Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi
Chương 8 - Ngạo kiều tiểu băng sơn sư đệ x Liếm cẩu đại sư tỷ 8
/38
|
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Hệ thống, "Nguyên văn dám miêu tả, ngươi dám làm sao?"
Tang Nhị, "..."
Lại không thể nào phản bác được.
Hệ thống, "Đinh! Xin ký chủ trong vòng một tiếng bổ sung đoạn cốt truyện chủ tuyến"
Mấy đoạn cốt truyện sau này, đoạn nào đoạn nấy đọc xong chỉ thấy thẹn, đoạn nào đoạn nấy đều không liêm sỉ. Nếu nàng không hiểu sai, ý của hai đoạn trước hẳn là nguyên chủ nằm trên giường tự vuốt ve mình, cũng tự làm ra một đống vết đỏ trên da.
Tang Nhị yên lặng che mắt, "..."
Khó xử trong chốc lát, Tang Nhị linh quang chợt lóe, như được tiêm máu gà nghĩ, đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, phàm những nơi kịch bản không viết rõ đều là sơ hở có thể lợi dụng. Tác giả lại không quy định nhéo ở đâu, nhéo nhiều ít. Nếu nàng chọn một vài chỗ ẩn nấp, chỉ bản thân có thể nhìn đến xuống tay, không phải xong rồi?
Việc này không nên chậm trễ, Tang Nhị vén quần áo lên, chuẩn bị nhéo xuống bụng...
Hệ thống, "Ký chủ, xin đọc cho kỹ. Nguyên văn viết chính là 'khiến đầy người vết đỏ'. Cho nên hiệu quả trong mắt người đọc cần phải đạt đến yêu cầu này"
Tang Nhị khựng lại, "Hửm?"
Chẳng lẽ là... bên dưới quần áo thế nào cũng được, nhưng những nơi lộ ra ngoài, nhất định phải để người đọc nhìn đến vết đỏ?
Hệ thống, "Chính xác"
Tang Nhị, "...", xem ra một màn không liêm sỉ này là không thể tránh khỏi. Nhưng việc này cũng có nghĩa là những nơi bị quần áo che khuất hoàn toàn có thể lười biếng, chỉ cần nhéo nơi gần cổ, làm được hiệu quả thoạt nhìn có "cả người dấu vết" là được rồi.
Tang Nhị để sát vào gương, quyết tâm, dùng móng tay nhéo da trên cổ. Rất nhanh, trên làn da trắng nõn, nơi xiêm y nửa che nửa lộ liền để lại loang lổ vệt đỏ.
Loại giả tạo dấu vết này, nhìn rất thật, nhưng nếu so với dấu hôn thật sự, tốc độ biến mất sẽ nhanh hơn nhiều, cho nên nàng cần phải tốc chiến tốc thắng.
Sau khi nhéo một lát, thấy hiệu quả đủ rồi, Tang Nhị liền thổi tắt nến, thừa dịp bóng đêm yểm hộ, lắc mình ra khỏi cửa.
Chiêu Dương tông tính luôn cả tông chủ, tổng cộng có năm đại trưởng lão, mỗi người sống trên một ngọn núi. Sau giờ Hợi, trong tông cấm đi lại vào ban đêm, môn sinh không thể tùy ý ra ngoài. Một khi bắt được ai vi phạm lệnh cấm, người đó sẽ bị phạt. Chưa nói đến việc nàng còn từ Thanh Trúc phong lẻn vào Xích Hà phong, nơi chỉ toàn đệ tử nam.
Cũng may, đêm nay vận khí của Tang Nhị không tồi, một đường thuận lợi, căn bản không gặp phải đệ tử tuần tra, rất nhanh nàng đã đến cửa vào Huyền cơ tuyền.
Xưa nay, tiên sơn vốn có nhiều địa phương trân quý. Huyền cơ tuyền là một dòng suối lạnh trên Xích Hà phong, bên suối có rất nhiều cây bông gòn, đài hoa đỏ tươi. Trên mặt nước là màn sương trong suốt, lượn lờ không dứt, nhìn như suối nước nóng. Lặn xuống càng sâu, nhiệt độ của nước càng thêm lạnh thấu xương, hà hơi ra khói.
Người thường ngâm trong chốc lát, thân thể sẽ bị đông lạnh đến tê rần. Mà đối với người tu tiên, đặc biệt là thân thể Thuần dương, Huyền cơ tuyền lại là một thánh địa chữa thương khả ngộ bất khả cầu.
Trên Xích Hà phong, dưới mái hiên treo đèn lưu li, bấc đèn cháy vang lên những tiếng lách tách. Ngoài lối vào Huyền cơ tuyền không một bóng người.
Cũng đúng, có lẽ không ai ngờ đến, vào thời gian cấm đi lại ban đêm sẽ có một cuồng đồ dám xông vào đây, muốn làm chuyện bậy bạ với Tạ Trì Phong. [ châm ngọn nến ]
Trên con đường lát sỏi đi vào Huyền cơ tuyền, hai bên đường đóng đầy hơi nước, kết hợp với ánh đèn chiếu xuống lan rộng khiến khung cảnh một mảng mờ nhạt, ẩm ướt. Cây bông gòn thấp thoáng tỏa ra hương thơm, sau tấm bình phong nửa trong suốt là một chiếc ao được tạo ra không theo bất kì hình dạng gì. Sương khói mông lung, trên những tảng đá lát bên cạnh ao là một ít đài hoa từ trên cây rơi xuống, nhưng trong ao lại không có bất kì ai.
Người đâu rồi?
Tang Nhị lén lút, nhìn trái phải một vòng liền thấy sau bình phong, có một tảng đá sạch sẽ nhô cao hơn những tảng đá khác. Bên trên có đặt một bộ quần áo được gấp chỉnh tề. Y phục trắng như tuyết, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trên có hoa văn hoa diên vĩ, hẳn là quần áo của Tạ Trì Phong.
Mặc kệ, cầm được quần áo lại nói sau.
Tang Nhị rón ra rón rén, khom lưng đi hai bước, suýt chút nữa trượt chân.
Để tránh việc ngoài ý muốn, nàng dứt khoát cởi giày sau đó trốn trong bụi cỏ. Đang định duỗi tay qua cầm lấy quần áo, từ phía Huyền cơ tuyền vang lên tiếng nước "rào rào".
Tang Nhị, "!!!"
Nàng giống một con chồn đêm khuya trộm dưa, chột dạ vì bị bắt tại trận, sợ hãi lại hoảng loạn quay đầu nhìn sang.
Tạ Trì Phong đứng dậy khỏi Huyền cơ tuyền, những giọt nước chảy không dứt trên cơ thể trắng nõn, mà đôi môi lại hồng hào, no đủ. Bờ vai rộng lớn nhưng không quá cơ bắp, các khối cơ cực kì rõ ràng, vòng eo săn chắc tạo thành một đường cong rắn rỏi. Bọt nước dọc theo ngực và bụng, trượt thẳng xuống những khối cơ bắp lồi lõm, lăn vào rốn.
Dưới chút nữa, đều bị che khuất phía sau lớp sương mù.
Nghe thấy trên bờ truyền đến âm thanh lạ, đôi lông mày đã đóng hơi nước của Tạ Trì Phong hơi nhếch, vừa mở mắt lại nhìn thấy một người không thể nào xuất hiện ở đây.
"Là ngươi?!"
Tang Nhị ngồi xổm trong bụi hoa, tay cầm quần áo của hắn. Vì sắp đến giờ ngủ, quần áo của nàng mỏng hơn bình thường một chút, chúng hơi bị thấm nước, trên chân nàng còn không mang giày. Dưới làn váy, những đầu ngón chân phớt hồng vì khẩn trương mà hơi cuộn tròn.
