Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có
Chương 145 - Ngoại Truyện: Cuộc sống hôn nhân - Tết Nguyên Tiêu và tiệc tất niên
/153
|
Ngày rằm tháng Giêng là Tết Nguyên Tiêu, cũng là ngày diễn ra tiệc tất niên của Tập đoàn Khách sạn Quân Linh.
Đối với hầu hết nhân viên, Đàm Vân Thư là một bà chủ hiếm có và rất tốt bụng. Nàng tổ chức tiệc vào thứ Tư thay vì cuối tuần, không chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của nhân viên, thậm chí buổi chiều còn cho nhân viên về sớm để trang điểm, thay trang phục. Tiệc tất niên bắt đầu lúc 6 giờ tối tại khách sạn.
Ngoài một số ít nhân viên có năng khiếu đăng ký biểu diễn, không có tiết mục văn nghệ nào bắt buộc.
Điều quan trọng nhất vẫn là ăn uống, chơi trò chơi đoán câu đố trên đèn lồng, tiếp sức, kéo co và các trò chơi khác. Giải thưởng phong phú, khiến mọi người vô cùng hứng khởi.
Đàm Vân Thư ngồi bên dưới, sảnh tiệc có hệ thống sưởi, nàng mặc chiếc váy dài thắt eo, gương mặt xinh đẹp với nụ cười nổi bậc. Nàng thỉnh thoảng nâng ly chúc mừng với mọi người, ngoài ra còn trò chuyện với những nhân viên đến bắt chuyện, trông nàng có vẻ dễ gần hơn thường ngày.
Nhưng ai cũng biết lý do—
Có tin đồn rằng tối nay Phương Du cũng sẽ có mặt tại buổi tiệc, và chỗ ngồi cạnh Đàm Vân Thư chính là để dành cho cô.
Đàm Vân Thư không biết tin này rò rỉ từ đâu, trên bàn cũng không có ghi bảng tên, hay là biểu hiện của nàng quá rõ ràng?
Tuy nhiên, tin đồn này hoàn toàn chính xác.
Đúng 7 giờ rưỡi, Phương Du vừa kết thúc giờ làm và vội vàng đến nơi. Dù không phải nhân viên của Quân Linh, nhưng Phương Du không thể từ chối, Đàm Vân Thư đã líu ríu khóc lóc cầu xin, nàng kêu than rằng tiệc tối có thể phải uống nhiều rượu và cần có "vợ" ở bên.
Phương Du: "......"
Phương Du chỉ biết cười bất lực, véo má Đàm Vân Thư mà đồng ý. Thật ra, trước đây cô đã xuất hiện với tư cách là bạn đời của Đàm Vân Thư trong các buổi gặp gỡ kinh doanh, cho nên tối nay cũng chẳng có gì đáng lo ngại.
Xuống xe, Phương Du bước thẳng vào sảnh tiệc. Bảo vệ tại cửa đều là người của Quân Linh, ai cũng nhận ra cô, liền đứng thẳng hơn khi thấy cô đến.
Trong phòng tiệc có rất nhiều người, bầu không khí vô cùng sôi nổi với tiếng cười nói liên tục. Tuy nhiên, ánh mắt mọi người không khỏi liếc về phía Phương Du, rồi họ trao đổi ánh mắt ra hiệu với nhau.
Sự chú ý của Phương Du hoàn toàn tập trung vào Đàm Vân Thư, cô biết Đàm Vân Thư đang ngồi ở đâu.
Đi một chút, cô bước đến gần Đàm Vân Thư, vừa kịp nghe nàng đang từ chối lời mời uống rượu, mỉm cười nói: "Chỉ có thể dùng nước thay rượu thôi, vợ tôi bảo uống ít lại."
"Dạ, vâng, Đàm tổng." Người đó không ép rượu nữa, tự mình uống cạn ly.
Phương Du lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư thật ra không uống nhiều lắm, nhận thấy có người ngồi cạnh, nàng quay đầu lại, thấy Phương Du đang mỉm cười hỏi: "Vậy hôm nay Đàm tổng đã uống mấy ly rồi?"
