7h tối, tại quán bar
Hạ vốn ghét đến bar. Cô ghét mùi rượu, ghét tiếng ồn ào ở đây. Nói chung là cô không thích đến bar chỉ trừ trường hợp bắt buộc mà thôi. Và đây là một trong những trường hợp như thế. Cô cần phải tìm hiểu một số thông tin, một số điều về kẻ cô sắp thủ tiêu, một số điều về nhiệm vụ được giao. Mà bar lại là nơi có nhiều thông tin nhất, bất kể ai, giàu hay nghèo cũng có thể đến bar. Và họ cũng chính là nguồn cung cấp thông tin miễn phí.
Hạ chọn một góc trong quán bar. Cô ngồi lặng lẽ quan sát mọi thứ, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím. Tuy mới về Việt Nam nhưng tối nay có có nhiệm vụ phải làm, một công việc quen thuộc mà cô chưa bao giờ thích.
- Em gái à, sao lại ngồi một mình thế ?- Tiếng một người thanh niên vang lên. Hạ giải vờ không nghe thấy, cũng không thèm ngước lên lấy một lần
- Em à, sao buồn thế ?- Người thanh niên tiếp tục hỏi- Hay uống với anh một li cho vui- Hạ vẫn im lặng. Cuối cùng, sau vài phút việc thu thập thông tin của cô cũng xong. Phải nghĩ cách chuồn khỏi đây thôi
- Uống rượu ư ?- Hạ lạnh lùng-Xin lỗi, tôi không có hứng hơn nữa tôi cũng không biết uống rượu- Nói xong, Hạ đứng dậy thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi
- Thật sự em không biết uống rượu sao ?- Tên đó không tin- Hay để anh dạy em uống rượu - Tên đó nắm lấy tay cô
- Bỏ tay ra- Hạ trừng mắt nhìn người thanh niên
- Em uống một li rồi anh sẽ bỏ ra- Người đó nói
- 1 li ư ?- Hạ nhếch mép- Anh không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi uống rượu đâu ?- Hạ nói như đe dọa
- Anh rất hân hạnh được biết điều đó- Người thanh niên cười
- Vậy được thôi. Có gì thì tự chịu nha- hạ nói rồi cướp li rượu trên tay người thanh niên đó. Cô nhấp một ngụm nhỏ. Nhưng rượu chưa xuống đến cổ họng cô thì đã phun ra ngoài. Rượu bắn vào người thanh niên đó. Cùng lúc này, Hạ nôn thốc vào người anh ta.
- Cô…?- Anh ta trợn tròn mắt, kinh ngạc. còn Hạ, cô lấy giấy ra lau miệng rồi bình thản
- Tự chuốc lấy ráng chịu nha- Nói rồi, Hạ biến mất
- Cô ta thật là…- anh ta tức giận
- Người thứ hai dám nôn vào người mày thật không tầm thường- Một người con trai khác đến bên cậu mỉm cười
- Long, tao bị thế này mà mày còn cười được hả ?- Hùng tức giận
- Tao nói có gì sai đâu – Long nhún vai. Thực sự anh cảm thấy người con gái này có chút gì đó giống người con gái đó, truyền nhân bảo ảnh thân hộ pháp.
Hạ bước ra khỏi quán bar. Đôi mắt buồn nhìn xung quanh. Cô lôi Ipad ra kiểm tra gì đó rồi hòa lẫn vào dòng người.
…. 8h tối, trên sân thượng của một tòa nhà.
Hai phát súng vang lên liên tiếp trong không gian. Cây súng đã được gắn ống giảm thanh nhưng cơ hồ những âm thanh của nó vẫn vang vọng lạnh lẽo. Một cô gái đứng trên tầng thượng lặng lẽ nhìn theo hai viên đạn. Đôi mắt buồn nhìn về người đàn ông đang ngã xuống trong phòng làm việc đối diện. Một thứ chất lỏng màu đỏ tươi chảy trên người ông ta lênh láng ra sàn nhà.
Cô nhìn người đàn ông một lần nữa rồi bỏ đi. Cuối cùng, cũng xong việc, một công việc khiến chính bản thân cô ghê sợ. Nhưng cô có thể làm gì được. Cô chẳng thay đổi được gì ngoài việc chấp nhận nó mà thôi.
