Sát Thủ Địa Ngục

Chương 102: Ngoại truyện 4

/109


- Tôi là chồng cô ấy- Hắn dứt lời thì bà ngạc nhiên nhìn hắn

- Vũ nhi chưa bao giờ nói đến điều này – bà nói

- Vũ nhi ? Cô ấy là Lam Phong mà- Hắn cũng không kém phần ngạc nhiên

- Mọi ngời ở đây đều gọi con bé với cái tên ấy- Bà nói- Tôi nghĩ nếu cậu đã là chồng con bé thì cũng phải biết một điều là tốt nhất không nên làm phiền nó lúc này

- Tại sao ?- Hắn hỏi- Chẳng nhẽ để mặc cô ấy đứng đó à – hắn hét lớn

- Vũ nhi giống như tên của con bé. Yêu mưa, cần mưa và cũng buồn khi trời đổ mưa. Năm con bé 5 tuổi, chỉ là một cô bé hồn nhiên, ngây thơ. Mọi người gọi nó là Vũ nhi vì con bé lúc nào cũng nghịch ngơm khi thì mát lành như những cơn mưa rào, hiếu động lúc lại ngây ngô, ấm áp như những cơn mưa mùa xuân. Nhưng rồi tất cả đã thay đổi. Vũ nhi sau cái ngày ấy trở nên lạnh lùng, vô cảm. Vũ nhi chỉ còn là những cơn mưa mùa đông lạnh lẽo. Cách đây ba tháng con bé trở lại nơi này mang một nỗi đau, mất mát. Và cũng từ sau cơn mưa đó, mỗi khi trời mưa con bé đều đứng trầm ngâm dưới mưa, trên đường hoặc trước biển cả bao la. Có khuyên thế nào cũng không được- Bà thở dài rồi nhìn về phía nhỏ- nếu cậu thực sự yêu con bé thì đừng làm nó tổn thương nữa. Khó khăn lắm con bé mới có thể cười lại được- bà nói xong thì đi vào trong. Hắn đứng đó sững người như không tin vào những gì mình vừa nghe được.

Một lúc sau

- Rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì ?- Tiếng nói của hắn khiến nhỏ giật mình quay lại. Hắn đang cầm ô đứng bên cạnh nhỏ

- Anh muốn nói gì ?- Nhỏ hỏi lại. Ngữ điệu lạnh lùng, vô cảm.

- Em muốn giả vờ không biết hay là cố tình không muốn trả lời-hắn nói. Đôi mắt xa xăm hướng về biển- Lúc em 5 tuổi, đã xảy ra chuyện gì ?- Hắn hỏi lại

- Không liên quan đến anh- Nhỏ nói xong định quay đi thì bị hắn giữ lại

- Đã xảy ra chuyện gì ?- Hắn nhắc lại, gằn từng chữ. Nhỏ nhìn chằm chằm vào hắn. Đôi mắt vô cảm, lạnh lùng như thách thức hắn

- Không phải chuyện của anh- nhỏ đáp lại

- Em nên biết là tôi không có đủ kiên nhẫn đâu- Hắn đột nhiên đột giọng nham hiểm. Miệng cười lạnh lùng

- Anh muốn làm gì ?- Nhỏ hỏi hắn

- Trời biết được- hắn cười nửa miệng

- Anh muốn gì ?- nhỏ hỏi lại

- Sự thật- hắn thôi cười, nhìn thẳng vào mắt nhỏ

- Lý do ?- nhỏ lạnh lùng

- Tôi muốn biết- hắn cợt nhả. Nhỏ nhìn hắn khôg chút cảm xúc, gạt tay hắn ra

- Ở đó mà mơ đi- Nhỏ nói rồi đi thẳng. Nhưng chỉ một vài bước nhỏ đã bị hắn kéo lại. Mất đà nhỏ ngã vào lồng ngực hắn, ấm áp. Một cảm giác lạ kì len lỏi trong trái tim nhỏ. Chiếc ô trên tay hai người nhất loạt rơi xuống

- Em nghĩ em có thể đi dễ dàng vậy sao ?- hắn thì thầm vào tai nhỏ

- Buông ra- nhỏ hơi tức giận. Hắn cắn nhẹ vào vành tai nhỏ

- Nằm mơ đi- hắn cười . Lập tức, nhỏ lên gối trúng vào cái đó đó của hắn khiên hắn bất ngờ, đau điếng.

- Muốn biết ư ? Nằm mớ đi- nhỏ nhắc lại. Ngữ khí trở lại lạnh lùng. Nhỏ và Phong Quỷ bỏ đi. Còn hắn, đau đớn, đứng đó, bất lực nhìn nhỏ đi khuất.