"Chỉ vài ly thôi." Đàm Vân Thư vẫn tỉnh táo, nghiêng đầu nói khẽ: "Trên người mình đâu có mùi rượu gì đâu."
Bàn tiệc còn nhiều người khác, ai cũng có cảm giác hơi vi diệu khi nhìn thấy Phương Du. Hiện tại thấy hành động thân mật của cặp vợ vợ này, ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về, sau đó hướng về sân khấu.
Ồ, trò chơi này thật là "ngọt ngào".
Phương Du len lén nắm tay vợ, khen ngợi: "Ừ. Rất ngoan."
Đàm Vân Thư bật cười: "Ăn thôi."
Tuần đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết, cả hai đều bận rộn. Cuối tuần trước, Phương Du còn phải cùng Thẩm Ánh Chi đi công tác để tiếp đón khách hàng ở thành phố lân cận. Họ đã xa nhau trong thời gian ngắn, còn trong tuần thì bữa trưa cũng không có thời gian ăn cùng nhau, mỗi người đều có lịch trình riêng và phải tăng ca.
Vì vậy, buổi tối hôm nay đối với họ quả thực là một dịp hiếm hoi.
Đàm Vân Thư gắp thức ăn cho Phương Du. Nàng luôn mỉm cười, nhìn Phương Du ăn cũng thấy rất thú vị. Nhưng nàng không thể cứ nhìn chằm chằm khi người ta đang ăn như vậy, nên thỉnh thoảng nàng lại lấy điện thoại ra xem khóa màn hình.
Đúng vậy, khóa màn hình là ảnh chụp trong lễ cưới của hai người.
Nàng không chọn ảnh chụp chính diện, thay vào đó là bức ảnh họ nắm tay nhau chạy qua hành lang.
Trong bức ảnh đó, cả hai nắm chặt tay nhau, bóng lưng duyên dáng thon thả.
Khi mở khóa điện thoại, hình nền là ảnh cưới của họ.
Thật sáng suốt khi quyết định tổ chức đám cưới vào lúc hoàng hôn. Nắng nhẹ, tươi đẹp và ấm áp, họ ôm nhau, bộ váy cưới trắng được phủ lên một lớp vàng nhạt lấp lánh.
Đàm Vân Thư vuốt màn hình, nhìn đi nhìn lại không chán. Nàng còn mở tập ảnh mà nhiếp ảnh gia gửi, lướt từng tấm một.
Khóe miệng nàng càng cong lên.
Khi Phương Du gần ăn xong, quay đầu lại, liền nhìn thấy Đàm Vân Thư với gương mặt hồng hào say rượu, nụ cười rạng rỡ trên môi. Phương Du cũng nhạy bén nhận ra không ít ánh mắt tò mò hướng về phía họ, nhưng khi cô nhìn lại, những nhân viên đó lập tức quay mặt đi.
Phương Du mỉm cười, đặt đũa xuống, hỏi Đàm Vân Thư: "Lại xem ảnh à?"
"Ừm."
Đàm Vân Thư ngước mắt lên, thở dài: "Xem mà cứ muốn tổ chức thêm một lần nữa."
"Vậy kỷ niệm năm đầu tiên, tụi mình đi chụp thêm ảnh nhé?"
"Được."
Buổi tiệc tất niên không kéo dài quá lâu, đến 8 giờ tối, khi giải thưởng đã được trao gần hết, Đàm Vân Thư lên sân khấu phát biểu.
Nàng tóm tắt về tương lai của công ty, và kết thúc buổi tiệc trong tiếng vỗ tay.
Sân khấu có bậc thang, nàng mang giày cao gót. Khi lên sân khấu, Phương Du đỡ nàng, lúc xuống Phương Du cũng ở đó chờ sẵn để dìu nàng.
Ngay cả khi không cần giúp, nhưng Đàm Vân Thư vẫn khoác tay Phương Du, tay kia cầm váy bước xuống.
Một vài nhân viên to gan bắt đầu lén chụp ảnh.
