Liễu Y đi thẳng vào phòng, thấy Liêu Hòa đang cúi đầu trầm tư, mới từ từ đi tới.
Liêu Hòa thấy có người tới, ngẩng đầu nhìn, thở dài, cầm ly lên uống một ngụm trà, không biết nên nói như thế nào với Liễu Y.
Liễu Y ngồi thẳng lên, liếc nhìn đạo diễn Liêu đang do dự, mở miệng nói: "Đạo diễn Liêu à, có phải tìm được hắn ta rồi hay không."
Liêu Hòa sững sờ, rồi lắc đầu, lại thở dài: "Liễu Y à, chưa tìm ra được hắn là ai."
Liễu Y thầm nghĩ, quả nhiên là không tìm ra, mình và Hải Thành khá vất vả để tìm ra được hắn ta, thất vọng nói: " Vậy thì bỏ qua đi, tôi biết là rất khó tìm ra rồi mà."
Liêu Hòa áy náy nhìn Liễu Y, hài lòng gật đầu, mặc dù bình thường cô ta không thường nói chuyện, nhưng thái độ rất nghiêm túc, tương đối có kinh nghiệm, không hiểu thì hỏi, thầm than trong lòng, nếu như là nhằm vào Liễu Y, bây giờ không tìm ra được, sau này chắc chắn sẽ rất phiền phức, chỉ là, không tìm được, cũng không còn biết làm sao bây giờ.
"Bây giờ mặc dù không tìm ra được, nhưng công ty sẽ không bỏ qua, chắc chắn giúp cô tìm ra, tôi cũng không nói đến chuyện báo án, cô không trách tôi chứ." Đạo diễn Liêu nói.
Liễu Y ngẩng đầu nhìn, khoát tay: "Báo án thì phiền toái hơn, đối với tôi cung không tiện, tôi hiểu được cách làm của đạo diễn Liêu mà."
"Cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, chỉ là, không tìm ra được thì cô nhớ sau này phải cẩn thận hơn, nói thật đến bây giờ, cũng không ai biết là hắn ta hại cô hay đoàn làm phim , chuyện lần này, mặc kệ như thế nào, công ty bên kia sẽ tìm cho ra, cô yên tâm đi, sẽ không để như vậy, tôi đã thương lượng với công ty, công ty sẽ bồi thường cho cô, nói cho cùng, cũng do đoàn phim cả, dù sao chuyện ngoài ý muốn lúc quay phim, mặc dù cô không sao, nhưng cũng phải tính toàn rõ ràng." Liêu Hòa nói.
Liễu Y gật đầu, rồi ngẩng đầu hỏi: " Bồi thường cái gì vậy? " Chợt suy nghĩ kĩ lại rồi nói: "Không cần đâu."
Liêu Hòa càng có cảm tình với Liễu Y hơn, thật là thật thà, khoát tay: "Công ty cho, cô cứ nhận đi, đây là thứ cô nên nhận, thật ra thì tôi cũng có băn khoăn, thật sự mà nói, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, mấy nhà báo mà viết linh tinh thì phim của chúng ta sẽ hỏng mất, chuyện này cũng không tốt đẹp gì cho cam."
Liễu Y thật ra muốn hỏi là bồi thường cái gì, tốt nhất là nên cho tiền, mà cô sẽ không nói tới chuyện này nưa, trong lòng vô cùng cảm ơn tên kia, được có thêm tiền nữa mà.
Liêu Hòa nhìn Liễu Y đang trầm mặc, thở dài một tiếng, an ủi: "Công ty sẽ nói chuyện này với người đại diện của cô, yên tâm đi, nếu như chuyện này công ty điều tra được, cũng sẽ nói cho cô, cô có nghĩ ra cô đã dắc tội với ai không, trong showbiz này, nhìn người không thể xem bề ngoài, cô sau này nhớ cẩn thận đó."
Liễu Y gật đầu: "Vâng, thật cám ơn đạo diễn."
Liêu Hòa lấy vuốt vuốt mi tâm, nói câu cuối cùng: "Tôi sẽ đốc thúc họ giúp cô, yên tâm đi."
Liễu Y hưng phấn gật đầu, căng thẳng nói: "Vậy làm phiền đạo diễn rồi."
"Con đường của cô còn dài, nếu như sau này có vai diễn thích hợp, tôi cân nhắc cho cô , cố gắng lên, tôi rất xem trọng cô." Liêu Hòa nói suy nghĩ của mình ra.
