Cô không biết vì sao mình lại cố chấp như vậy, bởi vì chính mình nhiều lần ngang ngược can thiệp vào chuyện của cậu nên cảm thấy khó chịu hay là bởi vì cậu nói thích cô làm cô xấu hổ, hoặc được một người thích là việc rất lúng túng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, thậm chí là một chuyện rất mất mặt, tóm lại cô chính là không để ý tới cậu.
Ngày cô và Hàn triết xảy ra thay đổi là vào thứ sáu, theo lệ thường giờ tan học của trường sẽ sớm hơn so với bình thường, bởi vì Ôn Noãn vẫn chưa làm xong bài tập nên ra muộn, đợi cô hoàn thành xong bài học, có nữ sinh chạy đâm đầu vào cô kêu: “Ôn Noãn, Hàn Triết nhà cậu đang bị người khác bắt nạt, làm sao cậu vẫn còn ở đây?”
Ôn Noãn nhất thời trợn tròn đôi mắt: “Là thằng ranh con nào lại làm mưa làm gió, nói cho tớ biết họ ở đâu để tớ đi thu thập bọn họ!” Đợi bạn nữ sinh nói địa điểm cô liền đeo cặp sách lên vai, chân chạy như bay.
Chạy tới một con hẻm nhỏ cách trường học không xa, qua một khúc quẹo đã nhìn thấy Hàn Triết người luôn luôn mềm yếu lúc nào cũng có thể bị bắt nạt đang níu lấy cổ áo một người mập mạp, trong mắt đã đỏ lên: “Tử Bàn Tử, mày mà còn chọc tao nữa mày nhất định sẽ chết!”
Ôn Noãn chưa bao giờ thấy mặt khí phách mạnh mẽ như vậy của Hàn Triết, cũng chưa từng nghĩ cậu ấy lại có ánh mắt sắc bén như vậy, cô lặng lẽ lui về góc tường.
Ngày thường đều lấy việc bắt nạt Hàn Triết làm thú vui, Tử Bàn Tử bị doạ sợ đến mức toàn thân run rẩy, dường như hoàn toàn không giám tin người ở trước mắt này là người luôn bị đám nam sinh vô cùng miệt thị gọi là “trai bao” Hàn Triết, thật lâu hắn mới nặn ra được âm thanh nhỏ bé run rẩy hỏi một câu: “Hàn…..Hàn Triết, mày không phải là vì thích Ôn Noãn nên mới giả bộ mềm yếu chứ!”
“Nói nhảm, tao đương nhiên thích cô ấy!” Hàn Triết không chút do dự, “Tao cảnh cáo mày, chuyện ngày hôm nay không cho phép mày nói ra một câu, nếu không coi chừng nắm đấm của tao không nhận người!” Cậu buông tay đang níu ở cổ áo Bàn Tử, từ từ thu lại lệ khí và khí phách. Đợi Bàn Tử chạy xa như một làn khói cậu mới chậm rãi xoay người, lại khôi phục bộ dáng mềm yếu có thể bị bắt nạt bất cứ lúc nào: hơi cúi đầu, biết vâng lời, đi ra khỏi con hẻm.
Ôn Noãn sớm đã bị lời nói của cậu làm cho giật mình, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là: Hàn Triết lừa gạt cô, lợi dụng cô, rõ ràng cậu không cần cô thay cậu ra mặt hoặc bảo vệ, lại giả vở bộ dáng đáng thương đòi cô thông cảm!
Cô đột nhiên cảm thấy mình một lần lại một lần khi cậu bị người khác bắt nạt đều là cô dũng cảm đứng chắn trước mặt cậu ngang ngược, thế nhưng cậu lại ở một bên xem cuộc vui, người đáng ghét như vậy lại thích cô, cô cảm thất không thể chịu đựng được!
“Hàn Triết!” Cô cắn răng nghiến lợi hô to một tiếng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn phía sau cậu, sau đó cô xoay người chạy mặc cho cậu sau lưng hoảng hốt bất kể gọi cô như thế nào cũng không chịu dừng lại.
Từ đó về sau, Ôn Noãn không bao giờ để ý tới cậu nữa, cậu xin lỗi, lấy lòng, cậu buồn bã than thở, cậu thất bại hoàn toàn, cậu len lén chảy nước mắt… Bất kể thế nào cô cũng không để ý tới, quyết tâm không để ý tới cậu!
