Hướng Xuyên muốn lấy số bạc này, dù sao nếu dùng một vạn lượng bạc đổi thành lương thực và binh khí, binh lính ở Bắc cảnh nhất định có thể sớm ngày khải hoàn trở về. Nhưng hắn không dám, bảo vệ các nàng là mệnh lệnh Tam hoàng tử giao cho hắn, hắn chỉ phụng mệnh làm việc.
Vân Phù còn phải xử lý chuyện Triệu Lăng Ca, thấy dáng vẻ do dự của Hướng Xuyên, nàng lại mở miệng nói: "Ta nói được thì làm được, bạc nhất định sẽ đưa tới nhà. Nếu các hạ không tiện lấy, ta cũng có thể dựa theo yêu cầu của các hạ đưa bạc đến nơi khác."
Cuối cùng Hướng Xuyên vẫn lắc đầu, "Tiện tay mà thôi, cô nương không cần khách khí. Tại hạ còn có việc, xin đi trước."
Nói xong hắn giao Triệu Lăng Ca vào tay Vân Phù, sau đó quay người rời đi.
Thị vệ Triệu gia cũng lần lượt ra ngoài, vây kín toàn bộ quán trọ này lại. Tiểu nhị thấy tình hình không ổn, lập tức gọi chưởng quỹ tới.
Vân Phù phái người đưa Triệu Lăng Ca về nhà. Phùng Nguyệt nhìn bộ dáng nàng bây giờ, không hiểu sao có chút sợ hãi, trong lòng thầm mắng Phùng Tuyết một trận.
"Phùng Tuyết đâu?" Vân Phù quay đầu nhìn về phía Phùng Nguyệt.
"Ta, ta không biết nó đi đâu. . ."
Từ hôm ở quan phủ về, địa vị của Phùng Tuyết ở trong nhà rớt xuống ngàn trượng. Phùng đại nhân cảm thấy nàng ta không ra thể thống gì, làm xấu mặt Phùng gia, nên không chỉ cấm túc trong phòng mà ông ấy còn cấp tốc tìm mối gả nàng ta.
Phùng Tuyết không cam lòng. Nàng ta thích Trần Ninh, dựa vào cái gì mà Triệu Lăng Ca có thể gả cho Trần Ninh, còn nàng ta chỉ có thể gả cho một thư sinh tầm thường.
Nàng ta muốn trả thù.
Vì thế nàng ta cố ý thăm dò hành tung của Triệu Lăng Ca, lại hẹn nam nhân đã đính hôn cùng nàng ta đến quán trọ này, với ý định bỏ thuốc hai người bọn họ. Chỉ cần hủy diệt Triệu Lăng Ca, nàng ta sẽ có thể sánh đôi cùng Trần Ninh.
Thật không nghĩ đến chỉ còn chút nữa thôi là thành công vậy mà có người cướp Triệu Lăng Ca đi mất.
Triệu Vân Phù cũng tìm được nơi này.
Phùng Tuyết muốn trốn thoát từ hậu viện, không ngờ vẫn là bị người ta bắt được, đưa đến trước mặt Vân Phù.
Lúc này tỷ đệ Trần gia cũng nghe thấy tin tức mà chạy tới nơi này.
Vân Phù trông thấy kẻ cầm đầu, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ không thể khống chế. Phùng Nguyệt lặng lẽ nhích người sang một bên.
Phùng Tuyết bị trói bằng dây thừng, đẩy xuống sàn, nhưng vẫn không biết hối cải, "Ngươi còn không mau thả ta ra, chờ phụ thân ta đến đây, nhất định sẽ cho các ngươi biết tay!"
Phùng đại nhân cũng nghe tin chạy tới, định đưa người đi, nhưng vừa định thể hiện uy phong thì đã bị Hướng Trạch vốn muốn lên lầu tìm hiểu tin tức kéo đi mất.
Phùng Tuyết quá mức ồn ào, Vân Phù cảm thấy càng ngày càng phiền, chỉ muốn tặng nàng ta một đao cho xong, nhưng như thế thì lợi cho nàng ta quá. Nhìn về phía bầu rượu trên bàn, nàng nói với người bên cạnh: "Đi mua loại thuốc mạnh nhất về đây cho ta."
