Nghĩ đến bức chân dung trong tay áo, lại nhìn Vân Phù đang nói chuyện trước mặt, Hướng Xuyên đột nhiên hiểu ra. Chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh, hắn cảm thấy có chút lạ lạ, một loại cảm giác không hài hòa không biết diễn tả sao, thì ra là do bức tranh này thiếu đi một chút sức sống.
Tam hoàng tử có thể vẽ cô nương này sinh động như vậy, nhưng sao vẻ mặt lại có chút ngốc nghếch. Như vậy không đúng lắm, trông bức họa này cứ như được vẽ dựa theo lời mô tả của người khác.
Vân Phù cảm giác được có người trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng, khi ngẩng đầu nhìn lên, nàng lập tức đối diện với ánh mắt của Hướng Xuyên.
Sau khi thấy rõ tướng mạo của người kia, Vân Phù thấy máu trong thân thể mình như đông lại ngay trong khoảnh khắc đó. Tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào. Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, nhích người sang bên cạnh Triệu Lăng Ca, ý đồ muốn che mình lại. Không dễ gì mới làm xong mọi chuyện, lòng bàn tay Vân Phù đã thấm ướt mồ hôi, còn nội tâm thì nổi sóng to gió lớn.
Sao Hướng Xuyên lại tới đây? Ai phái hắn tới đây? Hắn là thị vệ bên người của Tề Tuân, không ở đế kinh mà tới nơi này làm gì?
Những câu hỏi liên tiếp hiện lên trong lòng Vân Phù.
Giọng nói của Huyện lệnh vẫn quanh quẩn bên tai, chỉ là Vân Phù không có tâm trạng nghe tiếp, sắc mặt nàng lập tức nhợt nhạt đi nhiều, trái tim cứ đập "thình thịch, thình thịch".
Triệu Lăng Ca đứng bên cạnh lập tức cảm giác được cảm xúc của Vân Phù không đúng, vội ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ sao vậy? Có phải lại thấy khó chịu không? Sáng nay tỷ đã thuốc uống chưa?"
Vân Phù lắc đầu, "Tỷ không sao, nghỉ ngơi một lát là được."
Triệu Lăng Ca nắm chặt tay nàng, sợ Vân Phù lại xảy ra chuyện.
Động tác của Vân Phù bị Hướng Xuyên đang ngồi phía trên thu hết vào mắt.
Hướng Xuyên cũng giật mình, chẳng lẽ Triệu cô nương này lại phát bệnh, lỡ như kéo dài mãi cũng không tốt. Vậy nên sau đó, hắn vẫn luôn bí mật quan sát nhất cử nhất động của Vân Phù, dự định sẽ nói lại với Tề Tuân.
Chứng cứ của vụ án này vô cùng xác thực, Di nương của Phùng gia và Phùng Tuyết đều bị xử phạt theo luật.
Triệu Lăng Ca chẳng có chút vui sướng gì khi chiến thắng cả, nàng chỉ ôm chặt Vân Phù. Nàng sợ tỷ tỷ lại giống buổi tối mấy ngày trước, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, "Tỷ tỷ, chúng ta về nhà đi."
Vân Phù gật gật đầu, nàng đã không còn thấy bóng dáng Hướng Xuyên nữa, nhưng vẫn lo lắng. Dù sao thị vệ bên người của hoàng tử khẳng định lợi hại hơn so với người bình thường như nàng.
Thế là Vân Phù thuận thế ngã vào ngực Triệu Lăng Ca.
Một tiếng kêu xé lòng vang lên, "Tỷ!"
Cách đó không xa, Hướng Xuyên nghe thấy âm thanh này cũng giật nảy mình. Sao thân thể cô nương này lại yếu ớt thế chứ, về sau nếu như gả vào hoàng cung, chỉ sợ không phải là đối thủ của những quý nữ khác được.
Phùng Nguyệt trông thấy Vân Phù ngất xỉu ngã vào ngực Triệu Lăng Ca, cũng lập tức đuổi theo.
Triều Vân, Hành Vũ đỡ Vân Phù vào xe ngựa.
Vân Phù cảm giác được xung quanh chỉ còn lại Triệu Lăng Ca, hẳn là đã ở trên xe ngựa rồi, nhưng vẫn không dám mở mắt.
