Vân Phù chưa ra khỏi cửa, nhưng nghe giọng đã biết là tên nhóc đáng ghét Vân Đông Chí kia.
Thật ra ban đầu nàng và Vân Đông Chí cũng có một thời kì ở chung khá hài hòa.
Lúc ấy thấy Vân Đông Chí còn nhỏ, nàng không đành lòng dời sự thù hận của đời trước lên người một đứa bé, chỉ muốn nước sông không phạm nước giếng với nó. Cho đến khi Vân Đông Chí thừa dịp nàng không chú ý, ném củi cháy vào quần áo nàng rồi phủi mông chạy mất, Vân Phù đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn đó. Ngày ấy thiếu chút nữa là Vân Phù bị lửa thiêu chết, sau khi leo ra khỏi bếp thì nàng lại suýt bị Vân lão thái thái đánh một trận nhừ tử. Trước khi hôn mê nàng còn thấy được ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp của Vân Đông Chí. Kể từ đó, sự đồng tình trong lòng nàng hoàn toàn biến mất.
Vân Đông Chí cũng được xếp vào danh sách kẻ thù của nàng. Chục năm sau đó, hai người đối chọi gay gắt không ai nhường ai.
Mãi sau này, Vân Đông Chí đi học, hai người ít gặp nhau thì tình cảnh này mới kết thúc.
Nghĩ tới những lời Tô Nhuận nói với nàng hôm qua, Vân Phù hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt trạng thái của mình, nàng còn chưa ra ngoài mà cửa đã bị đạp mở.
“Vân Phù, vậy mà ngươi dám hại phụ thân ta thành ra như vậy! Còn xúi giục mẫu thân và tổ mẫu của ta!” Sắc mặt Vân Đông Chí âm u sải bước tới.
Vân Đông Chí mười lăm tuổi cao hơn Vân Phù đúng một cái đầu, cộng thêm cái biểu cảm không tốt lành gì trên mặt kia nên mang đến cảm giác rất ngột ngạt.
Vân Phù là ai chứ? Nàng không hề hoảng hốt nhìn về phía Vân Đông Chí.
“Ngươi vội vã về để tìm ta gây chuyện sao? Phụ thân và tổ mẫu ngươi là gieo gió gặt bão, làm sai thì bị phạt. Ngươi thì có hiếu rồi, mở miệng đều là phụ thân và tổ mẫu ngươi vô tội. Đứa bé kia là tỷ tỷ ruột của ngươi đó, kết quả lại chết trên tay phụ thân và tổ mẫu ngươi, nàng ta không vô tội à? Ngươi chỉ biết mắng ta, vì sao ngươi không suy nghĩ lý do bọn họ bị đánh đi? Đúng là phí công đi học nhiều năm mà.”
Nàng nói, đẩy hắn ta ra rồi đi ra ngoài.
Vân Đông Chí nghe Vân Phù nói thế thì muốn giải thích, nhưng Vân Phù đã đi xa, hắn chỉ biết tức giận dậm chân.
Được rồi, làm chuyện chính trước.
Vân Đông Chí quay đầu đi tìm mẫu thân hắn.
Trần Hoa đang làm điểm tâm trong phòng bếp, nghe Vân Đông Chí nói xong thì bị dọa làm rơi bát. Bát rơi xuống đất ‘keng’ một tiếng, vỡ thành từng mảnh, cháo trong bát văng tung tóe đầy đất. Vân Đông Chí lộ ra biểu cảm ghét bỏ, vội lùi lại mấy bước, đôi giày này nó mới mua, không thể bị bẩn được đâu.
Trần Hoa còn chưa bình tĩnh lại thì Vân Đông Chí đã không kiên nhẫn được nữa, thúc giục: “Mẫu thân, đưa tiền cho con nhanh đi, chờ sau này con đỗ đạt công danh thì chút bạc ấy có là gì. Mẫu thân đừng ở đây tính toán chi li mấy thứ cỏn con nữa, bát này đã vỡ nát rồi, nhanh dọn dẹp đi.”
Nếu là bình thường vỡ một cái thì Trần Hoa đã đau lòng ghê gớm, nhưng bây giờ bà ta đứng bên cạnh bếp lò, không nhúc nhích: “Đông Chí, con nói nghiêng mực kia bao nhiêu tiền?”
