“Chuyện trong trường học, bảo tôi thu học phí.” An Nhu hạ giọng lắc điện thoại: “Có phải làm phiền đến anh rồi không?”
Lời còn chưa dứt, điện thoại lại bắt đầu rung. An Nhu cầm điện thoại, xấu hổ sờ lên chóp mũi: “Tôi xuống tầng một đây.”
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan hờ hững, nhìn theo hình dáng cậu rón ra rón rén rời khỏi phòng sách, ánh mắt lại lần nữa trở về trên sách.
Học phí một lần thu hai trăm, cơ bản có thể quản lý bốn năm, sau khi tốt nghiệp, nhiều thì hoàn trả, ít thì bổ sung thêm. An Nhu chọt chọt điện thoại của mình, làm thế nào cũng không mở được chuyển khoản mà đối phương gửi tới. Bỗng chốc, màn hình điện thoại đen ngòm, hoàn toàn chết máy.
Chiếc điện thoại này đã dùng gần năm năm, cũng được xem như sống lâu trong hàng ngũ điện thoại thông minh rồi, kính cường lực cũng đã nát. An Nhu vốn muốn mua một cái mới về dán lên, nhưng mà điện thoại đã quá cũ, tìm khắp nơi không có cái nào phù hợp.
Theo kinh nghiệm trước đây, cậu sạc pin cho điện thoại, yên lặng chờ hơn mười phút. Điện thoại thông minh quật cường khởi động, tiếp tục làm việc cho chủ nhân.
An Nhu vừa thu tiền vào tên vừa sờ tấm thẻ ngân hàng kia trong túi tiền. Thím Dương nói hạn mức thẻ này có năm mươi vạn, mình tiêu ra hai ba ngàn, mua một cái điện thoại mới chắc là không quá đáng đâu nhỉ?
Giờ ăn tối, An Nhu đang cân nhắc xem mua điện thoại nào vừa đẹp vừa rẻ thì đột nhiên cậu nghe thấy thím Dương ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn, phát hiện Mạc Thịnh Hoan đã ăn xong nửa bát cháo, đang lặng lẽ nhìn mình.
An Nhu vẫn chưa hoàn hồn, chỉ thấy ánh mắt Mạc Thịnh Hoan dừng trên thịt viên trân châu trên bàn, sau đó lại thản nhiên đi về phía mình.
Đương sự bừng tỉnh hiểu ra, ông chú muốn xem livestream ăn thịt.
An Nhu ăn hai miếng, đầu tiên là mở lời khen, tiếp theo thưởng thức với vẻ mặt sống động, sau đó gắp cho ông chú một miếng. Động tác ăn cơm của Mạc Thịnh Hoan rất văn nhã, nhai kỹ nuốt chậm, yết hầu trượt từ trên xuống dưới, tiếp tục nhìn về phía An Nhu.
Muốn nữa.
Lượng cơm ăn của ông chú đang có dấu hiệu chầm chậm tăng lên, hơn nữa còn có ý chủ động muốn ăn gì đó. An Nhu sờ thịt trên bụng mình, cực kỳ có cảm giác thành công.
Sự thỏa mãn này duy trì tới khi làm bài tập toán cao cấp là lập tức không còn sót lại chút nào cả. Một tay An Nhu vò đầu, khó khăn tính toán đề hàm số trước mắt. Có bốn lựa chọn ABCD, nhưng kết quả mà cậu tính ra, không hề giống bốn cái này.
An Nhu chọn một đáp án tương đối gần giống, thở dài một hơi, mở điện thoại ra, vừa nhìn đã thấy hơn chín giờ rồi!
An Nhu ngẩng đầu, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan ngồi ở đối diện, đọc sách vững như kiềng ba chân.
An Nhu có hơi sững sờ, đồng hồ sinh học của ông chú không có tác dụng sao?
An Nhu dọn dẹp sách vở, nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan ở đối diện cũng gấp sách đứng dậy, hai người vừa khéo cùng ra khỏi phòng sách.
