….. Tại một quán cafe
Hơn 1h chiều nhưng quán vẫn đông khách. Mọi người ăn uống, trò chuyện với nhau. Ai cũng vui vẻ. Chỉ riêng cô gái ngồi cạnh cửa sổ. Gương mặt cô như một mặt hồ yên tĩnh không vui, không buồn không thể hiện bất cứ cảm xúc nào nhưng lại đẹp, lại khiến người ta xao động. Đôi tay mặc dù bàn tay trái quấn băng nhưng vẫn lướt nhanh trên bàn phím. Đôi mắt long lanh không dời màn hình laptop lấy một giây. Cô gái ấy dường như đang sống trong thế giới riêng của mình, không quan tâm đến ai cả.
Một chàng trai trẻ đi đến bên cạnh cô gái, mỉm cười. Cô gái không phản ứng gì thậm chí còn không ngẩng mặt lên
- Anh ngồi đây được chứ ?- Chàng trai hỏi. Cô gái vẫn im lặng. Lập tức, chàng trai ngồi xuống đối diện cô. Cô gái không phản ứng gì tiếp tục công việc của mình
- Em đang đợi ai à ? Anh ngồi thế này có ảnh hưởng đến em không ? Hay anh mời em cái gì đó nhé ?- Chàng trai liến thắng- À, mà quên chưa giới thiệu, anh là Thắng đang làm trưởng bộ phận kế toán của công ti MATS, một công ti toàn cầu- Chàng trai đó tiếp tục. Cô gái vẫn lặng im’ Đã vô duyên lại còn thích khoe khoang’. Cô gái nghĩ thầm
- Xin lỗi, anh có thấy từ nãy đến giờ anh đang độc thoại không ?- Cô gái đó lạnh lùng
- Độc thoại ?- Thắng ngẩn người vì giọng nói đó tuy lạnh lùng nhưng lại thật trong trẻo và nghe có phần hay hay.
- Xin lỗi, quý khách có phải tên Lam Hạ không ạ ?- Người phục vụ cắt ngang
- Vâng, có chuyện gì ?- Hạ lạnh lùng hỏi lại
- Có người nhờ tôi đưa cho quý khách mảnh giấy này- Người phục vụ đưa cho Hạ. Hạ cầm tờ giấy liếc nhanh qua những dòng chữ và nhếch mép cười
- Em tên là Lam Hạ ư ? Cái tên nghe đẹp quá- Thắng trầm trồ. Còn Hạ, sau khi đọc xong tờ giấy, cô thu dọn đồ đạc. Hạ gập chiếc laptop lại cho vào cặp cùng đống giấy tờ trên ghế
- Tôi không ngờ ở công ti MATS lại có loại người như anh. Đã 2 giờ kém rồi mà anh vẫn ngồi đây. Thảo nào mọi người gọi anh là chúa đi muộn, vua la cà và háo sắc. Tôi nghĩ anh cả 1 con nhỏ 12 tuổi cũng không tha. 27 tuổi ư ? ‘ Ngựa non háo đá’ chỉ thích cỏ non cẩn thận có ngày ăn phải cỏ độc đấy- Nói rồi Hạ đứng dậy quay sang người phục vụ nãy giờ vẫn đứng chờ- Cho tôi gọi thêm 10 ly kem đắt nhất ở đây cỡ lớn cho mấy chị phục vụ kia. Cộng với đồ ăn sáng ngày của tôi tất cả tính vào hóa đơn của anh này. Còn đây là tiền boa cho anh- Hạ nói và đưa cho người phục vụ 100K rồi cô nhanh chóng ra khỏi quán để lại cho Thắng một câu hỏi lớn. Thắng ngẩn người
- Thưa anh- Người phục vụ gọi. Thắng sực tỉnh- Đây là hóa đơn, phiền anh thanh toán
- Tiền của anh đây – Thắng càu nhàu, tiếc đứt ruột. Hơn một triệu liền, chưa sơ múi được gì đã mất cả đống tiền
... Hạ lao nhanh trên đường mỉm cười vì bài học đã dậy cho Thắng. Cho anh ta chừa cái tội cứ thấy gái ở đâu là sáng mắt lên. Rõ ràng đã có người yêu rồi mà lúc nào cũng làm như trai độc thân. Hạ ghét nhất loại người đó. May mắn cho anh ta hôm nay Hạ bận không thì Hạ sẽ còn dạy dỗ anh ta nhiều sẽ khiến anh ta sạt nghiệp luôn cho chừa cái thói đó đi
Chiếc xe dừng lại trước cửa quản bar, Hạ bước xuống, bỏ mũ bảo hiểm ra nhìn quán bar rồi thở dài. Hạ ghét những nơi ồn ào và quán bar là một trong số đó. Hạ hạn chế đến bar ít nhất có thể trừ trường hợp khẩn. Và đây là một trong những trường hợp như thế. Vì Hạ đang làm việc, Hạ đang làm sát thủ địa ngục.
