Quách Tuân đột nhiên cười, nhưng trong thần sắc lại tràn đầy phấn chấn:
- Lúc đó ta cũng có ý nghĩ như thế trong đầu, nhưng nghĩ lại, ở đây đã có nhiều cơ quan cạm bẫy như vậy, nó sẽ phản ngược lại. Binh pháp có nói,vốn nên hư hư thực thực, ba yếu đạo có rất nhiều quân Hạ, ta rất khó mà lẻn vào, mà dù có lẻn vào được thì cũng rất khó mà tiếp xúc được bí mật. Đã vậy, nếu ta cứ cứ theo hiểm cảnh mà đi, không chừng đó là cách tốt nhất để tiếp cận Hương Ba Lạp.
Trong mắt Phi Tuyết bỗng hiện lên tia kính phục nhìn Quách Tuân.
Trong lòng Địch Thanh khẽ động, nhìn Quách Tuân một lát, hỏi:
- Vậy sau đó thế nào?
Quách Tuân nhìn Phi Tuyết một cái, mới nói:
- Đường đánh dấu trên bản đồ giả, có thể nói đều là chỗ sát khí, nhưng ta dùng thời gian đi qua được hơn phân nửa.
Trong đó có bao nhiêu hỗn loạn hiểm ác đáng sợ và gian khổ mà Quách Tuân chỉ dùng cách nói hời hợt, đồng thời lại nói rất ngắn gọn:
- Nhưng ta ở trong đó phát hiện có mấy vết chân, vết chân nhỏ, hình như là của nữ nhân để lại...
Phi Tuyết vẫn im lặng không nói, lúc này lại lên tiếng:
- Vậy chắc là do ta để lại.
Địch Thanh chấn động, thất thanh nói:
- Cô cũng từ nơi đó vào Hương Ba Lạp?
Phi Tuyết chỉ gật đầu, không nói gì. Địch Thanh nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ nếu Phi Tuyết cũng biết cách tiến vào Hương Ba Lạp, vì sao lại một mực dây dưa bên ngoài?Lúc trước Phi Tuyết muốn dẫn Địch Thanh hắn đi Hương Ba Lạp, là vì sao? Sao Phi Tuyết có thể tránh được những cơ quan cạm bẫy này?
Quách Tuân thấy Phi Tuyết thẳng thắn thừa nhận, trong mắt cũng lộ ra tia kỳ lạ, im lặng một lát mới nói tiếp:
- Lúc đó ta nhìn thấy vết chân kia, cũng không biết Phi Tuyết thường lui tới nơi nào...
Địch Thanh nghe đến đó lại thấy khó hiểu, lúc đó Quách Tuân không biết, vì sao sau đó lại biết?
Lại nghe Quách Tuân tiếp tục nói:
- Ta vô cùng khó hiểu, nhưng quan sát tỉ mỉ cẩn thận, phát hiện nơi để lại vết chân kia chính là nơi an toàn giữa cơ quan cạm bẫy. Sau khi ta thử vài lần, bắt đầu tìm ngược lại nơi có vết chân đó, vốn trong bản đồ còn có ký hiệu phía trước, nhưng khi vết chân tới nơi đất lún thì đột nhiên biến mất. Nơi đất lún đó dường như bị nứt ra một lỗ hổng cực kỳ sâu.
Phi Tuyết lãnh đạm nói:
- Quách Tuân quả nhiên thông minh. Tấm bản đồ đó của Nguyên Hạo thật ra chỉ là hư hư thật thật, thông qua đó để đi vào Hương Ba Lạp. Nếu ngươi không theo bức vẽ mà đi, cả đời cũng đừng mong tiếp cận Hương Ba Lạp, nhưng ngươi lại hoàn toàn đi theo ký hiệu trong tấm bản đồ, nhưng vẫn không tìm được đường vào Hương Ba Lạp.
Địch Thanh chợt nói:
- Chẳng lẽ cửa vào Hương Ba Lạp chính là bên cạnh đất lõm đó.
Chẳng biết vì sao, càng tiếp cận được Hương Ba Lạp, trong lòng hắn lại càng thấp thỏm.
