Sát Thần

Chương 92 - Thiên Môn Hiện

/1608




Chúng ta có phải có thể nói chuyện bảo đồ hay không?

Những thứ đáng giá trên người Cửu đầu thiên xà, sau khi bị nhiều cường giả phân chia sạch sẽ, Trâu Tử Hạc Minh chủ Ám Minh, đột nhiên nói.

Mặt trời treo cao ở phía chân trời, chậm rãi lặn xuống, sắc trời dần tối.

Trong sơn cốc, đoàn người đều có vẻ mặt bình tĩnh, không có một ai thoải mái.

Hai người Bắc Minh Thương, cùng Trâu Tử Hạc đều nhìn về phía Xích Tiêu.

Xích Tiêu tiên sinh, ngươi sẽ không cho phép chúng ta tham dự vào sao? Bắc Minh Thương thản nhiên nói.

Xích Tiêu sắc mặt biến đổi liên tục, cau mày đứng tại chỗ, nhìn Hạ Tâm Nghiên, lại nhìn nhìn kia Trảo Kỳ, có chút do dự không chắc.

Sau khi Hạ Tâm Nghiên nuốt xong một viên Bổ Thiên Đan, thân thể đang dần dần khôi phục, nhưng mà cách khôi phục lại toàn bộ thực lực còn xa.

Trong thời khắc này, đối diện có hai chuẩn Thiên Vị cường giả, thật sự bắt đầu giao chiến, lấy tám phần thực lực của Xích Tiêu cùng Trảo Kỳ sẽ không lấy được chỗ tốt.

Lấy ra cùng nhau nhìn xem đi, dù sao cũng tìm không ra cửa vào Thiên Môn. Hạ Tâm Nghiên ngược lại rất thoải mái, lông mi giãn ra, thản nhiên nói.

Hạ tiểu thư biết co biết giãn, quả thật là người làm đại sự. Bắc Minh Thương gật gật đầu, nghiêm mặt với Hạ Tâm Nghiên nói: Hạ tiểu thư, Bắc Minh gia ta chỉ đến vì bảo đồ, cũng không muốn là địch với Phiêu Miểu Các các ngươi. Sau lần này, bất luận kết quả thế nào, Bắc Minh gia cũng không sẽ gây phiền toái cho Phiêu Miểu Các.

Hạ Tâm Nghiên đến từ Vô Tận hải, chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp tam trùng thiên, lại có thể dùng Võ Hồn trực tiếp bước vào cảnh giới Thiên Vị! Một tiểu nha đầu mà đã lợi hại như vậy, thế lực sau lưng nàng cường đại cỡ nào chứ?

Đối với Võ Giả bên Vô Tận hải, Bắc Minh Thương rất là kiêng kị, không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn xé rách da mặt với Hạ Tâm Nghiên.

Ta cũng vì bảo đồ mà đến. Trong mắt Hạ Tâm Nghiên không có thần sắc khác, bình tĩnh nói: Chuyện bảo đồ chấm dứt, ta sẽ trở về Vô Tận hải, chỉ cần Phiêu Miểu Các bình yên vô sự, người Vô Tận Hải chúng ta, cũng lười đến nơi hẻo lánh này.

Như vậy là tốt nhất. Bắc Minh Thương nói.

Ta cảnh cáo các ngươi một câu, bên trong Thiên Môn có thể ẩn chứa trọng bảo. Nhưng cũng có khả năng có hung hiểm mà các ngươi không tưởng tượng được! Hạ Tâm Nghiên chần chờ một chút, nói: Khu vực này của càc ngươi, còn không có Thiên Môn hiện thế, hiểu biết cùa các ngươi với Thiên Môn chắc cũng chỉ giới hạn trong lời đồn, có thể chỉ biết lấy một mà không biết thứ hai.

Nguyện nghe chi tiết.

Bất luận là Bắc Minh Thương, hay là Trâu Tử Hạc của Ám Minh, sau khi sửng sốt một lát đều có vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía Hạ Tâm Nghiên.

