Cảnh đêm dày đặc, mưa ở Liễu Thành vẫn chưa tạnh, nhưng những bông hoa trong trang viên đã chìm vào giấc ngủ say.
Đàm Vân Thư không hề cảm thấy buồn ngủ, nàng nhìn chằm chằm vào tin nhắn "Khi nào cậu quay lại, tôi sẽ nói cho cậu biết", đầu óc ngừng hoạt động ngay tại chỗ, thậm chí chớp mắt cũng là hành động máy móc vô thức.
Đợi cho đến khi phản ứng lại, nụ cười nhanh chóng nở trên khuôn mặt nàng.
Nàng hiểu đúng mà, phải không?
Ý của Phương Du là cô muốn nói trực tiếp với nàng rằng nàng rất dễ thương. Nói rộng ra một chút, chẳng lẽ không chỉ có mình nàng nhớ đối phương và muốn gặp mặt đối phương? Nếu không cô có thể nói thẳng trên điện thoại di động, cần gì phải đợi cho đến khi nàng trở về Thủ đô.
Vui mừng khôn xiết, Đàm Vân Thư cam tâm tình nguyện bị ngạt thở trong điều này. Nàng cong môi, thậm chí phớt lờ nỗi đau trên mặt.
Vài phút trôi qua, nàng trả lời bằng ba chữ: [Được, ngủ ngon.]
Cảm thấy còn chưa đủ, gần mười giờ rưỡi nhắn thêm một câu nữa: [Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.]
Nàng thực sự muốn đặt vé máy bay ngay bây giờ để xuất hiện trước mặt Phương Du vào lúc bình minh. Nàng thậm chí còn nhấp vào giao diện đặt vé của phần mềm để xem các chuyến bay. Tuy nhiên, nàng không thể quên lý do chuyến trở về lần này của mình. Cuối cùng, nàng chỉ có thể chịu đựng, rồi thoát ra, xem lại cuộc trò chuyện tối nay với Phương Du cảm thấy thư giãn.
Vẫn còn một số việc cần phải giải quyết để tránh những rắc rối về sau.
Khác với chứng mất ngủ của cô, đi bộ hàng chục nghìn bước suốt cả tuần trong chuyến công tác, ngoài ra còn có sự dao động cảm xúc rất lớn, Phương Du đã ngủ thiếp đi không lâu sau khi đặt điện thoại xuống.
Đồng hồ báo thức reo, Phương Du thức dậy đúng giờ.
Mãi đến sau bữa sáng, cô mới chạm vào chiếc điện thoại di động đang sạc pin ở đầu giường, nhìn thấy tin nhắn Đàm Vân Thư trả lời về việc quay lại.
"Nhanh thôi" nghĩa là nhanh đến mức nào? Cô không biết, cô chỉ biết đêm qua Đàm Vân Thư bị mất ngủ, vào lúc hai giờ sáng nàng còn nhắn tin để nói rằng nàng nhớ món bánh kẹp trứng bán gần khu chung cư của cô.
Hmm... Nhớ bánh kẹp trứng à?
Để tác thành cho đại tiểu thư ở Liễu Thành xa xôi, Phương Du ra ngoài, đi đến cửa hàng quen thuộc để mua một chiếc bánh kẹp trứng, chủ tiệm vốn quen biết cô chút kinh ngạc hỏi: "Sao hôm nay cháu lại mua vào buổi sáng?"
Phương Du thường đến mua đồ ăn sau khi tan sở.
"Sau chuyến công tác một tuần, cháu nhớ hương vị này." Phương Du mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Chủ tiệm vui vẻ nói: "Khó trách, mấy nay không gặp."
Những khách hàng khác đến mua, Phương Du không có thời gian để trò chuyện với chủ tiệm. Sau khi nói "buôn may bán đắt", cô cầm bánh kẹp trứng ra khỏi cửa hàng, vừa đi vừa chụp ảnh, cuối cùng chọn ra một tấm để gửi cho Đàm Vân Thư, để giải quyết nỗi nhớ nhung của đại tiểu thư về bánh kẹp trứng.
Nhưng khi đến công ty, tất cả những điều này đều bị cô lãng quên.
Cô đã gặp rất nhiều vấn đề trong chuyến công tác này. Cô phải mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành bản báo cáo cho Thẩm Ánh Chi. Cuộc họp kéo dài cả buổi sáng, đến giờ cơm trưa cô mới được nghỉ ngơi.
