3h chiều, tại quán kem
Hạ, Lin, Jen, Mai đang ngồi trong quán kem. Trong lúc Hạ đi vệ sinh, ba người còn lại tám chuyện rôm rả
- Mà sau vụ hồi sáng Su sao rồi ?- Mai hỏi. Jen và Lin mỉm cười
- Không sao đâu- Lin nói- Vụ hồi sáng là Su giả vờ đó
- Giả vờ ?- Mai ngạc nhiên
- Ừm, là Su diễn thôi. Bà đừng quá lo – Jen nói
- Nhưng tại sao phải làm vậy ?- Mai hỏi
- Hỏi trời- Jen và Lin đồng thanh
- Su rất khó hiểu, nhiều lúc làm những việc mà đến bản thân mình cũng không hiểu nổi- Jen nói
- Sáng ngày hỏi Su thì Su bảo là muốn làm người bình thường nên diễn vậy- Lin nói- Bà đừng quá lo
- Làm người bình thường ?- Mai hỏi lại
- Đúng vậy- Lin đáp- Thực sự thì Su rất giỏi về mọi khoản lại còn xinh đẹp nữa nên không ít lời ra tiếng vào. Khi thì bị gọi là quái vật, lúc lại bị nói là không bình thường – Lin thở dài
- Vì vậy nên đi đến đâu Su cũng cải trang- Jen tiếp lời
- Thật khổ thân cho Su- Mai đáp- Mà sao hai bà lại kể cho tui nghe ?
- Bà hỏi thây- Jen và Lin đồng thanh
- ừ nhỉ - Mai ngẩn người
- Nhưng quan trọng là Su có vẻ thân thiện với bà – Lin đáp
- Với tui ?- Mai ngạc nhiên
- Lần đầu tiên Su nói tên mình, dù chỉ là biệt danh cho người khác- Lin giải thích
- Hồi đầu, khi mới quen Su hai tụi tui phải mất ba ngày mới biết cái tên đó và cộng thêm ba ngày nữa để biết tên thật- Jen nói
- Mà Su có nghĩa là gì vậy ?- Mai hỏi
- Su có nghĩa là summer- Jen nói- tên thật của Su là Lê Lam Hạ- Cái tên này khiến trái tim Mai nhói đau. Lam Hạ ư ? Đó chẳng phải là tên của bạn cô sao ? Sao có thể có sự trùng hợp như vậy
- Thưa quý khách, quý khách dùng gì ?- Tiếng người phục vụ vang lên kéo Mai ra khỏi những nghi ngờ
- Ừm dùng gì nhỉ ?- Lin có vẻ nghĩ ngợi- Một kem vani, Jen, Mai hai bà thì sao ?
- Tui kem hoa quả - Jen đáp
- Tui kem sôcôla- Mai trả lời- Gọi luôn cho Su luôn chứ ?
- Su hả ?- Jen hỏi- cho một ly cà khê đen, thật đắng với một kem vani, sôcôla Sôcôla nhiều hơn nha chị
- Vâng – người phục vụ đáp rồi đi thẳng
- Gọi cà phê đen làm gì ?- Mai thắc mắc
- Đó là thói quen khó bỏ của Su- Jen đáp.
Mai ậm ừ, trong lòng cô nhớ lại ngày trước, cái ngày mà Hạ vẫn còn, cũng ở quán kem này.
- Hạ, bà ăn gì ?- Mai hỏi
- Ừm- Hạ tỏ vẻ suy tư- Một li cà phê đen thật đắng và một li kem vani, sôcôla. Lưu ý, sôcôla nhiều hơn
- Còn em một li kem sôcôla- Mai nói rồi quay lại phái Hạ- Bà gọi ca phe đen làm g ì?
