Hạ ngồi xuống ghế. Nước mắt hạ rơi. Hạ không hiểu vì sao mình lại khóc. Nhưng hạ biết trong tim Hạ có gì đau lắm. Bà ta sẵn sàng bảo vệ một người ngoài mà lại vứt bỏ đứa con ruột của mình ư ? Bà ta sẵn sàng bỏ rơi giọt máu của mình ? Hạ biết, biết những điều đó trước khi đến đây. Nhưng Hạ không tin hay ít ra Hạ hy vọng rằng bà ta sẽ suy nghĩ lại sau từng ấy năm, sẽ hối hận về tội lỗi của mình. Nhưng trước mắt Hạ lại là một con người khác, một con người quá tàn nhẫn. Hạ ước mình chưa bao giờ biết chuyện này, chưa bao giờ, chưa bao giờ phải nghe những lời bà ta nói hôm nay. Để ít nhất hình ảnh bà ta trong tâm trí Hạ còn chút tình người.
Hạ ngồi đó, lặng yên. Từng giọt nước mắt khẽ rơi. Bất ngờ, Hạ ngẩng đầu dậy. Hạ nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang. Đó là Trung Nam với một chiếc roi dài, đồ vật không thể thiếu khi anh làm tử thần.
Trung Nam bước đi dọc hành lang dài. Cậu không để ý là có người đã nhìn thấy mình. Trung Nam xuyên qua cánh cửa vào phòng cấp cứu, nơi các bác sĩ đang hết sức khẩn trương. Trung Nam tiến lại gần. Một cô gái với gương mặt như thiên thần đang nằm trên bàn phẫu thuật và không mấy khó khăn Trung Nam nhận ra đây chính là một linh hồn hộ mệnh, là người anh đã gặp 5 năm trước ở chính bệnh viện này. Trung Nam thở dài rồi tiến gần đến bên cô gái. Nhưng anh không thể chạm vào cô. Vì cô gái ấy đang đứng giữa danh giới của sự sống và cái chết. Cô sẽ sống hay chết đó là nhờ sức mạnh của cô và ý trời. Nhưng điều kì lạ là xung quanh cô có một bức tường bảo vệ. Không thể như thế được, cho dù là linh hồn hộ mệnh nhưng lúc này sức mạnh của cô rất yếu không thể tạo được bức tường có thể bao phủ toàn thân và ngăn tử thần được. Bắt buộc phải có một sức mạnh nào đó đã khơi dậy những năng lực còn lại của cô và bảo vệ cô.
Trung Nam cứ đứng đó nhìn cô gái một cách khó hiểu cho đến khi chiếc máy bên cạnh vang lên những tiếng kì là. Cô đã sống. Sức mạnh của cô đã kéo cô trở lại với cuộc sống hay chính là bức tường đó đã đưa cô trở lại. Trung Nam mờ dần rồi biến mất.
Hạ ngồi đó, lặng yên. Từng giọt nước mắt khẽ rơi. Bất ngờ, Hạ ngẩng đầu dậy. Hạ nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang. Đó là Trung Nam với một chiếc roi dài, đồ vật không thể thiếu khi anh làm tử thần.
Trung Nam bước đi dọc hành lang dài. Cậu không để ý là có người đã nhìn thấy mình. Trung Nam xuyên qua cánh cửa vào phòng cấp cứu, nơi các bác sĩ đang hết sức khẩn trương. Trung Nam tiến lại gần. Một cô gái với gương mặt như thiên thần đang nằm trên bàn phẫu thuật và không mấy khó khăn Trung Nam nhận ra đây chính là một linh hồn hộ mệnh, là người anh đã gặp 5 năm trước ở chính bệnh viện này. Trung Nam thở dài rồi tiến gần đến bên cô gái. Nhưng anh không thể chạm vào cô. Vì cô gái ấy đang đứng giữa danh giới của sự sống và cái chết. Cô sẽ sống hay chết đó là nhờ sức mạnh của cô và ý trời. Nhưng điều kì lạ là xung quanh cô có một bức tường bảo vệ. Không thể như thế được, cho dù là linh hồn hộ mệnh nhưng lúc này sức mạnh của cô rất yếu không thể tạo được bức tường có thể bao phủ toàn thân và ngăn tử thần được. Bắt buộc phải có một sức mạnh nào đó đã khơi dậy những năng lực còn lại của cô và bảo vệ cô.
Trung Nam cứ đứng đó nhìn cô gái một cách khó hiểu cho đến khi chiếc máy bên cạnh vang lên những tiếng kì là. Cô đã sống. Sức mạnh của cô đã kéo cô trở lại với cuộc sống hay chính là bức tường đó đã đưa cô trở lại. Trung Nam mờ dần rồi biến mất.
/109
|