Editor: Quân
“Cởi ra cho ta!”
“Đừng mà! Ngươi thật hung dữ nha …”
“Bớt nói nhảm đi, cởi hay không cởi? Hay là ngươi muốn ta đến ‘giúp’ ngươi cởi?”
“A! … Không cần phải sờ người ta như vậy, người ta sẽ ngượng ngùng nha …”
“Chết tiệt!”
“Ngươi ngươi ngươi … ôn nhu một chút có được không? Như vậy sẽ đả thương người ta a …”
“Hạ, Hầu, Ý!” – Khóe mắt ẩn ẩn run rẩy, ta không thể nhịn được nữa quát thẳng vào bộ mặt ủy khuất của hắn – “Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, một, mau cút khỏi giường của ta. Hai, cởi ngay quần áo ngươi đang mặc trên người ra cho ta, một kiện cũng không được lưu lại!”
“Làm sao có thể như vây …” – Hắn vân vê vạt áo, nước mắt lã chã liếc nhìn ta – “Bộ xiêm y này màu sắc khó coi lắm sao?”
“Đẹp, đương nhiên là rất đẹp …” – Ta cắn răng gằn từng chữ một. Tiến lên lôi hắn từ trên giường xuống, sau đó ta ghé vào lỗ tai hắn, hung tợn hét lớn một tiếng – “Nhưng đây là nữ trang!”
“Người ta biết chứ, nhưng mà …”
“Thử cũng không cho phép!”
“Nhưng …”
“Ngươi là nam nhân!”
“… Được rồi, cởi là được chứ gì …” Hạ Hầu Ý quyệt miệng liếc mắt nhìn ta một cái, đưa tay bắt đầu cởi đai lưng …
“Cút đi!”
Cùng với tiếng thét giận dữ là tiếng một vật thể nào đó ngã xuống đất. Tứ Hỉ nâng khay trà đứng ở cửa, nghẹn họng nhìn trân trối người nào đó “ngũ thể đầu địa” (1).
“Tiểu, tiểu thư …” Một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi quay đầu, biểu tình thì dại ra – “Ai vậy ?”
“Ai biết !” – Ta hừ một tiếng – “Không cần lo cho hắn !”
“Nhưng ….” – Tứ hỉ lại quay đầu nhìn nhìn – “Nằm úp sấp xuống như vậy … thật sự là rất mất tự nhiên.”
“Không liên quan đến ta.” – Khoát tay, ta đến bên bàn ngồi xuống – “Mất tự nhiên hay gì đều mặc kệ, miễn cho ngươi cũng lại mất tự nhiên theo.”
“Thật sao ?” – Nàng ôm khay trà, thật cẩn thận để xuống bàn rồi sau đó xoay người đóng sập cửa phòng lại – “Ta đây coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” – Ta phẩm trà khen.
Ngoài cửa bỗng dưng truyền đến tiếng khóc thút thít.
“
“Nữ nhân nhẫn tâm …”
…
Thẳng đến khi hai bóng người trong đó có Hạ Hầu Kiệt biến mất khỏi tầm mắt, ta mới quay đầu lại hỏi : “Ngươi có biết lão nhân kia là ai không ?”
“ưm … lão nhân ?” – Nhã Nhã quay đầu lại liếc mắt một cái, miệng đầy bánh ngọt nói ra từng chữ, tạo hình chẳng khác nào cái ‘thùng ô doa’ – “Ờ, ngươi nói hắn sao ?”
“Ngừng !” – Ta giơ tay lên làm động tác tạm dừng, đưa cho nàng chén trà, thành tâm thành ý nói – “Thỉnh đệ nhất công chúa giữ chút thể diện cho mình.”
Nàng phiên phiên mắt, tiếp nhận chén trà rồi uống ực cái hết luôn, lấy tay áo lau miệng, sau đó mới nói : “Lão nhân kia …”
“Ừ !”
“… Ngươi không biết ?”
“Vô nghĩa! Biết thì còn hỏi ngươi làm gì?” – Ngồi ở góc tường nhìn thấy người ta thì chắc không được tính là “biết”.