Tình huống này có chút vi diệu, An Nhu cố ý tăng nhanh thời gian rửa mặt, nhanh chóng lên giường nằm. Không ngờ thời gian Mạc Thịnh Hoan rửa mặt xong đi ra cũng nhanh không kém, vào trong ổ chăn trước.
An Nhu hơi ngạc nhiên.
Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn cho rằng đang làm theo thời gian biểu của Mạc Thịnh Hoan. Nhưng mà từ tình huống bây giờ cho thấy, ông chú hình như cũng đang sắp xếp thời gian theo thời gian biểu của cậu.
Thế này... chu đáo quá rồi.
Trong ổ chăn, tâm tình của An Nhu hơi ngổn ngang. Buổi chiều hôm sau trước khi làm bài tập, cậu đặc biệt đặt đồng hồ báo thức chín giờ, để tránh bản thân lại quên mất thời gian.
Người khác kính mình một thước, mình nhường người khác một trượng. Ông chú đã sắp xếp chăm sóc mình, vậy mình phải càng cố gắng tuân thủ thời gian biểu của ông chú mới được.
Toán cao cấp vẫn quá khó khăn đối với An Nhu, hơn nửa tiếng đồng hồ, An Nhu vò đầu bứt tai đối diện với một đề trắc nghiệm. Cậu lật sách các kiểu, tính toán các loại, tế bào não cũng sắp chết hết, nhưng vẫn không giải ra được đáp án.
Mãi cho đến khi một bàn tay trắng giống như ngọc lạnh lùng vươn tới đây, đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào một đáp án.
An Nhu quay đầu lại, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan đã đứng phía sau mình từ bao giờ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một.
Ánh mắt An Nhu vừa chuyển, len lén lật đáp án phía sau sách. Lựa chọn mà ông chú chỉ vào đó, quả thật là đáp án chính xác!
An Nhu có hơi suy sụp, giương mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan cầm lấy sách toán cao cấp của mình, lật đến một tờ nào đó, rồi đặt sách xuống trước mặt cậu, chỉ chỉ vào một chỗ.
“Quy tắc tích phân Leibniz*?” An Nhu vò đầu, giáo sư còn chưa giảng đến cái này. Cậu cũng chưa chuẩn bị bài đến tận đây, chẳng trách cậu bó tay không giải ra đề này.
(*: ý chỉ quy tắc tính tích phân trong toán cao cấp, trong một số trường hợp, ta có thể hoán đổi dấu tích phân và đạo hàm riêng)
“Anh Mạc, anh thông minh thật đấy.” An Nhu chân thành khen ngợi, ngồi ngâm lâu như vậy mà vẫn không tìm ra. Còn người ta vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra cách giải và đáp án rồi.
Chênh lệch của hai người cũng không phải nhỏ tí tẹo đâu.
Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu một lát, cụp mắt tiếp tục đọc đề, chỉ dùng ba mươi giây đã chỉ vào lựa chọn đáp án cho câu tiếp theo trong đề.
Sau đó lại ngước mắt nhìn An Nhu.
Không biết vì sao, đối diện với đôi mắt xinh đẹp bình thản như nước của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu có một loại ảo giác, ông chú đang âm thầm chờ cậu khen mình.
“Anh Mạc thật là tài giỏi.” An Nhu tỉnh bơ cất bài tập đi, vẻ mặt chân thành: “Đột nhiên tôi phát hiện kiến thức căn bản của tôi không đủ, tôi phải đọc sách lại.”
Nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đã trở về vị trí của mình, tiếp tục đọc sách. An Nhu lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm nhận sâu sắc được sự bức bách của học sinh giỏi với học sinh kém.
Cũng phải, bối cảnh của Mạc Thịnh Hoan như vậy cơ mà, tuổi trẻ kỳ tài, năng khiếu rất giỏi, hai mươi ba tuổi đã học tiến sĩ từ nước ngoài trở về, đối phó với đề toán cao cấp của cậu, chẳng phải là dễ như đùa sao?