Lúc này cổ tay nóng lên, tiếng nói kỳ quái truyền vào tai nàng, "Ký chủ, lần này không phải ta làm, ngài đừng có lừa ta."
". . ."
"Tỷ tỷ, không có ai nữa rồi, bây giờ chúng ta đang trên xe ngựa." Triệu Lăng Ca cũng ghé bên tai nàng, nhỏ giọng nói.
". . ." Vân Phù không thể tin mở to mắt, "Sao muội nhìn ra được?"
Triệu Lăng Ca mười phần đắc ý, "Vào cái đêm tỷ té xỉu, muội đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, nhưng vừa rồi muội chẳng có cảm giác gì cả. Với lại, tỷ tỷ giả vờ chẳng giống chút nào, mí mắt còn động đậy nữa đấy. May là muội giúp tỷ che giấu, nếu không tỷ đã bị Phùng Nguyệt phát hiện từ sớm rồi."
Vân Phù nghe nàng nói vậy thì gật đầu, ngồi dậy, "Vậy lần sau tỷ sẽ giả vờ giống hơn chút, muội ngoan lắm."
"Tỷ tỷ, sao tỷ đột nhiên lại làm vậy? Chẳng lẽ là muốn để người ta truyền chuyện lần này ra ngoài?" Triệu Lăng Ca rất chờ mong nhìn nàng.
"Đúng, cũng gần như vậy đấy." Vân Phù xoa đầu của nàng ấy, có một số việc không nên nói với muội muội, tốt nhất nên giấu nhẹm đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cùng lúc đó, ở Bắc cảnh.
Tề Tuân đang ở quân doanh cuối cùng cũng nhận được phong thư đầu tiên của Hướng Xuyên gửi tới.
Đêm qua người Bắc di xông đến, cũng may đại quân đã sớm có chuẩn bị, Hứa lão tướng quân để Tề Tuân dẫn một đội quân bao vây quân địch từ phía sau.
Đến trước khi trời sáng, hắn mới dẫn theo binh sĩ về tới trận địa, cũng không kịp nghỉ ngơi, lại đi đến doanh trướng của Hứa lão tướng quân.
Giờ hắn mới trở về, chưa ngồi được bao lâu thì có người gõ cửa, "Điện hạ, có thư từ Phất Châu gửi tới.”
Lòng Tề Tuân khẽ động, hẳn là thư Hướng Xuyên đưa tới, hắn lập tức thả bản đồ tác chiến trong tay xuống, "Đưa tới đây."
Hai phong thư có chút nếp hằn được đặt lên bàn, Tề Tuân mắt nhìn binh sĩ đưa tin, "Cả hai luôn sao?"
"Đúng thưa điện hạ. Trước đó vài ngày thành Bình Đồ có bão tuyết, đường đi bị chặn hết, đến hôm nay mới được khơi thông, vì vậy mà hai phong thư này đã bị trì hoãn đến nay."
Tề Tuân gật đầu, sau đó cho đám người lui xuống, một mình ở trong trướng mở thư ra.
Xem qua nội dung, vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên xuất hiện vết nứt.
Sao hắn lại nhớ lầm!
Đời trước Trắc phi của hắn chính là Triệu Lăng Ca. Trừ khi…
Tay Tề Tuân dừng lại giữa không trung, hắn nhớ đến một chuyện.
Trong trận cháy lớn ở đời trước, hai tỷ muội nàng đã bị nhốt trong phòng.
Chờ đến khi thị vệ chạy tới, một người đã cứu không kịp nữa, chỉ có thể đưa một mình Lăng Ca ra ngoài.
Lúc thay y phục cho Lăng Ca, hắn đột nhiên phát hiện trên người nàng có thêm một phong thư.
Khi đó mắt của hắn vẫn chưa được chữa khỏi, cũng không có cách nào xem trong thư viết gì nên đã bảo thị vệ bên người đọc giúp.
Nội dung bức thư nói rằng nếu muốn Triệu Lăng Ca sống sót, thì từ nay về sau đừng gọi nàng là Triệu Lăng Ca nữa mà hãy gọi là Triệu Vân Phù.