Thực sự rất khó để không đẩy thuyền. Trong không gian ấm áp, Phương Du đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, mắt đeo kính, còn Đàm Vân Thư dù đã bước xuống bậc thềm nhưng vẫn nắm tay cô không buông...
Ai có thể bỏ qua chiếc thuyền này?
Phương Du được Đàm Vân Thư nắm tay đi đến bãi đậu xe tầng hầm, chú Viễn đã chờ sẵn.
Vừa lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi, hướng về ngôi nhà mới của họ.
Ngôi nhà mới nằm gần khu tài chính, dù có kẹt xe, thời gian đi làm cũng chỉ khoảng nửa tiếng.
Giờ này giao thông thông thoáng, chỉ tầm hai mươi phút họ đã về đến khu chung cư.
Nhưng Đàm Vân Thư giả vờ như say rượu, liên tục dựa vào người Phương Du, khiến cô không nhịn được cười. Phương Du quay đầu nhìn nàng, khẽ hỏi: "Cậu say rồi à?"
"Ừm."
"Được." Phương Du ho khan, "Vậy tối nay phải nghe lời mình hết."
Đàm Vân Thư liếc nhìn cô, hừ một tiếng rồi đứng thẳng dậy: "Không được."
Hai phút sau, cửa mở ra, hai người vào phòng thay giày.
Căn hộ này rộng 200 mét vuông, bởi vì có đủ ngân sách, nhà thiết kế được mời đến rất xuất sắc, cho nên toàn bộ ngôi nhà được thiết kế rất đẹp và độc đáo.
Không gian mở rộng rãi và ngập tràn ánh sáng tự nhiên. Từng chi tiết được chăm chút kỹ lưỡng, trang trí tinh tế và chất liệu sang trọng.
Rửa tay xong, họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa gần cửa sổ.
Hiếm khi có được khoảnh khắc như thế này suốt cả tuần qua.
Hơn nữa, dù là cuộc sống bình thường, họ vẫn trân trọng từng giây phút ở bên nhau.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã nhuộm đen, Phương Du nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại. Cô thấy mệt mỏi sau một ngày làm việc, nói cách khác là kiệt sức trong tuần qua.
Không có gì nghi ngờ về khả năng làm việc của Phương Du, tuy nhiên Thẩm Ánh Chi muốn định hướng phát triển cho cô theo cách khác, vì thế khối lượng công việc của cô thậm chí còn lớn hơn.
Tận dụng mọi cơ hội, Phương Du luôn nắm bắt tất cả, không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Đó là lý do cô đạt được vị trí như ngày hôm nay.
Đàm Vân Thư hôn nhẹ lên trán cô đầy yêu thương, đến gần hơn và thì thầm: "Tắm rồi đi ngủ thôi, Phương Du."
Lông mi Phương Du khẽ rung, nàng thì thầm: "Mệt quá không tắm nổi nữa..."
"Vậy cầu xin mình đi."
"Xin vợ yêu giúp mình tắm."
"Chậc."
Đàm Vân Thư ôm lấy cô đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Phương Du được nàng bế ra khỏi phòng tắm. Cô quả thật đã mệt đến mức không thể tự tắm, và lần này Đàm Vân Thư cũng chỉ giúp cô tắm rửa một cách thuần túy mà không đòi hỏi gì thêm.
Phòng ngủ chính lớn, cách âm tốt, cực kỳ yên tĩnh.
Chiếc giường êm ái với bộ chăn ga cao cấp, chỉ cần nằm lên là cảm giác dễ chịu ngay lập tức bao trùm.
Phương Du cuộn mình trong vòng tay của Đàm Vân Thư, mùi hương quen thuộc khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một lát sau, cô cố gắng mở mắt.
Đàm Vân Thư vẫn để đèn bên cạnh giường, xem ảnh và video đám cưới của họ. Thấy cô mở mắt, Đàm Vân Thư lo lắng hỏi: "Sao vậy? Gặp ác mộng à?"
"Không phải."
Phương Du nhích lại gần, khép mắt: "Chưa nhận được nụ hôn chúc ngủ ngon..."
