Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có
Chương 140 - Ngoại truyện: Đại học, góc nhìn của Đàm Vân Thư (2)
/153
|
Khi nghe thấy Phương Du hỏi có muốn lên nhà để hong khô chiếc váy hay không, Đàm Vân Thư chẳng hề ngạc nhiên.
Dù trước đây nàng và Phương Du chỉ gặp nhau qua một cuộc thi, nhưng nàng luôn cảm thấy Phương Du sẽ mời mình lên nhà, bởi trong mắt nàng, tính cách của Phương Du cũng giống như ngoại hình dịu dàng và ngoan ngoãn của cô.
Sao Phương Du có thể thờ ơ khi thấy lưng nàng đã bị ướt hết?
Với suy nghĩ đó, Đàm Vân Thư gật đầu đáp, "Được," rồi đi theo Phương Du vào Sân số 35 Tinh Hồ.
Khu chung cư này chật chội, nhỏ hẹp và không sạch sẽ, khi trời mưa mùi hôi càng khó chịu.
Chỉ khi bước vào nhà của Phương Du, những mùi khó chịu đó mới biến mất.
Đàm Vân Thư không có chỗ nào khác để đứng, phòng khách là nơi dì Phương ngủ, nên nàng chỉ còn cách đến phòng của Phương Du.
Căn phòng chật chội, ngoài cửa sổ tiếng mưa tí tách vang lên.
Quần áo của họ đều bị ướt mưa, dính vào người, tạo cảm giác không thoải mái. Đàm Vân Thư nhìn thấy Phương Du mở tủ quần áo, lôi ra một chiếc áo thun và quần đùi, ngượng ngùng nói: "Tất cả đều đã được giặt sạch."
"Cảm ơn," Đàm Vân Thư nở một nụ cười.
Phương Du nhanh chóng đi tới đóng cửa sổ: "Cậu thay đồ ở đây nhé, mình sẽ vào phòng tắm."
"Được."
Phương Du cầm bộ đồ ngủ quen thuộc của mình rồi vào phòng tắm, giữa họ chỉ cách nhau một bức tường.
Đàm Vân Thư nhìn chiếc áo thun và quần đùi trong tay, trong lòng tràn đầy hứng thú.
Chẳng mấy chốc, nàng đã cởi chiếc váy của mình ra và thay bộ đồ có mùi hương của Phương Du. Phương Du thấp hơn nàng khoảng 4 hay 5cm, nhưng bộ đồ này khá rộng, nên nàng mặc vào vẫn thoải mái.
Cùng lúc đó, Phương Du từ phòng tắm bước ra, cô đã thay một bộ đồ ngủ mát mẻ.
Ánh mắt hai người lại chạm nhau, Phương Du nhanh chóng lảng tránh, rồi lấy máy sấy tóc treo trên tường xuống và nói: "Mình sẽ giúp cậu sấy khô váy."
Đàm Vân Thư lại mỉm cười: "Cảm ơn."
"Phải là mình cảm ơn cậu mới đúng, nếu không có cậu, mình sẽ còn chật vật hơn nữa."
"Liệu mình có thể ngồi đây không?" Đàm Vân Thư chuyển chủ đề, nàng chỉ vào mép giường gần cửa sổ.
Căn phòng quá nhỏ, chỉ có một bàn học và một chiếc ghế, việc đứng cạnh nhau cũng trở nên khó khăn.
Phương Du ngạc nhiên một chút, rồi lập tức trả lời: "Được."
Đàm Vân Thư mở cửa sổ và ngồi xuống, trong khi Phương Du ngồi trên ghế, cầm máy sấy tóc giúp nàng sấy khô chiếc váy.
Chiếc máy sấy có vẻ rẻ tiền phát ra âm thanh khá chói tai, hòa lẫn với tiếng mưa ngoài cửa sổ. Tuy nhiên tâm trạng của Đàm Vân Thư vẫn không bị ảnh hưởng, nàng chăm chú quan sát Phương Du.
Phương Du rõ ràng có hơi căng thẳng, đôi môi cô mím chặt, lưng thẳng hơn cả lúc ở trường, dường như sợ làm hỏng chiếc váy, cô cẩn thận sấy từng chút một.
Từ góc nhìn của Đàm Vân Thư, nàng có thể thấy rõ góc nghiêng của Phương Du, đường nét mềm mại, ngây thơ nhưng lại mang chút bướng bỉnh. Mái tóc bị mưa làm ướt vẫn khiến Phương Du trông dễ thương, kích thích người khác muốn bảo vệ, hoặc có lẽ... muốn trêu chọc.
