Hoa văn trong đó lập tức phát ra hào quang bảy màu khác nhau.
- Cái này cũng được sao?
Càn Kình theo bản năng rụt cổ lại một cái. Trong tài liệu ghi chép tốc độ điêu khắc của phù văn sư còn khó hơn gấp trăm lần so đại sư nghệ thuật điêu khắc gì đó. Hình như chỉ có đại sư phù văn chân chính mới có thể có tốc độ điêu khắc giống như tiểu nha đầu kia?
Ầm!
Trong phòng nổ mạnh một tiếng. Tiểu nha đầu nằm trên mặt đất mông hướng lên trời. Miếng phù văn kia loại đã sắp điêu khắc xong sớm thành nổ thành từng mảnh. Hắn lại nhìn thấy nha đầu kia từ dưới đất bò dậy, khuôn mặt trắng nõn đen như mực. Nàng tiện tay xoa xoa gò má đầy bụi, rất nghiêm túc tự hỏi:
- A! Hình như vừa nãy bột ma hạch Đại Địa Bạo Hùng phóng ra.
Càn Kình im lặng một hồi, cố khống chế sự kích động muốn tự mình đẩy cửa tiến vào gian phòng.
Phù văn sư! Nếu như học được thứ này, cho dù chỉ là tình trạng kiến thức nửa vời, đi tới chỗ nào cũng sẽ được người coi trọng hơn. Cho dù đó là chiến sĩ cường đại cũng sẽ được tôn kính.
Học được rèn sắt có thể sử dụng ở bên ngoài, nhưng phù văn lại chưa chắc có thể làm được như vậy!
Càn Kình cố gắng kìm chế mình. Bất kỳ vật gì cũng phải có đủ kỹ thuật. Giống như loại chuyện phù văn này, đối ma pháp trận phải có hiểu biết nhất định, hơn nữa còn phải có hiểu biết một chút đối với kim loại. Tạm thời hắn không nên tiến vào thì tốt hơn.
Càn Kình đi ở trên đường phố yên tĩnh. Trên đường phố thôn xóm yên tĩnh này khắp nơi đều tồn tại những thứ khiến bản thân hắn kinh ngạc. Chẳng những có phù văn sư, đồng thời còn có khảm nạm sư, lại còn có cả may vá sư vân vân.
- Đây là...
Càn Kình dừng bước, nhìn gian phòng bên cạnh, hít một hơi thật sâu vào lá phổi.
Phòng đấu khí Ân Lạp Khắc
- Nơi dạy đấu khí?
Càn Kình nháy mắt mấy cái. Mình đi tới chỗ Áo Khắc Lan này không phải là vì Đấu Khí Phong Vân sao? Thế giới vô tận này tùy tiện làm thợ rèn một chút, đi ra ngoài đã có thể trở thành tiêu chuẩn thợ rèn nhị cấp. Như vậy đấu khí trong này sẽ như thế nào?
Càn Kình không khống chế nổi mình, hai tay giơ lên đẩy cửa phòng ra.
- Sao?
Thoạt nhìn cánh cửa vô cùng mỏng, Càn Kình cố sức đẩy, phát hiện cửa phòng này lại không hề di chuyển.
- Chuyện gì xảy ra thế này?
Càn Kình điều chỉnh hơi thở một chút, sử dụng tất cả lực lượng, nhưng vẫn không có cách nào đẩy cửa phòng ra được.
- Ta không tin!
Càn Kình rót đấu lực chiến sĩ tứ cấp vào hai cánh tay lại đẩy cửa...
Cánh cửa gỗ đen bóng lóe ra một tia sáng. Đó không phải là do cửa bị đẩy ra bắn ra ánh sáng, mà mặt trên cánh cửa chớp hiện mấy chữ chói mắt.
- Đấu lực tứ cấp, năng lực không đủ đẩy cửa phòng ra. Điều kiện ban đầu để mở cửa cần đấu lực bát cấp.