Sau đó cô mới có thời gian trả lời tin nhắn của Đàm Vân Thư, cô cố gắng kiềm chế bản thân khi đăng nhập vào WeChat trên máy tính, cô nhìn thấy tin nhắn của Đàm Vân Thư, cô luôn đè xuống để không trả lời, thay vào đó khi nhìn thấy tin nhắn của đồng nghiệp cô liền trả lời.
Đàm Vân Thư cũng biết cô bận công việc nên không gửi nhiều tin nhắn như tối qua, nàng chỉ nói rằng khi về Thủ đô sẽ mua bánh kẹp trứng này.
Ngoài ra, Đàm Vân Thư còn chia sẻ bức ảnh đám mây trông rất giống một con cá, đồng thời phác họa hình dáng của con cá, như sợ Phương Du không để ý.
Còn đặc biệt nhấn mạnh: [Mới vừa chụp.]
Ý nói đây không phải bức ảnh copy trên mạng.
Phương Du ôm trán, tâm trạng vui vẻ trả lời: [Thấy rồi.]
Cô cũng cảnh báo: [Hãy nhớ chú ý đến chế độ ăn uống và uống thuốc nếu cảm thấy khó chịu.]
[Tôi đã nghe lời cậu.] Đàm Vân Thư cũng đính kèm những bức ảnh về bữa sáng, bữa trưa mà nàng đã ăn, tất cả đều thanh đạm.
Phương Du: [. ]
Không đúng, nghe lời cô là sao? Đây là những gì bác sĩ đã dặn mà.
Cô không nói chuyện với Đàm Vân Thư nữa, vẻ mặt nghiêm túc, đứng dậy rời văn phòng để đến nhà ăn. Thời điểm hẹn với Tề Vận, bạn cùng ăn cơm của cô đã sắp đến.
Một lúc sau, cả hai ngồi xuống đối diện nhau với chiếc đĩa trên tay.
Tề Vận đã lâu không gặp cô, thấy thứ hai đi làm mà cô vẫn tươi cười, không khỏi thở dài: "Trợ lý Phương, em là nhân viên thần thánh nào vậy, làm sao mà đi làm thứ Hai lại vui như vậy?"
"Bộ trông em vui lắm hả chị?" Phương Du ngừng gắp đồ ăn, ánh mắt khẽ chuyển động.
Tề Vận gắp món ăn trên đĩa lên, gật đầu: "Đúng rồi." Cô nói ngay khi nhận ra, mở to mắt nhìn Phương Du, "Ơ? Có tiến triển gì mới trong mối quan hệ à?"
"......"
Phương Du hạ mắt xuống, không nhìn đồ ăn, trầm giọng nói: "Chị thích loại kẹo nào? Lát nữa có thể gửi link cho em."
"...Ôi trời ơi."
Tề Vận suýt chút nữa hét lên, nhưng trong nhà ăn có rất nhiều người, nhân lúc không có đồ ăn trong miệng, cố gắng che miệng của mình, lập tức nói: "Đừng lo lắng, chị sẽ không nói ra ngoài đâu, em nhất định phải tin tưởng chị. Chị toàn kể cho em nghe những câu chuyện phiếm trong giới tài chính, nhưng chị chưa từng nói một lời nào về em."
Nếu không lời bàn tán của người trong công ty truyền đến tai Phương Du, nguồn tin từ đâu sẽ lập tức bị phát hiện. Vị trí tổng trợ lý của Phương Du vẫn còn đó, không ai muốn đắc tội?
Phương Du lại cong môi dưới: "Được rồi, nhớ nói cho em biết chị thích loại kẹo nào nhé."
"Chị thích kẹo bơ cứng Thỏ Trắng, với nhiều hương vị khác nhau."
"Vâng."
Tề Vận cũng bắt đầu cười: "Nếu chị là em, khóe miệng của chị còn cứng hơn súng A/K."
Phương Du nhướng mày miễn bình luận.
Chỉ là...
Khi nào Đàm Vân Thư sẽ quay lại?
Đàm Vân Thư cũng muốn quay lại Thủ đô, nhưng không phải vô cớ mà nàng trở về Liễu Thành. Đàm Vân Hú không ăn chơi trác táng ở Liễu Thành, thay vào đó là đến Hải Thành; Đàm Trí Thành đến nghĩa trang để canh mộ vợ cũ, sẽ không quay lại cho đến thứ Năm.
Dù như ngồi trên đống lửa, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, kiên nhẫn xử lý công việc từ xa.
