Sát Thần

Chương 877 - Không Cam Lòng Bĩnh Phàm

/1608


Ta thừa nhận, ta từng muốn lợi dụng ngươi, lợi dụng quan hệ của ngươi và người biết tử vong áo nghĩa đó, nhưng ta chưa bao giờ muốn hại ngươi.

Tử Diệu trầm mặc hồi lâu rồi bỗng nhiên nói.

Thạch Nham ngẩn ra, lạnh lùng cười, gật đầu nói: Ta tin.

Áo Cách Lạp Tư muốn hãm hại ngươi, ta thật sự không biết, Áo cổ Đa ở Luyện Ngục tinh muốn giết ngươi, ta cũng không thể đoán trước. Hiện tại, ta và Áo Cách Lạp Tư đã phân rõ quan hệ. Tử Diệu nghiêm túc nói.

Thạch Nham lại cười: Ta biết ngươi không biết gì, bởi vì Áo Cách Lạp Tư và Áo cổ Đa có thể coi là tính kể ngươi, không phải chỉ có ta, chủ yếu vẫn là nhằm vào ngươi. Ta có thể khẳng định, Áo Cách Lạp Tư và Độ Già nhất định có hiệp nghị, đương nhiên, Áo Cách Lạp Tư chắc không muốn ngươi chết, chỉ muốn có được ngươi.

Mặt Tử Diệu đột nhiên đỏ ửng, mắt đẹp lóe ra ánh sáng khác thường: Ta biết tâm tư của hắn.

Vậy ngươi vì sao muốn giữ hắn lại bên cạnh. Thạch Nham ngạc nhiên.

Ta cần mượn dùng lực lượng sau lưng Áo Cách Lạp Tư, tranh thủ ngôi vị hoàng để cho đệ đệ ta. Tử Diệu cắn môi dưới, hơi cúi đầu: Lúc trước ta không biết ngươi, nếu quen ngươi sớm, ta chắc sẽ không làm vậy.

Vì sao? Thạch Nham sửng sốt.

Có là đủ rồi. Tử Diệu hai đỏ au, không dám nhìn hắn, cúi đầu nhìn mũi chân, thần thái có chút xấu hổ, giống như đang thấp thòm.

Sắc mặt Thạch Nham ngây ra, ánh mắt kinh ngạc, một hồi lâu không nói gì.

Hắn không nói, Tử Diệu càng bất an hơn, cả người không được tự nhiên, cúi đầu không nhúc nhích, cổ đỏ ửng.

Nàng ta vốn là kiều hoa của Liệt Diễm tinh vực, phong hoa tuyệt đại, chính là tuyệt sắc mà nam nhân nam nhân tha thiế mơ ước, giờ hiện ra vẻ thẹn thùng như vậy, kinh tâm động phách, khiến bất kỳ nam nhân đều nào cũng động dung.

Ý tứ trong lời nói của Nàng ta tuy rằng mịt mờ, nhưng Thạch Nham cũng không ngốc, vẫn có thể nghe ra ẩn ý.

Bởi vì minh bạch, bởi vì không biết nên ứng đối như thế nào, cho nên hắn trầm mặc.

Gặp lại Tử Diệu, những tế ngộ như những bức hoạ cuộn tròn liên tiếp được mở ra, không ngừng hiện lên trong đầu hắn, cùng chung hoạn nạn trong Nhật tinh Bạo toái trường, đủ loại tình cảnh tựa hồ bỗng nhiên sống lại, giống như mới chỉ là hôm qua.

Chỉ là hôm nay hai người đã khác rồi.

Tử Diệu là công chúa của Thiên Niết thần quốc, nữ nhi mà Độ Thiên Kỳ thương yêu nhất, đương nhiên sẽ đặt thần quốc lên hàng đầu, bất luận tương lai như thế nào, đối với nàng ta mà nói thì cũng không thể vứt bỏ thần quốc mà đi.