- Đấu lực bát cấp?
Càn Kình há hốc miệng:
- Vậy chẳng phải chiến sĩ bát cấp mới có thể đẩy cửa ra? Xem ra lão sư La Đức tới đây cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa khóc.
Càn Kình nhìn cửa phòng đẩy không ra, trong đầu càng thêm hiếu kỳ và nghi hoặc. Muốn đẩy được cửa phòng này ra cần đấu lực bát cấp. Vậy tiêu chuẩn để có được đấu khí trong đó là thế nào? Đây thật sự là một gian phòng khiến người mơ tưởng vô hạn.
Đi trên đường, Càn Kình lại về tới trước cửa hàng rèn đã từng học làm thợ rèn lần trước.
Đẩy cửa phòng cũ nát ra, Càn Kình đi vào cửa hàng quanh năm vắng vẻ chỉ có tia lửa văng ra khắp nơi. Ở đây dường như vẫn giống hôm qua, nhưng không nhìn thấy cảnh tượng lò lửa hừng hực, những tia lửa văng ra khắp nơi.
Lão thợ rèn Bố Lai Khắc đang cầm lấy cái tẩu, dựa vào bên cạnh đe sắt, hít vào phun ra từng ngụm khói, thỉnh thoảng sẽ phát ra một vài tiếng ho khan, bộ dạng dường như muốn ho cả phổi ra ngoài.
Bố Lạp Khắc thấy Càn Kình xuất hiện, đôi mắt vẩn đục lại có chút tức giận. Hắn chậm rãi đứng dậy hai tay vỗ bụi trên mông, đi tới bên cạnh đe sắt nhặt lên hai khối gang, ném vào lò luyện ra lệnh:
- Nhóm lửa.
Càn Kình đã quen với tính cách lão thợ rèn này. Hai tay hắn cầm ống bễ ép vào kéo ra cho hơi gió bay ra vù vù. Bố Lai Khắc dùng kìm sắt gắp phôi sắt được nung tới đỏ hồng lên đặt ở trên đe sắt. Hắn tiện tay cầm một cái búa nâng qua đỉnh đầu, nhưng không lập tức hạ xuống, mà xoay tròn một vòng trên không trung, tích góp lực lượng trong lúc xoay tròn sau đó bỗng nhiên nện xuống.
Chiếc búa sắt nặng lao xuống, dường như muốn xé rách không khí, hung hăng đập vào ở phôi sắt đã được nung đỏ. Ngay lập tức vô số tia lửa sáng rực kèm theo tiếng kim loại va chạm bắn ra bốn phía.
Bố Lai Khắc dùng kìm sắt thả phôi sắt ra, tùy ý cho phôi sắt nảy trên không trung. Hắn dùng kìm sắt kẹp một phôi sắt khác, đặt ở trên đe sắt, đợi tới khi phôi sắt đầu tiên nảy lên, rơi xuống, một khắc kia khi búa nặng lại đánh lên phía trên.
Hai khối kim loại nung đỏ đập vào nhau, muốn tách ra, lại bị búa sắt vô tình đập xuống, ép lại với nhau.
Càn Kình nhìn thấy, mắt lộ vẻ kinh hoàng. Tiêu chuẩn rèn sắt này hoàn toàn khác! Lần này không chỉ chú ý tới điểm hạ búa sắt xuống, hơn nữa đồng thời phải tính toán điểm rơi của hai phôi sắt. Thậm chí có thể nói, trong nháy mát đánh xuống, phải khống chế điểm rơi của hai phôi sắt.
Đây... đây là đang rèn sắt sao?
Càn Kình hoài nghi mình có phải đang nhìn một chiến sĩ siêu cấp, dạy cho mình cách luyện tập làm sao chiến đấu chém giết hay không.
Búa sắt giơ lên, xoay tròn một vòng trên đỉnh đầu, cuối cùng hạ xuống...