Ở trong Thần Hữu đế quốc, Liệt Hỏa đế quốc, Thương Minh, đích thực vẫn truyền lưu truyền thuyết của Thiên Môn, nhưng ba quốc gia này thật đúng là chưa bao giờ từng xuất hiện Thiên Môn, đây cũng đúng là vì sao sau khi một bức bảo đồ xuất hiện, sẽ khiến cho nhiều thế lực chú ý như vậy.

Đám người Xích Tiêu, Trảo Kỳ, Hàn Phong cũng chờ mong nhìn Hạ Tâm Nghiên đến từ Vô Tận Hải, cũng rất tò mò với Thiên Môn huyền bí.

Ở Vô Tận Hải, Thiên Môn chẳng những tồn tại, hơn nữa không chỉ một cái! Nhưng mà, trong mỗi một Thiên Môn đều ẩn chứa hung hiểm rất lớn!

Hạ Tâm Nghiên hít sâu một ngụm, vẻ mặt bắt đầu ngưng trọng hiếm thấy, trầm giọng nói: Thiên Môn đi thông với Thần Vực, trong Thần Vực đích thực tồn tại thần bí khó có thể tưởng tượng, nhưng trong mỗi một Thần Vực, cũng khủng bố vô cùng! Bình thường Võ Giả một khi tiến vào, tám chín phần mười khó có thể còn sống trở về! Bất luận là Đệ Tứ Ma Vực, Thất Trọng Minh Giới, hay là Thâm Uyên Chiến Trường, đều không phải thường nhân có thể tiến vào!

Đệ Tứ Ma Vực!

Thất trọng Minh Giới!

Thâm Uyên Chiến Trường!

Một số tên có liên quan đến Vô Tận hải, Thiên Môn và Thần Vực, từ trong miệng Hạ Tâm Nghiên nói ra khiến sắc mặt tất cả mọi người trong cốc đều biến đổi, âm thầm kinh hãi.

Ta lần này đến đây, chỉ muốn nhìn một chút Thiên Môn nơi này, rốt cuộc thông với Thần Vực thần bí nào. Không biết khu vực này, bí cảnh khủng bố cỡ nào có thể cắn nuốt mọi thứ không ? Các ngươi tốt nhất nên sớm chuẩn bị sẵn sàng! Hạ Tâm Nghiên nhìn quanh bốn phía, âm thanh lạnh lùng nói: Thần Vực xuất hiện ở bên trong Vô Tận Hải chúng ta , trong đó đều tồn tại cường giả tương đương với cảnh giới Thông Thần, nhưng lại không chỉ một người! Trong Thần Vực này nếu cũng tồn tại loại cấp bậc này, những người các ngươi mạo muội xâm nhập, hừ! Một người cũng đừng nghĩ còn sống đi ra!

Hạ Tâm Nghiên nói một hồi, làm cho trong lòng mọi người như nhấc lên cơn sóng to gió lớn.

Bất luận là Bắc Minh Thương, Trâu Tử Hạc, hoặc là Xích Tiêu, Trảo Kỳ, đều kinh hãi biến sắc, vẻ mặt hoảng sợ.

Tồn tại cảnh giới Thông Thần? Lại có không chỉ một người!

Đây là khái niệm gì?

Nếu Thiên Môn này đi thông Thần Vực cũng tồn tại loại cấp bậc này, những người trong cốc ai dám nói có thể còn sống đi ra?

Trong cốc im lặng không tiếng động.

Thế nào, đều sợ rồi? Hạ Tâm Nghiên cười lạnh nói.

Mặc kệ thế nào, ta vẫn muốn vào xem một chút. Môi Trâu Tử Hạc có mấp máy, trầm mặc hồi lâu, mới nói: Không đi vào, làm sao biết bên trong có cái gì? Hạ tiểu thư chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp tam trùng thiên còn dám vào, chúng ta sợ cái gì?

Trâu Tử Hạc vừa nói như vậy, mọi người mới phản ứng lại.

