Đã ba ngày trôi qua rồi bọn chúng cũng không có hành động gì.Nó nghĩ gần như muốn nát óc vẫn không tìm ra được sơ hở của tổ chức bí mật này! Kẻ đã bắt nó,tại dinh thự của Từ gia,trong khuôn viên rộng lớn,mang xác nó rời khỏi mà không một ai phát hiện và nghi ngờ! Năng lực làm việc của kẻ này quả đáng sợ!
-"Trả tiền đi! Nhanh lên!"-Tiếng 1 gã đàn ông đầy giận dữ vang lên
-"Tao hết tiền rồi! Thiếu đi!"-1 âm thanh khác đáp trả
-"Mẹ nó! thua bài mà không trả tiền hả?"
Nó vểnh tai nghe tiếng cãi vả! xem ra,ở đó có hai gã đàn ông đang tranh chấp một cách quyết liệt. Thính giác-giác quan duy nhất còn sử dụng được-nó cần vận dụng một cách tối đa!
Xoảng!-âm thanh vang lên từ tiếng đỗ vỡ của một vật dụng làm bằng thủy tinh-góc 35 độ bên phải!-Khoảng 4,5 mét!
-"giờ mày có trả không thì bảo!"-Gã đó gầm lên dữ dội,Nó không biết hắn ta định làm gì,nhưng một lúc lâu sau,một tên khác bước vào,giọng lè nhè
-"Ăn cơm nè hai ba!"
Xoảng! Cạch-2 loại âm thanh khô khốc vang lên-có lẽ do gã đó vứt mảnh thủy tinh xuống!-Và rồi-bọn chúng ra ngoài!
Đúng rồi-Thủy tinh? Nó lắc ghế về hướng phải góc 35 độ,ước lượng khoảng 4,5 mét và trườn cùng ghế. Ghế ma sát dưới sàn nhà tạo ta những âm thanh kì dị,khiến bọn chúng đánh hơi thấy
-"Mẹ nó! Con này..Mày định làm gì vậy hả?"-Chát!!!-1 gã nói rồi ban cho nó một cú tát trời gián,khóe môi nó rỉ ra một vệt máu dài
-"Yên phận tí đi nếu mày không muốn chết sớm"-Tiếng một tên khác vang lên.
-"nó không làm được gì đâu! đừng lôi thôi nữa! Ra ngoài dùng cơm đi!"
Phù....! Cũng may,lũ ngu ngốc ấy không phát hiện ra ý đồ của nó...Nó trườn người lại gần đống thủy tinh vỡ hơn,khủy tay quơ quơ xung quanh tìm kím một thứ gì đó!
Roẹt!-Mảnh thủy tinh ghim vào tay nó,sướt máu.Nó vớ lấy chúng, dùng lực tay cứa sợi dây thừng rắn chắc.
một phần vì cứa mạnh,một phần vì không thấy đường nên thủy tinh đâm vào lòng bàn tay nó,nhầy nhụa máu.Nó đang dùng hết sức để tháo sợi dây chết tiệc này ra!
Rẹt-! Rẹt!-Tiếng dây đứt quãng trong phút chốc..Rẹt!-Cuối cùng,sợi dây thừng cũng đứt!
-"No quá....."
Chết thật,trong lúc này,bọn chúng lại ăn xong.Cạch-Ba gã đàn ông to con lực lưỡng bước vào trong,dương đôi mắt kinh ngạc nhìn nó,khuôn mặt nó phần tái xanh
-"Làm sao..làm sao mày thoát được?"
Cùng lúc,nó tháo tung băng ron mắt và miệng,bàn tay nhấm nhem máu vuốt lại những lọn tóc vươn vãi trên trán,sẵn sàng nghinh chiến
-"Nhờ những lũ ngu ngốc ngư tụi bây đấy"-Dứt lời,nó hạ ba quyền chí mạng vào ba tên cận vệ kia.Đòn nhanh-chuẩn-độc khiến chúng không kịp trở tay,quằn quại dưới nền đất.
