Triệu Uyển Nhu nhoẻn miệng tủm tỉm cười, bỗng nhiên cô không muốn để Thái Lãnh Hàn được yên tĩnh, trả đũa cho câu nói đã từng khiến cô đau lòng ban nãy. Thế nên cô hắng giọng, ra vẻ mệt mỏi kêu lên:
- Đừng đóng cửa, ngột ngạt lắm.
[Nhưng em sợ sấm sét mà?]
Thái Lãnh Hàn nói thầm trong lòng một câu, Triệu Uyển Nhu nghe được mà vô cùng ngạc nhiên. Việc Triệu Uyển Nhu sợ sấm sét chỉ có bố mẹ cô và Vương Thiên Bích biết mà thôi, tại sao Thái Lãnh Hàn cũng biết chuyện này? Xem ra, người chồng cũ, à nhầm, chồng mới cưới này của cô cũng đã tìm hiểu về cô không ít.
Trong lúc Triệu Uyển Nhu đang ngẫm nghĩ, thì Thái Lãnh Hàn đã vội vã kéo rèm cửa sổ lại, tiếp tục ra vẻ lạnh lùng, nói lạnh nhạt:
- Tôi phải ra ngoài xem tiếp đãi khách. Em cứ ngồi ở đây, khi nào hết mưa thì hãy ra.
Triệu Uyển Nhu gật đầu. Tiệc cưới này được đãi ngoài trời, nên cơn mưa to này đã gây ra rắc rối không ít. Tuy nhiên, theo như kinh nghiệm từ “kiếp trước”, Triệu Uyển Nhu biết rằng, chẳng mấy chốc trời sẽ tạnh mưa mà thôi. Dù vậy, lúc này Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang chưa thể bình tĩnh được sau sự việc quá đột ngột, hơn nữa cô cũng không muốn bản thân làm ra chuyện thất thố gì để khiến mọi người và Thái Lãnh Hàn nghi ngờ, cho nên, cô vẫn nán lại trong phòng, cư xử giống như “kiếp trước”.
Thái Lãnh Hàn nhìn Triệu Uyển Nhu một lúc rồi rời đi. Trước khi đi khuất hắn còn cẩn thận khép cửa lại giúp cô. Tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn lại vang lên bên tai của Triệu Uyển Nhu:
[Uyển Nhu đúng là đang không vui, mình không thể trong phòng lúc này được. Những lúc Uyển Nhu không vui, em ấy không thích bị ai nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của bản thân. Thái Lãnh Hàn à Thái Lãnh Hàn, thế mà mày lại là người khiến cho em ấy không vui nhiều nhất. Khốn kiếp thật!]
Triệu Uyển Nhu ngồi yên trên ghế, nhìn Thái Lãnh Hàn rời đi, nhìn Thái Lãnh Hàn chu đáo khép cửa, nghe được tiếng lòng chán nản và hơi thở dài khe khẽ của hắn. Bỗng nhiên cô càng thêm tin tưởng vào khả năng bản thân đã được “sống lại”. Vốn tính tình mạnh mẽ và hào sảng, Triệu Uyển Nhu nhanh chóng chấp nhận thực tế hoang đường đến mức khó tin này. Không chỉ vậy, cô còn xem đây là một cơ hội hiếm có. Ít ra thì, lúc này cô sẽ không dễ dàng để Thái Lãnh Hàn ném lá đơn ly hôn vào mặt cô như trước nữa. Nếu muốn ly hôn, thì cũng phải do cô là người chủ động. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu còn muốn tìm hiểu xem, cô gái mà Thái Lãnh Hàn yêu thầm là ai, cũng như mục đích thật sự mà Thái Lãnh Hàn muốn ép cô kết hôn với hắn là gì, và âm mưu muốn nuốt trọn gia sản của họ Triệu cùng với việc hãm hại ông Triệu Chí Hải trong kiếp trước đã được xây dựng như thế nào,…
Tiếng mưa rơi đã nhỏ dần rồi ngớt hẳn. Mây đen dần tan đi, để lộ bầu trời trong xanh. Vài tia nắng vàng óng ả đã bắt đầu rọi xuống, mừng rỡ nhảy nhót trên tấm rèm cửa. Triệu Uyển Nhu bước đến vén rèm, ngước mắt nhìn lên trời cao. Cô nhớ hôm ấy, sau khi tạnh mưa đã có một chiếc cầu vồng rất to, hiện lên rất rõ ràng, rất đẹp.
Quả nhiên, khi Triệu Uyển Nhu vừa nhìn lên thì thấy ngay một chiếc cầu vồng bảy sắc vừa to vừa rõ bắc ngang qua nền trời trong vắt. Đẹp quá! Tươi sáng và rực rỡ biết bao! Triệu Uyển Nhu không khỏi kêu lên một tiếng đầy cảm thán và nở nụ cười vui vẻ.