Lúc đầu Tề Tuân không hề xem trọng chuyện này, nhưng sau khi Triệu Lăng Ca tỉnh lại luôn bệnh nhẹ không ngừng, về sau thời gian nàng rơi vào mê man ngày càng dài, Thái y cũng xem không ra bệnh gì, Tề Tuân mới lại nghĩ đến lá thư này. Xem ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, hắn sửa lại tên nàng, cũng lệnh cho tất cả người trong Vương phủ không được nhắc lại tên trước kia của nàng nữa. Quả nhiên từ đó về sau, nàng bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Kết quả Tề Tuân còn chưa vui mừng được mấy ngày, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, hắn cảm giác mình lại sắp mất nàng lần nữa.
Sau đó Trắc phi của hắn đột nhiên qua đời, từ đây âm dương cách biệt.
Xem hết phong thư Hướng Xuyên đưa tới, Tề Tuân nghĩ đến kiếp trước. Hắn chau mày, đọc lại một lần nữa bởi trên thư viết quá nhiều sự việc không giống với trí nhớ của hắn.
Rõ ràng kiếp trước, muội muội nàng mới là đứa nhỏ bị ôm nhầm tới nông thôn, vì sao đời này lại thành nàng?
Còn cả việc hai tỷ muội trao đổi tên gọi nữa.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tề Tuân cau mày lại.
Chỉ trong thoáng chốc, một ý nghĩ kỳ lạ bỗng xuất hiện trong đầu Tề Tuân.
Cũng vào lúc này, Vân Phù ở Phất Châu xa xôi trong đâu cũng có suy nghĩ y hệt như thế.
Nàng / hắn thế mà cũng sống lại!
Binh sĩ đang bảo vệ ngoài doanh trước nghe thấy tiếng cười bên trong, còn tưởng rằng Tam hoàng tử lại tìm ra phương pháp mới gì đó để khắc chế quân địch, không khỏi cảm thán.
Vị Tam hoàng tử này mới mười chín tuổi, lần đầu theo quân xuất chinh mà biểu hiện vô cùng thuần thục, giống như một tướng quân trời sinh. Chỉ sợ qua mấy năm nữa, vị hoàng tử này hoàn toàn có thể giống như Hứa tướng quân.
Tề Tuân bên trong trướng vô cùng chắc chắn cái suy đoán này. Mắt hắn sáng lên, trong lòng dâng trào những loại cảm xúc vui mừng, sung sướng không thể thể diễn tả hết bằng lời.
Bỗng nhiên phát hiện người mình nhớ thương mấy chục năm vẫn còn trên thế gian này khiến nét cười trên mặt Tề Tuân khó mà che giấu được. Đọc xong lá thư, hắn chắc chắn lần này có thể giữ được nàng.
Chỉ là vừa nghĩ tới việc các nàng thay đổi thân phận, trong lòng Tề Tuân cực kỳ không vui.
Thế mà nàng lại bằng lòng thay muội muội sống ở nông thôn mười sáu năm, đã vậy còn không nhớ tới hắn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chuyện ở Bắc cảnh vẫn phải nhanh chóng kết thúc thôi.
Từ hôm đó trở đi, phong cách tác chiến của Tam điện hạ bỗng thay đổi lớn. Hắn thường xuyên đơn thương độc mã xâm nhập trại địch, sức chiến đấu cũng cao hơn rất nhiều so với trước, tiến bộ có thể nói là thần tốc, ngay cả Hứa tướng quân cũng không ngớt lời khen ngợi. Tề Tuân chỉ mong có thể đánh đuổi người Bắc di thật nhanh rồi lập tức hồi kinh.
Mà Vân Phù bên này lại không như thế.
Vừa nghĩ tới việc Tề Tuân cũng sống lại, mặt mũi nàng trắng bệch không còn chút máu. Trái tim Vân Phù đập mạnh. Nàng vẫn nhớ rõ kiếp trước, trước khi chết mình đã làm những gì với Tề Tuân, lại nhớ hệ thống nói Tề Tuân chính là người cuối cùng leo lên Hoàng vị, nàng càng thêm sợ hãi, cả người đều ỉu xìu.