“Ừm …. Hắn có thể xem là người đứng đầu cấp nguyên lão”, Nhã Nhã bắt đầu xòe ngón tay ra tính, “Có hai vị hoàng hậu cùng một vị quý phi xuất thân từ gia tộc nhà hắn, ngoài ra còn có một vị đại tướng quân hộ quốc, ba vị thượng thư, năm …”
“Này này này!” – Ta bất mãn chen miệng – “Ta muốn biết những chuyện về chính hắn thôi, không phải bảo ngươi đem gia phả nhà hắn ra mà giải trình với ta … Nói đi cũng phải nói lại, tiểu nha đầu ngươi mới mười lăm tuổi, sao có thể biết rõ như vậy?”
“Ê!” – Nàng cũng hai tay chống nạnh nhìn lại ta, ngữ khí so với ta còn hung hăng hơn – “Đừng tưởng rằng ngươi thì không phải tiểu nha đầu mười lăm tuổi. Ta mà là ‘vịt nhỏ’ thì ngươi cũng đừng hòng làm ‘vịt to’.”
“‘Vịt to’? ‘vịt nhỏ’?” – Trán ta bắt đầu xuất hiện vài đường hắc tuyến.
“… Được rồi, xem như ta nói sai đi. Nhanh chút cho ta biết hắn là ai.”
“Nói thế còn được! Kỳ thật thân là nữ tử trong hoàng thất, về những gia tộc nắm giữ quyền lực trung tâm hết thảy đều phải có chút hiểu biết, cho nên từ nhỏ ta đã có một vị quan viên chuyên môn giảng dạy vấn đề này. Nhất là tứ đại gia tộc thì lại càng phải nắm rõ. Bọn họ là bốn dòng họ quý tộc phụ tá đế vương từ thời khai quốc và quyền lực vẫn được truyền cho hậu thế đến bây giờ, hiện tại đã trở thành trụ cột chống đỡ hoàng quyền. Trừ bỏ chốn quan trường, tứ đại gia tộc còn có rất nhiều các cửa hàng thuộc quyền sở hữu trên danh nghĩa, có thể nói là nắm giữ toàn bộ mạch máu vương triều…”
“Nhã Nhã … vậy lão nhân kia là?” – Ta lên tiếng nhắc nhở. Người này có phải càng nói lại càng xa vấn đề rồi không?
“Sắp nói đến rồi. Tứ đại gia tộc gồm có Ngu gia, Hạ Hầu gia, Bắc Đường gia cùng Diêm gia, nhưng Diêm gia này …”
“Làm sao vậy?” – Ta đang nghe đến đoạn cao hứng thì không hiểu vì sao nàng phải dừng lại.
“… Diêm gia xem như đã không còn.”
“Không còn?” – Ta nháy mắt mấy cái – “Sao có thể như vậy? Ngươi không phải nói bọn họ là …”
“Xác thực là trụ cột của triều đình, nhưng đã là thiên tai nhân họa thì ai cũng không tránh được. À phải rồi, chuyện về Diêm gia cũng không phải là do vị quan viên kia nói cho, là ta cứng rắn quấn lấy mẫu hậu mới biết được. Hình như mọi người trong cung cũng rất kiêng kị không nói đến chuyện này ….”
“Ai cần biết ngươi như thế nào tìm hiểu được, nói mau lên!”
“Đừng nóng vội …. Hơn hai mươi năm trước, Diêm gia vẫn giữ vị trí vững vàng trong tứ đại gia tộc, chính đồ bằng phẳng, tiền đồ vô lượng, thế lực khổng lồ, thậm chí ngay cả hoàng thất cũng phải kiêng kị ba phần. Nhưng thật là bất hạnh, có lẽ là do trời cao đố kỵ với Diêm gia nên ở thời điểm gia tộc này phát triển lớn mạnh nhất, Diêm phu nhân mang thai.”
Hả? “Mang thai không phải là việc vui sao?”
“Là việc vui.” – Nhã Nhã cầm một khối hoa quế cao đưa lên mũi ngửi – “Lúc mang thai thì là việc vui, nhưng khi sinh hạ lại hóa thành tai họa. Bởi vì …” Nàng thần bí ngoắc ngoắc tay với ta, để sát vào tai mới nói – “Vị Tam công tử này sinh mười lăm tháng bảy, cũng chính là ngày quỷ chương sinh hạ.”
