Như Ý thính tai nghe được đến từ bên ngoài một tiếng Phanh cửa phòng bị đẩy ra, đáy lòng liền có tuyệt vọng hô hào rục rịch ngóc đầu dậy.
Chỉ nói Ngọc Hoa công tử ơi Ngọc Hoa công tử, tại sao nội tại ngươi không thể đẹp giống vẻ mỹ mạo bên ngoài đây?
Mỗi lần đến thời điểm này nàng đều cảm thán, quả nhiên, mọi người nói không thể chỉ nhìn bề ngoài, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp chân chính.
Thế nhưng Ngọc Hoa. . . . . . Tâm hồn quá không đẹp!
Ô ô. . . . . . Sư phụ ngươi không cần tới đây, ta không có mặc y phục! Ta thích ngủ trần truồng! Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không thể tới đây! A a a a a ——
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hoàn toàn không để ý nữ tử hô to la hét.
Không có mặc y mặc, cũng không phải là chưa xem qua!
Như Ý muốn điên rồi, hơi kém chút sẽ gọi hai chữ Phi lễ ra!
Nhưng vô dụng!
Ngọc Hoa vào phòng của nàng giống vào trong phòng mình, định nghĩa hai từ Bình tĩnh rõ ràng hết sức hoàn mỹ.
Chờ một người đứng ở bên giường Như Ý, lúc này mới vươn tay, cũng không quản nơi nào, liền nhấn trên chăn một cái, sau đó sẽ nói:
Đồ nhi ngoan, chẳng lẽ muốn sư phụ ôm ngươi đi băng thất sao?
Như Ý hận nghiến răng nghiến lợi, rồi sau đó Vọt một cái an vị.
Chỉ là chăn còn bó chặt thân thể, không đến là bởi vì lý do khác, mà là. . . . . . Nàng cũng không có mặc a a a! ! !
Nam tử hé miệng mà cười cười, khuynh quốc khuynh thành ——
Đồ nhi thật tốt, vừa nghe nói muốn đi băng thất, lập tức liền vui mừng đã dậy! Vi sư quả nhiên không có xem sai ngươi!
Như Ý tốn hơi thừa lời ——
Con mắt nào ngươi nhìn thấy ta là thật vui mừng lên? Có quỷ mới nguyện ý đi địa phương tồi tàn kia! !
Hả? Ngọc Hoa nhíu mày, Vậy vì sao ngươi ngồi mà không phải nằm?
Hàm răng Như Ý càng nghiến chặt hơn——
Ta...ta có thể không ngồi dậy sao? Sư phụ —— mới vừa rồi ngươi sờ chỗ nào đây? ? À? ?
Nữ tử mặt sung huyết đỏ bừng, lại nghe được nam tử trước mặt mà anh mặt trời cũng lu mờm, ngẩng đầu lên cười ha ha.
Tiếng cười kia cực kỳ khoa trương, quả thật có thể truyền khắp hoàn toàn Phổ Phổ đảo.
Như Ý tuyệt vọng quỳ gối trên giường dập đầu trên người hắn——
Van cầu ngươi, đừng cười! Ta đi với ngươi còn không được sao! Hôm nay cho dù ta chết rét thì ta cũng chịu ở nơi đó đợi đủ 12 canh giờ! Cái này còn không được sao! Van cầu ngươi không cần cười! Hoa cỏ Phổ phổ đảo! Ta thực xin lỗi ngươi —— ô —— .
Chỉ nói Ngọc Hoa công tử ơi Ngọc Hoa công tử, tại sao nội tại ngươi không thể đẹp giống vẻ mỹ mạo bên ngoài đây?
Mỗi lần đến thời điểm này nàng đều cảm thán, quả nhiên, mọi người nói không thể chỉ nhìn bề ngoài, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp chân chính.
Thế nhưng Ngọc Hoa. . . . . . Tâm hồn quá không đẹp!
Ô ô. . . . . . Sư phụ ngươi không cần tới đây, ta không có mặc y phục! Ta thích ngủ trần truồng! Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không thể tới đây! A a a a a ——
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hoàn toàn không để ý nữ tử hô to la hét.
Không có mặc y mặc, cũng không phải là chưa xem qua!
Như Ý muốn điên rồi, hơi kém chút sẽ gọi hai chữ Phi lễ ra!
Nhưng vô dụng!
Ngọc Hoa vào phòng của nàng giống vào trong phòng mình, định nghĩa hai từ Bình tĩnh rõ ràng hết sức hoàn mỹ.
Chờ một người đứng ở bên giường Như Ý, lúc này mới vươn tay, cũng không quản nơi nào, liền nhấn trên chăn một cái, sau đó sẽ nói:
Đồ nhi ngoan, chẳng lẽ muốn sư phụ ôm ngươi đi băng thất sao?
Như Ý hận nghiến răng nghiến lợi, rồi sau đó Vọt một cái an vị.
Chỉ là chăn còn bó chặt thân thể, không đến là bởi vì lý do khác, mà là. . . . . . Nàng cũng không có mặc a a a! ! !
Nam tử hé miệng mà cười cười, khuynh quốc khuynh thành ——
Đồ nhi thật tốt, vừa nghe nói muốn đi băng thất, lập tức liền vui mừng đã dậy! Vi sư quả nhiên không có xem sai ngươi!
Như Ý tốn hơi thừa lời ——
Con mắt nào ngươi nhìn thấy ta là thật vui mừng lên? Có quỷ mới nguyện ý đi địa phương tồi tàn kia! !
Hả? Ngọc Hoa nhíu mày, Vậy vì sao ngươi ngồi mà không phải nằm?
Hàm răng Như Ý càng nghiến chặt hơn——
Ta...ta có thể không ngồi dậy sao? Sư phụ —— mới vừa rồi ngươi sờ chỗ nào đây? ? À? ?
Nữ tử mặt sung huyết đỏ bừng, lại nghe được nam tử trước mặt mà anh mặt trời cũng lu mờm, ngẩng đầu lên cười ha ha.
Tiếng cười kia cực kỳ khoa trương, quả thật có thể truyền khắp hoàn toàn Phổ Phổ đảo.
Như Ý tuyệt vọng quỳ gối trên giường dập đầu trên người hắn——
Van cầu ngươi, đừng cười! Ta đi với ngươi còn không được sao! Hôm nay cho dù ta chết rét thì ta cũng chịu ở nơi đó đợi đủ 12 canh giờ! Cái này còn không được sao! Van cầu ngươi không cần cười! Hoa cỏ Phổ phổ đảo! Ta thực xin lỗi ngươi —— ô —— .
/414
|