Khách sạn có hệ thống sưởi, dù nhiệt độ ngày đêm ở đây chênh lệch khá lớn, nhưng buổi tối cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh.
Nhưng lúc này Phương Du không cảm nhận được chút ấm áp nào, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì Đàm Vân Thư đã thẳng thắn vạch trần cô.
Quai hàm cô hơi siết lại, không nói gì.
"Ting" – thang máy đã đến tầng của phòng Phương Du. Cô nắm tay Đàm Vân Thư đi về phía phòng của mình, chỉ là đôi chân cô cảm thấy có phần nặng nề.
Nhưng giờ Đàm Vân Thư đã chủ động nhắc đến chuyện này, nếu cô tiếp tục né tránh thì cũng không hợp lý.
Chỉ trong vài hơi thở, hai người đã bước vào phòng của Phương Du.
Bên ngoài trời đen như mực, ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, căn phòng không lớn lắm, vừa bước vào đã có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu của hai người in trên cửa kính.
Phương Du đã ở đây một thời gian dài khi đi công tác, hàng ngày đều có người đến dọn dẹp, nhưng trong phòng vẫn có dấu vết sinh hoạt của cô, như chiếc áo khoác dạ treo trên giá hay chiếc laptop để trên bàn, những thứ mà Đàm Vân Thư có thể nhìn thấy khi họ gọi video cho nhau.
Và hộp quà màu trắng nằm yên tĩnh trên bàn cạnh giường, như thể nó đã ngủ đông suốt thời gian qua.
Ánh mắt của Đàm Vân Thư dừng lại trên chiếc hộp đó vài giây, rồi nàng im lặng thu ánh mắt về, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nàng nhắc đến chuyện này một cách dịu dàng như vậy, là vì nàng không muốn cãi nhau với Phương Du. Tuy nhiên khi nhìn thấy chiếc hộp chưa được mở, nàng vẫn cảm thấy có chút cay đắng. Nàng tiến lại gần, cúi xuống chạm nhẹ trán mình vào trán Phương Du, giọng nói dịu dàng: "Không sao đâu Phương Du, mình sẽ làm cùng cậu, được không?"
Không hiểu sao, Phương Du khi nghe nàng hỏi vậy, mắt đỏ nhanh chóng lên, nhìn thẳng vào nàng, vẻ mặt bướng bỉnh và đáng thương.
Cô dường như quên mất phải trả lời như thế nào.
Đàm Vân Thư đưa tay lên, ngón tay khẽ vuốt đuôi mắt cô, đôi môi nàng mím lại trước khi cất lời: "Món quà mình tặng cậu, thật sự không muốn mở ra đến thế sao? Nhưng mà, cậu đã tặng mình chuỗi ngọc trai Úc rồi đấy thôi. Chỉ là hôm nay mình không đeo nó. Người ta không thể có tiêu chuẩn kép, Phương Du."
"Đàm Vân Thư..."
"Ừm?"
Phương Du ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào vai nàng. Chủ đề này quá thẳng thắn, sự bối rối của cô cũng bị lộ ra.
Cô vẫn không biết phải nói gì, tài hùng biện thường ngày bỗng chốc biến mất, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: "Cậu có thất vọng không?"
Đến lượt Đàm Vân Thư không trả lời, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Ánh mắt của Phương Du rơi trên kính cửa sổ, hình ảnh hai người họ ôm nhau phản chiếu rõ nét, nhưng muốn nhìn thấy vẻ mặt nhau qua đó cũng vô ích. Cô chớp mắt, hơi thở vẫn chưa trở lại bình thường.
"Không phải thất vọng."
Giọng của Đàm Vân Thư vang lên: "Mà là buồn. Mình cảm thấy cậu vẫn chưa nhận ra mối quan hệ của chúng ta đã khác rồi."
"Hồi đại học, cậu tính toán rất kỹ mọi thứ với mình, ngay cả lần đi thuê phòng, mình không ở lại, cậu đã chuyển lại toàn bộ tiền cho mình, còn thừa ra 100 tệ nữa. Mình đoán rằng 100 tệ đó là tiền chiếc quần lót." Đàm Vân Thư nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ. "Một lý do khiến cậu tặng mình chiếc trâm cài, phần nào do mình đã chi quá nhiều tiền để mua 88 thỏi son đó, nên cậu muốn trả lại theo cách đó, phải không?"
