Chương 4.3
Vạn Mĩ Hồng thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh chị ta nhờ vào Đào Mộ mà trở thành người đại diện đoạt huy chương vàng trong nước. Đôi môi màu đỏ son tạo nên một đường vòng cung hoàn hảo, Vạn Mĩ Hồng nhìn Đào Mộ với ánh mắt như thiêu đốt, đầy tham vọng.
"Đừng lo lắng về những điều này. Cậu để tôi làm người đại diện cho cậu. Tôi sẽ thông báo những điều này với nhà trường."
Vạn Mĩ Hồng đã hứa, nhưng không biết rằng Đào Mộ vốn dĩ không có kế hoạch ký hợp đồng với Giải trí Tần Triều. Thông tin giữa hai bên không giống nhau nên Vạn Mĩ Hồng đã quan tâm cậu nhiều hơn, Đào Mộ bất cần, thậm chí thiếu quan tâm. Thứ toát ra từ từ con người cậu là vẻ lười biếng gợi cảm khiến người ta muốn đẩy cậu xuống giường.
“Nhưng tôi không muốn vi phạm nội quy của trường.” Đào Mộ dứt khoát nói, chỉ dựa vào tấm ván cửa, vẻ mặt nhàn nhạt quét về phía sau chị Hồng: “Ngươi còn dám qua đây?”
Chị Hồng đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Khắc Bình tươi cười đi tới, tiếp theo là Mục Hoa Đình cúi đầu không cam lòng.
Trái tim chị Hồng trùng xuống, theo bản năng, trực giác cảm thấy Triệu Khắc Bình cũng đến thuyết phục Đào Mộ ký hợp đồng.
"Đào Tiên Sinh nói đùa. Với việc cậu tu dưỡng khí chất, làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy." Triệu Khắc Bình quét qua gương mặt và thân hình Đào Mộ không chút lưu tình, phải thừa nhận rằng cậu nhóc trước mặt thật sự có triển vọng, không uổng công anh ta tận tình khuyên bảo, thuyết phục Mục Hoa Đình: "Thực ra, tôi đưa Hoa Đình qua đây, chính là làm cho anh ta xin lỗi cậu. Chuyện xảy ra hôm nay là do anh ta bốc đồng nên đã liên lụy đến cậu."
Trước khi Đào Mộ nói, Diệp Dao đột nhiên hừ lạnh, châm chọc nói: "Tôi nghĩ, không nhất thiết phải như vậy. Anh ta có nhất thời xúc động sao, đây rõ ràng là cố ý. Là một kẻ ác tiểu nhân đáng ghê tởm."
Mục Hoa Đình mặt tối sầm lại, trừng mắt nhìn Diệp Dao.
“Sao, anh vẫn không phục sao?” Diệp Dao cũng không chịu thua kém.
Chị Hồng, người luôn kỷ luật Diệp Dao nghiêm khắc, đứng sang một bên và không nói gì. Cô ta cũng rất mệt mỏi vì chuyện của ngày hôm nay. Tuy nhiên, lý do chính khiến cô ta lôi kéo Diệp Dao chống lại Mục Hoa Đình chủ yếu là để khơi dậy lòng căm thù của Đào Mộ. Sau tất cả, Đào Mộ đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ vì Mục Hoa Đình. Người trẻ tuổi, không biết tiết chế cảm xúc, từ trước đến nay luôn thích giận chó đánh mèo.
Thật đáng tiếc khi chị Hồng đã tính toán sai. Không nói tới cuộc đời vất vả của Đào Mộ, cho dù là kiếp trước, Đào Mộ mới mười tám tuổi, cũng chưa từng có một lần tức giận. Đối với một người lớn lên trong trại trẻ mồ côi, việc nuông chiều cảm xúc là một điều xa xỉ. Cậu không có sự nhàn hạ đó, không bằng làm nhiều một công việc.
“Vậy, anh ta định xin lỗi như thế nào?” Vạn Mĩ Hồng liếc nhìn Mục Hoa Đình, sau đó quay sang Triệu Khắc Bình, cười nhạt nói: “Sẽ không phải mở miệng tỏ vẻ như vậy một chút có đúng không?”
Sự khiêu khích là quá rõ ràng, Mục Hoa Đình nhìn Triệu Khắc Bình trong tiềm thức.
Triệu Khắc Bình bình tĩnh mỉm cười và nói: "Làm sao có thể chứ? Thực tế, tôi đến đây là để ký hợp đồng với Đào Mộ vào làm việc tại giải trí Hạ Tinh."
Triệu Khắc Bình nhìn Đào Mộ: "Chắc cậu đã nghe nói về Hạ Tinh? Nam diễn viên chính của đạt ảnh đế của năm trước đều là do công ty tôi nâng đỡ lên. Nếu cậu sẵn sàng ký hợp đồng với Hạ Tinh, tôi sẽ thuyết phục công ty nâng đỡ cho cậu."
Đào Mộ bình tĩnh nhíu mày. Kiếp trước cậu không sống tốt, cuối cùng lại giống như cẩu chết đi bị người ta quên lãng, chật vật không thể chịu được. Còn kiếp này, cậu lại trở thành bánh ngọt được mọi người tranh giành.
“Tôi đã được nhận vào học viện Điện ảnh Bắc Kinh, trong thời gian ngắn này tôi không muốn gia nhập bất kỳ công ty giải trí nào.” Ánh mắt Đào Mộ lạnh lùng. Trong cuộc đời này, cậu không muốn giao số phận và tương lai của mình vào tay người khác.Cậu không tin vào bất cứ ai, kể cả người quản lí của công ty.
/398
|