- Để ăn chung với kem- Hạ hồn nhiên đáp
- Bộ bà có bị dở người không đấy hay bị sốt ở đâu ?- Mai đưa tay lên sờ trán Hạ- Không sốt
- Nè, sao vậy ?- Hạ hỏi
- Bà có bị điên không ?- Mai hét toáng lên
- Bà làm gì vậy ? Tui có điên hồi nào đâu - Hạ đáp
- Thế sao lại ăn kem với cà phê đen ?- Mai hỏi Lúc này người phục vụ đã mang đồ ra
- Tại tui thích- Hạ đáp
- Lý do ?- Mai hỏi
- Cảm giác vị đắng đắng của cà phê hòa lẫn với cái vị lành lạnh đó thật dễ chịu. Ngọt đắng, lạnh, nóng. tất cả như cuộc đời, như những gì tui đã trả qua và cũng là những điều sắp tới- Hạ đáp, đôi mắt mơ màng
- Hóa ra vậy- Mai hơi buồn
- Thôi ăn đi- Hạ nhắc- bà lắm chuyện quá đấy.
chap 85
Trở lại thực tại
Mọi thứ đã được người phục vụ mang ra. Hạ cũng vừa từ nhà vệ sinh đi ra.
- Xin lỗi, bắt mọi người phải đợi- Cô nói
- Không sao đâu- Mai cười
- Mà sao lúc nào bà cũng có sở thích kì lạ vậy Su ?- jen hỏi
- Ai đời lại đi ăn kem cùng với cà phê đen chứ - Lin trách
- Tui thích- Hạ nói- Cảm giác vị đắng đắng của cà phê hòa lẫn với cái vị lành lạnh đó thật dễ chịu. Ngọt đắng, lạnh, nóng. tất cả như cuộc đời, như những gì tui đã trả qua và cũng là những điều sắp tới- Hạ nói rồi thưởng thức li kem cùng li cà phê của mình. Mai sững người. Cảm giác này là sao, rất giống Hạ, rất thân quen. Hạ cũng từng nói thế. Liệu Su có phải là Hạ không ?
- Thôi, ăn nhanh đi bà. Tí còn đi bar với tụi này – Lin nói
- Tui không thích. Bà biết thừa là tui ghét đi bar mà- Hạ nhăn mặt. Tâm trí Mai càng xáo động hơn. Những nghi ngờ trong cô lớn dần, thực sự Hạ vẫn chưa chết ?
- Thôi, cho tui xin. Một lần này thui. Ok ?-Jen nói
- Thôi cũng được. Chỉ cần không bắt tui uống rượu là được - Hạ nió vẻ vẫn hơi khó chịu
- Được, được rồi- Jen nói
- Cho bà uống rượu để bà nôn hết vào người ta à ? Bọn tui đâu có dại- Lin nói rôi cười- Ơ, Mai bà không ăn à ? Kem chảy hết rồi nè
- Ừ- Mai cười- Mà Su không biết uống rượu hả ?- Mai hỏi. Hạ im lặng
- Bà ấy mà uống là thôi rồi- Jen lắc đầu- Nôn ra hết mọi thứ vừa cho vào bụng
- Vậy chẳng phải...- Mai ấp úng- Người nôn vào anh Hùng , là, là..
- Là gì thì bà tự đoán đi nha- Jen nháy mắt
- Thôi ăn nhanh đi mấy người- Lin giục
- Bà làm gì mà cuống lên thế. Hay lại nhớ ông Hoàng rồi ?- jen trêu
- Ai thèm nhớ cơ chứ ? – Lin bĩu môi- Hay là có người nhớ ông Nam nhỉ ?- Lin chuyển sang trêu Jen
- Bà lo mà ăn kem của bà đi- Jen bực tức
- Thôi, tui xin- Mai xen vào
- Hai người có nhanh lên không hả ?- hạ cáu. Cô đã ăn xong từ lúc nào
- Tuân lệnh- hai người đồng thanh và cúi xuống ăn không quên tặng nhau những cái lườm.
Mai vừa ăn vừa suy nghĩ. Quả thục rất giống hạ, từ thói quen, sở thích đến ánh mắt đó. Một ánh mắt buồn, lạnh lùng tựa như một mặt hồ không gợn sóng. Nhưng liệu có phải đây chỉ là cảm giác không ? Liệu Su có thực sự là Hạ không ?