Quách Tuân thở dài, nói
- Mặc kệ Nguyên Hạo nghĩ thế nào, nhưng ta thật sự từ nơi đất lõm đó mà tiến vào Hương Ba Lạp! Mà bí đạo thật sự tiến vào Hương Ba Lạp, thật ra ngay dưới hiểm cảnh không xa! Bản đồ Đan Đan đưa cho và bản đồ Cốc Tư La đưa cho cũng gần giống nhau, nhưng khoảng cách vị trí dọc chỉ khác biệt vài trượng.
Y lại cảm thán nói:
- Nếu sớm có bản đồ của Đan Đan, thì ta có thể rút ngắn được thời gian.Haizz,xem ra chuyện duyên phận, thật sự là khó nói. Nhưng sự khổ cực của ta cũng không uổng phí, Thần Hương Ba Lạp đã thỏa mãn một nguyện vọng của ta, đó là khôi phục võ công cho ta!
Trên mặt Phi Tuyết lộ vẻ cổ quái, muốn nói lại thôi.
Địch Thanh hoàn toàn bị lời nói của Quách Tuân làm hấp dẫn, nghe mà trợn mắt há mồm, một lát mới nói:
- Hương Ba Lạp thật sự tồn tại, cũng thật sự có Thần? Vậy Thần đó bộ dạng như nào?
Quách Tuân không đáp mà hỏi lại:
- Đệ không tin lời ta nói?
Địch Thanh vội đáp:
- Không phải, không phải...Thế nhưng...
Hắn thấy bất an trong lòng, nhưng trong lúc nhất thời lại không rõ ràng đó là gì.
Quách Tuân nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Địch Thanh, thần sắc cũng có chút si dại, thổn thức nói:
- Thần đó có bộ dạng gì, ta thật sự không biết nói thế nào. Nhưng đệ rất nhanh sẽ biết, đệ tới đó rồi sẽ biết ngay. Tuy nhiên...chúng ta nhất định phải tới Hương Ba Lạp trước đám người Gia Luật Hỉ Tôn.
Địch Thanh càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cảm giác lời Quách Tuân nói không xác thực lắm, thấy Quách Tuân đã nhắm hai mắt lại, thần sắc uể oải nên không đành lòng hỏi tiếp. Nhìn sang Phi Tuyết, thấy nàng cũng dựa vào thành xe, hai mắt nhắm lại, cũng ngủ.
Xe ngựa xóc nảy, hàng mi dài của Phi Tuyết run run, mặc dù trên mặt vẫn bình thản nhưng không hiểu nguyên do vì sao, Địch Thanh lại cảm nhận được dù Phi Tuyết đang nhắm mắt nhưng lại giống như đang nhìn Địch Thanh hắn, mà trên gương mặt vốn lãnh đạm nhưng khi càng gần Hương Ba Lạp thì lại không hề có chút vui mừng, ngược lại còn mang theo chút ưu thương.
Sáng sớm hôm sau, Quách Tuân muốn cưỡi ngựa, Địch Thanh không lay chuyển được đành phải đổi sang cưỡi ngựa. Đến nửa đêm, lộ trình chạy được ba bốn trăm dặm, mặc dù Quách Tuân bị thương nặng nhưng vẫn vững như chông sắt, không hề nhăn mặt chau mày.
Hàn Tiếu thông minh tháo vát, đã sớm dùng bồ câu đưa tin dọc đường chuẩn bị thay ngựa để tiếp ứng.
Những năm gần đây, hai bộ Đãi Mệnh, Phượng Minh mặc dù không thật sự tiếp cận được Hương Ba Lạp, nhưng một đường hướng tây tại biên giới nước Hạ cũng đã an bài không ít cơ sở ngầm, lúc này đã phát huy đầy đủ tác dụng.