Đám người không biết nàng muốn làm gì, bàn tán xôn xao. Vân Phù cảm thấy thật ồn, bèn đuổi hết những người không liên quan ra ngoài. Giờ phút này Phùng Nguyệt không biết bên trong xảy ra chuyện gì, đập cửa hô to, "Vân Phù ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc! Ngươi còn có muội muội ở nhà. . ."
Vân Phù đứng trong phòng, nghe được hết thảy.
Thuốc rất nhanh đã được đưa đến tay Vân Phù.
Bây giờ Phùng Tuyết mới bắt đầu sợ hãi. Vân Phù mặc kệ nàng ta khóc lóc, ngồi xổm xuống. Nhưng vào lúc này, cổ tay Vân Phù truyền đến một luồng nhiệt, nàng lại nghe thấy giọng nói của cái hệ thống kia.
"Ký chủ, ký chủ không thể làm vậy, ngài làm như vậy là trái với nội dung đã định của kịch bản. Ngài không thể làm thế. . ."
Trong nháy mắt, sự đau đớn quen thuộc nơi lồng ngực như muốn nổ tung. Vân Phù suýt chút không chịu nỗi, quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Phùng Tuyết không biết nàng bị cái gì, chỉ tranh thủ thời gian bò về phía trước.
Vân Phù cố chịu cơn đau, bắt lấy Phùng Tuyết, giọng nói kia lại truyền đến.
"Ký chủ, sao ngài có thể vì nhân vật phản diện mà hại người! Mau dừng lại. . ."
Ngay sau đó, lại là một trận đau đớn ập tới, so lúc trước còn dữ dội hơn. Vân Phù cảm giác bản thân như sắp bị xé toạc ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phùng Tuyết nhìn Vân Phù, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi. Nàng ta từng bước lui về sau, "Ngươi không thể đối xử với ta như vậy. . ."
Giọng nói của hệ thống và Phùng Tuyết xen lẫn vào nhau vang lên bên tai Vân Phù, còn cả cơn đau nàng sắp không chịu đựng nổi, mọi thứ dường như đều khiến Vân Phù sụp đổ. Thậm chí ngay cả sức nhấc tay nàng cũng không có.
Vân Phù quỳ trên mặt đất, chậm rãi góp nhặt sức lực. Nàng mặc kệ những âm thanh kia, thầm đếm trong lòng. Ba, hai, một. . .
Vân Phù dùng toàn bộ sức lực nện cục đá trên cổ tay xuống đất. Trong chốc lát, đau đớn trong thân thể giảm bớt rất nhiều, nhưng đau đớn ở cổ lại cũng nhanh chóng ập đến. Vân Phù đau phát khóc, nhưng nàng vẫn đứng lên, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.
Nàng quát lớn với Phùng Tuyết, cũng là với hệ thống:
"Vì sao ta lại không thể làm như vậy! Lăng Ca là muội muội ta! Ai tổn thương muội muội, ta sẽ giết kẻ đấy!"
Sau đó nàng túm chặt lấy Phùng Tuyết, ép nàng ta mở miệng ra, rồi dùng một tay đổ thuốc kia vào miệng Phùng Tuyết, buộc nàng ta nuốt vào.
"Triệu Vân Phù! A. . ."
Phùng Tuyết cắn thật mạnh vào tay Vân Phù. Vân Phù nhịn đau, chỉ một lòng muốn đổ thuốc.
Nhìn bộ dạng giãy giụa của nàng ta, Vân Phù nở nụ cười, nước mắt còn chưa khô hết, "Bây giờ biết sợ rồi? Không phải ngươi muốn bỏ thuốc muội muội ta ư? Sao ngươi lại không dám tự mình uống?"
Chu Lê đẩy cửa ra thì thấy bộ dạng thế này của Vân Phù, trong lòng run lên.
"Mau ngăn nàng lại!"
Thị vệ Đông cung võ công cao cường, hai người bị tách ra nhanh chóng. Lúc này Phùng Tuyết đã bị dọa đến khóc lớn.
Thị vệ đè Vân Phù lại. Mắt nàng ngập nước, liều mạng giãy giụa: "Các người dựa vào đâu mà thả nàng ta ra! Muội muội ta suýt bị nàng ta hủy hoại! Dựa vào cái gì mà nàng ta lại không bị gì hết!"
Chu Lê bất chấp nguy hiểm, bước nhanh đến trước mặt Vân Phù, "Nàng ta sẽ bị trừng phạt, luật pháp Đại Tề sẽ trừng phạt nàng ta. cô tuyệt đối không được kích động. . ."
