Chương 3.3
Hơn nữa, với ngoại hình và tài năng của Đào Mộ, còn thi đỗ vào học viện chính quy, trong tương lai không có lý do gì mà cậu không có chỗ đứng trong làng giải trí. Hiện tại anh ta đứng lên nói giúp vài câu, ít nhất sẽ có nhận được sự ưu ái.
Nghĩ đến đây, Trần Ích Khiêm không thể không đứng dậy: "Lạc Tổng, anh thật sự hiểu lầm rồi. Thằng nhóc này chỉ là tân binh tạm thời của đoàn phim chúng tôi, bình thường cậu ta không có cơ hội nói chuyện với Diệp Dao —"
“Trần đạo diễn!” Trần đạo diễn bị Lạc Dương cắt ngang trước khi anh ta có thể nói những lời tiếp theo. Thiếu gia nhà họ Lạc cười như không cười nhìn Trần Ích Khiêm: "Anh cho rằng tôi là người dễ bị lừa sao? Hay là, nhà đầu tư như tôi, không mạnh bằng nhà Họ Thẩm? Nếu tôi đổi thành Thẩm Dục bị cắm sừng, anh có dám lừa cậu ta như vậy không?” Nhìn vẻ mặt trìu mến của Diệp Dao nhìn vào khuôn mặt của tiểu bạch kiểm kia, còn dám nói rằng không quan hệ, xem anh ta bị mù sao!
Khi Lạc Dương nói điều này, Trần đạo diễn cũng khó mà mở lời. Mặc dù muốn có ấn tượng tốt với Thẩm Dục nhưng không vì thế mà làm phật lòng thiếu gia nhà họ Lạc. Rốt cuộc, cả Thẩm Gia và Lạc Gia anh ta đều không thể xúc phạm
"Anh cứ đùa. Tất cả các nhà đầu tư đều là ông chủ của chúng tôi. Làm sao tôi có thể có ý tưởng này." Sau đó, Trần đạo diễn vẫn nhìn Đào Mộ với ánh mắt lực bất tòng tâm.
Cả đoàn phim đều nhìn Đào Mộ với vẻ thương hại, tất nhiên có một số người trong số họ cũng hả hê chờ đợi trò hay. Đào Mộ im lặng. Loại chuyện này hầu như không xảy ra kể từ khi cậu trở lại nhà họ Thẩm trong kiếp trước của mình. Nhưng hiện tại, cậu vẫn là diễn viên nhỏ không có hậu thuẫn cũng không có xuất thân, ai cũng có thể giẫm lên cậu một cách không thương xót. Cho dù không khiêu khích người khác, nhưng cậu cũng không thể ngăn cản người khác cố ý gào thét với mình.
Lạc Dương cười khẽ, đút một tay vào túi, trêu chọc Đào Mộ như trêu con mèo bên đường: "Sao, không vui sao? Vậy thì tôi có thể đổi cách khác--"
"Tôi đồng ý!" Đào Mộ nói, mặt không cảm xúc nhìn Lạc Dương: "Tôi chấp nhận đề nghị của Lạc Tiên Sinh. Tôi hy vọng Lạc Tiên Sinh sẽ giữ lời hứa của mình."
“vậy phải xem biểu hiện của cậu.” Lạc Dương nhướng mày, cố ý biểu thị sự uy hiếp...
Đào Mộ: "Thỏa thuận nào cũng có thời gian. Tôi không thể lúc nào cũng có thời gian chơi với anh."
"Vậy thì sẽ tính đến hết đêm nay, khi mọi người quay xong." Lạc Dương giơ tay liếc nhìn chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn toàn cầu trị giá mấy trăm vạn trên cổ tay: "Tôi mới nhìn lướt qua lịch quay của cậu. Có hai cảnh quay vào ban đêm, đúng mười giờ tối, đúng không?"
Đào Mộ siết chặt nắm đấm với đôi tay giấu dưới lớp áo choàng rộng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản nói: "Được."
Lạc Dương dùng đôi mắt để khắc họa đôi lông mày thanh tú và hờ hững của Đào Mộ, anh ta bước đi chậm rãi với một đôi chân dài tiến đến gần Đào Mộ. Hào quang giống như một con sư tử đang đấu tranh để bảo vệ phẩm giá nam giới của mình: "Đừng lo lắng, chúng ta chỉ chơi đến đây--- Nếu không nắm được phần thắng, thì chủ động cầu xin, tôi sẽ tha thứ."
Đào Mộ nhìn Lạc Dương với một vẻ mặt không biểu cảm, đi vòng qua Lạc Dương tiến vào phim trường.
Đạo diễn Trần, người đã trở lại ghế đạo diễn, thở dài và vẫy tay ra hiệu cho đội đạo cụ tiến lên giúp và đưa người lên không trung.
Lạc Dương khoanh tay đứng một bên, nhàn nhạt nói: "Đừng quên khởi động máy quay. Hôm nay phải chụp thật tốt cảnh này. Toàn cảnh phải được quay từ mọi góc độ, tôi muốn giữ nó làm kỷ niệm."
/398
|