Anh...là ai?
-"Huara...Ta là con của biển.."-Nó thét lên một cách ngạo nghễ, đứng trên thảm đá cao vun vút, bên dưới,.những cái xoáy nước hun hút dập vào đá tạo nên những âm thanh huyên náo, kì vĩ
Rồi đôi mắt nâu tím long lên đầy kinh ngạc, giọng cao vun vút vụt tắt khi nó phát hiện một "sinh vật" kì bí:-1 vạt áo trồi lên sau tảng đá"
Thiên Thiên mon men lại gần đó hơn, bờ môi nhỏ nhắn "Á" lên đầy kinh ngạc khi phát hiện một thứ mà nó cho là "thú vị"-Xác người
Khó khăn lắm, Thiên thiên mới "tha" được gã bị ngất ấy về nhà Dì Khiết-Ngôi nhà nó đang sống tạm ở đây!
Lam Khiết-Chủ hộ-khi thấy nó mang một kẻ lạ mặt về thì rất đỗi ngac nhiên, ra hiệu như muốn hỏi nó có chuyện gì xảy ra. Dì không nói được do bẩm sinh từ nhỏ.Trong nhà còn có một người con gái tên Lam Phù Dung-Cô được coi là cô gái xinh xắn, học thức nhất tộc.
Phù Dung đi vắng, Thiên Thiên không cách nào hiểu được những gì Lam Khiết muốn nói.Nó trở nên bấn loạn, một phần vì sợ chủ nhà sẽ la, một phần vì sợ tính mạng gã này bị đe dọa
Không có nhiều thời gian, nó bỉ mặc những bức bách mà Lam Khiết đang cố gắng bày tỏ.Xồng xộc một hơi chạy đi tìm Âu Dương Minh Nhật-vị cứu tinh duy nhất ở đảo Thiên Thần
-"Gì cơ? Em nói là có người bị ngất ở ngoài đảo sao?"-Nhật thét lên đầy kinh ngạc, rồi nhìn nó tiếp tục dò hỏi
-"Em không mang kẻ đó về đây chứ?"
Nó nhìn cậu bất an, nó sợ Nhật cũng giống Lam Khiết, sẽ từ chối việc cứu chữa một sinh linh sắp lìa đời,đôi mắt nâu tím co lại, hằn lên những ánh nhìn buồn bã,bất lực
-"Thiên thiên à, đâu phải em không hiểu quy định của tộc mình chứ.Anh làm sao có thể giúp được em đây?"-Nhật tỏ ra khó xử
-"Nhưng không cứu hắn thì hắn sẽ chết mất"-Nó la toáng lên, cố gắng dùng lí lẽ thuyết phục Nhật
-"Nhưng nếu làm trái quy định sẽ bị xử chết đấy"-Nhật khó khăn nói
-"em không sợ..Em phải cứu người đó"-Nó lay lay vạt áo Nhật, giọng chắc nịch
Sau một lúc đăm chiêu,Minh Nhật tiếp tục nói
-"Không phải là anh không muốn giúp em, nhưng thực tế anh không giúp được..!"
Khuôn mặt Thiên Thiên càng lúc càng trở nên bất an, níu áo Nhật,nài nỉ
-"Cứu anh ta đi...Em xin anh đấy..Nếu không..anh ấy sẽ chết mất"
Nhật nhìn nó, rồi lại nhìn vào bên trong nhà-nơi cha anh đang ngồi đàm đạo cờ tướng với các trưởng lão trong tộc.Anh hiểu cha anh là con người thế nào mà-quy cũ-rập khuông-là một người thẳng tay làm theo quy định-trừng trị theo gia pháp nếu ai đó làm sai
Nhưng rồi...Nhật cũng can đảm gật đầu
-"Đi thôi! Đi cứu hắn"
Chờ câu nói đó, nó nắm lấy tay Nhật, lôi đi nhanh chóng tới nhà của Lam Khiết.
Khuôn mặt của Dì Lam và Phù Dung trở nên tối sầm lại, bỗng chốc trở nên khó coi hơn
Dung làu bàu nhìn Nhật
-"Không phải anh đến đây cứu người chứ?"
-"Dĩ nhiên"-Nhật thản nhiên đáp
-"hắn ta không phải người của Đảo Thiên thần"
-"Mọi việc tôi sẽ tự chịu trách nhiệm"-"Nhật tiếp tục nói
Nhanh chóng liệu thương cho gã đang bất tỉnh trên giường, mồ hôi trên trán anh túa ra không ngừng.Một lúc lâu, sau những cơn lo lắng phát sốt của nó, Nhật trở ra trong tâm trạng hết sức căn thẳng cùng một cái lắc đầu bất lực.