Liễu Y chịu đựng đến giờ, rốt cuộc cũng đạt được mục đích rồi, không cần phải năn nỉ vai diễn tốt cho mình, đó là bởi vì vai diễn chắc chắn sẽ có, tại mình thất nghiệp, tìm thêm công việc khác quá khó khăn, Liễu Y biết, về sau chỉ có thể tập trung diễn xuất mà thôi, mà chị Tiền đã từng nói, phải gây ấn tượng tốt với đạo diễn này, nếu như không được, thì thôi vậy, bởi vì Liêu Hòa quên biết rất nhiều, tất cả thứ này mới là lý do con phải chịu đựng.
"Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ cố gắng. " Liễu Y làm ra vẻ tôi rất cố gắng, xin đạo diễn thấy cứ có kịch bản nào thích hợp thì đưa cho tôi đi.
Liêu Hòa vui mừng gật đầu, cười cười: "Được rồi, cô về nghỉ trước đi, ngày mai còn phải về Đô Thành, về sau có vai thích hợp với cô, tôi sẽ thông báo cho cô."
Liễu Y hài lòng, đứng dậy cáo từ, vừa được bồi thường vừa được coi trọng, thật sự vô cùng may mắn.
Ngày hôm sau, đoàn phim trở lại Đô Thành, Liễu Y tạm biệt mọi người xong, thì đi về với Tiền Văn Phương..
Tiền Văn Phương lúc đầu không biết chuyện gì đã xảy ra với Liễu Y, mà Liễu Y lại dặn Hiểu Mẫn đừng nói cho Tiền Văn Phương, cho tới hôm nay, công ty mới nói qua một chút, Tiền Văn Phương mới biết Liễu Y suýt nữa thì bị trọng thương.
Trên đường đưa Liễu Y về nhà, Tiền Văn Phương tò mò nhìn Liễu Y qua kính chiếu hậu, muốn hỏi, lại không biết hỏi như thế nào, nghiêng đầu nhìn Hiểu Mẫn chằm chằm.
Bị Tiền Văn Phương nhìn như thế Hiểu Mẫn không kịp phản ứng, còn tưởng trên mặt cô cái gì, lấy tay xoa xoa.
Tiền Văn Phương nói không nên lời , được lắm, một người che giấu tốt lắm, còn một người thì làm như ta đây vô tội lắm.
Liễu Y nhắm mắt dưỡng thần , nhưng biết rất rõ đang xảy ra việc gì, cũng biết Tiền Văn Phương lo lắng, mới mở mắt ra: "Chị Tiền, chị muốn hỏi gì cứ hỏi đi, mắt chị sáng quắc chẳng khác nào mấy cái bóng đèn đâu."
Tiền Văn Phương cười lúng túng, tự hỏi, sao Liễu Y lại chủ động như vậy, mắt nhìn đằng trước, một sau mới hỏi: "Liễu Y à, nghe nói em bị thương sao?"
Lúc này, Hiểu Mẫn bên cạnh mới nhớ lại, sao lại quên mất chuyện này chứ, vội vàng nói: "Tiền tỷ, Liễu tỷ không có việc gì, đều tại em cả, em quên nói cho chị biết."
Tiền Văn Phương mắt liếc, hỏi: "Chị biết rõ không phải là do em, Liễu Y không cho em nói đúng không, đừng có mà lưa chị."
Hiểu Mẫn cười lúng túng, há hốc mồm, muốn giải thích một chút.
Liễu Y nhìn hai người đằng trước, thở dài: "Là em dặn Hiểu Mẫn đừng nói cho chị, cũng không có gì lớn, khi quay phim luôn có chuyện ngoài ý muốn mà, cũng may em không bị thương, chị Tiền, em chỉ không muốn để cho chị lo lắng."
Bạn đάήg-đ-ọc_trǔyện tạί-ďϊễn Ďàn lêΛquý đŐn.cŏm được-edϊt bởЇ ngōc_mιnstrong2Ō6 (*-*)
"Em còn biết nghĩ tới chị sao, Liễu Y à, nếu như công ty không nói cho chị, thì em sẽ tiếp tục im lặng chứ gì." Tiền Văn Phương nói.
Liễu Y thấy thế, vội vàng nói: "Trở về chắc chắn sẽ nói cho chị, trước không nói chị là do em cảm thấy đang ở ngoại thành nói thế sẽ không rõ ràng."