Ba ngày sau, trên mặt nàng không còn dấu vết chỗ bị Thôi Uyển tát, cơn đau đã biến mất từ lâu, nhưng khoảng cách giữa hai mẹ con ngày càng xa, không ai chịu nói chuyện với ai khi gặp nhau ở biệt thự.
Sắc mặt Thôi Uyển trông rất tệ, giống như bị bệnh, nhưng bà vẫn thích từ trong phòng khách ngồi nhìn ra khu vườn qua cửa sổ.
Nếu là Đàm Vân Thư khi còn nhỏ, nàng nghĩ mình sẽ quan tâm, nhưng hiện tại nàng đã gần 27 tuổi, nàng biết rõ ràng rằng trong thế giới của nàng, tình cảm gia đình rất mỏng manh.
Một người cha còn sống nhưng không khác gì đã chết, một người mẹ tầm thường luôn ám ảnh việc kiểm soát nàng, và một người anh cùng cha khác mẹ từ nhỏ đã có ác cảm với nàng và muốn nàng chết. Nàng sống trong ngôi nhà này, đã bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm gia đình chưa?
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng. Bầu không khí trò chuyện với Phương Du những ngày này rõ ràng đã khác so với trước đây, nàng cảm nhận được sự nhớ nhung mãnh liệt của Phương Du dành cho mình.
Như ngọn lửa than giữa mùa đông lạnh giá, nàng không còn thấy lạnh nữa.
Nhưng nàng vẫn bị kẹt ở Liễu Thành, không thể lập tức bay đến bên Phương Du được.
Sẽ thật tuyệt nếu có phép thuật, để nàng có thể xuất hiện trước mặt Phương Du. Liệu Phương Du có ngạc nhiên không? Nàng ấy muốn nhìn thấy đôi mắt ấm áp của Phương Du sáng lên, chỉ muốn nhìn mỗi Phương Du và trong mắt nàng chỉ có Phương Du thôi, sau đó nàng sẽ tháo kính của Phương Du xuống.
May mắn thay, vào tối thứ Tư, Đàm Vân Hú từ Hải Thành trở về, chủ động nhắn tin cho nàng, nói rằng hắn đã đặt nhà hàng, muốn mời nàng đi ăn tối.
Đàm Vân Thư trên đường đến nhà hàng yên tĩnh đó, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi biệt thự trong ba ngày qua.
Thôi Uyển nhìn thấy nàng đi xuống lầu, cùng với bộ trang phục nàng đang mặc, yếu ớt hỏi: "Con đi đâu vậy?"
"Con đi gặp Đàm Vân Hú."
"Tại sao lại đến gặp hắn?"
Đàm Vân Thư nhìn mẹ, bình tĩnh nói: "Có chuyện." Nàng hỏi thêm: "Mẹ, mẹ bị cảm à?"
"Không phải chuyện của con."
"Dạ."
Đàm Vân Thư xoay người, thanh âm giòn giã vang lên trên mặt đất
Vừa mới đi tới cửa, Thôi Uyển đã gọi nàng: "Vân Thư..."
Bước chân của Đàm Vân Thư dừng lại. Nàng không quay đầu lại, vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước.
"Con thực sự... oán hận mẹ sao..." Thôi Uyển hỏi như thể đã cạn kiệt sức lực.
"Không có chuyện hận hay không hận, mẹ ạ, cũng giống như con thôi, cũng không thể nói là yêu hay không yêu.
Đàm Vân Thư nói xong không dừng lại, bước ra khỏi cửa. Cho dù Thôi Uyển đang khóc ở phía sau, nàng cũng không quay đầu lại.
Cơn mưa phùn lại bắt đầu rơi vào buổi tối, phủ bóng lên toàn thành phố.
Nửa tiếng sau, Đàm Vân Thư đến nhà hàng mà Đàm Vân Hú đặt.
Nhà hàng này nằm ở một vị trí tuyệt vời, được xây dựng rất hoành tráng. Đây là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở Liễu Thành, có khung cảnh đẹp, bầu không khí bí mật. Nó chủ yếu được sử dụng để chiêu đãi trong các thương vụ kinh doanh. Nàng đã từng đến đây nhiều lần.
Khi người phục vụ mở cửa gian phòng riêng, nàng thấy ngoài Đàm Vân Hú, bên trong còn có một người đàn ông khác.
"Ai vậy? Tại sao không giới thiệu trước cho tôi?" Đàm Vân Thư bình tĩnh kéo ghế ra và ngồi xuống đối diện họ.