Mà Thạch Nham, không thích rằng buộc, không thích dựa vào bất kỳ thế lực cường đại nào, hắn có theo đuổi của riêng hắn, hắn biết trách nhiệm của hắn, cũng không thể vì một nữ nhân mà buông bỏ tín niệm hắn đã kiên trì nhiều năm.

Hiện giờ, hắn và Phong Nhiêu đi cùng nhau, lại giao hảo với lược đoạt giả, từ phân bố thế lực của Liệt Diễm tinh vực cho thấy, hắn và Tử Diệu là đứng ở hai phía đối lập, trừ phi hắn vứt bỏ Phong Nhiêu,từ bỏ tín niệm, coi thần quốc là nhà mình, nếu không, tương lai hắn và Tử Diệu tất có bất đồng rất lớn.

Hắn tất nhiên sẽ không làm như vậy.

Hắn đến Liệt Diễm tinh vực là để tìm một con đường sống cho thân nhân, hắn chính là người thừa kể của Huyết Văn Giới, gánh vác trách nhiệm nặng nề, cả đời e là cũng không được yên tĩnh, không thể ở lại thần quốc, bởi vì một nữ nhân mà bán mình cho thần quốc.

Bởi vậy, sau khi trầm mặc hồi lâu, hắn nhíu mày lạnh lùng nói: Ta chỉ có Thần Vương cnarh, cả đời đều phải giãy dụa trong thống khổ, cả đời này, ta không cam lòng làm người bình thường, nhất định phải bước đi trong bụi gai, con đường của ta bị chú định lẽ sẽ gian nguy gập ghềnh, có lẽ ngày mai ta sẽ vân diệt, sẽ hồn phi phách tán. Ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi nếu gặp nạn thì ta tuyệt sẽ không đứng nhìn, nhưng ta không thể bởi vì ngươi mà từ bỏ kiên trì của mình, cũng không thể bởi vì ngươi mà dứt bỏ tất cả.

Tử Diệu ngẩng đầu, mắt đẹp ảm đạm, nhìn về phía hắn, cả nửa ngày sau mới buồn bã nói buồn bã nói: Nếu ta nguyên ý bởi vì ngươi mà dứt bỏ tất cả thì sao? Ta nếu buông bỏ tranh đoạt quyền thế, không để ý tới sự hỗn loạn của thần quốc, cùng chung gian nan với ngươi thì ngươi sẽ như thế nào?

Mắt Thạch Nham sáng ngời, vẻ mặt động dung.

Đúng vào lúc này, thân ảnh của Phí Lan từ phương xa chậm răi hiện ra, lúc mọi người ngẩng đầu nhìn thì hạ xuống giữa mọi người.

Thạch Nham và Tử Diệu tạm dừng nói chuyện, thần thái khác thường đi tới chổ Phí Lan, muốn nghe tình huống điều tra của bà ta.

Ta chưa thể đi ra rừng rậm, rừng rậm này cực kỳ rộng, so với Thần Phạt chi địa thì rộng hơn cả ngàn lần. Phí Lan sau khi dừng lại thì vẻ mặt ác liệt: Phương hướng ta tra xét có rất nhiều thi cốt của mãnh thú, cực kỳ khổng lồ, cấp bập cũng không thấp. Có một tòa núi mấy vạn thước, trên núi tựa hồ có dàn kiến trúc khổng lồ.

Mọi người hoảng sợ.

Có phát hiện dấu hiệu của sinh linh hay không? Thạch Nham bình tĩnh hỏi.

Có lẽ không có, mà cũng có lẽ 00. Phí Lan trầm ngâm rồi nói không rõ ràng.

Thể là sao? Thạch Nham ngạc nhiên.

Nếu là sinh linh dưới Hư Thần cảnh thì ta có thể cảm giác được, nhưng nếu cảnh giới của sinh linh vượt qua ta thì ta cũng cảm giác được. Phí Lan cau mày: trên cự sơn đó, ta luôn cảm thấy có ba động, tựa hồ có lực lượng nào đó bao phủ, ta cảm ứng không ra dấu hiệu dấu hiệu nào trong núi. Nhưng dàn kiến trúc hùng vĩ trên núi thì cách xa cả ngàn dặm ta cũng vân nhìn thấy, ta nghĩ.. Có lẽ trong đó có sinh mệnh hoạt động.