Không ai nói gì thêm, Đàm Vân Thư thi thoảng trả lời vài tin nhắn, rồi lại ngẩng đầu nhìn Phương Du. Nụ cười trên môi nàng chưa bao giờ tắt.
Chỉ đến khi Phương Du sấy khô chiếc váy, Đàm Vân Thư mới cất điện thoại, nhìn Phương Du và nói: "Mình biết cậu là con gái của dì Phương."
"... Đúng vậy."
Mục đích của câu nói này rất đơn giản, nàng cần xác nhận xem Phương Du có biết sự thật này hay không. Nếu biết, đó có thể là lý do chính khiến Phương Du đồng ý để nàng đưa về nhà, hơn nữa, còn để nàng ở lại trong phòng của cô.
Nghe câu trả lời của cô, Đàm Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy chiếc váy từ tay Phương Du, mỉm cười hỏi: "Chỉ là, liệu mình có thể ngủ ở đây một lúc được không, Phương Du?"
Nàng nói: "Có hơi buồn ngủ."
Quả nhiên, Phương Du vẫn không từ chối nàng.
Nhưng có lẽ điều này nằm ngoài dự đoán của cô, vì khi trả lời chữ "được", giọng nói của Phương Du kéo dài hơn thường lệ.
"Cảm ơn."
Chiếc giường này rộng 1m5, đối với Đàm Vân Thư thì hơi nhỏ, hơn nữa, đệm giường cũng cứng, còn chất liệu ga trải giường không mấy mềm mại, nhưng mùi hương trên đó lại khiến nàng cảm thấy yên tâm.
Vài phút sau, nàng đã chìm vào giấc ngủ một cách bình yên.
Nàng biết rằng hôm nay mẹ mình bận rộn giao lưu với các phu nhân khác, sẽ không chú ý đến nàng. Còn lịch làm việc của dì Phương, nàng cũng đã lưu ý kỹ, đêm nay dì Phương sẽ không về nhà.
Nàng ngủ một giấc từ 5 giờ đến 8 giờ, tròn ba tiếng, không hề thức giấc giữa chừng.
Khi tỉnh dậy, nàng nhìn thấy Phương Du vẫn ngồi trên chiếc ghế cuối giường, cúi đầu viết gì đó, không phát ra tiếng động, chiếc đèn bàn mở cũng không quá chói mắt.
Có lẽ vì cách âm trong phòng không tốt, Phương Du đã đóng cửa sổ khi nàng ngủ.
Khi tỉnh dậy trong căn phòng này, Đàm Vân Thư có cảm thấy mơ màng một lúc. Khi đã tỉnh táo lại, nàng khẽ cười, chậm rãi ngồi dậy và hắng giọng: "Mình dậy rồi."
Ngay lập tức, Phương Du trên ghế xoay đầu lại: "Cậu dậy rồi?"
Đàm Vân Thư chăm chú nhìn vào mắt cô, môi nàng khẽ nhếch lên, cười nhẹ: "Sao phải lặp lại lời mình?"
"...Xác nhận thôi."
"Đang viết gì vậy?"
"Bài tập."
Đàm Vân Thư co gối lại, đặt cằm lên đó, hỏi tiếp: "Bài tập của khoa Kế toán các cậu nhiều lắm à?"
"Nhiều."
"Nhưng cậu lại nói rất ít."
Phương Du đẩy gọng kính lên, lúng túng không biết phải trả lời sao.
Đàm Vân Thư khẽ chớp mắt, dịu dàng và thành thật nói: "Không sao, tụi mình vừa mới quen nhau mà, Phương Du." Rồi nàng hơi tiếc nuối: "Nhưng giờ mình phải về nhà rồi."
"Được."
Phương Du đặt bút xuống: "Mình ra ngoài trước."
Đàm Vân Thư nhìn bóng lưng Phương Du khuất dần, rồi đứng dậy thay lại váy của mình.
Nàng không thể ở lại đây lâu hơn nữa, nếu không nàng sợ mình sẽ bị bại lộ.
Nhưng khi Phương Du nói muốn tiễn nàng xuống lầu, nàng cũng không từ chối.
Không biết cơn mưa đã tạnh từ khi nào, nhưng con đường trong khu dân cư đầy những vũng nước. Phương Du bật đèn pin đi trước, vừa đi vừa nhắc nàng "cẩn thận" và bảo nàng cứ theo bước chân của cô để tránh vũng nước.
