Hậu quả của việc quá phấn khích tại buổi concert là khi thức dậy vào ngày hôm sau, giọng nói của Phương Du trở nên khàn khàn.
Cô cũng không trách bản thân. Cô thuộc tất cả các bài hát của Tiết Dịch, ngay cả bản cover bài hát của ca sĩ khác cô cũng có thể hát được. Về cơ bản cô đã không ngừng hát theo suốt buổi biểu diễn.
Sau khi rời giường, cô rót cho mình một ly nước ấm, rồi tập thể dục nhịp điệu trong bốn mươi phút khi bụng rỗng, sau đó cô xuống lầu để đi chợ gần khu chung cư.
Đêm qua trời đổ mưa nhưng cô vẫn ngủ say.
Nếu như có đủ thời gian, cô vẫn thích tự nấu ăn, nếu không đủ mới bắt buộc gọi thức ăn ngoài.
Cô cảm thấy quá trình nấu nướng sẽ rèn luyện trí óc của cô. Trong vài năm qua, kỹ năng nấu nướng của cô đã tiến bộ rất nhiều.
Phù Sương và Đường Bán Tuyết, hai kẻ chuyên đi ăn chùa, gọi cô là "Nữ hoàng gạo thơm". Đôi khi món ăn thành công đến mức họ còn hét lên "Nữ hoàng gạo thơm vạn tuế vạn vạn tuế" một cách rất cường điệu.
Phương Du mỗi khi nghe xong đều dở khóc dở cười.
Có người nói bạn bè chính là người thân do chính mình lựa chọn, cô cho rằng câu nói này không có gì sai. Trong những năm qua, nếu không có bạn bè bên cạnh kéo cô ra ngoài, cô cảm thấy mình có thể đã không thoát ra nhanh như vậy được.
Phương Cần cũng biết điều này, bà rất hài lòng với những người bạn mới của cô. Mỗi lần gửi bánh ngọt mới làm cho Phương Du, bà cũng sẽ gửi một phần cho Phù Sương và Đường Bán Tuyết.
Lần này cũng vậy, cô vừa chuẩn bị xong bữa trưa, nhân viên chuyển phát của Thuận Phong Express đã gọi tới, chưa đầy mười phút sau, bưu kiện giao đến cho cô đã ở ngưỡng cửa. Phù Sương là một người sành ăn, ngay lập tức đã ngửi thấy mùi đồ ăn khi Phương Du mở cửa nhận hàng chuyển phát nhanh. Phù Sương liền mở cửa.
"Dì gửi tới à?" Phù Sương nhìn kích thước quen thuộc của hộp chuyển phát nhanh.
Phương Du gật đầu: "Ừ."
Cô nói: "Cậu mau tắm rửa cho tỉnh táo đi, xong chút nữa cứ qua ăn cơm nhé."
"Được rồi!" Phù Sương ho khan một tiếng rồi nói, "Tối qua cao hứng quá, giờ cổ họng đau quá trời."
"Uống nước ấm đi."
Phương Du không khoá cửa lại, dù sao chẳng mấy chốc nữa Phù Sương cũng đi qua.
Cô đặt chiếc hộp xuống đất, lấy một con dao rọc giấy và ngồi xổm xuống trong khi bấm số điện thoại của Phương Cần. Người ở đầu bên kia nhanh chóng trả lời, có ý cười trong giọng nói: "Nhận được rồi à? Tiểu Du."
"Dạ đúng rồi, mẹ." Phương Du cũng cười vuốt ve chiếc hộp, "Xuyên qua hộp cũng có thể ngửi thấy mùi thơm."
Phương Cần vui vẻ: "Làm sao có thể khoa trương như vậy!"
Bà căn dặn: "Lần này mẹ gửi rất nhiều, nếu không ăn hết được thì có thể chia cho Sương Sương và Tiểu Đường."
"Con biết mẹ đã để phần cho họ ngay từ đầu mà." Phương Du vạch trần, cô mở chiếc hộp phía trước mặt ra.
Bánh ngọt được đựng riêng trong từng hộp nhỏ có nhãn dán.
Bánh đậu xanh, bánh hạnh nhân, sa kỳ mã...
