“Thật sự em muốn ủng hộ Cố Thừa Sâm trong đại hội cổ đông lần này à? Em tin tưởng ông ta hơn bố mình sao?”
Niên Bác Văn ngồi ở sofa vừa xem dự án Cố Thừa Sâm đã đưa vừa nhìn Cố Tuyết thấp giọng.
Buổi hẹn trưa nay đã khiến hắn càng có cái nhìn khác về Cố Tuyết, không như mấy lần họp cổ đông trước, lần này có vẻ như vợ hắn kiến quyết chặn đường sống của Cố Hải, không chỉ quyết định đứng về phía anh họ, cô ấy còn muốn mang bằng chứng tham ô của ông ta giao cho cảnh sát.
Nếu là Cố Tuyết của lúc trước chắc chắn sẽ không bao giờ làm vậy.
“Đúng vậy, em sẽ ủng hộ anh họ. Anh ấy là người có tài, mấy năm nay mặc dù luôn bị bố em chèn ép, nhưng anh ấy không hề vì điều này mà không phát huy được khả năng. Những hạng mục mà anh họ của em làm đều thu được lợi ích lớn.”
Cố Tuyết mỉn cười đáp.
Cô đang xem lại hồ sơ tham nhũng của Cố Hải, không chỉ có ông ta mà còn có mấy cổ đông khác cũng nhúng tay làm chuyện này. Vốn lưu động của tập đoàn lúc Diệp Tuyết Hi còn chưởng quản chưa bao giờ nằm dưới con số một ngàn tỷ.
Vậy mà khi đến tay ông ta, con số chỉ còn hơn mười tỷ.
Mà mười tỷ này đều do ngân sách phía Cố Thừa Sâm bù đắp.
“Em không sợ mình đại nghĩa diệt thân rồi sẽ mang tội danh bất hiếu sao?”
Niên Bác Văn lại hỏi.
“Nếu đã vì lợi ích lớn của mọi người mà giết đi một con chuột đang gặm nhấm lu gạo, thì dù có bị mắng là bất hiếu em vẫn làm. Cố Thị là tâm huyết của mẹ em và ông nội, em không thể để bố em hủy hoại.”
Cố Tuyết thành thực đáp.
“Lúc trước em không hề suy nghĩ như vậy. Có nhớ tôi từng đề cập chuyện bố em tham ô không? Khi đó em đã cãi nhau với tôi rất quyết liệt…”
Niên Bác Văn cười nhạt nói.
Nhắc đến chuyện lần đó, hai người đâu chỉ đơn thuần là cãi vã, Cố Tuyết còn dùng dao gọt trái cây đâm vào vai trái của hắn, tuy rằng vết thương không sâu, nhưng cũng đủ để Niên Bác Văn đau âm ỉ trong lòng. Cố Tuyết luôn rất bênh vực Cố Hải và mẹ con Cao Phương, đối với ba người đó hoàn toàn là nói gì nghe nấy.
“… lúc trước là em ngu ngốc nên mới chống đối lại anh, rồi đâm anh một nhát. Bác Văn… đến giờ có phải vết thương của anh vẫn còn đau không? Em xin lỗi… em sai rồi… em không nên làm chuyện ngu xuẩn đó với anh…”
Cố Tuyết nghẹn giọng.
Nhớ tới bản thân không chỉ một hai lần khiến Niên Bác Văn bị thương, cô cảm thấy tội lỗi của mình chất chồng, không thể nào tha thứ được cho bản thân.
“Không có, tôi không sao hết. Chuyện đó cũng qua rồi, em không cần tự trách, cũng đừng để trong lòng. Người cần xin lỗi là tôi, đáng ra tôi không nên nhắc em nhớ đến chuyện cũ.”
Niên Bác Văn vội vã bỏ tài liệu xuống dỗ dành Cố Tuyết, điều hắn luôn không muốn thấy nhất là nhìn vợ mình rơi nước mắt vì bất cứ lý do gì.
“Anh không có lỗi. Bác Văn, anh không cần an ủi em, em biết lúc trước em tồi thế nào mà. Dù cho anh không nhắc thì em cũng sẽ không quên.”
Cố Tuyết cười gượng.
“Tiểu Tuyết, em nói sẽ bắt đầu lại từ đầu, thì chuyện cũ em cũng đừng nhớ nữa. Sau này chúng ta đừng đề cập chuyện xưa nữa được không? Lúc nãy là tôi lỡ miệng…”
“Bác Văn, em biết anh luôn nghĩ cho em. Em biết anh không cố ý nhắc chuyện cũ, chẳng qua lần này hành động của em khiến anh thấy khó hiểu, nên mới vô ý nhắc đến chuyện lần đó.” Cố Tuyết ngã đầu vào lòng ngực của hắn: “Bác Văn, sau này anh mới là người nhà của em, là người chồng tuyệt vời nhất của em. Em chỉ cần anh thôi, bố em và mẹ con Cao Phương không xứng để em xem là nhà bên ngoại nữa.”
