Trong khi đó, ở trên phòng của Trung
- Sao chị lại giấu em ?- Kiên nghẹn ngào. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Kiên. Kiên không kìm chế được cảm xúc của mình. Tất nhiên rồi, sau bao chuyện Kiên cần có một lời giải đáp, cần có một người lắng nghe và an ủi
- Em trai ngốc, em không cần biết những điều ấy- Hạ nói một cách khó nhọc. Hạ còn rất yếu. Cơ thể này chưa bao giờ chịu nghe lời Hạ cả. Nó cứ hành hạ cô với những vết thương chưa bao giờ lành cả về thể xác lẫn tinh thần. Có lẽ đó là cái giá mà cô phải trả vì những việc mình đã làm, vì những việc xấu xa...
- Tại sao chị lại không cho em biết ? Chị cũng là chị ruột của em ? Tại sao chị không nói chứ ?- Kiên nức nở
- Em biết rồi à?- Hạ cười nhẹ rồi lấy tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt Kiên- Là chị ruột hay không có quan trọng gì ? Chúng ta vẫn là chị em mà
- Nhưng….nhưng…- Kiên ấp úng
- Em trai ngốc, dù thế nào chị cũng ở bên cạnh em mà- Hạ nhẹ nhàng nắm tay Kiên
- Chị phải hứa là không bao giờ được bỏ em. Không bao giờ- Kiên nói như một đứa trẻ, một đứa trẻ sợ chị mình sẽ biến mất trong tích tắc nếu cậu không nhìn thấy
- Chị hứa. Bây giờ chị mệt rồi….- Hạ bỏ lửng câu
- Em sẽ ra ngoài- Kiên nắm chặt tay Hạ
Bây giờ Kiên đã cầm chốt cửa, Kiên quay lại nhìn Hạ một lần nữa. Gương mặt Hạ tái nhợt, xanh xao.
- À, mà Tường Vi thế nào rồi ?- Giọng Hạ yếu ớt nói với theo trước khi Kiên ra khỏi phòng
- Chị ấy đã khá hơn nhiều nhưng chưa tỉnh lại. Chị cứ yên tâm- Kiên cố gắng nặn ra một nụ cười trước khi đóng cửa phòng lại.
Chỉ còn một mình Hạ ở trong phòng. Cảm giác mệt mỏi, đau đớn lại chiếm lấy cơ thể cô. Hạ muốn ngồi dậy nhưng không thể. Cô muốn cử động cánh tay thêm chút nữa nhưng bất lực.
Hạ nằm đó. Nước mắt lăn dài. Hạ lại khóc. Sao Hạ lúc nào cũng khóc mà không thể mạnh mẽ ? Sao Hạ không thể nói những điều cô đã phải chịu đựng với bất cứ ai ? Tại sao?....
Hạ biết mình không thể. Hạ chỉ biết chịu đựng và chôn chặt tất cả vào trong lòng. Bao lâu rồi kể từ ngày đó, Hạ đã không còn ai để có thể giãi bày mọi chuyện. Ông mất cũng là khi trái tim Hạ khép lại và cố tạo cho mình vẻ mạnh mẽ, vui tươi. Chỉ có Ông mới hiểu tại sao Hạ lại làm như thế. Ông hiểu và yêu thương Hạ. Nhưng rốt cuộc Ông đã không còn nữa. Và chẳng ai có thể thay thế được. Đến ngay cả Trung cũng không hiểu Hạ. Đến ngay cả Trung cũng coi Hạ là một kẻ vô tâm….
Đôi mắt Hạ hướng ra phía cửa sổ. Hạ buồn, mệt mỏi. Cái cảm giác này Hạ không muốn Kiên phải chịu đựng. Hạ đã giấu Kiên những điều còn kinh khủng hơn những điều Kiên vừa nghe. Những chuyện vừa rồi đã là cú sốc đối với Kiên. Và Hạ không thể gây ra thêm bất cứ đau đớn nào cho đứa em trai của mình nữa. Mọi chuyện hãy để mình Hạ chịu đựng, để mình Hạ biết là được rồi. Kiên không như Hạ. Kiên còn quá ngây thơ. Kiên chưa hiểu hết sự đời. Hạ cũng vậy. Nhưng Kiên cần được bảo vệ. Và Hạ sẽ cố giấu những điều ấy lâu nhất có thể, cố giữ lại chút hình ảnh người mẹ của bà ta trong lòng Kiên…
Hạ thiếp đi trong mệt mỏi và những suy nghĩ mơ hồ….