Búa sắt giơ lên, xoay tròn một vòng trên đỉnh đầu, cuối cùng hạ xuống...
Búa sắt giơ lên, xoay tròn một vòng trên đỉnh đầu, cuối cùng hạ xuống...
Hai phôi sắt biến thành một phôi sắt. Một phôi sắt biến thành một mũi thương cứng. Hơi nóng ép người phả về phía khuôn mặt Càn Kình. Bố Lai Khắc giống như lần trước, gắp nó lên ném vào thùng nước. Kim loại cực nóng và nước lạnh như băng ở chung một chỗ vang lên những tiếng xèo xèo. Hơi nước trắng xóa giống như sương mù dày đặc không ngừng bốc lên.
Làm xong tất cả những điều này, Bố Lai Khắc lại nhẹ nhàng thả búa sắt trong tay xuống, châm cái tẩu đã tắt, cầm cái tẩu trong tay chỉ đe sắt cách đó không xa, còn cả gang sắt trên mặt đất, giọng điệu hoàn toàn ra lệnh:
- Học làm đi.
- Chờ một chút.
Bố Lai Khắc nhìn Càn Kình một chút, một ngón tay chỉ ra phía hậu viện nói:
- Đi tắm.
Tắm sao? Càn Kình không biết vì sao lão thợ rèn lại có ý nghĩ như vậy. Hắn kéo thân thể có chút mệt mỏi đi về phía hậu viện.
Nhiều ngày nay mình hầu như chưa từng nghỉ ngơi. Lần trước ở chỗ này học rèn sắt, quay về tới trường học vừa giặt quần áo, vừa bóp cổ tay, còn đi tìm công tác liên quan đến nghề rèn sắt. Cuối cùng còn đánh nhau với Tả Luân Thiên một trận. Trước sau thân thể không được nghỉ ngơi, lại tiến vào thế giới vô tận này để học làm thợ rèn.
Cởi y phục ra, hắn thả người vào trong suối nước nóng đang bốc lên hơi nước trắng xóa.
- Cái này cũng được sao?
Càn Kình theo bản năng rụt cổ lại một cái. Trong tài liệu ghi chép tốc độ điêu khắc của phù văn sư còn khó hơn gấp trăm lần so đại sư nghệ thuật điêu khắc gì đó. Hình như chỉ có đại sư phù văn chân chính mới có thể có tốc độ điêu khắc giống như tiểu nha đầu kia?
Ầm!
Trong phòng nổ mạnh một tiếng. Tiểu nha đầu nằm trên mặt đất mông hướng lên trời. Miếng phù văn kia loại đã sắp điêu khắc xong sớm thành nổ thành từng mảnh. Hắn lại nhìn thấy nha đầu kia từ dưới đất bò dậy, khuôn mặt trắng nõn đen như mực. Nàng tiện tay xoa xoa gò má đầy bụi, rất nghiêm túc tự hỏi:
- A! Hình như vừa nãy bột ma hạch Đại Địa Bạo Hùng phóng ra.
Càn Kình im lặng một hồi, cố khống chế sự kích động muốn tự mình đẩy cửa tiến vào gian phòng.
Phù văn sư! Nếu như học được thứ này, cho dù chỉ là tình trạng kiến thức nửa vời, đi tới chỗ nào cũng sẽ được người coi trọng hơn. Cho dù đó là chiến sĩ cường đại cũng sẽ được tôn kính.
Học được rèn sắt có thể sử dụng ở bên ngoài, nhưng phù văn lại chưa chắc có thể làm được như vậy!
Càn Kình cố gắng kìm chế mình. Bất kỳ vật gì cũng phải có đủ kỹ thuật. Giống như loại chuyện phù văn này, đối ma pháp trận phải có hiểu biết nhất định, hơn nữa còn phải có hiểu biết một chút đối với kim loại. Tạm thời hắn không nên tiến vào thì tốt hơn.
