Thấy Lục Hoặc nhìn mình chằm chằm, Kiều Tịch tiến lại gần anh, “Vừa rồi anh gặp ác mộng sao? Mơ thấy gì thế, sao lại khóc?”
Vừa nói đầu ngón tay cô chạm vào khóe mắt đỏ hoe của anh, còn hơi ẩm ướt.
Lục Hoặc nắm cổ tay mảnh mai của cô.
Người trước mặt là sự tồn tại chân thật.
Tay anh dùng sức khiến cơ thể Kiều Tịch không ổn định, trực tiếp ngã trên người anh, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm lấy, thay đổi vị trí.
Cô nằm trên giường.
“Lục Hoặc?”
Kiều Tịch sững sờ, mà trước mắt gương mặt đẹp trai của Lục Hoặc phóng đại, cô bắt gặp ánh mắt của anh, là ánh mắt cô không hiểu nổi, mắt anh u ám như có gì đó đang quay cuồng mãnh liệt.
Cảm nhận được toàn thân anh căng thẳng, cô chủ động vươn tay ôm lại anh, “Anh mơ thấy gì?” Làm sao lại khiến anh khóc, còn khác thường như vậy.
Thân thể cô gái trong lòng mềm mại, ấm áp, cảm giác chân thật chứ không phải trong tưởng tượng của anh.
Lục Hoặc nhìn cô, ánh mắt rơi xuống đôi mắt sáng ngời, chóp mũi còn có cái miệng nhỏ nhắn, chậm rãi lướt qua, anh lại bắt gặp ánh mắt cô, bên trong là hình bóng của anh.
“Nằm mơ?” Lục Hoặc thấp giọng khàn khàn nói.
“Vừa rồi không phải anh nằm mơ sao?” Kiều Tịch ôm anh, bàn tay còn dịu dàng vỗ lưng như muốn an ủi anh đừng sợ, “Em cũng nằm mơ, là một giấc mơ dài, rất đẹp và suýt nữa không muốn tỉnh lại.”
Cô hỏi anh: “Giấc mơ của anh đáng sợ sao? Lúc nãy anh ngủ, giữa mày nhíu chặt, em gọi anh mấy lần nhưng đều không tỉnh.”
“Ừm, rất đáng sợ.” Lục Hoặc nhất thời không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực, anh sợ hãi Kiều Tịch trước mắt lại là giấc mơ của anh.
Nghĩ như vậy, Lục Hoặc siết chặt tay cô, môi mỏng trực tiếp áp lên miệng Kiều Tịch, cắn nhẹ lên môi cô, điên cuồng cướp lấy hơi thở của cô.
Lục Hoặc hơi hung dữ khiến môi cô hơi đau.
Kiều Tịch muốn đẩy người ra, nhưng lúc đối diện với mắt anh, cô ngẩn người.
Hai mắt Lục Hoặc đỏ ngầu, phủ một tầng lệ, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Tim Kiều Tịch mềm nhũn, liền để anh tùy ý làm loạn.
Chờ đến khi cô được thả ra, môi Lục Hoặc mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô, anh thì thầm: “Anh đúng là có mơ, lúc đầu ngọt ngào bao nhiêu thì kết thúc có bấy nhiêu đáng sợ.”
Trong mơ, sau khi biết cô biến mất, anh không biết mình sống sót qua thời gian đó như thế nào.
Trái tim đã mất, hồn cũng mất, lồng ngực trống rỗng, anh không tìm thấy cô, chỉ có thể bất lực chờ đợi cô đột nhiên xuất hiện.
Anh mất ngủ suốt đêm, mặc cho bóng tối nuốt chửng lấy anh. Lúc cực kỳ buồn ngủ, chỉ có thể dựa vào gối trên giường cô mới miễn cưỡng ngủ được.
Khi cô còn ở, anh mắng cô hay cáu kỉnh, dạy cô chơi xấu, còn nói cô thật phiền phức.
Sau khi cô biến mất, anh liền nếm trải sự hối hận đến thấu tim.
“Tịch Tịch.” Âm thanh của Lục Hoặc khàn hơn vài phần, ánh mắt tối sầm lại, “Anh mơ thấy em.”
Kiều Tịch sửng sốt, ngay sau đó cô bật cười, “Sao lại trùng hợp như vậy, em cũng mơ thấy anh.” Cô hỏi anh: “Lục Hoặc, anh mơ thấy gì về em?”
“Trong mơ, sau khi ngủ cùng anh, em đột nhiên biến mất.” Anh không nói với cô về nỗi khổ sở, ấm ức sau khi cô biến mất, môi anh áp lên vành tai mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút ủy khuất: “Em bỏ rơi anh, không chịu trách nhiệm với anh, thật cặn bã.”
Tai Kiều Tịch bị anh làm nhột, nghe thấy anh nói cô lại càng xấu hổ.
Trước khi cô tỉnh lại, trong mơ cô và Lục Hoặc đúng là đã ngủ cùng.
Với sự bàng hoàng không giấu được trong mắt, Kiều Tịch nói: “Anh xem, em cũng mơ thấy, nhưng mà em không cặn bã, em không phải cố ý rời xa anh.”
Cô giải thích: “Sau đó, em tỉnh lại, giấc mơ liền kết thúc. Lục Hoặc, ở trong giấc mơ của anh, em có phải trở thành một con mèo không?”
“Ừm.”
Kiều Tịch ngạc nhiên lại cảm thấy thật thần kỳ, càng kinh hỉ, “Chúng ta thế mà cùng có một giấc mơ sao, thật thần kỳ.”
Cô rất nhanh phản ứng lại, “Cho nên, trong mơ anh cho rằng em bỏ rơi anh, anh vì ủy khuất mà khóc sao?”
Kiều Tịch đau lòng lại không nhịn được cười, “Không ngờ ngay cả trong mơ, anh cũng thích em đến khổ sở.”
“Đúng vậy.” Lục Hoặc thở dài khiến tai cô tê rần, “Đúng là thích đến khổ sở.”
Dứt lời, Lục Hoặc nhéo cằm cô, lần nữa tập kích miệng để cho cô biết anh thích cô đến nhường nào.
*
Mối quan hệ giữa Kiều Tịch và Lục Hoặc vẫn luôn ổn định, cho đến khi Kiều Tịch tốt nghiệp, hai người vẫn quá ngọt ngào.
Diệp Tử Hân cũng coi như nhìn thấy Kiều Tịch và Lục Hoặc ở bên nhau, cô ấy thường xuyên cảm thán Kiều Tịch và Lục Hoặc đúng là xứng đôi, tình cảm tốt đến mức khiến cô ấy phải ghen tị.