Mưa đến nhanh và đi cũng thật nhanh. Mới chiều đó, mưa đã tạnh. Biển trở nên mới mẻ, tinh khôi hơn. Còn nhỏ, trong lòng nhỏ có chút gì đó như thực như mơ, một chút cảm giác khác lạ. Nhỏ đạp xe trên đường, để mặc những cơn gió lùa vào tóc. Nhỏ muốn tìm cho mình một chỗ bình yên thoát khỏi những mới suy nghĩ về quá khứ. Khi hắn hỏi, nhỏ rất muốn nói nhưng rốt cuộc nhỏ vẫn không thể nói. Cái tính ấy đã ăn sâu vào nhỏ lâu quá rồi, lâu đến mức chính bản thân nhỏ cũng lừa dối bản thân mình. Có những điều đau khổ sẽ mãi được giữ kín. Và quá khứ đó cũng vậy.

- Dừng lại- một tiếng hét vang lên. Nhỏ khựng lại, đặt một chân xuống đất làm trụ, quay lại phái phát ra tiếng động. Trước mặt nhỏ, hắn đang thở hổn hển, trông có vẻ tội nghiệp.

- Chuyện gì ?- nhỏ hỏi, lạnh lùng. Hắn thở một lúc rồi mới nói

- Bà chủ quán trọ nhờ em mua cân bột mì- Hắn vừa nói vừa thưor hổn hển

- Tôi biết rồi- Nhỏ đáp- lần sau di chuyển bằng xe đạp đi như vậy nhanh hơn nhiều- nhỏ lạnh lùng nhắc nhở. Trong vô thức lời nói đó có chút quan tâm khiến hắn thấy vui vui

- Em đang lo cho tôi à ?- Hắn nhe nhởn

- Tôi chỉ tự hỏi anh có ngốc đến mức chạy bộ cả quãng đường dài vậy không ?- nhỏ đáp trả- hay anh không biết đi xe đạp ?- nhỏ nói trúng tim đen của hắn rồi. Từ trước đến nay hắn đã bao giờ đi xe đạp đâu. Nghe vậy, mặt hắn liền tối lại

- Anh...- Hắn ấp úng

- Không cần giải thích- Nhỏ đáp- qua đây tôi dạy cho- nhỏ vô thức nói. Bản thân nhỏ cũng không hiểu tại sao mình làm vậy. Có cái gì mách bảo nhỏ phải làm. Có điều gì đó....

Mười lăm phút sau, hắn đã đẹp xe một cách ngon ơ. Phần vì hắn thông minh, phần khác là do nhỏ.

10h tối, tối nay bà chủ quán và cô ebs ấy có việc vào thành phố. Phong Quỷ đi cùng. Vậy là trong nhà chỉ còn lại nhỏ và hắn. Theo cái thói quen không bỏ được, nhỏ bây giờ đang từ dưới biển đi lên. Hắn chăm chú nhìn nhỏ. Nhỏ rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến bản thân hắn nhiều lúc cũng không kìm lòng nổi và bây giờ cũng vậy. Nhỏ vừa khoác chiếc áo sơ mi vào người thì hắn vòng tay qua eo nhỏ, ghì chặt nhỏ vào lồng ngực hắn.

- Buông ra-nhỏ lạnh lùng

- Nằm mơ- hắn cười đắc chí- nói tôi biết tại sao em bị thương ?- hắn hỏi

- Không phải chuyện của anh- nhỏ vẫn câu nói ấy, vẫn là cái ngữu khí lạnh lùng ấy

- Vậy em có thể cho tôi biết em bị thương từ bao giờ được không ?- hắn hỏi

- Đổi lại buông tôi ra – nhỏ đưa điều kiện

- Cũng được- hắn đáp

- Cái ngày tôi ra khỏi nhà anh – nhỏ trả lời

- Là quyên ?- hắn hỏi lại

- Anh nghĩ cô ta như vẻ bề ngoài sao ?- nhỏ lạnh lùng- bây giờ buông tôi ra được chứ ?- nhưng hắn không hề buông nhỏ ra thậm chí còn siết chặt vòng tay hơn

- Sao không nói cho tôi biết ?- hắn tức giận. Nhỏ thờ ơ

- Tôi với anh không là gì cả nên không cần giải thích- nhỏ dứt lời thì sự tức giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm

- Không là gì ư ? Vậy tôi sẽ cho em biết tôi là gì của em- nói rồi hắn nhấc bổng nhỏ lên, bế nhỏ vào phòng, thả nhỏ xuống giường

- Anh muốn làm gì ?- nhỏ hỏi, lạnh lùng nhìn hắn

- Rồi em sẽ biết- hắn cười nham hiểm rồi nhanh chóng cúi xuống người nhỏ

- Xin lỗi, đã phá hỏng cuộc vui giữa hai người rồi- một tiếng nói vang lên làm hắn giật mình, ngẩng đầu lên. Đó là một chàng trai

- Anh là ai ?- hắn hỏi

- Tôi không nghĩ Gió Quỷ lại dễ dàng mắc bẫy người con gái này đến vậy – người con trai cười- cô ta cũng như tôi tiếp cận anh cũng chỉ vì nhiệm vụ muốn giết cậu mà thôi – anh ta dứt lời thì hắn lập tức nhìn nhỏ đầy căm giận