“…” Niên Bác Văn thấp giọng: “Em thật sự nghĩ vậy sao? Em sẽ không diễn kịch với tôi nữa chứ? Đoạn tuyệt với họ là chuyện không phải em muốn quay đầu kết nối là được đâu.”
“Em không hối hận đâu. Chuyện khiến em hối hận chỉ có chuyện trước kia em tin tưởng, yêu thương họ thôi. Sau khi kết thúc đại hội cổ đông, chắc chắn sẽ có một trận sóng to gió lớn nữa ập đến, lúc đó em chỉ cần anh ở bên em là đủ rồi. Dù cho bất cứ điều gì xảy ra, anh cũng đừng can thiệp được không? Em có thể tự mình xử lý!”
Cố Tuyết ôn hòa hỏi.
Dựa vào hiểu biết của Cố Tuyết đối với mẹ con Cao Phương, hắn là bà ta đã đưa ra kế hoạch dự phòng cho Cố Hải, để đề phòng trường hợp ông ta không được cô ủng hộ. Trong các cách để điều hướng dư luận, thì việc trói buộc đạo đức của cô, quy chụp tội bất hiếu là hữu hiệu nhất.
“Ừ, nếu như em không xử lý được thì hãy nói với tôi. Tôi có thể đảm bảo giải quyết mọi chuyện gọn gàng sạch sẽ.”
Niên Bác Văn cưng chiều nói.
“Cảm ơn anh. Em biết anh là chỗ dựa chắc chắn của em mà. Đúng rồi, sau khi chuyện của bố em và hai mẹ con nhà kia kết thúc, chúng ta cùng nhau đi du lịch được không? Đám cưới xong em và anh vẫn còn chưa đi hưởng tuần trăng mật. Em muốn dành nhiều thời gian ở bên anh hơn.”
Cố Tuyết ngẩn đầu vui vẻ hỏi.
Điều nên làm sau khi kết hôn là đi hưởng tuần trăng mật, nhưng với tình hình lúc đó, ngày nào cô cũng mong có thể ly hôn, không có hôm nào là cô không gây rối. Khi ấy Niên Bác Văn cũng có sắp xếp chuyến du lịch ở nước P, nhưng dĩ nhiên là cô đã phá hủy nó.
“Được, chỉ cần là điều em muốn đều được cả.”
Niên Bác Văn ngồi ở sofa vừa xem dự án Cố Thừa Sâm đã đưa vừa nhìn Cố Tuyết thấp giọng.
Buổi hẹn trưa nay đã khiến hắn càng có cái nhìn khác về Cố Tuyết, không như mấy lần họp cổ đông trước, lần này có vẻ như vợ hắn kiến quyết chặn đường sống của Cố Hải, không chỉ quyết định đứng về phía anh họ, cô ấy còn muốn mang bằng chứng tham ô của ông ta giao cho cảnh sát.
Nếu là Cố Tuyết của lúc trước chắc chắn sẽ không bao giờ làm vậy.
“Đúng vậy, em sẽ ủng hộ anh họ. Anh ấy là người có tài, mấy năm nay mặc dù luôn bị bố em chèn ép, nhưng anh ấy không hề vì điều này mà không phát huy được khả năng. Những hạng mục mà anh họ của em làm đều thu được lợi ích lớn.”
Cố Tuyết mỉn cười đáp.
Cô đang xem lại hồ sơ tham nhũng của Cố Hải, không chỉ có ông ta mà còn có mấy cổ đông khác cũng nhúng tay làm chuyện này. Vốn lưu động của tập đoàn lúc Diệp Tuyết Hi còn chưởng quản chưa bao giờ nằm dưới con số một ngàn tỷ.
Vậy mà khi đến tay ông ta, con số chỉ còn hơn mười tỷ.
Mà mười tỷ này đều do ngân sách phía Cố Thừa Sâm bù đắp.
“Em không sợ mình đại nghĩa diệt thân rồi sẽ mang tội danh bất hiếu sao?”
Niên Bác Văn lại hỏi.
“Nếu đã vì lợi ích lớn của mọi người mà giết đi một con chuột đang gặm nhấm lu gạo, thì dù có bị mắng là bất hiếu em vẫn làm. Cố Thị là tâm huyết của mẹ em và ông nội, em không thể để bố em hủy hoại.”
Cố Tuyết thành thực đáp.
“Lúc trước em không hề suy nghĩ như vậy. Có nhớ tôi từng đề cập chuyện bố em tham ô không? Khi đó em đã cãi nhau với tôi rất quyết liệt…”
Niên Bác Văn cười nhạt nói.