"Hừ, em biết chị đã nghe được, nên coi như cho qua chứ gì, em bây giờ cho nó là không có gì nhưng chị lại thấy nó quan trông , nghe nói không phải là cái gì ngoài ý muốn, công ty đã nói với chị , sao em lại đồng ý không công khai chuyện này chứ, Liễu Y à, chuyện này liên quan đến tính mạng, nếu không phải nhằn vào em thì thôi , nếu udng91 như vậy thì …. " Tiền Văn Phương vô cùng lo lắng.
Liễu Y nhìn Tiền Văn Phương đang lái xe, biết Tiền Văn Phương nói ra mấy lời này, là lo lắng cho cô, trong tâm khẽ động, rồi dựa người ra sau, an ủi nói: "Chị Tiền à, chuyện này chị đừng lo, trong lòng em biết rõ, sau này sẽ không có tình huống như vậy xuất hiện đâu, ta đồng ý với đạo diễn Liêu, chẳng qua là cảm thấy công khai, thì cũng như vậy, ta em không bị thiệt thòi đâu, yên tâm đi."
"Em đó, chị yên tâm rồi đó, chỉ là, có lúc em làm cho chị quá yên tâm, đừng có chuyện gì cũng để trong lòng, nếu về sau em gặp chuyện, nhất định phải nói chị biết trước tiên, có biết hay không hả?" Tiền Văn Phương biết Liễu Y nói như vậy, chắc chắn đã có mưu tính gì đó, biết là một chuyện, trong lòng lo lắng lại là chuyện khác.
Bạn đα-ηg_đọc_tru-yện_tại dιen-dάnleqųydΌn.co-m được-edιt bởi ήgσc-mλnstrong2φ6, cám-ơn bạη-đã đọc-trЏyện mình edЇt (◠◡◠)
Liễu Y cúi đầu, đổi chủ đề: "Biết rồi, à mà chị Tiền, lần này công ty bồi thường, em muốn tiền thôi à, cái gì khác thì không cần, chuyện này, chị cũng đừng quên."
Tiền Văn Phương suýt nữa phun máu não, thầm nghĩ, chẳng lẽ Liễu Y muốn cái này sao, do đó mới đồng ý, mạng không cần, chỉ cần tiền.
Hiểu Mẫn bên cạnh dỏng tai lên, cúi đầu cắn răng, nén cười .
Tiền Văn Phương bó tay, vô lực mà nói: "Liễu Y à , em thiếu tiền dữ lắm sao?"
Liễu Y nghe thấy thế, miệng mấp máy, thở dài một tiếng, trước kia cô không mê tiền như vậy, ở tận thế, tiền là vô dụng nhất , lúc đó, chỉ có lương thực mới là quý nhất.
Cứ như vậy thói quen đó không biết lúc nào đã có, Liễu Y cúi đầu trầm tư, có lẽ lúc mới vừa tới cái thế giới này, cảm thấy tất cả giống như hư ảo, muốn có được cái gì, thì phải không nghĩ đến bụng mình đang đói, muốn dự trữ lương thực nhiều hơn để yên tâm, có lẽ khi nhận được điện thoại của mẹ Liễu cứ có lỗi sao mình lại dùng thân thể này, cô muốn tìm cho mình lý do để sống.
Liễu Y cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn, biết mình ở cái thế giới này, mặc kệ như thế nào, cũng có chút không thích nhau, năm năm sống không nhà không cửa, không phải dễ dàng quên như vậy, sự cảnh giác với ích kỷ đã sớm khắc sâu vào tim.
Liễu Y biết mình rất may mắn, từ thế giới kia đi tới nơi này có được trí nhớ đầy đủ của thân thể này, có một căn hộ, có một Tiền Văn Phương thỉnh thoảng chăm sóc mình, còn có phần không tính là công việc, nếu như lúc ấy không phải là hiện trạng như thế này, Liễu Y thật không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa, tận thế, cái thế giới đó là nơi ngay cả một đứa bé cũng không thể xem nhẹ.
Hiện tại, Liễu Y hay mở tập bản đồ ra xem, mặc dù không thu hoạch được gì, rồi dần dần mới đè xuống lo lắng trong lòng, có lẽ, chỉ là sự may mắn, không liên quan tới cái khác.
Liễu Y hồi hồn xong, chợt nhớ tới một việc, ngẩng đầu nhìn Tiền Văn Phương : " Chị Tiền, em rất thiếu tiền, chỉ là không đến mức đói khổ, nói tới việc này, em muốn nhờ chị giúp em một việc."