Mọi người ban ngày cưỡi ngựa, ban đêm đổi ngựa, chỉ nghỉ ngơi chốc lát. Hành trình đi có thể nói là liên tục ngày đêm, qua Hoàng Hà đi Vân Hà đến Lương Châu, nhìn xa xa Thương Sơn hùng vĩ cao ngút uốn lượn ngàn dặm. Đi qua Xuân Phong vượt qua Ngọc Môn, sa mạc Kiến Thương cuồn cuộn, khí thế hào hùng.
Trên đường đi không chỉ một ngày, sau khi mọi người tiến vào Qua Châu, thỉnh thoảng bắt gặp những ốc đảo, những nơi cổ xưa, mà nhiều hơn là nhiều nơi hoang vu thê lương, cát cuồn cuộn trong thiên địa. Dưới sự mênh mông cuồn cuộn mang phong cách bi thương cổ xưa.
Lại sau khi qua thành Thường Nhạc phía tây Qua Châu, mọi người đã đến gần núi Tam Nguy, từ xa trông thấy Đôn Hoàng.
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.
(Sa mạc lớn bốc khói trắng
Mặt trời lặn dưới sông dài)
Địch Thanh chưa bao giờ tới đây, nhưng bởi vì lòng luôn đặt ở Hương Ba Lạp nên cũng có chút hiểu biết đối với Đôn Hoàng.
Trên con đường cổ tơ lụa thê lương, trong sa mạc tây cương thiên hạ, không biết có bao nhiêu bi ca được viết nên trong sử sách, anh hùng huyết lệ.
Đôn Hoàng nổi danh từ xưa, thường thường có bách tính Trung Nguyên lưu lạc bị thua trận đến đây tị nạ. Từ Chiến Quốc, Tần Hán, đến Ngũ Hồ, Tùy Đường, khói lửa chiến tranh chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh từ Lũng Tây biên cương xa xôi, ngựa đạp kỳ liên, thống kích Hung Nô...
Trương Khiên đi sứ Tây Vực, khai thông con đường tơ lụa.
Triệu Phá Nô đánh bại nước Cô Sư, đại phá Lâu Lan...
Ban Siêu ngang dọc đại mạc, tiếp tục tiến đánh Hung Nô...
Những người này công tích vĩ đại đều có liên hệ với Đôn Hoàng.
- Lúc đó ta cũng có ý nghĩ như thế trong đầu, nhưng nghĩ lại, ở đây đã có nhiều cơ quan cạm bẫy như vậy, nó sẽ phản ngược lại. Binh pháp có nói,vốn nên hư hư thực thực, ba yếu đạo có rất nhiều quân Hạ, ta rất khó mà lẻn vào, mà dù có lẻn vào được thì cũng rất khó mà tiếp xúc được bí mật. Đã vậy, nếu ta cứ cứ theo hiểm cảnh mà đi, không chừng đó là cách tốt nhất để tiếp cận Hương Ba Lạp.
Trong mắt Phi Tuyết bỗng hiện lên tia kính phục nhìn Quách Tuân.
Trong lòng Địch Thanh khẽ động, nhìn Quách Tuân một lát, hỏi:
- Vậy sau đó thế nào?
Quách Tuân nhìn Phi Tuyết một cái, mới nói:
- Đường đánh dấu trên bản đồ giả, có thể nói đều là chỗ sát khí, nhưng ta dùng thời gian đi qua được hơn phân nửa.
Trong đó có bao nhiêu hỗn loạn hiểm ác đáng sợ và gian khổ mà Quách Tuân chỉ dùng cách nói hời hợt, đồng thời lại nói rất ngắn gọn:
- Nhưng ta ở trong đó phát hiện có mấy vết chân, vết chân nhỏ, hình như là của nữ nhân để lại...
Phi Tuyết vẫn im lặng không nói, lúc này lại lên tiếng:
- Vậy chắc là do ta để lại.
Địch Thanh chấn động, thất thanh nói:
- Cô cũng từ nơi đó vào Hương Ba Lạp?
Phi Tuyết chỉ gật đầu, không nói gì. Địch Thanh nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ nếu Phi Tuyết cũng biết cách tiến vào Hương Ba Lạp, vì sao lại một mực dây dưa bên ngoài?Lúc trước Phi Tuyết muốn dẫn Địch Thanh hắn đi Hương Ba Lạp, là vì sao? Sao Phi Tuyết có thể tránh được những cơ quan cạm bẫy này?
