Lúc này, Tiết Vọng chủ động gửi thiếp mời cho ta, chắc hẳn bởi vì không có cách nào đến đây.
Cho nên dứt khoát mời ta tới Tiết phủ, muốn nhắc lại chuyện từ hôn trước mặt tất cả mọi người trên yến tiệc.
Bích Ngọc không thể phủ nhận bĩu môi, nhún vai nói:
"Dù sao thì nô tỳ vẫn cứ đưa thiếp mời này cho người!"
"Nếu như người vẫn còn nhớ mong Tiết công tử thì lần này có lẽ thật sự có thể là một cơ hội tốt để xây dựng lại."
"Nô tỳ cũng không muốn sau này người sẽ hối hận vì không đi tìm hắn, không có…"
"Không có sau này đâu Bích Ngọc." Ta nhẹ nhàng cụp mắt, cắt ngang nàng ấy: "Ta và Tiết Vọng, không có sau này."
Cũng không phải chỉ bởi vì ta đã thất trinh trước khi thành hôn, không có trong sạch.
Mà càng bởi vì cảm giác mất trọng lượng lúc hụt chân rơi xuống hôm đó khiến ta đột nhiên cảm thấy cảm giác nhẹ nhõm.
Một loại nhẹ nhõm vì đã buông bỏ chấp niệm, thoải mái đến mức muốn khóc.
Nhẹ nhõm đến mức ta lúc ấy muốn nói a, quên đi thôi Vân Ca, thật sự, quên đi thôi.
"Tình tình yêu yêu cái gì, những chuyện đó đều không quan trọng."
Ta nhẹ nhàng nắm vai Bích Ngọc, ra vẻ thoải mái cười:
"Trốn tránh giữ mạng mới là chuyện khẩn cấp nhất lúc này của tiểu thư ta đây!"
"Ngươi nhớ kỹ, đừng nói là Tiết Vọng, cho dù là Thiên Vương lão tử đến mời."
"Tiểu thư nhà ngươi cũng sẽ quả quyết không ra khỏi Phật đường nửa… A!"
Một phi tiêu hiện ra ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên cắm vào trong bồ đoàn ta quỳ lúc ta nói đến chữ cuối.
Lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén chỉ cách đầu gối của ta nửa ngón tay!
6.
Trên phi tiêu sáng loáng ghim một mảnh giấy.
Không nhiều chữ, chỉ có hai hàng:
[Giờ thân ba khắc ngày mai, lầu hai Yêu Nguyệt các.]
[Đêm tối dưới vách núi, có món nợ cần thanh toán.]
Ký tên, Ôn Kỳ Ngọc.
Lục hoàng tử, Ôn Kỳ Ngọc.
Trong tay nắm Thiết Giáp vệ kinh đô, quyền khuynh triều dã, Ngự vương Ôn Kỳ Ngọc có dã tâm bừng bừng!
Thân thể chán nản giật một cái, mặt ta xám như tro ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía Bồ Tát có vẻ mặt từ bi——
Hóa ra ta lạy suốt hơn nửa tháng nay.
Kết quả đến cuối cùng, ngài không phù hộ gì cả sao?
7.
"Nhờ phúc của Vân tiểu thư."
Toàn bộ lầu hai của Yêu Nguyệt các đều trống trơn.
Ôn Kỳ Ngọc mặc thường phục màu đen thêu viền vàng, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng gõ trên bàn.
Rõ ràng là khuôn mặt trong sáng tuấn tú như thế, đủ để khiến mọi người phải kinh diễm.
Nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo tiêu điều, để lộ hơi lạnh âm u:
"Đêm đó bản vương vừa trải qua một trận huyết chiến với thổ phỉ ở Tây Sơn, vốn đã bị thương kiệt sức."
"Vân tiểu thư đột nhiên tập kích khiến bản vương lửa giận công tâm, bị thương càng thêm nặng."
"Sau khi hồi kinh phải dưỡng suốt nửa tháng, cho nên kéo dài tới hôm nay mới tìm Vân tiểu thư."
"Tính, tính, nợ."
Gần như trong đầu ta lập tức xuất hiện câu nói “Không đánh c.h.ế.t ngươi, cũng uổng công ta làm người" đêm đó.
Hàn ý thấu xương quen thuộc chạy dọc sống lưng hướng thẳng lên.
Lập tức khiến đỉnh đầu ta tê dại ——
"Không biết trong nửa tháng này."
"Vân tiểu thư đã nghĩ ra nên cho bản Vương một công đạo như nào chưa?"
"Phù phù!"
Vào lúc âm cuối câu nói này của Ôn Kỳ Ngọc vang lên, ta quỳ xuống cực kỳ lưu loát thành khẩn.
Trán rất thành thật đập lên mặt đất:
"Đêm đó thần nữ bị người ta tính kế, vô ý mạo phạm Vương gia, tội đáng c.h.ế.t vạn lần."
"Mong Vương gia nể tình về mặt tình có thể hiểu cho thần nữ mà tha cho thần nữ một lần."
"Sau này nếu Vương gia có chỗ nào cần đến, phủ Thượng thư nhất định sẽ dốc toàn lực tương trợ!"
