Ánh đèn dịu nhẹ, lá cây bị gió lay động, phát ra âm thanh xào xạc, giống như đang thì thầm bàn tán về hai người trước mặt.
Nhưng có thể bàn tán điều gì về họ? Ký ức về sáu năm trước của họ không thể quay lại.
Tuy nhiên, Phương Du không khỏi nghĩ đến sáu năm trước. Trong ba năm đó đã có rất nhiều đêm như lúc này, họ đứng đối diện nhau, nhưng không có lần nào giống như bây giờ. Lúc này, bầu không khí căng thẳng như sóng ngầm dâng trào, giống như những đám mây đen che phủ một mảng.
Không, Phương Du suy nghĩ kỹ càng, họ đã từng giống như thế này.
Bởi vì Đàm Vân thư và người khác đan mười ngón tay vào nhau nên đã xảy ra mâu thuẫn lớn. Họ đứng đối diện nhau gần lối vào tàu điện ngầm của Đại học Liễu Thành. Nhưng lần đó Đàm Vân Thư đã lợi dụng sơ hở trong lời nói của cô để dỗ dành cô, vì vậy mối quan hệ của họ đã không kết thúc. Không những không cắt đứt quan hệ, cô còn tin chắc rằng Đàm Vân Thư để tâm đến cô, thích cô. Đến cuối cùng lại nhận được tấm thiệp mời xinh đẹp đến mức làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Vì vậy, trong những đêm ở Thủ đô, Phương Du đã nhiều lần nghĩ đến, nếu lúc đó cô cứng rắn hơn, không mềm lòng trước dáng vẻ thương của Đàm Vân Thư, thì có lẽ sau này cô đã không cảm thấy đau đớn như vậy.
Đau đến mức cô nghĩ lẽ ra mình nên buông bỏ sau ngần ấy năm, đã hơn một lần cô tự nhủ thầm trong lòng như vậy. Khi đối mặt với Đàm Vân Thư, cô cảm thấy lạnh lùng là thái độ mình nên có.
Nhưng cuối cùng thì đó cũng chỉ là "nên".
Vì sự xuất hiện của Đàm Vân Thư, cơn sóng lẽ ra không nên có lại khuấy động mặt biển phẳng lặng.
Làm trợ lý suốt sáu năm, tâm trạng của cô ổn định đến mức cho dù phải tăng ca, cô vẫn không hề có bất kỳ biến động tâm lý nào. Các đồng nghiệp thậm chí còn ghen tị với cô vì điều đó. Nhưng Đàm Vân Thư lại dễ như trở bàn tay khiến nó cuộn trào. Giống như đặt một nồi nước lên bếp, nước chuyển dần từ lạnh sang nóng, cho đến khi sôi sùng sục.
Nhưng lý do của việc sôi sùng sục này là gì? Cô ấy vẫn thích Đàm Vân Thư sao?
Không đúng.
Trong mối quan hệ này cô triệt để tin rằng không thể bước tiếp được nữa, nhưng cô vẫn bị mắc kẹt trong ngày 09 tháng 06 năm 2018, như có một tảng đá đè lên người và nhấn chìm cô xuống đáy biển, thậm chí trong sáu năm qua cô không thể yêu thêm ai khác nữa.
Thủ đô quá lớn, đời sống xã hội của cô không còn nhàm chán như trước nữa, cũng không phải không có những cô gái xinh đẹp dễ thương theo đuổi. Nhưng trước ánh mắt mong đợi của họ, tất cả những gì cô có thể làm là trực tiếp hoặc khéo léo từ chối, đến cả một cơ hội cũng không thể trao cho họ, cô không thể ở bên một người mà mình không thích.
Tim cô dường như chỉ đập theo chức năng của cơ thể. Cô ghét cảm giác này.
Xem ra không còn cách nào phá vỡ cục diện, Phương Du cảm thấy chỉ cần ba chữ "Thực xin lỗi" là có thể khiến cô hoàn toàn nói lời tạm biệt với mối quan hệ này.
Đây là những gì Đàm Vân Thư nợ cô.