Tổng cộng có năm phần, được sắp xếp gọn gàng, không hề bừa bộn.
Chữ viết của Phương Cần trên nhãn dán có hơi lộn xộn, nhưng có thể thấy mẹ cô đã rất cố gắng để hoàn thành nó.
"Nhưng mẹ luôn để cho con phần nhiều nhất, Tiểu Du à."
Ánh mắt Phương Du dịu dàng nhìn những chiếc bánh ngọt này, nói: "Con biết mà mẹ, con sẽ chia sẻ với bạn bè." Cô khe khẽ khịt mũi: "Con gái do mẹ nuôi lớn có thể ích kỷ như vậy sao?"
Vừa nói ra những lời này, cô không khỏi nghĩ đến Đàm Vân Thư mà cô đã gặp tối qua.
Đàm Vân Thư là một người như vậy.
"Có những lúc con cũng có thể ích kỷ." Phương Cần sửa lại lời cô, "Chúng ta không thể vì muốn làm người tốt mà không quan tâm đến bản thân mình."
"Con biết rồi, con sẽ tự điều chỉnh."
Phương Du lại nhắc nhở mẹ mình chăm sóc thật tốt cơ thể, còn nói rằng tuần sau là kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, cô sẽ quay lại Liễu Thành. Không, nói chính xác hơn là cô sẽ trở về quê hương ở Liễu Thành. Mấy năm nay mỗi lần về nhà cô đều nói là về lại quê hương.
Một lúc sau, cuộc gọi kết thúc.
Phù Sương đeo băng đô bước vào phòng, cô vừa đắp mặt nạ xong, mặt còn ẩm ướt, liền chạy sang.
Nhìn thấy Phương Du bày bánh ngọt ra, Phù Sương vui vẻ thở dài: "Làm bạn của Tiểu Du thật tốt! Dì cũng tốt quá chừng!"
Phương Du đem phần bánh ngọt đặt trước mặt cô ấy, mỉm cười nói: "Nếu cậu muốn có nó, thì vào bếp xới cơm, dọn đồ ăn ra đây."
"Đây vốn là điều tôi nên làm mà!"
Đường Bán Tuyết hôm nay có việc nên không đến ăn, Phù Sương không khách khí gửi ảnh bữa ăn gồm hai món mặn và một món canh do Phương Du nấu lên nhóm chat. Cô chụp ảnh rất chuyên nghiệp, sau khi điều chỉnh màu sắc, món ăn còn trông hấp dẫn hơn.
Đường Bán Tuyết đăng biểu tượng cảm xúc tức giận trong nhóm, Phương Du nhân tiện cũng "trộm" ảnh, gửi cho Phương Cần.
Sau bữa tối, Phương Du cập nhật vòng bạn bè của mình.
Hiện tại cô đang có một cuộc sống tốt đẹp, vòng bạn bè cũng không hề nhàm chán. Cô mệt mỏi sau buổi hòa nhạc tối qua nên không đăng bất kỳ cập nhật nào. Bây giờ cô đăng những bức ảnh chụp tối qua, cùng những món ăn ngon ngày hôm nay. Đăng một album với tiêu đề rất đơn giản, chỉ là "Một ngày cuối tuần vui vẻ bắt đầu bằng một buổi concert."
Nhiều đồng nghiệp đã thêm tài khoản này, ngay sau đó cô đã nhận được nhiều lượt thích.
Trong số đó có Thẩm Ánh Chi và Tiết Dịch, họ cũng bình luận.
Thẩm Ánh Chi: [Tại sao không có hình ảnh bữa ăn khuya hôm qua]
Tiết Dịch: [Lần sau lại đến nhé.]
Bình luận của họ tình cờ ở ngay cạnh nhau, Phương Du ngẩng đầu lên và trả lời từng cái một, với Thẩm tổng là câu "Tối qua tôi không có thời gian để chụp ảnh" và với Tiết Dịch là câu "Được, Tiết lão sư".
Nhưng việc đi xem concert tối qua không phải là không có ích lợi gì.