- Có phải không ?- hắn hỏi. Nhỏ lạnh lùng

- Kim Wang anh muốn gì ?- nhỏ hỏi người con trai kia- muốn mạng sống của hắn ư ?- nhỏ hơi nhướn mày- tuy vụ này là anh Lục Kiên nhận nhưng hắn đang ở chỗ tôi thì anh đừng mong động được vào một sợi tóc của hắn

- Vậy sao ?- Kim Wang nhếch mép

- Tôi không cần cô bảo vệ- Hắn hét lên, một cảm giác như bị phản bội. Trái tim hắn đau đớn, vỡ nát. Hắn đẩy nhỏ ra, lôi một khẩu súng từ gầm bàn lên- Tránh xa tôi ra- hắn gằn từng chữ. Đôi mắt giận dữ nhìn nhỏ. Nhỏ im lặng, ngồi thẳng dậy.

- Anh cảm thấy mình đang bị phản bội ư ?- Nhỏ lãnh đạm hỏi hắn. Đôi mắt nhỏ dò xét tâm tư hắn

- Rất tiếc, tôi không có thời gian chứng kiến câu chuyện tình yêu này- Kim Wang nói rồi giơ súng lên bắn. Cùng lúc, một tiếng súng nữa vang lên. Hai viên đạn chạm nhau, xé toạc trong không gian- Gió Quỷ thật không tầm thường- Kim Wang cười- nhưng tôi xem cậu làm sao thoát nổi một trăm tay súng chuyên nghiệp đây

- Để xem- hắn nói.

Sau lời nói ấy của hắn là hàng loạt những âm thanh của tiếng súng vang lên. Mùi thuốc súng bay khắp phòng. Kim Wang và hắn đấu với nhau. Còn nhỏ ư ? Thừa lúc hai người không chú ý đã lôi cây súng trường từ trong gầm giường ra. Nhỏ là sát thủ chuyên nghiệp. Vì vậy, nhỏ sử dụng sung rất thành thạo. Thêm nữa, bắn phát nào alf trúng phát đó. 100 tay súng chuyên nghiệp quanh phòng nhất loạt hướng mũi súng về phía hắn mà bắn. Nhỏ đỡ cho hắn 2 viên đạn mà hắn không hề hay biết rồi nhanh chóng tiêu diệt bọn họ.

Một lúc sau

- Xem ra khẩu súng của cậu hết đạn rồi- Wang cười đắc chí- lần này mạn phép rồi- Nói xong, anh ta nhắm thẳng vào hắn. Hắn bị dồn vào chân tường nên không di chuyển được nữa. Hắn đứng đó, chờ cái chết đến với mình. Cùng lúc Kim Wang bắn tiếng súng từ phái nhỏ cũng vang lên.

- Tôi đã nói rồi, anh đừng mong động vào một sợi tóc của hắn- nhỏ nói giọng yếu ớt rồi từ từ ngã xuống trước mặt hắn. Kim Wang cũng vậy. Hắn sững người nhìn nhỏ rồi cúi xuống. Nhỏ bị thương nặng. Trái tim hắn quặn đau. Hắn vội đưa nhỏ vào viện.

Một tiếng sau

Hắn đứng như thất thần trước cửa phòng cấp cứu. Đèn vẫn sáng. Hơn một tiếng rồi, nhỏ không biết giờ này ra sao.

- Lam Phong soa rồi ?- Một tiếng nói vang lên. Hắn quay lại, là Lục Kiên

- Cô ấy vẫn đang cấp cứu- hắn nói giọng lạnh lùng. Lục Kiên ngồi xuống cạnh hắn

- Bây giờ có phải trong lòng cậu đang rất lo lắng đúng không ?- Lục Kiên hỏi. Hắn không đáp- Cậu rất muốn hỏi tôi mọi chuyện là như thế nào phải không ? – anh hỏi hắn vẫn im lặng- có người đã thuê con bé giết cậu nhưng nó không đồng ý. Mẹ cậu lại thuê tôi bảo vệ cậu. Vì thế, con bé không hề theo phe nào cả- anh giải thích- con bé cứu cậu có thể vì không muốn tôi bị khó dễ nhưng cũng có thể...- Anh dừng lại

- Tại sao anh nói những điều này cho tôi biết ?- hắn hỏi- có phải mọi chuyện là do anh sắp đặt đúng không ?- Lục Kiên đứng dậy, trầm ngâm

- Tôi không mang mạng người ra cá cược- anh nói- việc tôi làm chỉ là biến những việc có chủ ý thành những việc vô tình thôi

- Anh chắc chắn tôi và Lam Phong sẽ yêu nhau ?- hắn hỏi

- Không, tôi không chắc chắn- anh nói và ngừng lại một lúc- tôi tin trái tim cậu sẽ chữa lành vết thương cho con bé dù có để lại sẹo nhưng cậu có thể làm được điều đó – nói xong, Lục Kiên định đi về- Tôi quên mất không nhắc cậu yêu con bé thì nên tin tưởng nó một chút. đừng có hở ra là nghi ngờ như vậy. còn nữa, chuyện này tuyệt đối không được cho Hồng Hạnh biết, tất cả mọi chuyện. Không thì...- Lục Kiên mỉm cười rồi đi.