Vân Đông Chí chẳng hề chú ý đến vẻ khác thường của mẫu thân mình, nói không chút không do dự: “Một trăm hai mươi lượng thôi. Mẫu thân đừng hỏi nữa, đưa tiền cho con nhanh lên.”
Trần Hoa chỉ cảm thấy trời như sắp sập, một trăm hai mươi lượng, bây giờ trong nhà một phân tiền còn không có nữa. Nàng ta vốn định gả Vân Phù cho cháu họ ngoại nàng ta ở phương xa, đổi lấy năm lượng tiền sính lễ để Vân Đông Chí gói ghém dùng học hành, nhưng như bây giờ thì gom góp tiền thế nào đây? Mười Vân Phù cũng không đổi đủ.
Vân Đông Chí còn đang nói gì đó, Trần Hoa nhìn dáng vẻ không có gì đáng kể của đứa nhỏ này, tức tối cho nó một bạt tai.
Vân Đông Chí không ngờ mẫu thân sẽ đánh mình, hắn hoàn toàn không kịp tránh. Một bạt tai giáng xuống, mặt hắn nhanh chóng đỏ lên. Vân Đông Chí ôm mặt nhìn Trần Hoa với vẻ không thể tin nổi, trong mắt tràn ngập tức giận: “Mẫu thân điên rồi à? Sao lại đánh con?”
“Đưa con đến thư viện học không phải để con gây họa! Bây giờ phụ thân con và tổ mẫu còn nằm trên giường, con nhóc chết tiệt kia mới để tộc trưởng cầm tiền đi, giờ trong nhà làm gì còn nhiều tiền như vậy?” Giọng Trần Hoa như sắp khóc đến nơi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
…
Vân Phù ngồi xổm bên ngoài cửa sổ, áp một bên tai nghe lén, cảm thấy không thú vị nên lặng lẽ rời đi.
Lúc đang đi thì viên đá trên cổ tay bắt đầu nóng lên. Vân Phù bước nhanh đi vào hang động của mình, nàng vỗ vỗ viên đá gọi hệ thống ra.
“Sao vậy?”
“Kí chủ, nhiệm vụ đến, lần này có mười điểm công lược. Vân Đông Chí thiếu bạc của người khác, ký chủ phải giúp nó, nếu không ngươi sẽ bị bán.”
“…” Vân Phù cảm thấy hệ thống này thật sự có bệnh.
Mấy ngày nay, Hệ thống 002 đã biết được tính tình của Vân Phù, thấy nàng mãi không trả lời lại khẽ khàng nói: “Ký chủ, không làm sẽ bị trừng phạt, hơn nữa lần này được đến mười điểm công lược lận đấy.”
“Vậy ngươi nói xem ta giúp thằng nhóc đó như thế nào? Ngươi thấy rồi đó, Vân Đông Chí thiếu hơn một trăm lượng bạc chứ không phải thiếu mười đồng đâu.”
“Ký chủ.” Hệ thống kiên cường nói: “Trên kịch bản viết rõ là ngươi đau khổ cầu khẩn tổ mẫu, cuối cùng còn chịu đòn thay Vân Đông Chí mới thành công khiến tổ mẫu bỏ tiền riêng thu dọn cục diện rối rắm cho Vân Đông Chí.”
Vân Phù nghe xong thì bật cười, nàng sẽ làm cho Vân lão thái thái phun tiền ra, nhưng tuyệt đối không phải cách đó.
Bây giờ hệ thống hơi suy sụp. Nó làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy nhưng chưa từng gặp ký chủ nào không chịu phối hợp thế này, ngay cả trừng phạt giật điện nàng ta cũng không quan tâm.
“Thêm năm điểm chinh phục.” Vân Phù nhàn nhã nằm trên đống cỏ, hờ hững nói.
“…Cái này sao được?”
“Vậy thì bó tay rồi, dù sao không phải ta chưa từng bị trừng phạt, đến lúc đó có ngươi chịu chung thì ta cũng chấp nhận được.”
“Mười lăm thì mười lăm, ký chủ muốn đổi thứ gì?”
Vân Phù cười hài lòng: “Hiện nay còn chưa nghĩ ra, cứ để dành đấy. Lần này hạn là mấy ngày?”
“Nhiều nhất ba ngày.”
“Rõ rồi.”
Vân Phù đưa tay đập hệ thống trở về. Nàng nằm trên đống cỏ êm ái, ngủ một giấc rồi mới ung dung thong thả đi vào thôn.
Đi ngang qua nhà họ Tô, nàng còn mượn một nắm kẹo lớn.
