Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 3 - ĐẠI HOÀNG TỬ KHÔNG PHẢI CON RUỘT CỦA NGÀI ĐÂU
/91
|
Nhưng mà hệ thống không không có bất cứ phản ứng gì.
Bối Tịnh Sơ đành phải đổi câu hỏi: [Nếu không hoàn thành có bị trừng phạt gì không?]
Hệ thống vẫn im ru.
Rồi rồi, nàng đã xác định được rồi, cái hệ thống này là thứ đồ nhân tạo chỉ biết tuyên bố nhiệm vụ, không có não.
Đã biết trước mình sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, Bối Tịnh Sơ trực tiếp nằm thẳng.
Nàng đói bụng rồi.
“Oe, oe oe”
Tiếng trẻ con khóc bất thình lình vang lên, ồn ào tới mức hoàng đế đau hết cả đầu.
“Đừng khóc đừng khóc mà.” Hoàng đế vụng về dỗ hai câu, phát hiện không có tác dụng thì lập tức nhét đứa bé vào tay Tưởng công công bên cạnh.
Tưởng công công bị bắt ép nhận lấy tiểu công chúa, ông cũng chưa từng ôm trẻ con mới sinh bao giờ, luống cuống ôm một cục mềm mềm ấm ấm, chỉ sợ bất cẩn làm rơi thì toi.
[Đói quá —đói quá đi mất —]
Nghe thấy tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ, hoàng đế mới sực nhớ ra, khuê nữ của hắn từ lúc sinh ra đến bây giờ vẫn chưa được cho ăn một ngụm sữa nào.
Hắn lập tức sai người đi gọi nhũ mẫu đã chuẩn bị sẵn từ trước tới.
Bối Tịnh Sơ ăn uống no đủ không khóc không nháo, lại trở về làm một bé con ngoan ngoãn đáng yêu hệt như tiểu thiên sứ.
Hoàng đế đón con gái về lòng. Ngay sau đó, “tiểu thiên sứ ngoan ngoãn đáng yêu” b.ắ.n nước tiểu đầy người hắn.
Hoàng đế: …
Tưởng công công: “Ôi chao, Hoàng Thượng, chuyện… chuyện này… nô tài đưa ngài trở về thay y phục.”
[Ui da xấu hổ c.h.ế.t mất, em bé mới sinh không nín tiểu.]
Hoàng đế rất muốn ném đứa nhỏ này đi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thôi, con ruột của mình mà.
Hắn trở về thay quần áo, thuận tiện đưa Bối Tịnh Sơ về Tuyên Thất Điện của mình.
Chuyện xảy ra ở bên này nhanh chóng truyền tới tai của Lệ phi.
“Ngươi nói là, Anh phi sinh ra một công chúa, lại tự cho mình là thông minh tráo đổi thành một đứa con hoang ngoài cung, kết quả bị Hoàng Thượng phát hiện, biếm vào lãnh cung rồi?”
Cung nữ gật đầu.
“Ha ha ha ha ha ha ha, đúng là đồ ngu xuẩn, loại chuyện này mà cũng dám làm, vậy còn tiểu công chúa kia thì sao?”
Cung nữ trả lời: “Được bệ hạ ôm về Tuyên Thất Điện rồi ạ.”
Lệ phi sửng sốt, “Tiểu công chúa vậy mà lại được bệ hạ sủng ái như vậy.”
Cung nữ khinh thường nói: “Chờ tiểu hoàng tử trong bụng chủ tử sinh ra, bệ hạ nhất định sẽ càng sủng ái hơn. Tới lúc đó một tiểu công chúa thì có là gì.”
“Cũng phải.” Lệ phi vuốt ve cái bụng nhô lên, thái y đã kiểm tra rồi, chín phần là nam.
Chờ đứa bé này chào đời, nàng ta sẽ trở thành Hoàng Hậu.
Nàng ta âu yếm vỗ về cái bụng, nỉ non: “Hoàng nhi à hoàng nhi, con phải cố gắng tranh đua cho mẫu thân nha~”
Bên này, hoàng đế trở về đọc danh sách tên do Lễ Bộ trình lên cho Bối Tịnh Sơ, Bối Tịnh Sơ cái nào cũng không hài lòng.
Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lấy tên đệm của hoàng tử là ‘Tĩnh’, đổi thành chữ ‘Tịnh’. Con là trưởng nữ của trẫm, tên lấy một chữ ‘Sơ’ có được không?”