Hạ, Lin, Jen, Mai đang ngồi trong quán kem. Trong lúc Hạ đi vệ sinh, ba người còn lại tám chuyện rôm rả
- Mà sau vụ hồi sáng Su sao rồi ?- Mai hỏi. Jen và Lin mỉm cười
- Không sao đâu- Lin nói- Vụ hồi sáng là Su giả vờ đó
- Giả vờ ?- Mai ngạc nhiên
- Ừm, là Su diễn thôi. Bà đừng quá lo – Jen nói
- Nhưng tại sao phải làm vậy ?- Mai hỏi
- Hỏi trời- Jen và Lin đồng thanh
- Su rất khó hiểu, nhiều lúc làm những việc mà đến bản thân mình cũng không hiểu nổi- Jen nói
- Sáng ngày hỏi Su thì Su bảo là muốn làm người bình thường nên diễn vậy- Lin nói- Bà đừng quá lo
- Làm người bình thường ?- Mai hỏi lại
- Đúng vậy- Lin đáp- Thực sự thì Su rất giỏi về mọi khoản lại còn xinh đẹp nữa nên không ít lời ra tiếng vào. Khi thì bị gọi là quái vật, lúc lại bị nói là không bình thường – Lin thở dài
- Vì vậy nên đi đến đâu Su cũng cải trang- Jen tiếp lời
- Thật khổ thân cho Su- Mai đáp- Mà sao hai bà lại kể cho tui nghe ?
- Bà hỏi thây- Jen và Lin đồng thanh
- ừ nhỉ - Mai ngẩn người
- Nhưng quan trọng là Su có vẻ thân thiện với bà – Lin đáp
- Với tui ?- Mai ngạc nhiên
- Lần đầu tiên Su nói tên mình, dù chỉ là biệt danh cho người khác- Lin giải thích
- Hồi đầu, khi mới quen Su hai tụi tui phải mất ba ngày mới biết cái tên đó và cộng thêm ba ngày nữa để biết tên thật- Jen nói
- Mà Su có nghĩa là gì vậy ?- Mai hỏi
- Su có nghĩa là summer- Jen nói- tên thật của Su là Lê Lam Hạ- Cái tên này khiến trái tim Mai nhói đau. Lam Hạ ư ? Đó chẳng phải là tên của bạn cô sao ? Sao có thể có sự trùng hợp như vậy
- Thưa quý khách, quý khách dùng gì ?- Tiếng người phục vụ vang lên kéo Mai ra khỏi những nghi ngờ
- Ừm dùng gì nhỉ ?- Lin có vẻ nghĩ ngợi- Một kem vani, Jen, Mai hai bà thì sao ?
- Tui kem hoa quả - Jen đáp
- Tui kem sôcôla- Mai trả lời- Gọi luôn cho Su luôn chứ ?
- Su hả ?- Jen hỏi- cho một ly cà khê đen, thật đắng với một kem vani, sôcôla Sôcôla nhiều hơn nha chị
- Vâng – người phục vụ đáp rồi đi thẳng
- Gọi cà phê đen làm gì ?- Mai thắc mắc
- Đó là thói quen khó bỏ của Su- Jen đáp.
Mai ậm ừ, trong lòng cô nhớ lại ngày trước, cái ngày mà Hạ vẫn còn, cũng ở quán kem này.
- Hạ, bà ăn gì ?- Mai hỏi
- Ừm- Hạ tỏ vẻ suy tư- Một li cà phê đen thật đắng và một li kem vani, sôcôla. Lưu ý, sôcôla nhiều hơn
- Còn em một li kem sôcôla- Mai nói rồi quay lại phái Hạ- Bà gọi ca phe đen làm g ì?