Bước chân buồn, cô rời khỏi tòa nhà. Cô không biết mình đang đi đâu. Mà thậm chí cô còn mặc kệ. Đôi chân đưa cô đến đâu cũng được. Hiện tại, cô cần một chút yên tĩnh, cần một chút thời gian để bình tĩnh. Sau mỗi lần làm nhiệm vụ co đều thế cả. Một thói quen không thể bỏ.
Cuối cùng, cô dừng lại ở một ngọn đồi ở ngoại ô. Cô không biết bằng cách nào mà cô đến được đây nhưng cô cảm thấy nó rất quen thuộc. Bản nhạc này, bản nhạc của gió và lá, như đã in sâu vào tâm trí cô từ bao giờ. Có lẽ, từ rất lâu rồi.
Gió thì thầm vào tai cô những điều kì lạ. Cô chợt mỉm cười. Cảm giác như trong lòng rất thoải mái, như mọi thứ đều tan biến hết.
Đôi chân cô vẫn không dừng lại. Cô vẫn tiếp tục đi, lên đồi. Cuối cùng, cô dừng lại trước một gốc cây to. Cô nhẹ nhàng đưa tay sờ vào thân cây. Lập tức một vật trên không trung rơi xuống. Cô không né, tưởng như cơ hồ cô biết là nó không hề nguy hiểm. Cô đón lấy nó. Đó là một cây đàn tranh. Cô mỉm cười. Nhanh chóng cô tháo lớp bọc bằng vải bên ngoài. Cô ngồi xuống và đánh đàn. Cảm giác như gặp lại một người bạn từ rất lâu rồi. Cô cảm thấy chưa bao giờ nhẹ nhõm như thế này. Toàn thân cô bỗng nhẹ bỗng, dường như cô đang hào vào gió, vào lá.
Bản nhạc từ lâu đã ngừng nay bỗng cất lên. Cây đàn tranh cuối cùng cũng đợi được chủ nhân của nó trở về. Những dây đàn rung lên vui sướng. Tiếng đàn hòa vào gió, gió hòa vào lá. Lâu lắm rồi, mọi thứ mới trở về như cái ngày đó. Nơi đây, đã đợi cô lâu lắm rồi, tưởng như là vô vọng, là cô không bao giờ trở về nữa. Nhưng cuối cùng, cũng đã đợi được rồi.
Hạ vốn ghét đến bar. Cô ghét mùi rượu, ghét tiếng ồn ào ở đây. Nói chung là cô không thích đến bar chỉ trừ trường hợp bắt buộc mà thôi. Và đây là một trong những trường hợp như thế. Cô cần phải tìm hiểu một số thông tin, một số điều về kẻ cô sắp thủ tiêu, một số điều về nhiệm vụ được giao. Mà bar lại là nơi có nhiều thông tin nhất, bất kể ai, giàu hay nghèo cũng có thể đến bar. Và họ cũng chính là nguồn cung cấp thông tin miễn phí.
Hạ chọn một góc trong quán bar. Cô ngồi lặng lẽ quan sát mọi thứ, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím. Tuy mới về Việt Nam nhưng tối nay có có nhiệm vụ phải làm, một công việc quen thuộc mà cô chưa bao giờ thích.
- Em gái à, sao lại ngồi một mình thế ?- Tiếng một người thanh niên vang lên. Hạ giải vờ không nghe thấy, cũng không thèm ngước lên lấy một lần
- Em à, sao buồn thế ?- Người thanh niên tiếp tục hỏi- Hay uống với anh một li cho vui- Hạ vẫn im lặng. Cuối cùng, sau vài phút việc thu thập thông tin của cô cũng xong. Phải nghĩ cách chuồn khỏi đây thôi
- Uống rượu ư ?- Hạ lạnh lùng-Xin lỗi, tôi không có hứng hơn nữa tôi cũng không biết uống rượu- Nói xong, Hạ đứng dậy thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi
- Thật sự em không biết uống rượu sao ?- Tên đó không tin- Hay để anh dạy em uống rượu - Tên đó nắm lấy tay cô
- Bỏ tay ra- Hạ trừng mắt nhìn người thanh niên
- Em uống một li rồi anh sẽ bỏ ra- Người đó nói
- 1 li ư ?- Hạ nhếch mép- Anh không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi uống rượu đâu ?- Hạ nói như đe dọa
- Anh rất hân hạnh được biết điều đó- Người thanh niên cười
- Vậy được thôi. Có gì thì tự chịu nha- hạ nói rồi cướp li rượu trên tay người thanh niên đó. Cô nhấp một ngụm nhỏ. Nhưng rượu chưa xuống đến cổ họng cô thì đã phun ra ngoài. Rượu bắn vào người thanh niên đó. Cùng lúc này, Hạ nôn thốc vào người anh ta.