Hai ngày sau

Những tia nắng thu len lỏi trong cái phòng bệnh của nhỏ. Nhỏ thức dậy cũng đã được một lúc lâu rồi. Trong phòng, mùi hương của loài hao cúc dại nhè nhẹ, thoang thoảng len rộng. Nhỏ ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Em dậy rồi à ?- cánh cửa mở ra. Hắn bước vào. Nhỏ không bận tâm, cũng chẳng quay đầu lại. Hắn đến, ngồi xuống giường, trước mặt nhỏ - Giận anh sao ?- hắn hỏi, nhỏ im lặng

- Anh xin lỗi- Hắn nói rồi nâg cằm nhỏ về phía mình bắt nhro nhìn thẳng vào mắt hắn

- Buông ra- nhỏ lạnh lùng ra lệnh

- Anh sẽ không bao giờ buông em ra- hắn cười rồi hôn lên đôi môi nhỏ. Nhỏ bất ngờ cố đẩy hắn ra nhưng không được. Một lúc sau, hắn buông nhỏ ra. Gương mặt nhỏ đỏ bừng. Trái tim nhỏ đập liên hồi

- Anh dám ?- nhỏ nhướn mày

- Sao lại không ?- hắn cười. Nhỏ vung tay định tát hắn thfi bị tay hắn giữ lại. Hắn kéo nhò vào lòng ôm chặt nhỏ

- Buông ra- nhỏ quát

- Không buông –hắn nói và càng ôm chặt nhỏ hơn – Anh yêu em, Lam Phong- Hắn thì thầm. Trái tim nhỏ lỡ một nhịp.

Nắng len lỏi trong từng tán lá xanh và trong trái tim của ai đó. Ngày mai, có thể nhỏ và hắn sẽ coi nhau như người xa lạ trên dường nhưng hiện tại hai ngươi yêu nhau là đủ rồi. Ai dám chắc ngày mai sẽ không có mưa ? ai dám chắc biển sẽ mãi yên bình ? nhưng nhỏ và hắn vẫn sẽ bên nhau, vẫn sẽ yêu nhau. Ít nhất bây giờ sẽ vậy

Bi- Bun ( tiếp)

Tại biệt thự của Cường, hai ngày sau

Mọi việc vẫn diễn ra bình thường và dường như trở thành nhàm chán với Bi và Bun. Ở đây, không có ai để hai đứa nhóc trêu chọc càng không có chuyện gì khiến chúng có thể vui được. Nhưng tất cả mọi chuyện đã thay đổi khi Khánh Thu xuất hiện, một người tự xưng là hôn thê của Cường. Hơn nữa, cô ta còn nói là đang mang cốt nhục của anh. Vì vậy cuộc chiến để giành lấy sự tự do cho chú của hai đứa nhóc bắt đầu. Một bên là cáo già giả dạng nai tơ, một bên là hai nhóc con nghịch hơn quỷ. Liệu bên nào sẽ thắng ?

Một ngày mới lại bắt đầu trên biệt thự. Quen thuộc, ấm áp. Nhưng dường như ngôi nhà lại không có chút yên tĩnh nào. Hàng loạt tiếng động đổ vỡ mới sáng sớm đã vang lên khắp ngôi biệt thự. Hàng loạt tiếng hét thất thanh. Những con ếch, nhái nhảy lung tung khắp nhà. Những chú nhện thì tha hồ mà giăng tơ trên trần nhà cao vốn sạch đẹp kia. Tất cả những người là nữ trong nhà đều được một phen hoảng hồn trừ người vốn tự xưng mình là chủ nhân tương lai của ngôi biệt thự này, Khánh Thu.

- Anh hai, phải làm gì bây giờ ?- Bun lí nhí hỏi- Cô ta không sợ chúng

- Đúng là cáo già mà- Bi nói- Thua keo này ta bày keo khác, lo gì

- Các con dậy sớm vậy ?- Khánh Thu dịu dàng. Cô ta đã xuất hiện từ sau hai đứa trẻ từ lúc nào

- Dạ không có gì đâu ạ- Bun cười vẻ ngây thơ

- Tại trong nhà ồn quá nên tụi con không ngủ được- Bi nói

- Vậy hả ?- Khánh Thu mỉm cười- Trong nhà xảy ra chút chuyện nên chúng ta sẽ ăn sáng ở ngoài. Vì vậy các con vào chuẩn bị đi ha

- Vâng ạ- Hai đứa trẻ ngoan ngoãn rồi nhanh chóng chạy vào phòng

- Muốn đấu ư? Chúng mày chỉ là một lũ nhóc mà thôi- Khánh Thu nhếch mép.

