Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 75 - Chương 66

/99


Sau khi Cố Dạ Thâm từ họcviện tài chính trở về, nghe Lâm An Kỳ miêu ta tình trạng lúc đó, anh lập tức đi xung quanh tìm người, ở học viện quảng cáo anh thấy Hàn Triết một thân một mình, mặt hốt hoảng nhìn xung quanh, lập tức tiến lên: “Noãn Noãn đâu?”

Hàn Triết lập tức nói tình hình Ôn Noãn vừa rồi, “Tôi đã tìm rất nhiều nơi, đều không có tìm thấy!” Cậu đã mệt đến thở không nổi.

“Làm sao anh có thể đề cập với cô ấy về Đồng…” Mặt Cố Dạ Thâm đã sớm đen lại, cau chặt lông mày, sau khi sắc mặt biến hoá mấy lần, mới thu lại tức giận trong mắt, chỉ trầm giọng nói: “Chia nhau ra, người nào tìm được trước thì báo lại.”

Bọn họ một mực tìm kiếm ở Phong Đại và vùng xung quanh, nhưng không biết Ôn Noãn đã trực tiếp ra khỏi sân trường, ngồi taxi chạy thẳng tới nghĩa trang công cộng Tây Sơn, đợi bọn họ nghĩ đến chạy tới thì cô cũng đã rời đi, chỉ để lại dấu vết đã từng tới.

Sau đó Cố Dạ Thâm lái xe qua phố mới Tây Trữ thì trong lòng khẽ động, đảo tay lái đi vào một ngõ nhỏ của Tây Trữ Lão Nhai, quả nhiên, ở nơi năm đó Đồng Diệu bị giết, Ôn Noãn đang đứng ở đó, đưa lưng về phía của anh.

Sau khi anh xuống xe thì xoải bước lớn đi qua, cô đang nắm chặt hai quả đấm, giống như một con thú nhỏ bị thương phát ra âm thanh đau đớn trầm thấp, hình như muốn khóc lớn, nhưng lại bị nghẹn ngào không phát ra được âm thanh nào, thân thể run rẩy như đè nén chính mình.

Vậy mà chính cái loại thống khổ đè nén này, cô lại không khóc nổi đến nhếch nhác, không chảy ra nước mắt bi ai, rõ ràng cô đau đớn đến tận xương.

“Noãn Noãn……..” Anh đè nén giọng nói đang run rẩy của mình, nhỏ giọng gọi đưa tay ra dìu cô.

Cô vô lực mềm yếu ở trong lòng anh, chợt há mồm cắn vào cánh tay anh thật chặt, giống như rốt cuộc bi thống ở trong máu nhanh chóng tìm được cách phát tiết qua miệng, hơi sức toàn thân đều cơ hồ tập trung ở trên hàm răng, anh cắn răng nhịn đau, rốt cuộc cô cũng khóc lên, lệ rơi đầy mặt.

“Em không quên Đồng Diệu, không quên anh ấy! Em nhớ lại toàn bộ rồi!” Ôn Noãn một tay nắm chặt cánh tay anh, một tay chỉ vào một chỗ trống, trống rỗng bi thương, “Ngực anh ấy có một con dao, chảy rất nhiều máu, anh ấy đã chết, Đồng Diệu anh ấy đã chết………..”

“Noãn Noãn, đừng như vậy! Em đừng như vậy!” Cố Dạ Thâm siết chặt lấy cô vào trong ngực, thấy cô càng không ngừng nói “Anh ấy đã chết”, thì anh không nói lời gì chỉ ôm cô dậy.

Đưa cô đến một khách sạn kiểu cũ ở vùng phụ cận, trong lúc đó anh nhanh chóng gọi điện: “Như Cẩn, có phiền toái lập tức đến Tây Nhữ Lão Nhai một chuyến.”