Những chiếc bóng nhỏ của họ phản chiếu trong vũng nước, dưới ánh đèn không mấy sáng sủa, Đàm Vân Thư nhìn Phương Du, cảm thấy nơi này dường như cũng không còn khó chịu như lúc đầu.
Chẳng mấy chốc, Phương Du đã đưa nàng đến bên cạnh xe.
Đêm khuya yên tĩnh, Phương Du lại lên tiếng cảm ơn nàng.
"Nếu thực sự muốn cảm ơn mình, có cách khác đó." Đàm Vân Thư cười nhẹ.
"Cách gì?"
"Thêm mình vào WeChat đi, mình sẽ nói cho cậu biết."
"Được."
Nghe câu trả lời dứt khoát của Phương Du, trái tim Đàm Vân Thư như ngừng đập trong giây lát.
Nàng không khỏi nghĩ về những người từng bị Phương Du từ chối, trong đôi mắt nàng hiện lên một nụ cười ẩn giấu mà Phương Du khó nhận ra.
Nhìn thông báo kết bạn thành công, Đàm Vân Thư cất điện thoại, quay sang Phương Du, cười bí ẩn: "Sau này mình sẽ nói cho cậu."
Sau này là khi nào? Chính Đàm Vân Thư cũng không rõ.
Nàng không thể thường xuyên về nhà muộn hay không về, chỉ có thể chờ khi nào Thôi Uyển bận rộn không thể chú ý đến nàng.
Dường như có một chiếc lông vũ luôn lướt nhẹ trên trái tim nàng. Trong những ngày ở trường, nàng tự hỏi tại sao lại không gặp được Phương Du nữa, rõ ràng trước đây vẫn có thể chạm mặt cô.
Nàng nhiều lần mở khung trò chuyện với Phương Du, nhưng cuối cùng lại chẳng gửi gì cả, hết lần này đến lần khác ẩn hộp thoại với Phương Du đi.
Có một đợt duyệt binh khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự năm nhất, nàng đứng trên bục với vai trò người dẫn chương trình.
Ánh mắt nàng chợt chuyển hướng và nhìn thấy Phương Du ngồi trên một hàng ghế không xa.
Buổi duyệt binh thu hút nhiều người đến xem, bao gồm cả những người không thuộc trường. Khán đài đông đúc, mọi người ngồi thành nhóm, nhưng Phương Du rõ ràng đến một mình. Cô đeo ba lô, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo hoodie và quần jean, trông rất thanh thoát và dễ thương.
Đàm Vân Thư nhanh chóng nhận thấy những ánh mắt thường xuyên liếc nhìn Phương Du, điều này khiến nàng cau mày.
Trong lúc lãnh đạo phát biểu, Đàm Vân Thư lùi về phía sau, giả vờ nhìn vô thức về chỗ Phương Du đang ngồi, tình cờ chạm mắt Phương Du, ánh mắt họ gặp nhau.
Lần này, người đầu tiên lảng tránh lại là nàng.
Chiều hôm đó chỉ có một tiết học, sau một hồi do dự, Đàm Vân Thư nhắn tin cho Phương Du: [Cậu có ở nhà chiều nay không?]
Một lúc sau, Phương Du mới trả lời: [Có.]
[Liệu mình có thể đến nhà cậu ngủ trưa thêm một lần nữa không?]
[Có thể.]
Nhìn thấy câu trả lời này, tâm trạng ảm đạm trong lòng Đàm Vân Thư lập tức tan biến.
Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, vài người bạn cùng lớp đến hỏi nàng có muốn đi chơi không. Nàng mỉm cười từ chối, bảo rằng chiều nay đã có kế hoạch rồi.
"Được thôi, cậu bận mà." Bạn học cũng không ép, vì ai cũng biết rằng Đàm Vân Thư luôn có nhiều việc hơn họ.
Nửa tiếng sau, Đàm Vân Thư lái xe đến Sân số 35 Tinh Hồ.
Hôm nay trời không mưa, nơi này trông vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng nàng không bận tâm lắm, vì nàng lại được gặp riêng Phương Du.
Phương Du lo sợ nàng không nhớ đường, nên đã xuống đón nàng.
Nhìn bóng dáng thanh mảnh phía trước, lông mi của Đàm Vân Thư khẽ rung động. Chỉ khi bước vào phòng của Phương Du, nàng mới giả vờ "muộn màng nhận ra" và hỏi: "Liệu mình có làm phiền cậu không?"