Vài ngày sau khi tốt nghiệp, vừa hay là sinh nhật Diệp Tử Hân, cô ấy hẹn Kiều Tịch và Phương Đường tới nhà cô ấy, hơn nữa để cho vui, cô ấy còn hẹn mặc đồng phục để chúc mừng.
Phương Đường hiện tại là giáo viên mỹ thuật của một trường sơ trung, vừa lúc hôm nay cô ấy mặc sơ mi trắng, váy đen, Diệp Tử Hân đã nhìn trúng bộ đồ thủy thủ, cô ấy còn cố ý đội chiếc mũ thủy thủ, có vẻ đặc biệt nghịch ngợm đáng yêu.
“Sao nào, nhìn có đẹp không?” Diệp Tử Hân xoay người trước mặt Phương Đường và Kiều Tịch, “Các cậu thật may mắn, bạn trai tớ còn không có cơ hội thấy tớ mặc váy này đâu.”
“Đẹp.” Phương Đường rót một ly nước trái cây, cô ấy đưa cho Kiều Tịch, sau đó bày tỏ với Diệp Tử Hân.
Diệp Tử Hân cũng rất hài lòng, cô ấy đi đến ngồi giữa hai người, “Nhưng dù có xinh đẹp đến đâu cũng không có khả năng so được với Kiều Tịch.”
Hôm nay Kiều Tịch mặc chiếc váy đi học, sơ mi trắng và váy xếp ly, rất quy củ, nhưng cô lớn lên rất xinh đẹp, gương mặt trắng bóc, ăn mặc đơn giản như vậy cũng quá ưa nhìn.
“Tớ đang nghĩ xin thỉnh giáo cậu và Lục Hoặc bên nhau nhiều năm như vậy mà không hề cãi nhau, còn tốt như vậy.” Diệp Tử Hân nhìn Kiều Tịch, không muốn dịch tầm mắt, “Đột nhiên tớ cảm thấy, đừng nói Lục Hoặc, tớ đối diện với gương mặt này của Tiểu Tịch, nếu cãi nhau tớ cũng chỉ biết mắng bản thân mình.”
Ai có thể trách cứ được Kiều Tịch chứ.
Kiều Tịch dở khóc dở cười, “Cậu và Hàn Vũ ở chung với nhau cũng rất tốt.”
“Dù gì thì ở bên nhau nhiều năm như vậy cũng không thắng nổi thời gian, tình cảm từ mãnh liệt chuyển dần sang bình đạm.” Đôi khi Diệp Tử Hân sợ hãi cô và bạn trai cũng sẽ giống như những cặp đôi khác, “Tớ lo lắng thời gian dài, mối quan hệ của bọn tớ sẽ biến thành tình thân.”
“Đặc biệt là gần đây, mỗi ngày anh ấy đều bận rộn với công việc, bọn tớ ít dành thời gian cho nhau, chủ đề nói chuyện cũng ít hơn.” Diệp Tử Hân thở dài.
Trước kia ở trường, tâm trí của họ không bị những thứ khác cản trở, cả hai hết lòng vì nhau, bây giờ ra ngoài xã hội, họ phải đối mặt với nhiều thứ, tình cảm cũng khó tránh khỏi trở nên nhạt nhẽo.
Cô ấy có rất nhiều điều muốn chia sẻ với anh, nhưng đối mặt với gương mặt mệt mỏi, có phần không kiên nhẫn của anh ấy, cô chỉ có thể nuốt xuống.
Diệp Tử Hân cầm chai rượu lên, uống vài ngụm, “Các cậu đều biết, tớ không có lý tưởng cao cả, không giống Đường Đường, là người thầy vĩ đại, cũng không giống Tiểu Tịch, có bản lĩnh mở được triển lãm tranh, tớ chỉ muốn gác lại cửa hàng tranh, sống một cuộc sống nhàn nhã bằng cách thu tiền thuê nhà hàng ngày.”
“Nhưng Hàn Vũ thì khác, anh ấy làm việc chăm chỉ, chuyện công việc tớ không giúp được anh ấy……..”
Ngay khi Diệp Tử Hân muốn uống chai thứ hai, Kiều Tịch giật lấy chai trong tay cô ấy, “Hàn Vũ biết suy nghĩ của cậu không?”
“Tiểu Tịch, cậu đừng lấy rượu của tớ, hôm nay là sinh nhật tớ, cậu để tớ làm càn một chút.” Diệp Tử Hân muốn đoạt lại chai rượu.
“Cậu có thể uống, nhưng không thể tự rót cho mình.” Kiều Tịch nói: “Hơn nữa, cậu bây giờ không phải uống chúc mừng sinh nhật bản thân mà đơn giản là uống rượu giải sầu.”
“Uống rượu giải sầu là một người uống.” Diệp Tử Hân cười nói: “Tớ có hai người bạn tốt uống cùng, sao có thể tính là uống cho đỡ buồn chứ.”
Lúc Hàn Vũ tới, một tay ôm một bó hoa, một tay khác cầm quà, hơi thở không ổn định hiển nhiên là không biết từ nơi nào chạy tới.
Diệp Tử Hân đã say, nhìn thấy bạn trai, cô ấy còn khịt mũi bày tỏ không hài lòng.
Hàn Vũ giải thích: “Tôi vừa mới nói chuyện với khách hàng xong, cảm ơn các cậu đã ở bên Tử Hân.”
Lúc này, Kiều Tịch và Phương Đường đều thức thời rời đi, không muốn trở thành bóng đèn.
Xe chạy đến trước tòa cao ốc của công ty Lục Hoặc, Kiều Tịch chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen láy được một tầng nước bao phủ, Kiều Tịch vừa mới nháo cùng Diệp Tử Hân, uống một chút rượu nên có hơi say.
Lục Hoặc xuống lầu đón người, mở cửa xe thấy Kiều Tịch mặc sơ mi trắng, váy dài ngoan ngoãn ngồi trong xe.
Mặt cô hồng hào, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn anh, tay Lục Hoặc rũ ở bên thầm siết chặt.
“Anh tới đón em?” Kiều Tịch thấy Lục Hoặc, môi cô nhếch lên.
Lục Hoặc đưa tay về phía Kiều Tịch trong xe, “Uống rượu?”
Kiều Tịch nắm lấy để anh kéo mình ra khỏi xe, “Uống cùng với Tử Hân một chút, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, tâm tình còn không tốt, cậu ấy và Hàn Vũ hình như có chút mâu thuẫn.”
Lục Hoặc nắm tay cô đi vào cao ốc.
Mọi người làm việc ở đây đều biết Lục Hoặc, lúc này anh bước vào cùng một cô gái xinh đẹp, khiến hai nữ nhân viên quầy lễ tân tưởng bản thân bị hoa mắt.
Mãi cho đến khi Lục Hoặc dẫn cô vào thang máy, nhân viên mới dám thảo luận.