Phương Du đã nhận được tin nhắn từ một số đồng nghiệp kể từ tối qua. Hầu hết bọn họ đều nói rằng đã nhìn thấy cô trên màn hình lớn khi lướt web. Họ hoặc là muốn thân thiết với cô hơn, hoặc chỉ muốn buôn chuyện.
Những người này sẽ không thể nói chuyện trước mặt Thẩm Ánh Chi, nên chỉ có thể đến chỗ cô để giải khuây.
Sau khi nhận được một bình luận khác về chuyện màn ảnh rộng tối qua, Phương Du đã lên mạng xã hội, mím môi và tìm kiếm cụm từ "Buổi concert của Tiết Dịch ở thủ đô".
Có ba video phổ biến thu hút sự chú ý, hai trong số đó liên quan đến cảnh Tiết Dịch hát, còn lại được dựng thành "Dàn mỹ nhân hội tụ trên màn ảnh rộng".
Cô vén phần tóc quanh tai ra sau, xem hai video đầu tiên trước khi nhấp vào video thứ ba.
Không biết đạo diễn có ý đồ gì, họ xuất hiện thường xuyên nhất, cô và bạn bè luôn tỏ ra vui vẻ. Về phần Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi, một bên động một bên tĩnh. Nổi tiếng nhất trong khu vực bình luận là Đường Bán Tuyết, dù sao cô ấy cũng có hàng triệu người hâm mộ trên các nền tảng mạng xã hội, nên có rất nhiều người biết đến. Ngoài ra, còn có "mắt tôi lại sáng lên", hoặc là tuyên bố "Tôi sẽ đến concert tiếp theo của Tiết Dịch, không vì nguyên nhân gì khác, tôi chỉ muốn ngắm gái đẹp thôi." Ngoài ra còn có một số người đàn ông bình luận bốc mùi hôi thối, theo kiểu bắt đầu lo lắng không biết phải cưới ai bây giờ.
Phương Du lặng lẽ bấm vào phần báo cáo, cô xem thêm một lúc nữa rồi thôi.
Cô không nghiện những video ngắn, chỉ thỉnh thoảng nhấp vào chúng. Cô thích dành nhiều thời gian để cải thiện bản thân hơn.
Tuy nhiên, khi Phương Du đến công ty làm việc vào ngày hôm sau, trong giờ giải lao ở phòng trà, một số đồng nghiệp ở bộ phận cũ nói đùa.
"Trợ lý Phương, khi nào thì cô ký tên cho tôi đây?"
"Trợ lý Phương, lần sau tôi có thể đi cùng cô không? Tôi cũng muốn xuất hiện trên màn ảnh rộng, ha ha ha!"
...
Phương Du mỉm cười đáp lại, sau đó đặt ly Americano* lên bàn làm việc của mình.
*Cà phê siêu nhạt, tỷ lệ 1 shot expresso + nước sôi, tỷ lệ 1:1 hoặc 1:n tùy mọi người.
Trong không khí nồng nặc vị đắng, Phương Du tuy rằng không thích đồ ngọt, nhưng cô cũng không thích đồ uống đắng, chỉ là hôm nay trạng thái làm việc không tốt như bình thường, uống một ly Americano giúp cô lên tinh thần một chút
Ba giờ chiều, Thẩm Ánh Chi có cuộc họp với bộ phận kỹ thuật, cô chủ trì cuộc họp với tư cách trợ lý, kiêm luôn nhiệm vụ ghi chép.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Phương Du sắp xếp biên bản cuộc họp của mình và gửi chúng đến email của Thẩm Ánh Chi.
Giờ làm việc là từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều, Thẩm Ánh Chi tối nay không có hoạt động xã giao nào, cô cũng không cần tăng ca. Chờ đế hết giờ làm việc, Phương Du đứng dậy đi đến văn phòng chủ tịch trước.
Thẩm Ánh Chi đang ôm áo khoác và túi xách, nhìn thấy cô, liền mỉm cười: "Có chuyện gì thế?"
"Thẩm tổng." Phương Du đưa một túi giấy mỏng về phía trước, "Đây là bánh ngọt mẹ tôi gửi."
Thẩm Ánh Chi lịch sự nhận lấy: "Cảm ơn."
Phương Du không nói thêm gì nữa, rời khỏi văn phòng.
