"Xem đã ép Vân Ca nhà chúng ta vì muốn giữ ngươi lại mà phải dùng tới cả chiêu giả say hiến thân này rồi."
"A Vọng, nếu như ngươi thật sự không muốn cưới, vậy thì coi như để cho ta công lao hộ tống mỹ nhân này nhé?"
"Đúng thế đúng thế, ta cũng muốn! Ta đã nhớ thương Vân Ca rất lâu rồi!"
"A Vọng, nếu như ngươi không muốn mỹ nhân này, chúng ta chờ đợi để nhặt được của hời đấy!"
Đám người nhao nhao ồn ào, vẻ mặt Tiết Vọng lại lạnh nhạt.
Ánh mắt xa cách liếc qua không mặt đỏ ửng như say rượu của ta, hơi dừng lại một chút.
Sau đó, môi mỏng đóng mở, không quan tâm nói:
"Tùy các ngươi, muốn đưa thì đưa đi."
"Nếu có bản lĩnh có thể khiến nàng đừng làm phiền ta nữa thì tốt hơn."
"Bị hôn ước từ trong bụng mẹ trói buộc, bị thứ vướng víu như nàng dây dưa quấn lấy nhiều năm như thế, ta đã sớm thấy phiền rồi."
Lời này vừa vang lên, tất cả đều cười vang.
Lúc này, mấy công tử cười đi tới, cưỡng ép lôi Bích Ngọc đi.
Mang ta toàn thân không còn sức lực đi ra ngoài cửa:
"A Vọng, ngươi cứ yên tâm, huynh đệ ta nhất định sẽ dùng hết tất cả vốn liếng, sức lực để khiến Vân Ca hài lòng."
"Cam đoan sẽ cứu ngươi ra khỏi bể khổ, giải trừ hôn ước của hai người!"
Ta không nhớ rõ lắm sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nhớ có người ôm ta, muốn đưa ta lên xe ngựa.
Tiết Vọng hình như ở phía sau đá đổ cái bàn, chén bàn vỡ vụn.
Ta đẩy ai đó ra, rồi lại đụng ngã ai đó.
Cuối cùng, dưới chân mất đi cảm giác, thân thể bay lên không, lăn xuống vách núi.
Trên đỉnh núi mơ hồ vang lên tiếng hét kinh hãi: "Vân Ca!"
3.
"Sườn núi cao như vậy, rừng rậm rạp như thế, thị vệ đi tìm người cũng có mấy người lạc đường."
"Nô tỳ thật sự sợ muốn c.h.ế.t rồi!"
"Tiểu thư, tối hôm qua người ở đâu…"
"Được rồi Bích Ngọc, Bích Ngọc." Ta vội vàng ngắt lời Bích Ngọc, gượng cười giật giật khóe miệng: "Không phải ta không sao rồi sao."
Cũng đừng hỏi nữa.
Chuyện ta làm tối hôm qua sao hỏi được chứ?
Hơn nữa, có hỏi thì cũng đừng hỏi ở đây!
Dưới ánh mắt tất cả mọi người nhìn, mọi người đều đang ở đây, lỡ đâu công tử kia tỉnh lại đuổi theo đến đây thì ta c.h.ế.t ở đây mất.
"Cảm ơn chư vị đã tới dưới vách tìm ta, ân nghĩa này, suốt đời khó quên."
Ta ngăn mọi người lại, ánh mắt vẫn liếc về phía xe ngựa bên ngoài rừng.
Vừa chột dạ vừa nóng vội, hoàn toàn không đợi được thêm chút nào nữa:
"Chỉ là đêm qua ta bị kinh sợ, quả thực nghĩ mà sợ, không bằng chúng ta rời đi trước đã nhé?"
"Các vị tiếp tục quay về trên sườn núi tham dự hội thơ, nâng ly trò chuyện đi."
"Ta quay về phủ trước đã, cáo từ!"
Nói xong, đầu gối ta khẽ cong qua loa, ôm quyền hành lễ cáo biệt.
Dưới chân ta như có lửa cháy, ta xách váy lập tức muốn chạy ra ngoài rừng.
Tiết Vọng vẫn luôn trầm mặc từ khi gặp mặt lại đột nhiên kéo cổ tay của ta.
Mím chặt môi mỏng, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta:
"Ta đưa muội đi."
"Tối qua… Là do ta không bảo vệ muội cẩn thận."
"Không cần!" Ta bị dọa sợ đến mức âm điệu cũng cao lên, liên tục xua tay: "Không cần làm phiền Tiết công tử, ta tự đi được."
Tay Tiết Vọng bỗng nhiên khựng lại giữa không trung.
Lông mày màu mực hơi nhíu lại.
Trong mắt ẩn chứa sự mâu thuẫn và nôn nóng mà ta không hiểu được:
"Tiết, công tử?"
4.
"Ừm."
Ta gật đầu, xa cách lui về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với y:
"Tối qua không biết tự lượng sức mình, cưỡng cầu Tiết công tử tiễn ta, là do Vân Ca không hiểu chuyện."
"Hôm nay xa phu và Bích Ngọc đều ở đây, ta tự về là được rồi, thật sự không cần làm phiền Tiết công tử đưa đi."