"...Sao cậu đáng yêu thế này." Đàm Vân Thư bật cười, trong lòng như tan chảy, rồi hôn lên môi nàng.
......
Sau khi quý đầu tiên kết thúc, Phương Du mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đúng dịp lễ Thanh Minh, nghỉ ba ngày, Phương Cần không yêu cầu họ về Liễu Thành, Phương Du cũng không kiên trì, thế là cô rủ Đàm Vân Thư đi hẹn hò.
Đàm Vân Thư vui vẻ đồng ý, thế là hai người ra ngoài đi dạo, mua sắm rất nhiều thứ, và tất cả đều do Phương Du trả tiền. Cô nói: "Để cậu cũng trải nghiệm một chút cảm giác "ăn bám" xem sao."
Đàm Vân Thư chỉ cười nhìn cô, nhưng cũng hiểu lý do vì sao cô lại làm như vậy.
Thế nên, nàng phối hợp mà đồng ý.
Tuy nhiên, khi bước vào một trung tâm thương mại, liền thấy nơi này rất náo nhiệt. Nhìn một vòng mới biết thì ra hôm nay có một sự kiện quảng bá có sự tham gia của một ngôi sao.
Mà ngôi sao đó chính là Tiết Dịch.
Lần trước Phương Du liên lạc với Tiết Dịch là vào ngày tổ chức đám cưới với Đàm Vân Thư. Cô đã đăng ảnh đám cưới lên trang cá nhân, Tiết Dịch không những bình luận mà còn nhắn riêng chúc mừng cô và lại một lần nữa xin lỗi.
Tiết Dịch nói nếu như lúc đó cô ấy không gây ra những tổn thương, liệu có phải, cô ấy cũng sẽ có mặt trong đám cưới hôm đó.
Phương Du không thể đưa ra câu trả lời, vì trên đời làm gì có nhiều "nếu như" đến thế.
Bây giờ, cô và Đàm Vân Thư đứng ở tầng hai của trung tâm thương mại, nhìn xuống dưới, Tiết Dịch vẫn nổi bật, danh tiếng vẫn rất cao, các nhân viên an ninh phải nỗ lực làm việc mới giữ được trật tự cho sự kiện.
Đây là một sự kiện quảng bá của thương hiệu nước hoa nổi tiếng.
MC đưa cho Tiết Dịch một chai nước hoa, nhờ cô ấy miêu tả mùi hương của chai nước hoa này. Sau khi ngửi qua, cô ấy suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đánh giá: "Đây là mùi hương của mối tình đầu." Cô ấy nói, "Giống như pháo hoa trong đêm hè, rực rỡ và khó quên."
Nghe vậy, Đàm Vân Thư cúi đầu hít nhẹ một hơi gần đầu Phương Du.
Phương Du ngơ ngác nhìn nàng: "Sao thế?"
"Để mình ngửi cậu, mình sẽ biết mùi nước hoa đó như thế nào." Đàm Vân Thư nhếch môi cười, xung quanh đông người, giọng nàng rất nhẹ, "Nhưng mà, mối tình đầu của mình chính là cậu, mãi mãi là cậu. Mùi nước hoa rồi sẽ phai, còn mùi hương của cậu thì không."
Ở sân khấu quảng bá kia, Tiết Dịch lại ngửi thêm một chai nước hoa mới.
Cô ấy ngẩng lên nhìn thấy hai người họ ở tầng hai, nụ cười trên môi cô ấy càng sâu, rồi trả lời: "Chai này là mùi của những người đang yêu, sẽ khiến người ta cảm thấy như đang ở trong tình yêu vậy."
Đàm Vân Thư nghe xong lời này, lại ghé sát Phương Du và khịt mũi: "Không mua, mình đã có vợ rồi."
Phương Du: "............"
Ai bắt cậu phải mua chứ?
***
Tác giả có lời muốn nói:
Vợ tôi bảo uống ít thôi~~~ Ối~~~
Tiếp theo sẽ là chương "if"
Có lẽ nếu như ngày đó Đàm Vân Thư trao là một bức thư tình~~~
Editor: Thật ra mình không thích mấy chương if với thế giới song song lắm, nhưng hai chương if trong truyện cũng dễ thương nên edit luôn.