“Cô thấy không? Vừa rồi là bạn gái của Lục tổng sao? Thật xinh đẹp.”
“Mặc đồng phục, trông cô ấy dịu dàng, nhỏ nhắn, chắc là em gái của Lục tổng.”
Lục Hoặc dẫn Kiều Tịch vào phòng của mình, anh cho người đem ly sữa bò vào, “Tịch Tịch, nghỉ ngơi một lát, anh họp xong sẽ trở lại với em.”
Kiều Tịch cầm ly sữa, cô nhấp một ngụm, nghe thấy Lục Hoặc nói thì gật đầu.
Lúc này, có quản lý gõ cửa tiến vào, có văn kiện cần Lục Hoặc ký, quản lý kinh ngạc thấy có nữ sinh uống sữa trong phòng.
“Ông có thể đi ra ngoài.” Lục Hoặc lạnh giọng nói.
Quản lý lúc này mới hoàn hồn, vừa lúc thấy Lục Hoặc ký xong, đưa văn kiện qua.
Quản lý nhanh chóng lấy văn kiện rồi đi ra ngoài.
Chỉ trong một buổi chiều, rất nhiều nhân viên trong công ty đều biết bạn gái của Lục tổng tới, dần dà có người nói bạn gái Lục Hoặc là sinh viên, sau đó biến thành bạn gái Lục Hoặc là vị thành niên, không bao lâu sau, tin đồn biến thành Lục Hoặc bao nuôi học sinh vị thành niên.
Sau cuộc họp, trợ lý nói với Lục Hoặc chuyện này, “Chúng ta có cần tra người tung tin đồn không?”
“Xem ra mọi người còn có sức lực và thời gian làm việc cho dự án quý tiếp theo.” Lục Hoặc nói: “Anh thông báo xuống đi.”
“Vâng, Lục tổng.”
Lục Hoặc trở lại văn phòng thì không thấy bóng dáng Kiều Tịch đâu.
Anh mở cửa phòng nghỉ thì thấy cô đang nằm trên giường anh ngủ say.
Anh bước tới.
Vẻ mặt trịnh thượng nhìn người trên giường đang nhắm chặt mắt, gương mặt trắng nõn lại tươi tắn, chẳng trách nhân viên công ty nghi ngờ cô là học sinh, mà anh trong mắt họ lại thành kẻ đáng khinh.
Lục Hoặc cong môi.
Anh muốn đánh thức Kiều Tịch, nhưng đúng lúc này, điện thoại cô đặt bên gối rung lên, có tin nhắn gửi tới.
Lục Hoặc cụp mắt, vừa hay nhìn thấy nội dung tin nhắn, là đàn em của Kiều Tịch gửi tới, đối phương thổ lộ với Kiều Tịch.
Lục Hoặc cầm điện thoại lên, anh nhập mật khẩu, nháy mắt mở khóa màn hình, cô và anh đều biết mật khẩu điện thoại của nhau.
Anh bấm vào ghi lại giọng nói, sau đó ghé vào tai Kiều Tịch hỏi: “Tịch Tịch, anh là gì của em?”
Kiều Tịch ngủ thϊếp đi, nhưng nghe thấy giọng nói của Lục Hoặc, cô vẫn vô thức lẩm bẩm: “Lục Hoặc.”
“Tịch Tịch, anh là gì của em?” Lục Hoặc lại hỏi cô.
Kiều Tịch từ từ mở mắt, đôi mắt say rượu ướŧ áŧ, “Bạn trai.”
Lục Hoặc cười khẽ, anh cúi đầu trừng phạt cái miệng nhỏ của cô, “Không đúng, là vị hôn phu.”
Dứt lời, anh buông ta đang giữ điện thoại ra, đoạn ghi âm cũng được gửi đi.
Vốn dĩ Lục Hoặc cũng chỉ muốn hôn cô một chút thôi, nhưng mà Kiều Tịch sợ nóng, cô ngồi dậy và từ từ cởi tất trước mặt anh.
Sau khi cởi, cô lại duỗi chân tới, nháo để anh giúp cô mang vào.
Thật đúng là, phiền vô cùng.
Kiều Tịch buộc phải nằm trên gối, lưng dần trở nên nặng hơn, cô đá chân nhưng lại không phản kháng được.
Nước mắt càng rơi nhiều, Kiều Tịch cảm thấy bản thân đã trở thành miếng thịt mềm trong miệng dã thú, bị ngậm trong miệng và cắn nuốt liên tục.
Đến tối, khi Kiều Tịch tỉnh lại, trên người đã thay một cái váy khác, bộ ban ngày cô mặc đã không mặc được nữa, ngay cả đôi tất trắng cũng không biết bị ném ở chỗ nào.
Cô mở cửa phòng nghỉ và bước ra ngoài.
Trước bàn làm việc, người đàn ông mặc tây trang đen phẳng phiu, gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc, đẹp trai đến rối rắm.
Chú ý tới cô, Lục Hoặc ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống chân trần của cô, anh khẽ cau mày, đứng dậy bước về phía cô.
Trong nháy mắt, Kiều Tịch bị anh bế lên.
Lục Hoặc ngồi lại ghế, Kiều Tịch ngồi trên đùi anh, nép vào ngực anh.
Kiều Tịch nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, cô bị ốm mà ngả vào vòng tay anh, ngồi trên đùi, bị anh ghét bỏ đẩy ra.
Không ngờ bây giờ lại bị anh ôm chặt.
Kiều Tịch ôm lại anh, cậu bé đáng thương ngồi trên xe lăn nay đã trở thành người đàn ông chững chạc, thành thục.
*
Sau khi kết hôn.
Vào ngày hè nóng bức, Kiều Tịch ngủ qua trưa mới tỉnh, sau khi đi xuống lầu, cô nhìn thấy một lớn một nhỏ dáng vẻ giống nhau từ bên ngoài đi vào.
Tiểu gia hỏa mặc sơ mi nhỏ màu xanh dương có in hình con hổ lớn, gương mặt trắng hồng tràn đầy niềm vui.
Nhìn thấy Kiều Tịch, cậu bé tàn nhẫn hất tay Lục Hoặc ra, khệnh khạng hai chân ngắn ngủn xông tới trước mặt Kiều Tịch, ôm lấy chân cô, “Mẹ.”
“Sao mặt lại toàn mồ hôi thế, con và cha đi đâu vậy?” Kiều Tịch cúi xuống, lau mồ hôi trên trán cậu nhóc.
Tiểu Lục Thuấn theo bản năng nhìn về phía cha, sau đó mới thì thầm với Kiều Tịch, “Chơi với cha ở hoa viên ạ.”
Cậu bé vừa nói xong, trên đỉnh đầu xuất hiện một mầm lá nhỏ, chỉ có một chiếc lá, đáng yêu không chịu được.