"A Vọng, nếu như ngươi thật sự không muốn cưới, vậy thì coi như để cho ta công lao hộ tống mỹ nhân này nhé?"
"Đúng thế đúng thế, ta cũng muốn! Ta đã nhớ thương Vân Ca rất lâu rồi!"
"A Vọng, nếu như ngươi không muốn mỹ nhân này, chúng ta chờ đợi để nhặt được của hời đấy!"
Đám người nhao nhao ồn ào, vẻ mặt Tiết Vọng lại lạnh nhạt.
Ánh mắt xa cách liếc qua không mặt đỏ ửng như say rượu của ta, hơi dừng lại một chút.
Sau đó, môi mỏng đóng mở, không quan tâm nói:
"Tùy các ngươi, muốn đưa thì đưa đi."
"Nếu có bản lĩnh có thể khiến nàng đừng làm phiền ta nữa thì tốt hơn."
"Bị hôn ước từ trong bụng mẹ trói buộc, bị thứ vướng víu như nàng dây dưa quấn lấy nhiều năm như thế, ta đã sớm thấy phiền rồi."
Lời này vừa vang lên, tất cả đều cười vang.
Lúc này, mấy công tử cười đi tới, cưỡng ép lôi Bích Ngọc đi.
Mang ta toàn thân không còn sức lực đi ra ngoài cửa:
"A Vọng, ngươi cứ yên tâm, huynh đệ ta nhất định sẽ dùng hết tất cả vốn liếng, sức lực để khiến Vân Ca hài lòng."
"Cam đoan sẽ cứu ngươi ra khỏi bể khổ, giải trừ hôn ước của hai người!"
Ta không nhớ rõ lắm sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nhớ có người ôm ta, muốn đưa ta lên xe ngựa.
Tiết Vọng hình như ở phía sau đá đổ cái bàn, chén bàn vỡ vụn.
Ta đẩy ai đó ra, rồi lại đụng ngã ai đó.
Cuối cùng, dưới chân mất đi cảm giác, thân thể bay lên không, lăn xuống vách núi.
Trên đỉnh núi mơ hồ vang lên tiếng hét kinh hãi: "Vân Ca!"
3.
"Sườn núi cao như vậy, rừng rậm rạp như thế, thị vệ đi tìm người cũng có mấy người lạc đường."
"Nô tỳ thật sự sợ muốn c.h.ế.t rồi!"
"Tiểu thư, tối hôm qua người ở đâu…"
"Được rồi Bích Ngọc, Bích Ngọc." Ta vội vàng ngắt lời Bích Ngọc, gượng cười giật giật khóe miệng: "Không phải ta không sao rồi sao."
Cũng đừng hỏi nữa.
Chuyện ta làm tối hôm qua sao hỏi được chứ?
Hơn nữa, có hỏi thì cũng đừng hỏi ở đây!
Dưới ánh mắt tất cả mọi người nhìn, mọi người đều đang ở đây, lỡ đâu công tử kia tỉnh lại đuổi theo đến đây thì ta c.h.ế.t ở đây mất.
"Cảm ơn chư vị đã tới dưới vách tìm ta, ân nghĩa này, suốt đời khó quên."
Ta ngăn mọi người lại, ánh mắt vẫn liếc về phía xe ngựa bên ngoài rừng.
Vừa chột dạ vừa nóng vội, hoàn toàn không đợi được thêm chút nào nữa:
"Chỉ là đêm qua ta bị kinh sợ, quả thực nghĩ mà sợ, không bằng chúng ta rời đi trước đã nhé?"
"Các vị tiếp tục quay về trên sườn núi tham dự hội thơ, nâng ly trò chuyện đi."
"Ta quay về phủ trước đã, cáo từ!"
Nói xong, đầu gối ta khẽ cong qua loa, ôm quyền hành lễ cáo biệt.
Dưới chân ta như có lửa cháy, ta xách váy lập tức muốn chạy ra ngoài rừng.
Tiết Vọng vẫn luôn trầm mặc từ khi gặp mặt lại đột nhiên kéo cổ tay của ta.
Mím chặt môi mỏng, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta:
"Ta đưa muội đi."
"Tối qua… Là do ta không bảo vệ muội cẩn thận."
"Không cần!" Ta bị dọa sợ đến mức âm điệu cũng cao lên, liên tục xua tay: "Không cần làm phiền Tiết công tử, ta tự đi được."
Tay Tiết Vọng bỗng nhiên khựng lại giữa không trung.
Lông mày màu mực hơi nhíu lại.
Trong mắt ẩn chứa sự mâu thuẫn và nôn nóng mà ta không hiểu được:
"Tiết, công tử?"
4.
"Ừm."
Ta gật đầu, xa cách lui về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với y:
"Tối qua không biết tự lượng sức mình, cưỡng cầu Tiết công tử tiễn ta, là do Vân Ca không hiểu chuyện."
"Hôm nay xa phu và Bích Ngọc đều ở đây, ta tự về là được rồi, thật sự không cần làm phiền Tiết công tử đưa đi."
/15
|