Chỉ tiếc là...
An Nhu khe khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Mạc Thịnh Hoan, trong lòng vô cùng thương xót cho thiên tài.
Mãi cho đến tuần sau, An Nhu mới học đến quy tắc tích phân Leibniz. Đúng lúc này, Đại hội Thể dục thể thao của trường được đề cập vào chương trình học. Ngoại trừ tham gia các môn thể thao, học viện cũng đang “bắt lính” khắp nơi để diễn tập cho chương trình khai mạc của đại hội.
Là ban cán sự phải tích cực tham gia phong trào, sức chịu đựng của An Nhu tốt, đăng ký một môn chạy bền 1500 mét dành cho nam. Không ngờ đến giờ thể dục, bị giáo viên liếc mắt một cái đã nhìn trúng, kéo đến tổ tiết mục.
“Không phải mọi người thiếu một đứa sinh viên sao!” Thầy giáo lớp Thể dục chất đẩy An Nhu cho tổ diễn tập chương trình: “Đứa trẻ này vừa khéo!”
“Tôi xem xem, trông cũng sáng sủa!” Giáo viên phụ trách tổ diễn tập ước lượng chiều cao của An Nhu một chút, hài lòng gật đầu: “Vừa đúng một mét bảy.”
“Tiết mục của chúng ta là múa quạt theo phong cách Trung Quốc, vừa cứng rắn vừa mềm mại kết hợp. Tổng cộng có ba mươi hai người tham gia biểu diễn. Biểu diễn tốt sẽ nhận được một giải thưởng cấp trường hoàn toàn không có vấn đề gì. Giấy khen có thể cộng thêm điểm tích lũy cho em...” Giáo viên phụ trách dẫn An Nhu vào phòng tập luyện.
An Nhu nhìn thấy một đám nữ sinh cao gần bằng mình trong phòng luyện tập, rơi vào trầm tư.
“Xin lỗi em nha, nữ sinh của học viên chúng ta ít quá, mượn hai người của học viện múa rồi mà cũng chưa đủ.” Giáo viên phụ trách thở dài: “Nhưng mà em không cần lo lắng, đến lúc đó sẽ mặc trang phụ diễn xuất, tương tự như Hán phục, trên đỏ dưới trắng, nam sinh cũng có thể mặc, lại trang điểm cho em một chút, không ai nhận ra em đâu!”
“Em chưa từng học múa.” An Nhu lặng lẽ lùi một bước về phía sau.
“Không cần có nền tảng nhảy múa đâu!” Giáo viên phụ trách vỗ ngực bảo đảm: “Chỉ cần em tham gia, thầy bảo đảm em sẽ nhận được điểm tích lũy. Cái này mới có lợi đối với việc lấy học bổng sau này!”
“Nhưng mà...” An Nhu nhìn thấy các nữ sinh cười trộm, mặt hơi đỏ.
“Em thử trước xem sao, không được thì thầy sẽ tìm người khác.” Giáo viên phụ trách rất dễ tính, dẫn An Nhu gia nhập vào trong đội ngũ luyện tập. An Nhu nhìn thấy những nữ sinh mang theo ý cười khắp nơi, mang tai không nhịn được đỏ lên.
Luyện tập cả một buổi chiều, giáo viên dạy múa xếp An Nhu lên hàng đầu tiên. Hàng đầu tiên có nghĩa là lộ mặt sẽ càng nhiều hơn, An Nhu đang đấu tranh ở ranh giới bỏ cuộc.
Không ngờ, không hiểu sao Tề Trừng lại biết tin, dẫn theo mấy bạn học cùng lớp, huy động nhân lực mang theo ba mươi mấy ly trà sữa, cho cậu và tất cả các nữ sinh mỗi người một ly.
“Người anh em, nữ sinh của cả học viện đều ở đây cả đấy.” Tề Trừng nghiêm túc đưa trà sữa cho An Nhu, hạ giọng: “Hạnh phúc của các anh em, tất cả dựa vào cậu.”