“Hả? Quỷ chương” – Ta đầy đầu mờ mịt – “Vậy thì sao?”
“Lại còn nói là ‘vậy thì sao’ ư? Trời ạ!” – Nhã Nhã vuốt cái trán làm như muốn té xỉu – “Là quỷ chương nha, ngươi nói xem còn có thể thế nào?”
“Bọn họ thực mê tín?” – Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ còn có lý do này.
“Đâu chỉ là mê tín, quả thật chính là tẩu hỏa nhập ma!” – Nàng lắc đầu thở dài – “Đáng thương cho Diêm Tam công tử, vừa mới sinh ra đã bị đưa đến phòng chứa củi trong hậu viện, cả ngày không thấy được ánh mặt trời, chỉ dựa vào một nô bộc nuôi dưỡng mà may mắn sống sót … Nói là nuôi dưỡng nhưng kỳ thật là Diêm gia không chấp nhận đứa con này nên mới đẩy cho nô bộc kia chăm lo. Diêm lão gia cùng Diêm phu nhân thật sự là rất nhẫn tâm.”
“…” Xác thực rất đáng thương, vừa mới sinh ra đã bị cho là một sự tồn tại sai lầm.
“Nhưng trước đó Diêm gia đã có hai đứa con. Đại công tử chuyên môn ra ngoài kinh thương, Nhị công tử đối với việc buốn bán hay nhập sĩ cũng chưa có hứng thú nên ngay tại ngoại thành lập nên một trường học, chuyên giáo dạy cho tiểu tài tử nhà nghèo.”
“Thật không ngờ, hai vị ca ca này xem ra cũng không tệ lắm.”
“Đúng vậy”, Nhã Nhã làm bộ háo sắc, “Hơn nữa, nghe nói cả hai đều hào hoa phong nhã, tuấn mỹ phi phàm nha …”
“Dừng, dừng!” – Ta chà xát cánh tay nổi hết cả da gà, vẻ mặt chán ghét – “Lão nhân gia ngài làm ơn đừng có chảy nước miếng nữa được không?”
“A …” – Lau khóe miệng, nàng xấu hổ cười cười – “Thật có lỗi! Tiếp tục nói … vốn tưởng rằng sự tình như vậy là kết thúc, nhưng không ngờ bốn năm sau, Đại công tử trên đường kinh thương đã ngoài ý muốn rơi xuống vách núi, khi tỉnh lại … biến thành ngốc tử.”
“…” Cằm của ta như muốn rớt ra, sờ soạng nử a ngày mới về lại vị trí cũ, “Không thảm như vậy chứ?”
“Sự thật chính là thảm như vậy.” – Nàng gật đầu nói – “Ngay sau đó, Nhị công tử cũng mất tích, Diêm gia cơ hồ đã huy động nhân lực trải rộng cả nước để đi tìm, nhưng thủy chung đều bặt vô âm tín. Vì thế …”
“Bọn họ bắt đầu đối xử tử tế với Tam công tử?”
“Ngươi là dùng mông đoán sao?” – Nhã Nhã liếc mắt ta một cái – “Ngay từ đầu đã có thể nhận định rằng mọi chuyện sẽ không thể đột nhiên thay đổi như vậy rồi. Người trong Diêm gia tuyệt vọng, rơi vào đường cùng, vì thế … bây giờ nói đến lão nhân kia, hắn tên là Ngu Khiếu Kình, là gia chủ của Ngu gia. Lúc ấy hắn đảm đương vị trí quan tư tế, phàm là hoàng thất chuẩn bị tổ chức hoạt động gì trước hết đều phải tìm hắn chiêm tinh hoặc …”
Ta nhướn mi: “Thầy bói?”
“Ừm … cũng có thể nói như vậy, nhưng gọi là Chiêm Bặc sư thì đúng hơn. Người nhà Diêm gia đã đến mời hắn về, hy vọng hắn có thể tìm ra căn nguyên của một loạt những tai họa này …”
“Hắn sẽ không …” Không biết vì sao, ta đột nhiên có chút khẩn trương, sợ phải nghe được đáp án mà trong lòng ta đã nghĩ đến.