Lần đầu tiên gặp lại, Đàm Vân Thư vẫn kiêu ngạo, cao cao tại thượng, không khác gì sáu năm trước, Phương Du không muốn tiếp xúc quá nhiều với Đàm Vân Thư. Nhưng gần đây Đàm Vân Thư lại không như thế, toàn bộ cơ thể của Đàm Văn Thư khi đối diện với cô mềm mại hơn rất nhiều. Tất nhiên cô cho rằng Đàm Vân Thư đã suy nghĩ thông suốt.
Vì vậy khi Đàm Vân Thư yêu cầu nói về chuyện "trước đây", cô đã không từ chối.
Kết quả, Đàm Vân Thư vẫn giống như sáu năm trước, lợi dụng sơ hở trong câu nói "Tôi không muốn tiếp tục" của cô, mà ở đây nói gần nói xa.
Quả thực, chỉ cần không phải bây giờ, tất cả đều là "trước đây".
Nhưng cô không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.
Cô muốn làm rõ mọi chuyện, đặt "trước đây" của họ lên bàn để nói cho ra lẽ.
"Vẫn nói..." Ánh mắt Phương Du mang theo hàm ý mỉa mai, cô hơi ngẩng đầu lên, nhấn giọng nói: "Đàm tiểu thư không nghĩ mình cần phải xin lỗi tôi sao? Có phải vậy không?"
Khẩu trang của Đàm Vân Thư bị đầu ngón tay của Phương Du giữ lấy, toàn bộ khuôn mặt của nàng lộ ra.
Đã ba ngày trôi qua, tình trạng dị ứng trên khuôn mặt nàng đã cải thiện rất nhiều, chỉ còn một lớp màu đỏ nhạt vẫn chưa mờ đi hoàn toàn. Tuy nhiên, làn da ở vùng miệng nàng vẫn trắng trẻo và mỏng manh, vì vậy tổng thể khuôn mặt vẫn có những đường nét phân chia rõ ràng.
Nàng nghe từng chữ "Đàm tiểu thư" của Phương Du, rồi nhìn Phương Du lạnh lùng trước mặt. Hô hấp của nàng dường như đang từ từ bị pha loãng, khiến nàng khó thở.
"Ba từ" giữa họ chỉ có thể là "Thực xin lỗi" do chính nàng nói ra.
"Tôi không nghĩ vậy." Đàm Vân Thư mở và đóng môi, phủ nhận.
"Vậy cô nghĩ thế nào? Hả?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Đàm Vân Thư có thể nhìn thấy rõ hàng mi và lỗ chân lông nhẵn mịn của Phương Du, gần đến mức nàng có thể tìm thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt của Phương Du, hình ảnh phản chiếu đó mơ hồ và không còn rõ ràng như trước.
Cơn gió đêm không ngừng thổi về phía họ, đuôi tóc của họ bị gió hất lên rồi rơi xuống cùng lúc.
Người đi đường lướt ngang qua, nhưng vì nơi này tương đối khuất nên không ai để mắt tới họ, không ai biết rằng cảnh tượng hai người đang đứng đây đều có liên quan đến quá khứ xa xôi.
"Phương Du." Đàm Vân Thư cổ họng đắng chát, "Tôi không muốn đưa cậu tấm thiệp mời đó."
"Có khác biệt gì không? Cô có nỗi khổ tâm, nhưng điều đó có liên quan gì đến tôi?"
Phương Du nhướng mày, tiếp tục hỏi: "Nếu không có tấm thiệp mời đó, cô vẫn có khả năng ở bên tôi sao?"
"Không, sẽ không đâu nhỉ, tôi từ đầu đến cuối chỉ là trò tiêu khiển của cô. Cô muốn thì đến tìm tôi, còn không muốn thì sẽ bỏ mặc tôi. Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề bây giờ, vì tôi đã thoát ra rồi. Đàm Vân Thư, việc cô có thể ở bên tôi hay không thì đối với tôi không còn quan trọng. Cũng như việc cô khiến tôi thất vọng cũng không quan trọng. Không có bất cứ điều gì liên quan đến cô là quan trọng nữa. Thời gian 6 năm đã đủ cho tôi xóa bỏ mọi thứ."