Vân Phù thấy túi của mình sắp không chứa nổi nữa, vội vàng từ chối nói: “Thẩm thẩm ơi đủ rồi, con ăn không hết đâu.”
“Vậy thì ăn dần. Kẹo này là thẩm đặc biệt đi lên trấn trên mua đấy, nghe nói là của cửa hàng kẹo của Triệu gia làm, tiểu Nhuận và mấy đứa bé khác cũng thích, cháu mang về lén ăn một mình nhé.”
Lúc Vân Phù nghe được kẹo này là của hàng Triệu Gia Đường thì trong lòng hơi động, nhìn kẹo trên tay lập tức có loại chua xót không nói nên lời.
Đây là cửa hàng của phụ thân nàng. Kiếp trước Khổng quản gia rất quan tâm tới cửa hàng này, mỗi lần làm ra món gì mới cũng sẽ đưa cho nàng. Khổng quản gia nói cửa hàng này do phụ mẫu nàng chuẩn bị từ sớm, đặc biệt dùng nhiều tiền mời thợ lành nghề làm kẹo, chuẩn bị cho con cái sau này.
Không nghĩ tới đời này nàng lại ăn bằng cách này.
Mẫu thân Tô Nhuận thấy Vân Phù không nói lời nào, sợ nói đến chuyện đau lòng của nàng nên vội lột một viên kẹo nhét vào miệng Vân Phù rồi cười nói: “Ngọt lắm đúng không?”
Vị ngọt lan rộng ra, nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ khoang miệng. Đây là lần đầu tiên nàng ăn kẹo ở đời này.
“Rất ngọt, tạ ơn thẩm thẩm.” Vân Phù lễ phép nói lời cảm tạ, cầm theo một túi kẹo đi ra khỏi nhà họ Tô.
Kẹo tan rất nhanh, còn mơ hồ ngửi được mùi thơm hoa quế.
Vân Phù ngồi dưới cây dong ở cửa thôn, ổn định tâm trạng của mình, nhìn bọn trẻ đang ném tuyết ở phía trước.
Bé gái vừa biết đi nhìn thấy Vân Phù thì vội vàng chạy về hướng nàng, một đường lảo đảo làm Vân Phù nhìn mà sợ hết hồn. Sợ bé ngã xuống tuyết nên nàng vội đi lên mấy bước ôm bé vào lòng, nghiêm túc nói: “Doanh Doanh, không được chạy nhanh như thế, sẽ ngã đấy.”
Đứa bé còn chưa nói sõi, chỉ biết cười ngây ngô với Vân Phù, nước bọt cũng sắp nhỏ xuống. Vân Phù nhanh tay cầm khăn lau đi, tiện tay lột một viên kẹo nhét vào miệng bé.
Một đứa bé khác theo sát chạy tới, thở hồng hộc nhìn hai người: “Vân Phù tỷ tỷ, Doanh Doanh vừa nhìn đã thấy tỷ!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tiểu Mãn cũng tới à.” Vân Phù cười với hai tỷ muội này, cũng lấy một viên kẹo ra đưa cho cô bé.
Tiểu Mãn lớn hơn muội muội một chút cũng đã hiểu chuyện, biết kẹo hiếm có nên không dám nhận mà chỉ lắc đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm viên kẹo mãi.
Vân Phù thở dài một hơi sờ đầu nàng: “Không có gì đâu, ăn đi, cái này ngọt lắm.”
Tiểu Mãn hài lòng ăn kẹo, nhìn Vân Phù bên cạnh, trong lòng có loại ngưỡng mộ không nói nên lời.
Vân Phù tỷ tỷ thật lợi hại.
Cô bé và muội muội vốn không có cái tên hiện tại, khi trước gọi là Chiêu Đệ và Phán Đệ*. Cô bé rất ghét cái tên này nhưng ở nhà không dám nói, chỉ có thể phàn nàn những lúc đi chăn trâu, không ngờ có một lần cô bé vừa trách móc xong thì nhìn thấy Vân Phù.
*Chiêu Đệ, Phán Đệ (招弟, 盼弟): Chiêu có nghĩa là vẫy gọi, phán có nghĩa là chờ mong, trông mong, còn đệ nghĩa là em trai. Hai cái tên này bày tỏ ý muốn có con trai của các bậc phụ mẫu.
Tiểu cô nương sợ hãi, sợ truyền tới tai phụ mẫu thì lại bị đánh một trận.