Người ngoài đều nói Tề Tuân dịu dàng tựa ngọc, nhưng những điều đó đều là vẻ ngoài mà thôi. Vân Phù luôn cảm thấy con người Tề Tuân có chút u ám, nàng phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới khiến Tề Tuân động lòng với mình. Nhưng cũng từ đó về sau, mặc dù Tề Tuân đối tốt với nàng, nhưng cũng hạn chế nàng rất nhiều, Vân Phù có chút khó chịu.
Chỉ là khi đó muội muội vẫn còn nên chuyện gì nàng cũng còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng sau trận lửa lớn kia, muội muội ra đi, nàng không còn dũng khí sống tiếp nữa. Dù sao vò đã mẻ thì không sợ nát, nàng dứt khoát không làm đủ kiểu hùa theo Tề Tuân như trước nữa mà cứ tuỳ ý phát cáu.
Nếu sớm biết cả hai đều có thể sống lại một đời thế này thì trước khi chết nàng đã tôn trọng Tề Tuân hơn một chút, không nên làm càn như vậy.
Lần này hay rồi, nàng dám chống đối đế vương tương lai, nếu Tề Tuân biết nàng cũng sống lại, hắn chắc chắn sẽ không tha cho nàng, dù có chết thêm lần nữa cũng không đủ.
Nghĩ tới đây, da gà nàng đều nổi cả lên. Nàng không thể chết, nàng còn muội muội phải nuôi, cha mẹ chỉ để lại hai tỷ muội các nàng, đến bây giờ còn chưa trả thù được cho cha mẹ, gia sản còn trong tay hung thủ kia kìa.
Nàng sao có thể chết chứ.
Không được, Vân Phù, ngươi phải tỉnh táo lại, không thể chưa đánh mà đã loạn.
Vân Phù hít sâu một hơi, uống hai chén nước trà, tâm trạng mới bình tĩnh lại. Nàng chậm rãi phân tích từ đầu đến cuối sự việc.
Chỉ có Hướng Xuyên đến đây, mà không thấy Tề Tuân, vậy thì không phải vì nàng, nói không chừng Tề Tuân cũng muốn nhờ trí nhớ của kiếp trước để làm chút việc khác như cướp đoạt tiên cơ, sớm ngày leo lên vị trí kia.
Kiếp trước, lúc này xảy ra chuyện gì nhỉ? Vân Phù cố hết sức nhớ lại.
Trong lúc lơ đãng, nàng vừa giương mắt đã nhìn thấy Triệu Lăng Ca ngồi trước bàn trang điểm, Hành Vũ đang trang điểm cho nàng ấy.
Nàng nhớ rồi. Kiếp trước, vào khoảng thời gian này, người Bắc di làm loạn ở biên cảnh, Tề Tuân đã theo đại quân xuất chinh. Đôi mắt cũng chính vào lúc này mà bị thương.
Vậy đời này thì sao? Tề Tuân có đi Bắc cảnh không?
Vân Phù có chút mờ mịt. Nàng ở trong nhà quá lâu, chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Dựa vào những gì nàng biết khi còn ở vương phủ, thì Tề Tuân luôn có khúc mắc rất lớn đối với trận nổi loạn ở Bắc cảnh.
Trận này có vô số tướng sĩ chết và bị thương, hắn cũng mất đi đôi mắt, làm sao có thể không quan tâm cho được.
Vân Phù dám khẳng định, Tề Tuân nhất định đã đi theo đại quân tới Bắc cảnh.
Nếu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Tề Tuân chắc chắn không về được, vậy nàng cứ giả bộ như không biết gì cả.
Nàng sẽ tranh thủ thời gian báo thù cho phụ mẫu, giành lại được gia sản thì nàng sẽ lập tức đưa Triệu Lăng Ca đến nơi khác sinh sống.
Thiên hạ rộng lớn như vậy, Vân Phù không tin bọn họ không tìm được nơi khác để sống.
Sau khi hạ quyết tâm, tâm trạng của nàng mới tốt lên một chút.
Nàng đi đến đứng trước mặt Triệu Lăng Ca vừa trang điểm xong, "Muốn đi ra ngoài sao?"
"Đúng ạ." Triệu Lăng Ca gật đầu, "Trần Ninh hẹn muội chiều nay đến quán trà phía Tây, có việc muốn nói với muội. Tỷ tỷ muốn đi với muội không?"