Hạ Tâm Nghiên lần này đến đây, rõ ràng cũng muốn tiến vào Thần Vực, nàng biết rõ hung hiểm bên trong Thần Vực, cũng dám đến đây, chẳng lẽ thật sự là đi tìm cái chết sao?

Suy nghĩ như vậy, mọi người đều cảm thấy Hạ Tâm Nghiên là lên tiếng đe doạ, nói không chừng bên trong Thần Vực vốn không nhiều hung hiểm như vậy.

Những gì cần nói ta đều đã nói, các ngươi tự mình lo liệu đi. Hạ Tâm Nghiên hướng đến Xích Tiêu gật gật đầu, Có thể lấy ra bảo đồ.

Xích Tiêu cũng biết khó có thể tránh Bắc Minh Thương cùng Trâu Tử Hạc, rơi vào đường cùng nên chỉ có thể từ ngực lấy ra bảo đồ.

Hai người Bắc Minh Thương, Trâu Tử Hạc vội vàng đến gần, cùng nhau vây quanh bảo đồ kia nghiên cứu.

Bảo đồ chỉ đánh dấu một điểm bên trong Tuyệt Âm Cốc, một điểm ở trên mặt đất trong cốc, nhưng trên mặt đất cái gì cũng không có. Trảo Kỳ mặt âm trầm, âm thanh lạnh lùng nói: Ta đã sớm ở trong cốc đi vài vòng, ngay cả động tĩnh trong lòng đất đều dùng thần thức tìm kiếm qua, cái gì cũng không có bảo đồ này không phải giả chứ?

Không giả. Hạ Tâm Nghiên khẳng định nói một câu, nhưng không có giải thích.

Mọi người đều biết nàng đến từ chính Vô Tận hải, hiểu biết về Thiên Môn cùng Thần Vực khẳng định hơn mình, nghe nàng vừa nói như vậy, mọi người lập tức yên tâm, đều ra sức nhìn chằm chằm bảo đồ kia, một đám nhíu mày trầm tư, ở bên trong Tuyệt Âm Cốc đi tới đi lui, hình như muốn tìm ra vị trí của Thiên Môn.

Thạch Nham cùng Hàn Phong, Khô Long đứng chung một chỗ, không có tham gia đi vào, chỉ đưa mắt lạnh lùng quan sát phản ứng của những người này, thường xuyên liếc mắt Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan bên kia.

Mục Ngữ Điệp cùng Bắc Minh Sách đứng chung một chỗ, nhẹ giọng nói chuyện gì đó, lâu lâu lại hé miệng cười.

Địch Nhã Lan vẫn còn đắm chìm trong vui mừng, trong tay nắm chặt yêu tinh hỏa thuộc tính kia, vẻ mặt kích động hưng phấn, thấy nàng như vậy, như sắp nhịn không được ở nơi này liền hấp thụ năng lượng bên trong yêu tinh để nuôi dưỡng Võ Hồn.

Thời gian vội vàng trôi qua.

Rất nhiều Thiên Vị cường giả trong cốc, một đám vẻ mặt u sầu, đều cau mày ở suy nghĩ bí ẩn của bảo đồ, nhưng không có ai có thể tìm không ra vị trí của Thiên Môn.

Dần dần, ban ngày xẹt qua, màn đêm buông xuống.

Một viên hàn tinh rực rỡ, im lặng bất giác gian xuất hiện trong màn đêm.

Từ từ, càng nhiều ngôi sao xuất hiện trên bầu trời đêm. . .

Cuối cùng, ngôi sao trải rộng khắp toàn bộ bầu trời đêm.

Đột nhiên, bảo đồ bị Trảo Kỳ nắm trên tay bỗng sáng lên!

Mọi người sắc mặt đều biến, đưa ánh mắt bắn về phía bảo đồ kia.

Bảo đồ thoát khỏi nắm giữ của Trảo Kỳ, chậm rãi bay lên không, càng bay càng cao, rất nhanh lơ lững trên bầu trời Tuyệt Âm Cốc.