Phương Du lắc đầu, đẩy nhẹ kính lên, đáp lại bằng giọng vui vẻ: "Không đâu."
"Thật sao?" Đàm Vân Thư nhẹ nhàng đến gần, giọng nàng cũng vô thức trở nên nhỏ hơn.
"Thật mà."
"Vậy lần sau mình có thể đến nữa không?"
Phương Du dường như không hiểu câu hỏi này ngay lập tức, đôi mắt cô thậm chí quên chớp.
Đàm Vân Thư cười, lùi một bước và xin lỗi: "Xin lỗi, vì mình..."
Nàng đang định tìm cớ, như việc mình quá mệt mỏi, ngủ ở đây cảm thấy an tâm hơn, nhưng trước khi kịp nói hết, Phương Du đã lên tiếng đáp: "Chỉ cần cậu báo trước là được."
Đến lượt Đàm Vân Thư sững người, rồi nàng bật cười.
"Cảm ơn."
Trong hai tháng tiếp theo, Đàm Vân Thư lại đến nhà Phương Du để nghỉ trưa vài lần. Nhưng không phải lần nào nàng cũng ngủ lâu, đôi khi nàng tỉnh dậy trước, ngồi bên mép giường và nhìn Phương Du làm bài tập. Nàng còn lấy vở của Phương Du ra lật xem, ngắm nghía nét chữ đẹp của cô.
Nhưng sau nhiều lần hơn, ánh mắt của nàng dừng lại trên đôi môi mềm mại, hồng hào của Phương Du, và nàng tự hỏi không biết hôn lên đó sẽ như thế nào nhỉ.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, Đàm Vân Thư khẽ khép mắt, trong lòng có chút bối rối.
Tại sao nàng lại muốn hôn Phương Du?
"Đàm Vân Thư." Giọng nói trong trẻo của Phương Du kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.
Đàm Vân Thư ngẩng đầu lên, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Vào cuối tháng Mười Một, nhân lúc mẹ nàng ra ngoài, Đàm Vân Thư lại đến nhà Phương Du.
Thời tiết đã lạnh hơn, trong phòng không có điều hòa hay máy sưởi, hơi lạnh thấm vào người. Lần này, nàng không mặc áo thun và quần đùi của Phương Du nữa mà tự mang theo bộ đồ ngủ của mình.
"Cậu có lạnh không?" Phương Du ngồi trên ghế, nghiêng đầu hỏi.
Bên ngoài trời đang dần tối, cửa sổ đã đóng, đèn trong phòng bật sáng. Đàm Vân Thư nhìn vào mắt Phương Du, mỉm cười, đưa tay ra: "Cậu thử xem."
Mi mắt Phương Du khẽ rung động, nhưng cô vẫn đưa tay ra chạm vào tay Đàm Vân Thư. Khi Phương Du định rút tay lại, Đàm Vân Thư đã nắm lấy tay cô.
Đàm Vân Thư tiến lại gần chỗ Phương Du và nói trước: "Sao mình cảm thấy tay cậu còn lạnh hơn tay mình vậy?"
Phương Du không dám nhìn nàng, chỉ nhìn vào đôi tay vẫn chưa tách ra của hai người.
Đàm Vân Thư nhân cơ hội đưa tay còn lại lên bao trọn lấy tay Phương Du: "Để mình sưởi cho cậu, Phương Du."
"... Cảm ơn."
Bàn tay của Phương Du cứng hơn tay nàng, có lẽ do làm bài tập quá lâu, đôi tay đã trở nên lạnh lẽo. Nhưng Đàm Vân Thư không chỉ dừng lại ở việc sưởi ấm, nàng còn thổi hơi ấm vào tay Phương Du. Rõ ràng, Phương Du có chút không quen, khẽ giật nhẹ tay để rút ra.
Nhưng nhờ vậy, Đàm Vân Thư đã ngồi sát Phương Du hơn nhiều.
Ban đầu, nàng ngồi dựa vào cửa sổ, nhưng bây giờ nàng gần như ngồi ở vị trí phía sau bên trái của Phương Du, ánh mắt nàng không thể không dừng lại trên cặp kính của Phương Du, rồi lướt xuống đôi môi cô.
"Cậu cận bao nhiêu độ?"
"Hơn một độ."
"Ồ..."
Đàm Vân Thư quyết định nghe theo tiếng gọi của trái tim mình, tay phải nàng đặt lên thành ghế, nàng hiếm khi căng thẳng như lúc này, cất tiếng.