Đối với hầu hết nhân viên, Đàm Vân Thư là một bà chủ hiếm có và rất tốt bụng. Nàng tổ chức tiệc vào thứ Tư thay vì cuối tuần, không chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của nhân viên, thậm chí buổi chiều còn cho nhân viên về sớm để trang điểm, thay trang phục. Tiệc tất niên bắt đầu lúc 6 giờ tối tại khách sạn.
Ngoài một số ít nhân viên có năng khiếu đăng ký biểu diễn, không có tiết mục văn nghệ nào bắt buộc.
Điều quan trọng nhất vẫn là ăn uống, chơi trò chơi đoán câu đố trên đèn lồng, tiếp sức, kéo co và các trò chơi khác. Giải thưởng phong phú, khiến mọi người vô cùng hứng khởi.
Đàm Vân Thư ngồi bên dưới, sảnh tiệc có hệ thống sưởi, nàng mặc chiếc váy dài thắt eo, gương mặt xinh đẹp với nụ cười nổi bậc. Nàng thỉnh thoảng nâng ly chúc mừng với mọi người, ngoài ra còn trò chuyện với những nhân viên đến bắt chuyện, trông nàng có vẻ dễ gần hơn thường ngày.
Nhưng ai cũng biết lý do—
Có tin đồn rằng tối nay Phương Du cũng sẽ có mặt tại buổi tiệc, và chỗ ngồi cạnh Đàm Vân Thư chính là để dành cho cô.
Đàm Vân Thư không biết tin này rò rỉ từ đâu, trên bàn cũng không có ghi bảng tên, hay là biểu hiện của nàng quá rõ ràng?
Tuy nhiên, tin đồn này hoàn toàn chính xác.
Đúng 7 giờ rưỡi, Phương Du vừa kết thúc giờ làm và vội vàng đến nơi. Dù không phải nhân viên của Quân Linh, nhưng Phương Du không thể từ chối, Đàm Vân Thư đã líu ríu khóc lóc cầu xin, nàng kêu than rằng tiệc tối có thể phải uống nhiều rượu và cần có "vợ" ở bên.
Phương Du: "......"
Phương Du chỉ biết cười bất lực, véo má Đàm Vân Thư mà đồng ý. Thật ra, trước đây cô đã xuất hiện với tư cách là bạn đời của Đàm Vân Thư trong các buổi gặp gỡ kinh doanh, cho nên tối nay cũng chẳng có gì đáng lo ngại.
Xuống xe, Phương Du bước thẳng vào sảnh tiệc. Bảo vệ tại cửa đều là người của Quân Linh, ai cũng nhận ra cô, liền đứng thẳng hơn khi thấy cô đến.
Trong phòng tiệc có rất nhiều người, bầu không khí vô cùng sôi nổi với tiếng cười nói liên tục. Tuy nhiên, ánh mắt mọi người không khỏi liếc về phía Phương Du, rồi họ trao đổi ánh mắt ra hiệu với nhau.
Sự chú ý của Phương Du hoàn toàn tập trung vào Đàm Vân Thư, cô biết Đàm Vân Thư đang ngồi ở đâu.
Đi một chút, cô bước đến gần Đàm Vân Thư, vừa kịp nghe nàng đang từ chối lời mời uống rượu, mỉm cười nói: "Chỉ có thể dùng nước thay rượu thôi, vợ tôi bảo uống ít lại."
"Dạ, vâng, Đàm tổng." Người đó không ép rượu nữa, tự mình uống cạn ly.
Phương Du lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư thật ra không uống nhiều lắm, nhận thấy có người ngồi cạnh, nàng quay đầu lại, thấy Phương Du đang mỉm cười hỏi: "Vậy hôm nay Đàm tổng đã uống mấy ly rồi?"
"Chỉ vài ly thôi." Đàm Vân Thư vẫn tỉnh táo, nghiêng đầu nói khẽ: "Trên người mình đâu có mùi rượu gì đâu."