"Hạng Tuấn của Tập đoàn Na Lâm." Đàm Vân Hú rót rượu, "Đây là một người bạn tốt mà anh đã gặp ở Hải Thành. Trước đây không phải em đã nghĩ đến việc bắt đầu một dự án hợp tác với Tập đoàn Na Lâm sao? Anh trai em có chu đáo không? Anh đã mang Hạng Tuấn đến cho em."
"Nhưng chuyện của công ty có liên quan gì đến anh?"
Đàm Vân Hú cau mày: "Tao cũng họ Đàm, tại sao tao không thể quan tâm đến chuyện của công ty?"
Hạng Tuấn mặc một bộ vest và đi giày da, ngũ quan hài hòa. Hắn trông lớn hơn nàng vài tuổi, có lẽ bằng tuổi Đàm Vân Hú. Hắn nói: "Đàm tiểu thư, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. "
"Tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau trước đây."
Hạng Tuấn cười: "Tiếc quá, tôi chỉ đơn phương nhìn em. Cuộc phỏng vấn về hoạt động từ thiện, tôi đã xem tất cả." Hắn nói thêm: "Tôi luôn muốn tìm một cơ hội để gặp em,tôi nghĩ về thời điểm này."
Đàm Vân Thư nói thẳng: "Tôi đã từ chối dự án hợp tác với tập đoàn Na Lâm." Sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng, "Đàm Vân Hú, tôi không biết anh đang nghĩ gì?"
Đàm Vân Hú xoa xoa vành ly rượu đỏ, nhìn nàng với vẻ mặt u ám.
Trên bàn có rất nhiều món ăn hảo hạng, nhưng Đàm Vân Thư căn bản không có ý định động đũa. Nàng cũng không muốn ở trong hoàn cảnh như thế này nữa, nhếch môi dưới, nói: "Đàm Vân Hú, tôi khuyên anh nên cẩn trọng một chút. Nếu không, anh cho rằng mình là người duy nhất có thể gây rắc rối à?"
Đàm Vân Hú muốn lặp lại thủ đoạn cũ của mình, và Hạng Tuấn cũng không khác gì so với Lư Quý Châu lúc trước.
Hạng Tuấn vuốt cằm nói: "Đàm tiểu thư, tôi rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của em." Hắn lại nói: "Tôi không phải Lư Quý Châu, tôi không có người phụ nữ nào khác bên ngoài. Đàm tiểu thư hoàn toàn có thể yên tâm."
Đàm Vân Thư cười khúc khích: "Chỉ là, bên ngoài, tôi có người phụ nữ mà mình rất yêu." Nàng nhướng mày, "Sao vậy? Đàm Vân Hú không nói với anh à?"
......
Chiều thứ năm, Phương Du uống cà phê thay trà.
Đã bốn ngày trôi qua, Đàm Vân Thư vẫn chưa quay lại, mặc dù buổi tối hai người vẫn trò chuyện, bầu không khí dịu dàng và mơ hồ hơn trước rất nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút hư ảo khi không nhìn thấy người.
Thủ đô đang mưa, bầu trời xám xịt, ngay cả một "nhân viên thần thánh" như Phương Du dường như cũng thiếu sức lực.
Phòng trà của công ty chật kín nhân viên đến lấy cà phê, trong đó có Tề Vận.
Không lâu sau, Phương Du liền ngồi xuống kế cửa sổ, nhìn mưa rơi bên ngoài cửa, nhịp tim vẫn không ổn định như trước.
Trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy sợ những ngày mưa.
Tề Vận lại ngồi xuống đối diện cô, đang nhai một viên kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng trong miệng.
Hai người không trò chuyện, Tề Vận đang lướt qua nhóm trò chuyện trên điện thoại di động của mình, xem tin đồn trong giới tài chính. Một lúc sau, cô nói: "Thật nhàm chán. Không có tin đồn tình cảm nào trên mạng cả"
"......" Phương Du đang suy nghĩ vẩn vơ thì bị gián đoạn, quay người lại, cười nói: "Nói thật, Chị Vận, chị thích mấy loại chuyện phiếm này sao?"
Tề Vận: "Ha ha ha."
Phương Du uống hết Americano trong ly, đang định đứng dậy trở lại văn phòng, liền nghe thấy Tề Vận nói: "Này! Có tin nóng hổi đây!"
"Hửm? Chuyện gì?" Phương Du tùy tiện hỏi.
Tề Vận hạ giọng: "Nghe nói Đàm tổng sắp cưới người của tập đoàn Na Lâm."