Mục đích tặng bánh ngọt cho Thẩm Ánh Chi là vì cô ấy đã đãi cô và bạn bè cô một bữa ăn khuya. Đó chỉ là những chiếc bánh ngọt, chẳng đáng gì so với bữa ăn khuya có giá vài trăm tệ mỗi người. Nhưng điều này sẽ khiến cô thoải mái hơn một chút.
Hai người gần như rời khỏi văn phòng ngay lập tức, đi về phía thang máy bên kia.
Phương Du trả lời tin tức của Đường Bán Tuyết.
Nghề nghiệp của Đường Bán Tuyết tự do hơn cô. Cô ấy nói tối nay sẽ đưa cô đi tham dự một sự kiện, cô ấy đã đợi cô ở bãi đậu xe tầng hầm.
Phương Du cất điện thoại, đeo kính vào.
Vì cuối tuần hoạt động mắt quá nhiều nên cô chẳng muốn đeo kính áp tròng nữa. Hiện tại cô đeo một cặp kính trên sống mũi, nhưng đó không phải là gọng đen, Phù Sương và những người khác phát cuồng vì An Lợi nên muốn mua kính gọng vàng, để trông lão luyện và chỉnh tề hơn, có cảm giác dày dạn hơn nơi làm việc.
Công ty có không dưới mười thang máy, có thể vận chuyển người rất nhanh.
Cửa thang máy ngay cạnh quầy lễ tân của công ty, khi Phương Du đến gần, trong nháy mắt đã nhìn thấy Đàm Vận đang ngồi trên ghế sofa ở quầy lễ tân.
Ánh mắt của Đàm Vân Thư lướt qua Thẩm Ánh Chi trước, rồi mới chậm rãi quét qua khuôn mặt cô.
"Hôm nay còn nhớ đến đón tôi khi tan làm" Thẩm Ánh Chi "chậc" một tiếng
Đàm Vân Thư bất đắc dĩ mỉm cười: "Chẳng bao lâu nữa tôi phải về rồi. Hơn nữa, tôi đã được Thẩm tổng tiếp đãi, phải nên làm gì đó chứ."
Miệng nói như vậy, nhưng tầm nhìn ngoại vi của nàng lại tập trung vào Phương Du.
Thật khó để bỏ qua cặp kính của Phương Du.
Tất cả các thang máy khác đều đang hoạt động, nhưng chỉ có một thang máy trống. Đàm Vân Thư bước vào trước, sau đó chặn cửa thang máy không cho nó đóng lại, những người khác lần lượt đi vào, nàng nhìn Phương Du cách đó hai mét, trên mặt lộ ra nụ cười và hỏi: "Trợ lý Phương, cô không vào sao?"
Phương Du vẫn có thành kiến với Đàm Vân Thư, bởi vì cuộc hội ngộ đêm trước không được tốt đẹp cho lắm.
Người này quả thực không khác gì trước đây.
Tuy nhiên cô không có thù oán với việc tan làm. Cô vẫn giữ nụ cười trên môi và bước vào thang máy.
Chỉ còn một chỗ trống là ngay bên cạnh Đàm Vân Thư.
Cửa thang máy đóng lại, hình ảnh hai người phản chiếu lên cửa, khóe môi Phương Du không hạ xuống, cô đẩy kính lên.
Đàm Vân Thư nhìn động tác của Phương Du đang phản chiếu trên cửa.
Nàng rất nhạy cảm với động tác này, những ký ức đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng rất nhiều lần.
Nàng nhớ rằng mỗi lần trước khi hôn, hoặc là nàng hoặc là Phương Du sẽ tháo cặp kính vướng víu này xuống. Ngay cả khi nó không còn giống nữa, nhưng hiện tại nhìn thấy cặp kính này, cảm giác của nàng vẫn như vậy.
Phương Du hơi mím môi, có lẽ vì Đàm Vân Thư ở bên cạnh, nên cô cũng không tránh khỏi nghĩ đến điều này.
Khi thang máy đến nơi, cô nhìn thấy Đường Bán Tuyết đang đợi cô ở lối vào thang máy của tầng hầm.