Như thể cũng không ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt nàng không giấu được vẻ kinh ngạc, hai mắt trợn to, từ đó khiến diện mạo vốn dĩ xinh đẹp cao lãnh nhiễm thêm sương mù, toát ra vẻ vũ mị sau khi bị chấn động.
Đột nhiên đối diện với tầm mắt của nàng, không hiểu vì sao, Tạ Trì Phong có chút luống cuống một chút. Nhưng khi thấy quần áo nàng đang cầm trong tay, hắn mới hồi thần, lập tức ngụp người xuống nước, vành tai đỏ lên, kiềm nén sự tức giận, lạnh giọng nói, "Bỏ quần áo xuống, cút đi!"
Hoa bông gòn bị gió đêm thổi qua không ngừng lay động. Một đóa hoa phất phơ bay xuống, nhẹ nhàng dừng trên xương quai xanh của hắn.
"Hoa? Thú vị, ta thừa nhận cái chiêu hoa lá này thành công quyến rũ được ta", Tang Nhị đứng lên, tay vuốt khẽ vuốt đai lưng, chịu đựng cảm giác thẹn, nâng cao giọng nói, "Nam nhân, trò chơi truy bắt ta đã chơi chán rồi, đêm nay, đệ có mà chạy đằng trời."
Tạ Trì Phong phòng bị lại chán ghét lui về sau một bước. Nhưng tiếp đến, hắn liền nhìn thấy Tang Nhị từ đai lưng rút ra... Một cọng thước dây dùng để đo may.
Tạ Trì Phong, "...?"
"Không, không sai, từ ngày đó giật hư hai chiếc cúc trên cổ áo đệ, ta vẫn luôn thấy áy náy. Cho nên, đêm nay ta nhất định phải lấy được kích thước quần áo của đệ để bồi thường một bộ mới!", Tang Nhị có chút nói lắp, hai tay căng thước dây, dùng biểu tình bá đạo che giấu chột dạ, "Ta muốn, liền nhất định phải đo được. Đệ trốn không thoát đâu, hoặc là đưa quần áo cho ta, hoặc là tự mình tới để ta đo!"
Tạ Trì Phong, "..."
Không biết có phải nàng nhìn lầm không, khóe mắt hắn, giống như hơi giật giật.
Nói xong lời thoại nóng bỏng kia, Tang Nhị khẽ thở phào. Vì cốt truyện diễn đến đây nên kết thúc.
Tác giả đương nhiên sẽ không để pháo hôi thành công sơ múi được nam chính. Ở nguyên văn, nguyên chủ nói xong mấy lời tàn nhẫn trên, chuẩn bị dùng vũ lực cưỡng ép, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân của đội đệ tử tuần tra truyền đến từ sau hàng cây. Vì lúc đó là thời gian cấm đi lại ban đêm, đêm khuya nàng lẻn vào đây còn không chiếm được lợi ích gì, nguyên chủ sợ vạn nhất làm lớn chuyện đến chỗ tông chủ, sau này việc canh phòng sẽ nghiêm ngặt hơn. sẽ không có cơ hội tiếp cận Tạ Trì Phong nữa. Chính vì thế, nàng với tâm trạng sợ hãi bị bắt tại trận, cầm quần áo của hắn chạy mất.
Tiếng bước chân hẳn rất nhanh sẽ xuất hiện. Tang Nhị đã chuẩn bị sẵn sàng để "vọt" đi bất kì lúc nào.
Ai ngờ, vào lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra... Từ bụi cỏ truyền đến tiếng sột soạt, một con thú cực nhỏ nhìn như chồn, thình lình từ chỗ tối bay vụt qua. Nó như một tia chớp, nhắm thẳng về phía bàn chân nàng.
"Đệt, thứ gì vậy!"
Bị một phen hù dọa, Tang Nhị nhảy cẩng lên tránh sang bên cạnh nhưng lại dẫm phải một vũng nước tích trên đá. Vì mất thăng bằng, nàng cứ thế ngã thẳng xuống Huyền cơ tuyền, mặt nước lập tức bắn lên một cột nước cao vút.
Nước trong ao trong suốt, tuy không quá sâu nhưng từ trên bờ ấm áp đột ngột ngã xuống nơi lạnh lẽo thế này, cảm giác đột ngột giảm nhiệt độ kia mới là thứ tra tấn người khác nhất.
Bọt khí ùng ục nổi lên, Tang Nhị hai tay quơ quào, trong lúc hỗn loạn bắt được một thứ gì đó làm điểm tựa. Nàng ngoi lên mặt nước, thở dốc vài lần, khớp hàm đánh lập cập, "Nước ở đây sao lại... sao lại lạnh như vậy!"
Lúc nhìn kỹ lại, thứ nàng nắm lấy để giữ thăng bằng lại là cánh tay của Tạ Trì Phong.
Ban nãy một người trên bờ một người dưới nước, hiện tại khoảng cách đã rút lại thành chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm đến được.
Tạ Trì Phong mím chặt môi, như thể phải chịu một nỗi sỉ nhục cực lớn, hắn rút tay về, cũng lui về sau vài bước.
Quần áo của Tang Nhị ướt sũng, dán sát vào khuôn ngực không ngừng lên xuống phập phồng. Đuôi mắt, gò má, đóng đầy bọt nước, như một ánh trăng đã được gột rửa.
Bởi vì khoảng cách bị kéo gần, Tạ Trì Phong rất nhanh đã phát hiện những vệt đỏ kì quái trên cổ nàng.
Tuy chưa trải sự đời, nhưng hắn lại không phải đứa trẻ vô tri, hắn biết những dấu vết kia có nghĩa gì.
Tang Nhị lần đầu tiên gặp mặt đã muốn song tu với hắn. Chỉ với điều đó thôi hắn đã nhìn ra, trong phương diện kia, nàng không phải là dạng người ngại ngùng, e thẹn.
Nhưng không ngờ, chỉ mới về tông được nửa ngày, người này đã không chịu nổi cô đơn mà...
Tạ Trì Phong trong lòng càng thêm chán ghét, như thể tránh rắn rết mà lui về sau thêm một bước.
Bên kia, Tang Nhị vốn không biết mình bị những dấu vết kia bôi xấu một phen, nàng đang không ngừng hít hà, xoa hai cánh tay, trong lòng không ngừng mắng mấy chục câu thô tục. Nàng biết nước ao lạnh, nhưng không ngờ lại lạnh quá đáng như vậy, nếu tiếp tục đứng thế này, bàn chân nàng chắc phải đóng băng mất.
Tạ Trì Phong thế nhưng có thể ngồi trong phao lâu như vậy, đây là thể chất gì vậy?
Họa vô đơn chí chính là, lúc này, tình tiết trong cốt truyện lại bắt đầu.
Bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân dồn dập. Một giọng nói trẻ tuổi mang theo vẻ hoảng loạn vang lên, "Tạ sư huynh, huynh có ở bên trong không? Thật ngại quá, ban nãy khi đi tuần tra, con linh sủng của một đệ tử không được cột kĩ nên chạy vào trong. Con thú nhỏ kia cực kì quậy phá, hiếu động, bọn đệ lập tức vào mang nó đi ạ"
Vừa dứt lời, vài bóng người đã đến sau cây bông gòn, khoảng cách giữa bọn họ đã không phải là bức tường kín kẽ nữa. Nếu lên tiếng ngăn cản, khiến đám đông nhìn sang, ngược lại sẽ khiến họ càng nhanh phát hiện ra Tang Nhị.
Làm sao bây giờ?
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Tạ Trì Phong hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Trong Tu Tiên giới hiện tại, tuy tư duy mọi người khá thoáng, nhưng trai đơn gái chiếc cùng ngâm trong một chiếc ao, vẫn là chuyện không thể giải thích được.