Hạ chụp cái mũ lưỡi chai xuống che gần hết mặt rồi bước vào quán. Chưa phải là đêm nhưng bar vẫn đông lạ kì. Trong thứ ánh sáng nhập nhòe, Hạ có thể nhìn thấy những bộ trang phục thiếu vải, hở hang hay những bộ trang phục đẹp, không quá cổ điển nhưng vẫn tôn lên dáng của người mặc. Và một trong số chúng với giá thành cao ngất là do Hạ thiết kế. Hạ lắc đầu rồi mỉm cười.
Rồi Hạ nhanh chóng lượn vài vòng quanh bar tìm kiếm người nào đó, nghe ngóng một vài điều rồi bước vào phòng vip. Hạ lôi laptop và đống giấy tờ của mình ra. Hạ bắt đầu làm việc.
Hôm nay từ địa ngục đã gửi đến cho Hạ 3 cái tên. Và Hạ phải nhanh chóng điều tra họ, hoàn thanh 3 tập hồ sơ với đầy đủ mọi thông tin về họ. Gửi về trụ sở rồi chờ quyết đĩnh em sẽ làm gì vớii họ. Nhẹ là cái chết nặng là sống mà hưởng thụ cái chết, hưởng thụ cái điều thà chết còn hơn. Hạ nhếch mép.
Bao lâu nay, Hạ đã làm công việc này rồi. Không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay Hạ, bao nhiêu người đã phải hưởng thụ cuộc sống ‘sung sướng’ do Hạ tạo nên. Vì cái gì ư ? Những tội ác của họ những điều họ làm hay chỉ đơn giản là vì địa ngục đã yêu cầu. Hạ chỉ là sát thủ làm theo lệnh miễn hỏi và thắc mắc. Đã bao lần Hạ tự hỏi mình tại sao họ phải chịu những điều đó ? Tại sao không cho họ một cơ hội sửa sai ? Tại sao ?... Nhưng chính Hạ cũng không biết câu trả lời bởi bản thân cô dù đã chán ngấy công việc này nhưng vẫn phải làm dù không muốn.
Hạ ghét việc người ta cứ ra lệnh và Hạ phải làm theo như một con rối. Nhưng có gì thay đổi được điều đó. Cô đã lựa chọn con đường này, đã trở thành sát thủ. Đã là sát thủ điều quan tâm của họ không phải lý do tại sao những người kia bị giết việc họ quan tâm duy nhất là hoàn thành nhiệm vụ. Thế thôi. Và Hạ phải điều tra, giết chết hoặc khiến họ sống trong đau khổ trong vòng 42 giờ kể từ ngày nhận được tin.
Hơn 1h chiều nhưng quán vẫn đông khách. Mọi người ăn uống, trò chuyện với nhau. Ai cũng vui vẻ. Chỉ riêng cô gái ngồi cạnh cửa sổ. Gương mặt cô như một mặt hồ yên tĩnh không vui, không buồn không thể hiện bất cứ cảm xúc nào nhưng lại đẹp, lại khiến người ta xao động. Đôi tay mặc dù bàn tay trái quấn băng nhưng vẫn lướt nhanh trên bàn phím. Đôi mắt long lanh không dời màn hình laptop lấy một giây. Cô gái ấy dường như đang sống trong thế giới riêng của mình, không quan tâm đến ai cả.
Một chàng trai trẻ đi đến bên cạnh cô gái, mỉm cười. Cô gái không phản ứng gì thậm chí còn không ngẩng mặt lên
- Anh ngồi đây được chứ ?- Chàng trai hỏi. Cô gái vẫn im lặng. Lập tức, chàng trai ngồi xuống đối diện cô. Cô gái không phản ứng gì tiếp tục công việc của mình
- Em đang đợi ai à ? Anh ngồi thế này có ảnh hưởng đến em không ? Hay anh mời em cái gì đó nhé ?- Chàng trai liến thắng- À, mà quên chưa giới thiệu, anh là Thắng đang làm trưởng bộ phận kế toán của công ti MATS, một công ti toàn cầu- Chàng trai đó tiếp tục. Cô gái vẫn lặng im’ Đã vô duyên lại còn thích khoe khoang’. Cô gái nghĩ thầm
- Xin lỗi, anh có thấy từ nãy đến giờ anh đang độc thoại không ?- Cô gái đó lạnh lùng
- Độc thoại ?- Thắng ngẩn người vì giọng nói đó tuy lạnh lùng nhưng lại thật trong trẻo và nghe có phần hay hay.