“Đúng, hắn nói Diêm Tam công tử chính là lệ quỷ chuyển thế, không chỉ khắc khuynh, còn có thể khắc phụ khắc mẫu, khắc phận với tất cả những người chung quanh tiếp cận hắn …”
“Thật quá đáng!” – Ta tức giận đập bàn – “Hắn dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Nhã Nhã nhún vai, “Không biết! Chẳng qua, mặc kệ lời hắn nói là thật hay giả, người trong Diêm gia đều tin tưởng.”
“Thật mê tín … sau đó thì sao?”
“Sau đó … Diêm gia im lặng một thời gian rồi đột nhiên có một ngày tuyên bố với bên ngoài, rằng Diêm Tam công tử bạo bệnh bỏ mình. “
“Cái gì?” – Tròng mắt cơ hồ muốn rớt ra ngoài, ta không thể tin nhìn trừng trừng vào miệng nàng – “Đã chết?”
“Ừ!” – Nhã Nhã sắc mặt nghiêm nghị – “Nhưng không có lập linh đường hay tổ chức lo hậu sự gì, chỉ đơn giản là hỏa thiêu.”
“…” Che miệng lại, cảm giác cổ họng tắc nghẽn làm ta không khỏi đỏ hồng hốc mắt. Thật đáng thương … trên đời này sao lại có loại người nhẫn tâm như vậy? Hắn chỉ mới có bốn tuổi mà thôi, dựa vào cái gì mà phán xét sự tồn tại của hắn là sai lầm rồi bắt hắn trả giá? Huống hồ đó cũng không phải là điều mà hắn có thể lựa chọn …
“Sở nhi, ngươi có khỏe không?” – Nhã Nhã đồng cảm vỗ lưng ta, ngữ điệu âm trầm – “Nhưng những người còn lại trong Diêm gia cũng không có kết cục tốt. Kinh tế dần dần suy tàn, Diêm lão gia lãnh binh tấn công Nam Diêu thất bại, Diêm phu nhân bệnh nặng quấn thân … Và bốn năm sau, một cây đuốc không biết từ đâu đã thiêu hủy toàn bộ Diêm phu, một dấu vết cũng không còn.”
“Đều … chết hết?”
“Phải, đều chết hết. Cho dù là chủ tử hay hạ nhân, một người cũng không thể sống sót.”
“…” Báo ứng sao?
“Mọi người đều nói là trời giáng họa … nhưng cũng có người nói là trước khi Diêm phủ bị hỏa thiêu, người trong Diêm gia đã bị giết sạch rồi, hơn nữa trên cổ mỗi người đều xuất hiện vết máu do lợi khí cắt phải, phóng hỏa chẳng qua chỉ là để che dấu vết tích phạm tội thôi … Cho nên, đây có lẽ là một tràng nhân họa cũng nên.”
“Ai …” Ta rũ mắt xuống – “Bất luận là thế nào, bọn họ đối xử như vậy với Tam công tử là không đúng.” Rất tàn nhân, hành vi tàn nhẫn với thân nhân như vậy không phải chuyện mà con người có thể làm ra.
“Phải”, Nhã Nhã sâu kín thở dài, “Mất đi một thanh niên tuấn nhã …”
Ánh mắt mang theo nồng đậm sát khi bắt thẳng về phía nàng. Nàng vội vàng ha ha cười rồi lui về sau từng bước, “À … Duyên Hạo đang đợi ta, ta … ờ … gặp lại sau.”
Thả người nhảy một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Ta lại hít sâu một hơi, thương cảm nhìn con chim nhỏ trên cây đang giương miệng, một con chim to đang mớm thức ăn cho nó …
Diêm Tam công tử, nhất định cũng rất muốn vô câu vô thúc như vậy, tận tình hầu hạ cha mẹ, phải không?
Chú thích:
(*) ngũ thể đầu địa: có thể hiểu một cách đơn giản là nằm úp sấp xuống đất, hai tay hai chân dang ra
“Cởi ra cho ta!”
