thấy thì làm thế chi không biết nữa."
Sắc mặt Tuần Tu trầm xuống, giọng nói lạnh đi vài phần: "Ừ."
"Nó lúc trước có bạn trai tên Dương Vanh thì phải, chậc chậc, chuyện lúc ấy cũng chẳng tốt lành gì, cậu nghĩ thử xem, mặc dù là quá khứ, nhưng vẫn là có người nhớ, tôi giúp nó tìm đoán chừng cũng chưa chắc được." Chu Phi cười nhạo nói.
Tuần Tu nghiêng đầu liếc nhìn: "Chuyện đã qua lâu rồi."
"Coi như là đã qua, nhưng tôi cũng không hy vọng gì nhiều." Chu Phi không hề để ý nói.
Tuần Tu điểm đầu: "Vậy còn cậu…"
"Có rãnh rỗi giúp nó coi sao, có được hay không, thì cũng không liên quan tới tôi,tôi cũng không muốn lão già nhà tôi lấy chuyện này ra giày vò tôi." Chu Phi đưa tay đẩy mắt kính lên.
Mặt Tuần Tu trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, không nói gì thêm, tùy tiện khoát tay, "Cậu về đi."
"Được rồi, công việc bên bệnh viện của tôi còn rất nhiều, cậu nhớ mỗi ngày phải xoa bóp đừng có quên, tuần sau tôi lại tới. " Chu Phi gật đầu, xách hòm thuốc lên, rồi xoay nười đi ra khỏi phòng.
Tuần Tu nhìn bóng dáng cậu ta, đôi mắt khác thường, không biết đang nghĩ gì, rồi chợt nhếch miệng cười thành đường cong.
Liễu Y từ từ đi ra, xoay người nhìn cầu thang ,vô lực nói: "Đi ra đi."
Hải Thành toàn thân chấn động, trán đầy vạch đen, lại bị phát hiện rồi, mình trốn kỹ lắm rồi mà, sao lại bị phát hiện vậy chứ, haiz.
"Đừng có trốn nữa, tôi biết anh đang đứng đằng sau cánh cửa." Liễu Y để hành lý xuống, dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa cầu thang.
Hải Thành cọ chân, mặt tối sầm lại, đành phải đi ra ngoài, miệng cười cười: "Cô về rồi sao?"
Vừa nói xong, Liễu Y giật mình, hình như đã nghe qua rồi thì phải, đúng là người chung một nhà mà, Tuần Tu hình như cũng có nói vậy.
"Rốt cuộc là sao thế, sao anh lại ở đây hả?" Liễu Y hỏi thẳng.
Hải Thành cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, cười cười, lại phải bán dứng Tuần thiếu rồi: "Tuần thiếu bảo tôi đi theo cô."
Liễu Y giật mình, lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai:" Anh nói lại lần nữa."
"Là Tuần thiếu dặn dò, thiếu gia cảm thấy Đường Lễ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, tôi đi theo cô thì... cô cũng an toàn hơn." Giọng nói Hải Thành ngày càng nhỏ, nhớ tới hôm bữa Liễu Y một mình đánh hết cả chục người, không biết phải nói sao.
Liễu Y thở dài một hơi, Tuần Tu sao, rồi mắt nhấp nháy, Liễu Y đâu phải người dễ dàng chấp nhận như vậy, nhưng cô với Tuần Tu có thân thiết đâu chứ, rồi nhìn Hải Thành trước mặt, hất cằm lên nói: "Đi về đi, chuyện của tôi, tôi tự giải quyết, thay mặt tôi gửi lời cảm ơn thiếu gia của anh dùm ."
"Không thể như vậy được," Hải Thành nói, mặt áy náy: " Nếu đi về tôi sẽ chết chắc đó."
Liễu Y im lặng nhìn Hải Thành đang bối rối, thấy không đành lòng, đi tới hỏi: "Tuần thiếu của các anh rốt cuộc là nghĩ gì thế?"
Hải Thành muốn nói lại thôi, thầm nghĩ, thiếu gia chắc đang nhớ cô chứ sao nữa, nhưng mà Hải Thành lại không dám nói nữa, đành phải nói: " Tuần thiếu nói qua, Đường Lễ đụng tới cô, là tại thiếu gia, nên thiếu gia phải chịu trách nhiệm."
Liễu Y rất muốn cười, có lẽ là do Tuần Tu nhưng nguyên nhân chính là Tần Vân, nhưng mà, Liễu Y đưa tay sờ cằm, có người theo giúp việc cũng không tệ nhỉ, dù sao Đường Lễ với Tần Vân, nếu không giải quyết xong thì không thể sống yên ổn được, có Hải Thành tự nguyện làm tay sai, Liễu Y đang thử tính toán thử xem sao.