"Đúng vậy."
"Còn nhiều lần như vậy nữa. Mình hiểu mà, cậu không muốn bị mình coi thường, cậu không muốn mình nghĩ rằng cậu đến với mình vì tiền. Cậu có lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh, mình hiểu hết."
"Nhưng Phương Du, tụi mình hiện tại đang yêu nhau. Mình cũng không rõ yêu nhau phải làm thế nào mới đúng, nhưng mình biết việc từ chối quà của đối phương sẽ khiến đối phương buồn. Cậu cũng hiểu điều này, nên cậu tránh né, cậu không muốn mình phát hiện ra. Lần trước mình hỏi, cậu cũng không nói thật."
"Cậu cứ nghĩ chỉ cần trốn trong vỏ, cho đến khi mình phát hiện, mọi chuyện vẫn ổn, đúng không?"
Nói đến đây, Đàm Vân Thư buông tay ra, nhìn Phương Du.
Nước mắt của Phương Du rơi xuống, lấp lánh dưới ánh đèn. Tất cả những suy nghĩ của cô đều bị Đàm Vân Thư nhìn thấu.
Cô không còn chỗ nào để ẩn mình nữa.
Đàm Vân Thư dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên: "Mình cũng đã xem vài bộ phim thần tượng. Trong những lúc thế này, hai nhân vật chính thường cãi nhau to, trước tiên sẽ hỏi lý do, hỏi cậu tại sao lại làm như vậy, sau đó cãi đến trời long đất lở. Nếu là ngày trước, có lẽ mình sẽ làm vậy."
"Nhưng bây giờ, mình không nỡ. Tụi mình mới yêu nhau chưa được bao lâu, vốn đã ít khi gặp nhau. Trước đây, khi trời mưa ở Sydney, cậu kể cho mình nghe, mà mình chỉ có thể ôm cậu qua màn hình, nên mình không muốn phí thời gian và sức lực vào những chuyện này."
"Giờ mình nói chuyện với cậu theo cách này, cậu có thể chấp nhận được không?"
Phương Du lại ôm lấy cổ Đàm Vân Thư, khóc thút thít.
Những ngày tháng đã qua, áp lực đè nặng lên thần kinh của cô, cô biết mình không nên làm như vậy, ít nhất cô cũng nên thành thật hơn.
Cô chìm trong sự dằn vặt không ngừng và tự trách móc bản thân.
Nhưng cô không biết làm sao để thoát ra khỏi tình huống này, không biết phải mở lời với Đàm Vân Thư thế nào, không biết làm sao để lột trần nội tâm của mình ra cho nàng thấy. Thậm chí, ngay cả khi gặp nàng hôm nay, cô vẫn lo sợ, không muốn trở về khách sạn quá sớm.
Đàm Vân Thư ôm lấy cô, ngồi xuống ghế sofa, hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Nhìn Phương Du như vậy, Đàm Vân Thư cũng thấy đau lòng. Nàng biết khoảng cách giữa họ là quá lớn, nhưng cũng biết đây là một vấn đề cần giải quyết.
Chiếc đồng hồ này không phải là món quà nàng tùy tiện tặng. Dù không phải là chiếc đồng hồ này, thì trong tương lai cũng sẽ là một món đồ đắt tiền khác.
Lần chiến tranh lạnh trước đây với Phương Du, nàng đã đoán ra lý do, nhưng vẫn cảm thấy nó quá mơ hồ, không nắm bắt được. Mãi cho đến khi nàng thấy hộp kẹo hỷ chưa được mở trong căn hộ của Phương Du, nàng mới hiểu rõ.
Chiếc đồng hồ này là một bài kiểm tra của nàng.
Nàng dùng nó cốt yếu để kiểm tra suy nghĩ và thái độ của Phương Du, và rõ ràng, nàng đã đoán đúng.
Nếu không có chuyện bại lộ mối quan hệ của nàng và Phương Du, có lẽ nàng sẽ không vội vã đến đây như vậy. Nhưng chính vì chuyện này xảy ra, nàng sợ Phương Du sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Vì thế nàng phải đến.
Nhưng những điều này, nàng sẽ không nói ra.
Hiện tại, trong miệng nàng là vị mặn của nước mắt Phương Du, nàng nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, Phương Du, mình không trách cậu."
"Xin lỗi." Phương Du không biết nói thêm gì.