Tưởng công công thấy Hoàng Thượng hỏi tiểu công chúa thì trong lòng khó hiểu, một đứa bé mới sinh ra được mấy giờ thì biết cái gì?
Lại không ngờ, tiểu công chúa mới rồi vẫn còn nhăn mày bây giờ lại cười tít cả mắt, cái miệng nhỏ hé mở lộ ra nướu răng mềm mại.
Khiến cho trái tim người cha già tan chảy.
Lúc này, có cung nhân tới bẩm báo: “Bệ hạ, Lệ phi sắp chuyển dạ.”
[Ai chà chà, nam chính sắp ra đời rồi.]
Nam chính? Nam chính là cái gì?
Hoàng đế còn đang nghi hoặc, lại nghe được tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ: [Chính là đứa trẻ này, tương lai sau khi lên ngôi thì gây họa làm mất nước luôn, còn g.i.ế.c sạch con cái của bạo quân nữa.]
Bối Tịnh Sơ lúc này mới bắt đầu có cảm giác nguy cơ: [Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tuy rằng hiện tại mình đã được cứu, nhưng sau này vẫn sẽ bị hắn g.i.ế.c c.h.ế.t thôi. Hay là mình cứ tích cóp chút tiền bạc, trước khi tân đế thượng vị thì chạy trốn vậy.]
Cái gì? Hoàng đế kinh hãi, đứa nhỏ này sẽ chôn vùi giang sơn của hắn sao?
Hoàng đế còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, Bối Tịnh Sơ lại cho bồi cho hắn thêm một câu như sét đánh ngang tai: [Phụ thân thật là thảm mà. Trong hậu cung của ngài không chỉ có đại hoàng tử bị Anh phi tráo đổi không phải con của mình, ngay cả nhị hoàng tử Lệ phi sinh cũng là con người khác. Cả đời chỉ dốc lòng bồi dưỡng mỗi hai người thừa kế, kết quả không một đứa nào là con mình. Thật là mỉa mai mà, đúng là cái vỏ ốc lớn.]
Nghĩ vậy, Bối Tịnh Sơ mở đôi mắt ti hí ngẩng đầu nhìn phụ thân mình.
Tuy rằng đôi mắt trẻ sơ sinh chưa phát triển hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy một đống mosaic, nhưng nàng đã mơ hồ nhìn ra đỉnh đầu kia xanh mơn mởn.
Phát hiện tầm mắt của khuê nữ, cả người hoàng đế cực kỳ khó chịu.
Hắn vất vả chăm lo việc nước cả đời, kết quả lại phải nuôi con kẻ khác cả đời!
Cuối cùng ngay cả giang sơn cũng bị người ta chôn vùi.
Hoàng đế còn muốn nghe thêm nhiều tin tức hơn nữa, nhưng có vẻ Bối Tịnh Sơ đã mệt rồi, em bé mới sinh phải ngủ nhiều mà.
Tuổi nhỏ thật là tốt, ăn no lại lăn ra ngủ.
Hoàng đế: …
Bên kia Lệ phi khó khăn sinh hạ nhi tử, lại chờ mãi không thấy hoàng đế tới.
Lệ phi có chút hoảng hốt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của nhi tử, hỏi cung nữ cận thân: “Lẽ nào Hoàng Thượng đã phát hiện ra thân thế của hoàng nhi rồi, nếu không sao lại không sủng ái trưởng tử? Hoàng Thượng nằm mơ cũng muốn có nhi tử mà?”
Cung nữ vội vàng che miệng nàng ta: “Chủ tử đây là sinh xong con đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo sao? Cẩn thận tai vách mạch rừng, thân thế của tiểu hoàng tử nào có vấn đề chứ?”
Cung nữ nhỏ giọng trấn an bà ta: “Chủ tử yên tâm, tính tình bệ hạ thế nào chứ. Nếu ngài thật sự sinh lòng nghi ngờ, chúng ta còn có thể bình an ngồi ở đây ư?”
Lệ phi chột dạ: “Vậy tại sao hắn còn chưa tới? Anh phi chỉ hạ sinh một công chúa Hoàng Thượng đã ngay lập tức bãi triều tới thăm mà!”
Cung nữ chỉ có thể đoán mò: “Có lẽ là Hoàng Thượng thích công chúa hơn ư?”
Lệ phi siết chặt góc chăn gấm, ánh mắt ác độc.
“Chắc chắn là tiện chủng do Anh phi sinh ra kia đã chia bớt sủng ái của hoàng nhi rồi. Một công chúa mà thôi, chẳng có tác dụng gì, bệ hạ vậy mà cũng không biết đường tới thăm hoàng tử một chút!”