Tiền Văn Phương hừ một tiếng, Liễu Y mấy ngày nay , chỉ một ít động tác cũng thấy nó thiếu tiền như sắp chết đến nơi, cho nên, căn bản không ngoài ý muốn, nghe Liễu Y xong, gật đầu; "Chuyện gì? Nói thử xem."
"Em muốn mua nhà." Liễu Y nói, đây là ý muốn của cô đã giấu trong lòng từ lâu, ở trong căn hộ đó, Liễu Y luôn cảm thây hổ thẹn, cái ý muốn này đã có từ lâu, sau khi dọn ra ngoài thì bán căn hộ đó đi, trả tiền lại cho mẹ Liễu, không phải là của mình, Liễu Y không lấy được.
"Em đã có căn hộ rồi mà, sao lại mua nữa? " Tiền Văn Phương tò mò hỏi.
Liễu Y nói: "Chị Tiền, căn hộ kia là của mẹ em, ta em muốn chứng mình, em có thể sống tự lập rồi."
Tiền Văn Phương cũng biết về gia đình của Liễu Y, nghe được Liễu Y nói, trong lòng tiếc nuối: "Vậy em muốn mua nhà như thế nào, tiền của em trong ngân hàng chắc cũng không nhiều phải không."
"Đúng là không có nhiều, nhưng mua một cái nhà ở ngoại ô chắc không có vấn đề." Liễu Y không thích nơi có nhiều người qua lại, hơn nữa cô cũng có bí mật riêng, sau này vẫn còn muốn tiếp tục ở trong showbiz, cho nên, phải tìm chỗ vắng người, lần trước bị mấy paparazzi chặn cửa, khiến Liễu Y bắt đầu đề phòng. (قMλnhٵdΪendanleqΰydon.cΦmν٢)
Tiền Văn Phương gật đầu: "Được rồi, chuyện này chị sẽ giúp em, em muốn nhà rộng bao nhiều."
"Không cần quá lớn, hai phòng thêm một nhà bếp, bên ngoài có cái sân, mấy thứ khác em cũng không có yêu cầu gì, xa một chút không sao cả, chỉ là, tốt nhất gần đó có trạm xe buýt, như vậy em cũng đi lại dễ dàng. " Liễu Y nói ra yêu cầu của mình.
Bạn đάήg-đ-ọc_trǔyện tạί-ďϊễn Ďàn lêΛquý đŐn.cŏm được-edϊt bởЇ ngōc_mιnstrong2Ō6 (*-*)
Tiền Văn Phương im lặng nhìn về phía trước, người ta luôn muôn mua nhà trong nội thành , còn nó lại muốn ra xa nội thành, hơn nữa không có người, nghĩ tới Liễu Y sống hoang dã, Tiền Văn Phương sợ run cả người: "Không được, không thể quá xa, không có người, không an toàn, hơn nữa mỗi lần đi tới nhà em, chị phải đi rất xa, chị sẽ giúp em, nhưng cái này là không được."
Liễu Y thấy Tiền Văn Phương như thế, suy nghĩ một chút, cũng chấp nhận: "Giá có thể rẻ một chút thì tốt ."
Tiền Văn Phương cũng biết tính tình của Liễu Y: "Biết rồi, chị cũng quen biết mấy người buôn bán nhà, đến lúc đó mới có giảm giá."
Liễu Y hài lòng gật đầu: "Vậy phải làm phiền chị Tiền rồi."
Tiền Văn Phương thở dài một tiếng: "Hai ngày nữa chị sẽ giúp em hỏi xem sao, em cần gấp lắm sao?"
"Không vội, đến lúc đó em chờ điện thoại của chị." Liễu Y còn một khoản tiền chưa lấy được, dĩ nhiên là không vội.
Sau đó,h ai người lại nói chuyện linh tinh , rốt cuộc cũng tới chung cư Văn Hưng, Liễu Y xách hành lý xuống xe, còn Tiền Văn Phương khoát tay: "Chị hồi nãy mới nói với em , em đừng quên đó, tuần sau có cuộc phỏng vấn, em chuẩn bị cho tốt, biết không?"
"Biết rồi, chị Tiền à, chị còn phải mời em ăn cơm đó, em chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt." Liễu Y nghiêm túc nói.
Tiền Văn Phương nghe thấy thế, vô cùng ủy khuất, sao mình lại phải mời cơm chứ, cũng tại mình nhanh mồm nhanh miệng, hồi nãy nói chuyện này, Liễu Y hỏi đi ăn ở đâu, Tiền Văn Phương chỉ lỡ miệng nên đang hối hận vô cùng.