Lúc ấy Vân Phù sắp chết đói, khó khăn lắm mới lấy được một quả bí đỏ lớn từ hang động, dự định nấu chín rồi ăn, lại gặp phải Chiêu Đệ đang oán trách tên mình khó nghe.
Nhìn biểu cảm rụt rè sợ hãi của tiểu cô nương, Vân Phù nghĩ đến muội muội của mình đời trước.
Nàng gọi Chiêu Đệ lại nấu chín bí đỏ rồi chia cho tiểu cô nương một nửa.
Trên đường về nhà nàng gặp được Tô Nhuận mới từ học đường về, nhớ tới lời phàn nàn của tiểu cô nương kia, Vân Phù gọi Tô Nhuận lại.
Ngày hôm sau, Tô Nhuận đến nhà tiểu cô nương kia, chẳng bao lâu sau Trần Chiêu Đệ và Trần Phán Đệ được đổi tên. Một đứa là Trần Tiểu Mãn, một đứa là Trần Doanh.
Trần Tiểu Mãn rất thích cái tên này, nhưng mà cô bé không biết nó có ý nghĩa gì nên đến hỏi Tô Nhuận, kết quả Tô Nhuận nói: “Tỷ muội hai ngươi ra đời vừa hay đúng vào đầu và cuối tiết Tiểu Mãn. Tiểu mãn thì đầy, đại mãn thì tràn. Muội nhớ kỹ, suy cho cùng tiểu mãn thắng ở chỗ vẹn toàn. Vân Phù lấy cho hai muội cái tên này có ngụ ý rất tốt.”
Trần Tiểu Mãn ngây dại, thì ra tên của nàng và muội muội là do Vân Phù nghĩ ra, hay quá đi!
Kể từ đó Tiểu Mãn cũng dần dần thân thiết với Vân Phù hơn, các em bé trong thôn cũng thích ở cạnh Vân Phù.
Vân Phù nhìn những đứa trẻ này đi khắp núi tìm quả ăn lại bị chua đến nhe răng trợn mắt, nàng mím môi lấy ra một ít thực phẩm mình đã bí mật tích trữ, lén lút lên núi nấu xong chia nhau ăn với bọn chúng.
Vân Phù nghe người trong thôn gọi mấy đứa bé gái là Đại Nha, Nhị Nha, Chiêu Đệ, Tưởng Đệ thì rất phản cảm. Tên bé trai thì được lựa chọn cẩn thận, còn các bé gái thì chỉ ngẫu nhiên nghĩ ra tên. Vân Phù dứt khoát đặt cho mỗi bé gái một cái tên mới dựa trên thời gian sinh và tính cách của chúng.
Tô Nhuận thì gõ cửa từng nhà dùng các loại lý do để thuyết phục người nhà đó, sửa hết một loạt những cái tên Chiêu Đệ, Phán Đệ kia. Mặc dù một số phụ nữ lớn tuổi vẫn gọi Đại Nha nhưng cuối cùng cũng không còn những cái tên kiểu như Chiêu Đệ. Tai của Vân Phù cũng thanh tịnh hơn nhiều.
Những đứa bé khác nhìn thấy Trần Tiểu Mãn đang ăn kẹo cũng vội vàng chạy tới, mắt Vân Phù lộ ra ý cười cho mỗi đứa một cái. Bọn nhỏ cầm lấy rồi chạy đi nhanh, Vân Phù thậm chí không đuổi kịp.
Chẳng bao lâu kẹo trong tay nàng đã được chia hết.
Vân Phù ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi, chờ Vân Đông Chí tới.
Tin Vân Phù mua kẹo cho mỗi đứa bé truyền đến tai Vân Đông Chí. Vân Đông Chí nhớ tới lời mẫu thân nói, nổi giận đùng đùng đi tìm Vân Phù.
“Tiền của ngươi từ đâu có, có phải trộm tiền trong nhà không, giao số còn lại ra nhanh lên!” Hắn ta nói xong muốn lục túi nàng, kết quả bị Vân Phù đánh rụt tay về.
“Đừng nghĩ ai cũng quá quắt như ngươi, kẹo này là mẫu thân Tô Nhuận cho, hai lượng bạc là tổ mẫu cho, bảo ta lên trấn mời đại phu xem bệnh cho phụ thân ngươi.”
“Vậy số tiền còn dư lại đâu! Đưa ta nhanh!”