Kính mắt của cô đã được tháo ra từ lâu, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, chẳng còn thấy rõ điều gì. Tuy nhiên hơi thở ấm áp của Đàm Vân Thư lại vô cùng rõ ràng, và đôi môi của nàng vẫn truyền nhiệt lên làn da cô.
Đàm Vân Thư lấy giấy lau nước mắt cho cô, giọng nói mang theo chân thành: "Mình không hôn nổi nữa, cưng à."
Đôi mắt đen trắng của Phương Du vẫn sáng ngời như hai viên ngọc đen lấp lánh.
Đàm Vân Thư vừa lau nước mắt cho cô vừa hỏi: "Lúc trước có khóc vì chuyện này không?"
"... Có."
Phương Du ngại ngùng, muốn quay đi, nhưng lại tham lam muốn ở trong vòng tay dịu dàng của Đàm Vân Thư, chỉ là hơi cảm thấy xấu hổ khi trả lời.
Đàm Vân Thư mỉm cười: "Mình biết mà."
Nước mắt của Phương Du cuối cùng cũng ngừng lại trong khoảnh khắc này, cô đã có thể nhìn thấy nàng rõ hơn. Cô nhìn Đàm Vân Thư nhướng mày với mình, đôi môi xinh đẹp của nàng mở ra rồi khép lại: "Có phải cậu thích mình nhiều hơn rồi phải không?"
"Đúng vậy, thích cậu nhiều lắm."
Phương Du nói trong khi giọng vẫn còn nghẹn ngào, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc những lời này đi thẳng vào tai của Đàm Vân Thư.
Nàng ngẩn người một chút, chưa kịp phản ứng lại.
Phương Du vòng tay qua eo nàng, lại vùi mặt vào vai nàng.
Cả hai im lặng thêm một lúc, nhưng không khí đã mềm mại hơn, không còn căng thẳng nữa.
Khoảng mười giây trôi qua, khi đôi môi của Phương Du khẽ cử động, giọng nói của cô gợi lên những suy nghĩ bối rối trong đầu Đàm Vân Thư, nhưng lại khiến nàng không thể tìm thấy phương hướng.
"Không chỉ thích cậu, Đàm Vân Thư, mình yêu cậu nhiều lắm."
Phương Du nói bằng giọng trầm ấm, vẫn còn chút nghẹt mũi, nhưng lại làm lời nói đó càng có thêm trọng lượng.
Thừa nhận rằng mình thích một người thì không khó, nhưng thừa nhận rằng mình yêu một người thì không đơn giản như vậy.
Sự khác biệt giai cấp giữa họ vẫn còn đó, nhưng nhờ những lời Đàm Vân Thư nói tối nay, Phương Du đã đưa bản thân ra khỏi ngõ cụt.
Cô không nên che giấu, làm Đàm Vân Thư buồn.
Cổ họng của Đàm Vân Thư chuyển động mấy lần, rồi nàng mới thoát khỏi niềm vui sướng, nói: "Mình cũng... rất yêu cậu, Phương Du."
Lần đầu tiên nói ra chữ "yêu," cả hai đều cảm thấy có chút khó khăn.
Khác với những câu "yêu" dễ dàng tìm thấy trên thị trường, họ đều hiểu rằng chữ này có ý nghĩa như thế nào với người kia.
Đó là tình cảm kéo dài chín năm, là nhịp tim đồng điệu vào lúc này, là người bên cạnh vẫn luôn và chỉ có thể là người đó.
Phương Du chớp mắt trong ánh đèn, cô quay sang nhìn khuôn mặt thanh tú của Đàm Vân Thư: "Sau này mình sẽ không làm vậy nữa, cậu tha thứ cho mình được không?"
Đàm Vân Thư nhẹ nhàng ậm ừ: "Mở quà ra đi rồi mình sẽ tha thứ."
"Nó vẫn quá đắt, Đàm Vân Thư, tiền lương và tiền thưởng cả năm của mình cộng lại còn không bằng..."
Đón nhận món quà này vẫn là một việc khó khăn với Phương Du. Cô chỉ không muốn sau này phải giấu giếm Đàm Vân Thư nữa.
Đàm Vân Thư véo má cô, nghiêm túc nói: "Tiền không thể mang theo khi chết, cho nên chỉ cần chi tiêu thật tốt lúc còn sống. Hơn nữa, cậu đã tặng mình món quà tốt nhất trong khả năng của cậu rồi. Chuỗi ngọc trai Úc chất lượng tốt như thế cũng không rẻ, không có vài chục ngàn thì không mua được. Cậu tưởng mình không biết à?"
