Cố Dạ Thâm dừng lại một chút, đi song song cùng cô, anh nghiêng đầu thì thầm giải thích thắc mắc của cô: Đây là phòng khám bệnh tư nhân, tôi thường tới nhờ Lạc tiên sinh mát xa, đầu tiên là để giải tỏa đau đớn, thứ hai là ông ấy biết thôi miên, hai cái cùng phối hợp sẽ hóa giải được áp lực và mệt mỏi, thậm chí có thể khiến người ta tạm thời quên đi chuyện không vui. Tôi thấy cô hôm nay rất mệt mỏi nên dẫn cô đi cùng.
À. Ôn Noãn bừng tỉnh, Cố Dạ Thâm thường xuyên bị đau đầu, cô biết, nhưng cô lại chưa từng tới nơi này, Lạc phu nhân sao lại chắc chắn gọi cô là Cố phu nhân ?
Giống như là biết được nghi ngờ của cô, Cố Dạ Thâm nhẹ nhàng từ từ bổ sung: Lần trước, cô uống rượu say, khóc đến mức quá thương tâm, tôi dẫn cô đến đây nên bị hiểu lầm. Lúc đó anh cũng không rảnh để giải thích.
Ôn Noãn ngạc nhiên, khó trách hôm đó khi cô tỉnh lại, mặc dù mắt bị sưng đỏ, cổ họng khô ráp, nhưng cũng không nhớ là mình đã khóc, thì ra là bị thôi miên ở chỗ này. Cô há miệng muốn nói gì đó thì Lạc phu nhân đã dẫn họ lên tầng hai.
Anh Sâm, Cố tiên sinh tới. Cô ấy hướng về phía cửa của gian phòng bên trong kêu.
Mời anh ấy ngồi tạm đợi anh một lát. Bên trong cửa có người đáp.
Chờ khoảng mười phút, chủ nhân của giọng nói lúc này ra ngoài, toàn thân anh ta mặc một bộ đồ dài mầu trắng, đeo một cái kính gọng đen, nổi bật lên sự tao nhã lịch sự lại vừa mang một chút hơi thở huyền bí, anh ta cười nhạt: Cố tiên sinh để anh chờ lâu rồi.
Anh ta vừa xuất hiện, Ôn Noãn đã thấy quen mắt, đợi đến gần, cô không nhịn được mở miệng dò xét: Lạc Sâm?
Lạc Sâm nhìn cô, khẽ mỉm cười: Ôn Noãn, đã lâu không gặp.
Thật ra Lạc Sâm là bạn thân của Đồng Diệu!
Đúng vậy, đã lâu không gặp. Bảy năm rồi, khi đó sau tang lễ của Đồng Diệu, cô cắt đứt quan hệ với tất cả những người có liên quan, bao gồm cả Lạc Sâm trong đó.
Hai người hàn huyên một chút, rõ ràng là lạnh nhạt không ít, sau vài câu ít ỏi thì không còn gì để nói nữa. Lạc Sâm so với Đồng Diệu còn lớn hơn hai khóa, cũng không cùng bạn bè Đồng Diệu gần gũi, Lạc Sâm coi như là tương đối đồng nhất.
Cố tiên sinh, trước tôi làm mát xa đầu cho anh rồi sẽ tán gẫu sau nhé? Vì để đánh vỡ không khí tẻ ngắt này, Lạc Sâm nhìn Cố Dạ Thâm ngồi bên cạnh vẫn đang trầm mặc.
Cố Dạ Thâm gật đầu, Làm phiền. Giọng nói của anh dừng lại, anh nhìn Ôn Noãn một cái, Cũng giúp cô ấy làm thôi miên nữa. Ánh mắt của anh thâm thúy nhìn về phía Lạc Sâm, hi vọng anh ta có thể hiểu.
Lạc Sâm hiểu ý khẽ gật đầu, hướng về phía vợ: Như Cẩn, em làm cho cô ấy đi.
Bọn họ tiến vào một căn phòng nhỏ, Lạc phu nhân cẩn thận bảo Ôn Noãn: Cố phu nhân mời đi theo tôi.
Ôn Noãn thấy 囧, thừa nhận ư, cũng không biết trả lời như thế nào, còn phủ nhận, không chừng sẽ càng bôi càng đen, trong mắt vợ chồng Lạc Sâm bọn họ gọi nghe như tiếng sấm vậy, cô chỉ lúng túng nói một câu: Lạc phu nhân kêu tôi là Ôn Noãn cũng được.