“Hết rồi.” Vân Phù phẩy tay, vẻ mặt thờ ơ nói.
Thật ra ban đầu nàng và Vân Đông Chí cũng có một thời kì ở chung khá hài hòa.
Lúc ấy thấy Vân Đông Chí còn nhỏ, nàng không đành lòng dời sự thù hận của đời trước lên người một đứa bé, chỉ muốn nước sông không phạm nước giếng với nó. Cho đến khi Vân Đông Chí thừa dịp nàng không chú ý, ném củi cháy vào quần áo nàng rồi phủi mông chạy mất, Vân Phù đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn đó. Ngày ấy thiếu chút nữa là Vân Phù bị lửa thiêu chết, sau khi leo ra khỏi bếp thì nàng lại suýt bị Vân lão thái thái đánh một trận nhừ tử. Trước khi hôn mê nàng còn thấy được ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp của Vân Đông Chí. Kể từ đó, sự đồng tình trong lòng nàng hoàn toàn biến mất.
Vân Đông Chí cũng được xếp vào danh sách kẻ thù của nàng. Chục năm sau đó, hai người đối chọi gay gắt không ai nhường ai.
Mãi sau này, Vân Đông Chí đi học, hai người ít gặp nhau thì tình cảnh này mới kết thúc.
Nghĩ tới những lời Tô Nhuận nói với nàng hôm qua, Vân Phù hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt trạng thái của mình, nàng còn chưa ra ngoài mà cửa đã bị đạp mở.
“Vân Phù, vậy mà ngươi dám hại phụ thân ta thành ra như vậy! Còn xúi giục mẫu thân và tổ mẫu của ta!” Sắc mặt Vân Đông Chí âm u sải bước tới.
Vân Đông Chí mười lăm tuổi cao hơn Vân Phù đúng một cái đầu, cộng thêm cái biểu cảm không tốt lành gì trên mặt kia nên mang đến cảm giác rất ngột ngạt.
Vân Phù là ai chứ? Nàng không hề hoảng hốt nhìn về phía Vân Đông Chí.
“Ngươi vội vã về để tìm ta gây chuyện sao? Phụ thân và tổ mẫu ngươi là gieo gió gặt bão, làm sai thì bị phạt. Ngươi thì có hiếu rồi, mở miệng đều là phụ thân và tổ mẫu ngươi vô tội. Đứa bé kia là tỷ tỷ ruột của ngươi đó, kết quả lại chết trên tay phụ thân và tổ mẫu ngươi, nàng ta không vô tội à? Ngươi chỉ biết mắng ta, vì sao ngươi không suy nghĩ lý do bọn họ bị đánh đi? Đúng là phí công đi học nhiều năm mà.”
Nàng nói, đẩy hắn ta ra rồi đi ra ngoài.
Vân Đông Chí nghe Vân Phù nói thế thì muốn giải thích, nhưng Vân Phù đã đi xa, hắn chỉ biết tức giận dậm chân.
Được rồi, làm chuyện chính trước.
Vân Đông Chí quay đầu đi tìm mẫu thân hắn.
Trần Hoa đang làm điểm tâm trong phòng bếp, nghe Vân Đông Chí nói xong thì bị dọa làm rơi bát. Bát rơi xuống đất ‘keng’ một tiếng, vỡ thành từng mảnh, cháo trong bát văng tung tóe đầy đất. Vân Đông Chí lộ ra biểu cảm ghét bỏ, vội lùi lại mấy bước, đôi giày này nó mới mua, không thể bị bẩn được đâu.
Trần Hoa còn chưa bình tĩnh lại thì Vân Đông Chí đã không kiên nhẫn được nữa, thúc giục: “Mẫu thân, đưa tiền cho con nhanh đi, chờ sau này con đỗ đạt công danh thì chút bạc ấy có là gì. Mẫu thân đừng ở đây tính toán chi li mấy thứ cỏn con nữa, bát này đã vỡ nát rồi, nhanh dọn dẹp đi.”
Nếu là bình thường vỡ một cái thì Trần Hoa đã đau lòng ghê gớm, nhưng bây giờ bà ta đứng bên cạnh bếp lò, không nhúc nhích: “Đông Chí, con nói nghiêng mực kia bao nhiêu tiền?”
Vân Đông Chí chẳng hề chú ý đến vẻ khác thường của mẫu thân mình, nói không chút không do dự: “Một trăm hai mươi lượng thôi. Mẫu thân đừng hỏi nữa, đưa tiền cho con nhanh lên.”