Vân Phù xua tay, "Buổi chiều tỷ phải thương lượng chuyện yến tiệc với Phương quản sự, muội tự đi chơi đi."
"Được, vậy có thứ gì thú vị muội sẽ mang về cho tỷ."
Tam hoàng tử có thể vẽ cô nương này sinh động như vậy, nhưng sao vẻ mặt lại có chút ngốc nghếch. Như vậy không đúng lắm, trông bức họa này cứ như được vẽ dựa theo lời mô tả của người khác.
Vân Phù cảm giác được có người trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng, khi ngẩng đầu nhìn lên, nàng lập tức đối diện với ánh mắt của Hướng Xuyên.
Sau khi thấy rõ tướng mạo của người kia, Vân Phù thấy máu trong thân thể mình như đông lại ngay trong khoảnh khắc đó. Tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào. Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, nhích người sang bên cạnh Triệu Lăng Ca, ý đồ muốn che mình lại. Không dễ gì mới làm xong mọi chuyện, lòng bàn tay Vân Phù đã thấm ướt mồ hôi, còn nội tâm thì nổi sóng to gió lớn.
Sao Hướng Xuyên lại tới đây? Ai phái hắn tới đây? Hắn là thị vệ bên người của Tề Tuân, không ở đế kinh mà tới nơi này làm gì?
Những câu hỏi liên tiếp hiện lên trong lòng Vân Phù.
Giọng nói của Huyện lệnh vẫn quanh quẩn bên tai, chỉ là Vân Phù không có tâm trạng nghe tiếp, sắc mặt nàng lập tức nhợt nhạt đi nhiều, trái tim cứ đập "thình thịch, thình thịch".
Triệu Lăng Ca đứng bên cạnh lập tức cảm giác được cảm xúc của Vân Phù không đúng, vội ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ sao vậy? Có phải lại thấy khó chịu không? Sáng nay tỷ đã thuốc uống chưa?"
Vân Phù lắc đầu, "Tỷ không sao, nghỉ ngơi một lát là được."
Triệu Lăng Ca nắm chặt tay nàng, sợ Vân Phù lại xảy ra chuyện.
Động tác của Vân Phù bị Hướng Xuyên đang ngồi phía trên thu hết vào mắt.
Hướng Xuyên cũng giật mình, chẳng lẽ Triệu cô nương này lại phát bệnh, lỡ như kéo dài mãi cũng không tốt. Vậy nên sau đó, hắn vẫn luôn bí mật quan sát nhất cử nhất động của Vân Phù, dự định sẽ nói lại với Tề Tuân.
Chứng cứ của vụ án này vô cùng xác thực, Di nương của Phùng gia và Phùng Tuyết đều bị xử phạt theo luật.
Triệu Lăng Ca chẳng có chút vui sướng gì khi chiến thắng cả, nàng chỉ ôm chặt Vân Phù. Nàng sợ tỷ tỷ lại giống buổi tối mấy ngày trước, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, "Tỷ tỷ, chúng ta về nhà đi."
Vân Phù gật gật đầu, nàng đã không còn thấy bóng dáng Hướng Xuyên nữa, nhưng vẫn lo lắng. Dù sao thị vệ bên người của hoàng tử khẳng định lợi hại hơn so với người bình thường như nàng.
Thế là Vân Phù thuận thế ngã vào ngực Triệu Lăng Ca.
Một tiếng kêu xé lòng vang lên, "Tỷ!"
Cách đó không xa, Hướng Xuyên nghe thấy âm thanh này cũng giật nảy mình. Sao thân thể cô nương này lại yếu ớt thế chứ, về sau nếu như gả vào hoàng cung, chỉ sợ không phải là đối thủ của những quý nữ khác được.
Phùng Nguyệt trông thấy Vân Phù ngất xỉu ngã vào ngực Triệu Lăng Ca, cũng lập tức đuổi theo.
Triều Vân, Hành Vũ đỡ Vân Phù vào xe ngựa.
Vân Phù cảm giác được xung quanh chỉ còn lại Triệu Lăng Ca, hẳn là đã ở trên xe ngựa rồi, nhưng vẫn không dám mở mắt.
Lúc này cổ tay nóng lên, tiếng nói kỳ quái truyền vào tai nàng, "Ký chủ, lần này không phải ta làm, ngài đừng có lừa ta."