Liêu Hòa thấy có người tới, ngẩng đầu nhìn, thở dài, cầm ly lên uống một ngụm trà, không biết nên nói như thế nào với Liễu Y.
Liễu Y ngồi thẳng lên, liếc nhìn đạo diễn Liêu đang do dự, mở miệng nói: "Đạo diễn Liêu à, có phải tìm được hắn ta rồi hay không."
Liêu Hòa sững sờ, rồi lắc đầu, lại thở dài: "Liễu Y à, chưa tìm ra được hắn là ai."
Liễu Y thầm nghĩ, quả nhiên là không tìm ra, mình và Hải Thành khá vất vả để tìm ra được hắn ta, thất vọng nói: " Vậy thì bỏ qua đi, tôi biết là rất khó tìm ra rồi mà."
Liêu Hòa áy náy nhìn Liễu Y, hài lòng gật đầu, mặc dù bình thường cô ta không thường nói chuyện, nhưng thái độ rất nghiêm túc, tương đối có kinh nghiệm, không hiểu thì hỏi, thầm than trong lòng, nếu như là nhằm vào Liễu Y, bây giờ không tìm ra được, sau này chắc chắn sẽ rất phiền phức, chỉ là, không tìm được, cũng không còn biết làm sao bây giờ.
"Bây giờ mặc dù không tìm ra được, nhưng công ty sẽ không bỏ qua, chắc chắn giúp cô tìm ra, tôi cũng không nói đến chuyện báo án, cô không trách tôi chứ." Đạo diễn Liêu nói.
Liễu Y ngẩng đầu nhìn, khoát tay: "Báo án thì phiền toái hơn, đối với tôi cung không tiện, tôi hiểu được cách làm của đạo diễn Liêu mà."
"Cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, chỉ là, không tìm ra được thì cô nhớ sau này phải cẩn thận hơn, nói thật đến bây giờ, cũng không ai biết là hắn ta hại cô hay đoàn làm phim , chuyện lần này, mặc kệ như thế nào, công ty bên kia sẽ tìm cho ra, cô yên tâm đi, sẽ không để như vậy, tôi đã thương lượng với công ty, công ty sẽ bồi thường cho cô, nói cho cùng, cũng do đoàn phim cả, dù sao chuyện ngoài ý muốn lúc quay phim, mặc dù cô không sao, nhưng cũng phải tính toàn rõ ràng." Liêu Hòa nói.
Liễu Y gật đầu, rồi ngẩng đầu hỏi: " Bồi thường cái gì vậy? " Chợt suy nghĩ kĩ lại rồi nói: "Không cần đâu."
Liêu Hòa càng có cảm tình với Liễu Y hơn, thật là thật thà, khoát tay: "Công ty cho, cô cứ nhận đi, đây là thứ cô nên nhận, thật ra thì tôi cũng có băn khoăn, thật sự mà nói, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, mấy nhà báo mà viết linh tinh thì phim của chúng ta sẽ hỏng mất, chuyện này cũng không tốt đẹp gì cho cam."
Liễu Y thật ra muốn hỏi là bồi thường cái gì, tốt nhất là nên cho tiền, mà cô sẽ không nói tới chuyện này nưa, trong lòng vô cùng cảm ơn tên kia, được có thêm tiền nữa mà.
Liêu Hòa nhìn Liễu Y đang trầm mặc, thở dài một tiếng, an ủi: "Công ty sẽ nói chuyện này với người đại diện của cô, yên tâm đi, nếu như chuyện này công ty điều tra được, cũng sẽ nói cho cô, cô có nghĩ ra cô đã dắc tội với ai không, trong showbiz này, nhìn người không thể xem bề ngoài, cô sau này nhớ cẩn thận đó."
Liễu Y gật đầu: "Vâng, thật cám ơn đạo diễn."
Liêu Hòa lấy vuốt vuốt mi tâm, nói câu cuối cùng: "Tôi sẽ đốc thúc họ giúp cô, yên tâm đi."
Liễu Y hưng phấn gật đầu, căng thẳng nói: "Vậy làm phiền đạo diễn rồi."
"Con đường của cô còn dài, nếu như sau này có vai diễn thích hợp, tôi cân nhắc cho cô , cố gắng lên, tôi rất xem trọng cô." Liêu Hòa nói suy nghĩ của mình ra.