Chiếc ly không còn ở trong tay Phương Du, "bụp" một tiếng, chiếc ly sứ vỡ tan tành trên sàn nhà.
Đàm Vân Thư không hề cảm thấy buồn ngủ, nàng nhìn chằm chằm vào tin nhắn "Khi nào cậu quay lại, tôi sẽ nói cho cậu biết", đầu óc ngừng hoạt động ngay tại chỗ, thậm chí chớp mắt cũng là hành động máy móc vô thức.
Đợi cho đến khi phản ứng lại, nụ cười nhanh chóng nở trên khuôn mặt nàng.
Nàng hiểu đúng mà, phải không?
Ý của Phương Du là cô muốn nói trực tiếp với nàng rằng nàng rất dễ thương. Nói rộng ra một chút, chẳng lẽ không chỉ có mình nàng nhớ đối phương và muốn gặp mặt đối phương? Nếu không cô có thể nói thẳng trên điện thoại di động, cần gì phải đợi cho đến khi nàng trở về Thủ đô.
Vui mừng khôn xiết, Đàm Vân Thư cam tâm tình nguyện bị ngạt thở trong điều này. Nàng cong môi, thậm chí phớt lờ nỗi đau trên mặt.
Vài phút trôi qua, nàng trả lời bằng ba chữ: [Được, ngủ ngon.]
Cảm thấy còn chưa đủ, gần mười giờ rưỡi nhắn thêm một câu nữa: [Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.]
Nàng thực sự muốn đặt vé máy bay ngay bây giờ để xuất hiện trước mặt Phương Du vào lúc bình minh. Nàng thậm chí còn nhấp vào giao diện đặt vé của phần mềm để xem các chuyến bay. Tuy nhiên, nàng không thể quên lý do chuyến trở về lần này của mình. Cuối cùng, nàng chỉ có thể chịu đựng, rồi thoát ra, xem lại cuộc trò chuyện tối nay với Phương Du cảm thấy thư giãn.
Vẫn còn một số việc cần phải giải quyết để tránh những rắc rối về sau.
Khác với chứng mất ngủ của cô, đi bộ hàng chục nghìn bước suốt cả tuần trong chuyến công tác, ngoài ra còn có sự dao động cảm xúc rất lớn, Phương Du đã ngủ thiếp đi không lâu sau khi đặt điện thoại xuống.
Đồng hồ báo thức reo, Phương Du thức dậy đúng giờ.
Mãi đến sau bữa sáng, cô mới chạm vào chiếc điện thoại di động đang sạc pin ở đầu giường, nhìn thấy tin nhắn Đàm Vân Thư trả lời về việc quay lại.
"Nhanh thôi" nghĩa là nhanh đến mức nào? Cô không biết, cô chỉ biết đêm qua Đàm Vân Thư bị mất ngủ, vào lúc hai giờ sáng nàng còn nhắn tin để nói rằng nàng nhớ món bánh kẹp trứng bán gần khu chung cư của cô.
Hmm... Nhớ bánh kẹp trứng à?
Để tác thành cho đại tiểu thư ở Liễu Thành xa xôi, Phương Du ra ngoài, đi đến cửa hàng quen thuộc để mua một chiếc bánh kẹp trứng, chủ tiệm vốn quen biết cô chút kinh ngạc hỏi: "Sao hôm nay cháu lại mua vào buổi sáng?"
Phương Du thường đến mua đồ ăn sau khi tan sở.
"Sau chuyến công tác một tuần, cháu nhớ hương vị này." Phương Du mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Chủ tiệm vui vẻ nói: "Khó trách, mấy nay không gặp."
Những khách hàng khác đến mua, Phương Du không có thời gian để trò chuyện với chủ tiệm. Sau khi nói "buôn may bán đắt", cô cầm bánh kẹp trứng ra khỏi cửa hàng, vừa đi vừa chụp ảnh, cuối cùng chọn ra một tấm để gửi cho Đàm Vân Thư, để giải quyết nỗi nhớ nhung của đại tiểu thư về bánh kẹp trứng.
Nhưng khi đến công ty, tất cả những điều này đều bị cô lãng quên.
Cô đã gặp rất nhiều vấn đề trong chuyến công tác này. Cô phải mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành bản báo cáo cho Thẩm Ánh Chi. Cuộc họp kéo dài cả buổi sáng, đến giờ cơm trưa cô mới được nghỉ ngơi.