Cô không biết Đàm Vân Thư có đang nhìn cô không———
Nhưng cô đã tháo kính ra.
***
Cô cũng không trách bản thân. Cô thuộc tất cả các bài hát của Tiết Dịch, ngay cả bản cover bài hát của ca sĩ khác cô cũng có thể hát được. Về cơ bản cô đã không ngừng hát theo suốt buổi biểu diễn.
Sau khi rời giường, cô rót cho mình một ly nước ấm, rồi tập thể dục nhịp điệu trong bốn mươi phút khi bụng rỗng, sau đó cô xuống lầu để đi chợ gần khu chung cư.
Đêm qua trời đổ mưa nhưng cô vẫn ngủ say.
Nếu như có đủ thời gian, cô vẫn thích tự nấu ăn, nếu không đủ mới bắt buộc gọi thức ăn ngoài.
Cô cảm thấy quá trình nấu nướng sẽ rèn luyện trí óc của cô. Trong vài năm qua, kỹ năng nấu nướng của cô đã tiến bộ rất nhiều.
Phù Sương và Đường Bán Tuyết, hai kẻ chuyên đi ăn chùa, gọi cô là "Nữ hoàng gạo thơm". Đôi khi món ăn thành công đến mức họ còn hét lên "Nữ hoàng gạo thơm vạn tuế vạn vạn tuế" một cách rất cường điệu.
Phương Du mỗi khi nghe xong đều dở khóc dở cười.
Có người nói bạn bè chính là người thân do chính mình lựa chọn, cô cho rằng câu nói này không có gì sai. Trong những năm qua, nếu không có bạn bè bên cạnh kéo cô ra ngoài, cô cảm thấy mình có thể đã không thoát ra nhanh như vậy được.
Phương Cần cũng biết điều này, bà rất hài lòng với những người bạn mới của cô. Mỗi lần gửi bánh ngọt mới làm cho Phương Du, bà cũng sẽ gửi một phần cho Phù Sương và Đường Bán Tuyết.
Lần này cũng vậy, cô vừa chuẩn bị xong bữa trưa, nhân viên chuyển phát của Thuận Phong Express đã gọi tới, chưa đầy mười phút sau, bưu kiện giao đến cho cô đã ở ngưỡng cửa. Phù Sương là một người sành ăn, ngay lập tức đã ngửi thấy mùi đồ ăn khi Phương Du mở cửa nhận hàng chuyển phát nhanh. Phù Sương liền mở cửa.
"Dì gửi tới à?" Phù Sương nhìn kích thước quen thuộc của hộp chuyển phát nhanh.
Phương Du gật đầu: "Ừ."
Cô nói: "Cậu mau tắm rửa cho tỉnh táo đi, xong chút nữa cứ qua ăn cơm nhé."
"Được rồi!" Phù Sương ho khan một tiếng rồi nói, "Tối qua cao hứng quá, giờ cổ họng đau quá trời."
"Uống nước ấm đi."
Phương Du không khoá cửa lại, dù sao chẳng mấy chốc nữa Phù Sương cũng đi qua.
Cô đặt chiếc hộp xuống đất, lấy một con dao rọc giấy và ngồi xổm xuống trong khi bấm số điện thoại của Phương Cần. Người ở đầu bên kia nhanh chóng trả lời, có ý cười trong giọng nói: "Nhận được rồi à? Tiểu Du."
"Dạ đúng rồi, mẹ." Phương Du cũng cười vuốt ve chiếc hộp, "Xuyên qua hộp cũng có thể ngửi thấy mùi thơm."
Phương Cần vui vẻ: "Làm sao có thể khoa trương như vậy!"
Bà căn dặn: "Lần này mẹ gửi rất nhiều, nếu không ăn hết được thì có thể chia cho Sương Sương và Tiểu Đường."
"Con biết mẹ đã để phần cho họ ngay từ đầu mà." Phương Du vạch trần, cô mở chiếc hộp phía trước mặt ra.
Bánh ngọt được đựng riêng trong từng hộp nhỏ có nhãn dán.
Bánh đậu xanh, bánh hạnh nhân, sa kỳ mã...
Tổng cộng có năm phần, được sắp xếp gọn gàng, không hề bừa bộn.
