Ô Đình Vãn bị đánh vẫn còn bất mãn, "Cháu đoán sai chỗ nào? Nếu cô ấy không phải rồng bản địa, làm sao có thể biến thành Thịnh Thanh Thanh của thế giới này? Hơn nữa chưa từng có ai nghi ngờ thân phận của cô ấy."
"Cháu coi rồng là cái gì?" Lão rùa tức giận trợn trắng mắt, "Người thường bị sét đánh một cái là có thể biến thành rồng, vậy rồng chẳng phải khắp nơi đều có sao?"
"Cái kia," Ô Đình Vãn né mai rùa của lão tổ tông, "Ý của cháu là, Thịnh Thanh Thanh vốn dĩ chính là rồng, không biết vì nguyên nhân gì, ví dụ như bị phong ấn, sau khi bị sét đánh mới thức tỉnh. Trong chuyện này đã xảy ra chuyện gì, tạm thời cũng không tra ra được."
Lão rùa hừ lạnh nói: "Cháu cứ nói qua loa về quá khứ của Thịnh Thanh Thanh ở thế giới này xem."
Ô Đình Vãn: "Lý lịch của Thịnh Thanh Thanh rất bình thường, yêu đương, kết hôn, sinh con. Chính là bảy năm trước cô ấy từng gặp tai nạn khi đi du lịch, hôn mê nửa tháng. Đúng rồi, cô ấy đi cùng Tạ Ly, Tạ Ly cũng hôn mê nửa tháng. Tỉnh lại liền được người nhà đón về, cũng không ai phát hiện bọn họ có gì bất thường."
Nói đến Tạ Ly, trước đó bọn họ cũng không phát hiện Tạ Ly có vấn đề. Nhưng lúc anh ta nấu ăn đột nhiên phun lửa, có thể thấy cũng không phải người thường. "Chẳng lẽ Tạ Ly kia cũng là từ Sơn Hải Giới xuyên qua? Đúng rồi tổ phụ, ông có thể nhìn ra lai lịch của Tạ Ly không?"
Lão rùa: "Ta lại chưa gặp hắn, làm sao nhìn ra được."
Ô Đình Vãn nghĩ đến lúc đó Tạ Ly quả thật không có mặt, cũng không để ý, lại tiếp tục nói: "Sau đó chính là Thịnh Thanh Thanh giữa ban ngày ban mặt đột nhiên bị sét đánh. Phải nói là dị thường nhất chính là tia sét kia, chuyên nhắm vào Thịnh Thanh Thanh mà đánh, hoàn toàn không làm bị thương người vô tội. Chúng cháu còn tra bệnh án lần nhập viện kia của cô ấy, ha, ông đoán xem thế nào, chẳng có chuyện gì. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ là sét đánh bình thường thôi, sao có thể làm rồng bị thương."
Chỉ là lúc này Ô Đình Vãn có chút không hiểu, cuộc sống trước kia của Thịnh Thanh Thanh gần như không có sơ hở, lại chỉ trong vài ngày tham gia Hoang Đảo Cầu Sinh liền bại lộ, có thể thấy cô ấy căn bản không tốn công che giấu.
Đúng vậy, Long Thanh Thanh nhà ba người lên hoang đảo không bao lâu, Cục Quản Lý Dị Năng liền biết có chân long xuất thế.
Long Thanh Thanh tự nhận mình rất khiêm tốn, cũng không biểu lộ kỹ năng đặc biệt gì trước mặt mọi người.
(Khán giả livestream: ??? Vậy mà anh còn chưa gọi là biểu lộ sao? Cô ấy sắp nói thẳng với mọi người, cô ấy không phải người thường rồi!)
Nhưng Long Thanh Thanh mỗi đêm đều ra biển sâu tu luyện, còn dùng hình rồng. Chủ yếu là cô dùng hình rồng hô hấp, tu vi tăng trưởng nhanh hơn. Mà trong biển sinh vật vô số, tuy đa số là chưa khai mở linh trí, nhưng có vài con là đủ rồi. Đặc biệt là tôm hùm còn là kẻ lắm mồm, căn bản không có ý thức giúp cô giấu diếm.
Mà Long Thanh Thanh cũng quên mất chuyện này, suy nghĩ của cô vẫn còn dừng lại ở Sơn Hải Giới, cho rằng đám hải sản nhỏ đều là thần tử của cô, đương nhiên đứng về phía cô. Căn bản không nghĩ tới đám hải sản nhỏ này còn có liên lạc với Cục Quản Lý Dị Năng.
Cũng trùng hợp, tôm hùm từ khi ôm được đùi Long Thanh Thanh, còn được Long Thanh Thanh bảo nó phổ cập kiến thức sinh hoạt thường ngày của nhân tộc cho Bồ Lao, khiến nó tự nhận mình được giao phó trọng trách, liền có chút lâng lâng. Trước kia Bồ Lao muốn đến nhân tộc xem thử, tuy sau đó không thành, nhưng tôm hùm vẫn nói trước với ông chú họ xa của bà dì ba của nó rồi.
