Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 92 - Chương 72.1

/99


Editor: Lovenoo1510

Sau hồi lâu, đến khi nhân viên phục vụ quán vỉa hè đến thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của cô, để hoàn thành trách nhiệm của mình nên nhân viên phục vụ tiến lên hỏi cô có cần thêm nước trà nữa hay không, thì Ôn Noan mới có phản ứng đối với thế giới xung quanh, sau một lúc cô mới mê mang lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không cần.”

Cô lấy ví từ trong túi ra tính tiền, sau đó ra khỏi quán vỉa hè trực tiếp đi về phía xe của Hàn Triết, sau khi ngồi vào xe, cô mới cảm thấy tim mình như có móng vuốt bấu vào, rỉ máu đau đến mức muốn nứt ra.

Đồng Diệu đột nhiên rời đi, cô còn có thể mượn tiếng khóc để thổ lộ, nhưng lần này, đau đớn nhanh chóng lao đến làm cô không tìm được cách mở miệng, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.

Thấy cô gái bên trong nói chuyện với Ôn Noãn từ cửa sổ sát đất, thấy chiếc xe BMW dừng ở đối diện đường, thấy sắc mặt trắng bệch mở cửa xe đi vào của cô, cái gì Hàn Triết cũng không hỏi, chỉ yên lặng đưa cô về Sắc Vi hoa viên, sau đó, mỗi ngày đều để công việc xuống đến thăm cô.

Liên tục mấy ngày, Ôn Noãn cứ trôi qua ngây ngô dại dột, trong mơ luôn xuất hiện hình ảnh hỗn độn có liên quan tới Cố Dạ Thâm.

Ngày cá tháng tư trong mưa phùn gió thổi, diện mạo mơ hồ của anh che dù đứng ở trước mặt cô đang nhếch nhác ngồi xổm trên mặt đất, giọng nói trầm thấp xuyên qua mưa gió tới tai cô: “Cô gái, cô không sao chứ, có cần giúp một tay không?”

Chuyến đi đến Hokkaido trên máy bay, máy bay chợt rung lắc kịch liệt, sữa nóng trong tay cô rơi vào đầu gối của anh, thế nhưng anh lại chỉ bắt lấy tay cô đang khua khoắng hoảng sợ, thuận thế đặt tay của cô lên vai anh: “Đừng sợ, luồng khí hỗn loạn nên xóc nảy chút thôi, một hồi là ổn rồi.”

Cô rơi vào trong biển, anh cứu cô lên, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, anh ôm cô thật chặt, sán sát vào cô, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn vi ô lông xen thì thầm bên tai cô: “Noãn Noãn, anh nên làm gì với em bây giờ? Em phải kiên cường lên một chút, trên thế giới này, còn có người vì em đau lòng, quan tâm em, không bỏ được em……….”

Trong phòng ở Tân Giang hoa viên, vì cô mất hồn lúc nấu cơm mà cắt vào ngón tay, anh cầm lấy bàn tay bị thương của cô dùng sức đè lại, giống như trêu trọc lại lo lắng: “Cô Ôn, muốn ăn thịt cũng không thể dùng phương pháp này được.” Khi đó khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cô nhìn thấy ánh nắng hoàng hôn từ cửa sổ phòng bếp hắt vào, rơi trên má trái của anh, làm cho ánh mắt của anh sáng long lanh.

Giữa đêm khuya trên đường phố, anh lái xe tìm được cô, mượn điện thoại của cô để lưu lại số của anh: “Về sau, nếu khó bắt được xe, có thể gọi điện cho tôi, dù sao đã muộn thế này một người về sẽ không an toàn.”

Tiệm cơm “Thất Lý Hương” kiểu Hồ Nam ở gần Phong Đại, cô uống rượu say, ngày hôm sau, có một tờ giấy gián ở trên vách gương trong phòng tắm: Ôn Noãn, trong phòng bếp có cháo trứng muối thịt nạc nóng, sau khi dậy nên ăn một chút. Ngoài ra: Nếu mắt sưng to, thì trong tủ lạnh có túi chườm, Cố Dạ Thâm.

Sau khi cô thất bại ở cuộc thi Thiết kế, anh điều cô đến làm trợ lý, vì trang phục tình nhân mà nghỉ ngơi dưỡng sức, nhân cơ hội mượn cớ đi vùng ngoại ô thị sát đưa cô đi ăn bánh canh ở Tần Nhớ, mang cô đi “Vong Xuyên” làm thôi miên.

Cùng nhau ăn cơm thì anh lại ra sức cho cô ăn canh cá trích nấu đậu hũ: “Phải chăm sóc kỹ lưỡng thân thể của mình.” Anh nhìn cô chằm chằm, khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên, đưa tay ra thay cô vén mấy lọn tóc buông xuống dưới bát canh ra sau gáy, da tay anh có chút thô ráp, khi lướt qua tai làm cô hơi ngưa ngữa.

Anh nói: “Chúng ta một ngày hai mươi bốn giờ đều ở cùng nhau, có vấn đề gì không?”

Anh nói: “Noãn Noãn, em có tin chuyện vừa thấy đã yêu không?”

Anh nói: “Noãn Noãn, nếu như em có chút động lòng, thì hãy thử cho phép anh một lần được cho em tình yêu ấm áp, có được không?”

Anh đi công tác trở về, cô ở trong phòng tắm gội đầu, anh sắn áo, kéo tay cô ra, mười ngón tay của anh chạm vào những sợi tóc dính đầy bọt xà phòng của cô, lòng bàn tay lướt qua da trên dầu, mang theo đôi chút lạnh lẽo………..

Anh thích hôn trán cô, giống như bươm bướm xẹt qua hoa sen, ánh sáng trong vắt rơi xuống mặt hồ xanh trong vô cùng, không có quấy nhiễu, không có đắm chìm, cũng không có dục vọng, chỉ là một sự ấm áp thỏa đáng.

Anh nói: “Noãn Noãn, anh yêu em, chính là lúc em đau lòng nhất.”

Anh nói: “Noãn Noãn, anh cũng không vĩ đại, nhưng đứa bé là vô tội. Vợ chồng không thể sinh cũng có thể nhận một cô nhi làm con nuôi không hề có liên hệ máu mủ, mà đứa bé này, nó và em có liên quan, là một phần sinh mạng của em, kéo dài huyết mạch của em………..”

Mỗi đêm đúng mười giờ, anh sẽ gọi điện tới cùng cô nói chút chuyện, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ đơn giản hỏi thăm và quan tâm, nuôi một con chó cưng “Niếp Niếp”, cùng đồng âm với Noãn Noãn.

Cô bị kích thích, phản phệ với thôi miên, vì để cô thoát khỏi bóng ma lúc Đồng Diệu bị tai nạn, anh ôm cô, đem môi đặt ở nơi nhạy cảm sau tai dời đến trên cổ: “Noãn Noãn, thử nhắm mắt lại, đem lực chú ý chuyển dời đến nơi anh chạm vào em, đừng lo lắng, sẽ không vượt quá khuôn khổ……….”

Anh nói: “Noãn Noãn, một từ yêu, anh cũng không dễ dàng nói ra khỏi




/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status