-"Anh không cứu được"
-"Huara...Ta là con của biển.."-Nó thét lên một cách ngạo nghễ, đứng trên thảm đá cao vun vút, bên dưới,.những cái xoáy nước hun hút dập vào đá tạo nên những âm thanh huyên náo, kì vĩ
Rồi đôi mắt nâu tím long lên đầy kinh ngạc, giọng cao vun vút vụt tắt khi nó phát hiện một "sinh vật" kì bí:-1 vạt áo trồi lên sau tảng đá"
Thiên Thiên mon men lại gần đó hơn, bờ môi nhỏ nhắn "Á" lên đầy kinh ngạc khi phát hiện một thứ mà nó cho là "thú vị"-Xác người
Khó khăn lắm, Thiên thiên mới "tha" được gã bị ngất ấy về nhà Dì Khiết-Ngôi nhà nó đang sống tạm ở đây!
Lam Khiết-Chủ hộ-khi thấy nó mang một kẻ lạ mặt về thì rất đỗi ngac nhiên, ra hiệu như muốn hỏi nó có chuyện gì xảy ra. Dì không nói được do bẩm sinh từ nhỏ.Trong nhà còn có một người con gái tên Lam Phù Dung-Cô được coi là cô gái xinh xắn, học thức nhất tộc.
Phù Dung đi vắng, Thiên Thiên không cách nào hiểu được những gì Lam Khiết muốn nói.Nó trở nên bấn loạn, một phần vì sợ chủ nhà sẽ la, một phần vì sợ tính mạng gã này bị đe dọa
Không có nhiều thời gian, nó bỉ mặc những bức bách mà Lam Khiết đang cố gắng bày tỏ.Xồng xộc một hơi chạy đi tìm Âu Dương Minh Nhật-vị cứu tinh duy nhất ở đảo Thiên Thần
-"Gì cơ? Em nói là có người bị ngất ở ngoài đảo sao?"-Nhật thét lên đầy kinh ngạc, rồi nhìn nó tiếp tục dò hỏi
-"Em không mang kẻ đó về đây chứ?"
Nó nhìn cậu bất an, nó sợ Nhật cũng giống Lam Khiết, sẽ từ chối việc cứu chữa một sinh linh sắp lìa đời,đôi mắt nâu tím co lại, hằn lên những ánh nhìn buồn bã,bất lực
-"Thiên thiên à, đâu phải em không hiểu quy định của tộc mình chứ.Anh làm sao có thể giúp được em đây?"-Nhật tỏ ra khó xử
-"Nhưng không cứu hắn thì hắn sẽ chết mất"-Nó la toáng lên, cố gắng dùng lí lẽ thuyết phục Nhật
-"Nhưng nếu làm trái quy định sẽ bị xử chết đấy"-Nhật khó khăn nói
-"em không sợ..Em phải cứu người đó"-Nó lay lay vạt áo Nhật, giọng chắc nịch
Sau một lúc đăm chiêu,Minh Nhật tiếp tục nói
-"Không phải là anh không muốn giúp em, nhưng thực tế anh không giúp được..!"
Khuôn mặt Thiên Thiên càng lúc càng trở nên bất an, níu áo Nhật,nài nỉ
-"Cứu anh ta đi...Em xin anh đấy..Nếu không..anh ấy sẽ chết mất"
Nhật nhìn nó, rồi lại nhìn vào bên trong nhà-nơi cha anh đang ngồi đàm đạo cờ tướng với các trưởng lão trong tộc.Anh hiểu cha anh là con người thế nào mà-quy cũ-rập khuông-là một người thẳng tay làm theo quy định-trừng trị theo gia pháp nếu ai đó làm sai
Nhưng rồi...Nhật cũng can đảm gật đầu
-"Đi thôi! Đi cứu hắn"
Chờ câu nói đó, nó nắm lấy tay Nhật, lôi đi nhanh chóng tới nhà của Lam Khiết.
Khuôn mặt của Dì Lam và Phù Dung trở nên tối sầm lại, bỗng chốc trở nên khó coi hơn
Dung làu bàu nhìn Nhật
-"Không phải anh đến đây cứu người chứ?"
-"Dĩ nhiên"-Nhật thản nhiên đáp
-"hắn ta không phải người của Đảo Thiên thần"
-"Mọi việc tôi sẽ tự chịu trách nhiệm"-"Nhật tiếp tục nói
Nhanh chóng liệu thương cho gã đang bất tỉnh trên giường, mồ hôi trên trán anh túa ra không ngừng.Một lúc lâu, sau những cơn lo lắng phát sốt của nó, Nhật trở ra trong tâm trạng hết sức căn thẳng cùng một cái lắc đầu bất lực.
-"Anh không cứu được"
/80
|