Liễu Y chịu đựng đến giờ, rốt cuộc cũng đạt được mục đích rồi, không cần phải năn nỉ vai diễn tốt cho mình, đó là bởi vì vai diễn chắc chắn sẽ có, tại mình thất nghiệp, tìm thêm công việc khác quá khó khăn, Liễu Y biết, về sau chỉ có thể tập trung diễn xuất mà thôi, mà chị Tiền đã từng nói, phải gây ấn tượng tốt với đạo diễn này, nếu như không được, thì thôi vậy, bởi vì Liêu Hòa quên biết rất nhiều, tất cả thứ này mới là lý do con phải chịu đựng.
"Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ cố gắng. " Liễu Y làm ra vẻ tôi rất cố gắng, xin đạo diễn thấy cứ có kịch bản nào thích hợp thì đưa cho tôi đi.
Liêu Hòa vui mừng gật đầu, cười cười: "Được rồi, cô về nghỉ trước đi, ngày mai còn phải về Đô Thành, về sau có vai thích hợp với cô, tôi sẽ thông báo cho cô."
Liễu Y hài lòng, đứng dậy cáo từ, vừa được bồi thường vừa được coi trọng, thật sự vô cùng may mắn.
Ngày hôm sau, đoàn phim trở lại Đô Thành, Liễu Y tạm biệt mọi người xong, thì đi về với Tiền Văn Phương..
Tiền Văn Phương lúc đầu không biết chuyện gì đã xảy ra với Liễu Y, mà Liễu Y lại dặn Hiểu Mẫn đừng nói cho Tiền Văn Phương, cho tới hôm nay, công ty mới nói qua một chút, Tiền Văn Phương mới biết Liễu Y suýt nữa thì bị trọng thương.
Trên đường đưa Liễu Y về nhà, Tiền Văn Phương tò mò nhìn Liễu Y qua kính chiếu hậu, muốn hỏi, lại không biết hỏi như thế nào, nghiêng đầu nhìn Hiểu Mẫn chằm chằm.
Bị Tiền Văn Phương nhìn như thế Hiểu Mẫn không kịp phản ứng, còn tưởng trên mặt cô cái gì, lấy tay xoa xoa.
Tiền Văn Phương nói không nên lời , được lắm, một người che giấu tốt lắm, còn một người thì làm như ta đây vô tội lắm.
Liễu Y nhắm mắt dưỡng thần , nhưng biết rất rõ đang xảy ra việc gì, cũng biết Tiền Văn Phương lo lắng, mới mở mắt ra: "Chị Tiền, chị muốn hỏi gì cứ hỏi đi, mắt chị sáng quắc chẳng khác nào mấy cái bóng đèn đâu."
Tiền Văn Phương cười lúng túng, tự hỏi, sao Liễu Y lại chủ động như vậy, mắt nhìn đằng trước, một sau mới hỏi: "Liễu Y à, nghe nói em bị thương sao?"
Lúc này, Hiểu Mẫn bên cạnh mới nhớ lại, sao lại quên mất chuyện này chứ, vội vàng nói: "Tiền tỷ, Liễu tỷ không có việc gì, đều tại em cả, em quên nói cho chị biết."
Tiền Văn Phương mắt liếc, hỏi: "Chị biết rõ không phải là do em, Liễu Y không cho em nói đúng không, đừng có mà lưa chị."
Hiểu Mẫn cười lúng túng, há hốc mồm, muốn giải thích một chút.
Liễu Y nhìn hai người đằng trước, thở dài: "Là em dặn Hiểu Mẫn đừng nói cho chị, cũng không có gì lớn, khi quay phim luôn có chuyện ngoài ý muốn mà, cũng may em không bị thương, chị Tiền, em chỉ không muốn để cho chị lo lắng."
Bạn đάήg-đ-ọc_trǔyện tạί-ďϊễn Ďàn lêΛquý đŐn.cŏm được-edϊt bởЇ ngōc_mιnstrong2Ō6 (*-*)
"Em còn biết nghĩ tới chị sao, Liễu Y à, nếu như công ty không nói cho chị, thì em sẽ tiếp tục im lặng chứ gì." Tiền Văn Phương nói.
Liễu Y thấy thế, vội vàng nói: "Trở về chắc chắn sẽ nói cho chị, trước không nói chị là do em cảm thấy đang ở ngoại thành nói thế sẽ không rõ ràng."