- Để ăn chung với kem- Hạ hồn nhiên đáp
- Bộ bà có bị dở người không đấy hay bị sốt ở đâu ?- Mai đưa tay lên sờ trán Hạ- Không sốt
- Nè, sao vậy ?- Hạ hỏi
- Bà có bị điên không ?- Mai hét toáng lên
- Bà làm gì vậy ? Tui có điên hồi nào đâu - Hạ đáp
- Thế sao lại ăn kem với cà phê đen ?- Mai hỏi Lúc này người phục vụ đã mang đồ ra
- Tại tui thích- Hạ đáp
- Lý do ?- Mai hỏi
- Cảm giác vị đắng đắng của cà phê hòa lẫn với cái vị lành lạnh đó thật dễ chịu. Ngọt đắng, lạnh, nóng. tất cả như cuộc đời, như những gì tui đã trả qua và cũng là những điều sắp tới- Hạ đáp, đôi mắt mơ màng
- Hóa ra vậy- Mai hơi buồn
- Thôi ăn đi- Hạ nhắc- bà lắm chuyện quá đấy.
chap 85
Trở lại thực tại
Mọi thứ đã được người phục vụ mang ra. Hạ cũng vừa từ nhà vệ sinh đi ra.
- Xin lỗi, bắt mọi người phải đợi- Cô nói
- Không sao đâu- Mai cười
- Mà sao lúc nào bà cũng có sở thích kì lạ vậy Su ?- jen hỏi
- Ai đời lại đi ăn kem cùng với cà phê đen chứ - Lin trách
- Tui thích- Hạ nói- Cảm giác vị đắng đắng của cà phê hòa lẫn với cái vị lành lạnh đó thật dễ chịu. Ngọt đắng, lạnh, nóng. tất cả như cuộc đời, như những gì tui đã trả qua và cũng là những điều sắp tới- Hạ nói rồi thưởng thức li kem cùng li cà phê của mình. Mai sững người. Cảm giác này là sao, rất giống Hạ, rất thân quen. Hạ cũng từng nói thế. Liệu Su có phải là Hạ không ?
- Thôi, ăn nhanh đi bà. Tí còn đi bar với tụi này – Lin nói
- Tui không thích. Bà biết thừa là tui ghét đi bar mà- Hạ nhăn mặt. Tâm trí Mai càng xáo động hơn. Những nghi ngờ trong cô lớn dần, thực sự Hạ vẫn chưa chết ?
- Thôi, cho tui xin. Một lần này thui. Ok ?-Jen nói
- Thôi cũng được. Chỉ cần không bắt tui uống rượu là được - Hạ nió vẻ vẫn hơi khó chịu
- Được, được rồi- Jen nói
- Cho bà uống rượu để bà nôn hết vào người ta à ? Bọn tui đâu có dại- Lin nói rôi cười- Ơ, Mai bà không ăn à ? Kem chảy hết rồi nè
- Ừ- Mai cười- Mà Su không biết uống rượu hả ?- Mai hỏi. Hạ im lặng
- Bà ấy mà uống là thôi rồi- Jen lắc đầu- Nôn ra hết mọi thứ vừa cho vào bụng
- Vậy chẳng phải...- Mai ấp úng- Người nôn vào anh Hùng , là, là..
- Là gì thì bà tự đoán đi nha- Jen nháy mắt
- Thôi ăn nhanh đi mấy người- Lin giục
- Bà làm gì mà cuống lên thế. Hay lại nhớ ông Hoàng rồi ?- jen trêu
- Ai thèm nhớ cơ chứ ? – Lin bĩu môi- Hay là có người nhớ ông Nam nhỉ ?- Lin chuyển sang trêu Jen
- Bà lo mà ăn kem của bà đi- Jen bực tức
- Thôi, tui xin- Mai xen vào
- Hai người có nhanh lên không hả ?- hạ cáu. Cô đã ăn xong từ lúc nào
- Tuân lệnh- hai người đồng thanh và cúi xuống ăn không quên tặng nhau những cái lườm.
Mai vừa ăn vừa suy nghĩ. Quả thục rất giống hạ, từ thói quen, sở thích đến ánh mắt đó. Một ánh mắt buồn, lạnh lùng tựa như một mặt hồ không gợn sóng. Nhưng liệu có phải đây chỉ là cảm giác không ? Liệu Su có thực sự là Hạ không ?
/109
|