Đương nhiên, chủ yếu là khoe khoang.
Mà người thân của tôm hùm tên Hạ Dương này càng nghe càng cảm thấy không đúng, "Cháu nói là, cháu gặp được chân long?"
Tôm hùm: "Đúng vậy. Điện hạ mỗi đêm đều ra biển sâu tu luyện, cháu đều đi theo hưởng long tức, tu vi tăng vù vù, tin rằng không bao lâu nữa là có thể hóa hình. Hơn nữa hiện tại cháu coi như là thủy quan của điện hạ, đang giúp cô ấy làm việc."
"Cháu xác định không nhìn lầm?" Hạ Dương cảm thấy con cháu này chắc là hoa mắt, "Không phải là giao chứ? Thế giới chúng ta đã sớm không còn chân long rồi."
"Đương nhiên không phải." Tôm hùm sốt ruột, "Giao và chân long sao cháu có thể phân biệt sai. Nếu là giao, cháu đã sớm bị ăn thịt rồi. Hơn nữa điện hạ còn từng ban long tức cho cháu, nếu không tu vi của cháu cũng không thể tăng nhanh như vậy."
Hạ Dương có chút kích động, nếu con cháu này không nhìn lầm, chẳng phải là nói quốc gia bọn họ có rồng rồi sao!
Tuy có chút khó tin, nhưng nghĩ đến ngay cả những sinh vật trong truyền thuyết như Cùng Kỳ và Chu Yếm đều xuất hiện, vậy có chân long xuất thế cũng không có gì lạ.
Có rồng rồi, có phải là nói, thế giới này có cứu rồi?
Tôm hùm chỉ biết người thân này từ rất lâu trước kia đã đến nhân tộc sinh sống, lại không biết đơn vị công tác của anh ta chính là Cục Quản Lý Dị Năng. Nhân viên công tác bên trong không chỉ có người, còn có yêu. Tôm hùm Hạ Dương này lên bờ không lâu, liền bởi vì có chút tu vi mà được chính thức thu nhận.
Vừa vặn Hạ Dương phụ trách vùng biển này, đồng thời giám sát xem những thủy tộc này có con nào khai mở linh trí hay không, mà tôm hùm chính là đối tượng trọng điểm quan tâm của anh ta. Đáng tiếc tên này tuy trong lúc tình cờ khai mở linh trí, nhưng tiến độ tu luyện sau đó lại rất chậm, đại khái cũng là do nó không tập trung tinh lực vào tu luyện, ngược lại một lòng hướng về việc truyền bá bát quái có liên quan.
"Cháu coi rồng là cái gì?" Lão rùa tức giận trợn trắng mắt, "Người thường bị sét đánh một cái là có thể biến thành rồng, vậy rồng chẳng phải khắp nơi đều có sao?"
"Cái kia," Ô Đình Vãn né mai rùa của lão tổ tông, "Ý của cháu là, Thịnh Thanh Thanh vốn dĩ chính là rồng, không biết vì nguyên nhân gì, ví dụ như bị phong ấn, sau khi bị sét đánh mới thức tỉnh. Trong chuyện này đã xảy ra chuyện gì, tạm thời cũng không tra ra được."
Lão rùa hừ lạnh nói: "Cháu cứ nói qua loa về quá khứ của Thịnh Thanh Thanh ở thế giới này xem."
Ô Đình Vãn: "Lý lịch của Thịnh Thanh Thanh rất bình thường, yêu đương, kết hôn, sinh con. Chính là bảy năm trước cô ấy từng gặp tai nạn khi đi du lịch, hôn mê nửa tháng. Đúng rồi, cô ấy đi cùng Tạ Ly, Tạ Ly cũng hôn mê nửa tháng. Tỉnh lại liền được người nhà đón về, cũng không ai phát hiện bọn họ có gì bất thường."
Nói đến Tạ Ly, trước đó bọn họ cũng không phát hiện Tạ Ly có vấn đề. Nhưng lúc anh ta nấu ăn đột nhiên phun lửa, có thể thấy cũng không phải người thường. "Chẳng lẽ Tạ Ly kia cũng là từ Sơn Hải Giới xuyên qua? Đúng rồi tổ phụ, ông có thể nhìn ra lai lịch của Tạ Ly không?"
Lão rùa: "Ta lại chưa gặp hắn, làm sao nhìn ra được."
Ô Đình Vãn nghĩ đến lúc đó Tạ Ly quả thật không có mặt, cũng không để ý, lại tiếp tục nói: "Sau đó chính là Thịnh Thanh Thanh giữa ban ngày ban mặt đột nhiên bị sét đánh. Phải nói là dị thường nhất chính là tia sét kia, chuyên nhắm vào Thịnh Thanh Thanh mà đánh, hoàn toàn không làm bị thương người vô tội. Chúng cháu còn tra bệnh án lần nhập viện kia của cô ấy, ha, ông đoán xem thế nào, chẳng có chuyện gì. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ là sét đánh bình thường thôi, sao có thể làm rồng bị thương."
