Chương 2.1
"Tại sao đến giờ mới trở về! Cơm hộp đều đã phát hết!" Trong góc bày đầy đạo cụ, Đại Mao và Tiểu Béo ngồi xổm ở góc tường râm mát, vẫy vẫy tay với Đào Mộ, cười nói: "Cũng may, chúng em đã lĩnh hộp cơm trưa thay cho anh."
Tiểu Béo đưa cho Đào Mộ một hộp cơm có logo khách sạn năm sao. Khuôn mặt có chút trắng mập mượt mà, mặt mày hớn hở: "Hôm nay cũng là sinh nhật của tiểu Vương Tử. Để tổ chức sinh nhật cho cậu ta, gia đình bọn họ đã đặc biệt xin đoàn làm phim nghỉ một ngày. Tiểu Vương Tử còn cho người đại diện đặt mua những món ăn cao cấp trong một khách sạn năm sao, ngay cả đoàn phim của chúng ta cũng đều có hộp cơm sang trọng để ăn."
Tiểu Vương Tử là biệt danh mà mọi người đặt cho Thẩm Dục, nam chính của bộ phim này. Bởi vì người ta là một vương tử hàng thật giá thật, sinh ra đã được ngậm thìa vàng, tướng mạo tinh xảo, cử chỉ tao nhã, quan trọng chính là tính cách thanh thuần thiện lương đáng yêu làm cho người ta yêu thích như vương tử trong truyện cổ tích.
Dựa theo đánh giá của nhà họ Thẩm khi ở kiếp trước, so với Đào Mộ tính tình nóng nảy, không nói đạo lí, lòng dạ thâm trầm, tính cách quái dị, căn bản hai người là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Đào Mộ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay Đại Mao, mấy ngày gần đây cậu đã trải qua quãng thời gian rất không tốt. Đặc biệt là khi ngủ, sẽ luôn có đủ loại hình ảnh và âm thanh không thể giải thích được hiện lên trong đầu. Điều đó khiến cậu gần như phát điên.
Vẻ mặt của Đào Mộ nhìn chằm chằm Đại Mao khiến cho trong lòng cậu ta run rẩy. Còn nghĩ rằng Đào Mộ lại nghĩ đến thân thế của mình, nhẫn lại việc cười nói thêm chọc cười: "Nói ra mới nhớ, hôm nay cũng là sinh nhật anh Mộ của chúng ta. Mong rằng tối nay đoàn làm phim kết thúc cảnh quay cũng không quá muộn. Anh em chúng em cũng đã sắp xếp tốt cho anh rồi. Buổi tối chúng ta đi chơi một chuyến thế nào? Chúng em đều đã hỏi thăm hết rồi, có một phố quán bar gần Điện ảnh và Truyền hình H, nghe nói cũng không tồi."
Đại Mao, tên là Vương Dã, bởi vì bản thân cậu ấy có hormone giống đục dồi dào nên lông mọc dày đặc mà lại lưng hùm vai gấu nên bị bạn học đặt biệt danh là Đại Mao. Lão tam là ông chủ trong ngành than đá, dùng ngôn ngữ của các thế hệ sau tới miêu tả chính phú nhị đại* danh xứng với thực trong nhà có mở quặng.
*Phú nhị đại: Nghĩa đen là thế hệ giàu có đời thứ hai. Là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.
Tuy nhiên, một phú nhị đại, trong nhà có một mỏ quặng như vậy, mà lúc này cậu ta đang mặc trang phục diễn viên quần chúng bẩn thỉu ngồi xổm trong góc ăn cơm hộp. Ngoài ra còn có Bàng Nhạc mập mạp này, rõ ràng là người sợ nóng nhất, vì cùng đồng cam cộng khổ với bạn bè của mình, cậu ấy thà chiu đựng ba Bàng dạy dỗ và chổi lông gà của mẹ Bàng, cũng muốn đi đến Điện ảnh và Truyền hình H.
Đào Mộ nhìn chằm chằm vào hai người vẫn còn nhỏ tuổi đang ngồi xổm trong góc. Những gì quanh quẩn trong tâm trí lại là những gì đã thấy trong giấc mơ của những ngày qua, cảnh tượng Vương Dã quỳ gối trong nhà xác và khóc thảm thiết khi cha của Vương Dã bị phá sản rồi nhảy lầu tử tử. Và khuôn mặt bê bết máu trước khi chết của Tiểu Béo. Sau đó, có đủ loại "phê bình sách" xuất hiện trong đầu mà không thể giải thích được.
Khung cảnh Đại Mao cười, Đại Mao đau đớn, Tiểu Béo khuôn mặt đầy máu và bầm tím trong nhà xác, cảnh Tiểu Béo thu mình dưới góc để ăn, những giọng nói xa lạ không thể giải thích được ...
Những khuôn mặt khác nhau trong những khung cảnh khác nhau xen kẽ trước mặt, Đào Mộ bị chóng mặt liền nhắm mắt lại. Sau bảy ngày liên tiếp mơ cùng một giấc mơ, cậu bàng hoàng cho rằng mình đã sống một đời rồi sau đó tự sát, rồi lại sống tiếp. Những cảnh mà cậu mơ khiến cậu cảm thấy đặc biệt chân thực. Cho dù đó là cảm xúc hỗn loạn và dữ dội, đau đớn như cắt xương, hay thậm chí là tuyệt vọng tự sát vào cuối giấc mơ, Đào Mộ đều có cảm giác chân thực đến đáng sợ. Thế cho nên mỗi ngày nhìn thấy Đại Mao, Tiểu Béo, sẽ luôn xuất hiện một loại cảm giác đó là cảnh còn người mất, người đã chết còn ở trước mặt mình vui cười, hay tức giận mắng mà vô cùng hoảng sợ. Điều khiến cậu sợ hãi hơn là những giọng nói không thể giải thích được thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu cậu.
/398
|