"Anh thực sự muốn đi theo tôi sao?" Liễu Y hỏi lại lần nữa.
Hải Thành gật đầu, không đi theo, làm sao mà sống cho nổi chứ.
"Anh muốn đi theo tôi sao?" Liễu Y hỏi lần nữa để xác nhận.
Hải Thành cao giọng nói: "Đúng vậy."
"Anh cần thiết phải đi theo tôi đến như vậy sao?" Liễu Y lại hỏi nữa.
Hải Thành gật đầu lia lịa: "Vậy cô để cho tôi đi theo cô chứ?"
"Được rồi, tùy anh vậy, chỉ là, anh đi theo tôi, nhưng tôi cảm thấy không được tự nhiên, tôi tính thế này, phí tổn thất tinh thần, một tiếng 500, một tuần thì đưa tiền một lần, ngươi anh thấy thế nào, tôi cũng không ép anh, nếu anh không đồng ý, thì thôi vậy, thật ra thì anh cũng không cần thiết đi theo tôi làm gì." Liễu Y thành thật nói.
Hải Thành trợn to hai mắt, mặt ngơ: "Đi theo bảo vệ cô mà còn phải đưa tiền cho cô sao?"
Liễu Y gật đầu đầu, nói: "Thật ra thì tôi cũng đâu cần anh giúp, anh hiểu mà đúng không?"
Hải Thành vô cùng tự ái, buồn bã nhìn Liễu Y, thật ra cô ta nói đúng, nhưng thiếu gia dặn dò, mình phải luôn luôn nghe theo, nhớ tới lần trước Tuần thiếu đã nhắc nhở, đành gật đầu: "Được rồi."
Thỏa thuận xong, Liễu Y cũng không thèm quan tâm Tuần tu nghĩ gì, chỉ chờ có cơ hội gặp mặt thì hỏi cho ra lẽ, ngay sau đó khoát tay, xách hành lý lên: "Về sau chiếu cố lần nhau, tôi vào trước đây."
Hải Thành nhìn Liễu Y xoay người mở cừa vào nhà, cúi đầu thử tính toán, tiền lương của mình có đủ hay không đây chứ, chắc phải hỏi mượn nhị ca, đại ca không biết có tiền dư hay không, quả nhiên thiếu gia nhà mình nói rất đúng, chỉ là, Tuần thiếu à, tiền mặt cũng không đủ rồi, nhiều thế này thì cà thẻ may ra mới đủ.
Liễu Y đóng cửa lại xong, lập tức quên luôn sự có mặt của Hải Thành, trước hết dọn dẹp hành lý, sau đó chạy vào nhà bếp, chuẩn bị làm cơm trưa.
Ăn uống no đủ xong, Liễu Y nằm dài trên ghế số pha, nghe được âm thanh điện thoại báo tiền được gửi vào tài khoản, vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ trong lòng, ước mơ của mình sắp thực hiện được rồi.
Nằm trên ghế sô pha cả buổi chiều, ăn xong cơm tối, Liễu Y ngồi vào máy vi tính xem tin tức gần đây, có tin của Kiều Kỳ , sau đó xem tài liệu của bảy người kia, chợt điện thoại trên đầu giường vang lên .
"Tiểu Y à."
Liễu Y sững sờ, là mẹ Liễu, ngay sau đó mở miệng nói: "Mẹ à."
"Con về nhà chưa?."
"Dạ, vừa về đến nhà." Liễu Y gật đầu nói.
"Cái con bé này, đừng có mà lao đầu vào công việc như thế."
"Không có việc gì đâu, con tự lo cho mình được. " Liễu Y thực sự không quen có ai quan tâm minh như vậy, chỉ là, rốt cuộc trong lòng cũng có chút cảm xúc.
"Uh, con đừng chỉ lo công việc, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, biết không?" Mẹ Liễu thao thao bất tuyệt.
"Biết rồi, con sẽ chú ý."
Mẹ Liễu thật ra rất vui, trong năm này, Liễu Y thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại cho mình, so với trước kia, đã là hiếm có rồi, biết Liễu Y không muốn trở lại, cho nên cũng không cưỡng cầu, nhưng cũng rất nhớ, nên không yên lòng để Liễu Y một mình ở ngoài, chợt nhớ tới một việc, mới nói: "Con có bạn trai chưa?"
Mặt Liễu Y cứng ngắc, vấn đề này căn bản cô đâu có nghĩ tới: "Không có."