Nó lẻn ra ngoài! Nhưng lại lần nữa thất vọng tràn trề.Chung quanh toàn bộ là rừng rậm âm u,không ánh sáng,không phương hướng! Nhưng cứ lãng vãng ở đây,trước sau gì tên thiếu chủ cũng mau chóng phát hiện ra. Nó lỉnh vào vào trong rừng sâu âm u bí hiểm.Mong sao tìm ra một lối ra-ánh sán của sự sống
-"Trả tiền đi! Nhanh lên!"-Tiếng 1 gã đàn ông đầy giận dữ vang lên
-"Tao hết tiền rồi! Thiếu đi!"-1 âm thanh khác đáp trả
-"Mẹ nó! thua bài mà không trả tiền hả?"
Nó vểnh tai nghe tiếng cãi vả! xem ra,ở đó có hai gã đàn ông đang tranh chấp một cách quyết liệt. Thính giác-giác quan duy nhất còn sử dụng được-nó cần vận dụng một cách tối đa!
Xoảng!-âm thanh vang lên từ tiếng đỗ vỡ của một vật dụng làm bằng thủy tinh-góc 35 độ bên phải!-Khoảng 4,5 mét!
-"giờ mày có trả không thì bảo!"-Gã đó gầm lên dữ dội,Nó không biết hắn ta định làm gì,nhưng một lúc lâu sau,một tên khác bước vào,giọng lè nhè
-"Ăn cơm nè hai ba!"
Xoảng! Cạch-2 loại âm thanh khô khốc vang lên-có lẽ do gã đó vứt mảnh thủy tinh xuống!-Và rồi-bọn chúng ra ngoài!
Đúng rồi-Thủy tinh? Nó lắc ghế về hướng phải góc 35 độ,ước lượng khoảng 4,5 mét và trườn cùng ghế. Ghế ma sát dưới sàn nhà tạo ta những âm thanh kì dị,khiến bọn chúng đánh hơi thấy
-"Mẹ nó! Con này..Mày định làm gì vậy hả?"-Chát!!!-1 gã nói rồi ban cho nó một cú tát trời gián,khóe môi nó rỉ ra một vệt máu dài
-"Yên phận tí đi nếu mày không muốn chết sớm"-Tiếng một tên khác vang lên.
-"nó không làm được gì đâu! đừng lôi thôi nữa! Ra ngoài dùng cơm đi!"
Phù....! Cũng may,lũ ngu ngốc ấy không phát hiện ra ý đồ của nó...Nó trườn người lại gần đống thủy tinh vỡ hơn,khủy tay quơ quơ xung quanh tìm kím một thứ gì đó!
Roẹt!-Mảnh thủy tinh ghim vào tay nó,sướt máu.Nó vớ lấy chúng, dùng lực tay cứa sợi dây thừng rắn chắc.
một phần vì cứa mạnh,một phần vì không thấy đường nên thủy tinh đâm vào lòng bàn tay nó,nhầy nhụa máu.Nó đang dùng hết sức để tháo sợi dây chết tiệc này ra!
Rẹt-! Rẹt!-Tiếng dây đứt quãng trong phút chốc..Rẹt!-Cuối cùng,sợi dây thừng cũng đứt!
-"No quá....."
Chết thật,trong lúc này,bọn chúng lại ăn xong.Cạch-Ba gã đàn ông to con lực lưỡng bước vào trong,dương đôi mắt kinh ngạc nhìn nó,khuôn mặt nó phần tái xanh
-"Làm sao..làm sao mày thoát được?"
Cùng lúc,nó tháo tung băng ron mắt và miệng,bàn tay nhấm nhem máu vuốt lại những lọn tóc vươn vãi trên trán,sẵn sàng nghinh chiến
-"Nhờ những lũ ngu ngốc ngư tụi bây đấy"-Dứt lời,nó hạ ba quyền chí mạng vào ba tên cận vệ kia.Đòn nhanh-chuẩn-độc khiến chúng không kịp trở tay,quằn quại dưới nền đất.
Nó lẻn ra ngoài! Nhưng lại lần nữa thất vọng tràn trề.Chung quanh toàn bộ là rừng rậm âm u,không ánh sáng,không phương hướng! Nhưng cứ lãng vãng ở đây,trước sau gì tên thiếu chủ cũng mau chóng phát hiện ra. Nó lỉnh vào vào trong rừng sâu âm u bí hiểm.Mong sao tìm ra một lối ra-ánh sán của sự sống
/80
|