Lỡ như bị người khác nhìn thấy, quan hệ giữa hắn và Tang Nhị, đừng hòng có được hai từ sạch sẽ.
Tang Nhị vốn trăm phương nghìn kế muốn có được hắn, nếu một màn này bị người khác nhìn thấy liền vừa hay xác nhận sự "ái muội" giữa bọn họ, nàng có lẽ sẽ vì vậy mà vui mừng khôn xiết. Trong nháy mắt, Tạ Trì Phong đã dự đoán nàng có lẽ sẽ la lên, còn chuẩn bị đánh ngất nàng. Vừa ngẩng đầu, Tang Nhị đã đứng dậy, khẩn trương nhìn hắn nói, "Ta không kịp bò lên bờ nên trước sẽ tránh dưới nước, đệ nhớ che ta lại nha!"
Nói xong, không đợi Tạ Trì Phong đồng ý, Tang Nhị liền bóp mũi, ngụp người ngồi xuống đáy ao.
Rất nhanh, mấy đệ tử kia đã bước đến sau bình phong.
Cách một màn sương mù, các thiếu niên nhìn không rõ thân thể người đứng trong ao, chỉ có thể nhìn thấy cổ Tạ Trì Phong.
Con chồn trắng kia đang ngồi trên một tảng đá bên ao. Chủ nhân nó vội vàng chạy đến, nhét con linh sủng không nghe lời kia lại vào tay áo. Thiếu niên dẫn đầu đội tuần tra quan tâm hỏi, "Tạ sư huynh, nó không cào huynh bị thương chứ?"
"Không có", Tạ Trì Phong khẽ liếc nhìn thiếu nữ bóp mũi ngồi dưới đáy ao, ngữ khí vẫn cực kì bình tĩnh, "Các ngươi ra ngoài đi"
Mọi người biết hắn thích yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy, lập tức đồng ý, trật tự đi ra ngoài.
Đợi đến khi xung quanh yên tĩnh lại, Tang Nhị gian nan nhịn thở nửa ngày mới đứng dậy, vừa lau mặt vừa hổn hển nói, "Ao này thật muốn lấy mạng người mà, chưa kịp nghẹn chết đã chết vì lạnh trước"
Nàng thổi khí vào lòng bàn tay, cứng còng đi đến cạnh bờ ao, chống tay lên các tảng đá cạnh bờ, nàng kéo theo quần áo sũng nước nặng trịch, gian nan bò lên. Quần áo dán sát trên lưng nàng, nơi xương bả vai mảnh mai, duyên dáng mơ hồ lộ ra một mảng tím đến đỏ bầm.
Phía sau, Tạ Trì Phong đã lên bờ từ một nơi khác, nhanh chóng phủ thêm lớp quần áo dự phòng. Sau khi cột đai lưng xong, quay đầu lại, hắn lơ đãng nhìn thoáng qua phần lưng Tang Nhị, hai mày hơi nhíu, "Vì sao bị như vậy?"
Tang Nhị không rõ hỏi lại, "Cái gì?"
"Sau lưng của ngươi", cách một lớp quần áo còn thấy rõ như vậy, đủ biết vết thương nghiêm trọng thế nào. Tạ Trì Phong rất nhanh lại nghĩ đến chuyện trong núi Đại Vũ, "Là vì lúc ở Giang Lăng, đâm vào cây sao?"
Hắn không ngờ Tang Nhị sẽ bị thương nặng đến vậy.
Trước kia, cho dù chỉ là việc nhỏ tí ti, chỉ cần có lợi xúc tiến quan hệ, nàng đều sẽ nhào đến tìm hắn. Lần này, toàn bộ hành trình thế nhưng không nói một câu, quá khác thường.
Tạ Trì Phong yên lặng nhìn nàng, "Vì sao không nói với ta?"
Một vài chi tiết nhỏ trên chặng đường về, vào lúc này lại hiện ra trước mắt... Hai ngày đó, sắc mặt nàng dường như luôn tái nhợt, có một hai lần, ngự kiếm còn không đuổi kịp đoàn đội, nhất định là vì thân thể khó chịu. Nếu lúc ấy hắn hỏi thăm một câu mà không phải vờ như không thấy, có lẽ sẽ...
Tâm trạng Tạ Trì Phong cực kì phức tạp.
Aiz, đâm vào cây thật sự là nguyên nhân chính, nhưng xét đến cùng, vết thương nghiêm trọng như vậy lại là vì độ hảo cảm của đại ca ngươi thấp hơn không, cộng thêm vô duyên vô cớ ăn một chưởng của Đan Hoằng Thâm nữa... Tang Nhị trong lòng nước mắt lưng tròng oán trách nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ thể diện, xua tay nói, "Không sao, chỉ là nhìn dọa người thôi, mấy ngày nữa là khỏi ngay ấy mà"
Tang Nhị ngồi xuống, tìm được giày trong đống cỏ, đang lúc vùi đầu mang giày, lại nghe thấy âm thanh do dự của Tạ Trì Phong từ phía sau vang lên, "Ngươi đêm nay, thật sự... đến chỉ để hỏi kích cỡ quần áo của ta sao?"
"Đúng vậy", Tang Nhị không quay đầu đáp.
Tạ Trì Phong mím môi, xụ mặt hỏi, "Vậy vì sao không trực tiếp hỏi ta?"
Còn luôn nói những lời kỳ lạ khiến người khác phải hiểu lầm nữa.
"Bởi vì ta muốn cho đệ một bất ngờ. Nhưng mà hiện tại hết bất ngờ rồi, lần sau lại bàn tiếp đi", Tang Nhị thuận miệng nói, vắt khô cánh tay áo sũng nước.
Lúc này, từ bên cạnh, một chiếc áo ngoài khô ráo được đưa qua.
Tạ Trì Phong nghiêng đầu, cầm áo đưa cho nàng, thanh âm rất nhỏ, "Mặc đi"
Tang Nhị, "?"
Đêm nay nàng xông vào đây, làm ra nhiều chuyện mất mặt như vậy, Tạ Trì Phong không những không giảm độ hảo cảm còn đưa quần áo cho nàng. Tang Nhị thụ sủng nhược kinh, dùng cả hai tay nhận lấy, "Cảm ơn"
Nơi chỗ tay áo lộ ra, nàng ngoài ý muốn nhìn thấy cánh tay của Tạ Trì Phong, nơi ngày thường luôn bị che khuất, ngang dọc rất nhiều những vết sẹo cũ. Rìa vết sẹo gồ ghề, nhìn cực kì ghê rợn, trên làn da trắng như bạch ngọc cực kì chói mắt.
Thật kỳ quái, trong nguyên văn hình như không nhắc đến chuyện trên tay Tạ Trì Phong có nhiều vết sẹo như vậy nha.
Tang Nhị chỉ vào cánh tay hắn hỏi, "Trì Phong, vì sao đệ lại có những vết sẹo kia? Là ai khiến đệ bị thương?"
Tạ Trì Phong lúc này mới phát hiện nàng đang nhìn vào đâu, hắn nhanh chóng rút tay lại, ngữ khí lại lạnh nhạt như cũ, "Không liên quan đến ngươi. Ngươi mau đi đi"
Tang Nhị tuy tò mò nhưng hắn không chịu nói, nàng cũng không dám miễn cưỡng, sau khi vội vã mặc áo khoác của hắn xong liền nói, "Sau này ta sẽ trả lại chiếc áo này cho đệ, ta đi trước!"
Tang Nhị đi rồi, Huyền cơ tuyền lại trở về sự yên tĩnh vốn có.
Hoa bông gòn bên ngoài rào rạt rơi xuống, Tạ Trì Phong đứng bên cạnh ao, lông mi khẽ run, sợi tóc đọng nước, hắn nhìn thoáng qua những vết sẹo trên cánh tay, bất tri bất giác như quay về buổi sáng đầy u tối trong trí nhớ kia.