- Có chuyện gì vậy em ?- Cường hỏi

- À, không không có chuyện gì đâu- Thu tươi cười- anh cứ đi làm trước đi. Em sẽ đưa hai đứa nhỏ đi ăn

- Ừ, như vậy cũng được – Cường nói rồi đi xuống nhà.

Tại nhà hàng

Khánh Thu có điện thoại nên cô ta vào nhà vệ sinh nghe. Nhân cơ hội đó, Bi và Bun chia nhau ra hành động. Cả hai đứa vốn đã nghi ngờ rằng Thu không có thai với Cường. Người trong nhà cũng ít nhiều có nghi ngờ. Nhưng cô ta một mực dọa phá rồi nói nhăng nói cuội lại còn đưa ra cả bằng chứng nữa. Lần nào đi khám thai, Cường cũng đi cùng. Nhưng tất nhiên, một con cáo già như cô ta thì có chuyện gì không dám và không thể làm. Cô ta đã rất dễ dàng qua mặt Cường năm lần bảy lượt.

Trong nhà vệ sinh :

- Anh nói cái gì ?- Khánh Thu tức giận hét lên- Muốn thêm tiền sao ? Nhiêu ấy tôi cho anh vẫn chưa đủ sao ?

- Anh đừng có nằm mơ. Việc che mắt tên Cường đó hoàn toàn dễ dàng. Vài tấm phim về đứa bé trong bụng tôi mà anh dám đòi ngần ấy ư ?

- Nếu anh không giúp nữa thì tôi cũng chẳng cần. Cùng lắm tôi tạo ra một vụ làm sẩy thai là được. Vốn không có giờ chỉ cần chút thủ đoạn mà thôi- Khánh Thu cười. Câu chuyện đó đã được Bun nghe lén. Nhưng Khánh Thu cũng không phải loại vừa. Sau khi Bun rời đi thì bị cô ta phát hiện. Tronng đầu cô ta nảy ra một ý định độc ác.

Khi trở lại bàn, Bun bèn kể mọi chuyện cho Bi nghe. Bi cũng vừa lúc có trong tay tập hồ sơ quan trọng trong xe ô tô của cô ta. Hai đứa trẻ nhanh chóng lập kế hoạch để vạch trần bộ mặt thật của cô ta.

Khánh Thu trở lại bàn, biết mình đã bị phát hiện nên nhanh chóng lập một kế hoạch khác.

- Chú con có chút việc bận- Khánh Thu cười- Ở nhà cũng chưa dọn dẹp xong nên cô sẽ đưa hai đứa đến biệt thự của cô nha

- Tụi con muốn đến công ty chú cơ- Bun nhõng nhẽo. thực chất cả haid dứa trẻ đều cảm nhận được mùi vị nguy hiểm từ người cô ta

- Con không thích đi cùng cô sao ?- Khánh Thu nhíu mày- Thôi, cũng được. Các con ăn nốt đồ ăn đi rồi cô sẽ đưa các con đến công ty

- Vâng ạ- hai đứa trẻ đáp. Nhưng điều chúng không ngờ nhất là cô ta đã hạ độc vào thức ăn. Sau khi ăn xong, cả hai đứa trẻ đều ngất đi.

Bi mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra thì đã thấy trước mắt là một màu đen bao trùm.

- Bun, mau dậy đi- Bi gọi. Bun dụi dụi mắt rồi tỉnh hẳn

- Chúng ta đang ở đâu ?- Bun ngơ ngác hỏi

- Chúng ta bị cô ta lừa rồi- Bi thông báo. Bun hoảng sợ, sau vài phút bỗng òa khóc

- Anh hai, em muốn về nhà- Bun nói giọng nghẹn ngào

- Anh sẽ đưa em về- Bi nhìn vào trong bóng tối về phía phát ra tiếng động trấn an

- Tụi bay chỉ là một lũ nhóc mà muốn thoát ra khỏi đây ư ? Nằm mơ đi- cánh cửa mở ra. Khánh Thu bước vào nhưng cô ta không hề bật điện. Bi thừa sức nhận ra cô ta

- Chúng tôi đang ở đâu ?- Bi hét lên- Cô muốn làm gì ?

- Làm gì mà nóng vội vậy- Khánh Thu cười- Ở đây chẳng phải là rất tốt hay sao ?

- Tôi hỏi cô đây là đâu ?- Bi gằn giọng. Bun khóc lớn

- Đây là biệt thự của tao. Nơi đây đồng không mông quạnh. Tụi bay đừng hòng thoát. Hơn nữa, tụi bay đã ở đây 2 ngày rồi. Sẽ không thoát đâu- Cô ta nói rồi bỏ đi. Bun tiếp tục khóc.