Kiều Tịch nhìn về phía Lục Hoặc, “Anh dẫn con đi chơi ở hoa viên sao?”
Hôm nay Lục Hoặc mặc sơ mi trắng, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, anh đáp: “Ừm.”
Giây tiếp theo, trên đầu anh xuất hiện mầm lá nhỏ.
Nhìn dáng vẻ một lớn một nhỏ mọc lá con trên đầu, Kiều Tịch cười cong mắt, không hổ là cha con, không chỉ lớn lên giống nhau, ngay cả mầm lá cũng đong đưa theo cùng một nhịp điệu.
Quả thực rất đáng yêu.
Kiều Tịch không có vạch trần họ.
Chờ cô rời đi, Tiểu Lục Thuấn đè giọng, giọng sữa non nớt hỏi Lục Hoặc: “Cha, con không có nói cho mẹ biết bí mật của chúng ta.”
Nói xong, cậu nhóc còn lấy tay che miệng mình, tỏ vẻ miệng mình rất kín.
Lục Hoặc xoa đầu cậu bé, “Thưởng một viên kẹo.”
Lúc này, đôi mắt to tròn của Tiểu Lục Thuấn có vài phần ghét bỏ, “Cha, con không phải trẻ con, con không thích ăn kẹo.”
“Vậy bây giờ con thích ăn gì?”
Tiểu Lục Thuấn nghiêm túc nói với Lục Hoặc, “Bánh kem.”
Trong bữa tối, Kiều Tịch hỏi hai người bên cạnh, “Hai người hôm nay thần thần bí bí, có chuyện gì giấu em sao?”
Một lớn một nhỏ đồng thời lắc đầu, “Không có.”
Nháy mắt, mầm lá con mọc ra từ đỉnh đầu họ.
Kiều Tịch cảm thấy buồn cười, “Thật sự không có sao?”
Tiểu Lục Thuấn chỉ có ba tuổi, còn quá nhỏ, bị mẹ hỏi như vậy, gương mặt nhỏ đầy vướng bận, lông mày sắp dính vào nhau, cậu bé rất muốn nói cho mẹ nhưng lại không thể nói.
Cho đến khi Kiều Tịch tắm rửa xong đi ra, người giúp việc nói với cô, Lục Hoặc và Tiểu Lục Thuấn ở hoa viên chờ cô.
Cô thay quần áo và bước ra khỏi nhà.
Đêm hè gió thổi vi vu, màn đêm đen bị xốc lên, vầng trăng khuyết ló đầu ra khỏi đám mây.
Kiều Tịch đi theo con đường tới hoa viên, mỗi một bước đi, bóng đèn nhỏ ở hai bên lập tức sáng lên.
Cô đi về phía trước, bóng đèn nhỏ trong hoa viên không biết treo từ khi nào đều sáng lên, giống như biển đèn, khiến đêm đen sáng như ban ngày.
Kiều Tịch kinh ngạc, cô tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh đã thấy Lục Hoặc mặc tây trang màu đen, bên cạnh là đứa nhỏ mặc tây trang cho trẻ em cùng màu, vừa đẹp trai vừa dễ thương, hai người đứng cách đó không xa nhìn cô.
Lục Hoặc cúi đầu, nói với con trai bên cạnh: “Ấn.”
Giây tiếp theo, một bức tranh xuất hiện, treo lơ lửng trên không.
Trên bức tranh là dáng vẻ của Kiều Tịch.
“Mẹ, là mẹ.” Tiểu Lục Thuấn chạy đến bên cạnh Kiều Tịch, “Mẹ, mẹ có thích không?”
Kiều Tịch nhìn bức tranh giữa không trung, “Gần đây hai người thần bí chính là để tặng bức tranh cho mẹ?”
Tiểu Lục Thuấn gật đầu, giọng nói non nớt: “Quà cho mẹ.”
Lục Hoặc sải bước tới, đi về hướng cô, dưới ánh trăng anh anh tuấn lạnh lùng, “Kỷ niệm ngày cưới, anh đã suy nghĩ rất lâu muốn tặng gì cho em.”
Kiều Tịch ôm chặt anh, “Em rất thích phần quà này.”
Tiểu Lục Thuấn bước chân ngắn, như cái đuôi nhỏ đi theo cha mẹ. Nghe thấy mẹ nói, cậu bé mở miệng: “Mẹ thích thì con cũng thích.”
Kiều Tịch mỉm cười, véo gương mặt quá đỗi dễ thương của cậu nhóc.
Ban đêm.
Tiểu Lục Thuấn nằm trên giường, cậu bé muốn nghe chuyện về hoàng tử người cá.
“Cô gái xấu xa đã lừa hoàng tử người cá, anh ấy thật đáng thương.” Tiểu Lục Thuấn tò mò hỏi cha: “Cha, cuối cùng hoàng tử người cá và cô gái xấu xa kia ra sao?”
Lúc này, Kiều Tịch từ trong nhà tắm đi ra, trên người mặc váy ngủ màu xanh, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn nà của cô hơi ửng hồng, xinh đẹp sống động khiến người ta muốn cắn một miếng.
Lục Hoặc nhìn về phía cô, cười nói: “Hoàng tử người cá thích cô gái xấu xa.”
“A.” Tiểu Lục Thuấn hiển nhiên là kinh ngạc, “Sau đó thì sao?”
“Hoàng tử người cá và cô gái xấu xa ở bên nhau, anh ấy rất chiều chuộng cô gái, cô ấy muốn ngọc trai, anh ấy sẽ khóc ra rất nhiều ngọc trai đưa cho cô ấy.”
Tiểu Lục Thuấn tiếp tục hỏi: “Cuối cùng hoàng tử người cá đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Hoặc cong môi, “Cuối cùng, hoàng tử người cá và cô gái xấu xa sinh ra một đứa nhỏ.”
“Cha, còn gì nữa không?”
Lục Hoặc duỗi tay che mắt con trai, “Đã đến giờ trẻ con nên đi ngủ rồi.”
Tiểu Lục Thuấn đang suy nghĩ về câu chuyện, “Cha, vì sao hoàng tử người cá lại thích cô gái xấu xa?”
“Bởi vì chỉ có cô ấy giúp đỡ anh ấy, chỉ có cô ấy đối tốt với anh ấy, sẽ không ghét bỏ anh ấy không đi lại được, sẽ không ghét bỏ anh ấy không giống người thường.”
Từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã thích.
Trong năm tháng tối tăm vô tận, chỉ có cô mang lại ánh sáng.
Tiểu Lục Thuấn ngáp dài ngáp ngắn, hỏi: “Cha, cha cũng thích cô gái xấu xa sao?”