"Nếu thật sự có thể xóa sạch, vậy tại sao cậu lại ấn định thời hạn là ngày 9 tháng 6?"
"Tôi muốn cô nhớ rằng cô vẫn còn nợ tôi một lời xin lỗi, Đàm Vân Thư." Phương Du siết chặt chiếc khẩu trang trong tay, cô nói với đôi mắt hơi đỏ, "Cô nên hiểu rõ nhất, nếu cô thực sự không muốn tiếp tục làm người xa lạ với tôi, thì không thể bỏ qua bước này ".
"Phương Du." Đàm Vân Thư nhìn thấy cô như vậy, lúng túng giơ tay lên, muốn sờ vào mặt cô.
Phương Du quay đầu tránh né, lùi lại một chút, nhìn nàng với ánh mắt đầy cảnh giác.
Lòng bàn tay của Đàm Vân Thư rơi vào khoảng không.
"Xin lỗi." Đàm Vân Thư hạ tay xuống, giọng nói mang theo chút âm mũi.
"Cô đang xin lỗi vì chuyện vừa rồi hay trước đây?"
"Chuyện vừa rồi."
Đàm Vân Thư nhìn cô và chậm rãi nói: "Những chuyện trước đây, tôi có xin lỗi cũng không đủ, tôi..."
"Đủ rồi, Đàm Vân Thư, đừng nói theo kiểu quang minh chính đại như vậy nữa." Phương Du ngắt lời nàng, thở dài một hơi, cô biết không cần phải nói thêm nữa, "Dáng vẻ luôn cho mình là đúng của cô thật khiến tôi khó chịu."
"Tôi còn có việc khác phải làm, nên tôi đi trước."
Nói xong, Phương Du nhét chiếc khẩu trang lại cho nàng, sau đó xoay người quay gót đi về phía lề đường. Cô không còn tâm trạng chen lấn trên tàu điện ngầm nữa, quyết định bắt taxi để có thể đưa cô trở về mái nhà ấm áp của mình nhanh hơn.
Mới đi được mấy bước, giọng nói của Đàm Vân Thư từ phía sau truyền đến: "Phương Du, tôi sợ rằng sau khi tôi nói "Thực xin lỗi", quan hệ giữa tôi và cậu sẽ thanh toán triệt để."
"Tôi không muốn thanh toán triệt để mọi chuyện với cậu."
Đàm Vân Thư đã bắt kịp, đứng trước mặt Phương Du, từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê lần lượt rơi xuống, hàng lông mi ẩm ướt, trong một đêm tĩnh mịch như thế này, nàng đã không thể kiểm soát được cảm xúc.
Giọng mũi của nàng rất đặc: "Nhưng... tôi thực sự xin lỗi."
Dù nàng có cố gắng lừa dối bản thân như thế nào đi chăng nữa, nàng thực sự đã đùa giỡn với tình cảm của Phương Du.
Ai cũng có được thứ mình cần chỉ là cái cớ để nàng tự lừa dối bản thân. Nàng và Phương Du chưa bao giờ ngang bằng.
Giống như một chiếc bập bênh, nàng luôn ở vị trí cao, trong khi Phương Du lại dính chặt ở mặt đất.
Cho đến bây giờ, sau sáu năm, chiếc bập bênh cuối cùng mới được cân bằng.
Khi nhìn thấy bóng dáng thanh khiết và tao nhã của Phương Du, Đàm Vân Thư chỉ cảm thấy nỗi đau xuyên thấu trái tim mình.
Mặc dù vào giữa tháng Năm thời tiết rất hoàn hảo, nhưng nàng lại cảm thấy tuyết đang rơi khắp nơi, nhưng tuyết lại giống như dung nham nóng chảy, chỉ cần chạm vào sẽ khiến toàn thân nàng đau nhức, cho đến khi nàng biến thành một cái vỏ trống rỗng.