...
Đó là chuyện xảy ra cách đây bao nhiêu năm nhỉ?
Trên con sông rộng lớn, sóng gió lay động. Trong khoang thuyền chật hẹp lại tối tăm, hắn, khi đó vẫn còn là đứa trẻ, mơ màng sắp tỉnh, tràn ngập khoang mũi chính là mùi vị nước sông tanh nồng, đầy buồn nôn. Đôi tay hắn bị trói ngược ra sau, cả người nằm dưới boong thuyền ướt đẫm.
Đó là khoảng thời gian trước bình minh, mặt trời vẫn chưa ló dạng hẳn. Những đám mây đen khổng lồ, từng tảng từng tảng che khuất cả bầu trời như thể muốn ào ào rơi xuống, đè dẹp chiếc thuyền nhỏ nơi giữa sông.
Một thiếu niên đứng ngoài khoang thuyền, cậu thưởng thức chiếc quạt trong tay, chân trái đứng thẳng, đùi phải cong lên, vô cùng ác ý dùng giày giẫm lên ngực hắn, sức lực không nhẹ cũng không nặng mà ép lên từng mạch máu đang nổi trên chiếc cổ mềm mại của hắn.
Hệt như kẻ chiến thắng đang diễu võ dương oai và trêu đùa, tra tấn đối thủ đã thua cuộc, cậu ung dung thưởng thức vẻ mặt thống khổ vì hít thở không thông của hắn.
"Sao nào, có phải ngươi đang thấy khó hiểu, rõ ràng đang nằm ngủ trên giường, nhưng vừa mở mắt ra lại xuất hiện ở đây?"
Vì ngược sáng nên hắn không nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt phía trên của thiếu niên, chỉ nhìn thấy khóe môi đang nhếch cao cùng hai chiếc răng nanh của cậu, "Cũng không còn cách nào khác, ai bảo ngươi chướng mắt như vậy chứ. Tuy chúng ta đều là 'cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga', nhưng chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau. Giữa ngươi và ta, nàng rõ ràng thích ta, coi trọng ta hơn, nếu không nàng cũng không vì chuyện ta khó chịu mà bảo ta tiễn phắt ngươi đi"
Chân giẫm trên xương ngực hắn càng thêm dùng sức. Vì sự chênh lệch của tuổi tác cùng hình thể, chưa kể hắn còn đang bị bệnh, cực kì suy yếu, Tạ Trì Phong không còn sức lực chống đỡ, hơi hấp dần dồn dập hơn, gần như không thể thở. Dù cả gương mặt đều chuyển sang màu xanh mét, nhưng hắn vẫn quật cường trừng lớn mắt nhìn người trước mặt.
Khi chút không khí cuối cùng sắp cạn kiệt, bàn chân đang nắm giữ sinh mệnh của hắn đột nhiên dời đi.
Bên ngoài khoang thuyền, tên lái thuyền với làn da ngăm đen, thân thể chắc nịch, trên lông mày còn có một nốt ruồi đen to tướng, bước lên thuyền. Ông ta cầm gậy trúc, nịnh nọt nói, "Bùi công tử, có thể xuất phát rồi ạ"
"Ừm, vứt hắn đi càng xa càng tốt", thiếu niên họ Bùi kia lui về sau một bước. Cậu mò mẫm trước ngực áo, sau đó ném một thứ lên người đứa trẻ đang nằm thoi thóp trong khoang thuyền. Đó là một túi tiền hình tiểu lão hổ bị kéo cắt đến nát bươm. Cuối cùng, cậu cười khanh khách cúi đầu, nói với hắn câu uy hiếp cuối cùng, "Nếu ta phát hiện ngươi dám trở về, ta sẽ băm nát ngươi ra sau đó đem cho chó của nàng ăn. Cút đi!"
...
Chuyện sau đó, hắn cũng không nhớ rõ lắm.
Tạ Trì Phong chỉ nhớ, lần đầu tiên trong đời mình ra tay giết người, chính là trên con thuyền nhỏ kia.
Vết sẹo trên cánh tay cũng là vào lúc đó để lại.
Trong buổi đêm bình yên như thế này, một hồi ức âm u bị chôn giấu sâu trong nội tâm đột nhiên bị vén lên một góc nhỏ. Tạ Trì Phong nhắm mắt, che lại sự tăm tối ẩn sâu bên trong, chậm rãi kéo tay áo xuống.
...
Bên kia, Tang Nhị mặc áo khoác của Tạ Trì Phong, thậm thụt chạy về Thanh Trúc phong.
Hệ thống, "Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành cốt truyện chủ tuyến, giá trị pháo hôi: 30, tổng giá trị hiện tại: 4770"
Tang Nhị muốn nói lại thôi.
Hệ thống, "Sao vậy, tiến độ tăng, ngươi không vui sao?"
Tang Nhị, "Không phải, chỉ là muốn thương lượng một chút, mi có thể bảo tác giả đọc ít mấy quyển truyện viết đời đầu thôi, đừng viết mấy câu thoại nghe ra thẹn muốn chết được không? Nếu lộ tuyến nam chính tiếp theo ta cũng có cùng nhân thiết như vậy, mỗi ngày đều phải lải nhải mấy lời thoại không chút liêm sỉ như này, thà làm một người câm còn sướng hơn"
Hệ thống, "Căn cứ theo nguyên tắc tôn trọng nguyên tác, lời thoại sẽ không được sửa chữa. Chẳng qua nếu ngươi có ước muốn làm người câm, chúng ta sẽ suy xét thêm"
Tang Nhị, "Không! Ta chỉ là đưa ra ví dụ, không phải thật sự muốn làm người câm!"
Hệ thống, "Ngươi cứ chờ là được"
Tang Nhị, "..."
Cũng may, trên đường trở về bình yên vô sự, cũng không đụng phải bất kì ai. Chớp mắt, động phủ của nàng đã ở ngay phía trước.
Tang Nhị bước chân nhanh hơn. Bỗng nhiên, trên con đường đen kịt, một bóng người nhảy ra.
Thế nhưng là Đan Hoằng Thâm.
Quần áo gã thấm ướt sương đêm, tựa hồ đã ở đứng đây đợi hồi lâu, giọng có chút bất mãn hỏi, "Đã trễ thế này, ngươi còn đi đâu?"
Tang Nhị lập tức tránh xa gã một chút, nàng cảnh giác nhìn gã hỏi, "Chuyện gì?"
"Hừ, để tránh ngươi ngày mai cáo trạng với sư phụ, nói ta đả thương ngươi, ta đến đưa...", Đan Hoằng Thâm ngạo mạn lấy ra một bình thuốc. Khi gã đến gần hơn hai bước, ánh mắt lướt qua chiếc áo trên người nàng, yết hầu gã thoáng chốc như bị một bàn tay bóp chặt.
Nhìn thiếu nữ cả người ướt sũng trước mặt, chiếc áo khoác to rộng rõ ràng không thuộc về nàng cùng cả những vết đỏ trên cổ, sắc mặt của gã dần dần khó coi.
12/5/2022
????Tác giả có lời muốn nói????
【 não động tiểu kịch trường 】
Tang Nhị: Nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.JPG
Vị Bùi nam tử không muốn lộ ra họ tên đầy đủ, "Các ngươi cho rằng ta không lộ diện nhưng thật ra, ta đã nằm trên bìa truyện rồi"
????Góc tám nhảm????
Bỏ bê lâu quá, giờ phải tập trung vào mấy chuyện đã đào hố, hihi
Có lẽ truyện này Tây cũng chỉ dịch 2 vị diện của 2 nam chính mà Tây thấy là xuất sắc nhất, chính là anh này và anh họ Bùi xuất hiện bên trên:3 Mong mọi người ủng hộ thêm
Hệ thống, "Nguyên văn dám miêu tả, ngươi dám làm sao?"