Hai ngày sau, cô ta trở lại. Trong hai ngày đó, hai đứa trẻ không hề được ăn hay uống bất cứ thứ gì. Đã vậy, Bun lại không ngừng khóc. Vì vậy, cô bé mệt quá mà ngất đi. Bi không ngủ mở trừng đôi mắt hướng về phía cửa. Cô ta nhất định sẽ trở lại.

Và đúng như cậu bé dự đoán, Khánh Thu mở cửa và bước vào và bật đèn lên. Trong căn phòng ẩm thấp vầ ướt át, một đứa bé gái trên ghế đã ngất đi, một đứa bé trai mở to mắt nhìn cô.

- Sao rồi ?- Khánh Thu hỏi- Hai ngày nếm mùi khổ sở, em gái mày cũng đã ngất đi. Mày có thể thỏa thuận chứ

- Cô muốn gì ?- Bi hỏi

- Coi như chưa có chuyện gì xảy ra- Khánh Thu nói- Sau khi về nhà sẽ bảo chú mày kết hôn với tao ngay lập tức. Còn nữa, bảo với họ vì cứu bọn mày mà tao đã sẩy thai.

- Không đơn giản vậy chứ ?- Bi hỏi lại

- Mày rất thông minh. Chỉ mình mày hoặc em gái mày về được thôi. Đứa còn lại phải chết- Thu cười khẩy

- Cô nằm mơ đi- Bi nói giọng khàn khàn.

- Thật sao ?- Khánh Thu nhướn mày- thế bây giờ tao tạt axit vào gương mặt xinh đẹp của em gái mày thì sao nhỉ ?

- Cô dám ?- Bi hét lên

- Sao lại không chứ ?- Thu nhướn mày- Mang axit vào đây- cô ta ra lệnh. Lập tức một người đàn ông mang cho cô ta một bình đựng nhỏ

- Tao sẽ bắt đầu từ đâu trước nhỉ từ gương mặt này hay từ đôi abnf tay bẻnho này ?- Thu tiến lại gần Bun

- Tôi nghĩ cái cô cần không phải là mạng sống của chúng tôi. Cô cần tiền và quyền. Vì vậy giết chúng tôi sẽ chỉ làm bẩn tay cô thôi- Bi bình tĩnh nói

- Mày nói rất đúng. Nhưng biết làm sao được ?- Thu tỏ vẻ thương xót- tao không thể đảm bảo cả hai đứa mày sẽ giữ mồm giữ miệng

- Chúng tôi sẽ làm nếu cô thả chúng tôi ra- Bi nói

- Nhưng điều quan trọng là tao ghét của hai đứa tụi bay- thu cười- Tao chỉ hận không thể giết được cả hai đứa thôi.

- Vậy ư ?- bi cười lớn rồi từ từ đứng dậy ra khỏi ghế trước sự ngạc nhiên của cô ta

- Mày có thể thoát ra được ư ?- Khánh Thu bất ngờ

- Tất nhiên nó không thể trói được tôi rồi- Bi cười- Chỉ là hai ngày trước tôi sợ quá nên mới để cô lộng hành thôi

- Người đâu – Khánh Thu gọi lớn. Lập tức mấy tên cao lớn xuất hiện- Bắt nó lại cho tao- Mấy người đàn ông khỏe mạnh lao vào một đứa trẻ một tuổi nhưng nhanh chóng chỉ trong chớp mắt tất cả họ đều gục ngã

- Cô còn muốn gọi ai đến nữa không ?- Bi hỏi. Khánh Thu sợ sệt

- Mày… mày không phải là người ?- Cô ta sợ

- Tôi có bảo tôi là con người ư ?- Bi nói xong lập tức một đôi cánh xuất hiện sau lưng cậu bé

- Mày…mày- thu hét lên- Đừng có lại gần không tao sẽ xử em gái mày

- Xử ư ?- Bi cười nhạt- cô nên xem lại đi – Bi hất cằm về phía Bun. Cô ta ngước mắt nhìn theo. Bun mắt vẫn nhắm nghiền nhưng sau lưng con bé xuất hiện một đôi cánh giống hệt của Bi. Cô bé bay lên giữa không trung, giữa trán xuất hiện hình xăm một đôi cánh. Khánh Thu sững người, lọ axit trên tay cô ta rơi xuống

- Rốt cuộc, chúng mày là gì ?- Cô ta hét lên và lui về góc tường

- Là gì ư ?- Bi cười – Rồi cô sẽ biết.

Bi dứt lời thì ngoài trời lập tức đổ mưa, sấm sét rung trời. Mưa rất lớn át hết tất cả mọi tiếng động. Gió gào thét dữ dội, đập vào cửa sổ. Những mảnh kính vỡ ra gây tiếng động chói tai. Bun lơ lửng giữa không trung. Đôi cánh khẽ đập nhẹ. Axit bị cô ta làm đổ lập tức bay lên thành những giọt nhỏ lơ lửng giữa không gian rồi bay thẳng vào người cô ta.