"Tiểu Y à, chuyện trước kia đã qua lâu như vậy, con cũng đã lớn như vậy rồi, nếu như một mình con ở bên ngoài, mẹ không yên tâm, nếu như có người lo lắng cho con, cho dù con không trở lại, mẹ cũng sẽ yên tâm rất nhiều." Mẹ Liễu chỉ sợ con gái mình bởi vì mối tình đầu nên không dám yêu đương nữa.
Liễu Y nghẹn lời: "Mẹ, cái này không vội."
"Con cũng đâu còn nhỏ nữa, cha mẹ luôn muốn con cái thành gia lập nghiệp, mặc dù con là diễn viên, nhưng lại không phải như mấy minh tinh kia, không cần thiết phải độc thân, thấy ai tốt thì cứ giữ lấy, đừng vì mới yêu một lần, mà đã từ bỏ."
"Ơ…" Liễu Y hoàn toàn mơ hồ.
"Không phải mẹ nói con, con cũng đừng tìm mấy người trong giới nghệ sĩ, không đáng tin đâu." Mẹ Liễu nói liên tục không ngừng.
"Ơ…" Liễu Y không phản ứng kịp, sao lại nói tới vấn đề này chứ.
"Cái đó, tiểu Y à, mẹ có chuyện nói cho con." Mẹ Liễu suy nghĩ hồi lâu, hay là cứ nói thử xem.
"Chuyện gì? " Trực giác của Liễu Y cho biết đó không phải là chuyện tốt lành gì.
"Mặc dù con và Chu Phi không phải rất thân thiết, nhưng nó cũng là anh của con, hai người đều ở Đô Thành, bình thường cũng liên lạc, mẹ cũng biết, cho nên cũng không yêu cầu con làm gì, chỉ là, thỉnh thoảng liên lạc liên lạc cũng được." Mẹ liễu nhỏ nói.
"Chu Phi sao?" Liễu Y lục lại kí ức của chủ thân thể này.
"Lần trước nó trở về, nói con sống rất tốt, nên mẹ yên tâm không ít, chỉ là, mẹ nghĩ đến vấn đề của con, rồi bảo nó để ý xem có đối tượng nào tốt không giới thiệu cho con, hai người đều ở Đô Thành, cũng dễ dàng hơn nhiều, nếu như nó liên lạc với con...con cũng đừng quá lo lắng, bạn của nó đều là bác sĩ, công việc ổn định, nếu như không có vấn đề gì con cũng thử xem sao, thế thì mẹ yên tâm hơn." Mẹ Liễu nói một hơi, trong lòng hơi lo lắng.
Liễu Y trợn to hai mắt, đây là xem mắt trong truyền thuyết sao: "Ơ…."
"Tiểu Y, mẹ biết con có thành kiến với Chu Phi, mẹ cũng không hi vọng cả hai thành anh em tốt, chỉ là lần trước mẹ nhắc tới, nó đã tìm được một người, mẹ chỉ nói trước cho con biết thôi." Mẹ Liễu nói, cho Liễu Y đi xem mắt là do lần trước lúc nói chuyện của Liễu Y, bất giác nói ra chuyện này, Chu Phi gật đầu đồng ý, còn mình tới bây giờ mới dám nói , sợ Liễu Y lại nghĩ gì đó.
Liễu Y khẽ đưa tay vuốt trán, chuyện gì vậy trời: "Biết rồi, mẹ."
Mẹ Liễu thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ con gái lại không chịu: "Này mẹ cũng không muốn nói nhiều, nếu như Chu Phi liên lạc với con, con không muốn cũng không sao, chỉ là, mẹ hi vọng con cũng có nơi có chốn, con cũng đến lúc nên tìm đối tượng, nếu quá muộn, sẽ bị người khác giành hết."
Liễu Y hít sâu một hơi: "Biết rồi ạ."
Liễu Y nhìn cái điện thoại, ánh mắt đờ đẫn, đưa tay xoa xoa mặt, đối tượng, xem mắt, kết hôn, lập gia đình, trong kế hoạch của cô chưng từng có mấy thứ này, Liễu Y chưa bao giờ nghĩ sau này mình sẽ kết hôn, khái niệm một thân một mình đã sớm ăn sâu vào lòng cô.
Liễu Y quăng di động sang một bên, ngã lên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, chớp mắt hai cái, kết hôn sao, lương thực phải chia đôi, phòng ốc cũng phải chia đôi, tiền lại chia đôi, cái gì cũng phải chia, chẳng có lợi gì hết, lập tức quyết tâm , ở một mình là tốt nhất.