Tang Nhị, "..."
Lại không thể nào phản bác được.
Hệ thống, "Đinh! Xin ký chủ trong vòng một tiếng bổ sung đoạn cốt truyện chủ tuyến"
Mấy đoạn cốt truyện sau này, đoạn nào đoạn nấy đọc xong chỉ thấy thẹn, đoạn nào đoạn nấy đều không liêm sỉ. Nếu nàng không hiểu sai, ý của hai đoạn trước hẳn là nguyên chủ nằm trên giường tự vuốt ve mình, cũng tự làm ra một đống vết đỏ trên da.
Tang Nhị yên lặng che mắt, "..."
Khó xử trong chốc lát, Tang Nhị linh quang chợt lóe, như được tiêm máu gà nghĩ, đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, phàm những nơi kịch bản không viết rõ đều là sơ hở có thể lợi dụng. Tác giả lại không quy định nhéo ở đâu, nhéo nhiều ít. Nếu nàng chọn một vài chỗ ẩn nấp, chỉ bản thân có thể nhìn đến xuống tay, không phải xong rồi?
Việc này không nên chậm trễ, Tang Nhị vén quần áo lên, chuẩn bị nhéo xuống bụng...
Hệ thống, "Ký chủ, xin đọc cho kỹ. Nguyên văn viết chính là 'khiến đầy người vết đỏ'. Cho nên hiệu quả trong mắt người đọc cần phải đạt đến yêu cầu này"
Tang Nhị khựng lại, "Hửm?"
Chẳng lẽ là... bên dưới quần áo thế nào cũng được, nhưng những nơi lộ ra ngoài, nhất định phải để người đọc nhìn đến vết đỏ?
Hệ thống, "Chính xác"
Tang Nhị, "...", xem ra một màn không liêm sỉ này là không thể tránh khỏi. Nhưng việc này cũng có nghĩa là những nơi bị quần áo che khuất hoàn toàn có thể lười biếng, chỉ cần nhéo nơi gần cổ, làm được hiệu quả thoạt nhìn có "cả người dấu vết" là được rồi.
Tang Nhị để sát vào gương, quyết tâm, dùng móng tay nhéo da trên cổ. Rất nhanh, trên làn da trắng nõn, nơi xiêm y nửa che nửa lộ liền để lại loang lổ vệt đỏ.
Loại giả tạo dấu vết này, nhìn rất thật, nhưng nếu so với dấu hôn thật sự, tốc độ biến mất sẽ nhanh hơn nhiều, cho nên nàng cần phải tốc chiến tốc thắng.
Sau khi nhéo một lát, thấy hiệu quả đủ rồi, Tang Nhị liền thổi tắt nến, thừa dịp bóng đêm yểm hộ, lắc mình ra khỏi cửa.
Chiêu Dương tông tính luôn cả tông chủ, tổng cộng có năm đại trưởng lão, mỗi người sống trên một ngọn núi. Sau giờ Hợi, trong tông cấm đi lại vào ban đêm, môn sinh không thể tùy ý ra ngoài. Một khi bắt được ai vi phạm lệnh cấm, người đó sẽ bị phạt. Chưa nói đến việc nàng còn từ Thanh Trúc phong lẻn vào Xích Hà phong, nơi chỉ toàn đệ tử nam.
Cũng may, đêm nay vận khí của Tang Nhị không tồi, một đường thuận lợi, căn bản không gặp phải đệ tử tuần tra, rất nhanh nàng đã đến cửa vào Huyền cơ tuyền.
Xưa nay, tiên sơn vốn có nhiều địa phương trân quý. Huyền cơ tuyền là một dòng suối lạnh trên Xích Hà phong, bên suối có rất nhiều cây bông gòn, đài hoa đỏ tươi. Trên mặt nước là màn sương trong suốt, lượn lờ không dứt, nhìn như suối nước nóng. Lặn xuống càng sâu, nhiệt độ của nước càng thêm lạnh thấu xương, hà hơi ra khói.
Người thường ngâm trong chốc lát, thân thể sẽ bị đông lạnh đến tê rần. Mà đối với người tu tiên, đặc biệt là thân thể Thuần dương, Huyền cơ tuyền lại là một thánh địa chữa thương khả ngộ bất khả cầu.
Trên Xích Hà phong, dưới mái hiên treo đèn lưu li, bấc đèn cháy vang lên những tiếng lách tách. Ngoài lối vào Huyền cơ tuyền không một bóng người.
Cũng đúng, có lẽ không ai ngờ đến, vào thời gian cấm đi lại ban đêm sẽ có một cuồng đồ dám xông vào đây, muốn làm chuyện bậy bạ với Tạ Trì Phong. [ châm ngọn nến ]
Trên con đường lát sỏi đi vào Huyền cơ tuyền, hai bên đường đóng đầy hơi nước, kết hợp với ánh đèn chiếu xuống lan rộng khiến khung cảnh một mảng mờ nhạt, ẩm ướt. Cây bông gòn thấp thoáng tỏa ra hương thơm, sau tấm bình phong nửa trong suốt là một chiếc ao được tạo ra không theo bất kì hình dạng gì. Sương khói mông lung, trên những tảng đá lát bên cạnh ao là một ít đài hoa từ trên cây rơi xuống, nhưng trong ao lại không có bất kì ai.
Người đâu rồi?
Tang Nhị lén lút, nhìn trái phải một vòng liền thấy sau bình phong, có một tảng đá sạch sẽ nhô cao hơn những tảng đá khác. Bên trên có đặt một bộ quần áo được gấp chỉnh tề. Y phục trắng như tuyết, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trên có hoa văn hoa diên vĩ, hẳn là quần áo của Tạ Trì Phong.
Mặc kệ, cầm được quần áo lại nói sau.
Tang Nhị rón ra rón rén, khom lưng đi hai bước, suýt chút nữa trượt chân.
Để tránh việc ngoài ý muốn, nàng dứt khoát cởi giày sau đó trốn trong bụi cỏ. Đang định duỗi tay qua cầm lấy quần áo, từ phía Huyền cơ tuyền vang lên tiếng nước "rào rào".
Tang Nhị, "!!!"
Nàng giống một con chồn đêm khuya trộm dưa, chột dạ vì bị bắt tại trận, sợ hãi lại hoảng loạn quay đầu nhìn sang.
Tạ Trì Phong đứng dậy khỏi Huyền cơ tuyền, những giọt nước chảy không dứt trên cơ thể trắng nõn, mà đôi môi lại hồng hào, no đủ. Bờ vai rộng lớn nhưng không quá cơ bắp, các khối cơ cực kì rõ ràng, vòng eo săn chắc tạo thành một đường cong rắn rỏi. Bọt nước dọc theo ngực và bụng, trượt thẳng xuống những khối cơ bắp lồi lõm, lăn vào rốn.
Dưới chút nữa, đều bị che khuất phía sau lớp sương mù.
Nghe thấy trên bờ truyền đến âm thanh lạ, đôi lông mày đã đóng hơi nước của Tạ Trì Phong hơi nhếch, vừa mở mắt lại nhìn thấy một người không thể nào xuất hiện ở đây.
"Là ngươi?!"
Tang Nhị ngồi xổm trong bụi hoa, tay cầm quần áo của hắn. Vì sắp đến giờ ngủ, quần áo của nàng mỏng hơn bình thường một chút, chúng hơi bị thấm nước, trên chân nàng còn không mang giày. Dưới làn váy, những đầu ngón chân phớt hồng vì khẩn trương mà hơi cuộn tròn.