Kỷ Như Cẩn nhẹ nhàng cười một tiếng, Được, cô có thể gọi tôi là Như Cẩn.
Ôn Noãn gật đầu, đi theo cô vào một gian phòng tối nhỏ, cô ấy ý bảo cô ngồi trên một chiếc ghế dựa mềm.
Tôi phối hợp mát xa đầu với thôi miên cho cô thì sẽ có hiệu quả hơn, mặc dù tôi không tinh thông lắm nhưng cũng đủ để đảm bảo ngày mai tinh thần của cô sẽ sảng khoái hơn. Kỷ Như Cẩn treo một đồng tiền cổ ở trước mặt cô, để nó đung đưa theo quy luật.
Ôn Noãn, buông lỏng, thả lỏng toàn thân ra, đem toàn bộ mọi thứ trong đầu bỏ đi, nhìn nó, nhìn vào ô vuông ở giữa nó……… Lời nói của Kỷ Như Cẩn chầm chầm xoay chuyển, ngữ điệu như gió xuân thổi nhè nhẹ trên mặt nước tạo thành những cơn sóng lúc thì nhô lên, lúc thì hạ xuống, giọng nói của cô ấy nghe rất êm tai, tinh tế mà lại khàn khàn, giống như mang theo từ lực nào đó.
Ôn Noãn làm theo lời cô ấy, Kỷ Như Cẩn đứng ở sau ghế đệm nhẹ nhàng xoa bót huyệt thái dương của cô, không gian dần dần thu hẹp lại, từ từ vang vọng mang theo một giọng nói mê hoặc: …….Nhìn thấy không? Một giọt nước, một hạt cát, một đóa hoa, một cánh đồng mênh mông bát ngát màu xanh lá mạ, khắp núi rừng rực rỡ đầy sức sống; Biển xanh, trời xanh, bầu trời xa xôi, vũ trụ mênh mông…., nói cho tôi biết, bí mật đau đớn trong lòng cô và những thứ tương tự như vậy, bé nhỏ đến mức không đáng kể, không đáng nhắc đến…… Nó không có ý nghĩa, không đáng nhắc tới, cô có thể từ từ quên, từ từ quên, quên……Quên…Quên……..
Vẻ mặt Ôn Noãn ban đầu rất tĩnh mịch và thư thái, giống như là đặt mình vào thiên nhiên đón gió rất mãn nguyện, dần dần về sau, mày cô từ từ nhíu lại, đầu cũng không an phận cứ trăn trở quay trái quay phải, giống như là đã gặp phải đau đớn bất ngờ, nước từ khóe mắt đã lặng lẽ rơi xuống, trong miệng cô nức nở lẩm bẩm: Đồng Diệu……..Đồng Diệu……Không quên được……Tôi không quên được………
Kỷ Như Cẩn thấy thế, lập tức điều chỉnh nội dung: Đừng sợ, ngoan, đừng sợ, không cần phải quên người này, cô chỉ cần nhớ đến nụ cười của anh ấy là được rồi. Anh ấy cười đấy, giống như gió xuân ấm áp, như ánh trăng mùa hè vẫn luôn sáng tỏ, rất đẹp, như mùi hương của một loại rượu, làm cho người ta say mê………
Quả nhiên, Ôn Noãn từ từ an tĩnh lại, Kỷ Như Cẩn quyết định không xâm nhập bằng thôi miên nữa, cô ngừng nức nở, cô chỉ nhẹ nhàng xoa bóp từ từ, để cho cô ấy an tĩnh ngủ.
Sau khi Cố Dạ Thâm đi vào, nhìn thấy Ôn Noãn đang ngủ say với gương mặt nhạt nhòa nước mắt, anh đứng ở bên cạnh cô, đem tay mình bọc lại tay cô, chân mày khóa chặt, Như Cẩn, vẫn không động được vào nút thắt đó sao?
Tích tụ quá sâu. Trong tiềm thức của cô ấy cự tuyệt phối hợp với thôi miên, nếu trị liệu sớm một chút có lẽ sẽ không khó giải quyết như vậy. Khuôn mặt Kỷ Như Cẩn nặng nề.
Cố Dạ Thâm cúi đầu, khi đó cô căn bản là ngăn cách bản thân mình không thấy bất kể kẻ nào, về sau khi cô ngủ anh cũng đã đi tìm người chuẩn đoán bệnh để trị liệu, nhưng không có hiệu quả chút nào.