Cô không biết vì sao mình lại cố chấp như vậy, bởi vì chính mình nhiều lần ngang ngược can thiệp vào chuyện của cậu nên cảm thấy khó chịu hay là bởi vì cậu nói thích cô làm cô xấu hổ, hoặc được một người thích là việc rất lúng túng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, thậm chí là một chuyện rất mất mặt, tóm lại cô chính là không để ý tới cậu.
Sau đó tới gần kỳ thi cấp ba, Hàn Triết chuyển chỗ ngồi ở góc xa cô nhất, yên lặng chịu đựng đủ loại bàn tán của các bạn học, mỗi lần chạm mặt cô, cậu luôn muốn nói lại thôi, ánh mắt ẩn nhẫn (âm thầm chịu đựng), từng ngày lại từng ngày đau buồn, mà cô làm như không thấy, bỏ mặc cho đến khi kết thúc kỳ thi cấp ba đều chưa từng cùng cậu nói nửa câu.
Thành tích thi cấp ba ngày ấy, cô đạt được thành tích ưu tú thi đậu trường chuyên cấp 3 Anh Phong Phụ Chúc, Hàn Triết vốn là học sinh khá giỏi nhưng lại trượt, chỉ đỗ vào trường trung học bình thường Thị Cửu làm rất nhiều người mở rộng tầm mắt, thế nhưng ngày cuối cùng gặp bạn học cậu chỉ đứng cô đơn một mình nhìn Ôn Noãn thật sâu (sâu sắc, thắm thiết) sau đó liền rời đi.
Lớp mười năm ấy, Hàn Triết viết rất nhiều thư bảy tỏ với cô, thật sự thích cô, nhưng cô một lá thư cũng không trả lời, cuối cùng cậu cũng mất kiên nhẫn, không liên lạc với cô nữa, từ đó cô hoàn toàn không còn tin tức của cậu.
Thật ra những chuyện đã qua cũng chỉ vì chính mình lần đầu đối mặt với tình yêu đầu tiên của thiếu niên mà ngây ngốc nên phản ứng quá mãnh liệt, sau này lớn lên, suy nghĩ một chút thật ra thì không có gì to tát, nhưng lúc đấy cô đúng là khí cực bại phôi (Xin lỗi mọi người, ta đã nghiên cứu khá nhiều mà vẫn chưa hiểu rõ được câu Khí cực bại phôi nên đành để đúng nguyên tác, khi nào ta nghiên cứu được sẽ sửa lại sau nhé).
Ngày cô và Hàn triết xảy ra thay đổi là vào thứ sáu, theo lệ thường giờ tan học của trường sẽ sớm hơn so với bình thường, bởi vì Ôn Noãn vẫn chưa làm xong bài tập nên ra muộn, đợi cô hoàn thành xong bài học, có nữ sinh chạy đâm đầu vào cô kêu: “Ôn Noãn, Hàn Triết nhà cậu đang bị người khác bắt nạt, làm sao cậu vẫn còn ở đây?”
Ôn Noãn nhất thời trợn tròn đôi mắt: “Là thằng ranh con nào lại làm mưa làm gió, nói cho tớ biết họ ở đâu để tớ đi thu thập bọn họ!” Đợi bạn nữ sinh nói địa điểm cô liền đeo cặp sách lên vai, chân chạy như bay.
Chạy tới một con hẻm nhỏ cách trường học không xa, qua một khúc quẹo đã nhìn thấy Hàn Triết người luôn luôn mềm yếu lúc nào cũng có thể bị bắt nạt đang níu lấy cổ áo một người mập mạp, trong mắt đã đỏ lên: “Tử Bàn Tử, mày mà còn chọc tao nữa mày nhất định sẽ chết!”
Ôn Noãn chưa bao giờ thấy mặt khí phách mạnh mẽ như vậy của Hàn Triết, cũng chưa từng nghĩ cậu ấy lại có ánh mắt sắc bén như vậy, cô lặng lẽ lui về góc tường.
Ngày thường đều lấy việc bắt nạt Hàn Triết làm thú vui, Tử Bàn Tử bị doạ sợ đến mức toàn thân run rẩy, dường như hoàn toàn không giám tin người ở trước mắt này là người luôn bị đám nam sinh vô cùng miệt thị gọi là “trai bao” Hàn Triết, thật lâu hắn mới nặn ra được âm thanh nhỏ bé run rẩy hỏi một câu: “Hàn…..Hàn Triết, mày không phải là vì thích Ôn Noãn nên mới giả bộ mềm yếu chứ!”