Chỉ là lúc này Ô Đình Vãn có chút không hiểu, cuộc sống trước kia của Thịnh Thanh Thanh gần như không có sơ hở, lại chỉ trong vài ngày tham gia Hoang Đảo Cầu Sinh liền bại lộ, có thể thấy cô ấy căn bản không tốn công che giấu.
Đúng vậy, Long Thanh Thanh nhà ba người lên hoang đảo không bao lâu, Cục Quản Lý Dị Năng liền biết có chân long xuất thế.
Long Thanh Thanh tự nhận mình rất khiêm tốn, cũng không biểu lộ kỹ năng đặc biệt gì trước mặt mọi người.
(Khán giả livestream: ??? Vậy mà anh còn chưa gọi là biểu lộ sao? Cô ấy sắp nói thẳng với mọi người, cô ấy không phải người thường rồi!)
Nhưng Long Thanh Thanh mỗi đêm đều ra biển sâu tu luyện, còn dùng hình rồng. Chủ yếu là cô dùng hình rồng hô hấp, tu vi tăng trưởng nhanh hơn. Mà trong biển sinh vật vô số, tuy đa số là chưa khai mở linh trí, nhưng có vài con là đủ rồi. Đặc biệt là tôm hùm còn là kẻ lắm mồm, căn bản không có ý thức giúp cô giấu diếm.
Mà Long Thanh Thanh cũng quên mất chuyện này, suy nghĩ của cô vẫn còn dừng lại ở Sơn Hải Giới, cho rằng đám hải sản nhỏ đều là thần tử của cô, đương nhiên đứng về phía cô. Căn bản không nghĩ tới đám hải sản nhỏ này còn có liên lạc với Cục Quản Lý Dị Năng.
Cũng trùng hợp, tôm hùm từ khi ôm được đùi Long Thanh Thanh, còn được Long Thanh Thanh bảo nó phổ cập kiến thức sinh hoạt thường ngày của nhân tộc cho Bồ Lao, khiến nó tự nhận mình được giao phó trọng trách, liền có chút lâng lâng. Trước kia Bồ Lao muốn đến nhân tộc xem thử, tuy sau đó không thành, nhưng tôm hùm vẫn nói trước với ông chú họ xa của bà dì ba của nó rồi.
Đương nhiên, chủ yếu là khoe khoang.
Mà người thân của tôm hùm tên Hạ Dương này càng nghe càng cảm thấy không đúng, "Cháu nói là, cháu gặp được chân long?"
Tôm hùm: "Đúng vậy. Điện hạ mỗi đêm đều ra biển sâu tu luyện, cháu đều đi theo hưởng long tức, tu vi tăng vù vù, tin rằng không bao lâu nữa là có thể hóa hình. Hơn nữa hiện tại cháu coi như là thủy quan của điện hạ, đang giúp cô ấy làm việc."
"Cháu xác định không nhìn lầm?" Hạ Dương cảm thấy con cháu này chắc là hoa mắt, "Không phải là giao chứ? Thế giới chúng ta đã sớm không còn chân long rồi."
"Đương nhiên không phải." Tôm hùm sốt ruột, "Giao và chân long sao cháu có thể phân biệt sai. Nếu là giao, cháu đã sớm bị ăn thịt rồi. Hơn nữa điện hạ còn từng ban long tức cho cháu, nếu không tu vi của cháu cũng không thể tăng nhanh như vậy."
Hạ Dương có chút kích động, nếu con cháu này không nhìn lầm, chẳng phải là nói quốc gia bọn họ có rồng rồi sao!
Tuy có chút khó tin, nhưng nghĩ đến ngay cả những sinh vật trong truyền thuyết như Cùng Kỳ và Chu Yếm đều xuất hiện, vậy có chân long xuất thế cũng không có gì lạ.
Có rồng rồi, có phải là nói, thế giới này có cứu rồi?
Tôm hùm chỉ biết người thân này từ rất lâu trước kia đã đến nhân tộc sinh sống, lại không biết đơn vị công tác của anh ta chính là Cục Quản Lý Dị Năng. Nhân viên công tác bên trong không chỉ có người, còn có yêu. Tôm hùm Hạ Dương này lên bờ không lâu, liền bởi vì có chút tu vi mà được chính thức thu nhận.
Vừa vặn Hạ Dương phụ trách vùng biển này, đồng thời giám sát xem những thủy tộc này có con nào khai mở linh trí hay không, mà tôm hùm chính là đối tượng trọng điểm quan tâm của anh ta. Đáng tiếc tên này tuy trong lúc tình cờ khai mở linh trí, nhưng tiến độ tu luyện sau đó lại rất chậm, đại khái cũng là do nó không tập trung tinh lực vào tu luyện, ngược lại một lòng hướng về việc truyền bá bát quái có liên quan.
/146
|