“Đừng mà! Ngươi thật hung dữ nha …”
“Bớt nói nhảm đi, cởi hay không cởi? Hay là ngươi muốn ta đến ‘giúp’ ngươi cởi?”
“A! … Không cần phải sờ người ta như vậy, người ta sẽ ngượng ngùng nha …”
“Chết tiệt!”
“Ngươi ngươi ngươi … ôn nhu một chút có được không? Như vậy sẽ đả thương người ta a …”
“Hạ, Hầu, Ý!” – Khóe mắt ẩn ẩn run rẩy, ta không thể nhịn được nữa quát thẳng vào bộ mặt ủy khuất của hắn – “Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, một, mau cút khỏi giường của ta. Hai, cởi ngay quần áo ngươi đang mặc trên người ra cho ta, một kiện cũng không được lưu lại!”
“Làm sao có thể như vây …” – Hắn vân vê vạt áo, nước mắt lã chã liếc nhìn ta – “Bộ xiêm y này màu sắc khó coi lắm sao?”
“Đẹp, đương nhiên là rất đẹp …” – Ta cắn răng gằn từng chữ một. Tiến lên lôi hắn từ trên giường xuống, sau đó ta ghé vào lỗ tai hắn, hung tợn hét lớn một tiếng – “Nhưng đây là nữ trang!”
“Người ta biết chứ, nhưng mà …”
“Thử cũng không cho phép!”
“Nhưng …”
“Ngươi là nam nhân!”
“… Được rồi, cởi là được chứ gì …” Hạ Hầu Ý quyệt miệng liếc mắt nhìn ta một cái, đưa tay bắt đầu cởi đai lưng …
“Cút đi!”
Cùng với tiếng thét giận dữ là tiếng một vật thể nào đó ngã xuống đất. Tứ Hỉ nâng khay trà đứng ở cửa, nghẹn họng nhìn trân trối người nào đó “ngũ thể đầu địa” (1).
“Tiểu, tiểu thư …” Một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi quay đầu, biểu tình thì dại ra – “Ai vậy ?”
“Ai biết !” – Ta hừ một tiếng – “Không cần lo cho hắn !”
“Nhưng ….” – Tứ hỉ lại quay đầu nhìn nhìn – “Nằm úp sấp xuống như vậy … thật sự là rất mất tự nhiên.”
“Không liên quan đến ta.” – Khoát tay, ta đến bên bàn ngồi xuống – “Mất tự nhiên hay gì đều mặc kệ, miễn cho ngươi cũng lại mất tự nhiên theo.”
“Thật sao ?” – Nàng ôm khay trà, thật cẩn thận để xuống bàn rồi sau đó xoay người đóng sập cửa phòng lại – “Ta đây coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” – Ta phẩm trà khen.
Ngoài cửa bỗng dưng truyền đến tiếng khóc thút thít.
“
“Nữ nhân nhẫn tâm …”
…
Thẳng đến khi hai bóng người trong đó có Hạ Hầu Kiệt biến mất khỏi tầm mắt, ta mới quay đầu lại hỏi : “Ngươi có biết lão nhân kia là ai không ?”
“ưm … lão nhân ?” – Nhã Nhã quay đầu lại liếc mắt một cái, miệng đầy bánh ngọt nói ra từng chữ, tạo hình chẳng khác nào cái ‘thùng ô doa’ – “Ờ, ngươi nói hắn sao ?”
“Ngừng !” – Ta giơ tay lên làm động tác tạm dừng, đưa cho nàng chén trà, thành tâm thành ý nói – “Thỉnh đệ nhất công chúa giữ chút thể diện cho mình.”
Nàng phiên phiên mắt, tiếp nhận chén trà rồi uống ực cái hết luôn, lấy tay áo lau miệng, sau đó mới nói : “Lão nhân kia …”
“Ừ !”
“… Ngươi không biết ?”
“Vô nghĩa! Biết thì còn hỏi ngươi làm gì?” – Ngồi ở góc tường nhìn thấy người ta thì chắc không được tính là “biết”.