Lục Hoặc ngẩng đầu lên, anh nhìn Kiều Tịch đang đi tới trước mặt mình, “Ừm, cha yêu cô ấy.”
Hết
Vừa nói đầu ngón tay cô chạm vào khóe mắt đỏ hoe của anh, còn hơi ẩm ướt.
Lục Hoặc nắm cổ tay mảnh mai của cô.
Người trước mặt là sự tồn tại chân thật.
Tay anh dùng sức khiến cơ thể Kiều Tịch không ổn định, trực tiếp ngã trên người anh, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm lấy, thay đổi vị trí.
Cô nằm trên giường.
“Lục Hoặc?”
Kiều Tịch sững sờ, mà trước mắt gương mặt đẹp trai của Lục Hoặc phóng đại, cô bắt gặp ánh mắt của anh, là ánh mắt cô không hiểu nổi, mắt anh u ám như có gì đó đang quay cuồng mãnh liệt.
Cảm nhận được toàn thân anh căng thẳng, cô chủ động vươn tay ôm lại anh, “Anh mơ thấy gì?” Làm sao lại khiến anh khóc, còn khác thường như vậy.
Thân thể cô gái trong lòng mềm mại, ấm áp, cảm giác chân thật chứ không phải trong tưởng tượng của anh.
Lục Hoặc nhìn cô, ánh mắt rơi xuống đôi mắt sáng ngời, chóp mũi còn có cái miệng nhỏ nhắn, chậm rãi lướt qua, anh lại bắt gặp ánh mắt cô, bên trong là hình bóng của anh.
“Nằm mơ?” Lục Hoặc thấp giọng khàn khàn nói.
“Vừa rồi không phải anh nằm mơ sao?” Kiều Tịch ôm anh, bàn tay còn dịu dàng vỗ lưng như muốn an ủi anh đừng sợ, “Em cũng nằm mơ, là một giấc mơ dài, rất đẹp và suýt nữa không muốn tỉnh lại.”
Cô hỏi anh: “Giấc mơ của anh đáng sợ sao? Lúc nãy anh ngủ, giữa mày nhíu chặt, em gọi anh mấy lần nhưng đều không tỉnh.”
“Ừm, rất đáng sợ.” Lục Hoặc nhất thời không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực, anh sợ hãi Kiều Tịch trước mắt lại là giấc mơ của anh.
Nghĩ như vậy, Lục Hoặc siết chặt tay cô, môi mỏng trực tiếp áp lên miệng Kiều Tịch, cắn nhẹ lên môi cô, điên cuồng cướp lấy hơi thở của cô.
Lục Hoặc hơi hung dữ khiến môi cô hơi đau.
Kiều Tịch muốn đẩy người ra, nhưng lúc đối diện với mắt anh, cô ngẩn người.
Hai mắt Lục Hoặc đỏ ngầu, phủ một tầng lệ, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Tim Kiều Tịch mềm nhũn, liền để anh tùy ý làm loạn.
Chờ đến khi cô được thả ra, môi Lục Hoặc mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô, anh thì thầm: “Anh đúng là có mơ, lúc đầu ngọt ngào bao nhiêu thì kết thúc có bấy nhiêu đáng sợ.”
Trong mơ, sau khi biết cô biến mất, anh không biết mình sống sót qua thời gian đó như thế nào.
Trái tim đã mất, hồn cũng mất, lồng ngực trống rỗng, anh không tìm thấy cô, chỉ có thể bất lực chờ đợi cô đột nhiên xuất hiện.
Anh mất ngủ suốt đêm, mặc cho bóng tối nuốt chửng lấy anh. Lúc cực kỳ buồn ngủ, chỉ có thể dựa vào gối trên giường cô mới miễn cưỡng ngủ được.
Khi cô còn ở, anh mắng cô hay cáu kỉnh, dạy cô chơi xấu, còn nói cô thật phiền phức.
Sau khi cô biến mất, anh liền nếm trải sự hối hận đến thấu tim.
“Tịch Tịch.” Âm thanh của Lục Hoặc khàn hơn vài phần, ánh mắt tối sầm lại, “Anh mơ thấy em.”
Kiều Tịch sửng sốt, ngay sau đó cô bật cười, “Sao lại trùng hợp như vậy, em cũng mơ thấy anh.” Cô hỏi anh: “Lục Hoặc, anh mơ thấy gì về em?”
“Trong mơ, sau khi ngủ cùng anh, em đột nhiên biến mất.” Anh không nói với cô về nỗi khổ sở, ấm ức sau khi cô biến mất, môi anh áp lên vành tai mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút ủy khuất: “Em bỏ rơi anh, không chịu trách nhiệm với anh, thật cặn bã.”
Tai Kiều Tịch bị anh làm nhột, nghe thấy anh nói cô lại càng xấu hổ.
Trước khi cô tỉnh lại, trong mơ cô và Lục Hoặc đúng là đã ngủ cùng.
Với sự bàng hoàng không giấu được trong mắt, Kiều Tịch nói: “Anh xem, em cũng mơ thấy, nhưng mà em không cặn bã, em không phải cố ý rời xa anh.”
Cô giải thích: “Sau đó, em tỉnh lại, giấc mơ liền kết thúc. Lục Hoặc, ở trong giấc mơ của anh, em có phải trở thành một con mèo không?”
“Ừm.”
Kiều Tịch ngạc nhiên lại cảm thấy thật thần kỳ, càng kinh hỉ, “Chúng ta thế mà cùng có một giấc mơ sao, thật thần kỳ.”
Cô rất nhanh phản ứng lại, “Cho nên, trong mơ anh cho rằng em bỏ rơi anh, anh vì ủy khuất mà khóc sao?”
Kiều Tịch đau lòng lại không nhịn được cười, “Không ngờ ngay cả trong mơ, anh cũng thích em đến khổ sở.”
“Đúng vậy.” Lục Hoặc thở dài khiến tai cô tê rần, “Đúng là thích đến khổ sở.”
Dứt lời, Lục Hoặc nhéo cằm cô, lần nữa tập kích miệng để cho cô biết anh thích cô đến nhường nào.
*
Mối quan hệ giữa Kiều Tịch và Lục Hoặc vẫn luôn ổn định, cho đến khi Kiều Tịch tốt nghiệp, hai người vẫn quá ngọt ngào.
Diệp Tử Hân cũng coi như nhìn thấy Kiều Tịch và Lục Hoặc ở bên nhau, cô ấy thường xuyên cảm thán Kiều Tịch và Lục Hoặc đúng là xứng đôi, tình cảm tốt đến mức khiến cô ấy phải ghen tị.
Vài ngày sau khi tốt nghiệp, vừa hay là sinh nhật Diệp Tử Hân, cô ấy hẹn Kiều Tịch và Phương Đường tới nhà cô ấy, hơn nữa để cho vui, cô ấy còn hẹn mặc đồng phục để chúc mừng.