Phương Du không đi xa hơn nữa, cô ngước mắt lên, nhìn Đàm Vân Thư trước mặt.
Đây là dáng vẻ của Đàm Vân Thư mà cô chưa từng thấy trước đây, Đàm Vân Thư luôn kiêu ngạo và tao nhã, giống như thiên nga trắng cao quý nhất trong truyện cổ tích, khuôn mặt luôn điềm tĩnh khi đối diện với tất cả mọi việc.
Nhưng bây giờ, đôi mắt của Đàm Vân Thư đang đẫm lệ, khuôn mặt vốn chưa hết dị ứng lại càng đỏ hơn vì khóc.
Phương Du cuối cùng cũng nghe thấy lời xin lỗi muộn màng này sau sáu năm. Vào lúc này, toàn bộ sức lực trong cơ thể cô dường như bị rút cạn.
Cô lảo đảo lùi lại, sau khi ổn định lại cơ thể, cô mới nhếch môi nói: "Đàm Vân Thư, nếu ngay từ đầu cô nói với tôi rằng đó chỉ là chơi đùa thôi, tôi nghĩ mình đã không đủ khả năng chơi tiếp. "
"Tôi không chơi đùa với cậu, Phương Du."
"Tôi sợ cậu chạy trốn, tôi không muốn cậu chạy trốn."
Hơi thở của Phương Du dồn dập, sau đó cô nói: "Quá trễ rồi. Đã đến lúc tôi phải về nhà." Cô lấy trong túi ra một gói khăn giấy đưa qua, "Khi nào cô muốn tôi báo đáp thì cứ nói với tôi."
Đàm Vân Thư nhẹ nhàng chớp đôi lông mi nặng nề của mình và trả lời: "Được."
Sau đó nàng hỏi: "Vậy cậu có tha thứ cho tôi không?"
"Không thể nói rằng tôi sẽ không tha thứ cho cô." Phương Du lại bước tới gần, nhỏ giọng nói vào tai Đàm Vân Thư: "Chỉ là không còn quan trọng nữa rồi."
......
Vài phút sau, Phương Du lên taxi công nghệ.
Cô ngồi ở ghế sau, tâm trí gần như ngừng hoạt động, hoặc không hẳn là ngừng hoạt động, giống như một chiếc TV hỏng, chỉ có thể phát lại tất cả những gì trải qua với Đàm Vân Thư tối nay.
Nét mặt của Đàm Vân Thư, lời nói, và cả những giọt nước mắt đó...
Phương Du chậm rãi nhắm mắt lại, để ánh sáng chập chờn rơi xuống mí mắt mỏng manh của mình. Một lúc sau, một tiếng thở dài dần thoát ra khỏi cổ họng cô.
Hơn nửa tiếng sau, cô lê thân hình mệt mỏi đến đứng trước cửa bảo vệ.
Phù Sương và Đường Bán Tuyết tối nay không có thời gian để xem Tiết Dịch hát ở trung tâm thương mại Lâm Lí. Buổi biểu diễn đã kết thúc từ lâu, nhưng điều đó không ngăn cản họ trò chuyện về sự kiện tối nay trong nhóm chat. Thậm chí một video còn quay lại cảnh Phương Du tặng hoa cho Tiết Dịch.
Hai người hỏi Phương Du trong nhóm trò chuyện rằng cảm giác tiếp xúc gần với Tiết Dịch như thế nào.
Nhưng Phương Du chưa trả lời.
Phù Sương chú ý tới động tĩnh của cửa ra vào, nghe thấy tiếng cửa mở ra, lập tức rời khỏi phòng mình.
Cô đang định hỏi Phương Du vì sao không trả lời tin nhắn trong nhóm chat, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của Phương Du, câu hỏi đã bị nuốt xuống.
Cuối cùng chỉ nói: "Đi nghỉ ngơi sớm đi, Tiểu Du."
"Được, cậu cũng vậy."
Phương Du mở cửa phòng, bật đèn lên, đặt túi xách lên giá bên cạnh, muốn cúi xuống thay giày, nhưng cuối cùng lại không còn sức lực mà trượt xuống cửa.
