Gió rít từng cơn từng cơn một qua luồng tóc đen dài đang xõa lù xù trước mặt: 1 khuôn mặt thất thần đầy thểu não! Nó như chết trân tại chỗ,như chôn chân xuống nền đất rắn chắc khô cằn vô cảm!
Vâng! Mọi thứ đã trở thành tro bụi,đã tan thành mây khói..
Khuôn mặt nó nhòe đi vì lệ,bàn tay run run bấu chặt vào nhau đến rịn máu. Đôi môi ngậm chặt ngăn đi tiếng nấc nghẹn ngào. Gió lạnh lùng thổi xuyên tạc mọi thứ. À không! Gió vẫn còn bỏ quên nổi đau của một đứa trẻ. Đứa trẻ đang đứng nấc nhẹ,đôi chân khụy ngã trước thềm đất.
-"Tại sao lại như thế?"- Nó run run hỏi Lâm
Sau một lúc thất thần, Lâm như trở về thực tại. Mọi sự diễn ra quá nhanh chóng,gọn gàng,không dấu vết. Chứng thực, hình như nó đã chậm một bước rồi hay giữa nó Sara và Chấn Phong không có duyên nợ làm người một nhà?
-"Ta..ta cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra!"
-"Bọn họ...ở trong đó...Đúng không?"- Đôi môi nó mấp máy
Lâm gật nhẹ đầu thay cho câu tra lời. Bây giờ,có lẽ im lặng với nó là cách tốt nhất để xoa dịu niềm đau chăng?
-"Cha...mẹ..........."-Nó gào lên,nấc mỗi lúc một to hơn và cảm giác đau đớn càng ngày càng xâm chiếm vùng ngực!
Khắc Lâm nhìn nó ngồi bất động dưới nền đất, khuôn mặt phờ phạc và nhòe đi. Từng dòng kí ức như từng thước phim chắp nối ráp nên 1 đoạn băng hoàn chỉnh. Kỉ niệm năm nào trong căn nhà ấm áp ùa về..Đứa bé ngây thơ trong sáng là nó sao? Cha mẹ nó, cha mẹ nó trông như thế à? Họ thật đẹp...thật đẹp...thật đẹp....
-"Saron! Tỉnh lại đi...Saron..anh là Hạo Kì đây..."
Đôi đồng tử màu nâu tím từ từ dãn ra, khuôn mặt Jen lộ ra đầy vẻ lo lắng và sốt ruột!
Nó nhìn chung quanh, đây là nhà nó cơ mà. Có cả Khắc Lâm, Gia Bảo, Jen và Khả Lợi nữa...
-"Cha..."-Nó nhìn Lâm đầy nghi hoặc
-"Con nghỉ ngơi đi..."
Lâm khoát tay ra hiệu cho mọi người rời khỏi. Căn phòng còn lại hai bóng đen đang trực diện với nhau
-" Tại sao con lại...?"
-"Bác sĩ nói con chịu cú sock quá lớn..e rằng..."
Vâng! Mọi thứ đã trở thành tro bụi,đã tan thành mây khói..
Khuôn mặt nó nhòe đi vì lệ,bàn tay run run bấu chặt vào nhau đến rịn máu. Đôi môi ngậm chặt ngăn đi tiếng nấc nghẹn ngào. Gió lạnh lùng thổi xuyên tạc mọi thứ. À không! Gió vẫn còn bỏ quên nổi đau của một đứa trẻ. Đứa trẻ đang đứng nấc nhẹ,đôi chân khụy ngã trước thềm đất.
-"Tại sao lại như thế?"- Nó run run hỏi Lâm
Sau một lúc thất thần, Lâm như trở về thực tại. Mọi sự diễn ra quá nhanh chóng,gọn gàng,không dấu vết. Chứng thực, hình như nó đã chậm một bước rồi hay giữa nó Sara và Chấn Phong không có duyên nợ làm người một nhà?
-"Ta..ta cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra!"
-"Bọn họ...ở trong đó...Đúng không?"- Đôi môi nó mấp máy
Lâm gật nhẹ đầu thay cho câu tra lời. Bây giờ,có lẽ im lặng với nó là cách tốt nhất để xoa dịu niềm đau chăng?
-"Cha...mẹ..........."-Nó gào lên,nấc mỗi lúc một to hơn và cảm giác đau đớn càng ngày càng xâm chiếm vùng ngực!
Khắc Lâm nhìn nó ngồi bất động dưới nền đất, khuôn mặt phờ phạc và nhòe đi. Từng dòng kí ức như từng thước phim chắp nối ráp nên 1 đoạn băng hoàn chỉnh. Kỉ niệm năm nào trong căn nhà ấm áp ùa về..Đứa bé ngây thơ trong sáng là nó sao? Cha mẹ nó, cha mẹ nó trông như thế à? Họ thật đẹp...thật đẹp...thật đẹp....
-"Saron! Tỉnh lại đi...Saron..anh là Hạo Kì đây..."
Đôi đồng tử màu nâu tím từ từ dãn ra, khuôn mặt Jen lộ ra đầy vẻ lo lắng và sốt ruột!
Nó nhìn chung quanh, đây là nhà nó cơ mà. Có cả Khắc Lâm, Gia Bảo, Jen và Khả Lợi nữa...
-"Cha..."-Nó nhìn Lâm đầy nghi hoặc
-"Con nghỉ ngơi đi..."
Lâm khoát tay ra hiệu cho mọi người rời khỏi. Căn phòng còn lại hai bóng đen đang trực diện với nhau
-" Tại sao con lại...?"
-"Bác sĩ nói con chịu cú sock quá lớn..e rằng..."
/80
|