An Nhu nhìn thấy nhóm nữ sinh niềm nở nhận trà sữa cùng vẻ mặt hạnh phúc tươi cười của đám bạn cùng lớp, không khỏi rơi vào trầm tư.
Hóa ra còn có thể như vậy à.
Trên danh sách biểu diễn chương trình chính thức có điền tên An Nhu, trên nguyên tắc hy sinh thân mình để mang lại hạnh phúc cho đám cẩu độc thân trong lớp. An Nhu cắn răng tiếp tục tập luyện, thời gian cuối tuần đều bị bóc lột rất nhiều, ngay cả chuyện mua điện thoại cũng không kịp quan tâm đến.
Có lẽ là tập luyện hơi mệt, buổi tối An Nhu đi ngủ cũng không ổn định, luôn cảm thấy mình như ngủ trên nền gạch. Ngày hôm sau vừa thức dậy, An Nhu rõ ràng cảm thấy, hình như mình đang gối đầu lên viên gạch thật.
An Nhu buồn bực lấy gối đầu ra, nhìn thấy hộp điện thoại nằm trước mắt, rơi vào im lặng.
Trong hộp điện thoại là một chiếc điện thoại thông minh mới, bên cạnh còn có một cái hộp, bên trong tặng kèm đồ sạc pin. Hai cái hộp ước chừng lớn gần bằng cái gối đầu. Khi An Nhu mở hộp ra, phát hiện phía dưới còn có hai tờ một trăm mới tinh.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
An Nhu đặt điện thoại và đồ sạc pin lên bàn ăn. Mặt mày ông chú thờ ơ, có vẻ việc này không giống như chuyện mà ông chú làm.
Người đổi vỏ gối...
An Nhu nhìn về phía thím Dương.
“Không phải con... gối lên ngủ một đêm đấy chứ?” Thím Dương có hơi chột dạ.
Là lòng tốt của bề trên, trong lòng An Nhu lập tức biết ơn: “Cám ơn thím Dương ạ!”
“Cậu An, cậu đừng cảm ơn thím.” Thím Dương có chút xấu hổ xua tay: “Cậu và cậu chủ tân hôn, thím cũng chưa tặng quà mừng gì. Đây là một chút tấm lòng của thím, cậu không ghét bỏ là được rồi.”
Thím Dương đi theo phu nhân đầu đã nhiều năm, lại chăm sóc Mạc Thịnh Hoan nhiều năm như vậy, đã sớm coi bọn họ như người nhà. Mình... có phải cũng được coi như người nhà mà chăm sóc không?
Trong lòng An Nhu hơi ấm áp, sau khi ăn cơm xong không nhịn được lấy ra hai tờ một trăm mới tinh kia: “Thím Dương, vậy hai trăm này có ngụ ý gì sao?”
Thím Dương khó hiểu nhìn thấy hai tờ một trăm đó, lắc đầu: “Đây quả thật không phải thím để vào.”
Ai lại cho mình hai trăm chứ? Chẳng lẽ là người bán điện thoại không cẩn thận nhét vào sao?
An Nhu còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì thím Dương đã cầm lấy hai tờ một trăm đó, sau khi nhìn kỹ lưỡng, bừng tỉnh hiểu ra.
“Cậu cứ cầm đi, đây là cậu chủ cho cậu đó.” Thím Dương chỉ số seri trên tờ tiền: “Số seri của hai tờ tiền này sát nhau, thời gian phát hành cũng rất sớm. Nếu như thím không đoán sai, thì đây là tiền mặt cậu chủ đã giữ lại trước kia.”
“Vậy tại sao lại cho con hai trăm, để nộp học phí sao?” Vẻ mặt An Nhu mờ mịt.
“Xem con nói kìa.” Thím Dương không nhịn được cười vui vẻ: “Cậu chủ Thịnh Hoan cũng không đi học. Cậu chủ đang thay vợ mình nộp tiền học đấy.”
