Editor: Lovonoo1510
“Ôn Noãn, là anh.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp trong đêm nghe có vẻ kỳ dị.
Ôn Noãn ngừng giãy giụa, nghiêng đầu sang chỗ khác, là Đường Tử Khoáng đã lâu rồi chưa gặp, không nhìn rõ vẻ mặt của anh trong bóng tối, không khí xung quạnh lại thoang thoảng mùi rượu, “Anh uống say rồi à?”
“Không uống say.” Đường Tử Khoáng chôn trên vai cô lắc đầu, “Hoàn toàn tỉnh táo, dạ dày có chút khó chịu thôi, cho anh một ly sữa tươi………….”
Ôn Noãn nhặt chìa khoá từ trên đất lên mở cửa, đỡ Đường Tử Khoáng đi vào, mở đèn, để túi mua hàng cùng túi xách xuống, nhìn nghiêng thân thể nằm trên ghế salon với khuôn mặt tiều tuỵ không chịu nổi, hình dáng xương cốt tiêu tàn, cô nhíu chặt lông mày.
Đưa sữa tươi cho anh uống xong, cô ngồi xuống ghế salon bên cạnh, một thời gian không thấy anh, sao anh đã thành cái bộ dáng này rồi?
Đường Tử Khoáng chỉ hơi say một chút, sau khi uống sữa tươi, đã tỉnh táo như thường, nhưng rất mệt mỏi, anh mở mắt nhìn trần nhà, ánh mắt vô hồn xám xịt, thật lâu mới mệt mỏi mở miệng: “Ôn Noãn, chúng ta, thật sự, không còn khả năng sao?”
Ôn Noãn nhìn anh, suy nghĩ bách chuyển thiên hồi.
Cho tới nay, cô từng cùng Đường Tử Khoáng trải qua cuộc hôn nhân mờ nhạt ngắn ngủi đầy tiếc nuối, cô đã từng cho rằng mình mang thai đứa bé của anh mà nghĩ tới quay đầu lại, thật sự tin tưởng, cô sẽ nhanh chóng xoá bỏ những suy nghĩ này, trừ việc ban đầu không thể vượt qua được việc anh từng phản bội, thì còn bởi vì sự tồn tại của một người khác.
Cô tham luyến sự ấm áp yên lặng đến bình thản của người kia, tham luyến cái ôm ấm áp trong ngực của anh, tham luyến nhiệt độ ấm áp từ nụ hôn trên trán của anh………..
Nhưng, như vậy thì đổi lấy cái gì? Thật vất vả mới có thể yêu lại một lần nữa, nhưng cô lại bị đụng đến bể đầu chảy máu!
Nếu như vậy, Đường Tử Khoáng sẽ còn hy vọng hợp lại với cô, vốn cô không thế dễ dàng tha thứ sự phản bội của anh nhưng cũng chỉ là giả dối không có thật, quay lại đoạn thời gian bình thản kia một lần nữa, hôn nhân không sóng gió, thì ít nhất cô cũng có thể an ổn bình tĩnh vượt qua cả đời!
Nghĩ đến lời nói lạnh nhạt vô tình của Cố Dạ Thâm, cùng với khuôn mặt lạnh lẽo xa lạ, lời nói “Vậy thì tái hôn” gần như muốn bật thốt lên, chẳng qua, lời nói đến cổ họng, lại hoàn toàn biến thành từ ngữ khác.
Cô nói: “Đường Tử Khoáng, sau này xoay người lại mới biết là yêu, không bằng, để phần tình yêu này mất đi cùng tiếc nuối mãi mãi. Chúng ta, chỉ là không nên gặp nhau, ở cùng nhau đều không thể xoá đi được đau đớn trong lòng.”
Nói xong, trong lòng cô không khỏi tràn qua một tia đau đớn.
Sau này xoay người lại mới biết là yêu, cô có cảm giác như mình không đúng?
Đường Tử Khoáng tuyệt vọng nhắm mắt lại, cả người như không còn hơi sức, bao phủ xung quanh là một loại cảm giác tâm như tro tàn, một hồi lâu sau, anh lại nhỏ giọng lẩm bẩm hỏi: “Nếu như sau khi ly hôn, em không gặp Cố Dạ Thâm, chúng ta có còn cơ hội tái hôn không?”
Ôn Noãn không muốn trả lời vấn đề này nữa, bởi vì, trên thế giới này không có nếu như, cũng không có sức mạnh nào có thể quay ngược trở lại, ai cũng không thể kháng cự được số mệnh đã an bài.
Nếu như không gặp Cố Dạ Thâm………. Đúng vậy, nếu như không gặp anh, có lẽ……
Mới vừa nói ra nửa câu, lại bị nghẹn trở lại.
Trầm mặc hồi lâu, cô đứng dây rót thêm cho anh một ly sữa bò, “Đã muộn rồi, đi taxi đến, hay là tự mình lái xe?”
Đường Tử Khoáng chợt mở mắt, ánh mắt ủ dột nhìn cô hồi lâu, khoé môi bỗng dâng lên một nụ cười tự giễu, đầy đau thương và tuyệt vọng: “Nhanh như vậy đã muốn đuổi anh đi? Để cho anh ngồi một chút nữa đi, có lẽ, từ nay về sau, anh sẽ không còn cơ hội, ngồi cùng em một chỗ như vậy nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của anh thật thấp, lại có mùi vị cầu khẩn.