Cho nên dứt khoát mời ta tới Tiết phủ, muốn nhắc lại chuyện từ hôn trước mặt tất cả mọi người trên yến tiệc.
Bích Ngọc không thể phủ nhận bĩu môi, nhún vai nói:
"Dù sao thì nô tỳ vẫn cứ đưa thiếp mời này cho người!"
"Nếu như người vẫn còn nhớ mong Tiết công tử thì lần này có lẽ thật sự có thể là một cơ hội tốt để xây dựng lại."
"Nô tỳ cũng không muốn sau này người sẽ hối hận vì không đi tìm hắn, không có…"
"Không có sau này đâu Bích Ngọc." Ta nhẹ nhàng cụp mắt, cắt ngang nàng ấy: "Ta và Tiết Vọng, không có sau này."
Cũng không phải chỉ bởi vì ta đã thất trinh trước khi thành hôn, không có trong sạch.
Mà càng bởi vì cảm giác mất trọng lượng lúc hụt chân rơi xuống hôm đó khiến ta đột nhiên cảm thấy cảm giác nhẹ nhõm.
Một loại nhẹ nhõm vì đã buông bỏ chấp niệm, thoải mái đến mức muốn khóc.
Nhẹ nhõm đến mức ta lúc ấy muốn nói a, quên đi thôi Vân Ca, thật sự, quên đi thôi.
"Tình tình yêu yêu cái gì, những chuyện đó đều không quan trọng."
Ta nhẹ nhàng nắm vai Bích Ngọc, ra vẻ thoải mái cười:
"Trốn tránh giữ mạng mới là chuyện khẩn cấp nhất lúc này của tiểu thư ta đây!"
"Ngươi nhớ kỹ, đừng nói là Tiết Vọng, cho dù là Thiên Vương lão tử đến mời."
"Tiểu thư nhà ngươi cũng sẽ quả quyết không ra khỏi Phật đường nửa… A!"
Một phi tiêu hiện ra ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên cắm vào trong bồ đoàn ta quỳ lúc ta nói đến chữ cuối.
Lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén chỉ cách đầu gối của ta nửa ngón tay!
6.
Trên phi tiêu sáng loáng ghim một mảnh giấy.
Không nhiều chữ, chỉ có hai hàng:
[Giờ thân ba khắc ngày mai, lầu hai Yêu Nguyệt các.]
[Đêm tối dưới vách núi, có món nợ cần thanh toán.]
Ký tên, Ôn Kỳ Ngọc.
Lục hoàng tử, Ôn Kỳ Ngọc.
Trong tay nắm Thiết Giáp vệ kinh đô, quyền khuynh triều dã, Ngự vương Ôn Kỳ Ngọc có dã tâm bừng bừng!
Thân thể chán nản giật một cái, mặt ta xám như tro ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía Bồ Tát có vẻ mặt từ bi——
Hóa ra ta lạy suốt hơn nửa tháng nay.
Kết quả đến cuối cùng, ngài không phù hộ gì cả sao?
7.
"Nhờ phúc của Vân tiểu thư."
Toàn bộ lầu hai của Yêu Nguyệt các đều trống trơn.
Ôn Kỳ Ngọc mặc thường phục màu đen thêu viền vàng, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng gõ trên bàn.
Rõ ràng là khuôn mặt trong sáng tuấn tú như thế, đủ để khiến mọi người phải kinh diễm.
Nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo tiêu điều, để lộ hơi lạnh âm u:
"Đêm đó bản vương vừa trải qua một trận huyết chiến với thổ phỉ ở Tây Sơn, vốn đã bị thương kiệt sức."
"Vân tiểu thư đột nhiên tập kích khiến bản vương lửa giận công tâm, bị thương càng thêm nặng."
"Sau khi hồi kinh phải dưỡng suốt nửa tháng, cho nên kéo dài tới hôm nay mới tìm Vân tiểu thư."
"Tính, tính, nợ."
Gần như trong đầu ta lập tức xuất hiện câu nói “Không đánh c.h.ế.t ngươi, cũng uổng công ta làm người" đêm đó.
Hàn ý thấu xương quen thuộc chạy dọc sống lưng hướng thẳng lên.
Lập tức khiến đỉnh đầu ta tê dại ——
"Không biết trong nửa tháng này."
"Vân tiểu thư đã nghĩ ra nên cho bản Vương một công đạo như nào chưa?"
"Phù phù!"
Vào lúc âm cuối câu nói này của Ôn Kỳ Ngọc vang lên, ta quỳ xuống cực kỳ lưu loát thành khẩn.
Trán rất thành thật đập lên mặt đất:
"Đêm đó thần nữ bị người ta tính kế, vô ý mạo phạm Vương gia, tội đáng c.h.ế.t vạn lần."
"Mong Vương gia nể tình về mặt tình có thể hiểu cho thần nữ mà tha cho thần nữ một lần."
"Sau này nếu Vương gia có chỗ nào cần đến, phủ Thượng thư nhất định sẽ dốc toàn lực tương trợ!"
/15
|