"Phương Du, môi mình có vẻ hơi lạnh."
"Nếu không tin, cậu thử hôn xem."
Dù trước đây nàng và Phương Du chỉ gặp nhau qua một cuộc thi, nhưng nàng luôn cảm thấy Phương Du sẽ mời mình lên nhà, bởi trong mắt nàng, tính cách của Phương Du cũng giống như ngoại hình dịu dàng và ngoan ngoãn của cô.
Sao Phương Du có thể thờ ơ khi thấy lưng nàng đã bị ướt hết?
Với suy nghĩ đó, Đàm Vân Thư gật đầu đáp, "Được," rồi đi theo Phương Du vào Sân số 35 Tinh Hồ.
Khu chung cư này chật chội, nhỏ hẹp và không sạch sẽ, khi trời mưa mùi hôi càng khó chịu.
Chỉ khi bước vào nhà của Phương Du, những mùi khó chịu đó mới biến mất.
Đàm Vân Thư không có chỗ nào khác để đứng, phòng khách là nơi dì Phương ngủ, nên nàng chỉ còn cách đến phòng của Phương Du.
Căn phòng chật chội, ngoài cửa sổ tiếng mưa tí tách vang lên.
Quần áo của họ đều bị ướt mưa, dính vào người, tạo cảm giác không thoải mái. Đàm Vân Thư nhìn thấy Phương Du mở tủ quần áo, lôi ra một chiếc áo thun và quần đùi, ngượng ngùng nói: "Tất cả đều đã được giặt sạch."
"Cảm ơn," Đàm Vân Thư nở một nụ cười.
Phương Du nhanh chóng đi tới đóng cửa sổ: "Cậu thay đồ ở đây nhé, mình sẽ vào phòng tắm."
"Được."
Phương Du cầm bộ đồ ngủ quen thuộc của mình rồi vào phòng tắm, giữa họ chỉ cách nhau một bức tường.
Đàm Vân Thư nhìn chiếc áo thun và quần đùi trong tay, trong lòng tràn đầy hứng thú.
Chẳng mấy chốc, nàng đã cởi chiếc váy của mình ra và thay bộ đồ có mùi hương của Phương Du. Phương Du thấp hơn nàng khoảng 4 hay 5cm, nhưng bộ đồ này khá rộng, nên nàng mặc vào vẫn thoải mái.
Cùng lúc đó, Phương Du từ phòng tắm bước ra, cô đã thay một bộ đồ ngủ mát mẻ.
Ánh mắt hai người lại chạm nhau, Phương Du nhanh chóng lảng tránh, rồi lấy máy sấy tóc treo trên tường xuống và nói: "Mình sẽ giúp cậu sấy khô váy."
Đàm Vân Thư lại mỉm cười: "Cảm ơn."
"Phải là mình cảm ơn cậu mới đúng, nếu không có cậu, mình sẽ còn chật vật hơn nữa."
"Liệu mình có thể ngồi đây không?" Đàm Vân Thư chuyển chủ đề, nàng chỉ vào mép giường gần cửa sổ.
Căn phòng quá nhỏ, chỉ có một bàn học và một chiếc ghế, việc đứng cạnh nhau cũng trở nên khó khăn.
Phương Du ngạc nhiên một chút, rồi lập tức trả lời: "Được."
Đàm Vân Thư mở cửa sổ và ngồi xuống, trong khi Phương Du ngồi trên ghế, cầm máy sấy tóc giúp nàng sấy khô chiếc váy.
Chiếc máy sấy có vẻ rẻ tiền phát ra âm thanh khá chói tai, hòa lẫn với tiếng mưa ngoài cửa sổ. Tuy nhiên tâm trạng của Đàm Vân Thư vẫn không bị ảnh hưởng, nàng chăm chú quan sát Phương Du.
Phương Du rõ ràng có hơi căng thẳng, đôi môi cô mím chặt, lưng thẳng hơn cả lúc ở trường, dường như sợ làm hỏng chiếc váy, cô cẩn thận sấy từng chút một.
Từ góc nhìn của Đàm Vân Thư, nàng có thể thấy rõ góc nghiêng của Phương Du, đường nét mềm mại, ngây thơ nhưng lại mang chút bướng bỉnh. Mái tóc bị mưa làm ướt vẫn khiến Phương Du trông dễ thương, kích thích người khác muốn bảo vệ, hoặc có lẽ... muốn trêu chọc.