"Hừ, em biết chị đã nghe được, nên coi như cho qua chứ gì, em bây giờ cho nó là không có gì nhưng chị lại thấy nó quan trông , nghe nói không phải là cái gì ngoài ý muốn, công ty đã nói với chị , sao em lại đồng ý không công khai chuyện này chứ, Liễu Y à, chuyện này liên quan đến tính mạng, nếu không phải nhằn vào em thì thôi , nếu udng91 như vậy thì …. " Tiền Văn Phương vô cùng lo lắng.
Liễu Y nhìn Tiền Văn Phương đang lái xe, biết Tiền Văn Phương nói ra mấy lời này, là lo lắng cho cô, trong tâm khẽ động, rồi dựa người ra sau, an ủi nói: "Chị Tiền à, chuyện này chị đừng lo, trong lòng em biết rõ, sau này sẽ không có tình huống như vậy xuất hiện đâu, ta đồng ý với đạo diễn Liêu, chẳng qua là cảm thấy công khai, thì cũng như vậy, ta em không bị thiệt thòi đâu, yên tâm đi."
"Em đó, chị yên tâm rồi đó, chỉ là, có lúc em làm cho chị quá yên tâm, đừng có chuyện gì cũng để trong lòng, nếu về sau em gặp chuyện, nhất định phải nói chị biết trước tiên, có biết hay không hả?" Tiền Văn Phương biết Liễu Y nói như vậy, chắc chắn đã có mưu tính gì đó, biết là một chuyện, trong lòng lo lắng lại là chuyện khác.
Bạn đα-ηg_đọc_tru-yện_tại dιen-dάnleqųydΌn.co-m được-edιt bởi ήgσc-mλnstrong2φ6, cám-ơn bạη-đã đọc-trЏyện mình edЇt (◠◡◠)
Liễu Y cúi đầu, đổi chủ đề: "Biết rồi, à mà chị Tiền, lần này công ty bồi thường, em muốn tiền thôi à, cái gì khác thì không cần, chuyện này, chị cũng đừng quên."
Tiền Văn Phương suýt nữa phun máu não, thầm nghĩ, chẳng lẽ Liễu Y muốn cái này sao, do đó mới đồng ý, mạng không cần, chỉ cần tiền.
Hiểu Mẫn bên cạnh dỏng tai lên, cúi đầu cắn răng, nén cười .
Tiền Văn Phương bó tay, vô lực mà nói: "Liễu Y à , em thiếu tiền dữ lắm sao?"
Liễu Y nghe thấy thế, miệng mấp máy, thở dài một tiếng, trước kia cô không mê tiền như vậy, ở tận thế, tiền là vô dụng nhất , lúc đó, chỉ có lương thực mới là quý nhất.
Cứ như vậy thói quen đó không biết lúc nào đã có, Liễu Y cúi đầu trầm tư, có lẽ lúc mới vừa tới cái thế giới này, cảm thấy tất cả giống như hư ảo, muốn có được cái gì, thì phải không nghĩ đến bụng mình đang đói, muốn dự trữ lương thực nhiều hơn để yên tâm, có lẽ khi nhận được điện thoại của mẹ Liễu cứ có lỗi sao mình lại dùng thân thể này, cô muốn tìm cho mình lý do để sống.
Liễu Y cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn, biết mình ở cái thế giới này, mặc kệ như thế nào, cũng có chút không thích nhau, năm năm sống không nhà không cửa, không phải dễ dàng quên như vậy, sự cảnh giác với ích kỷ đã sớm khắc sâu vào tim.
Liễu Y biết mình rất may mắn, từ thế giới kia đi tới nơi này có được trí nhớ đầy đủ của thân thể này, có một căn hộ, có một Tiền Văn Phương thỉnh thoảng chăm sóc mình, còn có phần không tính là công việc, nếu như lúc ấy không phải là hiện trạng như thế này, Liễu Y thật không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa, tận thế, cái thế giới đó là nơi ngay cả một đứa bé cũng không thể xem nhẹ.
Hiện tại, Liễu Y hay mở tập bản đồ ra xem, mặc dù không thu hoạch được gì, rồi dần dần mới đè xuống lo lắng trong lòng, có lẽ, chỉ là sự may mắn, không liên quan tới cái khác.
Liễu Y hồi hồn xong, chợt nhớ tới một việc, ngẩng đầu nhìn Tiền Văn Phương : " Chị Tiền, em rất thiếu tiền, chỉ là không đến mức đói khổ, nói tới việc này, em muốn nhờ chị giúp em một việc."