Như thể cũng không ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt nàng không giấu được vẻ kinh ngạc, hai mắt trợn to, từ đó khiến diện mạo vốn dĩ xinh đẹp cao lãnh nhiễm thêm sương mù, toát ra vẻ vũ mị sau khi bị chấn động.
Đột nhiên đối diện với tầm mắt của nàng, không hiểu vì sao, Tạ Trì Phong có chút luống cuống một chút. Nhưng khi thấy quần áo nàng đang cầm trong tay, hắn mới hồi thần, lập tức ngụp người xuống nước, vành tai đỏ lên, kiềm nén sự tức giận, lạnh giọng nói, "Bỏ quần áo xuống, cút đi!"
Hoa bông gòn bị gió đêm thổi qua không ngừng lay động. Một đóa hoa phất phơ bay xuống, nhẹ nhàng dừng trên xương quai xanh của hắn.
"Hoa? Thú vị, ta thừa nhận cái chiêu hoa lá này thành công quyến rũ được ta", Tang Nhị đứng lên, tay vuốt khẽ vuốt đai lưng, chịu đựng cảm giác thẹn, nâng cao giọng nói, "Nam nhân, trò chơi truy bắt ta đã chơi chán rồi, đêm nay, đệ có mà chạy đằng trời."
Tạ Trì Phong phòng bị lại chán ghét lui về sau một bước. Nhưng tiếp đến, hắn liền nhìn thấy Tang Nhị từ đai lưng rút ra... Một cọng thước dây dùng để đo may.
Tạ Trì Phong, "...?"
"Không, không sai, từ ngày đó giật hư hai chiếc cúc trên cổ áo đệ, ta vẫn luôn thấy áy náy. Cho nên, đêm nay ta nhất định phải lấy được kích thước quần áo của đệ để bồi thường một bộ mới!", Tang Nhị có chút nói lắp, hai tay căng thước dây, dùng biểu tình bá đạo che giấu chột dạ, "Ta muốn, liền nhất định phải đo được. Đệ trốn không thoát đâu, hoặc là đưa quần áo cho ta, hoặc là tự mình tới để ta đo!"
Tạ Trì Phong, "..."
Không biết có phải nàng nhìn lầm không, khóe mắt hắn, giống như hơi giật giật.
Nói xong lời thoại nóng bỏng kia, Tang Nhị khẽ thở phào. Vì cốt truyện diễn đến đây nên kết thúc.
Tác giả đương nhiên sẽ không để pháo hôi thành công sơ múi được nam chính. Ở nguyên văn, nguyên chủ nói xong mấy lời tàn nhẫn trên, chuẩn bị dùng vũ lực cưỡng ép, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân của đội đệ tử tuần tra truyền đến từ sau hàng cây. Vì lúc đó là thời gian cấm đi lại ban đêm, đêm khuya nàng lẻn vào đây còn không chiếm được lợi ích gì, nguyên chủ sợ vạn nhất làm lớn chuyện đến chỗ tông chủ, sau này việc canh phòng sẽ nghiêm ngặt hơn. sẽ không có cơ hội tiếp cận Tạ Trì Phong nữa. Chính vì thế, nàng với tâm trạng sợ hãi bị bắt tại trận, cầm quần áo của hắn chạy mất.
Tiếng bước chân hẳn rất nhanh sẽ xuất hiện. Tang Nhị đã chuẩn bị sẵn sàng để "vọt" đi bất kì lúc nào.
Ai ngờ, vào lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra... Từ bụi cỏ truyền đến tiếng sột soạt, một con thú cực nhỏ nhìn như chồn, thình lình từ chỗ tối bay vụt qua. Nó như một tia chớp, nhắm thẳng về phía bàn chân nàng.
"Đệt, thứ gì vậy!"
Bị một phen hù dọa, Tang Nhị nhảy cẩng lên tránh sang bên cạnh nhưng lại dẫm phải một vũng nước tích trên đá. Vì mất thăng bằng, nàng cứ thế ngã thẳng xuống Huyền cơ tuyền, mặt nước lập tức bắn lên một cột nước cao vút.
Nước trong ao trong suốt, tuy không quá sâu nhưng từ trên bờ ấm áp đột ngột ngã xuống nơi lạnh lẽo thế này, cảm giác đột ngột giảm nhiệt độ kia mới là thứ tra tấn người khác nhất.
Bọt khí ùng ục nổi lên, Tang Nhị hai tay quơ quào, trong lúc hỗn loạn bắt được một thứ gì đó làm điểm tựa. Nàng ngoi lên mặt nước, thở dốc vài lần, khớp hàm đánh lập cập, "Nước ở đây sao lại... sao lại lạnh như vậy!"
Lúc nhìn kỹ lại, thứ nàng nắm lấy để giữ thăng bằng lại là cánh tay của Tạ Trì Phong.
Ban nãy một người trên bờ một người dưới nước, hiện tại khoảng cách đã rút lại thành chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm đến được.
Tạ Trì Phong mím chặt môi, như thể phải chịu một nỗi sỉ nhục cực lớn, hắn rút tay về, cũng lui về sau vài bước.
Quần áo của Tang Nhị ướt sũng, dán sát vào khuôn ngực không ngừng lên xuống phập phồng. Đuôi mắt, gò má, đóng đầy bọt nước, như một ánh trăng đã được gột rửa.
Bởi vì khoảng cách bị kéo gần, Tạ Trì Phong rất nhanh đã phát hiện những vệt đỏ kì quái trên cổ nàng.
Tuy chưa trải sự đời, nhưng hắn lại không phải đứa trẻ vô tri, hắn biết những dấu vết kia có nghĩa gì.
Tang Nhị lần đầu tiên gặp mặt đã muốn song tu với hắn. Chỉ với điều đó thôi hắn đã nhìn ra, trong phương diện kia, nàng không phải là dạng người ngại ngùng, e thẹn.
Nhưng không ngờ, chỉ mới về tông được nửa ngày, người này đã không chịu nổi cô đơn mà...
Tạ Trì Phong trong lòng càng thêm chán ghét, như thể tránh rắn rết mà lui về sau thêm một bước.
Bên kia, Tang Nhị vốn không biết mình bị những dấu vết kia bôi xấu một phen, nàng đang không ngừng hít hà, xoa hai cánh tay, trong lòng không ngừng mắng mấy chục câu thô tục. Nàng biết nước ao lạnh, nhưng không ngờ lại lạnh quá đáng như vậy, nếu tiếp tục đứng thế này, bàn chân nàng chắc phải đóng băng mất.
Tạ Trì Phong thế nhưng có thể ngồi trong phao lâu như vậy, đây là thể chất gì vậy?
Họa vô đơn chí chính là, lúc này, tình tiết trong cốt truyện lại bắt đầu.
Bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân dồn dập. Một giọng nói trẻ tuổi mang theo vẻ hoảng loạn vang lên, "Tạ sư huynh, huynh có ở bên trong không? Thật ngại quá, ban nãy khi đi tuần tra, con linh sủng của một đệ tử không được cột kĩ nên chạy vào trong. Con thú nhỏ kia cực kì quậy phá, hiếu động, bọn đệ lập tức vào mang nó đi ạ"
Vừa dứt lời, vài bóng người đã đến sau cây bông gòn, khoảng cách giữa bọn họ đã không phải là bức tường kín kẽ nữa. Nếu lên tiếng ngăn cản, khiến đám đông nhìn sang, ngược lại sẽ khiến họ càng nhanh phát hiện ra Tang Nhị.
Làm sao bây giờ?
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Tạ Trì Phong hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Trong Tu Tiên giới hiện tại, tuy tư duy mọi người khá thoáng, nhưng trai đơn gái chiếc cùng ngâm trong một chiếc ao, vẫn là chuyện không thể giải thích được.
Lỡ như bị người khác nhìn thấy, quan hệ giữa hắn và Tang Nhị, đừng hòng có được hai từ sạch sẽ.
