….. Hiện tại
Trong một quán bar
- Động thái bên họ thế nào rồi ?- Khoa hỏi một chàng trai bên cạnh đang say sưa lắc lư ttheo nhạc. Chàng trai đó tên Phong, cũng là một sát thủ địa ngục
- Bọn họ đang cuống cuồng tìm chúng ta. Và theo như thông tin báo về thì họ chưa tìm được cách giải quyết – Dù trong quán bar tiếng nhạc, tiếng cười nói rất ầm ĩ nhưng Phong vẫn có thể nghe được câu hỏi từ Khoa. Đúng như tên gọi, Phong là một sát thủ địa ngục có đặc tính gió
- Vậy tối nay chúng ta hành đông – Khoa nói rồi nhấm một ngụm rượu
- Tối nay sao anh ? Sớm vậy – Phong hỏi có vẻ ngạc nhiên
- Anh không chờ được- Khoa nói rồi dãn cơ mặt ra. Khoa không chờ được đến lúc có thể gặp Hạ. Khoa muốn gặp Hạ ngay lập tức, ngay bây giờ.
- Anh không chờ được gì cơ ?- Phong ngây thơ hỏi
- Người quen cũ- Khoa nở một nụ cười khó hiểu- Mà em hỏi gì nhiều vậy ? Lại bắt đầu lắm chuyện như nhỏ Hoa rồi đấy- Khoa càu nhàu
- Em ít khi thấy anh cười như vậy – Phong quay sang ngạc nhiên
- Em trở thành người dám sát anh từ bao giờ thế hả ?
- Thôi, em không dám. Mà lần này anh có đi không ?
- Không, em Hoa và một số người nữa sẽ đi. Còn anh, anh có việc rồi- Chưa đợi Phong phản ứng gì thêm, Khoa đã rời khỏi chỗ và ra sàn nhảy.
Trên đường
Một chiếc xe đang phóng với tốc độ cao. Trên xe, người con gái ngồi sau ôm chạy người con trai đang lái xe. Và đó không ai khác chính là Hạ và Trung.
Gió ù ù qua tai Hạ nghe thật vui. Nhưng cũng trong gió, Hạ nghe thấy điều gì đó. Gương mặt Hạ biến sắc. Nhưng không để Trung phát hiện, Hạ nhanh chóng lấy lại gương mặt vui vẻ. Một thoáng buồn lướt nhanh qua đôi mắt Hạ, một chút lo âu. Và trong lòng Hạ dâng lên những dự cảm không lành.
Chiếc xe dừng lại ở một trung tâm mua sắm. Ha xuống xe, ngơ ngác nhìn Trung không hiểu
- Sao anh lại chở em đến đây ?- hạ hỏi
- Mua sắm – Nói rồi Trung mỉm cười- Em đứng đây đợi anh nha.
Nói rồi, Trung phóng xe vào nơi để. Một mình Hạ đứng đó. Cảm giác đau đớn lại trở về với Hạ. Hạ biết cơ thể mình bị làm sao ? Hạ biết, biết tất cả. Nhưng Hạ giấu, giấu mọi người và thậm chí chính bản thân Hạ.
Hạ gạt sự đau đớn của mình snag một bên. Cố lờ nó đi. Hạ nhìn xung quanh và chợt đôi mắt bắt gặp một dáng người quen thuộc. Phải không ai khác, đó chính là Khoa. Đi bên cạnh Khoa có hai cô gái ăn mặc thiếu vải. Họ hôn hít nhau giữa đường phố. Tự dưng Hạ cảm thấy trống rỗng đến tột độ. Hạ nhìn Khoa gương mặt vô cảm. Khoa không nhìn thấy Hạ, anh đang say hay cố tình say để thoát khỏi cảm giác phải chờ đợi.
Trung cất xe xong, quay ra tìm Hạ
- Chúng ta vào thồi- Trung gọi. Hạ quay lại. Gương mặt vô hồn nhường chỗ cho một nụ cười thật tươi
- Anh bắt em chờ lâu quá đó- Hạ cười rồi chạy đến chỗ Trung
- Chờ có tý mà đã kêu – Trung béo má Hạ rồi nắm tay Hạ vào khu mua sắm….
….. Chiếc xe mô tô dừng lại ở một đồng cỏ rộng khi hoàng hôn. Trung nhìn Hạ không nói gì. Trung nhẹ nhàng ôm Hạ vào người.
- Anh sao vậy ?- Hạ hỏi
- Em im lặng chút được không ?- Trung nói. Hạ im lặng- Anh ước có thể mãi mãi như thế này.- Hạ không nói chỉ lặng yên. Hạ ôm chặt Trung bằng vòng tay nhỏ bé của mình.
Trung buông Hạ ra, đặt một nụ hôn lên môi Hạ. Nụ hôn ngọt ngào, mãnh liêt.
Nắng, từng tia nắng cuối ngày tinh nghịch nhảy trên vai đôi bạn trẻ. Nắng vương trên nụ hôn nồng thắm. Nắng vương trên đôi hàng mi khép hờ của hai người. Giây phút ấy cả thế gian như ngừng trôi. Thời gian cũng dường như chậm lại. tất cả chỉ còn là những cảm xúc trào đang mãnh liệt trong lòng ai.