“Nói nhảm, tao đương nhiên thích cô ấy!” Hàn Triết không chút do dự, “Tao cảnh cáo mày, chuyện ngày hôm nay không cho phép mày nói ra một câu, nếu không coi chừng nắm đấm của tao không nhận người!” Cậu buông tay đang níu ở cổ áo Bàn Tử, từ từ thu lại lệ khí và khí phách. Đợi Bàn Tử chạy xa như một làn khói cậu mới chậm rãi xoay người, lại khôi phục bộ dáng mềm yếu có thể bị bắt nạt bất cứ lúc nào: hơi cúi đầu, biết vâng lời, đi ra khỏi con hẻm.
Ôn Noãn sớm đã bị lời nói của cậu làm cho giật mình, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là: Hàn Triết lừa gạt cô, lợi dụng cô, rõ ràng cậu không cần cô thay cậu ra mặt hoặc bảo vệ, lại giả vở bộ dáng đáng thương đòi cô thông cảm!
Cô đột nhiên cảm thấy mình một lần lại một lần khi cậu bị người khác bắt nạt đều là cô dũng cảm đứng chắn trước mặt cậu ngang ngược, thế nhưng cậu lại ở một bên xem cuộc vui, người đáng ghét như vậy lại thích cô, cô cảm thất không thể chịu đựng được!
“Hàn Triết!” Cô cắn răng nghiến lợi hô to một tiếng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn phía sau cậu, sau đó cô xoay người chạy mặc cho cậu sau lưng hoảng hốt bất kể gọi cô như thế nào cũng không chịu dừng lại.
Từ đó về sau, Ôn Noãn không bao giờ để ý tới cậu nữa, cậu xin lỗi, lấy lòng, cậu buồn bã than thở, cậu thất bại hoàn toàn, cậu len lén chảy nước mắt… Bất kể thế nào cô cũng không để ý tới, quyết tâm không để ý tới cậu!
Cô không biết vì sao mình lại cố chấp như vậy, bởi vì chính mình nhiều lần ngang ngược can thiệp vào chuyện của cậu nên cảm thấy khó chịu hay là bởi vì cậu nói thích cô làm cô xấu hổ, hoặc được một người thích là việc rất lúng túng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, thậm chí là một chuyện rất mất mặt, tóm lại cô chính là không để ý tới cậu.
Sau đó tới gần kỳ thi cấp ba, Hàn Triết chuyển chỗ ngồi ở góc xa cô nhất, yên lặng chịu đựng đủ loại bàn tán của các bạn học, mỗi lần chạm mặt cô, cậu luôn muốn nói lại thôi, ánh mắt ẩn nhẫn (âm thầm chịu đựng), từng ngày lại từng ngày đau buồn, mà cô làm như không thấy, bỏ mặc cho đến khi kết thúc kỳ thi cấp ba đều chưa từng cùng cậu nói nửa câu.
Thành tích thi cấp ba ngày ấy, cô đạt được thành tích ưu tú thi đậu trường chuyên cấp 3 Anh Phong Phụ Chúc, Hàn Triết vốn là học sinh khá giỏi nhưng lại trượt, chỉ đỗ vào trường trung học bình thường Thị Cửu làm rất nhiều người mở rộng tầm mắt, thế nhưng ngày cuối cùng gặp bạn học cậu chỉ đứng cô đơn một mình nhìn Ôn Noãn thật sâu (sâu sắc, thắm thiết) sau đó liền rời đi.
Lớp mười năm ấy, Hàn Triết viết rất nhiều thư bảy tỏ với cô, thật sự thích cô, nhưng cô một lá thư cũng không trả lời, cuối cùng cậu cũng mất kiên nhẫn, không liên lạc với cô nữa, từ đó cô hoàn toàn không còn tin tức của cậu.
Thật ra những chuyện đã qua cũng chỉ vì chính mình lần đầu đối mặt với tình yêu đầu tiên của thiếu niên mà ngây ngốc nên phản ứng quá mãnh liệt, sau này lớn lên, suy nghĩ một chút thật ra thì không có gì to tát, nhưng lúc đấy cô đúng là khí cực bại phôi (Xin lỗi mọi người, ta đã nghiên cứu khá nhiều mà vẫn chưa hiểu rõ được câu Khí cực bại phôi nên đành để đúng nguyên tác, khi nào ta nghiên cứu được sẽ sửa lại sau nhé).
/99
|