Khánh Thu đau đớn hét lên. Axit ngấm vào da thịt cô ta bỏng rát. Bi giơ bàn tay lên trước mặt. Lập tức, không khí quanh cô ta bị bóp chặt, bóp nghẹt. Dường như bầu không khí xung quanh cô ta đang bị hút hết oxi, đang bị cô đọng lại. Nhiệt độ xung quanh Khánh Thu bỗng chốc càng lúc càng lạnh.

- Tha...tha..- Khánh Thu ấp úng. Bi cười nhạt

- Nằm mơ- Bi nói. Cùng lúc đó. Cánh cửa phòng mở ra, một người con gái bước vào

- Việc còn lại để dì làm nốt. Hai con mệt rồi- Lam Hạ lạnh lùng nhưng lại hết sức ân cần với hai đứa nhỏ. Bi bỏ tay xuống

- Dì ơi, Bun – Bi nói giọng nghẹn ngào và mệt mỏi. Hạ tiến về phái Bun, bế cô bé trên tay mình. Đôi cánh của Bun biến mất. Đôi mắt cô bé nhắm nghiền như đang chìm vào trong một giấc ngủ ngon lành

- Dì ơi, con mệt- Bi dụi dụi mắt. Đôi cánh sau lưng cậu bé cũng biến mất

- Cõng em ra ngàoi rồi đợi dì- Hạ nhẹ nhàng. Bi nhanh chóng làm theo. Căn phòng chri còn lại hai người. Không khí xung quanh Thu đã thoáng ả chút ít nhưng lập tức bị đống băng. Cơ thể cô ta lạnh đột ngột. Rồi sau vài phút lại trở nên nóng như lửa đốt.

Ngoài trời mưa đã ngớt. Còn cô ta không ngừng phải chịu những đau đớn giày vò. Lúc thì lạnh, lúc lại nóng. Axit làm da thịt cô ta bỏng rát. Những cơn gió nhỏ do Hạ thổi vào người cô ta càng làm tình trạng tồi tệ hơn. Những cơn gió len lỏi vào người cô ta, thấm vào làn da vốn được chăm sóc kĩ càng của Khánh Thu. Khánh Thu đau đớn. Cô ta không còn sức lực để kêu lên nữa. những tiếng kêu yếu ớt rồi tắt ngấm. Cô ta không còn sức nữa. Cô đã ngã xuống từ bao giờ. Đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Cô ta không thể tin vào những điều vừa qua.

Hạ nhìn cô ta cười khẩy rồi bước ra khỏi phòng. Mưa ngừng hẳn. Trên đường có một chiếc ô tô đang phóng với tốc độc nhanh. Trong xe, có hai cô cậu bé đang ngủ ngon lành như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, Khánh Thu được đưa vào bệnh viện với tình trạng bỏng toàn thân và thần kinh hoảng loạn. Chính vì tình hình sức khỏe cô ta như vậy nên những phiên tòa xét xử cô ta không được tiến hành. Còn Bi và Bun, sau mấy ngày nghỉ lại sức hai đứa trẻ đã bình phục và trở lại bình thường. Bun không nhớ gì về chuyện hôm ấy hết. Bi thì chỉ nhớ mang máng tựa hồ như một giấc mơ. Do hai đứa còn quá nhỏ nên Hạ cũng giấu chuyện này. Sức mạnh của hai đứa trẻ rất lớn nhưng vì còn nhỏ nên hai đứa vẫn chưa điều khiển được. Vì vậy, Hạ đã bàn chuyện này với bác sĩ Minh. Cuối cùng hai người đưa ra quyết định sẽ để Hạ dãy hai bọn chúng.

ngoại truyện : tường vi- long, mai- hùng

Ở Việt Nam,

Cũng đã phải một năm trôi qua rồi mà chuyện Lam Hạ mất vẫn như cái tin động trời, như chuyện vừa mới xảy ra đối với Tường Vi. Cô đã học cách chấp nhận hiện thực nhưng trái tim cô vẫn nhói đau. Ở đó, có một vết thương vẫn chưa lành, có một vết thương đang rỉ máu.

‘ Nhà trường xin thông báo, ngay bây giờ mời em Nguyễn Tường Vi lên phòng giám hiệu có chuyện gấp. Xin nhắc lại lần nữa em Nguyễn Tường Vi lên phòng giám hiệu có việc’. Tiếng loa phát thanh của nhà trường khiến Tường Vi giật mình, ngạc nhiên. Rồi sau vài giây, cô ba chân bốn cẳng chạy đến khu nhà hiệu bộ.

Tường Vi bước vào phòng giám hiệu, chính xác hơn là một căn phòng nhỏ không đề biển gì cả. Chỉ nghe nói là phòng của một người nào đó khá quan trọng trong trường. Tường Vi đứng trước cánh cửa, cúi đầu xuống đất thở dốc. Một lúc sau khi hơi thở đã ổn định cô mới gõ cửa.