- Xin lỗi, quý khách có phải tên Lam Hạ không ạ ?- Người phục vụ cắt ngang
- Vâng, có chuyện gì ?- Hạ lạnh lùng hỏi lại
- Có người nhờ tôi đưa cho quý khách mảnh giấy này- Người phục vụ đưa cho Hạ. Hạ cầm tờ giấy liếc nhanh qua những dòng chữ và nhếch mép cười
- Em tên là Lam Hạ ư ? Cái tên nghe đẹp quá- Thắng trầm trồ. Còn Hạ, sau khi đọc xong tờ giấy, cô thu dọn đồ đạc. Hạ gập chiếc laptop lại cho vào cặp cùng đống giấy tờ trên ghế
- Tôi không ngờ ở công ti MATS lại có loại người như anh. Đã 2 giờ kém rồi mà anh vẫn ngồi đây. Thảo nào mọi người gọi anh là chúa đi muộn, vua la cà và háo sắc. Tôi nghĩ anh cả 1 con nhỏ 12 tuổi cũng không tha. 27 tuổi ư ? ‘ Ngựa non háo đá’ chỉ thích cỏ non cẩn thận có ngày ăn phải cỏ độc đấy- Nói rồi Hạ đứng dậy quay sang người phục vụ nãy giờ vẫn đứng chờ- Cho tôi gọi thêm 10 ly kem đắt nhất ở đây cỡ lớn cho mấy chị phục vụ kia. Cộng với đồ ăn sáng ngày của tôi tất cả tính vào hóa đơn của anh này. Còn đây là tiền boa cho anh- Hạ nói và đưa cho người phục vụ 100K rồi cô nhanh chóng ra khỏi quán để lại cho Thắng một câu hỏi lớn. Thắng ngẩn người
- Thưa anh- Người phục vụ gọi. Thắng sực tỉnh- Đây là hóa đơn, phiền anh thanh toán
- Tiền của anh đây – Thắng càu nhàu, tiếc đứt ruột. Hơn một triệu liền, chưa sơ múi được gì đã mất cả đống tiền
... Hạ lao nhanh trên đường mỉm cười vì bài học đã dậy cho Thắng. Cho anh ta chừa cái tội cứ thấy gái ở đâu là sáng mắt lên. Rõ ràng đã có người yêu rồi mà lúc nào cũng làm như trai độc thân. Hạ ghét nhất loại người đó. May mắn cho anh ta hôm nay Hạ bận không thì Hạ sẽ còn dạy dỗ anh ta nhiều sẽ khiến anh ta sạt nghiệp luôn cho chừa cái thói đó đi
Chiếc xe dừng lại trước cửa quản bar, Hạ bước xuống, bỏ mũ bảo hiểm ra nhìn quán bar rồi thở dài. Hạ ghét những nơi ồn ào và quán bar là một trong số đó. Hạ hạn chế đến bar ít nhất có thể trừ trường hợp khẩn. Và đây là một trong những trường hợp như thế. Vì Hạ đang làm việc, Hạ đang làm sát thủ địa ngục.
Hạ chụp cái mũ lưỡi chai xuống che gần hết mặt rồi bước vào quán. Chưa phải là đêm nhưng bar vẫn đông lạ kì. Trong thứ ánh sáng nhập nhòe, Hạ có thể nhìn thấy những bộ trang phục thiếu vải, hở hang hay những bộ trang phục đẹp, không quá cổ điển nhưng vẫn tôn lên dáng của người mặc. Và một trong số chúng với giá thành cao ngất là do Hạ thiết kế. Hạ lắc đầu rồi mỉm cười.
Rồi Hạ nhanh chóng lượn vài vòng quanh bar tìm kiếm người nào đó, nghe ngóng một vài điều rồi bước vào phòng vip. Hạ lôi laptop và đống giấy tờ của mình ra. Hạ bắt đầu làm việc.
Hôm nay từ địa ngục đã gửi đến cho Hạ 3 cái tên. Và Hạ phải nhanh chóng điều tra họ, hoàn thanh 3 tập hồ sơ với đầy đủ mọi thông tin về họ. Gửi về trụ sở rồi chờ quyết đĩnh em sẽ làm gì vớii họ. Nhẹ là cái chết nặng là sống mà hưởng thụ cái chết, hưởng thụ cái điều thà chết còn hơn. Hạ nhếch mép.
Bao lâu nay, Hạ đã làm công việc này rồi. Không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay Hạ, bao nhiêu người đã phải hưởng thụ cuộc sống ‘sung sướng’ do Hạ tạo nên. Vì cái gì ư ? Những tội ác của họ những điều họ làm hay chỉ đơn giản là vì địa ngục đã yêu cầu. Hạ chỉ là sát thủ làm theo lệnh miễn hỏi và thắc mắc. Đã bao lần Hạ tự hỏi mình tại sao họ phải chịu những điều đó ? Tại sao không cho họ một cơ hội sửa sai ? Tại sao ?... Nhưng chính Hạ cũng không biết câu trả lời bởi bản thân cô dù đã chán ngấy công việc này nhưng vẫn phải làm dù không muốn.
Hạ ghét việc người ta cứ ra lệnh và Hạ phải làm theo như một con rối. Nhưng có gì thay đổi được điều đó. Cô đã lựa chọn con đường này, đã trở thành sát thủ. Đã là sát thủ điều quan tâm của họ không phải lý do tại sao những người kia bị giết việc họ quan tâm duy nhất là hoàn thành nhiệm vụ. Thế thôi. Và Hạ phải điều tra, giết chết hoặc khiến họ sống trong đau khổ trong vòng 42 giờ kể từ ngày nhận được tin.
/109
|