Nhưng có thể bàn tán điều gì về họ? Ký ức về sáu năm trước của họ không thể quay lại.
Tuy nhiên, Phương Du không khỏi nghĩ đến sáu năm trước. Trong ba năm đó đã có rất nhiều đêm như lúc này, họ đứng đối diện nhau, nhưng không có lần nào giống như bây giờ. Lúc này, bầu không khí căng thẳng như sóng ngầm dâng trào, giống như những đám mây đen che phủ một mảng.
Không, Phương Du suy nghĩ kỹ càng, họ đã từng giống như thế này.
Bởi vì Đàm Vân thư và người khác đan mười ngón tay vào nhau nên đã xảy ra mâu thuẫn lớn. Họ đứng đối diện nhau gần lối vào tàu điện ngầm của Đại học Liễu Thành. Nhưng lần đó Đàm Vân Thư đã lợi dụng sơ hở trong lời nói của cô để dỗ dành cô, vì vậy mối quan hệ của họ đã không kết thúc. Không những không cắt đứt quan hệ, cô còn tin chắc rằng Đàm Vân Thư để tâm đến cô, thích cô. Đến cuối cùng lại nhận được tấm thiệp mời xinh đẹp đến mức làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Vì vậy, trong những đêm ở Thủ đô, Phương Du đã nhiều lần nghĩ đến, nếu lúc đó cô cứng rắn hơn, không mềm lòng trước dáng vẻ thương của Đàm Vân Thư, thì có lẽ sau này cô đã không cảm thấy đau đớn như vậy.
Đau đến mức cô nghĩ lẽ ra mình nên buông bỏ sau ngần ấy năm, đã hơn một lần cô tự nhủ thầm trong lòng như vậy. Khi đối mặt với Đàm Vân Thư, cô cảm thấy lạnh lùng là thái độ mình nên có.
Nhưng cuối cùng thì đó cũng chỉ là "nên".
Vì sự xuất hiện của Đàm Vân Thư, cơn sóng lẽ ra không nên có lại khuấy động mặt biển phẳng lặng.
Làm trợ lý suốt sáu năm, tâm trạng của cô ổn định đến mức cho dù phải tăng ca, cô vẫn không hề có bất kỳ biến động tâm lý nào. Các đồng nghiệp thậm chí còn ghen tị với cô vì điều đó. Nhưng Đàm Vân Thư lại dễ như trở bàn tay khiến nó cuộn trào. Giống như đặt một nồi nước lên bếp, nước chuyển dần từ lạnh sang nóng, cho đến khi sôi sùng sục.
Nhưng lý do của việc sôi sùng sục này là gì? Cô ấy vẫn thích Đàm Vân Thư sao?
Không đúng.
Trong mối quan hệ này cô triệt để tin rằng không thể bước tiếp được nữa, nhưng cô vẫn bị mắc kẹt trong ngày 09 tháng 06 năm 2018, như có một tảng đá đè lên người và nhấn chìm cô xuống đáy biển, thậm chí trong sáu năm qua cô không thể yêu thêm ai khác nữa.
Thủ đô quá lớn, đời sống xã hội của cô không còn nhàm chán như trước nữa, cũng không phải không có những cô gái xinh đẹp dễ thương theo đuổi. Nhưng trước ánh mắt mong đợi của họ, tất cả những gì cô có thể làm là trực tiếp hoặc khéo léo từ chối, đến cả một cơ hội cũng không thể trao cho họ, cô không thể ở bên một người mà mình không thích.
Tim cô dường như chỉ đập theo chức năng của cơ thể. Cô ghét cảm giác này.
Xem ra không còn cách nào phá vỡ cục diện, Phương Du cảm thấy chỉ cần ba chữ "Thực xin lỗi" là có thể khiến cô hoàn toàn nói lời tạm biệt với mối quan hệ này.
Đây là những gì Đàm Vân Thư nợ cô.
