Chấp Kiếm liền giật mình, trong thần thái có chút né tránh, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đáp:
Hồi Tôn chủ, lúc ấy thuộc hạ cũng cảm thấy nhìn quen mắt, lại hoàn toàn không nhận ra là Nữ Nữ cô nương. Nhưng mà bây giờ suy nghĩ một chút, trừ nàng có cung răng ngà, còn có dải lăng giống của Mị Nguyệt, vậy thì không khác lắm. Năm đó nàng giao hảo cùng Mị Nguyệt, đã từng nói rất thích dải lăng của Mị Nguyệt, nếu như tương lai có cơ hội nhất định cũng luyện một chút. . . . . .
Lời nói dừng ở chỗ này ở thật lâu, sau đó thân thể hơi cúi về phía Mạnh Tử ca, lại nói:
Mấy ngày nay Tôn chủ vẫn không đề cập tới chuyện thuộc hạ tự ý vào Triệu cung. . . . . . Vừa nói một câu, lại cảm thấy chỉ là cúi người hoàn toàn không thể biểu đạt tâm tư mình hiện giờ. Liền dứt khoát quỳ xuống, nói tiếp: Thuộc hạ tự tiện làm chủ đi hành thích Cung phu nhân, xin Tôn chủ trách phạt!
Rốt cuộc vẫn là nhắc tới chuyện này, Mạnh Tử ca lắc đầu than nhẹ, rồi sau đó khẽ nâng tay, nói:
Đứng lên! Ta cũng không hỏi, chính là không muốn truy cứu. Trong chuyện này ta thiếu nợ ngươi, năm đó không tính toán đến việc nàng sẽ hận ta hận đến mức bán Thiên Ngọc Sơn, càng không có nghĩ tới ở giữa còn có một Dạ Tầm. Nếu như không phải là nàng vì giận ta mới cố ý để lộ tin tức, Sênh Mặc cũng sẽ không. . . . . . Thôi! Hắn khoát tay, Ngươi hận nàng cũng là việc nên làm! Ta chỉ là không có nghĩ đến chuyện hơn tám năm, đúng là ngươi vẫn không bỏ được.
Chấp Kiếm không có đứng dậy, đến lúc đó trịnh trọng dập đầu một cái về phía Mạnh Tử ca.
Hắn biết, hai chữ thiếu nợ này từ trong miệng Mạnh Tử ca nói ra thực không dễ.
Người này chẳng những là Tôn chủ Thiên Ngọc Sơn, hắn lại là thái tử Mạnh quốc.
Ít năm như vậy, quy củ thứ nhất trên Thiên Ngọc Sơn, chính là tuyệt đối phục tùng đối với Tôn chủ.
Hắn đi ám sát Cung Tiêm Hội, tính toán lấy cái chết nhận tội. Lại không nghĩ rằng chuyện đã cách đây mấy tháng, thậm chí Mạnh Tử ca đều không nhắc.
Thật ra thì suy nghĩ một chút, Mạnh Tử ca nói không sai.
Tám năm rồi, người người đều cho rằng hắn đã để xuống, đáng tiếc quay đầu lại, vẫn không thể bỏ được điểm mấu chốt trong lòng ra.
Hồi Tôn chủ, lúc ấy thuộc hạ cũng cảm thấy nhìn quen mắt, lại hoàn toàn không nhận ra là Nữ Nữ cô nương. Nhưng mà bây giờ suy nghĩ một chút, trừ nàng có cung răng ngà, còn có dải lăng giống của Mị Nguyệt, vậy thì không khác lắm. Năm đó nàng giao hảo cùng Mị Nguyệt, đã từng nói rất thích dải lăng của Mị Nguyệt, nếu như tương lai có cơ hội nhất định cũng luyện một chút. . . . . .
Lời nói dừng ở chỗ này ở thật lâu, sau đó thân thể hơi cúi về phía Mạnh Tử ca, lại nói:
Mấy ngày nay Tôn chủ vẫn không đề cập tới chuyện thuộc hạ tự ý vào Triệu cung. . . . . . Vừa nói một câu, lại cảm thấy chỉ là cúi người hoàn toàn không thể biểu đạt tâm tư mình hiện giờ. Liền dứt khoát quỳ xuống, nói tiếp: Thuộc hạ tự tiện làm chủ đi hành thích Cung phu nhân, xin Tôn chủ trách phạt!
Rốt cuộc vẫn là nhắc tới chuyện này, Mạnh Tử ca lắc đầu than nhẹ, rồi sau đó khẽ nâng tay, nói:
Đứng lên! Ta cũng không hỏi, chính là không muốn truy cứu. Trong chuyện này ta thiếu nợ ngươi, năm đó không tính toán đến việc nàng sẽ hận ta hận đến mức bán Thiên Ngọc Sơn, càng không có nghĩ tới ở giữa còn có một Dạ Tầm. Nếu như không phải là nàng vì giận ta mới cố ý để lộ tin tức, Sênh Mặc cũng sẽ không. . . . . . Thôi! Hắn khoát tay, Ngươi hận nàng cũng là việc nên làm! Ta chỉ là không có nghĩ đến chuyện hơn tám năm, đúng là ngươi vẫn không bỏ được.
Chấp Kiếm không có đứng dậy, đến lúc đó trịnh trọng dập đầu một cái về phía Mạnh Tử ca.
Hắn biết, hai chữ thiếu nợ này từ trong miệng Mạnh Tử ca nói ra thực không dễ.
Người này chẳng những là Tôn chủ Thiên Ngọc Sơn, hắn lại là thái tử Mạnh quốc.
Ít năm như vậy, quy củ thứ nhất trên Thiên Ngọc Sơn, chính là tuyệt đối phục tùng đối với Tôn chủ.
Hắn đi ám sát Cung Tiêm Hội, tính toán lấy cái chết nhận tội. Lại không nghĩ rằng chuyện đã cách đây mấy tháng, thậm chí Mạnh Tử ca đều không nhắc.
Thật ra thì suy nghĩ một chút, Mạnh Tử ca nói không sai.
Tám năm rồi, người người đều cho rằng hắn đã để xuống, đáng tiếc quay đầu lại, vẫn không thể bỏ được điểm mấu chốt trong lòng ra.
/414
|