“Thay vợ mình...” An Nhu thoáng sửng sốt một lát, sau đấy lập tức phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ lên.
Lời còn chưa dứt, điện thoại lại bắt đầu rung. An Nhu cầm điện thoại, xấu hổ sờ lên chóp mũi: “Tôi xuống tầng một đây.”
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan hờ hững, nhìn theo hình dáng cậu rón ra rón rén rời khỏi phòng sách, ánh mắt lại lần nữa trở về trên sách.
Học phí một lần thu hai trăm, cơ bản có thể quản lý bốn năm, sau khi tốt nghiệp, nhiều thì hoàn trả, ít thì bổ sung thêm. An Nhu chọt chọt điện thoại của mình, làm thế nào cũng không mở được chuyển khoản mà đối phương gửi tới. Bỗng chốc, màn hình điện thoại đen ngòm, hoàn toàn chết máy.
Chiếc điện thoại này đã dùng gần năm năm, cũng được xem như sống lâu trong hàng ngũ điện thoại thông minh rồi, kính cường lực cũng đã nát. An Nhu vốn muốn mua một cái mới về dán lên, nhưng mà điện thoại đã quá cũ, tìm khắp nơi không có cái nào phù hợp.
Theo kinh nghiệm trước đây, cậu sạc pin cho điện thoại, yên lặng chờ hơn mười phút. Điện thoại thông minh quật cường khởi động, tiếp tục làm việc cho chủ nhân.
An Nhu vừa thu tiền vào tên vừa sờ tấm thẻ ngân hàng kia trong túi tiền. Thím Dương nói hạn mức thẻ này có năm mươi vạn, mình tiêu ra hai ba ngàn, mua một cái điện thoại mới chắc là không quá đáng đâu nhỉ?
Giờ ăn tối, An Nhu đang cân nhắc xem mua điện thoại nào vừa đẹp vừa rẻ thì đột nhiên cậu nghe thấy thím Dương ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn, phát hiện Mạc Thịnh Hoan đã ăn xong nửa bát cháo, đang lặng lẽ nhìn mình.
An Nhu vẫn chưa hoàn hồn, chỉ thấy ánh mắt Mạc Thịnh Hoan dừng trên thịt viên trân châu trên bàn, sau đó lại thản nhiên đi về phía mình.
Đương sự bừng tỉnh hiểu ra, ông chú muốn xem livestream ăn thịt.
An Nhu ăn hai miếng, đầu tiên là mở lời khen, tiếp theo thưởng thức với vẻ mặt sống động, sau đó gắp cho ông chú một miếng. Động tác ăn cơm của Mạc Thịnh Hoan rất văn nhã, nhai kỹ nuốt chậm, yết hầu trượt từ trên xuống dưới, tiếp tục nhìn về phía An Nhu.
Muốn nữa.
Lượng cơm ăn của ông chú đang có dấu hiệu chầm chậm tăng lên, hơn nữa còn có ý chủ động muốn ăn gì đó. An Nhu sờ thịt trên bụng mình, cực kỳ có cảm giác thành công.
Sự thỏa mãn này duy trì tới khi làm bài tập toán cao cấp là lập tức không còn sót lại chút nào cả. Một tay An Nhu vò đầu, khó khăn tính toán đề hàm số trước mắt. Có bốn lựa chọn ABCD, nhưng kết quả mà cậu tính ra, không hề giống bốn cái này.
An Nhu chọn một đáp án tương đối gần giống, thở dài một hơi, mở điện thoại ra, vừa nhìn đã thấy hơn chín giờ rồi!
An Nhu ngẩng đầu, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan ngồi ở đối diện, đọc sách vững như kiềng ba chân.
An Nhu có hơi sững sờ, đồng hồ sinh học của ông chú không có tác dụng sao?
An Nhu dọn dẹp sách vở, nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan ở đối diện cũng gấp sách đứng dậy, hai người vừa khéo cùng ra khỏi phòng sách.