Bàn tiệc còn nhiều người khác, ai cũng có cảm giác hơi vi diệu khi nhìn thấy Phương Du. Hiện tại thấy hành động thân mật của cặp vợ vợ này, ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về, sau đó hướng về sân khấu.
Ồ, trò chơi này thật là "ngọt ngào".
Phương Du len lén nắm tay vợ, khen ngợi: "Ừ. Rất ngoan."
Đàm Vân Thư bật cười: "Ăn thôi."
Tuần đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết, cả hai đều bận rộn. Cuối tuần trước, Phương Du còn phải cùng Thẩm Ánh Chi đi công tác để tiếp đón khách hàng ở thành phố lân cận. Họ đã xa nhau trong thời gian ngắn, còn trong tuần thì bữa trưa cũng không có thời gian ăn cùng nhau, mỗi người đều có lịch trình riêng và phải tăng ca.
Vì vậy, buổi tối hôm nay đối với họ quả thực là một dịp hiếm hoi.
Đàm Vân Thư gắp thức ăn cho Phương Du. Nàng luôn mỉm cười, nhìn Phương Du ăn cũng thấy rất thú vị. Nhưng nàng không thể cứ nhìn chằm chằm khi người ta đang ăn như vậy, nên thỉnh thoảng nàng lại lấy điện thoại ra xem khóa màn hình.
Đúng vậy, khóa màn hình là ảnh chụp trong lễ cưới của hai người.
Nàng không chọn ảnh chụp chính diện, thay vào đó là bức ảnh họ nắm tay nhau chạy qua hành lang.
Trong bức ảnh đó, cả hai nắm chặt tay nhau, bóng lưng duyên dáng thon thả.
Khi mở khóa điện thoại, hình nền là ảnh cưới của họ.
Thật sáng suốt khi quyết định tổ chức đám cưới vào lúc hoàng hôn. Nắng nhẹ, tươi đẹp và ấm áp, họ ôm nhau, bộ váy cưới trắng được phủ lên một lớp vàng nhạt lấp lánh.
Đàm Vân Thư vuốt màn hình, nhìn đi nhìn lại không chán. Nàng còn mở tập ảnh mà nhiếp ảnh gia gửi, lướt từng tấm một.
Khóe miệng nàng càng cong lên.
Khi Phương Du gần ăn xong, quay đầu lại, liền nhìn thấy Đàm Vân Thư với gương mặt hồng hào say rượu, nụ cười rạng rỡ trên môi. Phương Du cũng nhạy bén nhận ra không ít ánh mắt tò mò hướng về phía họ, nhưng khi cô nhìn lại, những nhân viên đó lập tức quay mặt đi.
Phương Du mỉm cười, đặt đũa xuống, hỏi Đàm Vân Thư: "Lại xem ảnh à?"
"Ừm."
Đàm Vân Thư ngước mắt lên, thở dài: "Xem mà cứ muốn tổ chức thêm một lần nữa."
"Vậy kỷ niệm năm đầu tiên, tụi mình đi chụp thêm ảnh nhé?"
"Được."
Buổi tiệc tất niên không kéo dài quá lâu, đến 8 giờ tối, khi giải thưởng đã được trao gần hết, Đàm Vân Thư lên sân khấu phát biểu.
Nàng tóm tắt về tương lai của công ty, và kết thúc buổi tiệc trong tiếng vỗ tay.
Sân khấu có bậc thang, nàng mang giày cao gót. Khi lên sân khấu, Phương Du đỡ nàng, lúc xuống Phương Du cũng ở đó chờ sẵn để dìu nàng.
Ngay cả khi không cần giúp, nhưng Đàm Vân Thư vẫn khoác tay Phương Du, tay kia cầm váy bước xuống.
Một vài nhân viên to gan bắt đầu lén chụp ảnh.
Thực sự rất khó để không đẩy thuyền. Trong không gian ấm áp, Phương Du đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, mắt đeo kính, còn Đàm Vân Thư dù đã bước xuống bậc thềm nhưng vẫn nắm tay cô không buông...