Quay đầu nhớ tới quan hệ của Chu Phi với thân thể này, Liễu Y ngược lại yên tâm không ít, nói là người xa lạ thì cũng không quá đáng, đoán chừng anh ta chỉ là thuận miệng đồng ý, Liễu Y nghĩ ngợi xong, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Biệt thự Tuần gia, trong phòng ngủ, Tuần Tu nằm trên giường, liếc nhìn Chu Phi đang giúp mình kiểm tra, giọng nói trầm thấp: "Sao rồi."
"Khôi phục không tệ, cố gắng lên, coi như không thể chạy quá nhanh, cũng có thể đi lại bình thường." Chu Phi thu lại thiết bị kiểm tra, quay đầu liếc nhìn Tuần Tu trên giường, đẩy mắt kính một cái rồi nói.
Tuần Tu nheo mắt lại, cầm quần áo mặc vào, từ từ ngồi dậy, dựa người ra sau, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.
Chu Phi dọn dẹp xong, bỏ bao tay ra, đi tới bên cạnh Tuần Tu, cười nói: "Cậu chuẩn bị lúc nào thì khôi phục."
Tuần Tu ngước lên, lắc đầu: "Không vội, cũng lâu như vậy, chờ mọi việc kết thúc lại nói."
Chu Phi cười: "Nếu như cậu hồi phục, đoán chừng Tuần gia lại náo nhiệt, hiện tại Tề gia đã ngã xuống, xem quan hệ của cậu với Dương gia, mấy người kia sẽ không bỏ qua đâu, cậu còn độc thân cơ mà."
"Trước lo cho cậu trước đi. " Tuần Tu ngẩng đầu nói.
Chu Phi nhún vai: "Tôi thật đúng là không ai ngó tới, ngươi biết đó, mẹ kế không quản được ta, còn lao già nhà ta đã sớm tuyệt vọng rồi, ông ta vẫn giận ta vì không chịu nhận thừa kế đây này."
Tuần Tu nhớ tới tư liệu mình tra được , rồi liếc nhìn Chu Phi, mặc dù biết Chu Phi với Liễu Y chẳng có quan hệ thân thiết gì, nhưng vẫn hỏi: "Cậu còn có một đứa em gái nữa phải không?"
Chu Phi sững sờ, chợt cười khẽ: "Tuần thiếu sao biết nhiều thế, tôi với nó không có thân thiết gì, lúc trung học có gặp qua mấy lần, sau đó thì nó ở nội trú trong trường, không phải tại tôi mà tại nó không có ở nhà, đúng rồi, nó bây giờ đang ở trong công ty của Thành Lâm, chắc giờ cũng không tệ lằm."
Tuần Tu thử suy nghĩ, gia đình như vậy, Liễu Y thích tiền như vậy, có lẽ chắc là do nguyên nhân này.
Chu Phi nhớ tới cái gì đó, cười nói: "Cậu không nhắc tới, tôi cũng quên mất, lần trước về nhà mẹ kế bảo tôi giúp nó tìm đối tượng, theo tôi thấy thì làm thế chi không biết nữa."
Sắc mặt Tuần Tu trầm xuống, giọng nói lạnh đi vài phần: "Ừ."
"Nó lúc trước có bạn trai tên Dương Vanh thì phải, chậc chậc, chuyện lúc ấy cũng chẳng tốt lành gì, cậu nghĩ thử xem, mặc dù là quá khứ, nhưng vẫn là có người nhớ, tôi giúp nó tìm đoán chừng cũng chưa chắc được." Chu Phi cười nhạo nói.
Tuần Tu nghiêng đầu liếc nhìn: "Chuyện đã qua lâu rồi."
"Coi như là đã qua, nhưng tôi cũng không hy vọng gì nhiều." Chu Phi không hề để ý nói.
Tuần Tu điểm đầu: "Vậy còn cậu…"
"Có rãnh rỗi giúp nó coi sao, có được hay không, thì cũng không liên quan tới tôi,tôi cũng không muốn lão già nhà tôi lấy chuyện này ra giày vò tôi." Chu Phi đưa tay đẩy mắt kính lên.
Mặt Tuần Tu trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, không nói gì thêm, tùy tiện khoát tay, "Cậu về đi."
"Được rồi, công việc bên bệnh viện của tôi còn rất nhiều, cậu nhớ mỗi ngày phải xoa bóp đừng có quên, tuần sau tôi lại tới. " Chu Phi gật đầu, xách hòm thuốc lên, rồi xoay nười đi ra khỏi phòng.
Tuần Tu nhìn bóng dáng cậu ta, đôi mắt khác thường, không biết đang nghĩ gì, rồi chợt nhếch miệng cười thành đường cong.
/100
|