Không ai nói gì thêm, Đàm Vân Thư thi thoảng trả lời vài tin nhắn, rồi lại ngẩng đầu nhìn Phương Du. Nụ cười trên môi nàng chưa bao giờ tắt.
Chỉ đến khi Phương Du sấy khô chiếc váy, Đàm Vân Thư mới cất điện thoại, nhìn Phương Du và nói: "Mình biết cậu là con gái của dì Phương."
"... Đúng vậy."
Mục đích của câu nói này rất đơn giản, nàng cần xác nhận xem Phương Du có biết sự thật này hay không. Nếu biết, đó có thể là lý do chính khiến Phương Du đồng ý để nàng đưa về nhà, hơn nữa, còn để nàng ở lại trong phòng của cô.
Nghe câu trả lời của cô, Đàm Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy chiếc váy từ tay Phương Du, mỉm cười hỏi: "Chỉ là, liệu mình có thể ngủ ở đây một lúc được không, Phương Du?"
Nàng nói: "Có hơi buồn ngủ."
Quả nhiên, Phương Du vẫn không từ chối nàng.
Nhưng có lẽ điều này nằm ngoài dự đoán của cô, vì khi trả lời chữ "được", giọng nói của Phương Du kéo dài hơn thường lệ.
"Cảm ơn."
Chiếc giường này rộng 1m5, đối với Đàm Vân Thư thì hơi nhỏ, hơn nữa, đệm giường cũng cứng, còn chất liệu ga trải giường không mấy mềm mại, nhưng mùi hương trên đó lại khiến nàng cảm thấy yên tâm.
Vài phút sau, nàng đã chìm vào giấc ngủ một cách bình yên.
Nàng biết rằng hôm nay mẹ mình bận rộn giao lưu với các phu nhân khác, sẽ không chú ý đến nàng. Còn lịch làm việc của dì Phương, nàng cũng đã lưu ý kỹ, đêm nay dì Phương sẽ không về nhà.
Nàng ngủ một giấc từ 5 giờ đến 8 giờ, tròn ba tiếng, không hề thức giấc giữa chừng.
Khi tỉnh dậy, nàng nhìn thấy Phương Du vẫn ngồi trên chiếc ghế cuối giường, cúi đầu viết gì đó, không phát ra tiếng động, chiếc đèn bàn mở cũng không quá chói mắt.
Có lẽ vì cách âm trong phòng không tốt, Phương Du đã đóng cửa sổ khi nàng ngủ.
Khi tỉnh dậy trong căn phòng này, Đàm Vân Thư có cảm thấy mơ màng một lúc. Khi đã tỉnh táo lại, nàng khẽ cười, chậm rãi ngồi dậy và hắng giọng: "Mình dậy rồi."
Ngay lập tức, Phương Du trên ghế xoay đầu lại: "Cậu dậy rồi?"
Đàm Vân Thư chăm chú nhìn vào mắt cô, môi nàng khẽ nhếch lên, cười nhẹ: "Sao phải lặp lại lời mình?"
"...Xác nhận thôi."
"Đang viết gì vậy?"
"Bài tập."
Đàm Vân Thư co gối lại, đặt cằm lên đó, hỏi tiếp: "Bài tập của khoa Kế toán các cậu nhiều lắm à?"
"Nhiều."
"Nhưng cậu lại nói rất ít."
Phương Du đẩy gọng kính lên, lúng túng không biết phải trả lời sao.
Đàm Vân Thư khẽ chớp mắt, dịu dàng và thành thật nói: "Không sao, tụi mình vừa mới quen nhau mà, Phương Du." Rồi nàng hơi tiếc nuối: "Nhưng giờ mình phải về nhà rồi."
"Được."
Phương Du đặt bút xuống: "Mình ra ngoài trước."
Đàm Vân Thư nhìn bóng lưng Phương Du khuất dần, rồi đứng dậy thay lại váy của mình.
Nàng không thể ở lại đây lâu hơn nữa, nếu không nàng sợ mình sẽ bị bại lộ.
Nhưng khi Phương Du nói muốn tiễn nàng xuống lầu, nàng cũng không từ chối.
Không biết cơn mưa đã tạnh từ khi nào, nhưng con đường trong khu dân cư đầy những vũng nước. Phương Du bật đèn pin đi trước, vừa đi vừa nhắc nàng "cẩn thận" và bảo nàng cứ theo bước chân của cô để tránh vũng nước.