Trần Hoa chỉ cảm thấy trời như sắp sập, một trăm hai mươi lượng, bây giờ trong nhà một phân tiền còn không có nữa. Nàng ta vốn định gả Vân Phù cho cháu họ ngoại nàng ta ở phương xa, đổi lấy năm lượng tiền sính lễ để Vân Đông Chí gói ghém dùng học hành, nhưng như bây giờ thì gom góp tiền thế nào đây? Mười Vân Phù cũng không đổi đủ.
Vân Đông Chí còn đang nói gì đó, Trần Hoa nhìn dáng vẻ không có gì đáng kể của đứa nhỏ này, tức tối cho nó một bạt tai.
Vân Đông Chí không ngờ mẫu thân sẽ đánh mình, hắn hoàn toàn không kịp tránh. Một bạt tai giáng xuống, mặt hắn nhanh chóng đỏ lên. Vân Đông Chí ôm mặt nhìn Trần Hoa với vẻ không thể tin nổi, trong mắt tràn ngập tức giận: “Mẫu thân điên rồi à? Sao lại đánh con?”
“Đưa con đến thư viện học không phải để con gây họa! Bây giờ phụ thân con và tổ mẫu còn nằm trên giường, con nhóc chết tiệt kia mới để tộc trưởng cầm tiền đi, giờ trong nhà làm gì còn nhiều tiền như vậy?” Giọng Trần Hoa như sắp khóc đến nơi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
…
Vân Phù ngồi xổm bên ngoài cửa sổ, áp một bên tai nghe lén, cảm thấy không thú vị nên lặng lẽ rời đi.
Lúc đang đi thì viên đá trên cổ tay bắt đầu nóng lên. Vân Phù bước nhanh đi vào hang động của mình, nàng vỗ vỗ viên đá gọi hệ thống ra.
“Sao vậy?”
“Kí chủ, nhiệm vụ đến, lần này có mười điểm công lược. Vân Đông Chí thiếu bạc của người khác, ký chủ phải giúp nó, nếu không ngươi sẽ bị bán.”
“…” Vân Phù cảm thấy hệ thống này thật sự có bệnh.
Mấy ngày nay, Hệ thống 002 đã biết được tính tình của Vân Phù, thấy nàng mãi không trả lời lại khẽ khàng nói: “Ký chủ, không làm sẽ bị trừng phạt, hơn nữa lần này được đến mười điểm công lược lận đấy.”
“Vậy ngươi nói xem ta giúp thằng nhóc đó như thế nào? Ngươi thấy rồi đó, Vân Đông Chí thiếu hơn một trăm lượng bạc chứ không phải thiếu mười đồng đâu.”
“Ký chủ.” Hệ thống kiên cường nói: “Trên kịch bản viết rõ là ngươi đau khổ cầu khẩn tổ mẫu, cuối cùng còn chịu đòn thay Vân Đông Chí mới thành công khiến tổ mẫu bỏ tiền riêng thu dọn cục diện rối rắm cho Vân Đông Chí.”
Vân Phù nghe xong thì bật cười, nàng sẽ làm cho Vân lão thái thái phun tiền ra, nhưng tuyệt đối không phải cách đó.
Bây giờ hệ thống hơi suy sụp. Nó làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy nhưng chưa từng gặp ký chủ nào không chịu phối hợp thế này, ngay cả trừng phạt giật điện nàng ta cũng không quan tâm.
“Thêm năm điểm chinh phục.” Vân Phù nhàn nhã nằm trên đống cỏ, hờ hững nói.
“…Cái này sao được?”
“Vậy thì bó tay rồi, dù sao không phải ta chưa từng bị trừng phạt, đến lúc đó có ngươi chịu chung thì ta cũng chấp nhận được.”
“Mười lăm thì mười lăm, ký chủ muốn đổi thứ gì?”
Vân Phù cười hài lòng: “Hiện nay còn chưa nghĩ ra, cứ để dành đấy. Lần này hạn là mấy ngày?”
“Nhiều nhất ba ngày.”
“Rõ rồi.”
Vân Phù đưa tay đập hệ thống trở về. Nàng nằm trên đống cỏ êm ái, ngủ một giấc rồi mới ung dung thong thả đi vào thôn.
Đi ngang qua nhà họ Tô, nàng còn mượn một nắm kẹo lớn.