Chỉ là cũng không phải không có biện pháp. Kỷ Như Cẩn nhìn anh, Chỉ là có một chút nguy hiểm.
Cố Dạ Thâm ý bảo cô nói một chút xem sao.
Áp dụng cưỡng chế thôi miên, để cho cô ấy không cảm thấy tình
À. Ôn Noãn bừng tỉnh, Cố Dạ Thâm thường xuyên bị đau đầu, cô biết, nhưng cô lại chưa từng tới nơi này, Lạc phu nhân sao lại chắc chắn gọi cô là Cố phu nhân ?
Giống như là biết được nghi ngờ của cô, Cố Dạ Thâm nhẹ nhàng từ từ bổ sung: Lần trước, cô uống rượu say, khóc đến mức quá thương tâm, tôi dẫn cô đến đây nên bị hiểu lầm. Lúc đó anh cũng không rảnh để giải thích.
Ôn Noãn ngạc nhiên, khó trách hôm đó khi cô tỉnh lại, mặc dù mắt bị sưng đỏ, cổ họng khô ráp, nhưng cũng không nhớ là mình đã khóc, thì ra là bị thôi miên ở chỗ này. Cô há miệng muốn nói gì đó thì Lạc phu nhân đã dẫn họ lên tầng hai.
Anh Sâm, Cố tiên sinh tới. Cô ấy hướng về phía cửa của gian phòng bên trong kêu.
Mời anh ấy ngồi tạm đợi anh một lát. Bên trong cửa có người đáp.
Chờ khoảng mười phút, chủ nhân của giọng nói lúc này ra ngoài, toàn thân anh ta mặc một bộ đồ dài mầu trắng, đeo một cái kính gọng đen, nổi bật lên sự tao nhã lịch sự lại vừa mang một chút hơi thở huyền bí, anh ta cười nhạt: Cố tiên sinh để anh chờ lâu rồi.
Anh ta vừa xuất hiện, Ôn Noãn đã thấy quen mắt, đợi đến gần, cô không nhịn được mở miệng dò xét: Lạc Sâm?
Lạc Sâm nhìn cô, khẽ mỉm cười: Ôn Noãn, đã lâu không gặp.
Thật ra Lạc Sâm là bạn thân của Đồng Diệu!
Đúng vậy, đã lâu không gặp. Bảy năm rồi, khi đó sau tang lễ của Đồng Diệu, cô cắt đứt quan hệ với tất cả những người có liên quan, bao gồm cả Lạc Sâm trong đó.
Hai người hàn huyên một chút, rõ ràng là lạnh nhạt không ít, sau vài câu ít ỏi thì không còn gì để nói nữa. Lạc Sâm so với Đồng Diệu còn lớn hơn hai khóa, cũng không cùng bạn bè Đồng Diệu gần gũi, Lạc Sâm coi như là tương đối đồng nhất.
Cố tiên sinh, trước tôi làm mát xa đầu cho anh rồi sẽ tán gẫu sau nhé? Vì để đánh vỡ không khí tẻ ngắt này, Lạc Sâm nhìn Cố Dạ Thâm ngồi bên cạnh vẫn đang trầm mặc.
Cố Dạ Thâm gật đầu, Làm phiền. Giọng nói của anh dừng lại, anh nhìn Ôn Noãn một cái, Cũng giúp cô ấy làm thôi miên nữa. Ánh mắt của anh thâm thúy nhìn về phía Lạc Sâm, hi vọng anh ta có thể hiểu.
Lạc Sâm hiểu ý khẽ gật đầu, hướng về phía vợ: Như Cẩn, em làm cho cô ấy đi.
Bọn họ tiến vào một căn phòng nhỏ, Lạc phu nhân cẩn thận bảo Ôn Noãn: Cố phu nhân mời đi theo tôi.
Ôn Noãn thấy 囧, thừa nhận ư, cũng không biết trả lời như thế nào, còn phủ nhận, không chừng sẽ càng bôi càng đen, trong mắt vợ chồng Lạc Sâm bọn họ gọi nghe như tiếng sấm vậy, cô chỉ lúng túng nói một câu: Lạc phu nhân kêu tôi là Ôn Noãn cũng được.
Kỷ Như Cẩn nhẹ nhàng cười một tiếng, Được, cô có thể gọi tôi là Như Cẩn.
Ôn Noãn gật đầu, đi theo cô vào một gian phòng tối nhỏ, cô ấy ý bảo cô ngồi trên một chiếc ghế dựa mềm.