Bối Tịnh Sơ đành phải đổi câu hỏi: [Nếu không hoàn thành có bị trừng phạt gì không?]
Hệ thống vẫn im ru.
Rồi rồi, nàng đã xác định được rồi, cái hệ thống này là thứ đồ nhân tạo chỉ biết tuyên bố nhiệm vụ, không có não.
Đã biết trước mình sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, Bối Tịnh Sơ trực tiếp nằm thẳng.
Nàng đói bụng rồi.
“Oe, oe oe”
Tiếng trẻ con khóc bất thình lình vang lên, ồn ào tới mức hoàng đế đau hết cả đầu.
“Đừng khóc đừng khóc mà.” Hoàng đế vụng về dỗ hai câu, phát hiện không có tác dụng thì lập tức nhét đứa bé vào tay Tưởng công công bên cạnh.
Tưởng công công bị bắt ép nhận lấy tiểu công chúa, ông cũng chưa từng ôm trẻ con mới sinh bao giờ, luống cuống ôm một cục mềm mềm ấm ấm, chỉ sợ bất cẩn làm rơi thì toi.
[Đói quá —đói quá đi mất —]
Nghe thấy tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ, hoàng đế mới sực nhớ ra, khuê nữ của hắn từ lúc sinh ra đến bây giờ vẫn chưa được cho ăn một ngụm sữa nào.
Hắn lập tức sai người đi gọi nhũ mẫu đã chuẩn bị sẵn từ trước tới.
Bối Tịnh Sơ ăn uống no đủ không khóc không nháo, lại trở về làm một bé con ngoan ngoãn đáng yêu hệt như tiểu thiên sứ.
Hoàng đế đón con gái về lòng. Ngay sau đó, “tiểu thiên sứ ngoan ngoãn đáng yêu” b.ắ.n nước tiểu đầy người hắn.
Hoàng đế: …
Tưởng công công: “Ôi chao, Hoàng Thượng, chuyện… chuyện này… nô tài đưa ngài trở về thay y phục.”
[Ui da xấu hổ c.h.ế.t mất, em bé mới sinh không nín tiểu.]
Hoàng đế rất muốn ném đứa nhỏ này đi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thôi, con ruột của mình mà.
Hắn trở về thay quần áo, thuận tiện đưa Bối Tịnh Sơ về Tuyên Thất Điện của mình.
Chuyện xảy ra ở bên này nhanh chóng truyền tới tai của Lệ phi.
“Ngươi nói là, Anh phi sinh ra một công chúa, lại tự cho mình là thông minh tráo đổi thành một đứa con hoang ngoài cung, kết quả bị Hoàng Thượng phát hiện, biếm vào lãnh cung rồi?”
Cung nữ gật đầu.
“Ha ha ha ha ha ha ha, đúng là đồ ngu xuẩn, loại chuyện này mà cũng dám làm, vậy còn tiểu công chúa kia thì sao?”
Cung nữ trả lời: “Được bệ hạ ôm về Tuyên Thất Điện rồi ạ.”
Lệ phi sửng sốt, “Tiểu công chúa vậy mà lại được bệ hạ sủng ái như vậy.”
Cung nữ khinh thường nói: “Chờ tiểu hoàng tử trong bụng chủ tử sinh ra, bệ hạ nhất định sẽ càng sủng ái hơn. Tới lúc đó một tiểu công chúa thì có là gì.”
“Cũng phải.” Lệ phi vuốt ve cái bụng nhô lên, thái y đã kiểm tra rồi, chín phần là nam.
Chờ đứa bé này chào đời, nàng ta sẽ trở thành Hoàng Hậu.
Nàng ta âu yếm vỗ về cái bụng, nỉ non: “Hoàng nhi à hoàng nhi, con phải cố gắng tranh đua cho mẫu thân nha~”
Bên này, hoàng đế trở về đọc danh sách tên do Lễ Bộ trình lên cho Bối Tịnh Sơ, Bối Tịnh Sơ cái nào cũng không hài lòng.
Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lấy tên đệm của hoàng tử là ‘Tĩnh’, đổi thành chữ ‘Tịnh’. Con là trưởng nữ của trẫm, tên lấy một chữ ‘Sơ’ có được không?”
Tưởng công công thấy Hoàng Thượng hỏi tiểu công chúa thì trong lòng khó hiểu, một đứa bé mới sinh ra được mấy giờ thì biết cái gì?