“Ừm …. Hắn có thể xem là người đứng đầu cấp nguyên lão”, Nhã Nhã bắt đầu xòe ngón tay ra tính, “Có hai vị hoàng hậu cùng một vị quý phi xuất thân từ gia tộc nhà hắn, ngoài ra còn có một vị đại tướng quân hộ quốc, ba vị thượng thư, năm …”
“Này này này!” – Ta bất mãn chen miệng – “Ta muốn biết những chuyện về chính hắn thôi, không phải bảo ngươi đem gia phả nhà hắn ra mà giải trình với ta … Nói đi cũng phải nói lại, tiểu nha đầu ngươi mới mười lăm tuổi, sao có thể biết rõ như vậy?”
“Ê!” – Nàng cũng hai tay chống nạnh nhìn lại ta, ngữ khí so với ta còn hung hăng hơn – “Đừng tưởng rằng ngươi thì không phải tiểu nha đầu mười lăm tuổi. Ta mà là ‘vịt nhỏ’ thì ngươi cũng đừng hòng làm ‘vịt to’.”
“‘Vịt to’? ‘vịt nhỏ’?” – Trán ta bắt đầu xuất hiện vài đường hắc tuyến.
“… Được rồi, xem như ta nói sai đi. Nhanh chút cho ta biết hắn là ai.”
“Nói thế còn được! Kỳ thật thân là nữ tử trong hoàng thất, về những gia tộc nắm giữ quyền lực trung tâm hết thảy đều phải có chút hiểu biết, cho nên từ nhỏ ta đã có một vị quan viên chuyên môn giảng dạy vấn đề này. Nhất là tứ đại gia tộc thì lại càng phải nắm rõ. Bọn họ là bốn dòng họ quý tộc phụ tá đế vương từ thời khai quốc và quyền lực vẫn được truyền cho hậu thế đến bây giờ, hiện tại đã trở thành trụ cột chống đỡ hoàng quyền. Trừ bỏ chốn quan trường, tứ đại gia tộc còn có rất nhiều các cửa hàng thuộc quyền sở hữu trên danh nghĩa, có thể nói là nắm giữ toàn bộ mạch máu vương triều…”
“Nhã Nhã … vậy lão nhân kia là?” – Ta lên tiếng nhắc nhở. Người này có phải càng nói lại càng xa vấn đề rồi không?
“Sắp nói đến rồi. Tứ đại gia tộc gồm có Ngu gia, Hạ Hầu gia, Bắc Đường gia cùng Diêm gia, nhưng Diêm gia này …”
“Làm sao vậy?” – Ta đang nghe đến đoạn cao hứng thì không hiểu vì sao nàng phải dừng lại.
“… Diêm gia xem như đã không còn.”
“Không còn?” – Ta nháy mắt mấy cái – “Sao có thể như vậy? Ngươi không phải nói bọn họ là …”
“Xác thực là trụ cột của triều đình, nhưng đã là thiên tai nhân họa thì ai cũng không tránh được. À phải rồi, chuyện về Diêm gia cũng không phải là do vị quan viên kia nói cho, là ta cứng rắn quấn lấy mẫu hậu mới biết được. Hình như mọi người trong cung cũng rất kiêng kị không nói đến chuyện này ….”
“Ai cần biết ngươi như thế nào tìm hiểu được, nói mau lên!”
“Đừng nóng vội …. Hơn hai mươi năm trước, Diêm gia vẫn giữ vị trí vững vàng trong tứ đại gia tộc, chính đồ bằng phẳng, tiền đồ vô lượng, thế lực khổng lồ, thậm chí ngay cả hoàng thất cũng phải kiêng kị ba phần. Nhưng thật là bất hạnh, có lẽ là do trời cao đố kỵ với Diêm gia nên ở thời điểm gia tộc này phát triển lớn mạnh nhất, Diêm phu nhân mang thai.”
Hả? “Mang thai không phải là việc vui sao?”
“Là việc vui.” – Nhã Nhã cầm một khối hoa quế cao đưa lên mũi ngửi – “Lúc mang thai thì là việc vui, nhưng khi sinh hạ lại hóa thành tai họa. Bởi vì …” Nàng thần bí ngoắc ngoắc tay với ta, để sát vào tai mới nói – “Vị Tam công tử này sinh mười lăm tháng bảy, cũng chính là ngày quỷ chương sinh hạ.”
