Sáp Kiện Vô Địch

Chương 162: Hiển Lộ Thần Uy.

/170


- Tốt rồi sao.

Phong Cuồng Sa ngạc nhiên nói. Ăn đan dược vào căn bản không hề có cảm giác gì cả.

- Haha, bây giờ ta lực lượng cao như vậy, hóa giải dược lực chỉ là chuyện cỏn con mà thôi. Được rồi, hai người thử phóng niệm lực ra ngoài cách không thủ vật xem sao.

Du Dương nói.

Lăng Yêu Nhiêu quay về phía chén nước trên bàn, vung tay một cái chén nước ngay lập tức bay đến tay của nàng.

- A! Ta đang nằm mơ sao?

Lăng Yêu Nhiêu không thể tin đây là sự thật.

Một viên đan dược lại có thể có tác dụng lớn như vậy.

Phong Cuồng Sa cũng thử một chút, hắn liền cảm thấy có chút khác biệt.

- Không đúng! Tuy rằng ta không có tu luyện tới lực trường lĩnh vực, nhưng ta đối với lực trường lĩnh vực cũng có hiểu biết một chút, nhất trọng thiên Võ Thần, phạm vi lĩnh vực chỉ có bán kính 10m, mà lực trường lĩnh vực của ta dĩ nhiên lại đạt đến 100m.

Lăng Yêu Nhiêu và Phong Cuồng Sa cùng nhìn về phía Du Dương.

- Ách!

Du Dương trong lòng đổ mồ hôi, lúc trước chỉ muốn làm sao giúp hai người tang nhanh thực lực, lại quên đi mất chi tiết này, Du Dương làm ra dáng vẻ cao nhân nói dối mặt không đổi sắc:

- Chuyện này, vừa nãy lúc ta giúp các ngươi hóa giải dược lực có truyền thêm một ít công lực của ta vào, cho nên hai người lĩnh ngộ lực trường lĩnh vực có phạm vi tăng lớn hơn rất nhiều.

- Truyền công?

- Không đúng! Ta không có cảm giác gì a! 10 giây cũng chưa tới, ngươi làm sao mà truyền công?

Phong Cuồng Sa và Lăng Yêu Nhiêu nghi ngờ hỏi.

- Haiz!

Du Dương xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của mình, nói:

- Ta truyền công tuy rằng thời gian ngắn, nhưng mà chất lượng a! Thôi bỏ đi, có giải thích với các ngươi, chắc các ngươi cũng không thể hiểu được đâu, chờ khi các ngươi đạt tới trình độ như của ta thì liền dễ hiểu rồi.

Du Dương giải thích không rõ, liền trực tiếp giả bộ cao thâm.

Du Dương lại nói:

- Tuy bây giờ các ngươi đã có được lực trường lĩnh vực của chính mình, hơn nữa phạm vi cũng rất lớn, nhưng đây cũng không phải là tự bản thân tu luyện mà có, cho nên lực lượng của các ngươi vẫn không thay đổi, Phong đại ca lực lượng của ngươi là bảy vạn chín ngàn chin trăm thất, hiện giờ vẫn là bảy vạn chín ngàn chín trăm thất. Các ngươi chỉ khác với người khác ở chỗ là đã có được lực trường lĩnh vực của chính mình, cho nên sau này các ngươi cần phải siêng năng tập luyện, đem lực lượng của bản thân tăng cao hơn.

Tuy rằng Phong Cuồng Sa và Lăng Yêu Nhiêu lực lượng còn rât thấp, nhưng có và không có lực trường lĩnh vực là hai khái niệm khác nhau, khi đánh nhau cường giả có lực trường lĩnh vực hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối, hơn nữa người có lực trường lĩnh vực còn có thể sử dụng kinh thế cấp vũ kỹ.