Quách Tuân thấy Phi Tuyết thẳng thắn thừa nhận, trong mắt cũng lộ ra tia kỳ lạ, im lặng một lát mới nói tiếp:
- Lúc đó ta nhìn thấy vết chân kia, cũng không biết Phi Tuyết thường lui tới nơi nào...
Địch Thanh nghe đến đó lại thấy khó hiểu, lúc đó Quách Tuân không biết, vì sao sau đó lại biết?
Lại nghe Quách Tuân tiếp tục nói:
- Ta vô cùng khó hiểu, nhưng quan sát tỉ mỉ cẩn thận, phát hiện nơi để lại vết chân kia chính là nơi an toàn giữa cơ quan cạm bẫy. Sau khi ta thử vài lần, bắt đầu tìm ngược lại nơi có vết chân đó, vốn trong bản đồ còn có ký hiệu phía trước, nhưng khi vết chân tới nơi đất lún thì đột nhiên biến mất. Nơi đất lún đó dường như bị nứt ra một lỗ hổng cực kỳ sâu.
Phi Tuyết lãnh đạm nói:
- Quách Tuân quả nhiên thông minh. Tấm bản đồ đó của Nguyên Hạo thật ra chỉ là hư hư thật thật, thông qua đó để đi vào Hương Ba Lạp. Nếu ngươi không theo bức vẽ mà đi, cả đời cũng đừng mong tiếp cận Hương Ba Lạp, nhưng ngươi lại hoàn toàn đi theo ký hiệu trong tấm bản đồ, nhưng vẫn không tìm được đường vào Hương Ba Lạp.
Địch Thanh chợt nói:
- Chẳng lẽ cửa vào Hương Ba Lạp chính là bên cạnh đất lõm đó.
Chẳng biết vì sao, càng tiếp cận được Hương Ba Lạp, trong lòng hắn lại càng thấp thỏm.
Quách Tuân thở dài, nói
- Mặc kệ Nguyên Hạo nghĩ thế nào, nhưng ta thật sự từ nơi đất lõm đó mà tiến vào Hương Ba Lạp! Mà bí đạo thật sự tiến vào Hương Ba Lạp, thật ra ngay dưới hiểm cảnh không xa! Bản đồ Đan Đan đưa cho và bản đồ Cốc Tư La đưa cho cũng gần giống nhau, nhưng khoảng cách vị trí dọc chỉ khác biệt vài trượng.
Y lại cảm thán nói:
- Nếu sớm có bản đồ của Đan Đan, thì ta có thể rút ngắn được thời gian.Haizz,xem ra chuyện duyên phận, thật sự là khó nói. Nhưng sự khổ cực của ta cũng không uổng phí, Thần Hương Ba Lạp đã thỏa mãn một nguyện vọng của ta, đó là khôi phục võ công cho ta!
Trên mặt Phi Tuyết lộ vẻ cổ quái, muốn nói lại thôi.
Địch Thanh hoàn toàn bị lời nói của Quách Tuân làm hấp dẫn, nghe mà trợn mắt há mồm, một lát mới nói:
- Hương Ba Lạp thật sự tồn tại, cũng thật sự có Thần? Vậy Thần đó bộ dạng như nào?
Quách Tuân không đáp mà hỏi lại:
- Đệ không tin lời ta nói?
Địch Thanh vội đáp:
- Không phải, không phải...Thế nhưng...
Hắn thấy bất an trong lòng, nhưng trong lúc nhất thời lại không rõ ràng đó là gì.
Quách Tuân nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Địch Thanh, thần sắc cũng có chút si dại, thổn thức nói:
- Thần đó có bộ dạng gì, ta thật sự không biết nói thế nào. Nhưng đệ rất nhanh sẽ biết, đệ tới đó rồi sẽ biết ngay. Tuy nhiên...chúng ta nhất định phải tới Hương Ba Lạp trước đám người Gia Luật Hỉ Tôn.