Càn Kình đi ở trên đường phố yên tĩnh. Trên đường phố thôn xóm yên tĩnh này khắp nơi đều tồn tại những thứ khiến bản thân hắn kinh ngạc. Chẳng những có phù văn sư, đồng thời còn có khảm nạm sư, lại còn có cả may vá sư vân vân.
- Đây là...
Càn Kình dừng bước, nhìn gian phòng bên cạnh, hít một hơi thật sâu vào lá phổi.
Phòng đấu khí Ân Lạp Khắc
- Nơi dạy đấu khí?
Càn Kình nháy mắt mấy cái. Mình đi tới chỗ Áo Khắc Lan này không phải là vì Đấu Khí Phong Vân sao? Thế giới vô tận này tùy tiện làm thợ rèn một chút, đi ra ngoài đã có thể trở thành tiêu chuẩn thợ rèn nhị cấp. Như vậy đấu khí trong này sẽ như thế nào?
Càn Kình không khống chế nổi mình, hai tay giơ lên đẩy cửa phòng ra.
- Sao?
Thoạt nhìn cánh cửa vô cùng mỏng, Càn Kình cố sức đẩy, phát hiện cửa phòng này lại không hề di chuyển.
- Chuyện gì xảy ra thế này?
Càn Kình điều chỉnh hơi thở một chút, sử dụng tất cả lực lượng, nhưng vẫn không có cách nào đẩy cửa phòng ra được.
- Ta không tin!
Càn Kình rót đấu lực chiến sĩ tứ cấp vào hai cánh tay lại đẩy cửa...
Cánh cửa gỗ đen bóng lóe ra một tia sáng. Đó không phải là do cửa bị đẩy ra bắn ra ánh sáng, mà mặt trên cánh cửa chớp hiện mấy chữ chói mắt.
- Đấu lực tứ cấp, năng lực không đủ đẩy cửa phòng ra. Điều kiện ban đầu để mở cửa cần đấu lực bát cấp.
- Đấu lực bát cấp?
Càn Kình há hốc miệng:
- Vậy chẳng phải chiến sĩ bát cấp mới có thể đẩy cửa ra? Xem ra lão sư La Đức tới đây cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa khóc.
Càn Kình nhìn cửa phòng đẩy không ra, trong đầu càng thêm hiếu kỳ và nghi hoặc. Muốn đẩy được cửa phòng này ra cần đấu lực bát cấp. Vậy tiêu chuẩn để có được đấu khí trong đó là thế nào? Đây thật sự là một gian phòng khiến người mơ tưởng vô hạn.
Đi trên đường, Càn Kình lại về tới trước cửa hàng rèn đã từng học làm thợ rèn lần trước.
Đẩy cửa phòng cũ nát ra, Càn Kình đi vào cửa hàng quanh năm vắng vẻ chỉ có tia lửa văng ra khắp nơi. Ở đây dường như vẫn giống hôm qua, nhưng không nhìn thấy cảnh tượng lò lửa hừng hực, những tia lửa văng ra khắp nơi.
Lão thợ rèn Bố Lai Khắc đang cầm lấy cái tẩu, dựa vào bên cạnh đe sắt, hít vào phun ra từng ngụm khói, thỉnh thoảng sẽ phát ra một vài tiếng ho khan, bộ dạng dường như muốn ho cả phổi ra ngoài.
Bố Lạp Khắc thấy Càn Kình xuất hiện, đôi mắt vẩn đục lại có chút tức giận. Hắn chậm rãi đứng dậy hai tay vỗ bụi trên mông, đi tới bên cạnh đe sắt nhặt lên hai khối gang, ném vào lò luyện ra lệnh:
- Nhóm lửa.