". . ."
"Tỷ tỷ, không có ai nữa rồi, bây giờ chúng ta đang trên xe ngựa." Triệu Lăng Ca cũng ghé bên tai nàng, nhỏ giọng nói.
". . ." Vân Phù không thể tin mở to mắt, "Sao muội nhìn ra được?"
Triệu Lăng Ca mười phần đắc ý, "Vào cái đêm tỷ té xỉu, muội đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, nhưng vừa rồi muội chẳng có cảm giác gì cả. Với lại, tỷ tỷ giả vờ chẳng giống chút nào, mí mắt còn động đậy nữa đấy. May là muội giúp tỷ che giấu, nếu không tỷ đã bị Phùng Nguyệt phát hiện từ sớm rồi."
Vân Phù nghe nàng nói vậy thì gật đầu, ngồi dậy, "Vậy lần sau tỷ sẽ giả vờ giống hơn chút, muội ngoan lắm."
"Tỷ tỷ, sao tỷ đột nhiên lại làm vậy? Chẳng lẽ là muốn để người ta truyền chuyện lần này ra ngoài?" Triệu Lăng Ca rất chờ mong nhìn nàng.
"Đúng, cũng gần như vậy đấy." Vân Phù xoa đầu của nàng ấy, có một số việc không nên nói với muội muội, tốt nhất nên giấu nhẹm đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cùng lúc đó, ở Bắc cảnh.
Tề Tuân đang ở quân doanh cuối cùng cũng nhận được phong thư đầu tiên của Hướng Xuyên gửi tới.
Đêm qua người Bắc di xông đến, cũng may đại quân đã sớm có chuẩn bị, Hứa lão tướng quân để Tề Tuân dẫn một đội quân bao vây quân địch từ phía sau.
Đến trước khi trời sáng, hắn mới dẫn theo binh sĩ về tới trận địa, cũng không kịp nghỉ ngơi, lại đi đến doanh trướng của Hứa lão tướng quân.
Giờ hắn mới trở về, chưa ngồi được bao lâu thì có người gõ cửa, "Điện hạ, có thư từ Phất Châu gửi tới.”
Lòng Tề Tuân khẽ động, hẳn là thư Hướng Xuyên đưa tới, hắn lập tức thả bản đồ tác chiến trong tay xuống, "Đưa tới đây."
Hai phong thư có chút nếp hằn được đặt lên bàn, Tề Tuân mắt nhìn binh sĩ đưa tin, "Cả hai luôn sao?"
"Đúng thưa điện hạ. Trước đó vài ngày thành Bình Đồ có bão tuyết, đường đi bị chặn hết, đến hôm nay mới được khơi thông, vì vậy mà hai phong thư này đã bị trì hoãn đến nay."
Tề Tuân gật đầu, sau đó cho đám người lui xuống, một mình ở trong trướng mở thư ra.
Xem qua nội dung, vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên xuất hiện vết nứt.
Sao hắn lại nhớ lầm!
Đời trước Trắc phi của hắn chính là Triệu Lăng Ca. Trừ khi…
Tay Tề Tuân dừng lại giữa không trung, hắn nhớ đến một chuyện.
Trong trận cháy lớn ở đời trước, hai tỷ muội nàng đã bị nhốt trong phòng.
Chờ đến khi thị vệ chạy tới, một người đã cứu không kịp nữa, chỉ có thể đưa một mình Lăng Ca ra ngoài.
Lúc thay y phục cho Lăng Ca, hắn đột nhiên phát hiện trên người nàng có thêm một phong thư.
Khi đó mắt của hắn vẫn chưa được chữa khỏi, cũng không có cách nào xem trong thư viết gì nên đã bảo thị vệ bên người đọc giúp.
Nội dung bức thư nói rằng nếu muốn Triệu Lăng Ca sống sót, thì từ nay về sau đừng gọi nàng là Triệu Lăng Ca nữa mà hãy gọi là Triệu Vân Phù.