Ai có thể bỏ qua chiếc thuyền này?
Phương Du được Đàm Vân Thư nắm tay đi đến bãi đậu xe tầng hầm, chú Viễn đã chờ sẵn.
Vừa lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi, hướng về ngôi nhà mới của họ.
Ngôi nhà mới nằm gần khu tài chính, dù có kẹt xe, thời gian đi làm cũng chỉ khoảng nửa tiếng.
Giờ này giao thông thông thoáng, chỉ tầm hai mươi phút họ đã về đến khu chung cư.
Nhưng Đàm Vân Thư giả vờ như say rượu, liên tục dựa vào người Phương Du, khiến cô không nhịn được cười. Phương Du quay đầu nhìn nàng, khẽ hỏi: "Cậu say rồi à?"
"Ừm."
"Được." Phương Du ho khan, "Vậy tối nay phải nghe lời mình hết."
Đàm Vân Thư liếc nhìn cô, hừ một tiếng rồi đứng thẳng dậy: "Không được."
Hai phút sau, cửa mở ra, hai người vào phòng thay giày.
Căn hộ này rộng 200 mét vuông, bởi vì có đủ ngân sách, nhà thiết kế được mời đến rất xuất sắc, cho nên toàn bộ ngôi nhà được thiết kế rất đẹp và độc đáo.
Không gian mở rộng rãi và ngập tràn ánh sáng tự nhiên. Từng chi tiết được chăm chút kỹ lưỡng, trang trí tinh tế và chất liệu sang trọng.
Rửa tay xong, họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa gần cửa sổ.
Hiếm khi có được khoảnh khắc như thế này suốt cả tuần qua.
Hơn nữa, dù là cuộc sống bình thường, họ vẫn trân trọng từng giây phút ở bên nhau.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã nhuộm đen, Phương Du nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại. Cô thấy mệt mỏi sau một ngày làm việc, nói cách khác là kiệt sức trong tuần qua.
Không có gì nghi ngờ về khả năng làm việc của Phương Du, tuy nhiên Thẩm Ánh Chi muốn định hướng phát triển cho cô theo cách khác, vì thế khối lượng công việc của cô thậm chí còn lớn hơn.
Tận dụng mọi cơ hội, Phương Du luôn nắm bắt tất cả, không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Đó là lý do cô đạt được vị trí như ngày hôm nay.
Đàm Vân Thư hôn nhẹ lên trán cô đầy yêu thương, đến gần hơn và thì thầm: "Tắm rồi đi ngủ thôi, Phương Du."
Lông mi Phương Du khẽ rung, nàng thì thầm: "Mệt quá không tắm nổi nữa..."
"Vậy cầu xin mình đi."
"Xin vợ yêu giúp mình tắm."
"Chậc."
Đàm Vân Thư ôm lấy cô đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Phương Du được nàng bế ra khỏi phòng tắm. Cô quả thật đã mệt đến mức không thể tự tắm, và lần này Đàm Vân Thư cũng chỉ giúp cô tắm rửa một cách thuần túy mà không đòi hỏi gì thêm.
Phòng ngủ chính lớn, cách âm tốt, cực kỳ yên tĩnh.
Chiếc giường êm ái với bộ chăn ga cao cấp, chỉ cần nằm lên là cảm giác dễ chịu ngay lập tức bao trùm.
Phương Du cuộn mình trong vòng tay của Đàm Vân Thư, mùi hương quen thuộc khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một lát sau, cô cố gắng mở mắt.
Đàm Vân Thư vẫn để đèn bên cạnh giường, xem ảnh và video đám cưới của họ. Thấy cô mở mắt, Đàm Vân Thư lo lắng hỏi: "Sao vậy? Gặp ác mộng à?"
"Không phải."
Phương Du nhích lại gần, khép mắt: "Chưa nhận được nụ hôn chúc ngủ ngon..."
"...Sao cậu đáng yêu thế này." Đàm Vân Thư bật cười, trong lòng như tan chảy, rồi hôn lên môi nàng.
......