Những lời còn lại Vân Phù không nghe được nữa. Vừa rồi hệ thống hạ đòn sát thủ với nàng, cường độ trừng phạt đạt đến mức cao nhất, nàng có thể chống đỡ đến hiện tại quả thật không dễ dàng gì.
Vân Phù trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Người đâu, mau tới!"
*
Lúc Vân Phù tỉnh lại lần nữa đã là ngày hôm sau. Nàng nằm trên giường, đầu đau như sắp nổ tung,
Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, nàng vô thức kháng cự. Nàng đang ở đâu đây? Trước khi hôn mê hình như nàng đã nhìn thấy Chu Lê, thế nhưng sao Thái tử phi lại ở đây?
Nhất định nàng đã bị ảo giác.
Vén chăn lên, nàng mang giày vào rồi lảo đảo nghiêng ngã định rời đi. Nhưng vừa đẩy cửa, Vân Phù thiếu chút nữa đâm sầm vào người đang đi vào.
"Triệu cô nương, thân thể cô suy yếu, cổ tay bị rách, chân cũng bị thương. Cô vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi trước đi, lát nữa phu nhân của chúng ta sẽ đến thăm cô." Vừa nói nàng này vừa muốn dìu Vân Phù vào.
Vân Phù lắc đầu, "Đa tạ phu nhân của ngươi, nhưng bây giờ ta còn có chuyện khác, xin được cáo từ trước, ngày khác nhất định sẽ đến nhà bái tạ."
Nói xong nàng định tiếp tục đi ra ngoài, nhưng đi chưa được hai bước thì nàng lại bị người ta gọi lại.
"Vân Phù cô nương chờ một chút." Lần này là giọng nói của Chu Lê.
Lúc Vân Phù thấy rõ người trước mặt, trong phút chốc nàng đã hoảng hốt và vô cùng ngạc nhiên.
Thật sự là Thái tử phi, vì sao các nàng tới đây? Đợi đã, đây là Chu Lê, vậy người bên cạnh nàng kia chẳng phải là, đương kim Thái tử.
Vân Phù có chút sợ hãi, lại chỉ có thể giả bộ như không quen biết, "Đa tạ phu nhân, bất quá lát nữa ta còn có việc gấp, xin cáo từ trước, chờ ngày sau nhất định sẽ đến nhà bái phỏng."
"Vân Phù cô nương, cô không cần lo lắng, muội muội của cô bây giờ rất tốt. Về phần người tổn thương muội muội cô, kẻ đó đã bị đưa đến quan phủ, Huyện lệnh sẽ căn cứ theo luật pháp mà xử lý, cô có thể yên tâm. Chỉ là đại phu nói thân thể cô rất suy yếu, cần dưỡng bệnh. Vậy nên cơm nước xong xuôi rồi hẳn đi, ta sẽ sắp xếp xe ngựa đưa cô về "
Thái Tử Phi mở miệng, bên cạnh còn có Thái tử, Vân Phù chỉ có thể gật đầu, "Vậy xin quấy rầy rồi, tạ ơn phu nhân."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Chút chuyện nhỏ này không tính là gì. Vân Phù, cô đi nghỉ trước một lát đi."
Vân Phù được thị nữ dìu đỡ trở vào phòng.
Rất nhanh, một thị nữ khác đẩy cửa ra, bưng một chén thuốc đến, "Cô nương uống thuốc trước đi."
"Làm phiền cô." Sau khi Vân Phù nói cám ơn, nàng cầm lấy cái chén trên tay thị nữ. Đột nhiên nàng phát hiện cổ tay mình bị băng gạc bọc kín mít, mà cái vòng tay nàng làm sao cũng không tháo ra được đã không còn.
Giọng nói Vân Phù trở nên run rẩy. Nàng nhìn về phía người thị nữ kia, "Cô nương, cô. . . Có nhìn thấy thứ đồ trên cổ tay ta không?"
Thị nữ nghĩ nghĩ, "A, ngài là nói đến cái vòng tay kia sao? Đêm qua lúc đưa ngài trở về, phu nhân trông thấy cổ tay của ngài bị thương, bên trên toàn là máu nên đã cởi cái vòng kia ra cho ngài rồi. Bây giờ nó đang ở trên bàn kìa. Nhưng mà cái vòng này của cô nương thật sự khó cởi ra vô cùng, phu nhân chúng ta thử rất lâu cũng không lấy ra được, cuối cùng vẫn là công tử ra tay."