Lúc đầu Tề Tuân không hề xem trọng chuyện này, nhưng sau khi Triệu Lăng Ca tỉnh lại luôn bệnh nhẹ không ngừng, về sau thời gian nàng rơi vào mê man ngày càng dài, Thái y cũng xem không ra bệnh gì, Tề Tuân mới lại nghĩ đến lá thư này. Xem ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, hắn sửa lại tên nàng, cũng lệnh cho tất cả người trong Vương phủ không được nhắc lại tên trước kia của nàng nữa. Quả nhiên từ đó về sau, nàng bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Kết quả Tề Tuân còn chưa vui mừng được mấy ngày, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, hắn cảm giác mình lại sắp mất nàng lần nữa.
Sau đó Trắc phi của hắn đột nhiên qua đời, từ đây âm dương cách biệt.
Xem hết phong thư Hướng Xuyên đưa tới, Tề Tuân nghĩ đến kiếp trước. Hắn chau mày, đọc lại một lần nữa bởi trên thư viết quá nhiều sự việc không giống với trí nhớ của hắn.
Rõ ràng kiếp trước, muội muội nàng mới là đứa nhỏ bị ôm nhầm tới nông thôn, vì sao đời này lại thành nàng?
Còn cả việc hai tỷ muội trao đổi tên gọi nữa.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tề Tuân cau mày lại.
Chỉ trong thoáng chốc, một ý nghĩ kỳ lạ bỗng xuất hiện trong đầu Tề Tuân.
Cũng vào lúc này, Vân Phù ở Phất Châu xa xôi trong đâu cũng có suy nghĩ y hệt như thế.
Nàng / hắn thế mà cũng sống lại!
Binh sĩ đang bảo vệ ngoài doanh trước nghe thấy tiếng cười bên trong, còn tưởng rằng Tam hoàng tử lại tìm ra phương pháp mới gì đó để khắc chế quân địch, không khỏi cảm thán.
Vị Tam hoàng tử này mới mười chín tuổi, lần đầu theo quân xuất chinh mà biểu hiện vô cùng thuần thục, giống như một tướng quân trời sinh. Chỉ sợ qua mấy năm nữa, vị hoàng tử này hoàn toàn có thể giống như Hứa tướng quân.
Tề Tuân bên trong trướng vô cùng chắc chắn cái suy đoán này. Mắt hắn sáng lên, trong lòng dâng trào những loại cảm xúc vui mừng, sung sướng không thể thể diễn tả hết bằng lời.
Bỗng nhiên phát hiện người mình nhớ thương mấy chục năm vẫn còn trên thế gian này khiến nét cười trên mặt Tề Tuân khó mà che giấu được. Đọc xong lá thư, hắn chắc chắn lần này có thể giữ được nàng.
Chỉ là vừa nghĩ tới việc các nàng thay đổi thân phận, trong lòng Tề Tuân cực kỳ không vui.
Thế mà nàng lại bằng lòng thay muội muội sống ở nông thôn mười sáu năm, đã vậy còn không nhớ tới hắn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chuyện ở Bắc cảnh vẫn phải nhanh chóng kết thúc thôi.
Từ hôm đó trở đi, phong cách tác chiến của Tam điện hạ bỗng thay đổi lớn. Hắn thường xuyên đơn thương độc mã xâm nhập trại địch, sức chiến đấu cũng cao hơn rất nhiều so với trước, tiến bộ có thể nói là thần tốc, ngay cả Hứa tướng quân cũng không ngớt lời khen ngợi. Tề Tuân chỉ mong có thể đánh đuổi người Bắc di thật nhanh rồi lập tức hồi kinh.
Mà Vân Phù bên này lại không như thế.
Vừa nghĩ tới việc Tề Tuân cũng sống lại, mặt mũi nàng trắng bệch không còn chút máu. Trái tim Vân Phù đập mạnh. Nàng vẫn nhớ rõ kiếp trước, trước khi chết mình đã làm những gì với Tề Tuân, lại nhớ hệ thống nói Tề Tuân chính là người cuối cùng leo lên Hoàng vị, nàng càng thêm sợ hãi, cả người đều ỉu xìu.
Người ngoài đều nói Tề Tuân dịu dàng tựa ngọc, nhưng những điều đó đều là vẻ ngoài mà thôi. Vân Phù luôn cảm thấy con người Tề Tuân có chút u ám, nàng phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới khiến Tề Tuân động lòng với mình. Nhưng cũng từ đó về sau, mặc dù Tề Tuân đối tốt với nàng, nhưng cũng hạn chế nàng rất nhiều, Vân Phù có chút khó chịu.