"Tụi mình đều muốn tặng đối phương những gì tốt nhất, Phương Du, đừng từ chối mình."
Phương Du nhìn nàng, cuối cùng cũng gật đầu: "Được."
Hai phút sau, Đàm Vân Thư lại ôm Phương Du vào lòng, Phương Du ngồi bắt chéo chân, trên đùi cô là chiếc hộp trắng.
Đàm Vân Thư tựa cằm lên vai cô, hai tay vòng qua eo cô, nâng chiếc hộp tinh xảo này lên. Nhưng chỉ vài giây sau, Phương Du đã kéo tay nàng để cùng nhau mở hộp.
Bên trong hộp trắng là một hộp màu xanh lá cây, trên đó khắc logo của thương hiệu.
Mở thêm một lớp nữa, chiếc đồng hồ hiện ra.
Đàm Vân Thư nhìn chiếc đồng hồ và nói: "Cậu có thắc mắc tại sao mình biết cậu chưa mở nó ra không? Đây là câu trả lời, mặt đồng hồ này màu xanh lá cây, không phải màu vàng. Đúng vậy, mình đã lừa cậu đấy."
"Lúc cậu hỏi, mình đã biết rồi."
"Hửm?"
"Lần trước ở Dung Thành, cậu cũng dùng chiêu này, nói rằng thấy thông báo chuyến bay về Thủ đô bị hoãn để thử mình."
"......"
Đàm Vân Thư khẽ hừ một tiếng rồi bỏ qua chuyện đó, nàng đỡ lấy chiếc đồng hồ tinh tế và sang trọng, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Phương Du, cẩn thận đeo đồng hồ vào và thắt chặt lại: "Hơn một tháng rồi, cuối cùng chiếc đồng hồ này cũng có chủ."
Nàng nói xong, hôn nhẹ lên tai Phương Du, thì thầm: "Nhưng cậu vẫn phải trả giá cho những gì mình đã làm, Phương Du. Mình không dễ dỗ dành đâu, cậu biết mà."
"Vậy phải giống lần trước."
Nhưng lúc này Phương Du không cảm nhận được chút ấm áp nào, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì Đàm Vân Thư đã thẳng thắn vạch trần cô.
Quai hàm cô hơi siết lại, không nói gì.
"Ting" – thang máy đã đến tầng của phòng Phương Du. Cô nắm tay Đàm Vân Thư đi về phía phòng của mình, chỉ là đôi chân cô cảm thấy có phần nặng nề.
Nhưng giờ Đàm Vân Thư đã chủ động nhắc đến chuyện này, nếu cô tiếp tục né tránh thì cũng không hợp lý.
Chỉ trong vài hơi thở, hai người đã bước vào phòng của Phương Du.
Bên ngoài trời đen như mực, ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, căn phòng không lớn lắm, vừa bước vào đã có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu của hai người in trên cửa kính.
Phương Du đã ở đây một thời gian dài khi đi công tác, hàng ngày đều có người đến dọn dẹp, nhưng trong phòng vẫn có dấu vết sinh hoạt của cô, như chiếc áo khoác dạ treo trên giá hay chiếc laptop để trên bàn, những thứ mà Đàm Vân Thư có thể nhìn thấy khi họ gọi video cho nhau.
Và hộp quà màu trắng nằm yên tĩnh trên bàn cạnh giường, như thể nó đã ngủ đông suốt thời gian qua.
Ánh mắt của Đàm Vân Thư dừng lại trên chiếc hộp đó vài giây, rồi nàng im lặng thu ánh mắt về, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nàng nhắc đến chuyện này một cách dịu dàng như vậy, là vì nàng không muốn cãi nhau với Phương Du. Tuy nhiên khi nhìn thấy chiếc hộp chưa được mở, nàng vẫn cảm thấy có chút cay đắng. Nàng tiến lại gần, cúi xuống chạm nhẹ trán mình vào trán Phương Du, giọng nói dịu dàng: "Không sao đâu Phương Du, mình sẽ làm cùng cậu, được không?"
Không hiểu sao, Phương Du khi nghe nàng hỏi vậy, mắt đỏ nhanh chóng lên, nhìn thẳng vào nàng, vẻ mặt bướng bỉnh và đáng thương.