". . ."
Vân Phù im lặng hồi lâu, nàng cảm giác mình đã gặp được vận may lớn .
Điều này có phải đồng nghĩa với việc cái gọi là hệ thống kia đã không thể khống chế nàng nữa không?
"Cô nương, hay là cô ăn chút đường mạch nha nhé?" Thị nữ nhìn nàng ngồi mãi mà không uống thuốc, còn tưởng nàng sợ đắng không muốn uống, bèn đưa dĩa đường tới.
Vân Phù lấy lại tinh thần, lắc đầu. Nàng cầm chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
"Đa tạ."
Thị nữ bèn rời khỏi phòng.
Chu Lê ở một bên khác, không chút nào keo kiệt tặng lời khen cho Vân Phù.
"Ta cảm thấy nàng ấy rất tốt, tuổi còn nhỏ lại trông coi một phần gia nghiệp lớn như vậy, làm được đến mức này đã rất không dễ dàng."
"Chỉ có điều nàng ấy có chút nóng nảy. Đêm qua nếu chúng ta không tới kịp, nàng ấy suýt chút nữa đã gây ra họa lớn."
"Đó là muội muội ruột của nàng ấy. Muội muội bị người ta hại thành cái dạng này, có thể không tức giận sao? Ta nhớ năm A Túc mười hai tuổi, đệ ấy bị đích tôn Thẩm gia bắn trúng ở bãi săn, không phải chàng cũng đánh gãy chân đích tôn Thẩm gia ngay hôm đó luôn sao." Chu Lê phản bác.
"Không biết vì cái gì, vừa trông thấy nàng ấy ta đã có một loại cảm giác thân thiết, tựa như đã quen biết từ trước rồi vậy."
Tề Ngạn không nói gì, nghĩ đến đời trước mà Tề Tuân nói với hắn, chỉ trầm mặc gật đầu. Đời trước nàng ấy là thê tử của A Túc, hai người nhất định biết nhau.
Chu Lê không nghe thấy tiếng trả lời, bèn xoay người đi thăm Vân Phù ở căn phòng cách vách.
"Vân Phù không cần đa lễ, mau nằm xuống, ta tới thăm cô một chút."
Vân Phù cảm khái, Chu Lê vẫn trước sau như một, tính tình rất tốt. Không hổ là Thái tử phi.
Chu Lê nói tất cả những gì có thể nói cho Vân Phù nghe, "Ta tên Chu Lê, nhà ở đế kinh, đặt biệt tới đây để cầu y xin thuốc. . ."
Vân Phù cũng kể tượng trưng chuyện trong nhà mình cho nàng ấy nghe.
"Thai song sinh?" Chu Lê rất kinh ngạc. Nàng vẫn cho là tỷ muội Vân Phù không bằng tuổi nhau.
"Vậy chẳng phải dung mạo của muội muội cô và cô giống nhau như đúc sao?"
Vân Phù lắc đầu, "Đôi mắt của ta giống phụ thân, còn hình dáng khuôn mặt muội muội giống mẫu thân."
Chu Lê nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nhịn được hỏi, "Kỳ thật ta đã biết đến Triệu gia các cô từ lâu. Ta có một vấn đề, nhưng nói ra có chút mạo phạm."
"Cứ hỏi, không sao."
"Hôm qua cô giận dữ như vậy, có thể thấy được tình cảm của cô và muội muội rất tốt. Nhưng ta cũng nghe nói, cô ở nông thôn đã chịu khổ nhiều năm, mà muội muội cô lại được ở trong phủ, trong lòng cô thật sự không có khúc mắc sao?"
"Chuyện năm đó không phải muội ấy làm, sao ta phải có khúc mắc với muội ấy? Đúng là khoảng thời gian ở nông thôn ta đã sống không dễ chịu, nhưng muội muội ta ở trong phủ cũng không phải tốt đẹp như mọi người tưởng tượng. Muội muội ta cũng đã chịu rất nhiều khổ cực, muội ấy nhát gan, lại sợ đau, nhưng vẫn dám đánh cực tính mạng bảo vệ ta. Vậy nên ta cũng phải lấy mạng mình che chở muội ấy. Ta và muội muội ta đều là hy vọng của đối phương."
