Mọi người bên ngoài không thể nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi vì phòng Ông vốn là phòng cách âm. Gió ngoài trời rít mạnh. Tiếng tiêu trong phòng vang lên. Những âm thanh đầy đau đớn và nước mắt. Trong tiếng tiêu có cả những âm câm, những âm lặng. Đây là tiếng tiêu thanh và lặng. Tiếng tiêu mà tất cả linh hồn có thể nghe thấy báo hiệu một sinh mệnh sẽ lìa đời. Còn tiếng tiêu lặng quan trọng hơn mà sát thủ địa ngục phải thổi bằng máu và sinh lực của mình. Nó có một ý nghĩa quan trọng hơn rất nhiều mà mỗi sát thủ chỉ có thể thổi chúng không quá 4 lần.
Những tử thần bên ngoài đã bắt đầu cảm nhận được tiếng tiêu. Họ bật dậy, mở toang cánh cửa và lao vào. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc. Linh hồn hộ mệnh trong thoáng chốc mờ nhạt rồi biến mất. Tất cả mọi người đã hiểu những gì vừa xảy ra. Hàn Băng đứng lên:
- Cô là kẻ nhẫn tâm- Trung Nam tức giận vừa nói vừa đấm thảng vào mặt Hàn Băng. Cô ngã xuống rồi vội vàng đứng dậy
- Tôi chỉ làm việc cần làm mà thôi- Hàn Băng lạnh lùng. Đôi mắt vô cảm, vô hồn
- Cô là đồ vong ơn bội nghĩa- Con dâu của ông tát tới tấp vào mặt Hàn Băng và đẩy cô ngã dúi xuống đất.
- Mọi người thôi đi- Chị Yến, cháu gái của ông nức nở. Hàn Băng bỏ ra ngoài để mặc bao nhiêu con mắt oán trách và những tiếng khóc nức nở.
Hàn Băng sai người trong nhà chuẩn bị lễ tang rồi vào một căn phòng nhỏ trong dinh thự. Đêm ấy tiếng tiêu ai oán, bi thương lại vang lên. Những linh hồn thức tỉnh làm theo lời chủ nhận của mình. Hàn Băng tưởng như mình không còn đủ sức nữa nhưng cô vẫn gắng gượng. Trước khi có thể ngủ một giấc thật sâu cô còn việc cần phải làm. Một việc hết sức quan trọng.
chap 3( tiếp)
Chiều hôm sau, đứa cháu trai yêu quý của Ông trở về và vô cùng đau đớn, Trung hét lên và nghẹn ngào trong những tiếng nấc. Cậu không thể về sớm hơn vì trong nhà không ai báo cho cậu hay họ không thể báo. Đêm trước, mọi phương tiện liên lạc với cậu đã hỏng. Và đó chính là do Hàn Băng làm.
Trung quỳ xuống trước thi thể ông. Ông chưa được cho vào quan tài, ông vẫn nằm trong phòng như chìm vào giấc ngủ sâu. Hàn Băng bước vào. Trung quay lại, thấy Hàn Băng cậu vô cùng tức giận. Mẹ và mọi người đã kể mọi chuyện cho cậu:
- Tại sao em lại làm thế ? Tại sao ?- Trung lay mạnh người Hàn Băng. Hàn Băng lạnh lùng và dửng dưng
- Đó là công việc của tôi
- ********- Trung đấm mạnh vào tường. Cậu không kìm chế nổi tức giận- Cút ra khỏi đây. Đừng bao giờ trở lại nữa- Trung hét lớn. Hàn Băng lạnh lùng nhìn Trung bằng ánh mắt đau đớn rồi bỏ đi.
Đêm ấy tiếng tiêu câm lặng lại vang lên, không ai nghe thấy trừ linh hồn Ông và diêm vương. Ông tỉnh dậy nhìn đứa cháu thân yêu của mình, dặn dò đứa cháu thân yêu của mình. Ông nhìn đứa cháu trìu mến. Tiếng tiêu câm vang lên rất lâu, rất lâu cho tới gần sáng tiếng tiêu dứt và ông thực sự chết. Cùng lúc ấy Hàn Băng ngã xuống trước cửa nhà mình và ngủ một giấc dài.....
Những tử thần bên ngoài đã bắt đầu cảm nhận được tiếng tiêu. Họ bật dậy, mở toang cánh cửa và lao vào. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc. Linh hồn hộ mệnh trong thoáng chốc mờ nhạt rồi biến mất. Tất cả mọi người đã hiểu những gì vừa xảy ra. Hàn Băng đứng lên:
- Cô là kẻ nhẫn tâm- Trung Nam tức giận vừa nói vừa đấm thảng vào mặt Hàn Băng. Cô ngã xuống rồi vội vàng đứng dậy
- Tôi chỉ làm việc cần làm mà thôi- Hàn Băng lạnh lùng. Đôi mắt vô cảm, vô hồn
- Cô là đồ vong ơn bội nghĩa- Con dâu của ông tát tới tấp vào mặt Hàn Băng và đẩy cô ngã dúi xuống đất.
- Mọi người thôi đi- Chị Yến, cháu gái của ông nức nở. Hàn Băng bỏ ra ngoài để mặc bao nhiêu con mắt oán trách và những tiếng khóc nức nở.
Hàn Băng sai người trong nhà chuẩn bị lễ tang rồi vào một căn phòng nhỏ trong dinh thự. Đêm ấy tiếng tiêu ai oán, bi thương lại vang lên. Những linh hồn thức tỉnh làm theo lời chủ nhận của mình. Hàn Băng tưởng như mình không còn đủ sức nữa nhưng cô vẫn gắng gượng. Trước khi có thể ngủ một giấc thật sâu cô còn việc cần phải làm. Một việc hết sức quan trọng.
chap 3( tiếp)
Chiều hôm sau, đứa cháu trai yêu quý của Ông trở về và vô cùng đau đớn, Trung hét lên và nghẹn ngào trong những tiếng nấc. Cậu không thể về sớm hơn vì trong nhà không ai báo cho cậu hay họ không thể báo. Đêm trước, mọi phương tiện liên lạc với cậu đã hỏng. Và đó chính là do Hàn Băng làm.
Trung quỳ xuống trước thi thể ông. Ông chưa được cho vào quan tài, ông vẫn nằm trong phòng như chìm vào giấc ngủ sâu. Hàn Băng bước vào. Trung quay lại, thấy Hàn Băng cậu vô cùng tức giận. Mẹ và mọi người đã kể mọi chuyện cho cậu:
- Tại sao em lại làm thế ? Tại sao ?- Trung lay mạnh người Hàn Băng. Hàn Băng lạnh lùng và dửng dưng
- Đó là công việc của tôi
- ********- Trung đấm mạnh vào tường. Cậu không kìm chế nổi tức giận- Cút ra khỏi đây. Đừng bao giờ trở lại nữa- Trung hét lớn. Hàn Băng lạnh lùng nhìn Trung bằng ánh mắt đau đớn rồi bỏ đi.
Đêm ấy tiếng tiêu câm lặng lại vang lên, không ai nghe thấy trừ linh hồn Ông và diêm vương. Ông tỉnh dậy nhìn đứa cháu thân yêu của mình, dặn dò đứa cháu thân yêu của mình. Ông nhìn đứa cháu trìu mến. Tiếng tiêu câm vang lên rất lâu, rất lâu cho tới gần sáng tiếng tiêu dứt và ông thực sự chết. Cùng lúc ấy Hàn Băng ngã xuống trước cửa nhà mình và ngủ một giấc dài.....
/109
|