Tình huống này có chút vi diệu, An Nhu cố ý tăng nhanh thời gian rửa mặt, nhanh chóng lên giường nằm. Không ngờ thời gian Mạc Thịnh Hoan rửa mặt xong đi ra cũng nhanh không kém, vào trong ổ chăn trước.
An Nhu hơi ngạc nhiên.
Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn cho rằng đang làm theo thời gian biểu của Mạc Thịnh Hoan. Nhưng mà từ tình huống bây giờ cho thấy, ông chú hình như cũng đang sắp xếp thời gian theo thời gian biểu của cậu.
Thế này... chu đáo quá rồi.
Trong ổ chăn, tâm tình của An Nhu hơi ngổn ngang. Buổi chiều hôm sau trước khi làm bài tập, cậu đặc biệt đặt đồng hồ báo thức chín giờ, để tránh bản thân lại quên mất thời gian.
Người khác kính mình một thước, mình nhường người khác một trượng. Ông chú đã sắp xếp chăm sóc mình, vậy mình phải càng cố gắng tuân thủ thời gian biểu của ông chú mới được.
Toán cao cấp vẫn quá khó khăn đối với An Nhu, hơn nửa tiếng đồng hồ, An Nhu vò đầu bứt tai đối diện với một đề trắc nghiệm. Cậu lật sách các kiểu, tính toán các loại, tế bào não cũng sắp chết hết, nhưng vẫn không giải ra được đáp án.
Mãi cho đến khi một bàn tay trắng giống như ngọc lạnh lùng vươn tới đây, đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào một đáp án.
An Nhu quay đầu lại, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan đã đứng phía sau mình từ bao giờ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một.
Ánh mắt An Nhu vừa chuyển, len lén lật đáp án phía sau sách. Lựa chọn mà ông chú chỉ vào đó, quả thật là đáp án chính xác!
An Nhu có hơi suy sụp, giương mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan cầm lấy sách toán cao cấp của mình, lật đến một tờ nào đó, rồi đặt sách xuống trước mặt cậu, chỉ chỉ vào một chỗ.
“Quy tắc tích phân Leibniz*?” An Nhu vò đầu, giáo sư còn chưa giảng đến cái này. Cậu cũng chưa chuẩn bị bài đến tận đây, chẳng trách cậu bó tay không giải ra đề này.
(*: ý chỉ quy tắc tính tích phân trong toán cao cấp, trong một số trường hợp, ta có thể hoán đổi dấu tích phân và đạo hàm riêng)
“Anh Mạc, anh thông minh thật đấy.” An Nhu chân thành khen ngợi, ngồi ngâm lâu như vậy mà vẫn không tìm ra. Còn người ta vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra cách giải và đáp án rồi.
Chênh lệch của hai người cũng không phải nhỏ tí tẹo đâu.
Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu một lát, cụp mắt tiếp tục đọc đề, chỉ dùng ba mươi giây đã chỉ vào lựa chọn đáp án cho câu tiếp theo trong đề.
Sau đó lại ngước mắt nhìn An Nhu.
Không biết vì sao, đối diện với đôi mắt xinh đẹp bình thản như nước của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu có một loại ảo giác, ông chú đang âm thầm chờ cậu khen mình.
“Anh Mạc thật là tài giỏi.” An Nhu tỉnh bơ cất bài tập đi, vẻ mặt chân thành: “Đột nhiên tôi phát hiện kiến thức căn bản của tôi không đủ, tôi phải đọc sách lại.”
Nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đã trở về vị trí của mình, tiếp tục đọc sách. An Nhu lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm nhận sâu sắc được sự bức bách của học sinh giỏi với học sinh kém.
Cũng phải, bối cảnh của Mạc Thịnh Hoan như vậy cơ mà, tuổi trẻ kỳ tài, năng khiếu rất giỏi, hai mươi ba tuổi đã học tiến sĩ từ nước ngoài trở về, đối phó với đề toán cao cấp của cậu, chẳng phải là dễ như đùa sao?
Chỉ tiếc là...