Chu Lê nửa ngày không nói nên lời. Nàng đột nhiên có thể hiểu được vì sao mà đêm qua Vân Phù lại điên cuồng như vậy.
Vân Phù còn phải xử lý chuyện Triệu Lăng Ca, thấy dáng vẻ do dự của Hướng Xuyên, nàng lại mở miệng nói: "Ta nói được thì làm được, bạc nhất định sẽ đưa tới nhà. Nếu các hạ không tiện lấy, ta cũng có thể dựa theo yêu cầu của các hạ đưa bạc đến nơi khác."
Cuối cùng Hướng Xuyên vẫn lắc đầu, "Tiện tay mà thôi, cô nương không cần khách khí. Tại hạ còn có việc, xin đi trước."
Nói xong hắn giao Triệu Lăng Ca vào tay Vân Phù, sau đó quay người rời đi.
Thị vệ Triệu gia cũng lần lượt ra ngoài, vây kín toàn bộ quán trọ này lại. Tiểu nhị thấy tình hình không ổn, lập tức gọi chưởng quỹ tới.
Vân Phù phái người đưa Triệu Lăng Ca về nhà. Phùng Nguyệt nhìn bộ dáng nàng bây giờ, không hiểu sao có chút sợ hãi, trong lòng thầm mắng Phùng Tuyết một trận.
"Phùng Tuyết đâu?" Vân Phù quay đầu nhìn về phía Phùng Nguyệt.
"Ta, ta không biết nó đi đâu. . ."
Từ hôm ở quan phủ về, địa vị của Phùng Tuyết ở trong nhà rớt xuống ngàn trượng. Phùng đại nhân cảm thấy nàng ta không ra thể thống gì, làm xấu mặt Phùng gia, nên không chỉ cấm túc trong phòng mà ông ấy còn cấp tốc tìm mối gả nàng ta.
Phùng Tuyết không cam lòng. Nàng ta thích Trần Ninh, dựa vào cái gì mà Triệu Lăng Ca có thể gả cho Trần Ninh, còn nàng ta chỉ có thể gả cho một thư sinh tầm thường.
Nàng ta muốn trả thù.
Vì thế nàng ta cố ý thăm dò hành tung của Triệu Lăng Ca, lại hẹn nam nhân đã đính hôn cùng nàng ta đến quán trọ này, với ý định bỏ thuốc hai người bọn họ. Chỉ cần hủy diệt Triệu Lăng Ca, nàng ta sẽ có thể sánh đôi cùng Trần Ninh.
Thật không nghĩ đến chỉ còn chút nữa thôi là thành công vậy mà có người cướp Triệu Lăng Ca đi mất.
Triệu Vân Phù cũng tìm được nơi này.
Phùng Tuyết muốn trốn thoát từ hậu viện, không ngờ vẫn là bị người ta bắt được, đưa đến trước mặt Vân Phù.
Lúc này tỷ đệ Trần gia cũng nghe thấy tin tức mà chạy tới nơi này.
Vân Phù trông thấy kẻ cầm đầu, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ không thể khống chế. Phùng Nguyệt lặng lẽ nhích người sang một bên.
Phùng Tuyết bị trói bằng dây thừng, đẩy xuống sàn, nhưng vẫn không biết hối cải, "Ngươi còn không mau thả ta ra, chờ phụ thân ta đến đây, nhất định sẽ cho các ngươi biết tay!"
Phùng đại nhân cũng nghe tin chạy tới, định đưa người đi, nhưng vừa định thể hiện uy phong thì đã bị Hướng Trạch vốn muốn lên lầu tìm hiểu tin tức kéo đi mất.
Phùng Tuyết quá mức ồn ào, Vân Phù cảm thấy càng ngày càng phiền, chỉ muốn tặng nàng ta một đao cho xong, nhưng như thế thì lợi cho nàng ta quá. Nhìn về phía bầu rượu trên bàn, nàng nói với người bên cạnh: "Đi mua loại thuốc mạnh nhất về đây cho ta."
Đám người không biết nàng muốn làm gì, bàn tán xôn xao. Vân Phù cảm thấy thật ồn, bèn đuổi hết những người không liên quan ra ngoài. Giờ phút này Phùng Nguyệt không biết bên trong xảy ra chuyện gì, đập cửa hô to, "Vân Phù ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc! Ngươi còn có muội muội ở nhà. . ."