Sau đó cô mới có thời gian trả lời tin nhắn của Đàm Vân Thư, cô cố gắng kiềm chế bản thân khi đăng nhập vào WeChat trên máy tính, cô nhìn thấy tin nhắn của Đàm Vân Thư, cô luôn đè xuống để không trả lời, thay vào đó khi nhìn thấy tin nhắn của đồng nghiệp cô liền trả lời.
Đàm Vân Thư cũng biết cô bận công việc nên không gửi nhiều tin nhắn như tối qua, nàng chỉ nói rằng khi về Thủ đô sẽ mua bánh kẹp trứng này.
Ngoài ra, Đàm Vân Thư còn chia sẻ bức ảnh đám mây trông rất giống một con cá, đồng thời phác họa hình dáng của con cá, như sợ Phương Du không để ý.
Còn đặc biệt nhấn mạnh: [Mới vừa chụp.]
Ý nói đây không phải bức ảnh copy trên mạng.
Phương Du ôm trán, tâm trạng vui vẻ trả lời: [Thấy rồi.]
Cô cũng cảnh báo: [Hãy nhớ chú ý đến chế độ ăn uống và uống thuốc nếu cảm thấy khó chịu.]
[Tôi đã nghe lời cậu.] Đàm Vân Thư cũng đính kèm những bức ảnh về bữa sáng, bữa trưa mà nàng đã ăn, tất cả đều thanh đạm.
Phương Du: [. ]
Không đúng, nghe lời cô là sao? Đây là những gì bác sĩ đã dặn mà.
Cô không nói chuyện với Đàm Vân Thư nữa, vẻ mặt nghiêm túc, đứng dậy rời văn phòng để đến nhà ăn. Thời điểm hẹn với Tề Vận, bạn cùng ăn cơm của cô đã sắp đến.
Một lúc sau, cả hai ngồi xuống đối diện nhau với chiếc đĩa trên tay.
Tề Vận đã lâu không gặp cô, thấy thứ hai đi làm mà cô vẫn tươi cười, không khỏi thở dài: "Trợ lý Phương, em là nhân viên thần thánh nào vậy, làm sao mà đi làm thứ Hai lại vui như vậy?"
"Bộ trông em vui lắm hả chị?" Phương Du ngừng gắp đồ ăn, ánh mắt khẽ chuyển động.
Tề Vận gắp món ăn trên đĩa lên, gật đầu: "Đúng rồi." Cô nói ngay khi nhận ra, mở to mắt nhìn Phương Du, "Ơ? Có tiến triển gì mới trong mối quan hệ à?"
"......"
Phương Du hạ mắt xuống, không nhìn đồ ăn, trầm giọng nói: "Chị thích loại kẹo nào? Lát nữa có thể gửi link cho em."
"...Ôi trời ơi."
Tề Vận suýt chút nữa hét lên, nhưng trong nhà ăn có rất nhiều người, nhân lúc không có đồ ăn trong miệng, cố gắng che miệng của mình, lập tức nói: "Đừng lo lắng, chị sẽ không nói ra ngoài đâu, em nhất định phải tin tưởng chị. Chị toàn kể cho em nghe những câu chuyện phiếm trong giới tài chính, nhưng chị chưa từng nói một lời nào về em."
Nếu không lời bàn tán của người trong công ty truyền đến tai Phương Du, nguồn tin từ đâu sẽ lập tức bị phát hiện. Vị trí tổng trợ lý của Phương Du vẫn còn đó, không ai muốn đắc tội?
Phương Du lại cong môi dưới: "Được rồi, nhớ nói cho em biết chị thích loại kẹo nào nhé."
"Chị thích kẹo bơ cứng Thỏ Trắng, với nhiều hương vị khác nhau."
"Vâng."
Tề Vận cũng bắt đầu cười: "Nếu chị là em, khóe miệng của chị còn cứng hơn súng A/K."
Phương Du nhướng mày miễn bình luận.
Chỉ là...
Khi nào Đàm Vân Thư sẽ quay lại?
Đàm Vân Thư cũng muốn quay lại Thủ đô, nhưng không phải vô cớ mà nàng trở về Liễu Thành. Đàm Vân Hú không ăn chơi trác táng ở Liễu Thành, thay vào đó là đến Hải Thành; Đàm Trí Thành đến nghĩa trang để canh mộ vợ cũ, sẽ không quay lại cho đến thứ Năm.
Dù như ngồi trên đống lửa, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, kiên nhẫn xử lý công việc từ xa.
Ba ngày sau, trên mặt nàng không còn dấu vết chỗ bị Thôi Uyển tát, cơn đau đã biến mất từ lâu, nhưng khoảng cách giữa hai mẹ con ngày càng xa, không ai chịu nói chuyện với ai khi gặp nhau ở biệt thự.