An Nhu khe khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Mạc Thịnh Hoan, trong lòng vô cùng thương xót cho thiên tài.
Mãi cho đến tuần sau, An Nhu mới học đến quy tắc tích phân Leibniz. Đúng lúc này, Đại hội Thể dục thể thao của trường được đề cập vào chương trình học. Ngoại trừ tham gia các môn thể thao, học viện cũng đang “bắt lính” khắp nơi để diễn tập cho chương trình khai mạc của đại hội.
Là ban cán sự phải tích cực tham gia phong trào, sức chịu đựng của An Nhu tốt, đăng ký một môn chạy bền 1500 mét dành cho nam. Không ngờ đến giờ thể dục, bị giáo viên liếc mắt một cái đã nhìn trúng, kéo đến tổ tiết mục.
“Không phải mọi người thiếu một đứa sinh viên sao!” Thầy giáo lớp Thể dục chất đẩy An Nhu cho tổ diễn tập chương trình: “Đứa trẻ này vừa khéo!”
“Tôi xem xem, trông cũng sáng sủa!” Giáo viên phụ trách tổ diễn tập ước lượng chiều cao của An Nhu một chút, hài lòng gật đầu: “Vừa đúng một mét bảy.”
“Tiết mục của chúng ta là múa quạt theo phong cách Trung Quốc, vừa cứng rắn vừa mềm mại kết hợp. Tổng cộng có ba mươi hai người tham gia biểu diễn. Biểu diễn tốt sẽ nhận được một giải thưởng cấp trường hoàn toàn không có vấn đề gì. Giấy khen có thể cộng thêm điểm tích lũy cho em...” Giáo viên phụ trách dẫn An Nhu vào phòng tập luyện.
An Nhu nhìn thấy một đám nữ sinh cao gần bằng mình trong phòng luyện tập, rơi vào trầm tư.
“Xin lỗi em nha, nữ sinh của học viên chúng ta ít quá, mượn hai người của học viện múa rồi mà cũng chưa đủ.” Giáo viên phụ trách thở dài: “Nhưng mà em không cần lo lắng, đến lúc đó sẽ mặc trang phụ diễn xuất, tương tự như Hán phục, trên đỏ dưới trắng, nam sinh cũng có thể mặc, lại trang điểm cho em một chút, không ai nhận ra em đâu!”
“Em chưa từng học múa.” An Nhu lặng lẽ lùi một bước về phía sau.
“Không cần có nền tảng nhảy múa đâu!” Giáo viên phụ trách vỗ ngực bảo đảm: “Chỉ cần em tham gia, thầy bảo đảm em sẽ nhận được điểm tích lũy. Cái này mới có lợi đối với việc lấy học bổng sau này!”
“Nhưng mà...” An Nhu nhìn thấy các nữ sinh cười trộm, mặt hơi đỏ.
“Em thử trước xem sao, không được thì thầy sẽ tìm người khác.” Giáo viên phụ trách rất dễ tính, dẫn An Nhu gia nhập vào trong đội ngũ luyện tập. An Nhu nhìn thấy những nữ sinh mang theo ý cười khắp nơi, mang tai không nhịn được đỏ lên.
Luyện tập cả một buổi chiều, giáo viên dạy múa xếp An Nhu lên hàng đầu tiên. Hàng đầu tiên có nghĩa là lộ mặt sẽ càng nhiều hơn, An Nhu đang đấu tranh ở ranh giới bỏ cuộc.
Không ngờ, không hiểu sao Tề Trừng lại biết tin, dẫn theo mấy bạn học cùng lớp, huy động nhân lực mang theo ba mươi mấy ly trà sữa, cho cậu và tất cả các nữ sinh mỗi người một ly.
“Người anh em, nữ sinh của cả học viện đều ở đây cả đấy.” Tề Trừng nghiêm túc đưa trà sữa cho An Nhu, hạ giọng: “Hạnh phúc của các anh em, tất cả dựa vào cậu.”