Lần đầu tiên gặp lại, Đàm Vân Thư vẫn kiêu ngạo, cao cao tại thượng, không khác gì sáu năm trước, Phương Du không muốn tiếp xúc quá nhiều với Đàm Vân Thư. Nhưng gần đây Đàm Vân Thư lại không như thế, toàn bộ cơ thể của Đàm Văn Thư khi đối diện với cô mềm mại hơn rất nhiều. Tất nhiên cô cho rằng Đàm Vân Thư đã suy nghĩ thông suốt.
Vì vậy khi Đàm Vân Thư yêu cầu nói về chuyện "trước đây", cô đã không từ chối.
Kết quả, Đàm Vân Thư vẫn giống như sáu năm trước, lợi dụng sơ hở trong câu nói "Tôi không muốn tiếp tục" của cô, mà ở đây nói gần nói xa.
Quả thực, chỉ cần không phải bây giờ, tất cả đều là "trước đây".
Nhưng cô không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.
Cô muốn làm rõ mọi chuyện, đặt "trước đây" của họ lên bàn để nói cho ra lẽ.
"Vẫn nói..." Ánh mắt Phương Du mang theo hàm ý mỉa mai, cô hơi ngẩng đầu lên, nhấn giọng nói: "Đàm tiểu thư không nghĩ mình cần phải xin lỗi tôi sao? Có phải vậy không?"
Khẩu trang của Đàm Vân Thư bị đầu ngón tay của Phương Du giữ lấy, toàn bộ khuôn mặt của nàng lộ ra.
Đã ba ngày trôi qua, tình trạng dị ứng trên khuôn mặt nàng đã cải thiện rất nhiều, chỉ còn một lớp màu đỏ nhạt vẫn chưa mờ đi hoàn toàn. Tuy nhiên, làn da ở vùng miệng nàng vẫn trắng trẻo và mỏng manh, vì vậy tổng thể khuôn mặt vẫn có những đường nét phân chia rõ ràng.
Nàng nghe từng chữ "Đàm tiểu thư" của Phương Du, rồi nhìn Phương Du lạnh lùng trước mặt. Hô hấp của nàng dường như đang từ từ bị pha loãng, khiến nàng khó thở.
"Ba từ" giữa họ chỉ có thể là "Thực xin lỗi" do chính nàng nói ra.
"Tôi không nghĩ vậy." Đàm Vân Thư mở và đóng môi, phủ nhận.
"Vậy cô nghĩ thế nào? Hả?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Đàm Vân Thư có thể nhìn thấy rõ hàng mi và lỗ chân lông nhẵn mịn của Phương Du, gần đến mức nàng có thể tìm thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt của Phương Du, hình ảnh phản chiếu đó mơ hồ và không còn rõ ràng như trước.
Cơn gió đêm không ngừng thổi về phía họ, đuôi tóc của họ bị gió hất lên rồi rơi xuống cùng lúc.
Người đi đường lướt ngang qua, nhưng vì nơi này tương đối khuất nên không ai để mắt tới họ, không ai biết rằng cảnh tượng hai người đang đứng đây đều có liên quan đến quá khứ xa xôi.
"Phương Du." Đàm Vân Thư cổ họng đắng chát, "Tôi không muốn đưa cậu tấm thiệp mời đó."
"Có khác biệt gì không? Cô có nỗi khổ tâm, nhưng điều đó có liên quan gì đến tôi?"
Phương Du nhướng mày, tiếp tục hỏi: "Nếu không có tấm thiệp mời đó, cô vẫn có khả năng ở bên tôi sao?"
"Không, sẽ không đâu nhỉ, tôi từ đầu đến cuối chỉ là trò tiêu khiển của cô. Cô muốn thì đến tìm tôi, còn không muốn thì sẽ bỏ mặc tôi. Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề bây giờ, vì tôi đã thoát ra rồi. Đàm Vân Thư, việc cô có thể ở bên tôi hay không thì đối với tôi không còn quan trọng. Cũng như việc cô khiến tôi thất vọng cũng không quan trọng. Không có bất cứ điều gì liên quan đến cô là quan trọng nữa. Thời gian 6 năm đã đủ cho tôi xóa bỏ mọi thứ."