- Sao chị lại giấu em ?- Kiên nghẹn ngào. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Kiên. Kiên không kìm chế được cảm xúc của mình. Tất nhiên rồi, sau bao chuyện Kiên cần có một lời giải đáp, cần có một người lắng nghe và an ủi
- Em trai ngốc, em không cần biết những điều ấy- Hạ nói một cách khó nhọc. Hạ còn rất yếu. Cơ thể này chưa bao giờ chịu nghe lời Hạ cả. Nó cứ hành hạ cô với những vết thương chưa bao giờ lành cả về thể xác lẫn tinh thần. Có lẽ đó là cái giá mà cô phải trả vì những việc mình đã làm, vì những việc xấu xa...
- Tại sao chị lại không cho em biết ? Chị cũng là chị ruột của em ? Tại sao chị không nói chứ ?- Kiên nức nở
- Em biết rồi à?- Hạ cười nhẹ rồi lấy tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt Kiên- Là chị ruột hay không có quan trọng gì ? Chúng ta vẫn là chị em mà
- Nhưng….nhưng…- Kiên ấp úng
- Em trai ngốc, dù thế nào chị cũng ở bên cạnh em mà- Hạ nhẹ nhàng nắm tay Kiên
- Chị phải hứa là không bao giờ được bỏ em. Không bao giờ- Kiên nói như một đứa trẻ, một đứa trẻ sợ chị mình sẽ biến mất trong tích tắc nếu cậu không nhìn thấy
- Chị hứa. Bây giờ chị mệt rồi….- Hạ bỏ lửng câu
- Em sẽ ra ngoài- Kiên nắm chặt tay Hạ
Bây giờ Kiên đã cầm chốt cửa, Kiên quay lại nhìn Hạ một lần nữa. Gương mặt Hạ tái nhợt, xanh xao.
- À, mà Tường Vi thế nào rồi ?- Giọng Hạ yếu ớt nói với theo trước khi Kiên ra khỏi phòng
- Chị ấy đã khá hơn nhiều nhưng chưa tỉnh lại. Chị cứ yên tâm- Kiên cố gắng nặn ra một nụ cười trước khi đóng cửa phòng lại.
Chỉ còn một mình Hạ ở trong phòng. Cảm giác mệt mỏi, đau đớn lại chiếm lấy cơ thể cô. Hạ muốn ngồi dậy nhưng không thể. Cô muốn cử động cánh tay thêm chút nữa nhưng bất lực.
Hạ nằm đó. Nước mắt lăn dài. Hạ lại khóc. Sao Hạ lúc nào cũng khóc mà không thể mạnh mẽ ? Sao Hạ không thể nói những điều cô đã phải chịu đựng với bất cứ ai ? Tại sao?....
Hạ biết mình không thể. Hạ chỉ biết chịu đựng và chôn chặt tất cả vào trong lòng. Bao lâu rồi kể từ ngày đó, Hạ đã không còn ai để có thể giãi bày mọi chuyện. Ông mất cũng là khi trái tim Hạ khép lại và cố tạo cho mình vẻ mạnh mẽ, vui tươi. Chỉ có Ông mới hiểu tại sao Hạ lại làm như thế. Ông hiểu và yêu thương Hạ. Nhưng rốt cuộc Ông đã không còn nữa. Và chẳng ai có thể thay thế được. Đến ngay cả Trung cũng không hiểu Hạ. Đến ngay cả Trung cũng coi Hạ là một kẻ vô tâm….
Đôi mắt Hạ hướng ra phía cửa sổ. Hạ buồn, mệt mỏi. Cái cảm giác này Hạ không muốn Kiên phải chịu đựng. Hạ đã giấu Kiên những điều còn kinh khủng hơn những điều Kiên vừa nghe. Những chuyện vừa rồi đã là cú sốc đối với Kiên. Và Hạ không thể gây ra thêm bất cứ đau đớn nào cho đứa em trai của mình nữa. Mọi chuyện hãy để mình Hạ chịu đựng, để mình Hạ biết là được rồi. Kiên không như Hạ. Kiên còn quá ngây thơ. Kiên chưa hiểu hết sự đời. Hạ cũng vậy. Nhưng Kiên cần được bảo vệ. Và Hạ sẽ cố giấu những điều ấy lâu nhất có thể, cố giữ lại chút hình ảnh người mẹ của bà ta trong lòng Kiên…
Hạ thiếp đi trong mệt mỏi và những suy nghĩ mơ hồ….
/109
|