Cô dường như quên mất phải trả lời như thế nào.
Đàm Vân Thư đưa tay lên, ngón tay khẽ vuốt đuôi mắt cô, đôi môi nàng mím lại trước khi cất lời: "Món quà mình tặng cậu, thật sự không muốn mở ra đến thế sao? Nhưng mà, cậu đã tặng mình chuỗi ngọc trai Úc rồi đấy thôi. Chỉ là hôm nay mình không đeo nó. Người ta không thể có tiêu chuẩn kép, Phương Du."
"Đàm Vân Thư..."
"Ừm?"
Phương Du ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào vai nàng. Chủ đề này quá thẳng thắn, sự bối rối của cô cũng bị lộ ra.
Cô vẫn không biết phải nói gì, tài hùng biện thường ngày bỗng chốc biến mất, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: "Cậu có thất vọng không?"
Đến lượt Đàm Vân Thư không trả lời, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Ánh mắt của Phương Du rơi trên kính cửa sổ, hình ảnh hai người họ ôm nhau phản chiếu rõ nét, nhưng muốn nhìn thấy vẻ mặt nhau qua đó cũng vô ích. Cô chớp mắt, hơi thở vẫn chưa trở lại bình thường.
"Không phải thất vọng."
Giọng của Đàm Vân Thư vang lên: "Mà là buồn. Mình cảm thấy cậu vẫn chưa nhận ra mối quan hệ của chúng ta đã khác rồi."
"Hồi đại học, cậu tính toán rất kỹ mọi thứ với mình, ngay cả lần đi thuê phòng, mình không ở lại, cậu đã chuyển lại toàn bộ tiền cho mình, còn thừa ra 100 tệ nữa. Mình đoán rằng 100 tệ đó là tiền chiếc quần lót." Đàm Vân Thư nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ. "Một lý do khiến cậu tặng mình chiếc trâm cài, phần nào do mình đã chi quá nhiều tiền để mua 88 thỏi son đó, nên cậu muốn trả lại theo cách đó, phải không?"
"Đúng vậy."
"Còn nhiều lần như vậy nữa. Mình hiểu mà, cậu không muốn bị mình coi thường, cậu không muốn mình nghĩ rằng cậu đến với mình vì tiền. Cậu có lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh, mình hiểu hết."
"Nhưng Phương Du, tụi mình hiện tại đang yêu nhau. Mình cũng không rõ yêu nhau phải làm thế nào mới đúng, nhưng mình biết việc từ chối quà của đối phương sẽ khiến đối phương buồn. Cậu cũng hiểu điều này, nên cậu tránh né, cậu không muốn mình phát hiện ra. Lần trước mình hỏi, cậu cũng không nói thật."
"Cậu cứ nghĩ chỉ cần trốn trong vỏ, cho đến khi mình phát hiện, mọi chuyện vẫn ổn, đúng không?"
Nói đến đây, Đàm Vân Thư buông tay ra, nhìn Phương Du.
Nước mắt của Phương Du rơi xuống, lấp lánh dưới ánh đèn. Tất cả những suy nghĩ của cô đều bị Đàm Vân Thư nhìn thấu.
Cô không còn chỗ nào để ẩn mình nữa.
Đàm Vân Thư dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên: "Mình cũng đã xem vài bộ phim thần tượng. Trong những lúc thế này, hai nhân vật chính thường cãi nhau to, trước tiên sẽ hỏi lý do, hỏi cậu tại sao lại làm như vậy, sau đó cãi đến trời long đất lở. Nếu là ngày trước, có lẽ mình sẽ làm vậy."
"Nhưng bây giờ, mình không nỡ. Tụi mình mới yêu nhau chưa được bao lâu, vốn đã ít khi gặp nhau. Trước đây, khi trời mưa ở Sydney, cậu kể cho mình nghe, mà mình chỉ có thể ôm cậu qua màn hình, nên mình không muốn phí thời gian và sức lực vào những chuyện này."
"Giờ mình nói chuyện với cậu theo cách này, cậu có thể chấp nhận được không?"
Phương Du lại ôm lấy cổ Đàm Vân Thư, khóc thút thít.
Những ngày tháng đã qua, áp lực đè nặng lên thần kinh của cô, cô biết mình không nên làm như vậy, ít nhất cô cũng nên thành thật hơn.