Tôi phối hợp mát xa đầu với thôi miên cho cô thì sẽ có hiệu quả hơn, mặc dù tôi không tinh thông lắm nhưng cũng đủ để đảm bảo ngày mai tinh thần của cô sẽ sảng khoái hơn. Kỷ Như Cẩn treo một đồng tiền cổ ở trước mặt cô, để nó đung đưa theo quy luật.
Ôn Noãn, buông lỏng, thả lỏng toàn thân ra, đem toàn bộ mọi thứ trong đầu bỏ đi, nhìn nó, nhìn vào ô vuông ở giữa nó……… Lời nói của Kỷ Như Cẩn chầm chầm xoay chuyển, ngữ điệu như gió xuân thổi nhè nhẹ trên mặt nước tạo thành những cơn sóng lúc thì nhô lên, lúc thì hạ xuống, giọng nói của cô ấy nghe rất êm tai, tinh tế mà lại khàn khàn, giống như mang theo từ lực nào đó.
Ôn Noãn làm theo lời cô ấy, Kỷ Như Cẩn đứng ở sau ghế đệm nhẹ nhàng xoa bót huyệt thái dương của cô, không gian dần dần thu hẹp lại, từ từ vang vọng mang theo một giọng nói mê hoặc: …….Nhìn thấy không? Một giọt nước, một hạt cát, một đóa hoa, một cánh đồng mênh mông bát ngát màu xanh lá mạ, khắp núi rừng rực rỡ đầy sức sống; Biển xanh, trời xanh, bầu trời xa xôi, vũ trụ mênh mông…., nói cho tôi biết, bí mật đau đớn trong lòng cô và những thứ tương tự như vậy, bé nhỏ đến mức không đáng kể, không đáng nhắc đến…… Nó không có ý nghĩa, không đáng nhắc tới, cô có thể từ từ quên, từ từ quên, quên……Quên…Quên……..
Vẻ mặt Ôn Noãn ban đầu rất tĩnh mịch và thư thái, giống như là đặt mình vào thiên nhiên đón gió rất mãn nguyện, dần dần về sau, mày cô từ từ nhíu lại, đầu cũng không an phận cứ trăn trở quay trái quay phải, giống như là đã gặp phải đau đớn bất ngờ, nước từ khóe mắt đã lặng lẽ rơi xuống, trong miệng cô nức nở lẩm bẩm: Đồng Diệu……..Đồng Diệu……Không quên được……Tôi không quên được………
Kỷ Như Cẩn thấy thế, lập tức điều chỉnh nội dung: Đừng sợ, ngoan, đừng sợ, không cần phải quên người này, cô chỉ cần nhớ đến nụ cười của anh ấy là được rồi. Anh ấy cười đấy, giống như gió xuân ấm áp, như ánh trăng mùa hè vẫn luôn sáng tỏ, rất đẹp, như mùi hương của một loại rượu, làm cho người ta say mê………
Quả nhiên, Ôn Noãn từ từ an tĩnh lại, Kỷ Như Cẩn quyết định không xâm nhập bằng thôi miên nữa, cô ngừng nức nở, cô chỉ nhẹ nhàng xoa bóp từ từ, để cho cô ấy an tĩnh ngủ.
Sau khi Cố Dạ Thâm đi vào, nhìn thấy Ôn Noãn đang ngủ say với gương mặt nhạt nhòa nước mắt, anh đứng ở bên cạnh cô, đem tay mình bọc lại tay cô, chân mày khóa chặt, Như Cẩn, vẫn không động được vào nút thắt đó sao?
Tích tụ quá sâu. Trong tiềm thức của cô ấy cự tuyệt phối hợp với thôi miên, nếu trị liệu sớm một chút có lẽ sẽ không khó giải quyết như vậy. Khuôn mặt Kỷ Như Cẩn nặng nề.
Cố Dạ Thâm cúi đầu, khi đó cô căn bản là ngăn cách bản thân mình không thấy bất kể kẻ nào, về sau khi cô ngủ anh cũng đã đi tìm người chuẩn đoán bệnh để trị liệu, nhưng không có hiệu quả chút nào.
Chỉ là cũng không phải không có biện pháp. Kỷ Như Cẩn nhìn anh, Chỉ là có một chút nguy hiểm.
Cố Dạ Thâm ý bảo cô nói một chút xem sao.
Áp dụng cưỡng chế thôi miên, để cho cô ấy không cảm thấy tình
/99
|