Tiền Văn Phương hừ một tiếng, Liễu Y mấy ngày nay , chỉ một ít động tác cũng thấy nó thiếu tiền như sắp chết đến nơi, cho nên, căn bản không ngoài ý muốn, nghe Liễu Y xong, gật đầu; "Chuyện gì? Nói thử xem."
"Em muốn mua nhà." Liễu Y nói, đây là ý muốn của cô đã giấu trong lòng từ lâu, ở trong căn hộ đó, Liễu Y luôn cảm thây hổ thẹn, cái ý muốn này đã có từ lâu, sau khi dọn ra ngoài thì bán căn hộ đó đi, trả tiền lại cho mẹ Liễu, không phải là của mình, Liễu Y không lấy được.
"Em đã có căn hộ rồi mà, sao lại mua nữa? " Tiền Văn Phương tò mò hỏi.
Liễu Y nói: "Chị Tiền, căn hộ kia là của mẹ em, ta em muốn chứng mình, em có thể sống tự lập rồi."
Tiền Văn Phương cũng biết về gia đình của Liễu Y, nghe được Liễu Y nói, trong lòng tiếc nuối: "Vậy em muốn mua nhà như thế nào, tiền của em trong ngân hàng chắc cũng không nhiều phải không."
"Đúng là không có nhiều, nhưng mua một cái nhà ở ngoại ô chắc không có vấn đề." Liễu Y không thích nơi có nhiều người qua lại, hơn nữa cô cũng có bí mật riêng, sau này vẫn còn muốn tiếp tục ở trong showbiz, cho nên, phải tìm chỗ vắng người, lần trước bị mấy paparazzi chặn cửa, khiến Liễu Y bắt đầu đề phòng. (قMλnhٵdΪendanleqΰydon.cΦmν٢)
Tiền Văn Phương gật đầu: "Được rồi, chuyện này chị sẽ giúp em, em muốn nhà rộng bao nhiều."
"Không cần quá lớn, hai phòng thêm một nhà bếp, bên ngoài có cái sân, mấy thứ khác em cũng không có yêu cầu gì, xa một chút không sao cả, chỉ là, tốt nhất gần đó có trạm xe buýt, như vậy em cũng đi lại dễ dàng. " Liễu Y nói ra yêu cầu của mình.
Bạn đάήg-đ-ọc_trǔyện tạί-ďϊễn Ďàn lêΛquý đŐn.cŏm được-edϊt bởЇ ngōc_mιnstrong2Ō6 (*-*)
Tiền Văn Phương im lặng nhìn về phía trước, người ta luôn muôn mua nhà trong nội thành , còn nó lại muốn ra xa nội thành, hơn nữa không có người, nghĩ tới Liễu Y sống hoang dã, Tiền Văn Phương sợ run cả người: "Không được, không thể quá xa, không có người, không an toàn, hơn nữa mỗi lần đi tới nhà em, chị phải đi rất xa, chị sẽ giúp em, nhưng cái này là không được."
Liễu Y thấy Tiền Văn Phương như thế, suy nghĩ một chút, cũng chấp nhận: "Giá có thể rẻ một chút thì tốt ."
Tiền Văn Phương cũng biết tính tình của Liễu Y: "Biết rồi, chị cũng quen biết mấy người buôn bán nhà, đến lúc đó mới có giảm giá."
Liễu Y hài lòng gật đầu: "Vậy phải làm phiền chị Tiền rồi."
Tiền Văn Phương thở dài một tiếng: "Hai ngày nữa chị sẽ giúp em hỏi xem sao, em cần gấp lắm sao?"
"Không vội, đến lúc đó em chờ điện thoại của chị." Liễu Y còn một khoản tiền chưa lấy được, dĩ nhiên là không vội.
Sau đó,h ai người lại nói chuyện linh tinh , rốt cuộc cũng tới chung cư Văn Hưng, Liễu Y xách hành lý xuống xe, còn Tiền Văn Phương khoát tay: "Chị hồi nãy mới nói với em , em đừng quên đó, tuần sau có cuộc phỏng vấn, em chuẩn bị cho tốt, biết không?"
"Biết rồi, chị Tiền à, chị còn phải mời em ăn cơm đó, em chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt." Liễu Y nghiêm túc nói.
Tiền Văn Phương nghe thấy thế, vô cùng ủy khuất, sao mình lại phải mời cơm chứ, cũng tại mình nhanh mồm nhanh miệng, hồi nãy nói chuyện này, Liễu Y hỏi đi ăn ở đâu, Tiền Văn Phương chỉ lỡ miệng nên đang hối hận vô cùng.
/100
|