Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 59 - Chương 56

/99




Những chuyện xưa không có xuất hiện trước mặt, ngay lúc ấy chỉ là gặp gỡ bình thường, do đó lúc trước cô bướng bỉnh, trong thế giới của anh, nhưng cũng chỉ là ấn tượng khắc sâu vừa phải với người xa lạ. Bóng người lắc lư, khói bụi mênh mang. Khi thời gian dịu dàng trôi qua, những chuyện xưa kia cũng được dòng thời gian thử thách, bảy năm qua không ngừng nhớ tới khiến hình ảnh càng lúc càng rõ ràng, trở nên như món đồ cổ trân quý.

Cố Dạ Thâm

Ôn Noãn nhìn phong cảnh mờ mịt ngoài cửa xe từ từ quay, mơ hồ nửa ngày cũng không hiểu, khi trời chưa hoàn toàn sáng cô làm sao đã an vị ở trên xe Cố Dạ Thâm. Căn bản thứ bảy không phải đi làm, mà canh ở Tần Kí cũng mới ăn hồi sáng ngày hôm trước.

“Cố Dạ Thâm, đây là đi đâu vậy?” Cô buồn ngủ ngáp.

“Cô chợp mắt một lúc, đến nơi tôi sẽ gọi cô.” Ánh mắt Cố Dạ Thâm lấp lánh nhìn phía trước, tinh thần rất tốt.

Ôn Noãn liếc anh một cái, miệng chép chép, cuối cùng không hề nói gì, nhắm mắt lại ngủ bù. Lúc bị đánh thức, Cố Dạ Thâm đã dừng xe ở ven đường trồng hai hàng cây ngọc lan và cây nhãn, anh xuống mở cửa xe bên kia ra: “Ôn Noãn, xuống.”

“Đây là đâu?” Ôn Noãn ra ngoài, ngắm nhìn bốn phía thấy nhiều nhà cao tầng mọc lên, cảm giác rất xa lạ.

“Không nhìn ra rồi hả?” Cố Dạ Thâm nhẹ giọng cười, giống như từ trong khoang mũi tràn ra.

Ôn Noãn mờ mịt.

Cố Dạ Thâm cười cười, vô cùng tự nhiên lôi kéo tay của cô, cũng khó trách, Phong Thành mấy năm gần đây biến hoá khá lớn, đặc biệt là sau khi tập đoàn W.D tham dự quy hoạch chỉnh đốn và cải cách thành thị, Phong Thành đã nhảy lên thành một kiểu Đô thị hiện đại hoá mới, có rất nhiều thứ cũng không biết bất giác xảy ra biến hoá.

Sau khi quẹo vào một con đường ngoằn nghèo, anh chỉ chỉ về phía trước.

Gió lạnh trong sáng sớm, mấy chữ khắc to lớn chắc nịch lắng đọng màu mực “Trường cấp ba chuyên Anh Phong Phụ Chúc” rất khác biệt với các công trình kiến trúc khác.

Là trường cấp ba cũ của cô.

Ôn Noãn bỗng nhiên bối rối, đã bao nhiêu năm cô không trở lại nơi này rồi?

Sắc trời dần dần sáng lên, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường đầy bụi hoa mùa hè sáng rực, sân trường thứ bảy rất an tĩnh, gió sớm thổi nhẹ, không khí nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, đặt mình vào trong đó, hết sức sảng khoái mãn nguyện.

Ôn Noãn dõi mắt quan sát quang cảnh bốn phía, so sánh cùng với quang cảnh lúc cô học cấp ba, sân trường bây giờ trừ toà nhà dậy học cũ và cây đàn hương ra, cơ bản đã đổi mới toàn bộ, cũng tăng thêm lớp khoa học kỹ thuật và cột đá khắc mới xây, diện tích cũng lớn hơn một nửa, vốn đã làm rất tốt bước nâng cao lục hoá, cả vườn phong cảnh đẹp không sao tả xiết, không uổng công danh hiệu “Lâm viên trường học”.

Không khí sáng sớm ở nơi này rất trong lành, tâm tình cô thật vui vẻ, chuẩn bị vươn vai làm biếng, cô động cánh tay mới phát hiện chẳng biết từ bao giờ tay phải của mình đã bị một bàn tay to lớn thân mật dắt, tim cô đập mạnh và loạn nhịp ngừng bước chân.

Cố Dạ Thâm quay đầu lại, chú ý tới ánh mắt của cô, mới chậm rãi nhìn xuống theo ánh mắt của cô, cô có chút hoảng hốt rút tay ra, cảm xúc giật giật ở đầu ngón của anh vẫn còn lưu lại, anh khẽ cười, làm như không có chuyện gì xảy ra mà thu tay lại đặt ở trong túi quần.

Ôn Noãn thẹn thùng, từ lúc nào mà bọn họ lại dắt tay nhau một cách tự nhiên như vậy rồi?

Một mảng lớn cây Phong Diệp xanh tươi đập vào mắt cô, cô lơ là sự lung túng nho nhỏ đó, không nhịn được kêu lên: “Những cây Hồng Phong này vẫn còn tồn tại.”

Hai bên đường xi măng đều là cây Hồng Phong to lớn, bởi vì là mùa hè, nên lá trên cây màu xanh đậm, nhưng từng cây từng cây chen chúc nhìn thật hùng tráng.

Nghe nói, từ khi trường bắt đầu xây dựng, Hồng Phong nơi này đã tồn tại, tính đến hôm nay, mỗi một gốc cây Hồng Phong đều đã trải qua hơn trăm năm, một mảnh phong cảnh này, có thể nói là “Trấn Viên Chi Bảo.”

Nếu mùa thu đến, toàn bộ mảng lớn lá Hồng Phong sẽ chuyển thành màu đỏ cam hoặc màu hoa hồng đỏ, có thể nói là mỹ cảnh giữa cực hạn.

Tâm tình Ôn Noãn càng thêm dễ chịu, lúc học cấp ba cô đã ưa thích phong cảnh chỗ này rồi, cô thường lưu luyến như thế.

Dừng lại ở một gốc cây Hồng Phong lớn, cô không nhịn được đưa tay

/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status