Lần tự tử này của nguyên chủ có liên quan đến Lam Nghi Tuệ.
Sở quốc muốn thiết lập tình bang giao giữa hai nước nên muốn Hoa quốc gả công chúa hòa thân sang cho Dương Vương gia của Sở quốc.
Dương Vương gia này tiếng tăm vô cùng xấu, nghe nói Y đã có tất cả ba vị Vương phi nhưng không hiểu lý do gì mà cứ nhập phủ không lâu lại hương tiêu ngọc vẫn cho nên không một ai dám lấy Y.
Hoa quốc vì không muốn đắc tội Sở quốc, đích thân hoàng đế Sở quốc đã viết thư nên không thể từ chối, nhưng hoàng đế lại thương tiếc nữ nhi của mình nên quyết định tìm một quý nữ để gả thay.
Tuy nhiên thân phận phải cao quý có như thế nếu một khi Sở quốc phát hiện ra cũng không nghiêm trọng lắm, nếu có trách thì hoàng đế Hoa quốc cũng sẽ lấy lý do nữ nhi đã có hôn phối hết rồi, lúc đó hoàng đế Sở quốc cũng không thể trách ông ta được.
Vì thế Đại tiểu thư Lam Nghi Tuệ công dung ôn hạnh, danh tiếng lẫy lừng kia được hoàng thượng chọn đi làm người gả thay.
Lam Nghi Tuệ được sắc phong làm Nghi Tuệ công chúa ban hôn cho Dương Vương gia làm chính phi.
Nàng ta khi biết tin đã khóc lóc thảm thương không muốn phải sang Sở quốc hòa thân, tuy nhiên thánh chỉ đã ban xuống nàng ta làm sao có thể chống đối được, đó là khi quân phạm thượng liên lụy cả tướng quân phủ.
Dung Quế Hoa thương tiếc nữ nhi nhưng cũng đâu thể còn cách nào, đành chuẩn bị mọi thứ cho nàng đi.
Lam Nghi Tuệ tính tình ghen ghét đố kỵ, nàng ta gặp phải chuyện xui xẻo này quyết không chịu một mình.
Nghĩ đến thứ muội đáng ghét rất có thể được gả cho biểu ca, tuy không được làm chính thất nhưng nàng ta cũng không nuốt trôi cơn tức này.
Thế là nàng ta đã cầu xin Dung Quế Hoa được phép mang theo Lâm Băng Nguyệt đi với thân phận là kế thiếp ( tiểu thư quyền quý ngày xưa khi thành thân sẽ mang theo một đến hai kế thiếp để có thể thay thế mình hầu hạ trượng phu trong lúc mình mang thai ).
Tuy nhiên kế thiếp theo tiền lệ chỉ chọn những nha hoàn có dung mạo xuất chúng chứ chưa bao giờ chọn muội muội của mình, điều này không khác gì sỉ nhục thân phận thứ nữ của họ, coi họ không bằng nha hoàn.
Nhưng Dung Quế Hoa thương xót nữ nhi nên đã gật đầu đồng ý, tuy nhiên bà ta lo sợ với dung mạo xinh đẹp của Lam Băng Nguyệt sẽ dụ mất Dương Vương.
Nhưng Lam Nghi Tuệ khóc lóc nói :
"Danh tiếng của hắn xấu như vậy, khắc chết ba vị Vương phi rồi, phu quân như vậy nữ nhi không tránh xa thì thôi còn mong gì nhận được sủng ái chứ ".
Dung Quế Hoa nghe nữ nhi nói vậy thì thầm thương cảm nữ nhi nhiều hơn, nhưng bà ta không thể vì tiền đồ của nhi tử và phu quân mà chống đối lại được.
Thế là Lam Nguyệt Băng trở thành kế thất được sắp xếp theo đội ngũ đi hòa thân.
Nguyên chủ vì tính tình nhu nhược không chấp nhận chuyện này cho nên đã nhảy hồ tự tử, ai ngờ Nàng lại nhập được vào thân xác này.
Ánh mắt Lam Băng Nguyệt lạnh lùng :
"Nàng đã thay thế nguyên chủ sống vậy thì cuộc sống sau này sẽ do nàng định đoạt, nàng sẽ trốn đi để xem ai có thể tìm được nàng chứ ".
Nghĩ như thế Lam Băng Nguyệt từ từ chìm vào giấc ngủ, thân thể này quá yếu cho nên nàng cần phải tu bổ lại đã.
Lam Băng Nguyệt đang ngủ ngon thì bỗng nhiên có tiếng huyên náo , nàng bất giác mở mắt ra thì đã thấy một phụ nhân quần áo trang sức nổi bật, bên cạnh là một cô nương trông có vẻ khá non nớt.