Chỉ là khi đó muội muội vẫn còn nên chuyện gì nàng cũng còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng sau trận lửa lớn kia, muội muội ra đi, nàng không còn dũng khí sống tiếp nữa. Dù sao vò đã mẻ thì không sợ nát, nàng dứt khoát không làm đủ kiểu hùa theo Tề Tuân như trước nữa mà cứ tuỳ ý phát cáu.
Nếu sớm biết cả hai đều có thể sống lại một đời thế này thì trước khi chết nàng đã tôn trọng Tề Tuân hơn một chút, không nên làm càn như vậy.
Lần này hay rồi, nàng dám chống đối đế vương tương lai, nếu Tề Tuân biết nàng cũng sống lại, hắn chắc chắn sẽ không tha cho nàng, dù có chết thêm lần nữa cũng không đủ.
Nghĩ tới đây, da gà nàng đều nổi cả lên. Nàng không thể chết, nàng còn muội muội phải nuôi, cha mẹ chỉ để lại hai tỷ muội các nàng, đến bây giờ còn chưa trả thù được cho cha mẹ, gia sản còn trong tay hung thủ kia kìa.
Nàng sao có thể chết chứ.
Không được, Vân Phù, ngươi phải tỉnh táo lại, không thể chưa đánh mà đã loạn.
Vân Phù hít sâu một hơi, uống hai chén nước trà, tâm trạng mới bình tĩnh lại. Nàng chậm rãi phân tích từ đầu đến cuối sự việc.
Chỉ có Hướng Xuyên đến đây, mà không thấy Tề Tuân, vậy thì không phải vì nàng, nói không chừng Tề Tuân cũng muốn nhờ trí nhớ của kiếp trước để làm chút việc khác như cướp đoạt tiên cơ, sớm ngày leo lên vị trí kia.
Kiếp trước, lúc này xảy ra chuyện gì nhỉ? Vân Phù cố hết sức nhớ lại.
Trong lúc lơ đãng, nàng vừa giương mắt đã nhìn thấy Triệu Lăng Ca ngồi trước bàn trang điểm, Hành Vũ đang trang điểm cho nàng ấy.
Nàng nhớ rồi. Kiếp trước, vào khoảng thời gian này, người Bắc di làm loạn ở biên cảnh, Tề Tuân đã theo đại quân xuất chinh. Đôi mắt cũng chính vào lúc này mà bị thương.
Vậy đời này thì sao? Tề Tuân có đi Bắc cảnh không?
Vân Phù có chút mờ mịt. Nàng ở trong nhà quá lâu, chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Dựa vào những gì nàng biết khi còn ở vương phủ, thì Tề Tuân luôn có khúc mắc rất lớn đối với trận nổi loạn ở Bắc cảnh.
Trận này có vô số tướng sĩ chết và bị thương, hắn cũng mất đi đôi mắt, làm sao có thể không quan tâm cho được.
Vân Phù dám khẳng định, Tề Tuân nhất định đã đi theo đại quân tới Bắc cảnh.
Nếu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Tề Tuân chắc chắn không về được, vậy nàng cứ giả bộ như không biết gì cả.
Nàng sẽ tranh thủ thời gian báo thù cho phụ mẫu, giành lại được gia sản thì nàng sẽ lập tức đưa Triệu Lăng Ca đến nơi khác sinh sống.
Thiên hạ rộng lớn như vậy, Vân Phù không tin bọn họ không tìm được nơi khác để sống.
Sau khi hạ quyết tâm, tâm trạng của nàng mới tốt lên một chút.
Nàng đi đến đứng trước mặt Triệu Lăng Ca vừa trang điểm xong, "Muốn đi ra ngoài sao?"
"Đúng ạ." Triệu Lăng Ca gật đầu, "Trần Ninh hẹn muội chiều nay đến quán trà phía Tây, có việc muốn nói với muội. Tỷ tỷ muốn đi với muội không?"
Vân Phù xua tay, "Buổi chiều tỷ phải thương lượng chuyện yến tiệc với Phương quản sự, muội tự đi chơi đi."
"Được, vậy có thứ gì thú vị muội sẽ mang về cho tỷ."
/46
|