Địch Thanh càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cảm giác lời Quách Tuân nói không xác thực lắm, thấy Quách Tuân đã nhắm hai mắt lại, thần sắc uể oải nên không đành lòng hỏi tiếp. Nhìn sang Phi Tuyết, thấy nàng cũng dựa vào thành xe, hai mắt nhắm lại, cũng ngủ.
Xe ngựa xóc nảy, hàng mi dài của Phi Tuyết run run, mặc dù trên mặt vẫn bình thản nhưng không hiểu nguyên do vì sao, Địch Thanh lại cảm nhận được dù Phi Tuyết đang nhắm mắt nhưng lại giống như đang nhìn Địch Thanh hắn, mà trên gương mặt vốn lãnh đạm nhưng khi càng gần Hương Ba Lạp thì lại không hề có chút vui mừng, ngược lại còn mang theo chút ưu thương.
Sáng sớm hôm sau, Quách Tuân muốn cưỡi ngựa, Địch Thanh không lay chuyển được đành phải đổi sang cưỡi ngựa. Đến nửa đêm, lộ trình chạy được ba bốn trăm dặm, mặc dù Quách Tuân bị thương nặng nhưng vẫn vững như chông sắt, không hề nhăn mặt chau mày.
Hàn Tiếu thông minh tháo vát, đã sớm dùng bồ câu đưa tin dọc đường chuẩn bị thay ngựa để tiếp ứng.
Những năm gần đây, hai bộ Đãi Mệnh, Phượng Minh mặc dù không thật sự tiếp cận được Hương Ba Lạp, nhưng một đường hướng tây tại biên giới nước Hạ cũng đã an bài không ít cơ sở ngầm, lúc này đã phát huy đầy đủ tác dụng.
Mọi người ban ngày cưỡi ngựa, ban đêm đổi ngựa, chỉ nghỉ ngơi chốc lát. Hành trình đi có thể nói là liên tục ngày đêm, qua Hoàng Hà đi Vân Hà đến Lương Châu, nhìn xa xa Thương Sơn hùng vĩ cao ngút uốn lượn ngàn dặm. Đi qua Xuân Phong vượt qua Ngọc Môn, sa mạc Kiến Thương cuồn cuộn, khí thế hào hùng.
Trên đường đi không chỉ một ngày, sau khi mọi người tiến vào Qua Châu, thỉnh thoảng bắt gặp những ốc đảo, những nơi cổ xưa, mà nhiều hơn là nhiều nơi hoang vu thê lương, cát cuồn cuộn trong thiên địa. Dưới sự mênh mông cuồn cuộn mang phong cách bi thương cổ xưa.
Lại sau khi qua thành Thường Nhạc phía tây Qua Châu, mọi người đã đến gần núi Tam Nguy, từ xa trông thấy Đôn Hoàng.
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.
(Sa mạc lớn bốc khói trắng
Mặt trời lặn dưới sông dài)
Địch Thanh chưa bao giờ tới đây, nhưng bởi vì lòng luôn đặt ở Hương Ba Lạp nên cũng có chút hiểu biết đối với Đôn Hoàng.
Trên con đường cổ tơ lụa thê lương, trong sa mạc tây cương thiên hạ, không biết có bao nhiêu bi ca được viết nên trong sử sách, anh hùng huyết lệ.
Đôn Hoàng nổi danh từ xưa, thường thường có bách tính Trung Nguyên lưu lạc bị thua trận đến đây tị nạ. Từ Chiến Quốc, Tần Hán, đến Ngũ Hồ, Tùy Đường, khói lửa chiến tranh chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh từ Lũng Tây biên cương xa xôi, ngựa đạp kỳ liên, thống kích Hung Nô...
Trương Khiên đi sứ Tây Vực, khai thông con đường tơ lụa.
Triệu Phá Nô đánh bại nước Cô Sư, đại phá Lâu Lan...
Ban Siêu ngang dọc đại mạc, tiếp tục tiến đánh Hung Nô...
Những người này công tích vĩ đại đều có liên hệ với Đôn Hoàng.
/485
|