Sau khi quý đầu tiên kết thúc, Phương Du mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đúng dịp lễ Thanh Minh, nghỉ ba ngày, Phương Cần không yêu cầu họ về Liễu Thành, Phương Du cũng không kiên trì, thế là cô rủ Đàm Vân Thư đi hẹn hò.
Đàm Vân Thư vui vẻ đồng ý, thế là hai người ra ngoài đi dạo, mua sắm rất nhiều thứ, và tất cả đều do Phương Du trả tiền. Cô nói: "Để cậu cũng trải nghiệm một chút cảm giác "ăn bám" xem sao."
Đàm Vân Thư chỉ cười nhìn cô, nhưng cũng hiểu lý do vì sao cô lại làm như vậy.
Thế nên, nàng phối hợp mà đồng ý.
Tuy nhiên, khi bước vào một trung tâm thương mại, liền thấy nơi này rất náo nhiệt. Nhìn một vòng mới biết thì ra hôm nay có một sự kiện quảng bá có sự tham gia của một ngôi sao.
Mà ngôi sao đó chính là Tiết Dịch.
Lần trước Phương Du liên lạc với Tiết Dịch là vào ngày tổ chức đám cưới với Đàm Vân Thư. Cô đã đăng ảnh đám cưới lên trang cá nhân, Tiết Dịch không những bình luận mà còn nhắn riêng chúc mừng cô và lại một lần nữa xin lỗi.
Tiết Dịch nói nếu như lúc đó cô ấy không gây ra những tổn thương, liệu có phải, cô ấy cũng sẽ có mặt trong đám cưới hôm đó.
Phương Du không thể đưa ra câu trả lời, vì trên đời làm gì có nhiều "nếu như" đến thế.
Bây giờ, cô và Đàm Vân Thư đứng ở tầng hai của trung tâm thương mại, nhìn xuống dưới, Tiết Dịch vẫn nổi bật, danh tiếng vẫn rất cao, các nhân viên an ninh phải nỗ lực làm việc mới giữ được trật tự cho sự kiện.
Đây là một sự kiện quảng bá của thương hiệu nước hoa nổi tiếng.
MC đưa cho Tiết Dịch một chai nước hoa, nhờ cô ấy miêu tả mùi hương của chai nước hoa này. Sau khi ngửi qua, cô ấy suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đánh giá: "Đây là mùi hương của mối tình đầu." Cô ấy nói, "Giống như pháo hoa trong đêm hè, rực rỡ và khó quên."
Nghe vậy, Đàm Vân Thư cúi đầu hít nhẹ một hơi gần đầu Phương Du.
Phương Du ngơ ngác nhìn nàng: "Sao thế?"
"Để mình ngửi cậu, mình sẽ biết mùi nước hoa đó như thế nào." Đàm Vân Thư nhếch môi cười, xung quanh đông người, giọng nàng rất nhẹ, "Nhưng mà, mối tình đầu của mình chính là cậu, mãi mãi là cậu. Mùi nước hoa rồi sẽ phai, còn mùi hương của cậu thì không."
Ở sân khấu quảng bá kia, Tiết Dịch lại ngửi thêm một chai nước hoa mới.
Cô ấy ngẩng lên nhìn thấy hai người họ ở tầng hai, nụ cười trên môi cô ấy càng sâu, rồi trả lời: "Chai này là mùi của những người đang yêu, sẽ khiến người ta cảm thấy như đang ở trong tình yêu vậy."
Đàm Vân Thư nghe xong lời này, lại ghé sát Phương Du và khịt mũi: "Không mua, mình đã có vợ rồi."
Phương Du: "............"
Ai bắt cậu phải mua chứ?
***
Tác giả có lời muốn nói:
Vợ tôi bảo uống ít thôi~~~ Ối~~~
Tiếp theo sẽ là chương "if"
Có lẽ nếu như ngày đó Đàm Vân Thư trao là một bức thư tình~~~
Editor: Thật ra mình không thích mấy chương if với thế giới song song lắm, nhưng hai chương if trong truyện cũng dễ thương nên edit luôn.
/153
|