Lúc bấy giờ ký ức mới tràn về, hóa ra đây là Dung phu nhân và vị đại tỷ kia của nguyên chủ.
Bà ta thấy nàng tỉnh dậy thì lạnh lùng nói :
"Ngươi tưởng chết là có thể hết hay sao, ngươi và mẫu thân ngươi chỉ là con kiến mặc ta dẫm đạp lên thôi.
Ngoan ngoãn biết điều thì hãy thành thật đi cùng nữ nhi ta hòa thân sang Sở quốc nếu ngươi còn có ý định tự tử nữa thì mẫu thân của ngươi đừng hòng sống yên ổn.
Lam Nghi Tuệ nhìn nàng giọng bỡn cợt nói :
"Ngươi chỉ là thứ nữ cỏn con mà dám phản kháng, ngươi hãy chấp nhận sự thực đi, những gì mà Lam Nghi Tuệ ta không có được ngươi đừng mơ mà có, ta xui xẻo thì cũng kéo ngươi chết cùng, nhớ lấy ".
Nói rồi nàng ta cũng mẫu thân của mình rời đi, ánh mắt Lam Nguyệt Băng nhìn theo vẻ lạnh lùng.
Nàng đã quên mất mẫu thân của nguyên chủ, một mình nàng có thể trốn thoát được nhưng vị di nương kia thì không.
Nàng thở dài, nếu nàng đã chiếm đoạt thân xác của nguyên chủ thì cũng phải bảo vệ người thân duy nhất của nàng ấy nếu không lương tâm nàng sẽ cắn rứt không yên.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Liên Hoa hớt hải chạy vào nói :
"Tam tiểu thư Lan di nương vì dạy dỗ nàng không tốt nên đã bị phu nhân phạt gậy và nhốt giam trong viện của mình rồi.
Phu nhân nói nếu tiểu thư có hành động gì ngu xuẩn sẽ lôi di nương ra để chút giận ".
Lam Băng Nguyệt thở dài, thảo nào từ lúc nàng tỉnh dậy đến giờ mẫu thân của nguyên chủ còn chưa đến thăm hóa ra là vì vậy.
Dung Quế Hoa kia đang dùng cách này để ngầm trừng phạt nàng đây mà.
Sở quốc muốn thiết lập tình bang giao giữa hai nước nên muốn Hoa quốc gả công chúa hòa thân sang cho Dương Vương gia của Sở quốc.
Dương Vương gia này tiếng tăm vô cùng xấu, nghe nói Y đã có tất cả ba vị Vương phi nhưng không hiểu lý do gì mà cứ nhập phủ không lâu lại hương tiêu ngọc vẫn cho nên không một ai dám lấy Y.
Hoa quốc vì không muốn đắc tội Sở quốc, đích thân hoàng đế Sở quốc đã viết thư nên không thể từ chối, nhưng hoàng đế lại thương tiếc nữ nhi của mình nên quyết định tìm một quý nữ để gả thay.
Tuy nhiên thân phận phải cao quý có như thế nếu một khi Sở quốc phát hiện ra cũng không nghiêm trọng lắm, nếu có trách thì hoàng đế Hoa quốc cũng sẽ lấy lý do nữ nhi đã có hôn phối hết rồi, lúc đó hoàng đế Sở quốc cũng không thể trách ông ta được.
Vì thế Đại tiểu thư Lam Nghi Tuệ công dung ôn hạnh, danh tiếng lẫy lừng kia được hoàng thượng chọn đi làm người gả thay.
Lam Nghi Tuệ được sắc phong làm Nghi Tuệ công chúa ban hôn cho Dương Vương gia làm chính phi.
Nàng ta khi biết tin đã khóc lóc thảm thương không muốn phải sang Sở quốc hòa thân, tuy nhiên thánh chỉ đã ban xuống nàng ta làm sao có thể chống đối được, đó là khi quân phạm thượng liên lụy cả tướng quân phủ.
Dung Quế Hoa thương tiếc nữ nhi nhưng cũng đâu thể còn cách nào, đành chuẩn bị mọi thứ cho nàng đi.
Lam Nghi Tuệ tính tình ghen ghét đố kỵ, nàng ta gặp phải chuyện xui xẻo này quyết không chịu một mình.
Nghĩ đến thứ muội đáng ghét rất có thể được gả cho biểu ca, tuy không được làm chính thất nhưng nàng ta cũng không nuốt trôi cơn tức này.