Du Dương căc cứ vào đặc điểm của hai người, lại truyền cho mỗi người ba môn kinh thế cấp vũ kỹ. Bởi vì lực lượng hai người vẫn còn thấp, có một vài vũ kỹ cần phải xé rách vật chất, bọn họ còn không có cách nào sử dụng. Nhưng lực trường lĩnh vực của hai người đặc biệt lớn

Du Dương truyền cho Lăng Yêu Nhiêu kinh thế cấp vũ kỹ theo thứ tự là Bán Nguyệt Phong Phận Đao, Băng Phong Thiên Lý và Thủy Thần Kiếm.

Còn truyền cho Phong Cuồng Sa là Kinh Thế Đế Hoàng Quyền, Đại Lãng Đào Sa, Liệt Không Phong Nhận Trảm.

Đem kinh thế cấp vũ kỹ truyền thụ cho Phong Cuồng Sa và Lăng Yêu Nhiêu, Du Dương nghĩ hai người sau này tự bảo vệ chắc không có vấn đề gì, liền quyết định lập tức đi trước Mặt Trăng giải cứu Trương Vũ Thiến.

Du Dương không thể đợi thêm được nữa rồi, tuy rằng hiện tại hắn không thiếu nữ nhân, dù lúc trước mình cùng Trương Vũ Thiến hành động thân mật nhất chỉ là nắm tay, bình thường muốn hôn môi một cái cũng khó khăn, nhưng Trương Vũ Thiến là mối tình đầu của hắn, Du Dương lại ưa thích cái tinh cách nóng nảy của Trương Vũ Thiến. Tình cảm giữa hai người không cách nào dùng ngôn ngữ có thể diễn tả được.

Sáng sớm ngày thứ hai, Du Dương thu thập xong hành lý, chuẩn bị đi Mặt Trăng.

- Phong đại ca, nếu như còn có người đến cướp đoạt mỏ nhà máy này, cứ cho bọn chúng cướp. Cùng lắm thì chờ ta trở lại, chúng ta sẽ lấy lại nó.

Du Dương dặn dò trước khi đi, hắn không muốn chuyện lần trước xảy ra một lần nữa.

- Tốt, ta biết rồi!

Phong Cuồng Sa nói.

Du Dương nói có thể lấy về, vậy thì nhất định có thể lấy về.

Phong Cuồng Sa thấy Du Dương và Lăng Yêu Nhiêu còn có lời muốn nói với nhau, thức thời chuồn qua một bên.

Du Dương đi tới trước người Lăng Yêu Nhiêu, nói:

- Lăng tỷ tỷ, thân thể ngươi còn vấn đề sao, nếu như ngày mai có thể ‘cái đấy’ thuận tiện thì ta đây sẽ đợi đến ngày mai hai chúng ta cùng nhau bàn chuyện nhân sinh. ‘Bảo bối’ ngươi để cho ta đợi nhiều năm như vậy cũng đến lúc để cho ta hái lấy rồi chứ.

- Hừ! Không thuận tiện, ngày mai không thuận tiện, ngày kia không có thuận tiện, ba ngày sau cũng không có thuận tiện!

Đối với Du Dương miệng lưỡi ba hoa, Lăng Yêu Nhiêu rất tức giận, đặc biệt bên cạnh còn đang có người thế mà hắn lại có thể nói trắng ra như thế.

- Ách! Thế lúc nào có thuận tiện a?

Du Dương méo mặt nói.

- Bản tiểu thư lúc nào cao hứng, thì lúc đó thuận tiện! Cho nên ngươi cứ an tâm mà đi đi!

Lăng Yêu Nhiêu nói.

- An tâm? Ta sao có thể an tâm! Để một cô gái xinh đẹp quyến rũ như này ở chỗ này, ta làm sao có thể an tâm! Không bằng…

Du Dương liến môi háo sắc liếc mắt về phía ngực Lăng Yêu Nhiêu.

- Không bằng cái gì?

Lăng Yêu Nhiêu nghi ngờ hỏi lại.

Không bằng chúng ta cứ ‘vượt đèn đỏ’ đi.

Du Dương vô sỉ nói.

- Ngươi… Vô sỉ! Đi chết đi!