Những chiếc bóng nhỏ của họ phản chiếu trong vũng nước, dưới ánh đèn không mấy sáng sủa, Đàm Vân Thư nhìn Phương Du, cảm thấy nơi này dường như cũng không còn khó chịu như lúc đầu.
Chẳng mấy chốc, Phương Du đã đưa nàng đến bên cạnh xe.
Đêm khuya yên tĩnh, Phương Du lại lên tiếng cảm ơn nàng.
"Nếu thực sự muốn cảm ơn mình, có cách khác đó." Đàm Vân Thư cười nhẹ.
"Cách gì?"
"Thêm mình vào WeChat đi, mình sẽ nói cho cậu biết."
"Được."
Nghe câu trả lời dứt khoát của Phương Du, trái tim Đàm Vân Thư như ngừng đập trong giây lát.
Nàng không khỏi nghĩ về những người từng bị Phương Du từ chối, trong đôi mắt nàng hiện lên một nụ cười ẩn giấu mà Phương Du khó nhận ra.
Nhìn thông báo kết bạn thành công, Đàm Vân Thư cất điện thoại, quay sang Phương Du, cười bí ẩn: "Sau này mình sẽ nói cho cậu."
Sau này là khi nào? Chính Đàm Vân Thư cũng không rõ.
Nàng không thể thường xuyên về nhà muộn hay không về, chỉ có thể chờ khi nào Thôi Uyển bận rộn không thể chú ý đến nàng.
Dường như có một chiếc lông vũ luôn lướt nhẹ trên trái tim nàng. Trong những ngày ở trường, nàng tự hỏi tại sao lại không gặp được Phương Du nữa, rõ ràng trước đây vẫn có thể chạm mặt cô.
Nàng nhiều lần mở khung trò chuyện với Phương Du, nhưng cuối cùng lại chẳng gửi gì cả, hết lần này đến lần khác ẩn hộp thoại với Phương Du đi.
Có một đợt duyệt binh khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự năm nhất, nàng đứng trên bục với vai trò người dẫn chương trình.
Ánh mắt nàng chợt chuyển hướng và nhìn thấy Phương Du ngồi trên một hàng ghế không xa.
Buổi duyệt binh thu hút nhiều người đến xem, bao gồm cả những người không thuộc trường. Khán đài đông đúc, mọi người ngồi thành nhóm, nhưng Phương Du rõ ràng đến một mình. Cô đeo ba lô, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo hoodie và quần jean, trông rất thanh thoát và dễ thương.
Đàm Vân Thư nhanh chóng nhận thấy những ánh mắt thường xuyên liếc nhìn Phương Du, điều này khiến nàng cau mày.
Trong lúc lãnh đạo phát biểu, Đàm Vân Thư lùi về phía sau, giả vờ nhìn vô thức về chỗ Phương Du đang ngồi, tình cờ chạm mắt Phương Du, ánh mắt họ gặp nhau.
Lần này, người đầu tiên lảng tránh lại là nàng.
Chiều hôm đó chỉ có một tiết học, sau một hồi do dự, Đàm Vân Thư nhắn tin cho Phương Du: [Cậu có ở nhà chiều nay không?]
Một lúc sau, Phương Du mới trả lời: [Có.]
[Liệu mình có thể đến nhà cậu ngủ trưa thêm một lần nữa không?]
[Có thể.]
Nhìn thấy câu trả lời này, tâm trạng ảm đạm trong lòng Đàm Vân Thư lập tức tan biến.
Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, vài người bạn cùng lớp đến hỏi nàng có muốn đi chơi không. Nàng mỉm cười từ chối, bảo rằng chiều nay đã có kế hoạch rồi.
"Được thôi, cậu bận mà." Bạn học cũng không ép, vì ai cũng biết rằng Đàm Vân Thư luôn có nhiều việc hơn họ.
Nửa tiếng sau, Đàm Vân Thư lái xe đến Sân số 35 Tinh Hồ.
Hôm nay trời không mưa, nơi này trông vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng nàng không bận tâm lắm, vì nàng lại được gặp riêng Phương Du.
Phương Du lo sợ nàng không nhớ đường, nên đã xuống đón nàng.
Nhìn bóng dáng thanh mảnh phía trước, lông mi của Đàm Vân Thư khẽ rung động. Chỉ khi bước vào phòng của Phương Du, nàng mới giả vờ "muộn màng nhận ra" và hỏi: "Liệu mình có làm phiền cậu không?"
Phương Du lắc đầu, đẩy nhẹ kính lên, đáp lại bằng giọng vui vẻ: "Không đâu."