Phương Đường hiện tại là giáo viên mỹ thuật của một trường sơ trung, vừa lúc hôm nay cô ấy mặc sơ mi trắng, váy đen, Diệp Tử Hân đã nhìn trúng bộ đồ thủy thủ, cô ấy còn cố ý đội chiếc mũ thủy thủ, có vẻ đặc biệt nghịch ngợm đáng yêu.
“Sao nào, nhìn có đẹp không?” Diệp Tử Hân xoay người trước mặt Phương Đường và Kiều Tịch, “Các cậu thật may mắn, bạn trai tớ còn không có cơ hội thấy tớ mặc váy này đâu.”
“Đẹp.” Phương Đường rót một ly nước trái cây, cô ấy đưa cho Kiều Tịch, sau đó bày tỏ với Diệp Tử Hân.
Diệp Tử Hân cũng rất hài lòng, cô ấy đi đến ngồi giữa hai người, “Nhưng dù có xinh đẹp đến đâu cũng không có khả năng so được với Kiều Tịch.”
Hôm nay Kiều Tịch mặc chiếc váy đi học, sơ mi trắng và váy xếp ly, rất quy củ, nhưng cô lớn lên rất xinh đẹp, gương mặt trắng bóc, ăn mặc đơn giản như vậy cũng quá ưa nhìn.
“Tớ đang nghĩ xin thỉnh giáo cậu và Lục Hoặc bên nhau nhiều năm như vậy mà không hề cãi nhau, còn tốt như vậy.” Diệp Tử Hân nhìn Kiều Tịch, không muốn dịch tầm mắt, “Đột nhiên tớ cảm thấy, đừng nói Lục Hoặc, tớ đối diện với gương mặt này của Tiểu Tịch, nếu cãi nhau tớ cũng chỉ biết mắng bản thân mình.”
Ai có thể trách cứ được Kiều Tịch chứ.
Kiều Tịch dở khóc dở cười, “Cậu và Hàn Vũ ở chung với nhau cũng rất tốt.”
“Dù gì thì ở bên nhau nhiều năm như vậy cũng không thắng nổi thời gian, tình cảm từ mãnh liệt chuyển dần sang bình đạm.” Đôi khi Diệp Tử Hân sợ hãi cô và bạn trai cũng sẽ giống như những cặp đôi khác, “Tớ lo lắng thời gian dài, mối quan hệ của bọn tớ sẽ biến thành tình thân.”
“Đặc biệt là gần đây, mỗi ngày anh ấy đều bận rộn với công việc, bọn tớ ít dành thời gian cho nhau, chủ đề nói chuyện cũng ít hơn.” Diệp Tử Hân thở dài.
Trước kia ở trường, tâm trí của họ không bị những thứ khác cản trở, cả hai hết lòng vì nhau, bây giờ ra ngoài xã hội, họ phải đối mặt với nhiều thứ, tình cảm cũng khó tránh khỏi trở nên nhạt nhẽo.
Cô ấy có rất nhiều điều muốn chia sẻ với anh, nhưng đối mặt với gương mặt mệt mỏi, có phần không kiên nhẫn của anh ấy, cô chỉ có thể nuốt xuống.
Diệp Tử Hân cầm chai rượu lên, uống vài ngụm, “Các cậu đều biết, tớ không có lý tưởng cao cả, không giống Đường Đường, là người thầy vĩ đại, cũng không giống Tiểu Tịch, có bản lĩnh mở được triển lãm tranh, tớ chỉ muốn gác lại cửa hàng tranh, sống một cuộc sống nhàn nhã bằng cách thu tiền thuê nhà hàng ngày.”
“Nhưng Hàn Vũ thì khác, anh ấy làm việc chăm chỉ, chuyện công việc tớ không giúp được anh ấy……..”
Ngay khi Diệp Tử Hân muốn uống chai thứ hai, Kiều Tịch giật lấy chai trong tay cô ấy, “Hàn Vũ biết suy nghĩ của cậu không?”
“Tiểu Tịch, cậu đừng lấy rượu của tớ, hôm nay là sinh nhật tớ, cậu để tớ làm càn một chút.” Diệp Tử Hân muốn đoạt lại chai rượu.
“Cậu có thể uống, nhưng không thể tự rót cho mình.” Kiều Tịch nói: “Hơn nữa, cậu bây giờ không phải uống chúc mừng sinh nhật bản thân mà đơn giản là uống rượu giải sầu.”
“Uống rượu giải sầu là một người uống.” Diệp Tử Hân cười nói: “Tớ có hai người bạn tốt uống cùng, sao có thể tính là uống cho đỡ buồn chứ.”
Lúc Hàn Vũ tới, một tay ôm một bó hoa, một tay khác cầm quà, hơi thở không ổn định hiển nhiên là không biết từ nơi nào chạy tới.
Diệp Tử Hân đã say, nhìn thấy bạn trai, cô ấy còn khịt mũi bày tỏ không hài lòng.
Hàn Vũ giải thích: “Tôi vừa mới nói chuyện với khách hàng xong, cảm ơn các cậu đã ở bên Tử Hân.”
Lúc này, Kiều Tịch và Phương Đường đều thức thời rời đi, không muốn trở thành bóng đèn.
Xe chạy đến trước tòa cao ốc của công ty Lục Hoặc, Kiều Tịch chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen láy được một tầng nước bao phủ, Kiều Tịch vừa mới nháo cùng Diệp Tử Hân, uống một chút rượu nên có hơi say.
Lục Hoặc xuống lầu đón người, mở cửa xe thấy Kiều Tịch mặc sơ mi trắng, váy dài ngoan ngoãn ngồi trong xe.
Mặt cô hồng hào, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn anh, tay Lục Hoặc rũ ở bên thầm siết chặt.
“Anh tới đón em?” Kiều Tịch thấy Lục Hoặc, môi cô nhếch lên.
Lục Hoặc đưa tay về phía Kiều Tịch trong xe, “Uống rượu?”
Kiều Tịch nắm lấy để anh kéo mình ra khỏi xe, “Uống cùng với Tử Hân một chút, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, tâm tình còn không tốt, cậu ấy và Hàn Vũ hình như có chút mâu thuẫn.”
Lục Hoặc nắm tay cô đi vào cao ốc.
Mọi người làm việc ở đây đều biết Lục Hoặc, lúc này anh bước vào cùng một cô gái xinh đẹp, khiến hai nữ nhân viên quầy lễ tân tưởng bản thân bị hoa mắt.
Mãi cho đến khi Lục Hoặc dẫn cô vào thang máy, nhân viên mới dám thảo luận.
“Cô thấy không? Vừa rồi là bạn gái của Lục tổng sao? Thật xinh đẹp.”