Kỷ Như Cần chạy tới rất nhanh, Ôn Noãn mở to hai mắt còn đang mê sảng, giống như mất đi ý thức, tỉ mỉ miêu tả tình cảnh Đồng Diệu bị giết, một chút chuyện nhỏ mà người khác không chú ý, cũng miêu tả rõ ràng đến mức dị thường, Cố Dạ Thâm chỉ gấp đến mức tay chân luống cuống.

Cô đẩy anh ra cửa: “Chờ ở bên ngoài, tôi sẽ thử tiến hành thôi miên một lần cho cô ấy, để cô ấy an tĩnh lại, không được để cho bất luận kẻ nào tới đây quấy rầy!”

Vào lúc thời gian trôi qua đặc biệt chậm này, Cố Dạ Thâm ở cửa cố gắng giữ vững trấn định, nhưng vẫn đứng ngồi không yên.

Sau ba giờ trôi qua, rốt cuộc Kỷ Như Cẩn cũng đi ra, khuôn mặt đầy mồ hôi.

“Như thế nào?” Cố Dạ Thâm nóng lòng hỏi.

“Dạ Thâm, trước kia tôi đã nói cô ấy có thể sẽ bị tâm thần phân liệt rất nguy hiểm, thật ra thì cũng giống như lúc nói nói dối anh là cô ấy mang thai, nhưng lần này, tình huống của cô ấy thật sự có chút nghiêm trọng.” Vẻ mặt Kỷ Như Cẩn từ trước đến nay chưa từng nặng nề.

“…………” Ánh mắt Cố Dạ Thâm căng thẳng.

Kỷ Như Cẩn nói tiếp: “Vốn trị liệu của cô ấy đã có thể lợi dụng thôi miên để hướng dẫn cô ấy quên đi giai đoạn đó, chỉ cần không chịu kích thích, đợi một thời gian nữa, những chuyện không vui kia trong ký ức của cô ấy có thể quên được, nhưng hiện tại, không chỉ công dã tràng, mà tâm tình của cô ấy còn phản phệ nghiêm trọng hơn, nhất là cảnh tượng khổ sở đó, càng bị nhớ thêm sâu sắc.”

Mặt Cố Dạ Thâm thoáng trắng bệch, tay chân có chút lạnh lẽo, tất cả cố gắng cũng uổng phí, “Hiện tại phải làm sao?” Giọng nói của anh không tự giác run rẩy.

“Cô ấy không chịu nhắm mắt, đại não cũng kháng cự tiếp nhận chỉ thị thôi miên.” Kỷ Như Cẩn nhức đầu cau chặt lông mày, “Rất khó giải quyết, cô ấy không an tĩnh được, tôi không có cách nào thi hành mộng cảnh cùng thôi miên trong lòng được.”

Cố Dạ Thâm nắm chặt hai tay.

“Giao cô ấy cho tôi, chính tôi sẽ an bài cho cô ấy một phòng bệnh ở ‘Vong Xuyên’, tôi nghĩ sẽ có biện pháp.” Kỷ Như Cẩn cam kết, “Nhất định sẽ đem hết toàn lực ra.”

Ôn Noãn như trở về giai đoạn Đồng Diệu mới mất kia, vô luận là nơi nào, đều không tự chủ nhớ tới cảnh tượng Đồng Diệu ngã trong vũng máu, mà chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu cô cũng sẽ hiện lên tình cảnh lúc ấy, giống như ác mộng không xua đi được.

Kỷ Như Cẩn cố gắng điều chỉnh phương án trị liệu, nhưng hiệu quả quá nhỏ, Ôn Noãn vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, mặc dù không có như bệnh nhân tâm thần khóc rống lên, nhưng vẫn không nhịn được rơi lệ, tới buổi tối, cô rõ ràng là mệt mỏi, nhưng đều gắt gao trợn tròn mắt không chịu ngủ, cứ như vậy, mộng cảnh thôi miên không có




/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status