Vân Phù thấy túi của mình sắp không chứa nổi nữa, vội vàng từ chối nói: “Thẩm thẩm ơi đủ rồi, con ăn không hết đâu.”
“Vậy thì ăn dần. Kẹo này là thẩm đặc biệt đi lên trấn trên mua đấy, nghe nói là của cửa hàng kẹo của Triệu gia làm, tiểu Nhuận và mấy đứa bé khác cũng thích, cháu mang về lén ăn một mình nhé.”
Lúc Vân Phù nghe được kẹo này là của hàng Triệu Gia Đường thì trong lòng hơi động, nhìn kẹo trên tay lập tức có loại chua xót không nói nên lời.
Đây là cửa hàng của phụ thân nàng. Kiếp trước Khổng quản gia rất quan tâm tới cửa hàng này, mỗi lần làm ra món gì mới cũng sẽ đưa cho nàng. Khổng quản gia nói cửa hàng này do phụ mẫu nàng chuẩn bị từ sớm, đặc biệt dùng nhiều tiền mời thợ lành nghề làm kẹo, chuẩn bị cho con cái sau này.
Không nghĩ tới đời này nàng lại ăn bằng cách này.
Mẫu thân Tô Nhuận thấy Vân Phù không nói lời nào, sợ nói đến chuyện đau lòng của nàng nên vội lột một viên kẹo nhét vào miệng Vân Phù rồi cười nói: “Ngọt lắm đúng không?”
Vị ngọt lan rộng ra, nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ khoang miệng. Đây là lần đầu tiên nàng ăn kẹo ở đời này.
“Rất ngọt, tạ ơn thẩm thẩm.” Vân Phù lễ phép nói lời cảm tạ, cầm theo một túi kẹo đi ra khỏi nhà họ Tô.
Kẹo tan rất nhanh, còn mơ hồ ngửi được mùi thơm hoa quế.
Vân Phù ngồi dưới cây dong ở cửa thôn, ổn định tâm trạng của mình, nhìn bọn trẻ đang ném tuyết ở phía trước.
Bé gái vừa biết đi nhìn thấy Vân Phù thì vội vàng chạy về hướng nàng, một đường lảo đảo làm Vân Phù nhìn mà sợ hết hồn. Sợ bé ngã xuống tuyết nên nàng vội đi lên mấy bước ôm bé vào lòng, nghiêm túc nói: “Doanh Doanh, không được chạy nhanh như thế, sẽ ngã đấy.”
Đứa bé còn chưa nói sõi, chỉ biết cười ngây ngô với Vân Phù, nước bọt cũng sắp nhỏ xuống. Vân Phù nhanh tay cầm khăn lau đi, tiện tay lột một viên kẹo nhét vào miệng bé.
Một đứa bé khác theo sát chạy tới, thở hồng hộc nhìn hai người: “Vân Phù tỷ tỷ, Doanh Doanh vừa nhìn đã thấy tỷ!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tiểu Mãn cũng tới à.” Vân Phù cười với hai tỷ muội này, cũng lấy một viên kẹo ra đưa cho cô bé.
Tiểu Mãn lớn hơn muội muội một chút cũng đã hiểu chuyện, biết kẹo hiếm có nên không dám nhận mà chỉ lắc đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm viên kẹo mãi.
Vân Phù thở dài một hơi sờ đầu nàng: “Không có gì đâu, ăn đi, cái này ngọt lắm.”
Tiểu Mãn hài lòng ăn kẹo, nhìn Vân Phù bên cạnh, trong lòng có loại ngưỡng mộ không nói nên lời.
Vân Phù tỷ tỷ thật lợi hại.
Cô bé và muội muội vốn không có cái tên hiện tại, khi trước gọi là Chiêu Đệ và Phán Đệ*. Cô bé rất ghét cái tên này nhưng ở nhà không dám nói, chỉ có thể phàn nàn những lúc đi chăn trâu, không ngờ có một lần cô bé vừa trách móc xong thì nhìn thấy Vân Phù.
*Chiêu Đệ, Phán Đệ (招弟, 盼弟): Chiêu có nghĩa là vẫy gọi, phán có nghĩa là chờ mong, trông mong, còn đệ nghĩa là em trai. Hai cái tên này bày tỏ ý muốn có con trai của các bậc phụ mẫu.
Tiểu cô nương sợ hãi, sợ truyền tới tai phụ mẫu thì lại bị đánh một trận.