"Nếu thật sự có thể xóa sạch, vậy tại sao cậu lại ấn định thời hạn là ngày 9 tháng 6?"
"Tôi muốn cô nhớ rằng cô vẫn còn nợ tôi một lời xin lỗi, Đàm Vân Thư." Phương Du siết chặt chiếc khẩu trang trong tay, cô nói với đôi mắt hơi đỏ, "Cô nên hiểu rõ nhất, nếu cô thực sự không muốn tiếp tục làm người xa lạ với tôi, thì không thể bỏ qua bước này ".
"Phương Du." Đàm Vân Thư nhìn thấy cô như vậy, lúng túng giơ tay lên, muốn sờ vào mặt cô.
Phương Du quay đầu tránh né, lùi lại một chút, nhìn nàng với ánh mắt đầy cảnh giác.
Lòng bàn tay của Đàm Vân Thư rơi vào khoảng không.
"Xin lỗi." Đàm Vân Thư hạ tay xuống, giọng nói mang theo chút âm mũi.
"Cô đang xin lỗi vì chuyện vừa rồi hay trước đây?"
"Chuyện vừa rồi."
Đàm Vân Thư nhìn cô và chậm rãi nói: "Những chuyện trước đây, tôi có xin lỗi cũng không đủ, tôi..."
"Đủ rồi, Đàm Vân Thư, đừng nói theo kiểu quang minh chính đại như vậy nữa." Phương Du ngắt lời nàng, thở dài một hơi, cô biết không cần phải nói thêm nữa, "Dáng vẻ luôn cho mình là đúng của cô thật khiến tôi khó chịu."
"Tôi còn có việc khác phải làm, nên tôi đi trước."
Nói xong, Phương Du nhét chiếc khẩu trang lại cho nàng, sau đó xoay người quay gót đi về phía lề đường. Cô không còn tâm trạng chen lấn trên tàu điện ngầm nữa, quyết định bắt taxi để có thể đưa cô trở về mái nhà ấm áp của mình nhanh hơn.
Mới đi được mấy bước, giọng nói của Đàm Vân Thư từ phía sau truyền đến: "Phương Du, tôi sợ rằng sau khi tôi nói "Thực xin lỗi", quan hệ giữa tôi và cậu sẽ thanh toán triệt để."
"Tôi không muốn thanh toán triệt để mọi chuyện với cậu."
Đàm Vân Thư đã bắt kịp, đứng trước mặt Phương Du, từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê lần lượt rơi xuống, hàng lông mi ẩm ướt, trong một đêm tĩnh mịch như thế này, nàng đã không thể kiểm soát được cảm xúc.
Giọng mũi của nàng rất đặc: "Nhưng... tôi thực sự xin lỗi."
Dù nàng có cố gắng lừa dối bản thân như thế nào đi chăng nữa, nàng thực sự đã đùa giỡn với tình cảm của Phương Du.
Ai cũng có được thứ mình cần chỉ là cái cớ để nàng tự lừa dối bản thân. Nàng và Phương Du chưa bao giờ ngang bằng.
Giống như một chiếc bập bênh, nàng luôn ở vị trí cao, trong khi Phương Du lại dính chặt ở mặt đất.
Cho đến bây giờ, sau sáu năm, chiếc bập bênh cuối cùng mới được cân bằng.
Khi nhìn thấy bóng dáng thanh khiết và tao nhã của Phương Du, Đàm Vân Thư chỉ cảm thấy nỗi đau xuyên thấu trái tim mình.
Mặc dù vào giữa tháng Năm thời tiết rất hoàn hảo, nhưng nàng lại cảm thấy tuyết đang rơi khắp nơi, nhưng tuyết lại giống như dung nham nóng chảy, chỉ cần chạm vào sẽ khiến toàn thân nàng đau nhức, cho đến khi nàng biến thành một cái vỏ trống rỗng.
Phương Du không đi xa hơn nữa, cô ngước mắt lên, nhìn Đàm Vân Thư trước mặt.