“Hả? Quỷ chương” – Ta đầy đầu mờ mịt – “Vậy thì sao?”
“Lại còn nói là ‘vậy thì sao’ ư? Trời ạ!” – Nhã Nhã vuốt cái trán làm như muốn té xỉu – “Là quỷ chương nha, ngươi nói xem còn có thể thế nào?”
“Bọn họ thực mê tín?” – Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ còn có lý do này.
“Đâu chỉ là mê tín, quả thật chính là tẩu hỏa nhập ma!” – Nàng lắc đầu thở dài – “Đáng thương cho Diêm Tam công tử, vừa mới sinh ra đã bị đưa đến phòng chứa củi trong hậu viện, cả ngày không thấy được ánh mặt trời, chỉ dựa vào một nô bộc nuôi dưỡng mà may mắn sống sót … Nói là nuôi dưỡng nhưng kỳ thật là Diêm gia không chấp nhận đứa con này nên mới đẩy cho nô bộc kia chăm lo. Diêm lão gia cùng Diêm phu nhân thật sự là rất nhẫn tâm.”
“…” Xác thực rất đáng thương, vừa mới sinh ra đã bị cho là một sự tồn tại sai lầm.
“Nhưng trước đó Diêm gia đã có hai đứa con. Đại công tử chuyên môn ra ngoài kinh thương, Nhị công tử đối với việc buốn bán hay nhập sĩ cũng chưa có hứng thú nên ngay tại ngoại thành lập nên một trường học, chuyên giáo dạy cho tiểu tài tử nhà nghèo.”
“Thật không ngờ, hai vị ca ca này xem ra cũng không tệ lắm.”
“Đúng vậy”, Nhã Nhã làm bộ háo sắc, “Hơn nữa, nghe nói cả hai đều hào hoa phong nhã, tuấn mỹ phi phàm nha …”
“Dừng, dừng!” – Ta chà xát cánh tay nổi hết cả da gà, vẻ mặt chán ghét – “Lão nhân gia ngài làm ơn đừng có chảy nước miếng nữa được không?”
“A …” – Lau khóe miệng, nàng xấu hổ cười cười – “Thật có lỗi! Tiếp tục nói … vốn tưởng rằng sự tình như vậy là kết thúc, nhưng không ngờ bốn năm sau, Đại công tử trên đường kinh thương đã ngoài ý muốn rơi xuống vách núi, khi tỉnh lại … biến thành ngốc tử.”
“…” Cằm của ta như muốn rớt ra, sờ soạng nử a ngày mới về lại vị trí cũ, “Không thảm như vậy chứ?”
“Sự thật chính là thảm như vậy.” – Nàng gật đầu nói – “Ngay sau đó, Nhị công tử cũng mất tích, Diêm gia cơ hồ đã huy động nhân lực trải rộng cả nước để đi tìm, nhưng thủy chung đều bặt vô âm tín. Vì thế …”
“Bọn họ bắt đầu đối xử tử tế với Tam công tử?”
“Ngươi là dùng mông đoán sao?” – Nhã Nhã liếc mắt ta một cái – “Ngay từ đầu đã có thể nhận định rằng mọi chuyện sẽ không thể đột nhiên thay đổi như vậy rồi. Người trong Diêm gia tuyệt vọng, rơi vào đường cùng, vì thế … bây giờ nói đến lão nhân kia, hắn tên là Ngu Khiếu Kình, là gia chủ của Ngu gia. Lúc ấy hắn đảm đương vị trí quan tư tế, phàm là hoàng thất chuẩn bị tổ chức hoạt động gì trước hết đều phải tìm hắn chiêm tinh hoặc …”
Ta nhướn mi: “Thầy bói?”
“Ừm … cũng có thể nói như vậy, nhưng gọi là Chiêm Bặc sư thì đúng hơn. Người nhà Diêm gia đã đến mời hắn về, hy vọng hắn có thể tìm ra căn nguyên của một loạt những tai họa này …”
“Hắn sẽ không …” Không biết vì sao, ta đột nhiên có chút khẩn trương, sợ phải nghe được đáp án mà trong lòng ta đã nghĩ đến.