“Mặc đồng phục, trông cô ấy dịu dàng, nhỏ nhắn, chắc là em gái của Lục tổng.”
Lục Hoặc dẫn Kiều Tịch vào phòng của mình, anh cho người đem ly sữa bò vào, “Tịch Tịch, nghỉ ngơi một lát, anh họp xong sẽ trở lại với em.”
Kiều Tịch cầm ly sữa, cô nhấp một ngụm, nghe thấy Lục Hoặc nói thì gật đầu.
Lúc này, có quản lý gõ cửa tiến vào, có văn kiện cần Lục Hoặc ký, quản lý kinh ngạc thấy có nữ sinh uống sữa trong phòng.
“Ông có thể đi ra ngoài.” Lục Hoặc lạnh giọng nói.
Quản lý lúc này mới hoàn hồn, vừa lúc thấy Lục Hoặc ký xong, đưa văn kiện qua.
Quản lý nhanh chóng lấy văn kiện rồi đi ra ngoài.
Chỉ trong một buổi chiều, rất nhiều nhân viên trong công ty đều biết bạn gái của Lục tổng tới, dần dà có người nói bạn gái Lục Hoặc là sinh viên, sau đó biến thành bạn gái Lục Hoặc là vị thành niên, không bao lâu sau, tin đồn biến thành Lục Hoặc bao nuôi học sinh vị thành niên.
Sau cuộc họp, trợ lý nói với Lục Hoặc chuyện này, “Chúng ta có cần tra người tung tin đồn không?”
“Xem ra mọi người còn có sức lực và thời gian làm việc cho dự án quý tiếp theo.” Lục Hoặc nói: “Anh thông báo xuống đi.”
“Vâng, Lục tổng.”
Lục Hoặc trở lại văn phòng thì không thấy bóng dáng Kiều Tịch đâu.
Anh mở cửa phòng nghỉ thì thấy cô đang nằm trên giường anh ngủ say.
Anh bước tới.
Vẻ mặt trịnh thượng nhìn người trên giường đang nhắm chặt mắt, gương mặt trắng nõn lại tươi tắn, chẳng trách nhân viên công ty nghi ngờ cô là học sinh, mà anh trong mắt họ lại thành kẻ đáng khinh.
Lục Hoặc cong môi.
Anh muốn đánh thức Kiều Tịch, nhưng đúng lúc này, điện thoại cô đặt bên gối rung lên, có tin nhắn gửi tới.
Lục Hoặc cụp mắt, vừa hay nhìn thấy nội dung tin nhắn, là đàn em của Kiều Tịch gửi tới, đối phương thổ lộ với Kiều Tịch.
Lục Hoặc cầm điện thoại lên, anh nhập mật khẩu, nháy mắt mở khóa màn hình, cô và anh đều biết mật khẩu điện thoại của nhau.
Anh bấm vào ghi lại giọng nói, sau đó ghé vào tai Kiều Tịch hỏi: “Tịch Tịch, anh là gì của em?”
Kiều Tịch ngủ thϊếp đi, nhưng nghe thấy giọng nói của Lục Hoặc, cô vẫn vô thức lẩm bẩm: “Lục Hoặc.”
“Tịch Tịch, anh là gì của em?” Lục Hoặc lại hỏi cô.
Kiều Tịch từ từ mở mắt, đôi mắt say rượu ướŧ áŧ, “Bạn trai.”
Lục Hoặc cười khẽ, anh cúi đầu trừng phạt cái miệng nhỏ của cô, “Không đúng, là vị hôn phu.”
Dứt lời, anh buông ta đang giữ điện thoại ra, đoạn ghi âm cũng được gửi đi.
Vốn dĩ Lục Hoặc cũng chỉ muốn hôn cô một chút thôi, nhưng mà Kiều Tịch sợ nóng, cô ngồi dậy và từ từ cởi tất trước mặt anh.
Sau khi cởi, cô lại duỗi chân tới, nháo để anh giúp cô mang vào.
Thật đúng là, phiền vô cùng.
Kiều Tịch buộc phải nằm trên gối, lưng dần trở nên nặng hơn, cô đá chân nhưng lại không phản kháng được.
Nước mắt càng rơi nhiều, Kiều Tịch cảm thấy bản thân đã trở thành miếng thịt mềm trong miệng dã thú, bị ngậm trong miệng và cắn nuốt liên tục.
Đến tối, khi Kiều Tịch tỉnh lại, trên người đã thay một cái váy khác, bộ ban ngày cô mặc đã không mặc được nữa, ngay cả đôi tất trắng cũng không biết bị ném ở chỗ nào.
Cô mở cửa phòng nghỉ và bước ra ngoài.
Trước bàn làm việc, người đàn ông mặc tây trang đen phẳng phiu, gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc, đẹp trai đến rối rắm.
Chú ý tới cô, Lục Hoặc ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống chân trần của cô, anh khẽ cau mày, đứng dậy bước về phía cô.
Trong nháy mắt, Kiều Tịch bị anh bế lên.
Lục Hoặc ngồi lại ghế, Kiều Tịch ngồi trên đùi anh, nép vào ngực anh.
Kiều Tịch nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, cô bị ốm mà ngả vào vòng tay anh, ngồi trên đùi, bị anh ghét bỏ đẩy ra.
Không ngờ bây giờ lại bị anh ôm chặt.
Kiều Tịch ôm lại anh, cậu bé đáng thương ngồi trên xe lăn nay đã trở thành người đàn ông chững chạc, thành thục.
*
Sau khi kết hôn.
Vào ngày hè nóng bức, Kiều Tịch ngủ qua trưa mới tỉnh, sau khi đi xuống lầu, cô nhìn thấy một lớn một nhỏ dáng vẻ giống nhau từ bên ngoài đi vào.
Tiểu gia hỏa mặc sơ mi nhỏ màu xanh dương có in hình con hổ lớn, gương mặt trắng hồng tràn đầy niềm vui.
Nhìn thấy Kiều Tịch, cậu bé tàn nhẫn hất tay Lục Hoặc ra, khệnh khạng hai chân ngắn ngủn xông tới trước mặt Kiều Tịch, ôm lấy chân cô, “Mẹ.”
“Sao mặt lại toàn mồ hôi thế, con và cha đi đâu vậy?” Kiều Tịch cúi xuống, lau mồ hôi trên trán cậu nhóc.
Tiểu Lục Thuấn theo bản năng nhìn về phía cha, sau đó mới thì thầm với Kiều Tịch, “Chơi với cha ở hoa viên ạ.”
Cậu bé vừa nói xong, trên đỉnh đầu xuất hiện một mầm lá nhỏ, chỉ có một chiếc lá, đáng yêu không chịu được.
Kiều Tịch nhìn về phía Lục Hoặc, “Anh dẫn con đi chơi ở hoa viên sao?”