Hay là chúng ta thử điều tra kỹ một chút? Thạch Nham đề nghị.

Phí Lan và Lỵ An Na hai người, thần thái âm trầm, không vội vã trả ' lời.

Ngươi cũng biết, mãnh thú lúc trước ở bên ngoài vẫn thân chi địa, tên cầm đầu cấp bậc gì không? Phí Lan bỗng nhiên nhìn về phía hắn.

Thạch Nham lắc đầu.

Cấp Mười hai, bằng võ giả Hư Thần cảnh,là chủng loại mãnh thú ta chưa từng gặp, một một tộc đàn. Khi ta xuyên qua hư không thông đạo, lưu lại một dòng khí ăn mòn, hiện tại có thể xác nhận, chúng đang tới nơi này, chỉ là chổ hạ xuống bất đồng thôi. Phí Lan hít sâu một hơi rồi nói: Nơi này chắc chính là tổ địa của đàn mãnh thú đó, trong chúng có cấp mười hai, nơi đây không phải như lời đồn, chưa từng được khai quật, mà là chắc có sinh linh, là có chủ rồi.

Sắc mặt Kiệt Tư Đặc khẽ biến: Sao có thể? Nếu là Sinh mệnh chi tinh có chủ, nhiều linh thảo linh dược như vậy sao lại bị để mặc? Ở Liệt Diễm tinh vực chúng ta, lời đồn có liên quan tới tinh đồ đã nói rõ ràng, tinh vực tinh đồ đánh dấu chưa được khai khẩn, ta thấy đúng mà.

Ánh mắt Phí Lan lạnh lùng, khinh thường nói: Linh dược linh thảo hiểm quý trong mắt ngươi đối với chủ nhân của nơi đây mà nói thì có lẽ chỉ là vật bình thường hay không phàm vật đâu đâu cũng có thì sao phải coi trọng?

Thần thể của Kiệt Tư Đặc chấn động, vẻ mặt đờ đẫn.

Hắn không ngốc, Phí Lan nói như vậy, lập tức hiểu ra.

Không tồi, nơi này là Sinh mệnh chi tinh cấp bẩy, linh dược linh thảo được dựng dục ra đương nhiên sẽ bất phàm, trong mắt luyện dược sư của Liệt Diễm tinh vực mà nói thì là tài liệu luyện dược cực kỳ trân quý, nhưng ở đây có thể thật sự chỉ là vật bình thường.

Chỉ có tài liệu luyện dược mà hắn ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, trong mắt tồn tại nơi đây có lẽ mới đáng để coi trọng.

Bởi vì tính cực hạn của xuất thân, nhận tri của hắn rõ ràng ngay từ đầu đã lầm, tưởng cực phẩm luyện dược mà mình thấy trong mắt người khác cũng cũng là cực phẩm

Ta muốn nói cho các ngươi hay, nếu nơi đây có sinh linh, tất nhiên sẽ cực kỳ khủng bố cường đại. Không gặp phải có lẽ là phúc khí của chúng ta, nếu thực sự gặp phải thì chưa chắc đã là chuyện tốt. Phí Lan trầm mặc rồi lại nói: Hiện tại, các ngươi vân muốn kiên trì tra xét ư? muốn tới cự sơn đó chăng?

Mọi người sắc mặt khó coi, cũng không hé răng lên tiếng.

Ta kiên trì. Nửa ngày sau, Thạch Nham lên tiếng đầu tiên: Chúng ta hoàn toàn không biết gì cả về nơi này, không thấy sinh linh của địa phương, giống như là chạy loạn trong mê cung, ta không thích loại cảm giác mù mờ này. Trông thấy dân bản xứ, sẽ giúp chúng ta hiểu biết về địa phương này. về phần nguy cơ, Chúng ta đã đến đây rồi, mỗi một khắc đều tồn tại, trốn tránh cũng không phải là biện pháp.