Một luồng lực lượng kỳ dị đột nhiên từ bên trong bảo đồ dập dờn tản ra!

Tinh quang trên bầu trời đầy sao, hình như bị lực lượng bảo đồ dẫn dắt, tinh quang lấp lánh giống như hạt mưa, đột nhiên từ trên chín tầng trời rót xuống dưới, đều rơi xuống trên bảo đồ kia.

Ầm!

Bảo đồ chợt nở tung, một viên yêu tinh trong suốt cỡ nắm tay, lúc bảo đồ nổ tung đột nhiên hư không xuất hiện!

Một luồng lực lượng quỷ dị tràn khắp toàn bộ Tuyệt Âm Cốc, yêu tinh kia phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như thủy tinh trong suốt sáng chói.

Chính giữa yêu tinh, còn có một người nhỏ vẻ mặt đờ đẫn, toàn thân lóe ra ánh sáng, biểu tình vô cùng thống khổ.

Phụ thân!

Trảo Kỳ đột nhiên hét ầm lên, không dám tin nhìn người nhỏ bé trong yêu tinh, hét to nói: Phụ thân! Ta là Trảo Kỳ đây! Phụ thân!

Yêu tinh cấp tám của Nê Trạch Giao!

Xích Tiêu cũng la hoảng lên, vẻ mặt hoảng sợ.

Trong cốc, từng Võ Giả đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, đều có vẻ mặt hoảng sợ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người nhỏ bé trong yêu tinh, hình như không nghe thấy tiếng của Trảo Kỳ, ở bên trong yêu tinh vẻ mặt đờ đẩn.

Yêu tinh cấp tám càng lúc càng sáng, một luồng lực lượng quỷ dị đột nhiên từ bên trong yêu tinh cấp tám kia dập dờn lan ra.

A!

Địch Nhã Lan kêu một tiếng sợ hãi, khẽ nói: Yêu tinh của ta!

Một viên yêu tinh của Cửu Đầu Thiên Xà bị nàng nắm chặt ở trong tay đột nhiên bay lên, nháy mắt bay lên tới bầu trời.

Cùng lúc đó, tám viên yêu tinh mới tới tay của năm người Bắc Minh Thương, Trâu Tử Hạc, Xích Tiêu, Trảo Kỳ, Hạ Tâm Nghiên nắm giữ, cũng đều thoát khỏi trong tay bọn họ, đều phóng lên cao, xoay tròn quay chung quanh yêu tinh cấp tám kia có chứa hồn phách của Nê Trạch Giao.

Dị quang đủ mọi màu sắc, từ bên trong mười viên yêu tinh trên trời tỏa ra, chiếu rọi khắp Tuyệt Âm Cốc.

Trong cốc, xà huyết từ trên người Cửu Đầu Thiên Xà, như là đột nhiên sống lại, ở trong cốc hóa thành một con sông máu chảy đi.

Sông máu giống như bút vẽ thần bí.

Dưới mùi tanh ngút trời, phân ra từng đường, máu xà di chuyển rất nhanh ở bên trên đất bằng trong cốc.

Rất nhanh, lấy máu tươi của Cửu đầu thiên xà làm vật dẫn, một đồ án quỷ dị lấy máu tươi làm mực vẽ, xuất hiện ở trong rất thần kỳ.

Rầm rầm ầm! Rầm rầm ầm! Rầm rầm ầm! Ầm!

Mười viên yêu tinh trên trời cùng nổ tung, biến thành mười cột sáng, đột nhiên hội tụ lên đồ án quỷ dị trong cốc.

Đồ án quỷ dị giông như ngân hà, chợt lóe ra dị quang, tinh quang từ đám sao dày đặc trên trời trên trời giáng xuống, cũng rót vào trong đồ án kia.

Tại trung tâm đồ án ngân hà mênh mông kia, dị quang nhanh chóng hội tụ lại, ngàn vạn điểm sáng bắt đầu ngưng luyện, chậm rãi ngưng kết thành quang môn hào quang chói mắt.

Thiên Môn hiện!


/1608

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status