Vân Phù đứng trong phòng, nghe được hết thảy.
Thuốc rất nhanh đã được đưa đến tay Vân Phù.
Bây giờ Phùng Tuyết mới bắt đầu sợ hãi. Vân Phù mặc kệ nàng ta khóc lóc, ngồi xổm xuống. Nhưng vào lúc này, cổ tay Vân Phù truyền đến một luồng nhiệt, nàng lại nghe thấy giọng nói của cái hệ thống kia.
"Ký chủ, ký chủ không thể làm vậy, ngài làm như vậy là trái với nội dung đã định của kịch bản. Ngài không thể làm thế. . ."
Trong nháy mắt, sự đau đớn quen thuộc nơi lồng ngực như muốn nổ tung. Vân Phù suýt chút không chịu nỗi, quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Phùng Tuyết không biết nàng bị cái gì, chỉ tranh thủ thời gian bò về phía trước.
Vân Phù cố chịu cơn đau, bắt lấy Phùng Tuyết, giọng nói kia lại truyền đến.
"Ký chủ, sao ngài có thể vì nhân vật phản diện mà hại người! Mau dừng lại. . ."
Ngay sau đó, lại là một trận đau đớn ập tới, so lúc trước còn dữ dội hơn. Vân Phù cảm giác bản thân như sắp bị xé toạc ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phùng Tuyết nhìn Vân Phù, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi. Nàng ta từng bước lui về sau, "Ngươi không thể đối xử với ta như vậy. . ."
Giọng nói của hệ thống và Phùng Tuyết xen lẫn vào nhau vang lên bên tai Vân Phù, còn cả cơn đau nàng sắp không chịu đựng nổi, mọi thứ dường như đều khiến Vân Phù sụp đổ. Thậm chí ngay cả sức nhấc tay nàng cũng không có.
Vân Phù quỳ trên mặt đất, chậm rãi góp nhặt sức lực. Nàng mặc kệ những âm thanh kia, thầm đếm trong lòng. Ba, hai, một. . .
Vân Phù dùng toàn bộ sức lực nện cục đá trên cổ tay xuống đất. Trong chốc lát, đau đớn trong thân thể giảm bớt rất nhiều, nhưng đau đớn ở cổ lại cũng nhanh chóng ập đến. Vân Phù đau phát khóc, nhưng nàng vẫn đứng lên, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.
Nàng quát lớn với Phùng Tuyết, cũng là với hệ thống:
"Vì sao ta lại không thể làm như vậy! Lăng Ca là muội muội ta! Ai tổn thương muội muội, ta sẽ giết kẻ đấy!"
Sau đó nàng túm chặt lấy Phùng Tuyết, ép nàng ta mở miệng ra, rồi dùng một tay đổ thuốc kia vào miệng Phùng Tuyết, buộc nàng ta nuốt vào.
"Triệu Vân Phù! A. . ."
Phùng Tuyết cắn thật mạnh vào tay Vân Phù. Vân Phù nhịn đau, chỉ một lòng muốn đổ thuốc.
Nhìn bộ dạng giãy giụa của nàng ta, Vân Phù nở nụ cười, nước mắt còn chưa khô hết, "Bây giờ biết sợ rồi? Không phải ngươi muốn bỏ thuốc muội muội ta ư? Sao ngươi lại không dám tự mình uống?"
Chu Lê đẩy cửa ra thì thấy bộ dạng thế này của Vân Phù, trong lòng run lên.
"Mau ngăn nàng lại!"
Thị vệ Đông cung võ công cao cường, hai người bị tách ra nhanh chóng. Lúc này Phùng Tuyết đã bị dọa đến khóc lớn.
Thị vệ đè Vân Phù lại. Mắt nàng ngập nước, liều mạng giãy giụa: "Các người dựa vào đâu mà thả nàng ta ra! Muội muội ta suýt bị nàng ta hủy hoại! Dựa vào cái gì mà nàng ta lại không bị gì hết!"
Chu Lê bất chấp nguy hiểm, bước nhanh đến trước mặt Vân Phù, "Nàng ta sẽ bị trừng phạt, luật pháp Đại Tề sẽ trừng phạt nàng ta. cô tuyệt đối không được kích động. . ."