Đây là dáng vẻ của Đàm Vân Thư mà cô chưa từng thấy trước đây, Đàm Vân Thư luôn kiêu ngạo và tao nhã, giống như thiên nga trắng cao quý nhất trong truyện cổ tích, khuôn mặt luôn điềm tĩnh khi đối diện với tất cả mọi việc.
Nhưng bây giờ, đôi mắt của Đàm Vân Thư đang đẫm lệ, khuôn mặt vốn chưa hết dị ứng lại càng đỏ hơn vì khóc.
Phương Du cuối cùng cũng nghe thấy lời xin lỗi muộn màng này sau sáu năm. Vào lúc này, toàn bộ sức lực trong cơ thể cô dường như bị rút cạn.
Cô lảo đảo lùi lại, sau khi ổn định lại cơ thể, cô mới nhếch môi nói: "Đàm Vân Thư, nếu ngay từ đầu cô nói với tôi rằng đó chỉ là chơi đùa thôi, tôi nghĩ mình đã không đủ khả năng chơi tiếp. "
"Tôi không chơi đùa với cậu, Phương Du."
"Tôi sợ cậu chạy trốn, tôi không muốn cậu chạy trốn."
Hơi thở của Phương Du dồn dập, sau đó cô nói: "Quá trễ rồi. Đã đến lúc tôi phải về nhà." Cô lấy trong túi ra một gói khăn giấy đưa qua, "Khi nào cô muốn tôi báo đáp thì cứ nói với tôi."
Đàm Vân Thư nhẹ nhàng chớp đôi lông mi nặng nề của mình và trả lời: "Được."
Sau đó nàng hỏi: "Vậy cậu có tha thứ cho tôi không?"
"Không thể nói rằng tôi sẽ không tha thứ cho cô." Phương Du lại bước tới gần, nhỏ giọng nói vào tai Đàm Vân Thư: "Chỉ là không còn quan trọng nữa rồi."
......
Vài phút sau, Phương Du lên taxi công nghệ.
Cô ngồi ở ghế sau, tâm trí gần như ngừng hoạt động, hoặc không hẳn là ngừng hoạt động, giống như một chiếc TV hỏng, chỉ có thể phát lại tất cả những gì trải qua với Đàm Vân Thư tối nay.
Nét mặt của Đàm Vân Thư, lời nói, và cả những giọt nước mắt đó...
Phương Du chậm rãi nhắm mắt lại, để ánh sáng chập chờn rơi xuống mí mắt mỏng manh của mình. Một lúc sau, một tiếng thở dài dần thoát ra khỏi cổ họng cô.
Hơn nửa tiếng sau, cô lê thân hình mệt mỏi đến đứng trước cửa bảo vệ.
Phù Sương và Đường Bán Tuyết tối nay không có thời gian để xem Tiết Dịch hát ở trung tâm thương mại Lâm Lí. Buổi biểu diễn đã kết thúc từ lâu, nhưng điều đó không ngăn cản họ trò chuyện về sự kiện tối nay trong nhóm chat. Thậm chí một video còn quay lại cảnh Phương Du tặng hoa cho Tiết Dịch.
Hai người hỏi Phương Du trong nhóm trò chuyện rằng cảm giác tiếp xúc gần với Tiết Dịch như thế nào.
Nhưng Phương Du chưa trả lời.
Phù Sương chú ý tới động tĩnh của cửa ra vào, nghe thấy tiếng cửa mở ra, lập tức rời khỏi phòng mình.
Cô đang định hỏi Phương Du vì sao không trả lời tin nhắn trong nhóm chat, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của Phương Du, câu hỏi đã bị nuốt xuống.
Cuối cùng chỉ nói: "Đi nghỉ ngơi sớm đi, Tiểu Du."
"Được, cậu cũng vậy."
Phương Du mở cửa phòng, bật đèn lên, đặt túi xách lên giá bên cạnh, muốn cúi xuống thay giày, nhưng cuối cùng lại không còn sức lực mà trượt xuống cửa.
/153
|