Chương 5.1
Bên ngoài Điện ảnh và truyền hình H, Đại Mao và Tiểu Béo tức giận thành hai con cá nóc đi theo phía sau Đào Mộ suốt cả đường.
“Có phải đầu óc của cái tên họ Lạc kia bị bệnh hay không vậy, Diệp Dao thích ai liên quan gì đến anh, dựa vào cái gì mà lôi anh ra xả giận chứ!”
“Đúng vậy! Tức thở với cái đoàn phim, em không làm nữa! Chẳng phải là nhà đầu tư thôi! Cùng lắm thì lão tử đây gọi điện thoại cho cha của lão tử, để ông ấy đầu tư tiền vào đoàn phim, bọn em nâng anh lên làm nam số 1!”
“Đừng bắt nạt người khác như vậy chứ!”
Bị súng bắn nước phòng cháy chữa cháy bắn cả một buổi chiều, tinh thần và cơ thể của Đào Mộ có hơi chống đỡ không được dừng bước chân lại, Đại Mao và Tiểu Béo lải nhải đi theo ở phía sau cũng dừng lại.
Tháng 7 là thời điểm nóng nhất trong năm của thành phố H. Về cơ bản công đoàn diễn viên sẽ ngừng cấp giấy phép diễn viên vào cuối tháng sáu, nhưng vẫn không cản được nhóm người mới lòng ôm mộng làm minh tinh tìm mọi cách để người trước ngã xuống, người sau tiến lên chạy qua bên này làm diễn viên quần chúng. Cộng với dòng người du lịch đến đây trong mỗi kì nghỉ hè, nhân viên công tác của đoàn phim cùng với đoàn đội của nhóm minh tinh, điện ảnh và truyền hình thành phố H nho nhỏ vĩnh viễn đều là dáng vẻ biển người đông nghịt.
Nhưng mà trước mắt, con đường mà Đào Mộ đang đi lại rất vắng vẻ. Ngẫu nhiên cũng có người qua đường cúi đầu ôm ngực vội vàng đi qua, dáng vẻ lảng tránh sợ hãi —— đơn giản là bởi vì con đường phía trước đang có một nhóm diễn viên quần chúng lưng hùm vai gấu tụ tập. Vì tiện cho việc quay phim hoặc là tránh nóng, có mấy người còn cạo trọc đầu, nhìn qua trông rất dữ tợn, chẳng khác gì xã hội đen chuẩn bị sống mái với nhau trên phim truyền hình. Những người ngoài không liên quan đương nhiên sẽ trốn thật xa.
Đào Mộ nhận ra nhóm người này. Cũng là diễn viên đóng thế của đoàn phim ‘Tử Tiêu’ thuê, nhưng mà không giống với tay chơi lái buôn Đào Mộ, nhóm người đối diện kia là một tập thể ôm nhau sưởi ấm. Người cầm đầu tên Cẩu Nhật Tân, biệt hiệu Đại Cẩu, người xưng anh Cẩu, còn là đầu đàn có chút danh tiếng.
Rất nhiều người đều nói anh ta làm người trượng nghĩa, đặc biệt coi trọng nghĩa khí. Nhưng Đại Mao và cùng Tiểu Béo thấy nhóm người này lại đỏ hết cả mắt như gặp mặt kẻ thù—— Bởi vì thời điểm Lưu mập mạp tìm người đem họ ra khỏi đoàn phim, chính nhóm người này đã ra tay.
Đại Mao giận dữ: “Mẹ nó dây dưa không xong! Thật sự cho rằng ông đây sợ bọn mày đúng không?”
Tiểu Béo cũng đi theo mắng to: “Họ Cẩu bọn mày đừng có khinh người quá đáng, mẹ nó tiếp tay cho giặc đến nghiện luôn đúng không? Họ Lưu chính là cha ruột của mày hay gì mà đáng để mày hiếu kính gã ta như thế! Mấy anh em có bản lĩnh thì đấu một mình, lão tử không đánh mày tè ra quần thì chính là cháu trai mày nuôi!”
Đào Mộ có hơi đau đầu xoa xoa giữa mày: “Mấy người muốn làm gì?”
Khi nói chuyện, ánh mắt cậu lại nhìn xuống dưới chân tường của góc đường băn khoăn, xem có gậy gỗ cục gạch hay gì đó thuận tay hay không.
“Đừng hiểu lầm, mấy anh em bọn tôi tới đây để nhận lỗi.” Cẩu đầu đàn làn da ngăm đen, dáng người cao lớn bước lên phía trước hai bước. Một đám đàn ông thân cao 1 mét 8, đứng ở trước mặt Đào Mộ lại có chút ngượng ngùng xoắn xít: “Chuyện buổi chiều, không riêng gì chúng tôi cũng chỉ nghe Lưu mập mạp nói. Dù sao cậu cũng còn làm việc ở đoàn phim mà, nếu hai thằng nhóc này quậy ra chuyện thì đối với ai cũng không tốt.”
Lời này là sự thật. Nhưng mà ——
Đào Mộ cười khẽ một tiếng: “Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn anh?”
“Vậy thì không cần.” Cũng không biết là nghe không hiểu Đào Mộ mỉa mai hay là cố ý giả vờ nghe không hiểu, Cẩu Nhật Tân xua xua tay, vẻ mặt nghiêm nghị: “Tôi cũng nói rồi, hôm nay tôi mang các anh em đến đây nhận lỗi. Người như cậu, tính tình cứng rắn, võ thuật cũng tốt, mấy anh em đều rất bội phục cậu. Cũng biết chuyện hôm nay, nói như thế nào cũng là anh em không đúng. Cho nên……”
Cẩu Nhật Tân đưa tay gãi gãi cái ót: “Mấy anh em bọn tôi hỏi thăm, hôm nay là sinh nhật của cậu. Cho nên mọi người đã bàn bạc muốn cho tổ chức cho cậu một bữa tiệc. Thứ nhất là để chúc mừng sinh nhật của cậu. Thứ hai là để nhận lỗi. Đến lúc lên bàn tiệc rồi, anh em chúng tôi nên phạt thì phạt nên uống thì uống, nếu mấy anh em nhíu mày một cái thì không phải đàn ông.”
Hình như anh ta rất ít khi nói một hơi không ngừng như vậy, Cẩu Nhật Tân còn có chút lắp bắp. Những câu nói đặc biệt giống như sao chép từ trong lời thoại của mấy bộ phim Hongkong cũ vậy. Gió trung nhị(*) ập thẳng vào mặt……
(1) Trung nhị: Bệnh tuổi dậy thì, ảo tưởng về bản thân.
/398
|