Chữ viết của Phương Cần trên nhãn dán có hơi lộn xộn, nhưng có thể thấy mẹ cô đã rất cố gắng để hoàn thành nó.
"Nhưng mẹ luôn để cho con phần nhiều nhất, Tiểu Du à."
Ánh mắt Phương Du dịu dàng nhìn những chiếc bánh ngọt này, nói: "Con biết mà mẹ, con sẽ chia sẻ với bạn bè." Cô khe khẽ khịt mũi: "Con gái do mẹ nuôi lớn có thể ích kỷ như vậy sao?"
Vừa nói ra những lời này, cô không khỏi nghĩ đến Đàm Vân Thư mà cô đã gặp tối qua.
Đàm Vân Thư là một người như vậy.
"Có những lúc con cũng có thể ích kỷ." Phương Cần sửa lại lời cô, "Chúng ta không thể vì muốn làm người tốt mà không quan tâm đến bản thân mình."
"Con biết rồi, con sẽ tự điều chỉnh."
Phương Du lại nhắc nhở mẹ mình chăm sóc thật tốt cơ thể, còn nói rằng tuần sau là kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, cô sẽ quay lại Liễu Thành. Không, nói chính xác hơn là cô sẽ trở về quê hương ở Liễu Thành. Mấy năm nay mỗi lần về nhà cô đều nói là về lại quê hương.
Một lúc sau, cuộc gọi kết thúc.
Phù Sương đeo băng đô bước vào phòng, cô vừa đắp mặt nạ xong, mặt còn ẩm ướt, liền chạy sang.
Nhìn thấy Phương Du bày bánh ngọt ra, Phù Sương vui vẻ thở dài: "Làm bạn của Tiểu Du thật tốt! Dì cũng tốt quá chừng!"
Phương Du đem phần bánh ngọt đặt trước mặt cô ấy, mỉm cười nói: "Nếu cậu muốn có nó, thì vào bếp xới cơm, dọn đồ ăn ra đây."
"Đây vốn là điều tôi nên làm mà!"
Đường Bán Tuyết hôm nay có việc nên không đến ăn, Phù Sương không khách khí gửi ảnh bữa ăn gồm hai món mặn và một món canh do Phương Du nấu lên nhóm chat. Cô chụp ảnh rất chuyên nghiệp, sau khi điều chỉnh màu sắc, món ăn còn trông hấp dẫn hơn.
Đường Bán Tuyết đăng biểu tượng cảm xúc tức giận trong nhóm, Phương Du nhân tiện cũng "trộm" ảnh, gửi cho Phương Cần.
Sau bữa tối, Phương Du cập nhật vòng bạn bè của mình.
Hiện tại cô đang có một cuộc sống tốt đẹp, vòng bạn bè cũng không hề nhàm chán. Cô mệt mỏi sau buổi hòa nhạc tối qua nên không đăng bất kỳ cập nhật nào. Bây giờ cô đăng những bức ảnh chụp tối qua, cùng những món ăn ngon ngày hôm nay. Đăng một album với tiêu đề rất đơn giản, chỉ là "Một ngày cuối tuần vui vẻ bắt đầu bằng một buổi concert."
Nhiều đồng nghiệp đã thêm tài khoản này, ngay sau đó cô đã nhận được nhiều lượt thích.
Trong số đó có Thẩm Ánh Chi và Tiết Dịch, họ cũng bình luận.
Thẩm Ánh Chi: [Tại sao không có hình ảnh bữa ăn khuya hôm qua]
Tiết Dịch: [Lần sau lại đến nhé.]
Bình luận của họ tình cờ ở ngay cạnh nhau, Phương Du ngẩng đầu lên và trả lời từng cái một, với Thẩm tổng là câu "Tối qua tôi không có thời gian để chụp ảnh" và với Tiết Dịch là câu "Được, Tiết lão sư".
Nhưng việc đi xem concert tối qua không phải là không có ích lợi gì.
Phương Du đã nhận được tin nhắn từ một số đồng nghiệp kể từ tối qua. Hầu hết bọn họ đều nói rằng đã nhìn thấy cô trên màn hình lớn khi lướt web. Họ hoặc là muốn thân thiết với cô hơn, hoặc chỉ muốn buôn chuyện.