Trong một quán bar
- Động thái bên họ thế nào rồi ?- Khoa hỏi một chàng trai bên cạnh đang say sưa lắc lư ttheo nhạc. Chàng trai đó tên Phong, cũng là một sát thủ địa ngục
- Bọn họ đang cuống cuồng tìm chúng ta. Và theo như thông tin báo về thì họ chưa tìm được cách giải quyết – Dù trong quán bar tiếng nhạc, tiếng cười nói rất ầm ĩ nhưng Phong vẫn có thể nghe được câu hỏi từ Khoa. Đúng như tên gọi, Phong là một sát thủ địa ngục có đặc tính gió
- Vậy tối nay chúng ta hành đông – Khoa nói rồi nhấm một ngụm rượu
- Tối nay sao anh ? Sớm vậy – Phong hỏi có vẻ ngạc nhiên
- Anh không chờ được- Khoa nói rồi dãn cơ mặt ra. Khoa không chờ được đến lúc có thể gặp Hạ. Khoa muốn gặp Hạ ngay lập tức, ngay bây giờ.
- Anh không chờ được gì cơ ?- Phong ngây thơ hỏi
- Người quen cũ- Khoa nở một nụ cười khó hiểu- Mà em hỏi gì nhiều vậy ? Lại bắt đầu lắm chuyện như nhỏ Hoa rồi đấy- Khoa càu nhàu
- Em ít khi thấy anh cười như vậy – Phong quay sang ngạc nhiên
- Em trở thành người dám sát anh từ bao giờ thế hả ?
- Thôi, em không dám. Mà lần này anh có đi không ?
- Không, em Hoa và một số người nữa sẽ đi. Còn anh, anh có việc rồi- Chưa đợi Phong phản ứng gì thêm, Khoa đã rời khỏi chỗ và ra sàn nhảy.
Trên đường
Một chiếc xe đang phóng với tốc độ cao. Trên xe, người con gái ngồi sau ôm chạy người con trai đang lái xe. Và đó không ai khác chính là Hạ và Trung.
Gió ù ù qua tai Hạ nghe thật vui. Nhưng cũng trong gió, Hạ nghe thấy điều gì đó. Gương mặt Hạ biến sắc. Nhưng không để Trung phát hiện, Hạ nhanh chóng lấy lại gương mặt vui vẻ. Một thoáng buồn lướt nhanh qua đôi mắt Hạ, một chút lo âu. Và trong lòng Hạ dâng lên những dự cảm không lành.
Chiếc xe dừng lại ở một trung tâm mua sắm. Ha xuống xe, ngơ ngác nhìn Trung không hiểu
- Sao anh lại chở em đến đây ?- hạ hỏi
- Mua sắm – Nói rồi Trung mỉm cười- Em đứng đây đợi anh nha.
Nói rồi, Trung phóng xe vào nơi để. Một mình Hạ đứng đó. Cảm giác đau đớn lại trở về với Hạ. Hạ biết cơ thể mình bị làm sao ? Hạ biết, biết tất cả. Nhưng Hạ giấu, giấu mọi người và thậm chí chính bản thân Hạ.
Hạ gạt sự đau đớn của mình snag một bên. Cố lờ nó đi. Hạ nhìn xung quanh và chợt đôi mắt bắt gặp một dáng người quen thuộc. Phải không ai khác, đó chính là Khoa. Đi bên cạnh Khoa có hai cô gái ăn mặc thiếu vải. Họ hôn hít nhau giữa đường phố. Tự dưng Hạ cảm thấy trống rỗng đến tột độ. Hạ nhìn Khoa gương mặt vô cảm. Khoa không nhìn thấy Hạ, anh đang say hay cố tình say để thoát khỏi cảm giác phải chờ đợi.
Trung cất xe xong, quay ra tìm Hạ
- Chúng ta vào thồi- Trung gọi. Hạ quay lại. Gương mặt vô hồn nhường chỗ cho một nụ cười thật tươi
- Anh bắt em chờ lâu quá đó- Hạ cười rồi chạy đến chỗ Trung
- Chờ có tý mà đã kêu – Trung béo má Hạ rồi nắm tay Hạ vào khu mua sắm….
….. Chiếc xe mô tô dừng lại ở một đồng cỏ rộng khi hoàng hôn. Trung nhìn Hạ không nói gì. Trung nhẹ nhàng ôm Hạ vào người.
- Anh sao vậy ?- Hạ hỏi
- Em im lặng chút được không ?- Trung nói. Hạ im lặng- Anh ước có thể mãi mãi như thế này.- Hạ không nói chỉ lặng yên. Hạ ôm chặt Trung bằng vòng tay nhỏ bé của mình.
Trung buông Hạ ra, đặt một nụ hôn lên môi Hạ. Nụ hôn ngọt ngào, mãnh liêt.
Nắng, từng tia nắng cuối ngày tinh nghịch nhảy trên vai đôi bạn trẻ. Nắng vương trên nụ hôn nồng thắm. Nắng vương trên đôi hàng mi khép hờ của hai người. Giây phút ấy cả thế gian như ngừng trôi. Thời gian cũng dường như chậm lại. tất cả chỉ còn là những cảm xúc trào đang mãnh liệt trong lòng ai.
/109
|