Lại không ngờ, tiểu công chúa mới rồi vẫn còn nhăn mày bây giờ lại cười tít cả mắt, cái miệng nhỏ hé mở lộ ra nướu răng mềm mại.
Khiến cho trái tim người cha già tan chảy.
Lúc này, có cung nhân tới bẩm báo: “Bệ hạ, Lệ phi sắp chuyển dạ.”
[Ai chà chà, nam chính sắp ra đời rồi.]
Nam chính? Nam chính là cái gì?
Hoàng đế còn đang nghi hoặc, lại nghe được tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ: [Chính là đứa trẻ này, tương lai sau khi lên ngôi thì gây họa làm mất nước luôn, còn g.i.ế.c sạch con cái của bạo quân nữa.]
Bối Tịnh Sơ lúc này mới bắt đầu có cảm giác nguy cơ: [Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tuy rằng hiện tại mình đã được cứu, nhưng sau này vẫn sẽ bị hắn g.i.ế.c c.h.ế.t thôi. Hay là mình cứ tích cóp chút tiền bạc, trước khi tân đế thượng vị thì chạy trốn vậy.]
Cái gì? Hoàng đế kinh hãi, đứa nhỏ này sẽ chôn vùi giang sơn của hắn sao?
Hoàng đế còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, Bối Tịnh Sơ lại cho bồi cho hắn thêm một câu như sét đánh ngang tai: [Phụ thân thật là thảm mà. Trong hậu cung của ngài không chỉ có đại hoàng tử bị Anh phi tráo đổi không phải con của mình, ngay cả nhị hoàng tử Lệ phi sinh cũng là con người khác. Cả đời chỉ dốc lòng bồi dưỡng mỗi hai người thừa kế, kết quả không một đứa nào là con mình. Thật là mỉa mai mà, đúng là cái vỏ ốc lớn.]
Nghĩ vậy, Bối Tịnh Sơ mở đôi mắt ti hí ngẩng đầu nhìn phụ thân mình.
Tuy rằng đôi mắt trẻ sơ sinh chưa phát triển hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy một đống mosaic, nhưng nàng đã mơ hồ nhìn ra đỉnh đầu kia xanh mơn mởn.
Phát hiện tầm mắt của khuê nữ, cả người hoàng đế cực kỳ khó chịu.
Hắn vất vả chăm lo việc nước cả đời, kết quả lại phải nuôi con kẻ khác cả đời!
Cuối cùng ngay cả giang sơn cũng bị người ta chôn vùi.
Hoàng đế còn muốn nghe thêm nhiều tin tức hơn nữa, nhưng có vẻ Bối Tịnh Sơ đã mệt rồi, em bé mới sinh phải ngủ nhiều mà.
Tuổi nhỏ thật là tốt, ăn no lại lăn ra ngủ.
Hoàng đế: …
Bên kia Lệ phi khó khăn sinh hạ nhi tử, lại chờ mãi không thấy hoàng đế tới.
Lệ phi có chút hoảng hốt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của nhi tử, hỏi cung nữ cận thân: “Lẽ nào Hoàng Thượng đã phát hiện ra thân thế của hoàng nhi rồi, nếu không sao lại không sủng ái trưởng tử? Hoàng Thượng nằm mơ cũng muốn có nhi tử mà?”
Cung nữ vội vàng che miệng nàng ta: “Chủ tử đây là sinh xong con đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo sao? Cẩn thận tai vách mạch rừng, thân thế của tiểu hoàng tử nào có vấn đề chứ?”
Cung nữ nhỏ giọng trấn an bà ta: “Chủ tử yên tâm, tính tình bệ hạ thế nào chứ. Nếu ngài thật sự sinh lòng nghi ngờ, chúng ta còn có thể bình an ngồi ở đây ư?”
Lệ phi chột dạ: “Vậy tại sao hắn còn chưa tới? Anh phi chỉ hạ sinh một công chúa Hoàng Thượng đã ngay lập tức bãi triều tới thăm mà!”
Cung nữ chỉ có thể đoán mò: “Có lẽ là Hoàng Thượng thích công chúa hơn ư?”
Lệ phi siết chặt góc chăn gấm, ánh mắt ác độc.
“Chắc chắn là tiện chủng do Anh phi sinh ra kia đã chia bớt sủng ái của hoàng nhi rồi. Một công chúa mà thôi, chẳng có tác dụng gì, bệ hạ vậy mà cũng không biết đường tới thăm hoàng tử một chút!”
/91
|