Những người này sẽ không thể nói chuyện trước mặt Thẩm Ánh Chi, nên chỉ có thể đến chỗ cô để giải khuây.
Sau khi nhận được một bình luận khác về chuyện màn ảnh rộng tối qua, Phương Du đã lên mạng xã hội, mím môi và tìm kiếm cụm từ "Buổi concert của Tiết Dịch ở thủ đô".
Có ba video phổ biến thu hút sự chú ý, hai trong số đó liên quan đến cảnh Tiết Dịch hát, còn lại được dựng thành "Dàn mỹ nhân hội tụ trên màn ảnh rộng".
Cô vén phần tóc quanh tai ra sau, xem hai video đầu tiên trước khi nhấp vào video thứ ba.
Không biết đạo diễn có ý đồ gì, họ xuất hiện thường xuyên nhất, cô và bạn bè luôn tỏ ra vui vẻ. Về phần Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi, một bên động một bên tĩnh. Nổi tiếng nhất trong khu vực bình luận là Đường Bán Tuyết, dù sao cô ấy cũng có hàng triệu người hâm mộ trên các nền tảng mạng xã hội, nên có rất nhiều người biết đến. Ngoài ra, còn có "mắt tôi lại sáng lên", hoặc là tuyên bố "Tôi sẽ đến concert tiếp theo của Tiết Dịch, không vì nguyên nhân gì khác, tôi chỉ muốn ngắm gái đẹp thôi." Ngoài ra còn có một số người đàn ông bình luận bốc mùi hôi thối, theo kiểu bắt đầu lo lắng không biết phải cưới ai bây giờ.
Phương Du lặng lẽ bấm vào phần báo cáo, cô xem thêm một lúc nữa rồi thôi.
Cô không nghiện những video ngắn, chỉ thỉnh thoảng nhấp vào chúng. Cô thích dành nhiều thời gian để cải thiện bản thân hơn.
Tuy nhiên, khi Phương Du đến công ty làm việc vào ngày hôm sau, trong giờ giải lao ở phòng trà, một số đồng nghiệp ở bộ phận cũ nói đùa.
"Trợ lý Phương, khi nào thì cô ký tên cho tôi đây?"
"Trợ lý Phương, lần sau tôi có thể đi cùng cô không? Tôi cũng muốn xuất hiện trên màn ảnh rộng, ha ha ha!"
...
Phương Du mỉm cười đáp lại, sau đó đặt ly Americano* lên bàn làm việc của mình.
*Cà phê siêu nhạt, tỷ lệ 1 shot expresso + nước sôi, tỷ lệ 1:1 hoặc 1:n tùy mọi người.
Trong không khí nồng nặc vị đắng, Phương Du tuy rằng không thích đồ ngọt, nhưng cô cũng không thích đồ uống đắng, chỉ là hôm nay trạng thái làm việc không tốt như bình thường, uống một ly Americano giúp cô lên tinh thần một chút
Ba giờ chiều, Thẩm Ánh Chi có cuộc họp với bộ phận kỹ thuật, cô chủ trì cuộc họp với tư cách trợ lý, kiêm luôn nhiệm vụ ghi chép.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Phương Du sắp xếp biên bản cuộc họp của mình và gửi chúng đến email của Thẩm Ánh Chi.
Giờ làm việc là từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều, Thẩm Ánh Chi tối nay không có hoạt động xã giao nào, cô cũng không cần tăng ca. Chờ đế hết giờ làm việc, Phương Du đứng dậy đi đến văn phòng chủ tịch trước.
Thẩm Ánh Chi đang ôm áo khoác và túi xách, nhìn thấy cô, liền mỉm cười: "Có chuyện gì thế?"
"Thẩm tổng." Phương Du đưa một túi giấy mỏng về phía trước, "Đây là bánh ngọt mẹ tôi gửi."
Thẩm Ánh Chi lịch sự nhận lấy: "Cảm ơn."
Phương Du không nói thêm gì nữa, rời khỏi văn phòng.