Càn Kình đã quen với tính cách lão thợ rèn này. Hai tay hắn cầm ống bễ ép vào kéo ra cho hơi gió bay ra vù vù. Bố Lai Khắc dùng kìm sắt gắp phôi sắt được nung tới đỏ hồng lên đặt ở trên đe sắt. Hắn tiện tay cầm một cái búa nâng qua đỉnh đầu, nhưng không lập tức hạ xuống, mà xoay tròn một vòng trên không trung, tích góp lực lượng trong lúc xoay tròn sau đó bỗng nhiên nện xuống.
Chiếc búa sắt nặng lao xuống, dường như muốn xé rách không khí, hung hăng đập vào ở phôi sắt đã được nung đỏ. Ngay lập tức vô số tia lửa sáng rực kèm theo tiếng kim loại va chạm bắn ra bốn phía.
Bố Lai Khắc dùng kìm sắt thả phôi sắt ra, tùy ý cho phôi sắt nảy trên không trung. Hắn dùng kìm sắt kẹp một phôi sắt khác, đặt ở trên đe sắt, đợi tới khi phôi sắt đầu tiên nảy lên, rơi xuống, một khắc kia khi búa nặng lại đánh lên phía trên.
Hai khối kim loại nung đỏ đập vào nhau, muốn tách ra, lại bị búa sắt vô tình đập xuống, ép lại với nhau.
Càn Kình nhìn thấy, mắt lộ vẻ kinh hoàng. Tiêu chuẩn rèn sắt này hoàn toàn khác! Lần này không chỉ chú ý tới điểm hạ búa sắt xuống, hơn nữa đồng thời phải tính toán điểm rơi của hai phôi sắt. Thậm chí có thể nói, trong nháy mát đánh xuống, phải khống chế điểm rơi của hai phôi sắt.
Đây... đây là đang rèn sắt sao?
Càn Kình hoài nghi mình có phải đang nhìn một chiến sĩ siêu cấp, dạy cho mình cách luyện tập làm sao chiến đấu chém giết hay không.
Búa sắt giơ lên, xoay tròn một vòng trên đỉnh đầu, cuối cùng hạ xuống...
Búa sắt giơ lên, xoay tròn một vòng trên đỉnh đầu, cuối cùng hạ xuống...
Búa sắt giơ lên, xoay tròn một vòng trên đỉnh đầu, cuối cùng hạ xuống...
Hai phôi sắt biến thành một phôi sắt. Một phôi sắt biến thành một mũi thương cứng. Hơi nóng ép người phả về phía khuôn mặt Càn Kình. Bố Lai Khắc giống như lần trước, gắp nó lên ném vào thùng nước. Kim loại cực nóng và nước lạnh như băng ở chung một chỗ vang lên những tiếng xèo xèo. Hơi nước trắng xóa giống như sương mù dày đặc không ngừng bốc lên.
Làm xong tất cả những điều này, Bố Lai Khắc lại nhẹ nhàng thả búa sắt trong tay xuống, châm cái tẩu đã tắt, cầm cái tẩu trong tay chỉ đe sắt cách đó không xa, còn cả gang sắt trên mặt đất, giọng điệu hoàn toàn ra lệnh:
- Học làm đi.
- Chờ một chút.
Bố Lai Khắc nhìn Càn Kình một chút, một ngón tay chỉ ra phía hậu viện nói:
- Đi tắm.
Tắm sao? Càn Kình không biết vì sao lão thợ rèn lại có ý nghĩ như vậy. Hắn kéo thân thể có chút mệt mỏi đi về phía hậu viện.
Nhiều ngày nay mình hầu như chưa từng nghỉ ngơi. Lần trước ở chỗ này học rèn sắt, quay về tới trường học vừa giặt quần áo, vừa bóp cổ tay, còn đi tìm công tác liên quan đến nghề rèn sắt. Cuối cùng còn đánh nhau với Tả Luân Thiên một trận. Trước sau thân thể không được nghỉ ngơi, lại tiến vào thế giới vô tận này để học làm thợ rèn.
Cởi y phục ra, hắn thả người vào trong suối nước nóng đang bốc lên hơi nước trắng xóa.
/1253
|