Lăng Yêu Nhiêu một cước đá bay Du Dương đi xa vạn dặm.

Oanh! Du Dương bị đá văng lên trời, vừa lúc đập vào một cái phía hành khí bay ngang qua.

Du Dương vừa định cứu người, nhưng sau đó liền phát hiện ra đây là một cái phi hành khí không người, một cái trí năng phi hành khí dùng để điều tra trinh sát.

- Là ai đang điều tra mỏ nhà máy của chúng ta !

Du Dương ngự không phi hành, đứng ở giữa trời, hắn thấy ở phương Đông có mấy trăm cái phi hành khí bay tới, tại trung tâm đông đảo phi hành khí, có một chiếc chiến hạm to lớn hơn trăm mét, bọn họ đúng là hướng phía nhà máy mỏ đang chậm rãi bay tới.

Tại trên chiếc chiến hạm lớn nhất, Du Dương thấy trên khung máy có in một cái hỏa diễm cự long màu đỏ thẫm, chính là ký hiệu của Xích Long đế quốc.

Du Dương hạ xuống mặt đất.

Lăng Yêu Nhiêu quan tâm hỏi:

- Ngươi không sao chứ, lần sau ta không đá ngươi nữa!

Du Dương nói:

- Không có việc gì, ta bây giờ ‘vượt đèn đỏ’ hai mươi lần cũng không có vấn đề gì, hehe.

- Ngươi…

Du Dương không để ý tới Lăng Yêu Nhiêu chuẩn bị nổi giận, mà là quay sang nói với Phong Cuồng Sa:

- Phong đại ca, quân đội Xích Long đế quốc, xem ra là đang đi về phía chúng ta.

Phong Cuồng Sa và Lăng Yêu Nhiêu theo ngón tay Du Dương chỉ nhìn theo, thấy được đầy trời phi hành khí đang ùn ùn kéo đến phía xích tinh quáng bay đến.

- Bọn họ nhất định là vì đám người Tinh Chiến mà đến!

Phong Cuồng Sa nói.

- Du Dương, làm sao bây giờ?

Lăng Yêu Nhiêu nhìn về phía Du Dương, hỏi.

- Không có việc gì, hai người các ngươi hiện tại là Võ Thần rồi, bọn hắn là cái chim gì! Bọn họ nếu nói lời khó nghe, chúng ta diệt sạch bọn hắn. Dù sao chúng ta cùng Xích Long đế quốc sớm có cừu oán rồi, lúc nữa không cần do dự, nên đánh thì cứ đánh.

Du Dương nói.

Phong Cuồng Sa và Lăng Yêu Nhiêu thấy phi hành chiến hạm khổng lồ của Xích Long đế quốc, trong lòng có chút lo lắng, nhưng thấy Du Dương tự tin như vậy, hai người bọn họ cũng quyết tâm hơn.

Xích Long đế quốc cùng đám tinh phỉ Tinh Chiến kia không giống nhau. Lúc này tới đây, đều là đội ngũ tinh anh Xích Giáp Quân của Xích Long đế quốc. Hai nghìn Xích Giáp Quân đứng trên phi hành khí, đem nhà máy xích tinh quáng vây ở giữa, giống như một cái lưới che, trùm kín bầu trời phí trên nhà máy.

Tổng quản phủ tướng quân Hồ Vạn, chân đạp phi hành khí từ trên chiến hạm to lớn hạ xuống.

Hồ Vạn bay đến bầu trời phía trên ba người Du Dương, cao ngạo nhìn xuống, chỉ vào Du Dương nói:

- Vừa rồi là do ngươi đụng vào làm hỏng chiếc điều tra khí cụ Ưng Nhãn của chúng ta?

- Con mẹ nó, đúng là bốc phét không biết điều! Rõ ràng là phi hành khí của các ngươi đạp vào người ta mới đúng.

Du Dương nói.

- Ách!

Hồ Vạn được xem là đệ nhất nhân bên cạnh tướng quân Xích Diệt Sơn, hắn nhiều mưu mô, rất am hiểu lấy cớ trị người, lại không nghĩ bị Du Dương đoạt lời trước.

- Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không ?

Hồ Vạn sắc mặt tức giận nói.

Du Dương đánh giá Hồ Vạn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó vỗ tay một cái nói :

- A ! Ta nhớ ra rồi ! Ta có xem một bộ phim điện ảnh ‘đồng tính nam’, ngươi không phải chính là nam diễn viên chính đó chứ ! Thất kính, thất kính !

Hồ Vạn nghe được Du Dương nói, tức giận đến nối khuôn mặt biến thành màu đen, Du Dương lại nói tiếp:

- Có một chuyện lâu nay ta đặc biệt tò mò, diễn to như vậy, các ngươi có dùng cái gì bôi trơn sao? Là mỡ bò, hay là…

- Đclm! Ngươi muốn chết!

Hồ Vạn triệt để nổi giận, quát:

- Người đâu, giết hắn cho ta.

Hồ Vạn ra lệnh một tiếng, lập tức có một gã thiên tướng từ trên phi hành khí nhảy xuống, đánh úp về phía Du Dương trên mặt đất.

Du Dương nhìn tên thiên tướng đang lao về phía hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười tà khinh miệt.

- Kinh thế cấp vũ kỹ, Kinh Thế Đế Hoàng Quyền!

Nhìn có người lao đánh về phía Du Dương, Phong Cuồng Sa lập tức tung một quyền hướng về phía bóng người từ trên trời nhảy xuống.

Chiêu kinh thế cấp vũ kỹ này là Du Dương hộc trộm từ Lý Long cư dân trên mạo hiểm đảo, hiện tại truyền cho Phong Cuồng Sa, Phong Cuồng Sa vừa mới học được không lâu, bây giờ liền đem ra thử chiêu.

Thiên tướng kia vừa nhảy xuống phi hành khí, đang muốn đi tập kích Du Dương, chỉ thấy một nắm tay thật lớn do khí công hình thành từ mặt đất lao lên.

Nắm tay rộng năm mét, hơn nữa tốc độ cực nhanh, chỉ thấy thiên tướng kia vừa lao xuống được nửa đường, đã thấy bị nắm tay to lớn đánh bay lên.

- Kinh thế cấp vũ kỹ, Bán Nguyệt Phong Nhật Đao.

Vù! Một cái phong nhận (đao gió) dài gần một mét từ trong tay của Lăng Yêu Nhiêu bay ra ngoài.

Phốc! Một đao, chém ngang người tên thiên tướng kia, đem thi thể chia làm hai.

- Clgt…

Hồ Vạn bị biến cố trong nháy mắt này làm choáng váng.

Đây chính là kinh thế cấp vũ kỹ a! Người khác không biết, nhưng hắn chính là quản gia kiêm sư gia của Xích Diệt Sơn, hắn rõ ràng hơn ai hết về kinh thế cấp vũ kỹ, muốn sử dụng được kinh thế cấp vũ kỹ, thì chắc chắn phải là Võ Thần có lực trường lĩnh vực của chính mình.

Vừa nãy Hồ Vạn nhìn ra một chút pham vi lực trường lĩnh vực của hai người Phong Cuồng Sa và Lăng Yêu Nhiêu ít nhất cũng ngoài 50m.

50m a ! Đó chính là ngũ trọng thiên Võ Thần trở lên. Hơn nữa lại còn là hai người !

- Trời ơi! Tướng quân Xích Diệt Sơn mới chỉ là tứ trọng Võ Thần!

Nghĩ vậy, mồ hôi trên người Hồ Vạn chảy xuống như mưa.

Hồ Vạn sợ hãi kêu lên một cái, mà Xích Diệt Sơn trên phi hạm to lớn lại càng hoảng sợ hơn.

- Một cái nhà máy xích tinh quáng nho nhỏ cũng ẩn giấu hai cai Võ Thần, lại còn là đã ngoài ngũ trọng thiên Võ Thần, điều này sao có khả năng.


/170

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status