Hôm nay Lục Hoặc mặc sơ mi trắng, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, anh đáp: “Ừm.”
Giây tiếp theo, trên đầu anh xuất hiện mầm lá nhỏ.
Nhìn dáng vẻ một lớn một nhỏ mọc lá con trên đầu, Kiều Tịch cười cong mắt, không hổ là cha con, không chỉ lớn lên giống nhau, ngay cả mầm lá cũng đong đưa theo cùng một nhịp điệu.
Quả thực rất đáng yêu.
Kiều Tịch không có vạch trần họ.
Chờ cô rời đi, Tiểu Lục Thuấn đè giọng, giọng sữa non nớt hỏi Lục Hoặc: “Cha, con không có nói cho mẹ biết bí mật của chúng ta.”
Nói xong, cậu nhóc còn lấy tay che miệng mình, tỏ vẻ miệng mình rất kín.
Lục Hoặc xoa đầu cậu bé, “Thưởng một viên kẹo.”
Lúc này, đôi mắt to tròn của Tiểu Lục Thuấn có vài phần ghét bỏ, “Cha, con không phải trẻ con, con không thích ăn kẹo.”
“Vậy bây giờ con thích ăn gì?”
Tiểu Lục Thuấn nghiêm túc nói với Lục Hoặc, “Bánh kem.”
Trong bữa tối, Kiều Tịch hỏi hai người bên cạnh, “Hai người hôm nay thần thần bí bí, có chuyện gì giấu em sao?”
Một lớn một nhỏ đồng thời lắc đầu, “Không có.”
Nháy mắt, mầm lá con mọc ra từ đỉnh đầu họ.
Kiều Tịch cảm thấy buồn cười, “Thật sự không có sao?”
Tiểu Lục Thuấn chỉ có ba tuổi, còn quá nhỏ, bị mẹ hỏi như vậy, gương mặt nhỏ đầy vướng bận, lông mày sắp dính vào nhau, cậu bé rất muốn nói cho mẹ nhưng lại không thể nói.
Cho đến khi Kiều Tịch tắm rửa xong đi ra, người giúp việc nói với cô, Lục Hoặc và Tiểu Lục Thuấn ở hoa viên chờ cô.
Cô thay quần áo và bước ra khỏi nhà.
Đêm hè gió thổi vi vu, màn đêm đen bị xốc lên, vầng trăng khuyết ló đầu ra khỏi đám mây.
Kiều Tịch đi theo con đường tới hoa viên, mỗi một bước đi, bóng đèn nhỏ ở hai bên lập tức sáng lên.
Cô đi về phía trước, bóng đèn nhỏ trong hoa viên không biết treo từ khi nào đều sáng lên, giống như biển đèn, khiến đêm đen sáng như ban ngày.
Kiều Tịch kinh ngạc, cô tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh đã thấy Lục Hoặc mặc tây trang màu đen, bên cạnh là đứa nhỏ mặc tây trang cho trẻ em cùng màu, vừa đẹp trai vừa dễ thương, hai người đứng cách đó không xa nhìn cô.
Lục Hoặc cúi đầu, nói với con trai bên cạnh: “Ấn.”
Giây tiếp theo, một bức tranh xuất hiện, treo lơ lửng trên không.
Trên bức tranh là dáng vẻ của Kiều Tịch.
“Mẹ, là mẹ.” Tiểu Lục Thuấn chạy đến bên cạnh Kiều Tịch, “Mẹ, mẹ có thích không?”
Kiều Tịch nhìn bức tranh giữa không trung, “Gần đây hai người thần bí chính là để tặng bức tranh cho mẹ?”
Tiểu Lục Thuấn gật đầu, giọng nói non nớt: “Quà cho mẹ.”
Lục Hoặc sải bước tới, đi về hướng cô, dưới ánh trăng anh anh tuấn lạnh lùng, “Kỷ niệm ngày cưới, anh đã suy nghĩ rất lâu muốn tặng gì cho em.”
Kiều Tịch ôm chặt anh, “Em rất thích phần quà này.”
Tiểu Lục Thuấn bước chân ngắn, như cái đuôi nhỏ đi theo cha mẹ. Nghe thấy mẹ nói, cậu bé mở miệng: “Mẹ thích thì con cũng thích.”
Kiều Tịch mỉm cười, véo gương mặt quá đỗi dễ thương của cậu nhóc.
Ban đêm.
Tiểu Lục Thuấn nằm trên giường, cậu bé muốn nghe chuyện về hoàng tử người cá.
“Cô gái xấu xa đã lừa hoàng tử người cá, anh ấy thật đáng thương.” Tiểu Lục Thuấn tò mò hỏi cha: “Cha, cuối cùng hoàng tử người cá và cô gái xấu xa kia ra sao?”
Lúc này, Kiều Tịch từ trong nhà tắm đi ra, trên người mặc váy ngủ màu xanh, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn nà của cô hơi ửng hồng, xinh đẹp sống động khiến người ta muốn cắn một miếng.
Lục Hoặc nhìn về phía cô, cười nói: “Hoàng tử người cá thích cô gái xấu xa.”
“A.” Tiểu Lục Thuấn hiển nhiên là kinh ngạc, “Sau đó thì sao?”
“Hoàng tử người cá và cô gái xấu xa ở bên nhau, anh ấy rất chiều chuộng cô gái, cô ấy muốn ngọc trai, anh ấy sẽ khóc ra rất nhiều ngọc trai đưa cho cô ấy.”
Tiểu Lục Thuấn tiếp tục hỏi: “Cuối cùng hoàng tử người cá đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Hoặc cong môi, “Cuối cùng, hoàng tử người cá và cô gái xấu xa sinh ra một đứa nhỏ.”
“Cha, còn gì nữa không?”
Lục Hoặc duỗi tay che mắt con trai, “Đã đến giờ trẻ con nên đi ngủ rồi.”
Tiểu Lục Thuấn đang suy nghĩ về câu chuyện, “Cha, vì sao hoàng tử người cá lại thích cô gái xấu xa?”
“Bởi vì chỉ có cô ấy giúp đỡ anh ấy, chỉ có cô ấy đối tốt với anh ấy, sẽ không ghét bỏ anh ấy không đi lại được, sẽ không ghét bỏ anh ấy không giống người thường.”
Từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã thích.
Trong năm tháng tối tăm vô tận, chỉ có cô mang lại ánh sáng.
Tiểu Lục Thuấn ngáp dài ngáp ngắn, hỏi: “Cha, cha cũng thích cô gái xấu xa sao?”
Lục Hoặc ngẩng đầu lên, anh nhìn Kiều Tịch đang đi tới trước mặt mình, “Ừm, cha yêu cô ấy.”
Hết
/0
|