Ôn Noãn nghi ngờ, “Đường Tử Khoáng, có phải anh đã xảy ra
“Ôn Noãn, là anh.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp trong đêm nghe có vẻ kỳ dị.
Ôn Noãn ngừng giãy giụa, nghiêng đầu sang chỗ khác, là Đường Tử Khoáng đã lâu rồi chưa gặp, không nhìn rõ vẻ mặt của anh trong bóng tối, không khí xung quạnh lại thoang thoảng mùi rượu, “Anh uống say rồi à?”
“Không uống say.” Đường Tử Khoáng chôn trên vai cô lắc đầu, “Hoàn toàn tỉnh táo, dạ dày có chút khó chịu thôi, cho anh một ly sữa tươi………….”
Ôn Noãn nhặt chìa khoá từ trên đất lên mở cửa, đỡ Đường Tử Khoáng đi vào, mở đèn, để túi mua hàng cùng túi xách xuống, nhìn nghiêng thân thể nằm trên ghế salon với khuôn mặt tiều tuỵ không chịu nổi, hình dáng xương cốt tiêu tàn, cô nhíu chặt lông mày.
Đưa sữa tươi cho anh uống xong, cô ngồi xuống ghế salon bên cạnh, một thời gian không thấy anh, sao anh đã thành cái bộ dáng này rồi?
Đường Tử Khoáng chỉ hơi say một chút, sau khi uống sữa tươi, đã tỉnh táo như thường, nhưng rất mệt mỏi, anh mở mắt nhìn trần nhà, ánh mắt vô hồn xám xịt, thật lâu mới mệt mỏi mở miệng: “Ôn Noãn, chúng ta, thật sự, không còn khả năng sao?”
Ôn Noãn nhìn anh, suy nghĩ bách chuyển thiên hồi.
Cho tới nay, cô từng cùng Đường Tử Khoáng trải qua cuộc hôn nhân mờ nhạt ngắn ngủi đầy tiếc nuối, cô đã từng cho rằng mình mang thai đứa bé của anh mà nghĩ tới quay đầu lại, thật sự tin tưởng, cô sẽ nhanh chóng xoá bỏ những suy nghĩ này, trừ việc ban đầu không thể vượt qua được việc anh từng phản bội, thì còn bởi vì sự tồn tại của một người khác.
Cô tham luyến sự ấm áp yên lặng đến bình thản của người kia, tham luyến cái ôm ấm áp trong ngực của anh, tham luyến nhiệt độ ấm áp từ nụ hôn trên trán của anh………..
Nhưng, như vậy thì đổi lấy cái gì? Thật vất vả mới có thể yêu lại một lần nữa, nhưng cô lại bị đụng đến bể đầu chảy máu!
Nếu như vậy, Đường Tử Khoáng sẽ còn hy vọng hợp lại với cô, vốn cô không thế dễ dàng tha thứ sự phản bội của anh nhưng cũng chỉ là giả dối không có thật, quay lại đoạn thời gian bình thản kia một lần nữa, hôn nhân không sóng gió, thì ít nhất cô cũng có thể an ổn bình tĩnh vượt qua cả đời!
Nghĩ đến lời nói lạnh nhạt vô tình của Cố Dạ Thâm, cùng với khuôn mặt lạnh lẽo xa lạ, lời nói “Vậy thì tái hôn” gần như muốn bật thốt lên, chẳng qua, lời nói đến cổ họng, lại hoàn toàn biến thành từ ngữ khác.
Cô nói: “Đường Tử Khoáng, sau này xoay người lại mới biết là yêu, không bằng, để phần tình yêu này mất đi cùng tiếc nuối mãi mãi. Chúng ta, chỉ là không nên gặp nhau, ở cùng nhau đều không thể xoá đi được đau đớn trong lòng.”
Nói xong, trong lòng cô không khỏi tràn qua một tia đau đớn.
Sau này xoay người lại mới biết là yêu, cô có cảm giác như mình không đúng?
Đường Tử Khoáng tuyệt vọng nhắm mắt lại, cả người như không còn hơi sức, bao phủ xung quanh là một loại cảm giác tâm như tro tàn, một hồi lâu sau, anh lại nhỏ giọng lẩm bẩm hỏi: “Nếu như sau khi ly hôn, em không gặp Cố Dạ Thâm, chúng ta có còn cơ hội tái hôn không?”
Ôn Noãn không muốn trả lời vấn đề này nữa, bởi vì, trên thế giới này không có nếu như, cũng không có sức mạnh nào có thể quay ngược trở lại, ai cũng không thể kháng cự được số mệnh đã an bài.
Nếu như không gặp Cố Dạ Thâm………. Đúng vậy, nếu như không gặp anh, có lẽ……
Mới vừa nói ra nửa câu, lại bị nghẹn trở lại.
Trầm mặc hồi lâu, cô đứng dây rót thêm cho anh một ly sữa bò, “Đã muộn rồi, đi taxi đến, hay là tự mình lái xe?”
Đường Tử Khoáng chợt mở mắt, ánh mắt ủ dột nhìn cô hồi lâu, khoé môi bỗng dâng lên một nụ cười tự giễu, đầy đau thương và tuyệt vọng: “Nhanh như vậy đã muốn đuổi anh đi? Để cho anh ngồi một chút nữa đi, có lẽ, từ nay về sau, anh sẽ không còn cơ hội, ngồi cùng em một chỗ như vậy nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của anh thật thấp, lại có mùi vị cầu khẩn.
Ôn Noãn nghi ngờ, “Đường Tử Khoáng, có phải anh đã xảy ra
/99
|