Lúc ấy Vân Phù sắp chết đói, khó khăn lắm mới lấy được một quả bí đỏ lớn từ hang động, dự định nấu chín rồi ăn, lại gặp phải Chiêu Đệ đang oán trách tên mình khó nghe.
Nhìn biểu cảm rụt rè sợ hãi của tiểu cô nương, Vân Phù nghĩ đến muội muội của mình đời trước.
Nàng gọi Chiêu Đệ lại nấu chín bí đỏ rồi chia cho tiểu cô nương một nửa.
Trên đường về nhà nàng gặp được Tô Nhuận mới từ học đường về, nhớ tới lời phàn nàn của tiểu cô nương kia, Vân Phù gọi Tô Nhuận lại.
Ngày hôm sau, Tô Nhuận đến nhà tiểu cô nương kia, chẳng bao lâu sau Trần Chiêu Đệ và Trần Phán Đệ được đổi tên. Một đứa là Trần Tiểu Mãn, một đứa là Trần Doanh.
Trần Tiểu Mãn rất thích cái tên này, nhưng mà cô bé không biết nó có ý nghĩa gì nên đến hỏi Tô Nhuận, kết quả Tô Nhuận nói: “Tỷ muội hai ngươi ra đời vừa hay đúng vào đầu và cuối tiết Tiểu Mãn. Tiểu mãn thì đầy, đại mãn thì tràn. Muội nhớ kỹ, suy cho cùng tiểu mãn thắng ở chỗ vẹn toàn. Vân Phù lấy cho hai muội cái tên này có ngụ ý rất tốt.”
Trần Tiểu Mãn ngây dại, thì ra tên của nàng và muội muội là do Vân Phù nghĩ ra, hay quá đi!
Kể từ đó Tiểu Mãn cũng dần dần thân thiết với Vân Phù hơn, các em bé trong thôn cũng thích ở cạnh Vân Phù.
Vân Phù nhìn những đứa trẻ này đi khắp núi tìm quả ăn lại bị chua đến nhe răng trợn mắt, nàng mím môi lấy ra một ít thực phẩm mình đã bí mật tích trữ, lén lút lên núi nấu xong chia nhau ăn với bọn chúng.
Vân Phù nghe người trong thôn gọi mấy đứa bé gái là Đại Nha, Nhị Nha, Chiêu Đệ, Tưởng Đệ thì rất phản cảm. Tên bé trai thì được lựa chọn cẩn thận, còn các bé gái thì chỉ ngẫu nhiên nghĩ ra tên. Vân Phù dứt khoát đặt cho mỗi bé gái một cái tên mới dựa trên thời gian sinh và tính cách của chúng.
Tô Nhuận thì gõ cửa từng nhà dùng các loại lý do để thuyết phục người nhà đó, sửa hết một loạt những cái tên Chiêu Đệ, Phán Đệ kia. Mặc dù một số phụ nữ lớn tuổi vẫn gọi Đại Nha nhưng cuối cùng cũng không còn những cái tên kiểu như Chiêu Đệ. Tai của Vân Phù cũng thanh tịnh hơn nhiều.
Những đứa bé khác nhìn thấy Trần Tiểu Mãn đang ăn kẹo cũng vội vàng chạy tới, mắt Vân Phù lộ ra ý cười cho mỗi đứa một cái. Bọn nhỏ cầm lấy rồi chạy đi nhanh, Vân Phù thậm chí không đuổi kịp.
Chẳng bao lâu kẹo trong tay nàng đã được chia hết.
Vân Phù ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi, chờ Vân Đông Chí tới.
Tin Vân Phù mua kẹo cho mỗi đứa bé truyền đến tai Vân Đông Chí. Vân Đông Chí nhớ tới lời mẫu thân nói, nổi giận đùng đùng đi tìm Vân Phù.
“Tiền của ngươi từ đâu có, có phải trộm tiền trong nhà không, giao số còn lại ra nhanh lên!” Hắn ta nói xong muốn lục túi nàng, kết quả bị Vân Phù đánh rụt tay về.
“Đừng nghĩ ai cũng quá quắt như ngươi, kẹo này là mẫu thân Tô Nhuận cho, hai lượng bạc là tổ mẫu cho, bảo ta lên trấn mời đại phu xem bệnh cho phụ thân ngươi.”
“Vậy số tiền còn dư lại đâu! Đưa ta nhanh!”
“Hết rồi.” Vân Phù phẩy tay, vẻ mặt thờ ơ nói.
/46
|