Sắc mặt Thôi Uyển trông rất tệ, giống như bị bệnh, nhưng bà vẫn thích từ trong phòng khách ngồi nhìn ra khu vườn qua cửa sổ.
Nếu là Đàm Vân Thư khi còn nhỏ, nàng nghĩ mình sẽ quan tâm, nhưng hiện tại nàng đã gần 27 tuổi, nàng biết rõ ràng rằng trong thế giới của nàng, tình cảm gia đình rất mỏng manh.
Một người cha còn sống nhưng không khác gì đã chết, một người mẹ tầm thường luôn ám ảnh việc kiểm soát nàng, và một người anh cùng cha khác mẹ từ nhỏ đã có ác cảm với nàng và muốn nàng chết. Nàng sống trong ngôi nhà này, đã bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm gia đình chưa?
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng. Bầu không khí trò chuyện với Phương Du những ngày này rõ ràng đã khác so với trước đây, nàng cảm nhận được sự nhớ nhung mãnh liệt của Phương Du dành cho mình.
Như ngọn lửa than giữa mùa đông lạnh giá, nàng không còn thấy lạnh nữa.
Nhưng nàng vẫn bị kẹt ở Liễu Thành, không thể lập tức bay đến bên Phương Du được.
Sẽ thật tuyệt nếu có phép thuật, để nàng có thể xuất hiện trước mặt Phương Du. Liệu Phương Du có ngạc nhiên không? Nàng ấy muốn nhìn thấy đôi mắt ấm áp của Phương Du sáng lên, chỉ muốn nhìn mỗi Phương Du và trong mắt nàng chỉ có Phương Du thôi, sau đó nàng sẽ tháo kính của Phương Du xuống.
May mắn thay, vào tối thứ Tư, Đàm Vân Hú từ Hải Thành trở về, chủ động nhắn tin cho nàng, nói rằng hắn đã đặt nhà hàng, muốn mời nàng đi ăn tối.
Đàm Vân Thư trên đường đến nhà hàng yên tĩnh đó, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi biệt thự trong ba ngày qua.
Thôi Uyển nhìn thấy nàng đi xuống lầu, cùng với bộ trang phục nàng đang mặc, yếu ớt hỏi: "Con đi đâu vậy?"
"Con đi gặp Đàm Vân Hú."
"Tại sao lại đến gặp hắn?"
Đàm Vân Thư nhìn mẹ, bình tĩnh nói: "Có chuyện." Nàng hỏi thêm: "Mẹ, mẹ bị cảm à?"
"Không phải chuyện của con."
"Dạ."
Đàm Vân Thư xoay người, thanh âm giòn giã vang lên trên mặt đất
Vừa mới đi tới cửa, Thôi Uyển đã gọi nàng: "Vân Thư..."
Bước chân của Đàm Vân Thư dừng lại. Nàng không quay đầu lại, vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước.
"Con thực sự... oán hận mẹ sao..." Thôi Uyển hỏi như thể đã cạn kiệt sức lực.
"Không có chuyện hận hay không hận, mẹ ạ, cũng giống như con thôi, cũng không thể nói là yêu hay không yêu.
Đàm Vân Thư nói xong không dừng lại, bước ra khỏi cửa. Cho dù Thôi Uyển đang khóc ở phía sau, nàng cũng không quay đầu lại.
Cơn mưa phùn lại bắt đầu rơi vào buổi tối, phủ bóng lên toàn thành phố.
Nửa tiếng sau, Đàm Vân Thư đến nhà hàng mà Đàm Vân Hú đặt.
Nhà hàng này nằm ở một vị trí tuyệt vời, được xây dựng rất hoành tráng. Đây là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở Liễu Thành, có khung cảnh đẹp, bầu không khí bí mật. Nó chủ yếu được sử dụng để chiêu đãi trong các thương vụ kinh doanh. Nàng đã từng đến đây nhiều lần.
Khi người phục vụ mở cửa gian phòng riêng, nàng thấy ngoài Đàm Vân Hú, bên trong còn có một người đàn ông khác.
"Ai vậy? Tại sao không giới thiệu trước cho tôi?" Đàm Vân Thư bình tĩnh kéo ghế ra và ngồi xuống đối diện họ.