“Đúng, hắn nói Diêm Tam công tử chính là lệ quỷ chuyển thế, không chỉ khắc khuynh, còn có thể khắc phụ khắc mẫu, khắc phận với tất cả những người chung quanh tiếp cận hắn …”
“Thật quá đáng!” – Ta tức giận đập bàn – “Hắn dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Nhã Nhã nhún vai, “Không biết! Chẳng qua, mặc kệ lời hắn nói là thật hay giả, người trong Diêm gia đều tin tưởng.”
“Thật mê tín … sau đó thì sao?”
“Sau đó … Diêm gia im lặng một thời gian rồi đột nhiên có một ngày tuyên bố với bên ngoài, rằng Diêm Tam công tử bạo bệnh bỏ mình. “
“Cái gì?” – Tròng mắt cơ hồ muốn rớt ra ngoài, ta không thể tin nhìn trừng trừng vào miệng nàng – “Đã chết?”
“Ừ!” – Nhã Nhã sắc mặt nghiêm nghị – “Nhưng không có lập linh đường hay tổ chức lo hậu sự gì, chỉ đơn giản là hỏa thiêu.”
“…” Che miệng lại, cảm giác cổ họng tắc nghẽn làm ta không khỏi đỏ hồng hốc mắt. Thật đáng thương … trên đời này sao lại có loại người nhẫn tâm như vậy? Hắn chỉ mới có bốn tuổi mà thôi, dựa vào cái gì mà phán xét sự tồn tại của hắn là sai lầm rồi bắt hắn trả giá? Huống hồ đó cũng không phải là điều mà hắn có thể lựa chọn …
“Sở nhi, ngươi có khỏe không?” – Nhã Nhã đồng cảm vỗ lưng ta, ngữ điệu âm trầm – “Nhưng những người còn lại trong Diêm gia cũng không có kết cục tốt. Kinh tế dần dần suy tàn, Diêm lão gia lãnh binh tấn công Nam Diêu thất bại, Diêm phu nhân bệnh nặng quấn thân … Và bốn năm sau, một cây đuốc không biết từ đâu đã thiêu hủy toàn bộ Diêm phu, một dấu vết cũng không còn.”
“Đều … chết hết?”
“Phải, đều chết hết. Cho dù là chủ tử hay hạ nhân, một người cũng không thể sống sót.”
“…” Báo ứng sao?
“Mọi người đều nói là trời giáng họa … nhưng cũng có người nói là trước khi Diêm phủ bị hỏa thiêu, người trong Diêm gia đã bị giết sạch rồi, hơn nữa trên cổ mỗi người đều xuất hiện vết máu do lợi khí cắt phải, phóng hỏa chẳng qua chỉ là để che dấu vết tích phạm tội thôi … Cho nên, đây có lẽ là một tràng nhân họa cũng nên.”
“Ai …” Ta rũ mắt xuống – “Bất luận là thế nào, bọn họ đối xử như vậy với Tam công tử là không đúng.” Rất tàn nhân, hành vi tàn nhẫn với thân nhân như vậy không phải chuyện mà con người có thể làm ra.
“Phải”, Nhã Nhã sâu kín thở dài, “Mất đi một thanh niên tuấn nhã …”
Ánh mắt mang theo nồng đậm sát khi bắt thẳng về phía nàng. Nàng vội vàng ha ha cười rồi lui về sau từng bước, “À … Duyên Hạo đang đợi ta, ta … ờ … gặp lại sau.”
Thả người nhảy một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Ta lại hít sâu một hơi, thương cảm nhìn con chim nhỏ trên cây đang giương miệng, một con chim to đang mớm thức ăn cho nó …
Diêm Tam công tử, nhất định cũng rất muốn vô câu vô thúc như vậy, tận tình hầu hạ cha mẹ, phải không?
Chú thích:
(*) ngũ thể đầu địa: có thể hiểu một cách đơn giản là nằm úp sấp xuống đất, hai tay hai chân dang ra
/69
|