Trong đôi mắt đục ngầu của Phí Lan, hiện ra một tia tán thưởng, gật đầu, tiếp tục hỏi: Còn có ai kiên trì nữa không? Quyết tâm thì có thể đi chung đường với ta, nhưng ta nhắc nhở các ngươi trước, gặp phải hung hiểm không thể địch lại được thì ta sẽ mặc kệ các ngươi. Các ngươi có thể lưu lại, nghiêm túc tu luyện trong khu vực tạm thời an toàn này. Thu thập linh dược linh thảo, tìm các loại tài liệu tu luyện, có lẽ có thể đột phá rất nhanh, ta không ép các ngươi, tự lựa chọn đi.

Ta tất nhiên đi với ngươi. Khẽ cười một tiếng, lập tức đứng cùng Thạch Nham.

Ta cũng muốn đi xem. Tử Diệu tỏ thái độ.

Ta đương nhiên đi theo sư huynh. Tạp Thác giơ tay.

Ặc, tiền bối nếu không có ở đây, chúng ta một khi gặp phải hung hiểm, chẳng phải là chết càng nhanh ư? Kiệt Tư Đặc thông minh nhất, mặc dù không muốn mạo hiểm, nhưng thấy Phí Lan đã quyết định thì cũng chỉ có thể đi theo.

Hắn vừa nói vậy liền được mọi người tán thành, những người vốn còn do dự đều tỏ thái độ muốn đi theo.

Phí Lan là Hư Thần duy nhất, Lỵ An Na là Nguyên Thần tam trọng thiên, không đi theo bọn họ thì không phải tự tìm tử lộ ư?

Bọn họ biết nên lựa chọn như thế nào.

Tốt lắm, chúng ta tới cự sơn đó, giờ đi ngay. Phí Lan gật đầu, không phá không bay nhanh, mà là đi bộ dân đường, tới nơi thần bí không lường được đó.

Vài ngày sau, mọi người quả nhiên thấy rất nhiều thi cốt khổng lồ, xương cốt trong suốt ngọc, không có một tia huyết nhục, giống như bị dao lóc sạch.

Khung xương khổng lồ, chiều cao gần ngàn thước, rõ ràng là mãnh thú cấp bậc cực cao, nhìn thấy những xương cốt mãnh thú này, rất nhiều người đều thấy may mắn vì đã đi cùng tới đây, bằng không một mình gặp phải thì tuyệt đối là dữ nhiều lành ít.

Thời gian trôi qua nháy mắt đã qua nửa tháng.

Một ngày này, mọi người đang đi đường thì nhìn thấy phía trước dấy lên hỏa viêm mãnh liệt, cháy rực trong rừng rậm, Phí Lan sắc mặt hơi đổi, bỗng nhiên nói: Có sinh linh.

Mọi người khẩn trương bất an.

Phỏng đoán của Phí Lan đã thành sự thật, Sinh mệnh chi tinh cấp bảy này quả nhiên không phải là chưa được khai phá, có sinh linh tồn tại, có nghĩa là nơi đây chắc đã có chủ.

Ầm ầm!

Chấn động Đất rung núi chuyển, từ biển lửa truyền đến, chấn động như nổi trống, đánh vào tim mỗi người, khiến cho thần thể bọn họ cũng rung động theo.

Tất cả mọi người nhìn về phía trước, muốn biết sinh linh này rốt cuộc là tồn tại gì.

Một gốc cây cổ thụ truyền đến tiếng động vỡ nứt, tựa hồ bị chặt đứt, sau khi một cỗ cuồng phong càn quét, một thiếu niên mặc quần áo da thú, tướng mạo chân chất, khiêng một cái cốt mâu trong suốt dài ba mươi thước, trên cổ đeo vòng được làm từ xương thú, quan sát phía dưới.

Hắn cao mười thước, cả người như hoàng kim trộn bê tông mà thành, kim quang lấp lánh, như mặc kim giáp.

Cự nhân tộc.


/1608

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status