"Thật sao?" Đàm Vân Thư nhẹ nhàng đến gần, giọng nàng cũng vô thức trở nên nhỏ hơn.
"Thật mà."
"Vậy lần sau mình có thể đến nữa không?"
Phương Du dường như không hiểu câu hỏi này ngay lập tức, đôi mắt cô thậm chí quên chớp.
Đàm Vân Thư cười, lùi một bước và xin lỗi: "Xin lỗi, vì mình..."
Nàng đang định tìm cớ, như việc mình quá mệt mỏi, ngủ ở đây cảm thấy an tâm hơn, nhưng trước khi kịp nói hết, Phương Du đã lên tiếng đáp: "Chỉ cần cậu báo trước là được."
Đến lượt Đàm Vân Thư sững người, rồi nàng bật cười.
"Cảm ơn."
Trong hai tháng tiếp theo, Đàm Vân Thư lại đến nhà Phương Du để nghỉ trưa vài lần. Nhưng không phải lần nào nàng cũng ngủ lâu, đôi khi nàng tỉnh dậy trước, ngồi bên mép giường và nhìn Phương Du làm bài tập. Nàng còn lấy vở của Phương Du ra lật xem, ngắm nghía nét chữ đẹp của cô.
Nhưng sau nhiều lần hơn, ánh mắt của nàng dừng lại trên đôi môi mềm mại, hồng hào của Phương Du, và nàng tự hỏi không biết hôn lên đó sẽ như thế nào nhỉ.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, Đàm Vân Thư khẽ khép mắt, trong lòng có chút bối rối.
Tại sao nàng lại muốn hôn Phương Du?
"Đàm Vân Thư." Giọng nói trong trẻo của Phương Du kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.
Đàm Vân Thư ngẩng đầu lên, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Vào cuối tháng Mười Một, nhân lúc mẹ nàng ra ngoài, Đàm Vân Thư lại đến nhà Phương Du.
Thời tiết đã lạnh hơn, trong phòng không có điều hòa hay máy sưởi, hơi lạnh thấm vào người. Lần này, nàng không mặc áo thun và quần đùi của Phương Du nữa mà tự mang theo bộ đồ ngủ của mình.
"Cậu có lạnh không?" Phương Du ngồi trên ghế, nghiêng đầu hỏi.
Bên ngoài trời đang dần tối, cửa sổ đã đóng, đèn trong phòng bật sáng. Đàm Vân Thư nhìn vào mắt Phương Du, mỉm cười, đưa tay ra: "Cậu thử xem."
Mi mắt Phương Du khẽ rung động, nhưng cô vẫn đưa tay ra chạm vào tay Đàm Vân Thư. Khi Phương Du định rút tay lại, Đàm Vân Thư đã nắm lấy tay cô.
Đàm Vân Thư tiến lại gần chỗ Phương Du và nói trước: "Sao mình cảm thấy tay cậu còn lạnh hơn tay mình vậy?"
Phương Du không dám nhìn nàng, chỉ nhìn vào đôi tay vẫn chưa tách ra của hai người.
Đàm Vân Thư nhân cơ hội đưa tay còn lại lên bao trọn lấy tay Phương Du: "Để mình sưởi cho cậu, Phương Du."
"... Cảm ơn."
Bàn tay của Phương Du cứng hơn tay nàng, có lẽ do làm bài tập quá lâu, đôi tay đã trở nên lạnh lẽo. Nhưng Đàm Vân Thư không chỉ dừng lại ở việc sưởi ấm, nàng còn thổi hơi ấm vào tay Phương Du. Rõ ràng, Phương Du có chút không quen, khẽ giật nhẹ tay để rút ra.
Nhưng nhờ vậy, Đàm Vân Thư đã ngồi sát Phương Du hơn nhiều.
Ban đầu, nàng ngồi dựa vào cửa sổ, nhưng bây giờ nàng gần như ngồi ở vị trí phía sau bên trái của Phương Du, ánh mắt nàng không thể không dừng lại trên cặp kính của Phương Du, rồi lướt xuống đôi môi cô.
"Cậu cận bao nhiêu độ?"
"Hơn một độ."
"Ồ..."
Đàm Vân Thư quyết định nghe theo tiếng gọi của trái tim mình, tay phải nàng đặt lên thành ghế, nàng hiếm khi căng thẳng như lúc này, cất tiếng.
"Phương Du, môi mình có vẻ hơi lạnh."
"Nếu không tin, cậu thử hôn xem."
/153
|