Những lời còn lại Vân Phù không nghe được nữa. Vừa rồi hệ thống hạ đòn sát thủ với nàng, cường độ trừng phạt đạt đến mức cao nhất, nàng có thể chống đỡ đến hiện tại quả thật không dễ dàng gì.
Vân Phù trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Người đâu, mau tới!"
*
Lúc Vân Phù tỉnh lại lần nữa đã là ngày hôm sau. Nàng nằm trên giường, đầu đau như sắp nổ tung,
Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, nàng vô thức kháng cự. Nàng đang ở đâu đây? Trước khi hôn mê hình như nàng đã nhìn thấy Chu Lê, thế nhưng sao Thái tử phi lại ở đây?
Nhất định nàng đã bị ảo giác.
Vén chăn lên, nàng mang giày vào rồi lảo đảo nghiêng ngã định rời đi. Nhưng vừa đẩy cửa, Vân Phù thiếu chút nữa đâm sầm vào người đang đi vào.
"Triệu cô nương, thân thể cô suy yếu, cổ tay bị rách, chân cũng bị thương. Cô vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi trước đi, lát nữa phu nhân của chúng ta sẽ đến thăm cô." Vừa nói nàng này vừa muốn dìu Vân Phù vào.
Vân Phù lắc đầu, "Đa tạ phu nhân của ngươi, nhưng bây giờ ta còn có chuyện khác, xin được cáo từ trước, ngày khác nhất định sẽ đến nhà bái tạ."
Nói xong nàng định tiếp tục đi ra ngoài, nhưng đi chưa được hai bước thì nàng lại bị người ta gọi lại.
"Vân Phù cô nương chờ một chút." Lần này là giọng nói của Chu Lê.
Lúc Vân Phù thấy rõ người trước mặt, trong phút chốc nàng đã hoảng hốt và vô cùng ngạc nhiên.
Thật sự là Thái tử phi, vì sao các nàng tới đây? Đợi đã, đây là Chu Lê, vậy người bên cạnh nàng kia chẳng phải là, đương kim Thái tử.
Vân Phù có chút sợ hãi, lại chỉ có thể giả bộ như không quen biết, "Đa tạ phu nhân, bất quá lát nữa ta còn có việc gấp, xin cáo từ trước, chờ ngày sau nhất định sẽ đến nhà bái phỏng."
"Vân Phù cô nương, cô không cần lo lắng, muội muội của cô bây giờ rất tốt. Về phần người tổn thương muội muội cô, kẻ đó đã bị đưa đến quan phủ, Huyện lệnh sẽ căn cứ theo luật pháp mà xử lý, cô có thể yên tâm. Chỉ là đại phu nói thân thể cô rất suy yếu, cần dưỡng bệnh. Vậy nên cơm nước xong xuôi rồi hẳn đi, ta sẽ sắp xếp xe ngựa đưa cô về "
Thái Tử Phi mở miệng, bên cạnh còn có Thái tử, Vân Phù chỉ có thể gật đầu, "Vậy xin quấy rầy rồi, tạ ơn phu nhân."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Chút chuyện nhỏ này không tính là gì. Vân Phù, cô đi nghỉ trước một lát đi."
Vân Phù được thị nữ dìu đỡ trở vào phòng.
Rất nhanh, một thị nữ khác đẩy cửa ra, bưng một chén thuốc đến, "Cô nương uống thuốc trước đi."
"Làm phiền cô." Sau khi Vân Phù nói cám ơn, nàng cầm lấy cái chén trên tay thị nữ. Đột nhiên nàng phát hiện cổ tay mình bị băng gạc bọc kín mít, mà cái vòng tay nàng làm sao cũng không tháo ra được đã không còn.
Giọng nói Vân Phù trở nên run rẩy. Nàng nhìn về phía người thị nữ kia, "Cô nương, cô. . . Có nhìn thấy thứ đồ trên cổ tay ta không?"
Thị nữ nghĩ nghĩ, "A, ngài là nói đến cái vòng tay kia sao? Đêm qua lúc đưa ngài trở về, phu nhân trông thấy cổ tay của ngài bị thương, bên trên toàn là máu nên đã cởi cái vòng kia ra cho ngài rồi. Bây giờ nó đang ở trên bàn kìa. Nhưng mà cái vòng này của cô nương thật sự khó cởi ra vô cùng, phu nhân chúng ta thử rất lâu cũng không lấy ra được, cuối cùng vẫn là công tử ra tay."
". . ."