- Đừng đóng cửa, ngột ngạt lắm.
[Nhưng em sợ sấm sét mà?]
Thái Lãnh Hàn nói thầm trong lòng một câu, Triệu Uyển Nhu nghe được mà vô cùng ngạc nhiên. Việc Triệu Uyển Nhu sợ sấm sét chỉ có bố mẹ cô và Vương Thiên Bích biết mà thôi, tại sao Thái Lãnh Hàn cũng biết chuyện này? Xem ra, người chồng cũ, à nhầm, chồng mới cưới này của cô cũng đã tìm hiểu về cô không ít.
Trong lúc Triệu Uyển Nhu đang ngẫm nghĩ, thì Thái Lãnh Hàn đã vội vã kéo rèm cửa sổ lại, tiếp tục ra vẻ lạnh lùng, nói lạnh nhạt:
- Tôi phải ra ngoài xem tiếp đãi khách. Em cứ ngồi ở đây, khi nào hết mưa thì hãy ra.
Triệu Uyển Nhu gật đầu. Tiệc cưới này được đãi ngoài trời, nên cơn mưa to này đã gây ra rắc rối không ít. Tuy nhiên, theo như kinh nghiệm từ “kiếp trước”, Triệu Uyển Nhu biết rằng, chẳng mấy chốc trời sẽ tạnh mưa mà thôi. Dù vậy, lúc này Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang chưa thể bình tĩnh được sau sự việc quá đột ngột, hơn nữa cô cũng không muốn bản thân làm ra chuyện thất thố gì để khiến mọi người và Thái Lãnh Hàn nghi ngờ, cho nên, cô vẫn nán lại trong phòng, cư xử giống như “kiếp trước”.
Thái Lãnh Hàn nhìn Triệu Uyển Nhu một lúc rồi rời đi. Trước khi đi khuất hắn còn cẩn thận khép cửa lại giúp cô. Tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn lại vang lên bên tai của Triệu Uyển Nhu:
[Uyển Nhu đúng là đang không vui, mình không thể trong phòng lúc này được. Những lúc Uyển Nhu không vui, em ấy không thích bị ai nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của bản thân. Thái Lãnh Hàn à Thái Lãnh Hàn, thế mà mày lại là người khiến cho em ấy không vui nhiều nhất. Khốn kiếp thật!]
Triệu Uyển Nhu ngồi yên trên ghế, nhìn Thái Lãnh Hàn rời đi, nhìn Thái Lãnh Hàn chu đáo khép cửa, nghe được tiếng lòng chán nản và hơi thở dài khe khẽ của hắn. Bỗng nhiên cô càng thêm tin tưởng vào khả năng bản thân đã được “sống lại”. Vốn tính tình mạnh mẽ và hào sảng, Triệu Uyển Nhu nhanh chóng chấp nhận thực tế hoang đường đến mức khó tin này. Không chỉ vậy, cô còn xem đây là một cơ hội hiếm có. Ít ra thì, lúc này cô sẽ không dễ dàng để Thái Lãnh Hàn ném lá đơn ly hôn vào mặt cô như trước nữa. Nếu muốn ly hôn, thì cũng phải do cô là người chủ động. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu còn muốn tìm hiểu xem, cô gái mà Thái Lãnh Hàn yêu thầm là ai, cũng như mục đích thật sự mà Thái Lãnh Hàn muốn ép cô kết hôn với hắn là gì, và âm mưu muốn nuốt trọn gia sản của họ Triệu cùng với việc hãm hại ông Triệu Chí Hải trong kiếp trước đã được xây dựng như thế nào,…
Tiếng mưa rơi đã nhỏ dần rồi ngớt hẳn. Mây đen dần tan đi, để lộ bầu trời trong xanh. Vài tia nắng vàng óng ả đã bắt đầu rọi xuống, mừng rỡ nhảy nhót trên tấm rèm cửa. Triệu Uyển Nhu bước đến vén rèm, ngước mắt nhìn lên trời cao. Cô nhớ hôm ấy, sau khi tạnh mưa đã có một chiếc cầu vồng rất to, hiện lên rất rõ ràng, rất đẹp.
Quả nhiên, khi Triệu Uyển Nhu vừa nhìn lên thì thấy ngay một chiếc cầu vồng bảy sắc vừa to vừa rõ bắc ngang qua nền trời trong vắt. Đẹp quá! Tươi sáng và rực rỡ biết bao! Triệu Uyển Nhu không khỏi kêu lên một tiếng đầy cảm thán và nở nụ cười vui vẻ.
/190
|