Mục đích tặng bánh ngọt cho Thẩm Ánh Chi là vì cô ấy đã đãi cô và bạn bè cô một bữa ăn khuya. Đó chỉ là những chiếc bánh ngọt, chẳng đáng gì so với bữa ăn khuya có giá vài trăm tệ mỗi người. Nhưng điều này sẽ khiến cô thoải mái hơn một chút.
Hai người gần như rời khỏi văn phòng ngay lập tức, đi về phía thang máy bên kia.
Phương Du trả lời tin tức của Đường Bán Tuyết.
Nghề nghiệp của Đường Bán Tuyết tự do hơn cô. Cô ấy nói tối nay sẽ đưa cô đi tham dự một sự kiện, cô ấy đã đợi cô ở bãi đậu xe tầng hầm.
Phương Du cất điện thoại, đeo kính vào.
Vì cuối tuần hoạt động mắt quá nhiều nên cô chẳng muốn đeo kính áp tròng nữa. Hiện tại cô đeo một cặp kính trên sống mũi, nhưng đó không phải là gọng đen, Phù Sương và những người khác phát cuồng vì An Lợi nên muốn mua kính gọng vàng, để trông lão luyện và chỉnh tề hơn, có cảm giác dày dạn hơn nơi làm việc.
Công ty có không dưới mười thang máy, có thể vận chuyển người rất nhanh.
Cửa thang máy ngay cạnh quầy lễ tân của công ty, khi Phương Du đến gần, trong nháy mắt đã nhìn thấy Đàm Vận đang ngồi trên ghế sofa ở quầy lễ tân.
Ánh mắt của Đàm Vân Thư lướt qua Thẩm Ánh Chi trước, rồi mới chậm rãi quét qua khuôn mặt cô.
"Hôm nay còn nhớ đến đón tôi khi tan làm" Thẩm Ánh Chi "chậc" một tiếng
Đàm Vân Thư bất đắc dĩ mỉm cười: "Chẳng bao lâu nữa tôi phải về rồi. Hơn nữa, tôi đã được Thẩm tổng tiếp đãi, phải nên làm gì đó chứ."
Miệng nói như vậy, nhưng tầm nhìn ngoại vi của nàng lại tập trung vào Phương Du.
Thật khó để bỏ qua cặp kính của Phương Du.
Tất cả các thang máy khác đều đang hoạt động, nhưng chỉ có một thang máy trống. Đàm Vân Thư bước vào trước, sau đó chặn cửa thang máy không cho nó đóng lại, những người khác lần lượt đi vào, nàng nhìn Phương Du cách đó hai mét, trên mặt lộ ra nụ cười và hỏi: "Trợ lý Phương, cô không vào sao?"
Phương Du vẫn có thành kiến với Đàm Vân Thư, bởi vì cuộc hội ngộ đêm trước không được tốt đẹp cho lắm.
Người này quả thực không khác gì trước đây.
Tuy nhiên cô không có thù oán với việc tan làm. Cô vẫn giữ nụ cười trên môi và bước vào thang máy.
Chỉ còn một chỗ trống là ngay bên cạnh Đàm Vân Thư.
Cửa thang máy đóng lại, hình ảnh hai người phản chiếu lên cửa, khóe môi Phương Du không hạ xuống, cô đẩy kính lên.
Đàm Vân Thư nhìn động tác của Phương Du đang phản chiếu trên cửa.
Nàng rất nhạy cảm với động tác này, những ký ức đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng rất nhiều lần.
Nàng nhớ rằng mỗi lần trước khi hôn, hoặc là nàng hoặc là Phương Du sẽ tháo cặp kính vướng víu này xuống. Ngay cả khi nó không còn giống nữa, nhưng hiện tại nhìn thấy cặp kính này, cảm giác của nàng vẫn như vậy.
Phương Du hơi mím môi, có lẽ vì Đàm Vân Thư ở bên cạnh, nên cô cũng không tránh khỏi nghĩ đến điều này.
Khi thang máy đến nơi, cô nhìn thấy Đường Bán Tuyết đang đợi cô ở lối vào thang máy của tầng hầm.
Cô không biết Đàm Vân Thư có đang nhìn cô không———
Nhưng cô đã tháo kính ra.
***
/153
|