"Hạng Tuấn của Tập đoàn Na Lâm." Đàm Vân Hú rót rượu, "Đây là một người bạn tốt mà anh đã gặp ở Hải Thành. Trước đây không phải em đã nghĩ đến việc bắt đầu một dự án hợp tác với Tập đoàn Na Lâm sao? Anh trai em có chu đáo không? Anh đã mang Hạng Tuấn đến cho em."
"Nhưng chuyện của công ty có liên quan gì đến anh?"
Đàm Vân Hú cau mày: "Tao cũng họ Đàm, tại sao tao không thể quan tâm đến chuyện của công ty?"
Hạng Tuấn mặc một bộ vest và đi giày da, ngũ quan hài hòa. Hắn trông lớn hơn nàng vài tuổi, có lẽ bằng tuổi Đàm Vân Hú. Hắn nói: "Đàm tiểu thư, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. "
"Tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau trước đây."
Hạng Tuấn cười: "Tiếc quá, tôi chỉ đơn phương nhìn em. Cuộc phỏng vấn về hoạt động từ thiện, tôi đã xem tất cả." Hắn nói thêm: "Tôi luôn muốn tìm một cơ hội để gặp em,tôi nghĩ về thời điểm này."
Đàm Vân Thư nói thẳng: "Tôi đã từ chối dự án hợp tác với tập đoàn Na Lâm." Sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng, "Đàm Vân Hú, tôi không biết anh đang nghĩ gì?"
Đàm Vân Hú xoa xoa vành ly rượu đỏ, nhìn nàng với vẻ mặt u ám.
Trên bàn có rất nhiều món ăn hảo hạng, nhưng Đàm Vân Thư căn bản không có ý định động đũa. Nàng cũng không muốn ở trong hoàn cảnh như thế này nữa, nhếch môi dưới, nói: "Đàm Vân Hú, tôi khuyên anh nên cẩn trọng một chút. Nếu không, anh cho rằng mình là người duy nhất có thể gây rắc rối à?"
Đàm Vân Hú muốn lặp lại thủ đoạn cũ của mình, và Hạng Tuấn cũng không khác gì so với Lư Quý Châu lúc trước.
Hạng Tuấn vuốt cằm nói: "Đàm tiểu thư, tôi rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của em." Hắn lại nói: "Tôi không phải Lư Quý Châu, tôi không có người phụ nữ nào khác bên ngoài. Đàm tiểu thư hoàn toàn có thể yên tâm."
Đàm Vân Thư cười khúc khích: "Chỉ là, bên ngoài, tôi có người phụ nữ mà mình rất yêu." Nàng nhướng mày, "Sao vậy? Đàm Vân Hú không nói với anh à?"
......
Chiều thứ năm, Phương Du uống cà phê thay trà.
Đã bốn ngày trôi qua, Đàm Vân Thư vẫn chưa quay lại, mặc dù buổi tối hai người vẫn trò chuyện, bầu không khí dịu dàng và mơ hồ hơn trước rất nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút hư ảo khi không nhìn thấy người.
Thủ đô đang mưa, bầu trời xám xịt, ngay cả một "nhân viên thần thánh" như Phương Du dường như cũng thiếu sức lực.
Phòng trà của công ty chật kín nhân viên đến lấy cà phê, trong đó có Tề Vận.
Không lâu sau, Phương Du liền ngồi xuống kế cửa sổ, nhìn mưa rơi bên ngoài cửa, nhịp tim vẫn không ổn định như trước.
Trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy sợ những ngày mưa.
Tề Vận lại ngồi xuống đối diện cô, đang nhai một viên kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng trong miệng.
Hai người không trò chuyện, Tề Vận đang lướt qua nhóm trò chuyện trên điện thoại di động của mình, xem tin đồn trong giới tài chính. Một lúc sau, cô nói: "Thật nhàm chán. Không có tin đồn tình cảm nào trên mạng cả"
"......" Phương Du đang suy nghĩ vẩn vơ thì bị gián đoạn, quay người lại, cười nói: "Nói thật, Chị Vận, chị thích mấy loại chuyện phiếm này sao?"
Tề Vận: "Ha ha ha."
Phương Du uống hết Americano trong ly, đang định đứng dậy trở lại văn phòng, liền nghe thấy Tề Vận nói: "Này! Có tin nóng hổi đây!"
"Hửm? Chuyện gì?" Phương Du tùy tiện hỏi.
Tề Vận hạ giọng: "Nghe nói Đàm tổng sắp cưới người của tập đoàn Na Lâm."
Chiếc ly không còn ở trong tay Phương Du, "bụp" một tiếng, chiếc ly sứ vỡ tan tành trên sàn nhà.
/153
|