- Cô…?- Anh ta trợn tròn mắt, kinh ngạc. còn Hạ, cô lấy giấy ra lau miệng rồi bình thản
- Tự chuốc lấy ráng chịu nha- Nói rồi, Hạ biến mất
- Cô ta thật là…- anh ta tức giận
- Người thứ hai dám nôn vào người mày thật không tầm thường- Một người con trai khác đến bên cậu mỉm cười
- Long, tao bị thế này mà mày còn cười được hả ?- Hùng tức giận
- Tao nói có gì sai đâu – Long nhún vai. Thực sự anh cảm thấy người con gái này có chút gì đó giống người con gái đó, truyền nhân bảo ảnh thân hộ pháp.
Hạ bước ra khỏi quán bar. Đôi mắt buồn nhìn xung quanh. Cô lôi Ipad ra kiểm tra gì đó rồi hòa lẫn vào dòng người.
…. 8h tối, trên sân thượng của một tòa nhà.
Hai phát súng vang lên liên tiếp trong không gian. Cây súng đã được gắn ống giảm thanh nhưng cơ hồ những âm thanh của nó vẫn vang vọng lạnh lẽo. Một cô gái đứng trên tầng thượng lặng lẽ nhìn theo hai viên đạn. Đôi mắt buồn nhìn về người đàn ông đang ngã xuống trong phòng làm việc đối diện. Một thứ chất lỏng màu đỏ tươi chảy trên người ông ta lênh láng ra sàn nhà.
Cô nhìn người đàn ông một lần nữa rồi bỏ đi. Cuối cùng, cũng xong việc, một công việc khiến chính bản thân cô ghê sợ. Nhưng cô có thể làm gì được. Cô chẳng thay đổi được gì ngoài việc chấp nhận nó mà thôi.
Bước chân buồn, cô rời khỏi tòa nhà. Cô không biết mình đang đi đâu. Mà thậm chí cô còn mặc kệ. Đôi chân đưa cô đến đâu cũng được. Hiện tại, cô cần một chút yên tĩnh, cần một chút thời gian để bình tĩnh. Sau mỗi lần làm nhiệm vụ co đều thế cả. Một thói quen không thể bỏ.
Cuối cùng, cô dừng lại ở một ngọn đồi ở ngoại ô. Cô không biết bằng cách nào mà cô đến được đây nhưng cô cảm thấy nó rất quen thuộc. Bản nhạc này, bản nhạc của gió và lá, như đã in sâu vào tâm trí cô từ bao giờ. Có lẽ, từ rất lâu rồi.
Gió thì thầm vào tai cô những điều kì lạ. Cô chợt mỉm cười. Cảm giác như trong lòng rất thoải mái, như mọi thứ đều tan biến hết.
Đôi chân cô vẫn không dừng lại. Cô vẫn tiếp tục đi, lên đồi. Cuối cùng, cô dừng lại trước một gốc cây to. Cô nhẹ nhàng đưa tay sờ vào thân cây. Lập tức một vật trên không trung rơi xuống. Cô không né, tưởng như cơ hồ cô biết là nó không hề nguy hiểm. Cô đón lấy nó. Đó là một cây đàn tranh. Cô mỉm cười. Nhanh chóng cô tháo lớp bọc bằng vải bên ngoài. Cô ngồi xuống và đánh đàn. Cảm giác như gặp lại một người bạn từ rất lâu rồi. Cô cảm thấy chưa bao giờ nhẹ nhõm như thế này. Toàn thân cô bỗng nhẹ bỗng, dường như cô đang hào vào gió, vào lá.
Bản nhạc từ lâu đã ngừng nay bỗng cất lên. Cây đàn tranh cuối cùng cũng đợi được chủ nhân của nó trở về. Những dây đàn rung lên vui sướng. Tiếng đàn hòa vào gió, gió hòa vào lá. Lâu lắm rồi, mọi thứ mới trở về như cái ngày đó. Nơi đây, đã đợi cô lâu lắm rồi, tưởng như là vô vọng, là cô không bao giờ trở về nữa. Nhưng cuối cùng, cũng đã đợi được rồi.
/109
|