Tang Nhị vốn trăm phương nghìn kế muốn có được hắn, nếu một màn này bị người khác nhìn thấy liền vừa hay xác nhận sự "ái muội" giữa bọn họ, nàng có lẽ sẽ vì vậy mà vui mừng khôn xiết. Trong nháy mắt, Tạ Trì Phong đã dự đoán nàng có lẽ sẽ la lên, còn chuẩn bị đánh ngất nàng. Vừa ngẩng đầu, Tang Nhị đã đứng dậy, khẩn trương nhìn hắn nói, "Ta không kịp bò lên bờ nên trước sẽ tránh dưới nước, đệ nhớ che ta lại nha!"
Nói xong, không đợi Tạ Trì Phong đồng ý, Tang Nhị liền bóp mũi, ngụp người ngồi xuống đáy ao.
Rất nhanh, mấy đệ tử kia đã bước đến sau bình phong.
Cách một màn sương mù, các thiếu niên nhìn không rõ thân thể người đứng trong ao, chỉ có thể nhìn thấy cổ Tạ Trì Phong.
Con chồn trắng kia đang ngồi trên một tảng đá bên ao. Chủ nhân nó vội vàng chạy đến, nhét con linh sủng không nghe lời kia lại vào tay áo. Thiếu niên dẫn đầu đội tuần tra quan tâm hỏi, "Tạ sư huynh, nó không cào huynh bị thương chứ?"
"Không có", Tạ Trì Phong khẽ liếc nhìn thiếu nữ bóp mũi ngồi dưới đáy ao, ngữ khí vẫn cực kì bình tĩnh, "Các ngươi ra ngoài đi"
Mọi người biết hắn thích yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy, lập tức đồng ý, trật tự đi ra ngoài.
Đợi đến khi xung quanh yên tĩnh lại, Tang Nhị gian nan nhịn thở nửa ngày mới đứng dậy, vừa lau mặt vừa hổn hển nói, "Ao này thật muốn lấy mạng người mà, chưa kịp nghẹn chết đã chết vì lạnh trước"
Nàng thổi khí vào lòng bàn tay, cứng còng đi đến cạnh bờ ao, chống tay lên các tảng đá cạnh bờ, nàng kéo theo quần áo sũng nước nặng trịch, gian nan bò lên. Quần áo dán sát trên lưng nàng, nơi xương bả vai mảnh mai, duyên dáng mơ hồ lộ ra một mảng tím đến đỏ bầm.
Phía sau, Tạ Trì Phong đã lên bờ từ một nơi khác, nhanh chóng phủ thêm lớp quần áo dự phòng. Sau khi cột đai lưng xong, quay đầu lại, hắn lơ đãng nhìn thoáng qua phần lưng Tang Nhị, hai mày hơi nhíu, "Vì sao bị như vậy?"
Tang Nhị không rõ hỏi lại, "Cái gì?"
"Sau lưng của ngươi", cách một lớp quần áo còn thấy rõ như vậy, đủ biết vết thương nghiêm trọng thế nào. Tạ Trì Phong rất nhanh lại nghĩ đến chuyện trong núi Đại Vũ, "Là vì lúc ở Giang Lăng, đâm vào cây sao?"
Hắn không ngờ Tang Nhị sẽ bị thương nặng đến vậy.
Trước kia, cho dù chỉ là việc nhỏ tí ti, chỉ cần có lợi xúc tiến quan hệ, nàng đều sẽ nhào đến tìm hắn. Lần này, toàn bộ hành trình thế nhưng không nói một câu, quá khác thường.
Tạ Trì Phong yên lặng nhìn nàng, "Vì sao không nói với ta?"
Một vài chi tiết nhỏ trên chặng đường về, vào lúc này lại hiện ra trước mắt... Hai ngày đó, sắc mặt nàng dường như luôn tái nhợt, có một hai lần, ngự kiếm còn không đuổi kịp đoàn đội, nhất định là vì thân thể khó chịu. Nếu lúc ấy hắn hỏi thăm một câu mà không phải vờ như không thấy, có lẽ sẽ...
Tâm trạng Tạ Trì Phong cực kì phức tạp.
Aiz, đâm vào cây thật sự là nguyên nhân chính, nhưng xét đến cùng, vết thương nghiêm trọng như vậy lại là vì độ hảo cảm của đại ca ngươi thấp hơn không, cộng thêm vô duyên vô cớ ăn một chưởng của Đan Hoằng Thâm nữa... Tang Nhị trong lòng nước mắt lưng tròng oán trách nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ thể diện, xua tay nói, "Không sao, chỉ là nhìn dọa người thôi, mấy ngày nữa là khỏi ngay ấy mà"
Tang Nhị ngồi xuống, tìm được giày trong đống cỏ, đang lúc vùi đầu mang giày, lại nghe thấy âm thanh do dự của Tạ Trì Phong từ phía sau vang lên, "Ngươi đêm nay, thật sự... đến chỉ để hỏi kích cỡ quần áo của ta sao?"
"Đúng vậy", Tang Nhị không quay đầu đáp.
Tạ Trì Phong mím môi, xụ mặt hỏi, "Vậy vì sao không trực tiếp hỏi ta?"
Còn luôn nói những lời kỳ lạ khiến người khác phải hiểu lầm nữa.
"Bởi vì ta muốn cho đệ một bất ngờ. Nhưng mà hiện tại hết bất ngờ rồi, lần sau lại bàn tiếp đi", Tang Nhị thuận miệng nói, vắt khô cánh tay áo sũng nước.
Lúc này, từ bên cạnh, một chiếc áo ngoài khô ráo được đưa qua.
Tạ Trì Phong nghiêng đầu, cầm áo đưa cho nàng, thanh âm rất nhỏ, "Mặc đi"
Tang Nhị, "?"
Đêm nay nàng xông vào đây, làm ra nhiều chuyện mất mặt như vậy, Tạ Trì Phong không những không giảm độ hảo cảm còn đưa quần áo cho nàng. Tang Nhị thụ sủng nhược kinh, dùng cả hai tay nhận lấy, "Cảm ơn"
Nơi chỗ tay áo lộ ra, nàng ngoài ý muốn nhìn thấy cánh tay của Tạ Trì Phong, nơi ngày thường luôn bị che khuất, ngang dọc rất nhiều những vết sẹo cũ. Rìa vết sẹo gồ ghề, nhìn cực kì ghê rợn, trên làn da trắng như bạch ngọc cực kì chói mắt.
Thật kỳ quái, trong nguyên văn hình như không nhắc đến chuyện trên tay Tạ Trì Phong có nhiều vết sẹo như vậy nha.
Tang Nhị chỉ vào cánh tay hắn hỏi, "Trì Phong, vì sao đệ lại có những vết sẹo kia? Là ai khiến đệ bị thương?"
Tạ Trì Phong lúc này mới phát hiện nàng đang nhìn vào đâu, hắn nhanh chóng rút tay lại, ngữ khí lại lạnh nhạt như cũ, "Không liên quan đến ngươi. Ngươi mau đi đi"
Tang Nhị tuy tò mò nhưng hắn không chịu nói, nàng cũng không dám miễn cưỡng, sau khi vội vã mặc áo khoác của hắn xong liền nói, "Sau này ta sẽ trả lại chiếc áo này cho đệ, ta đi trước!"
Tang Nhị đi rồi, Huyền cơ tuyền lại trở về sự yên tĩnh vốn có.
Hoa bông gòn bên ngoài rào rạt rơi xuống, Tạ Trì Phong đứng bên cạnh ao, lông mi khẽ run, sợi tóc đọng nước, hắn nhìn thoáng qua những vết sẹo trên cánh tay, bất tri bất giác như quay về buổi sáng đầy u tối trong trí nhớ kia.