Cô chìm trong sự dằn vặt không ngừng và tự trách móc bản thân.
Nhưng cô không biết làm sao để thoát ra khỏi tình huống này, không biết phải mở lời với Đàm Vân Thư thế nào, không biết làm sao để lột trần nội tâm của mình ra cho nàng thấy. Thậm chí, ngay cả khi gặp nàng hôm nay, cô vẫn lo sợ, không muốn trở về khách sạn quá sớm.
Đàm Vân Thư ôm lấy cô, ngồi xuống ghế sofa, hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Nhìn Phương Du như vậy, Đàm Vân Thư cũng thấy đau lòng. Nàng biết khoảng cách giữa họ là quá lớn, nhưng cũng biết đây là một vấn đề cần giải quyết.
Chiếc đồng hồ này không phải là món quà nàng tùy tiện tặng. Dù không phải là chiếc đồng hồ này, thì trong tương lai cũng sẽ là một món đồ đắt tiền khác.
Lần chiến tranh lạnh trước đây với Phương Du, nàng đã đoán ra lý do, nhưng vẫn cảm thấy nó quá mơ hồ, không nắm bắt được. Mãi cho đến khi nàng thấy hộp kẹo hỷ chưa được mở trong căn hộ của Phương Du, nàng mới hiểu rõ.
Chiếc đồng hồ này là một bài kiểm tra của nàng.
Nàng dùng nó cốt yếu để kiểm tra suy nghĩ và thái độ của Phương Du, và rõ ràng, nàng đã đoán đúng.
Nếu không có chuyện bại lộ mối quan hệ của nàng và Phương Du, có lẽ nàng sẽ không vội vã đến đây như vậy. Nhưng chính vì chuyện này xảy ra, nàng sợ Phương Du sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Vì thế nàng phải đến.
Nhưng những điều này, nàng sẽ không nói ra.
Hiện tại, trong miệng nàng là vị mặn của nước mắt Phương Du, nàng nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, Phương Du, mình không trách cậu."
"Xin lỗi." Phương Du không biết nói thêm gì.
Kính mắt của cô đã được tháo ra từ lâu, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, chẳng còn thấy rõ điều gì. Tuy nhiên hơi thở ấm áp của Đàm Vân Thư lại vô cùng rõ ràng, và đôi môi của nàng vẫn truyền nhiệt lên làn da cô.
Đàm Vân Thư lấy giấy lau nước mắt cho cô, giọng nói mang theo chân thành: "Mình không hôn nổi nữa, cưng à."
Đôi mắt đen trắng của Phương Du vẫn sáng ngời như hai viên ngọc đen lấp lánh.
Đàm Vân Thư vừa lau nước mắt cho cô vừa hỏi: "Lúc trước có khóc vì chuyện này không?"
"... Có."
Phương Du ngại ngùng, muốn quay đi, nhưng lại tham lam muốn ở trong vòng tay dịu dàng của Đàm Vân Thư, chỉ là hơi cảm thấy xấu hổ khi trả lời.
Đàm Vân Thư mỉm cười: "Mình biết mà."
Nước mắt của Phương Du cuối cùng cũng ngừng lại trong khoảnh khắc này, cô đã có thể nhìn thấy nàng rõ hơn. Cô nhìn Đàm Vân Thư nhướng mày với mình, đôi môi xinh đẹp của nàng mở ra rồi khép lại: "Có phải cậu thích mình nhiều hơn rồi phải không?"
"Đúng vậy, thích cậu nhiều lắm."
Phương Du nói trong khi giọng vẫn còn nghẹn ngào, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc những lời này đi thẳng vào tai của Đàm Vân Thư.
Nàng ngẩn người một chút, chưa kịp phản ứng lại.
Phương Du vòng tay qua eo nàng, lại vùi mặt vào vai nàng.
Cả hai im lặng thêm một lúc, nhưng không khí đã mềm mại hơn, không còn căng thẳng nữa.
Khoảng mười giây trôi qua, khi đôi môi của Phương Du khẽ cử động, giọng nói của cô gợi lên những suy nghĩ bối rối trong đầu Đàm Vân Thư, nhưng lại khiến nàng không thể tìm thấy phương hướng.
"Không chỉ thích cậu, Đàm Vân Thư, mình yêu cậu nhiều lắm."