Vân Phù im lặng hồi lâu, nàng cảm giác mình đã gặp được vận may lớn .
Điều này có phải đồng nghĩa với việc cái gọi là hệ thống kia đã không thể khống chế nàng nữa không?
"Cô nương, hay là cô ăn chút đường mạch nha nhé?" Thị nữ nhìn nàng ngồi mãi mà không uống thuốc, còn tưởng nàng sợ đắng không muốn uống, bèn đưa dĩa đường tới.
Vân Phù lấy lại tinh thần, lắc đầu. Nàng cầm chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
"Đa tạ."
Thị nữ bèn rời khỏi phòng.
Chu Lê ở một bên khác, không chút nào keo kiệt tặng lời khen cho Vân Phù.
"Ta cảm thấy nàng ấy rất tốt, tuổi còn nhỏ lại trông coi một phần gia nghiệp lớn như vậy, làm được đến mức này đã rất không dễ dàng."
"Chỉ có điều nàng ấy có chút nóng nảy. Đêm qua nếu chúng ta không tới kịp, nàng ấy suýt chút nữa đã gây ra họa lớn."
"Đó là muội muội ruột của nàng ấy. Muội muội bị người ta hại thành cái dạng này, có thể không tức giận sao? Ta nhớ năm A Túc mười hai tuổi, đệ ấy bị đích tôn Thẩm gia bắn trúng ở bãi săn, không phải chàng cũng đánh gãy chân đích tôn Thẩm gia ngay hôm đó luôn sao." Chu Lê phản bác.
"Không biết vì cái gì, vừa trông thấy nàng ấy ta đã có một loại cảm giác thân thiết, tựa như đã quen biết từ trước rồi vậy."
Tề Ngạn không nói gì, nghĩ đến đời trước mà Tề Tuân nói với hắn, chỉ trầm mặc gật đầu. Đời trước nàng ấy là thê tử của A Túc, hai người nhất định biết nhau.
Chu Lê không nghe thấy tiếng trả lời, bèn xoay người đi thăm Vân Phù ở căn phòng cách vách.
"Vân Phù không cần đa lễ, mau nằm xuống, ta tới thăm cô một chút."
Vân Phù cảm khái, Chu Lê vẫn trước sau như một, tính tình rất tốt. Không hổ là Thái tử phi.
Chu Lê nói tất cả những gì có thể nói cho Vân Phù nghe, "Ta tên Chu Lê, nhà ở đế kinh, đặt biệt tới đây để cầu y xin thuốc. . ."
Vân Phù cũng kể tượng trưng chuyện trong nhà mình cho nàng ấy nghe.
"Thai song sinh?" Chu Lê rất kinh ngạc. Nàng vẫn cho là tỷ muội Vân Phù không bằng tuổi nhau.
"Vậy chẳng phải dung mạo của muội muội cô và cô giống nhau như đúc sao?"
Vân Phù lắc đầu, "Đôi mắt của ta giống phụ thân, còn hình dáng khuôn mặt muội muội giống mẫu thân."
Chu Lê nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nhịn được hỏi, "Kỳ thật ta đã biết đến Triệu gia các cô từ lâu. Ta có một vấn đề, nhưng nói ra có chút mạo phạm."
"Cứ hỏi, không sao."
"Hôm qua cô giận dữ như vậy, có thể thấy được tình cảm của cô và muội muội rất tốt. Nhưng ta cũng nghe nói, cô ở nông thôn đã chịu khổ nhiều năm, mà muội muội cô lại được ở trong phủ, trong lòng cô thật sự không có khúc mắc sao?"
"Chuyện năm đó không phải muội ấy làm, sao ta phải có khúc mắc với muội ấy? Đúng là khoảng thời gian ở nông thôn ta đã sống không dễ chịu, nhưng muội muội ta ở trong phủ cũng không phải tốt đẹp như mọi người tưởng tượng. Muội muội ta cũng đã chịu rất nhiều khổ cực, muội ấy nhát gan, lại sợ đau, nhưng vẫn dám đánh cực tính mạng bảo vệ ta. Vậy nên ta cũng phải lấy mạng mình che chở muội ấy. Ta và muội muội ta đều là hy vọng của đối phương."
Chu Lê nửa ngày không nói nên lời. Nàng đột nhiên có thể hiểu được vì sao mà đêm qua Vân Phù lại điên cuồng như vậy.
/46
|