...
Đó là chuyện xảy ra cách đây bao nhiêu năm nhỉ?
Trên con sông rộng lớn, sóng gió lay động. Trong khoang thuyền chật hẹp lại tối tăm, hắn, khi đó vẫn còn là đứa trẻ, mơ màng sắp tỉnh, tràn ngập khoang mũi chính là mùi vị nước sông tanh nồng, đầy buồn nôn. Đôi tay hắn bị trói ngược ra sau, cả người nằm dưới boong thuyền ướt đẫm.
Đó là khoảng thời gian trước bình minh, mặt trời vẫn chưa ló dạng hẳn. Những đám mây đen khổng lồ, từng tảng từng tảng che khuất cả bầu trời như thể muốn ào ào rơi xuống, đè dẹp chiếc thuyền nhỏ nơi giữa sông.
Một thiếu niên đứng ngoài khoang thuyền, cậu thưởng thức chiếc quạt trong tay, chân trái đứng thẳng, đùi phải cong lên, vô cùng ác ý dùng giày giẫm lên ngực hắn, sức lực không nhẹ cũng không nặng mà ép lên từng mạch máu đang nổi trên chiếc cổ mềm mại của hắn.
Hệt như kẻ chiến thắng đang diễu võ dương oai và trêu đùa, tra tấn đối thủ đã thua cuộc, cậu ung dung thưởng thức vẻ mặt thống khổ vì hít thở không thông của hắn.
"Sao nào, có phải ngươi đang thấy khó hiểu, rõ ràng đang nằm ngủ trên giường, nhưng vừa mở mắt ra lại xuất hiện ở đây?"
Vì ngược sáng nên hắn không nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt phía trên của thiếu niên, chỉ nhìn thấy khóe môi đang nhếch cao cùng hai chiếc răng nanh của cậu, "Cũng không còn cách nào khác, ai bảo ngươi chướng mắt như vậy chứ. Tuy chúng ta đều là 'cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga', nhưng chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau. Giữa ngươi và ta, nàng rõ ràng thích ta, coi trọng ta hơn, nếu không nàng cũng không vì chuyện ta khó chịu mà bảo ta tiễn phắt ngươi đi"
Chân giẫm trên xương ngực hắn càng thêm dùng sức. Vì sự chênh lệch của tuổi tác cùng hình thể, chưa kể hắn còn đang bị bệnh, cực kì suy yếu, Tạ Trì Phong không còn sức lực chống đỡ, hơi hấp dần dồn dập hơn, gần như không thể thở. Dù cả gương mặt đều chuyển sang màu xanh mét, nhưng hắn vẫn quật cường trừng lớn mắt nhìn người trước mặt.
Khi chút không khí cuối cùng sắp cạn kiệt, bàn chân đang nắm giữ sinh mệnh của hắn đột nhiên dời đi.
Bên ngoài khoang thuyền, tên lái thuyền với làn da ngăm đen, thân thể chắc nịch, trên lông mày còn có một nốt ruồi đen to tướng, bước lên thuyền. Ông ta cầm gậy trúc, nịnh nọt nói, "Bùi công tử, có thể xuất phát rồi ạ"
"Ừm, vứt hắn đi càng xa càng tốt", thiếu niên họ Bùi kia lui về sau một bước. Cậu mò mẫm trước ngực áo, sau đó ném một thứ lên người đứa trẻ đang nằm thoi thóp trong khoang thuyền. Đó là một túi tiền hình tiểu lão hổ bị kéo cắt đến nát bươm. Cuối cùng, cậu cười khanh khách cúi đầu, nói với hắn câu uy hiếp cuối cùng, "Nếu ta phát hiện ngươi dám trở về, ta sẽ băm nát ngươi ra sau đó đem cho chó của nàng ăn. Cút đi!"
...
Chuyện sau đó, hắn cũng không nhớ rõ lắm.
Tạ Trì Phong chỉ nhớ, lần đầu tiên trong đời mình ra tay giết người, chính là trên con thuyền nhỏ kia.
Vết sẹo trên cánh tay cũng là vào lúc đó để lại.
Trong buổi đêm bình yên như thế này, một hồi ức âm u bị chôn giấu sâu trong nội tâm đột nhiên bị vén lên một góc nhỏ. Tạ Trì Phong nhắm mắt, che lại sự tăm tối ẩn sâu bên trong, chậm rãi kéo tay áo xuống.
...
Bên kia, Tang Nhị mặc áo khoác của Tạ Trì Phong, thậm thụt chạy về Thanh Trúc phong.
Hệ thống, "Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành cốt truyện chủ tuyến, giá trị pháo hôi: 30, tổng giá trị hiện tại: 4770"
Tang Nhị muốn nói lại thôi.
Hệ thống, "Sao vậy, tiến độ tăng, ngươi không vui sao?"
Tang Nhị, "Không phải, chỉ là muốn thương lượng một chút, mi có thể bảo tác giả đọc ít mấy quyển truyện viết đời đầu thôi, đừng viết mấy câu thoại nghe ra thẹn muốn chết được không? Nếu lộ tuyến nam chính tiếp theo ta cũng có cùng nhân thiết như vậy, mỗi ngày đều phải lải nhải mấy lời thoại không chút liêm sỉ như này, thà làm một người câm còn sướng hơn"
Hệ thống, "Căn cứ theo nguyên tắc tôn trọng nguyên tác, lời thoại sẽ không được sửa chữa. Chẳng qua nếu ngươi có ước muốn làm người câm, chúng ta sẽ suy xét thêm"
Tang Nhị, "Không! Ta chỉ là đưa ra ví dụ, không phải thật sự muốn làm người câm!"
Hệ thống, "Ngươi cứ chờ là được"
Tang Nhị, "..."
Cũng may, trên đường trở về bình yên vô sự, cũng không đụng phải bất kì ai. Chớp mắt, động phủ của nàng đã ở ngay phía trước.
Tang Nhị bước chân nhanh hơn. Bỗng nhiên, trên con đường đen kịt, một bóng người nhảy ra.
Thế nhưng là Đan Hoằng Thâm.
Quần áo gã thấm ướt sương đêm, tựa hồ đã ở đứng đây đợi hồi lâu, giọng có chút bất mãn hỏi, "Đã trễ thế này, ngươi còn đi đâu?"
Tang Nhị lập tức tránh xa gã một chút, nàng cảnh giác nhìn gã hỏi, "Chuyện gì?"
"Hừ, để tránh ngươi ngày mai cáo trạng với sư phụ, nói ta đả thương ngươi, ta đến đưa...", Đan Hoằng Thâm ngạo mạn lấy ra một bình thuốc. Khi gã đến gần hơn hai bước, ánh mắt lướt qua chiếc áo trên người nàng, yết hầu gã thoáng chốc như bị một bàn tay bóp chặt.
Nhìn thiếu nữ cả người ướt sũng trước mặt, chiếc áo khoác to rộng rõ ràng không thuộc về nàng cùng cả những vết đỏ trên cổ, sắc mặt của gã dần dần khó coi.
12/5/2022
????Tác giả có lời muốn nói????
【 não động tiểu kịch trường 】
Tang Nhị: Nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.JPG
Vị Bùi nam tử không muốn lộ ra họ tên đầy đủ, "Các ngươi cho rằng ta không lộ diện nhưng thật ra, ta đã nằm trên bìa truyện rồi"
????Góc tám nhảm????
Bỏ bê lâu quá, giờ phải tập trung vào mấy chuyện đã đào hố, hihi
Có lẽ truyện này Tây cũng chỉ dịch 2 vị diện của 2 nam chính mà Tây thấy là xuất sắc nhất, chính là anh này và anh họ Bùi xuất hiện bên trên:3 Mong mọi người ủng hộ thêm
/38
|