An Nhu nhìn thấy nhóm nữ sinh niềm nở nhận trà sữa cùng vẻ mặt hạnh phúc tươi cười của đám bạn cùng lớp, không khỏi rơi vào trầm tư.
Hóa ra còn có thể như vậy à.
Trên danh sách biểu diễn chương trình chính thức có điền tên An Nhu, trên nguyên tắc hy sinh thân mình để mang lại hạnh phúc cho đám cẩu độc thân trong lớp. An Nhu cắn răng tiếp tục tập luyện, thời gian cuối tuần đều bị bóc lột rất nhiều, ngay cả chuyện mua điện thoại cũng không kịp quan tâm đến.
Có lẽ là tập luyện hơi mệt, buổi tối An Nhu đi ngủ cũng không ổn định, luôn cảm thấy mình như ngủ trên nền gạch. Ngày hôm sau vừa thức dậy, An Nhu rõ ràng cảm thấy, hình như mình đang gối đầu lên viên gạch thật.
An Nhu buồn bực lấy gối đầu ra, nhìn thấy hộp điện thoại nằm trước mắt, rơi vào im lặng.
Trong hộp điện thoại là một chiếc điện thoại thông minh mới, bên cạnh còn có một cái hộp, bên trong tặng kèm đồ sạc pin. Hai cái hộp ước chừng lớn gần bằng cái gối đầu. Khi An Nhu mở hộp ra, phát hiện phía dưới còn có hai tờ một trăm mới tinh.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
An Nhu đặt điện thoại và đồ sạc pin lên bàn ăn. Mặt mày ông chú thờ ơ, có vẻ việc này không giống như chuyện mà ông chú làm.
Người đổi vỏ gối...
An Nhu nhìn về phía thím Dương.
“Không phải con... gối lên ngủ một đêm đấy chứ?” Thím Dương có hơi chột dạ.
Là lòng tốt của bề trên, trong lòng An Nhu lập tức biết ơn: “Cám ơn thím Dương ạ!”
“Cậu An, cậu đừng cảm ơn thím.” Thím Dương có chút xấu hổ xua tay: “Cậu và cậu chủ tân hôn, thím cũng chưa tặng quà mừng gì. Đây là một chút tấm lòng của thím, cậu không ghét bỏ là được rồi.”
Thím Dương đi theo phu nhân đầu đã nhiều năm, lại chăm sóc Mạc Thịnh Hoan nhiều năm như vậy, đã sớm coi bọn họ như người nhà. Mình... có phải cũng được coi như người nhà mà chăm sóc không?
Trong lòng An Nhu hơi ấm áp, sau khi ăn cơm xong không nhịn được lấy ra hai tờ một trăm mới tinh kia: “Thím Dương, vậy hai trăm này có ngụ ý gì sao?”
Thím Dương khó hiểu nhìn thấy hai tờ một trăm đó, lắc đầu: “Đây quả thật không phải thím để vào.”
Ai lại cho mình hai trăm chứ? Chẳng lẽ là người bán điện thoại không cẩn thận nhét vào sao?
An Nhu còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì thím Dương đã cầm lấy hai tờ một trăm đó, sau khi nhìn kỹ lưỡng, bừng tỉnh hiểu ra.
“Cậu cứ cầm đi, đây là cậu chủ cho cậu đó.” Thím Dương chỉ số seri trên tờ tiền: “Số seri của hai tờ tiền này sát nhau, thời gian phát hành cũng rất sớm. Nếu như thím không đoán sai, thì đây là tiền mặt cậu chủ đã giữ lại trước kia.”
“Vậy tại sao lại cho con hai trăm, để nộp học phí sao?” Vẻ mặt An Nhu mờ mịt.
“Xem con nói kìa.” Thím Dương không nhịn được cười vui vẻ: “Cậu chủ Thịnh Hoan cũng không đi học. Cậu chủ đang thay vợ mình nộp tiền học đấy.”
“Thay vợ mình...” An Nhu thoáng sửng sốt một lát, sau đấy lập tức phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ lên.
/187
|