Thế là nàng ta đã cầu xin Dung Quế Hoa được phép mang theo Lâm Băng Nguyệt đi với thân phận là kế thiếp ( tiểu thư quyền quý ngày xưa khi thành thân sẽ mang theo một đến hai kế thiếp để có thể thay thế mình hầu hạ trượng phu trong lúc mình mang thai ).
Tuy nhiên kế thiếp theo tiền lệ chỉ chọn những nha hoàn có dung mạo xuất chúng chứ chưa bao giờ chọn muội muội của mình, điều này không khác gì sỉ nhục thân phận thứ nữ của họ, coi họ không bằng nha hoàn.
Nhưng Dung Quế Hoa thương xót nữ nhi nên đã gật đầu đồng ý, tuy nhiên bà ta lo sợ với dung mạo xinh đẹp của Lam Băng Nguyệt sẽ dụ mất Dương Vương.
Nhưng Lam Nghi Tuệ khóc lóc nói :
"Danh tiếng của hắn xấu như vậy, khắc chết ba vị Vương phi rồi, phu quân như vậy nữ nhi không tránh xa thì thôi còn mong gì nhận được sủng ái chứ ".
Dung Quế Hoa nghe nữ nhi nói vậy thì thầm thương cảm nữ nhi nhiều hơn, nhưng bà ta không thể vì tiền đồ của nhi tử và phu quân mà chống đối lại được.
Thế là Lam Nguyệt Băng trở thành kế thất được sắp xếp theo đội ngũ đi hòa thân.
Nguyên chủ vì tính tình nhu nhược không chấp nhận chuyện này cho nên đã nhảy hồ tự tử, ai ngờ Nàng lại nhập được vào thân xác này.
Ánh mắt Lam Băng Nguyệt lạnh lùng :
"Nàng đã thay thế nguyên chủ sống vậy thì cuộc sống sau này sẽ do nàng định đoạt, nàng sẽ trốn đi để xem ai có thể tìm được nàng chứ ".
Nghĩ như thế Lam Băng Nguyệt từ từ chìm vào giấc ngủ, thân thể này quá yếu cho nên nàng cần phải tu bổ lại đã.
Lam Băng Nguyệt đang ngủ ngon thì bỗng nhiên có tiếng huyên náo , nàng bất giác mở mắt ra thì đã thấy một phụ nhân quần áo trang sức nổi bật, bên cạnh là một cô nương trông có vẻ khá non nớt.
Lúc bấy giờ ký ức mới tràn về, hóa ra đây là Dung phu nhân và vị đại tỷ kia của nguyên chủ.
Bà ta thấy nàng tỉnh dậy thì lạnh lùng nói :
"Ngươi tưởng chết là có thể hết hay sao, ngươi và mẫu thân ngươi chỉ là con kiến mặc ta dẫm đạp lên thôi.
Ngoan ngoãn biết điều thì hãy thành thật đi cùng nữ nhi ta hòa thân sang Sở quốc nếu ngươi còn có ý định tự tử nữa thì mẫu thân của ngươi đừng hòng sống yên ổn.
Lam Nghi Tuệ nhìn nàng giọng bỡn cợt nói :
"Ngươi chỉ là thứ nữ cỏn con mà dám phản kháng, ngươi hãy chấp nhận sự thực đi, những gì mà Lam Nghi Tuệ ta không có được ngươi đừng mơ mà có, ta xui xẻo thì cũng kéo ngươi chết cùng, nhớ lấy ".
Nói rồi nàng ta cũng mẫu thân của mình rời đi, ánh mắt Lam Nguyệt Băng nhìn theo vẻ lạnh lùng.
Nàng đã quên mất mẫu thân của nguyên chủ, một mình nàng có thể trốn thoát được nhưng vị di nương kia thì không.
Nàng thở dài, nếu nàng đã chiếm đoạt thân xác của nguyên chủ thì cũng phải bảo vệ người thân duy nhất của nàng ấy nếu không lương tâm nàng sẽ cắn rứt không yên.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Liên Hoa hớt hải chạy vào nói :
"Tam tiểu thư Lan di nương vì dạy dỗ nàng không tốt nên đã bị phu nhân phạt gậy và nhốt giam trong viện của mình rồi.
Phu nhân nói nếu tiểu thư có hành động gì ngu xuẩn sẽ lôi di nương ra để chút giận ".
Lam Băng Nguyệt thở dài, thảo nào từ lúc nàng tỉnh dậy đến giờ mẫu thân của nguyên chủ còn chưa đến thăm hóa ra là vì vậy.
Dung Quế Hoa kia đang dùng cách này để ngầm trừng phạt nàng đây mà.
/88
|