Phương Du nói bằng giọng trầm ấm, vẫn còn chút nghẹt mũi, nhưng lại làm lời nói đó càng có thêm trọng lượng.
Thừa nhận rằng mình thích một người thì không khó, nhưng thừa nhận rằng mình yêu một người thì không đơn giản như vậy.
Sự khác biệt giai cấp giữa họ vẫn còn đó, nhưng nhờ những lời Đàm Vân Thư nói tối nay, Phương Du đã đưa bản thân ra khỏi ngõ cụt.
Cô không nên che giấu, làm Đàm Vân Thư buồn.
Cổ họng của Đàm Vân Thư chuyển động mấy lần, rồi nàng mới thoát khỏi niềm vui sướng, nói: "Mình cũng... rất yêu cậu, Phương Du."
Lần đầu tiên nói ra chữ "yêu," cả hai đều cảm thấy có chút khó khăn.
Khác với những câu "yêu" dễ dàng tìm thấy trên thị trường, họ đều hiểu rằng chữ này có ý nghĩa như thế nào với người kia.
Đó là tình cảm kéo dài chín năm, là nhịp tim đồng điệu vào lúc này, là người bên cạnh vẫn luôn và chỉ có thể là người đó.
Phương Du chớp mắt trong ánh đèn, cô quay sang nhìn khuôn mặt thanh tú của Đàm Vân Thư: "Sau này mình sẽ không làm vậy nữa, cậu tha thứ cho mình được không?"
Đàm Vân Thư nhẹ nhàng ậm ừ: "Mở quà ra đi rồi mình sẽ tha thứ."
"Nó vẫn quá đắt, Đàm Vân Thư, tiền lương và tiền thưởng cả năm của mình cộng lại còn không bằng..."
Đón nhận món quà này vẫn là một việc khó khăn với Phương Du. Cô chỉ không muốn sau này phải giấu giếm Đàm Vân Thư nữa.
Đàm Vân Thư véo má cô, nghiêm túc nói: "Tiền không thể mang theo khi chết, cho nên chỉ cần chi tiêu thật tốt lúc còn sống. Hơn nữa, cậu đã tặng mình món quà tốt nhất trong khả năng của cậu rồi. Chuỗi ngọc trai Úc chất lượng tốt như thế cũng không rẻ, không có vài chục ngàn thì không mua được. Cậu tưởng mình không biết à?"
"Tụi mình đều muốn tặng đối phương những gì tốt nhất, Phương Du, đừng từ chối mình."
Phương Du nhìn nàng, cuối cùng cũng gật đầu: "Được."
Hai phút sau, Đàm Vân Thư lại ôm Phương Du vào lòng, Phương Du ngồi bắt chéo chân, trên đùi cô là chiếc hộp trắng.
Đàm Vân Thư tựa cằm lên vai cô, hai tay vòng qua eo cô, nâng chiếc hộp tinh xảo này lên. Nhưng chỉ vài giây sau, Phương Du đã kéo tay nàng để cùng nhau mở hộp.
Bên trong hộp trắng là một hộp màu xanh lá cây, trên đó khắc logo của thương hiệu.
Mở thêm một lớp nữa, chiếc đồng hồ hiện ra.
Đàm Vân Thư nhìn chiếc đồng hồ và nói: "Cậu có thắc mắc tại sao mình biết cậu chưa mở nó ra không? Đây là câu trả lời, mặt đồng hồ này màu xanh lá cây, không phải màu vàng. Đúng vậy, mình đã lừa cậu đấy."
"Lúc cậu hỏi, mình đã biết rồi."
"Hửm?"
"Lần trước ở Dung Thành, cậu cũng dùng chiêu này, nói rằng thấy thông báo chuyến bay về Thủ đô bị hoãn để thử mình."
"......"
Đàm Vân Thư khẽ hừ một tiếng rồi bỏ qua chuyện đó, nàng đỡ lấy chiếc đồng hồ tinh tế và sang trọng, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Phương Du, cẩn thận đeo đồng hồ vào và thắt chặt lại: "Hơn một tháng rồi, cuối cùng chiếc đồng hồ này cũng có chủ."
Nàng nói xong, hôn nhẹ lên tai Phương Du, thì thầm: "Nhưng cậu vẫn phải trả giá cho những gì mình đã làm, Phương Du. Mình không dễ dỗ dành đâu, cậu biết mà."
"Vậy phải giống lần trước."
/153
|