- Mời vào- Tiếng nói của một người con trai vang lên. Tường Vi thở hắt, hơi run bước vào. Đôi mắt cô chăm chú nhìn người con trai đang ngồi trên ghế cúi mặt xuống đống tài liệu. Trông rất quen nhưng nhất thời cô không nhớ được đó là ai

- Xin lỗi- Tường Vi rụt rè. Người con trai khẽ cười ngẩng đầu lên

- Không ngờ em cũng có lúc như thế này ?- Long mỉm cười. Tường Vi sững người mất vài giây rồi lấy lại dáng vẻ bình thường. cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh

- Có chuyện gì ?- Khẩu khí Tường Vi thay đổi một cách bất ngờ

- Đây mới là Tường Vi anh quen- Long lại cười

- Bộ anh ăn phải nấm cười hay sao mà cứ cười hoài vậy ?- Tường Vi hơi cáu- Cẩn thận không sái quai hàm đấy.

- Em lo cho anh ?- Long đáp lại. Tường Vi trừng mắt nhìn anh

- Khổ, người trẻ thế mà lại bị thiểu năng. Tiếc thật, tiếc thật- Cô chép miệng.

- Miệng lưỡi em kinh thật- Long khẽ lắc đầu- Hôm nay anh gọi em lên đây để bàn nốt chuyện hợp đồng của chúng ta

- Hợp đồng ?- Tường Vi ngạc nhiên- Giữa chúng ta có cái đó ư ?

- Em nhanh quên thật- Long nhắc- cách đây một năm em và anh đã trao đổi dù là bằng miệng rằng em sẽ phải làm người giúp việc cho anh 1 tuần

- Sao anh không nói luôn là ôsin đi ?- Tường Vi giận dữ

- Tùy em- Long điềm tĩnh

- Rồi sao ?- Cô hỏi

- Do lúc đó em chưa hoàn thành điều kiện lại đẩy lùi đến tận một năm nên bây giờ chính là thời gian để em hực hiện. Em sẽ phải làm trợ lí kiêm người giúp việc cho anh trong vòng 1 tháng

- 1 tháng ?- Tường Vi bật dậy khỏi ghế - Anh có bị hâm không vậy ?

- Không hề- Long cười- Em chuẩn bị đi bắt đầu từ ngày mai em sẽ thực hiện điều đó thêm nữa em sẽ cùng anh chuẩy sang trường khác

- Không được, tôi còn phải học- Tường Vi cáu

- Anh đã bàn với ngoại rồi. Ngoại cũng đồng ý. Thê nữa nếu như theo anh được biết thfi em đã có 2 cái bằng đại học rồi

- Anh nằm mơ đi- Tường Vi hét lên- Tôi sẽ không làm đâu

- Tùy em thôi- Long cười- Nhưng nếu em không làm thì em sẽ phải chuyển đến sống cùng nhà với anh đó

- Anh dám ?- Tường Vi nhìn anh giận dữ

- Sao lại không ? Ngoại cũng đồng ý rồi- Long cười gian xảo- đến lúc đó anh không dám đảm bảo chuyện gì đâu nha

- Ý anh là.... ?- Tường Vi hỏi

- Mọi chuyện sẽ còn tiến xa hơn 1 năm trước khi anh thay đồ cho em

- Anh bảo là người khác mà ?- Tường Vi đỏ bừng mặt

- Đó chính là anh – Long cười. Tường Vi tức giận đạp chân vào cái bàn gỗ

- Anh dám nói dối tôi sao ?- Tường Vi lạnh lùng nhìn anh

- Đó không phải là nói dối- Long vẫn điềm đạm. Và tức nước vỡ bờ, Tường Vi hất tung mọi giấy tờ trên bàn anh, đập phá đồ lung tung. Long vẫn mặc kệ. Và trong quá trình đó, Tường Vi vô tình khiến đầu gối mình bị thương

- Tôi hận anh- Cô hét lên. Bản thân cô cũng không hiểu tại soa mình lại tức giận đến thế. Cô cảm thấy như mình bị phản bội. Nước mắt lăn dài trên gương mặt bé nhỏ của cô. Long xót xa. Đáng nhẽ anh không không nên nói điều đó với cô

- Em đập phá đủ chưa ?- Trái với trái tim đang quặn thắt của anh lại là một lời nói lạnh lùng. Tường Vi trừng mắt nhìn anh rồi lao về phía anh. Long đứng dậy. Cô đánh thẳng vào lồng ngực anh

- Tôi ghét anh. Tôi ghét anh- Tường Vi vừa đánh vừa hét lên. Long đứng im cho cô đánh một lúc rồi nắm lấy hai cổ tay cô.

- Em có yêu anh không ?- Long hỏi. Một giọt nước mắt khẽ rơi trên mi cô. Anh buông tay cô ra, lấy tay lau giọt nước mắt ấy, hôn cô rồi ôm cô vào lòng- Anh yêu em- Trái tim cô loạn nhịp. Trong giây phút đó, mọi sự tức giận trong cô vụt tan

/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status