Nhắc đến chuyện lần đó, hai người đâu chỉ đơn thuần là cãi vã, Cố Tuyết còn dùng dao gọt trái cây đâm vào vai trái của hắn, tuy rằng vết thương không sâu, nhưng cũng đủ để Niên Bác Văn đau âm ỉ trong lòng. Cố Tuyết luôn rất bênh vực Cố Hải và mẹ con Cao Phương, đối với ba người đó hoàn toàn là nói gì nghe nấy.
“… lúc trước là em ngu ngốc nên mới chống đối lại anh, rồi đâm anh một nhát. Bác Văn… đến giờ có phải vết thương của anh vẫn còn đau không? Em xin lỗi… em sai rồi… em không nên làm chuyện ngu xuẩn đó với anh…”
Cố Tuyết nghẹn giọng.
Nhớ tới bản thân không chỉ một hai lần khiến Niên Bác Văn bị thương, cô cảm thấy tội lỗi của mình chất chồng, không thể nào tha thứ được cho bản thân.
“Không có, tôi không sao hết. Chuyện đó cũng qua rồi, em không cần tự trách, cũng đừng để trong lòng. Người cần xin lỗi là tôi, đáng ra tôi không nên nhắc em nhớ đến chuyện cũ.”
Niên Bác Văn vội vã bỏ tài liệu xuống dỗ dành Cố Tuyết, điều hắn luôn không muốn thấy nhất là nhìn vợ mình rơi nước mắt vì bất cứ lý do gì.
“Anh không có lỗi. Bác Văn, anh không cần an ủi em, em biết lúc trước em tồi thế nào mà. Dù cho anh không nhắc thì em cũng sẽ không quên.”
Cố Tuyết cười gượng.
“Tiểu Tuyết, em nói sẽ bắt đầu lại từ đầu, thì chuyện cũ em cũng đừng nhớ nữa. Sau này chúng ta đừng đề cập chuyện xưa nữa được không? Lúc nãy là tôi lỡ miệng…”
“Bác Văn, em biết anh luôn nghĩ cho em. Em biết anh không cố ý nhắc chuyện cũ, chẳng qua lần này hành động của em khiến anh thấy khó hiểu, nên mới vô ý nhắc đến chuyện lần đó.” Cố Tuyết ngã đầu vào lòng ngực của hắn: “Bác Văn, sau này anh mới là người nhà của em, là người chồng tuyệt vời nhất của em. Em chỉ cần anh thôi, bố em và mẹ con Cao Phương không xứng để em xem là nhà bên ngoại nữa.”
“…” Niên Bác Văn thấp giọng: “Em thật sự nghĩ vậy sao? Em sẽ không diễn kịch với tôi nữa chứ? Đoạn tuyệt với họ là chuyện không phải em muốn quay đầu kết nối là được đâu.”
“Em không hối hận đâu. Chuyện khiến em hối hận chỉ có chuyện trước kia em tin tưởng, yêu thương họ thôi. Sau khi kết thúc đại hội cổ đông, chắc chắn sẽ có một trận sóng to gió lớn nữa ập đến, lúc đó em chỉ cần anh ở bên em là đủ rồi. Dù cho bất cứ điều gì xảy ra, anh cũng đừng can thiệp được không? Em có thể tự mình xử lý!”
Cố Tuyết ôn hòa hỏi.
Dựa vào hiểu biết của Cố Tuyết đối với mẹ con Cao Phương, hắn là bà ta đã đưa ra kế hoạch dự phòng cho Cố Hải, để đề phòng trường hợp ông ta không được cô ủng hộ. Trong các cách để điều hướng dư luận, thì việc trói buộc đạo đức của cô, quy chụp tội bất hiếu là hữu hiệu nhất.
“Ừ, nếu như em không xử lý được thì hãy nói với tôi. Tôi có thể đảm bảo giải quyết mọi chuyện gọn gàng sạch sẽ.”
Niên Bác Văn cưng chiều nói.
“Cảm ơn anh. Em biết anh là chỗ dựa chắc chắn của em mà. Đúng rồi, sau khi chuyện của bố em và hai mẹ con nhà kia kết thúc, chúng ta cùng nhau đi du lịch được không? Đám cưới xong em và anh vẫn còn chưa đi hưởng tuần trăng mật. Em muốn dành nhiều thời gian ở bên anh hơn.”
Cố Tuyết ngẩn đầu vui vẻ hỏi.
Điều nên làm sau khi kết hôn là đi hưởng tuần trăng mật, nhưng với tình hình lúc đó, ngày nào cô cũng mong có thể ly hôn, không có hôm nào là cô không gây rối. Khi ấy Niên Bác Văn cũng có sắp xếp chuyến du lịch ở nước P, nhưng dĩ nhiên là cô đã phá hủy nó.
“Được, chỉ cần là điều em muốn đều được cả.”
/104
|